Trọng Sinh Chi Cưu Triền

Chương 32

CHƯƠNG 32 – HỨA KHẢ NÓI TÔI THÍCH CẬU

Sáng sớm tám giờ, sau khi tôi rời giường đi xuống lầu thì cha đã làm xong cơm, ông đang xem TV, nghe được tiếng bước chân liền vẫy tay ra ý chào tôi.

Năm nào chúng tôi cũng đón năm mới thế này, may mà cha không phải loại người trầm mặc ít lời, nhưng hai cha con lại không có chuyện gì để thảo luận, có thể nói dưới sự giáo dục như thế nào thì sẽ tạo ra một đứa nhỏ như thế ấy.

“Hàn Hiểu… Hàn Hiểu, sắc mặt con sao khó coi như thế? Khó chịu à." Cha vốn đang mỉm cười nhìn về phía tôi, chỉ là vừa thấy sắc mặt tôi hơi trầm xuống thì ông lại lo lắng.

“Không có việc gì đâu cha." Tôi ngồi đối diện ông, đem cả người dựa vào sofa, tay đỡ trán, nói: “Tối hôm qua con ngủ không ngon mà thôi."

“…Trong lòng có chuyện? Cùng ba nói một chút nghe xem." Cha rót chén nước cho tôi rồi nói: “Nói ra đi, xem ba có thể hỗ trợ hay không." Nghe được những lời này của cha tôi nắm chặt tay, nhìn về phía ông.

Từ khi tôi sống lại tới nay, tựa hồ cũng chưa cùng ông trò chuyện tâm sự nhiều lắm, nghĩ tới đây lòng tôi hơi đau, sau đó cười cười ăn ngay nói thật: “Ba, con có hơi lo lắng cho Hứa Kiệt."

Cha nhìn tôi hơi nhướng nhướng mày, hỏi: “Sao con lại có loại lo lắng này thế?"

“Điện thoại của cậu ấy tắt máy hơn hai ngày rồi, con sợ cậu ấy gặp chuyện không may." Tôi châm chước lời rồi cẩn thận nói: “Chuyện của cậu ấy là từ trong thôn truyền ra, cha mẹ của cậu ấy không giống như là người hiểu lý lẽ, bọn họ là kiểu người vì chuyện này mà tệ bạc với cậu ấy cũng là điều có khả năng."

Cha nghe xong mi phong anh khí nhăn lại, gật đầu nói: “Điều này cũng đúng, người làm cha mẹ nào cũng không mong muốn con mình khác thường, sẽ phải chịu xoi mói của người đời, hơn nữa nếp sống ở nông thôn vẫn thường là vậy." Nói xong những lời này cha lắc đầu, vẻ mặt cảm thán.

“Ba, con muốn đi thăm cậu ấy." Tôi nhân cơ hội mở miệng nói.

“Thăm cậu ấy sao?" Cha ngẩn người nhìn tôi nhỏ giọng hỏi: “Hàn Hiểu con dự định đi tìm Hứa Kiệt?"

Tôi gật đầu, từ trong túi lấy ra điếu thuốc, châm rồi hút: “Con lo lắm."

“…Hàn Hiểu, mặc kệ Hứa Kiệt xảy ra chuyện gì, nếu con hiện tại chạy qua đấy thì đó là chuyện để người ta nắm thóp, con biết không? Người khác sẽ bàn tán về hai đứa con thế nào?" Cha trầm mặc rồi nói: “Thôi đừng nói nhiều nữa, cậu ấy chung quy vẫn là con người ta."

“Ba…" Tôi nhìn ông một bộ trầm tĩnh, nhắm mắt nói: “Ba, ngoài ba ra, trên đời này Hứa Kiệt là người đối xử tốt nhất với con, không phải thế thì lúc đó con sẽ không kéo cậu ấy về đây ở chung, hiện tại con không thể chỉ vì cậu ấy là con người khác mà bỏ mặc. Hơn nữa, hơn nữa… Hơn nữa nhà của chúng ta cũng không phải không thể nuôi thêm một người nữa mà ba." Kỳ thực tôi vốn định nói tôi cùng cậu là người yêu, nhưng nghĩ đến lời cha mới nói, tôi liền đem câu này nuốt xuống.

Hiện tại tôi không biết ông có phản đối quan hệ của tôi cùng Hứa Kiệt hay không, việc khai thật này không nên vội, bây giờ sốt ruột chính là Hứa Kiệt, cậu ấy rốt cuộc thế nào rồi.

Cha nghe xong tôi nói chỉ hỏi: “Hàn Hiểu, ba biết con làm việc luôn luôn có nguyên nhân cùng chuẩn mực, chỉ là việc Hứa Kiệt cùng Hứa Khả, lại làm ba hồ đồ rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Câu hỏi của cha khiến tôi một trận trầm mặc, chẳng lẽ tôi phải nói cho ông, tôi đã chết qua một lần, nói cho ông biết Hứa Khả phản bội, nói cho ông biết Hứa Kiệt đã chiếu cố ông, những điều này là chuyện không thể nói ra, cho nên tôi chỉ có thể trầm mặc.

Cha nhìn tôi cuối cùng đứng dậy vỗ vỗ vai của tôi, ông nói: “Bây giờ con không muốn nói thì ba cũng không muốn nghe, về phần Hứa Kiệt, muốn quản thì con cứ quản, cậu bé ấy ba cũng thích lắm, nếu như thực sự đã xảy ra chuyện gì thì trong lòng ba cũng băn khoăn, con đã nghĩ như thế thì ba cũng ủng hộ, lời đồn đại cũng không thể đem người ta bức tử được."

Nghe cha nói như thế, tôi bỗng nhiên đứng lên rúc đầu vào ngực ông, giống như thuở bé mỗi khi có người nói tôi không có mẹ, tôi sẽ cùng người khác đánh nhau, sau khi về nhà lại thập phần ủy khuất mà ôm chặt lấy cổ cha.

Mà giờ khắc này khi ôm ông, không phải ủy khuất mà là cảm động tràn ngập trong lòng, ông đích thực là một người cha vĩ đại.

Thân thể cha cứng đờ, sau đó vỗ vỗ lưng tôi an ủi, ha ha nói lớn: “Đã lâu không ôm con rồi nhỉ, hiện tại ôm một cái mới biết con cao hơn cả cha rồi, thật là, không quen nha."

Tôi nghe xong cả mặt nóng bừng lên, vội vàng từ trong lòng ông đứng thẳng lại.

Cha hướng tôi cười cười: “Được rồi, được rồi, thích làm gì thì đi làm đó đi, Hứa Kiệt nếu phải chịu ủy khuất khi ở nhà cậu ấy, nếu không thể ở lại nhà nữa thì chúng ta giữ lại, thu làm con nuôi cũng rất tốt."

Tôi nghe xong nhếch miệng cười, cha mỉm cười, vỗ vỗ vai của tôi.

Tôi vốn định lái xe đi, nhưng cha lo lắng, thứ nhất tôi không có bằng lái, thứ hai, nội thành cách quê Hứa Kiệt hơi xa, trên mặt đường lại có băng, nếu không cẩn thận sẽ gặp chuyện không may, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là ngồi xe bus đến đó.

Trước khi đi tôi cầm đi mấy bình rượu ngon trong nhà, cha nói đã sang năm mới rồi, đi tới nhà người ta chính là đi chúc tết, tay trống trơn thì thật xấu hổ.

Lúc ngồi trên xe bus, tôi hơi thở phào nhẹ nhõm, không có gì to tát mà chỉ vì tôi sắp có thể thấy Hứa Kiệt rồi, vô luận phát sinh cái gì, chí ít tôi cũng ở bên cậu.

Xe bus đi tận một giờ mới tới một thị trấn nhỏ, từ thị trấn không có xe đi tới Hứa thôn. Tôi hỏi rõ đường rồi không thể làm gì khác hơn là tay cầm chai rượu chân cuốc bộ đến đích.

May mà Hứa thôn cách thị trấn chỉ có ba bốn dặm đường, một đường thẳng tắp không vòng vèo đi tới đầu thôn, dọc theo đường đi là cánh đồng bát ngát bị tuyến trắng bao phủ, ngẫu nhiên lộ ra một mảnh xanh biếc, cũng rất tươi đẹp.

Đi mãi như thế được tầm nửa giờ, mới đến đầu thôn của họ.

Một đám người đang vây quanh sưởi ấm, còn có người đang đánh bài, nhìn qua rất nhàn nhã thong dong.

Lễ mừng năm mới ở nông thôn luôn luôn náo nhiệt, không lãnh thanh giống như khu vực thành thị, tôi đang nghĩ nên đi hỏi đường ai, đột nhiên trong đám người có một cô gái đứng lên, khó tin hô lên: “Hàn Hiểu?"

Tôi khẽ nhíu mày nhìn cô ta, hồi lâu mới nhìn ra người nọ là Hứa Khả. Lúc này cô ta ăn mặc quá giản dị, tóc buộc gọn, rất phổ thông, nếu không phải cô ta gọi tôi thì tôi cũng chẳng nhận ra cô ta đâu, có lẽ do tâm tình không yên cho nên nhìn người cũng không nhận ra nổi.

“Hàn Hiểu, sao cậu lại tới đây?" Cô ta đi tới trước mặt của tôi, có chút khẩn trương hỏi han. Có mấy đứa bé ở một bên ồn ào, có mấy người già cũng nhìn chúng tôi mỉm cười.

Tôi nhìn cô ta, cười nhạt rồi nói: “Tôi đến thăm Hứa Kiệt…"

Hai chữ Hứa Kiệt vừa nói ra, rất nhiều người im bặt, khiếp sợ vạn phần nhìn tôi, sắc mặt Hứa Khả sửng sốt, tươi cười cứng ngắc ở trên mặt.

“Nhà Hứa Kiệt ở nơi nào?" Tôi đạm mạc hỏi, Hứa Khả nghe xong lời này đem tôi lôi đi, đi tới một chỗ rất xa mới thấp giọng nói: “Hàn Hiểu, cậu tới đây chỉ vì tìm Hứa Kiệt sao?"

Không tìm Hứa Kiệt chẳng lẽ tìm cô sao? Tôi nhẹ nhàng nở nụ cười, thản nhiên nói: “Cô lôi kéo làm gì thế, tôi vội tới thăm cậu ấy, thuận tiện chúc tết cha mẹ cậu ấy."

“Hàn Hiểu, cậu không biết danh tiếng của Hứa Kiệt trong thôn này như thế nào đâu, mọi người ngoài mặt không nói gì nhưng sau lưng ai cũng nói cậu ta là thố nhi (gay), cậu hiện tại đột nhiên tìm đến nhà cậu ta thì sẽ khiến người ta nhìn cậu ra sao, khẳng định sẽ nói cậu cùng cậu ta có quan hệ không sạch sẽ." Hứa Khả hướng tôi rống lên, vành mắt đột nhiên đỏ ửng, tôi như có điều suy nghĩ nhìn cô ta.

Cô ta nhìn tôi hồi lâu rồi nói: “Hàn Hiểu, cậu đi về trước đi, nếu như có chuyện tôi sẽ gọi cho cậu, có được hay không?"

“Không cần, cô không nói cho tôi, tôi hỏi người khác là được, tôi cùng Hứa Kiệt làm chuyện ngay thẳng, không có gì mờ ám tăm tối, cũng không cần phải che giấu lấp liếm cái gì, quan hệ của chúng tôi cũng không có gì không sạch sẽ." Nghe xong lời của cô ta, tôi lạnh lùng nói, trong lòng dâng lên một đợt toan thủy, đây chính là người con gái mà đời trước tôi từng bồi bằng cả mạng sống, là người con gái tôi từng yêu tha thiết đấy sao… Hiện tại tôi một phút cũng không muốn thấy cô ta nữa.

Khi tôi xoay người chuẩn bị rời đi, Hứa Khả níu lấy cánh tay của tôi, cô ta hướng tôi thét lên: “Hàn Hiểu, cậu rốt cuộc có ý gì? Lúc đầu theo đuổi tôi là cậu, cuối cùng đột nhiên lạnh lùng với tôi cũng là cậu, đây rốt cuộc là vì cái gì? Tôi làm sai cái gì rồi sao? Tôi nghĩ cậu lãnh đạm với tôi là vì muốn thử tôi, thế nhưng ở trường đại học cậu vẫn lãnh vẫn đạm như thế, tôi tiếp cận Tạ Minh cậu đều không quan tâm, cậu đối xử với Hứa Kiệt còn tốt hơn với tôi, có phải đúng như những người khác nói hay không, là cậu ta xen vào giữa hai chúng ta, hoành đao đoạt ái…"

“Hứa Khả, mấy lời cô nói này làm tôi thực sự buồn nôn quá." Tôi gằn từng chữ rồi quay đầu lại nhìn cô ta, trách không được người ta thường nói vật hợp theo loài, cô ta cùng Lưu Quyên quả nhiên là cùng một loại người.

Hứa Khả khiếp sợ nhìn tôi, môi chậm rãi tái nhợt, vẻ mặt ngơ ngác, tay chậm rãi buông lỏng ra.

“Hôm nay tôi nói rõ ràng với cô nhé." Tôi nhìn cô ta, nhẫn xuống buồn nôn trong lòng rồi nói: “Tôi mặc kệ cô thích ai, cũng không cần biết nguyên nhân cô tiếp cận Tạ Minh. Cô cùng tôi đã là quá khứ, đừng đem người khác kéo vào. Còn Hứa Kiệt, cậu ấy không ở trước mặt tôi nói xấu cô một lời nào, ở trong mắt tôi cô so với cọng tóc của cậu ấy còn kém xa." Nói xong tôi xoay người rời đi, lúc mới sống lại tôi đối xử tệ với cô ta chỉ vì thành kiến kiếp trước, thế nhưng lúc này cô ta lại làm tôi cảm thấy buồn nôn, cực độ buồn nôn.

“…Hàn Hiểu, cậu sẽ hối hận." Hứa Khả ở phía sau tôi thét lên: “Hàn Hiểu, tôi nhất định sẽ làm cho cậu hối hận."

Tôi nghe xong dừng lại một chút, nhắm mắt rời đi, hối hận, còn có chuyện nào hối hận hơn chuyện hai thế làm người đều phải quen biết cô ta?

Hứa Khả, cô cũng đừng đùa giỡn với tôi, bằng không tôi cho cô sống không bằng chết.

Tìm được một đứa bé để hỏi đường, tôi đi tới nhà Hứa Kiệt, nơi này so với những nhà khác bất đồng, nhà cậu phiếm một tia lãnh khí, đại môn mở rộng nhưng một người cũng không có.

Hứa Phương đang ngồi ở bậc thang trên sân, vành mắt hồng hồng, một người phụ nữ hiền lành ngồi bên cạnh cô, trong sân sạch sẽ có một ông lão già nua đang ngồi dưới gốc cây lựu mà rít từng điếu thuốc, ông ta hẳn là cha Hứa Kiệt rồi, nhưng lại không thấy Hứa Kiệt. Lòng tôi chợt thấy lo lo.

Gõ cửa rồi đi vào, mấy người nhìn về phía tôi.

“Bác trai bác gái, xin chào, con là bạn học của Hứa Kiệt, con tên Hàn Hiểu." Lúc vào tôi nhìn người phụ nữ hiền lành, khẽ mỉm cười nói.

Bà vội vàng đứng lên nhìn tôi, tay phủi phủi ở trên ống tay áo.

“Bác trai bác gái, sao không thấy Hứa Kiệt?" Tôi đặt đồ lên mặt đất, hỏi một câu.

Trên mặt Hứa Phương cùng người phụ nữ xuất hiện một tia kinh hoảng, không nhịn được hướng cha Hứa Kiệt nhìn lại, cha Hứa Kiệt nhìn tôi lạnh lùng cười nói: “Đã chết."

Hứa Phương nghe xong con ngươi chợt lóe, hít vào một hơi cũng không nói gì nữa.

“Bác trai, Hứa Kiệt chết hay chưa không quan hệ, nhưng cậu ấy vì đi học đã vay của nhà chúng con mấy vạn đồng, nếu như các bác không muốn trả giùm cậu ấy, cũng nên để con gặp cậu ấy một lần đi, dù sao tiền nhà con cũng không phải từ gió to thổi tới." Suy nghĩ xong tôi nhẫn xuống lo lắng trong lòng, trầm thấp cười nói: “Hay là các bác giúp cậu ấy trả?"

Tôi nói xong mọi người một trận trầm mặc, lúc này bên trong phòng đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang, tôi mơ hồ nghe được tiếng thở nhẹ của Hứa Kiệt.

Không chút suy nghĩ tôi chạy vọt vào, đi vào cũng không cần tìm kiếm gì tôi đã thấy Hứa Kiệt rồi.

Tôi sửng sốt nhìn cậu, cậu mặc quần áo rất đơn bạc, cả người nằm trên mặt đất thân thể cuộn tròn, trên ống chân trái đều là vết máu, vốn là khuôn mặt thanh tú xinh đẹp nay lại sưng đỏ bất kham, khóe miệng còn chảy ra tơ máu.

Khi thấy tôi cậu cố hơi nhếch miệng, chỉ là cười còn chưa ra mà nước mắt đã tuôn rơi…

Tôi đi tới bên cạnh cậu ngồi xổm xuống, muốn vuốt nhẹ mặt cậu nhưng tay lại run không ngừng.

“Hàn… Hiểu." Cậu thì thào gọi tôi một tiếng, tôi hít vào một hơi nhẫn xuống kinh hoảng trong lòng, đem cậu ôm lấy đặt ở trên giường, giường của cậu rất bừa bộn, trên chăn còn có vết máu.

Lúc tôi ôm cậu, cậu hít mạnh một hơi, xem ra chân bị đau.

Đem cậu đặt nằm hoàn chỉnh, tôi quay đầu nhìn Hứa Phương cùng mẹ cậu vẫn đi theo tôi cùng vào.

“Các người đã làm gì cậu ấy?" Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ, Hứa Phương hít vào một hơi, nước mắt tí tách rơi xuống.

“Mày cút, nó là con tao, tao muốn làm thế nào cũng được." Ba cậu lúc này đột nhiên vọt vào quát lên với tôi: “Mẹ nó, nuôi ra đứa con trai lớn như vậy lại là một thằng bê đê, làm tao mất mặt, làm người ta chọc ngoáy sau lưng tao, đời trước là do tao nợ nó."

Ông ta nói đến mức sắc mặt trắng bệch, tay cầm thiết côn đang muốn hướng về phía Hứa Kiệt, Hứa Phương cùng mẹ Hứa Kiệt ngăn ông ta lại. Tôi thì không thể tin được động tác của ông ta, ông ta thực sự không muốn để Hứa Kiệt sống?

“Hàn Hiểu đúng không, cậu đi đi, ở đây không có chuyện của cậu đâu." Hứa Phương nhìn tôi nói: “Cậu đừng giận ba tôi nhé, bệnh của ông lại tái phát rồi đấy."

Tôi hé miệng nhìn bọn họ, rồi xoay người đem Hứa Kiệt ôm vào trong ngực muốn rời đi.

Ba cậu đẩy ra Hứa Phương đi tới trước mặt tôi, ông ta nói: “Mày muốn làm cái gì."

“Tôi dẫn cậu ấy rời đi. Các người không muốn, tôi muốn." Tôi nhàn nhạt nói, khắc chế kích động muốn giết người trong lòng.

“Nó là con tao, mày muốn mang nó đi đâu." Ông ta hướng tôi cười lạnh nói: “Nó có chết cũng chỉ có thể chết tại nhà, đừng mơ tưởng ra ngoài làm tao mất mặt."

Tôi híp mắt nhìn ông ta, ông ta lui lại một bước, có lẽ thấy sợ hãi.

“Đưa cậu ấy cho tôi, hai ngày nữa tôi sẽ gửi cho mấy người 10 vạn đồng." Tôi nhìn ông ta cười lạnh.

Con mắt của ông ta trợn lên, mẹ Hứa Kiệt ở một bên kéo ống tay áo ông ta, dùng ánh mắt ra hiệu, sau đó ông ta nói một câu khiến tôi muốn cho ông ta một cái bạt tai, ông ta nói: “Tao lấy gì tin tưởng mày?" Tôi nguyên tưởng rằng ông ta sẽ do dự, sẽ… Nguyên lai ở trong lòng bọn họ Hứa Kiệt chẳng là cái gì cả.

“Có tin hay không là tùy ông." Tôi nhìn ông ta lạnh lùng nói: “Không tin thì ông có thể chọn cách đón năm mới ở cục cảnh sát."

Tôi vừa nói hết lời ông ta liền khựng lại, một cái liếc cũng không cho Hứa Kiệt, chỉ lạnh lùng nói: “Mày muốn dẫn nó đi, vậy cút cho xa, cả đời đừng trở về, Hứa gia chúng tao nuôi không nổi một thằng con đáng xấu hổ như thế."

Tôi ổn định lại tinh thần, trước khi ôm Hứa Kiệt đi nhìn cha mẹ cùng chị của cậu, gằn từng chữ: “Cậu ấy là con trai, là em trai của các người, trên đời này ai cũng có thể đánh cậu ấy mắng cậu ấy chửi rủa cậu ấy, chỉ có các người không thể, trên đời này mọi người có thể ghét bỏ cậu ấy, trên đời này mọi người cũng có thể khinh thường cậu ấy, chỉ có các người không thể…"

Hứa Kiệt ở trong lòng tôi liên tục run rẩy, tôi hít vào một hơi rồi nói: “Những lời này các người có thể coi như chưa từng nghe đến, từ nay về sau cậu ấy cùng các người không liên quan gì nữa, yên tâm, cậu ấy cả đời này sẽ không xuất hiện trước mặt các người để các người đánh các người mắng nữa."

Nói xong tôi mang theo Hứa Kiệt, cũng không quay đầu lại mà rời đi cái địa phương quỷ quái này… Đi ra khỏi Hứa gia, tôi cẩn thận ôm cậu bằng một tay, gọi điện thoại tới cho cha.

Khi điện thoại được kết nối, tôi vội nói: “Ba, ba tới đón chúng con về nhà đi."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại