Trọng Sinh Chi Cự Ái
Chương 48: Nhà chồng
“A nha, hưng phấn nên quên mất!"
Người phụ nữ vỗ vỗ trán mình, mắt trắng dã, sau đó ngón tay nhỏ nhắn vươn ra, nhéo nhéo gò má Sơ Vân, cười tủm tỉm nói: “Cục cưng, ta là mẹ, đây là ba ba, ôm con là anh cả, bên phòng khách là gia gia, mặc tạp dề là chị dâu, còn vợ chồng anh hai ở nước ngoài."
Dứt lời, tất cả mọi người đầu hắc tuyến. Đây là giới thiệu kiểu gì? Nói bằng không nói!
“Là…… Người nhà của Tả?" Sơ Vân nhỏ giọng hỏi, xoa gò má bị nhéo, cuối cùng hiểu rõ vì sao tính cách của Tả Khiêm Lẫm lại như vậy, thuần túy là thừa hưởng từ gia đình, dưa gì hạt nấy.
“Ha ha." Người đàn ông trung niên cười khẽ, muốn giới thiệu lần nữa, nhưng ông chưa kịp mở miệng, chợt nghe trước cửa vang lên thanh âm nghiến răng nghiến lợi…
“Không sai, chính là một đám họ Tả không đàng hoàng, cũng dám qua mặt bắt người." Thanh âm kia rõ ràng vô cùng lười biếng, rồi lại lộ ra hàn ý, như mang theo băng.
“Tả!" Sơ Vân nhìn sang, quả nhiên là Tả Khiêm Lẫm. Liền thấy hắn đang nghiêm mặt, đá giày xuống, đi dép lê vào.
“Hừm, lão Tam, con đã về rồi!" Mẹ Tả cười mị mị phất phất tay với hắn, không có chút cảm giác chột dạ.
Tả Khiêm Lẫm hừ hừ, đi nhanh tới, đón Sơ Vân từ tay anh trai, ôm vào lòng, Sơ Vân liền ôm lấy cổ hắn.
“Ha ha, lão Tam, sao không thấy tiếng xe?" Ba Tả làm bộ phủi phủi vạt áo, lờ đi lời hắn nói.
Tả Khiêm Lẫm không trả lời, chỉ khiêu mi, tà khí cười, giơ túi to trong tay lên, “Hôm nay tâm tình con siêu ~ hảo, đột nhiên rất muốn tự mình xuống bếp làm cho mọi người bữa cơm, các vị nhất định phải hãnh diện."
Mọi người lập tức cứng đờ, đồng thời đưa mắt hướng về túi to trong tay Tả Khiêm Lẫm.
“Cái kia…… Lão Tam, thực đơn lần này là……" Mẹ Tả ôm lấy cánh tay ba Tả, trốn phía sau, nghiêng đầu dò xét, trừng túi to như trừng ác quỷ.
“Cái này?" Tả Khiêm Lẫm đung đưa gói to, cười như Bồ Tát từ bi cứu thế, “Yên tâm đi, tuyệt đối dinh dưỡng." Hắn nhìn người nhà một vòng, tốt bụng công bố đáp án, liệt ra thực đơn:
“Khổ qua xào thịt, khổ qua đôn thịt, khổ qua xào ớt xanh, khổ qua măng tây, canh khổ qua, còn có salad khổ qua."
Nhìn vẻ mặt ảm đạm của mọi người, hắn híp mắt, nhếch khóe miệng, “Giúp giảm đường huyết, ăn nhiều tốt cho thân thể, bởi vậy, gia gia thân yêu, ba mẹ, còn anh hai và anh Sưởng, tuyệt đối phải ăn hết ~ hừm!"
Không, muốn —
Mọi người lập tức khóc thét dưới đáy lòng, trên mặt đủ mọi màu sắc!
Mà Sơ Vân chỉ có thể thương cảm nhìn bọn họ, đồng thời cũng vỗ tay tán thưởng thủ đoạn của Tả Khiêm Lẫm! Nhiều khổ qua như vậy, chắc chắn cả người cũng biến thành khổ qua, vừa nghĩ tới hậu quả, Sơ Vân nhịn không được rùng mình một cái, may mắn may mắn, người Tả muốn chỉnh không phải là cậu!
A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai!
“Cái kia, lão Tam, gia gia đột nhiên nhớ mình có hẹn với mấy ông bạn, đi trước một bước!" Trong phòng khách, gia gia thấy tình thế không ổn, cũng không trông nom con cháu, muốn chạy trốn. Tuy tuổi đã cao, nhưng đường huyết không cao, vẫn luôn ổn định, cho nên không cần ăn nhiều khổ qua, nếu ăn, mới thật sự muốn cái mạng già của ông.
“Gia gia, ăn xong rồi đi cũng không muộn nha, rất nhanh sẽ xong." Tả Khiêm Lẫm nói một câu khiến lão nhân dừng bước.
“Đúng vậy, cha, hiếm khi lão Tam xuống bếp, ngài là gia gia, phải cảm thấy vui mừng chứ." Ba Tả dứt khoát ôm cánh tay Tả gia gia, quản đó là thiên đường hay địa ngục, nói cái gì cũng phải kéo thêm người.
“Cái kia, lão, lão Tam, có thể đổi thành tiệc ngọt lần trước không?" Mẹ Tả nơm nớp lo sợ nhấc tay đặt câu hỏi, dù sao đồ ngọt dễ nuốt hơn khổ qua, mặc dù có thể gây tăng đường máu.
Bên cạnh, anh cả Tả gia trầm mặc không nói, kéo nam tử mặc tạp dề ôm vào lòng, sắc mặt ngưng trọng nhìn túi to trên tay Tả Khiêm Lẫm, đại não cố gắng hoạt động, muốn tìm phương pháp xử lý, đáng tiếc không có cách, từ trước tới nay lão Tam nhà họ nói một không hai, nếu trái lời hắn, lần sau chắc chắn càng đặc sắc.
“Ha ha, mẹ, ăn ngọt mãi sao được, phải cân đối dinh dưỡng. Con sẽ làm ngay bây giờ, mọi người, đợi, chút!" Tả Khiêm Lẫm thắng lợi ôm Sơ Vân đi vào bếp, lưu lại năm pho tượng trắng phau.
Cân đối dinh dưỡng cái gì? Nếu cân đối thì đừng cho mọi người ăn toàn khổ qua! Đây là tiếng hô trong lòng của thành viên Tả gia, bất quá không ai dám nói ra.
……
Tả gia gia nhìn con trai – ba Tả, ba Tả nhìn vợ – mẹ Tả, mẹ Tả lại nhìn con trai – Tả đại ca, Tả đại ca nhìn người yêu – Tĩnh Sưởng, Tĩnh Sưởng thì nhìn gia gia.
Một vòng, lại không ai dám đi vuốt râu Tả Khiêm Lẫm.
“Khụ ừm ~" Tả gia gia ho một tiếng, uy nghiêm nói, “Lát nữa ai cũng không được chạy trốn, nếu không gia pháp nghiêm phạt."
“……" Ba Tả nâng cằm lên, nửa ngày mới nói một câu, “Cha, Tả gia có gia pháp khi nào?"
“Hiện tại!" Tả gia gia hùng hồn trả lời.
Mọi người lặng yên. Thì ra là thế.
Nhìn sang phòng bếp, tựa hồ giống như đã có hương vị khổ qua bay ra, vì vậy mọi người vô thức lui về phía sau một bước, nhưng không ai dám chạy trốn, bọn họ lo lắng lúc này chạy thoát, sau đó trở lại, bữa tiệc càng đặc sắc hơn!
……
Nhìn Tả Khiêm Lẫm vui vẻ sắp xếp khổ qua, Sơ Vân âm thầm may mắn bản thân chưa từng làm gì khiến hắn thật sự nổi giận.
Kỳ thật, tuy Tả nói yêu cậu, cũng đã nói là cùng cậu cả đời, nhưng cậu không quá tin tưởng, bởi vì cậu cảm thấy cậu không xứng để Tả phải trả giá như thế. Huống hồ, gia nghiệp Tả gia lớn mạnh, Tả Khiêm Lẫm lại là người làm chủ, sẽ được phép tìm người cùng giới bầu bạn ư?
Dù Tả Khiêm Lẫm không để ý, nhưng người nhà của hắn thì sao? Mà cậu ở cạnh, có thể ảnh hưởng tới sự nghiệp của Tả hay không?
Sơ Vân nghĩ rất nhiều, tuy Tả Khiêm Lẫm không lo sợ, bất quá Sơ Vân từng nghĩ tới trốn tránh, thực tế cậu đã chuẩn bị tâm lý chia tay. Nhờ có tình yêu của Tả Khiêm Lẫm, cậu có thể bắt đầu cuộc sống mới, như vậy, dù không thể ở bên Tả, cậu cũng không cảm thấy tiếc nuối, bởi vì cậu đã có được quá nhiều điều quý báu.
Chỉ là, hiện tại cậu từ bỏ ý nghĩ này.
Bị người nhà của Tả đưa đến, thấy được sự đặc biệt của họ, cậu thật không ngờ anh cả của Tả cũng có một người cùng giới, cho nên cậu nghĩ, có lẽ, cậu có thể ở mãi bên cạnh Tả.
“Đang suy nghĩ gì, lông mày đều nhíu?" Tả Khiêm Lẫm cúi người, hôn nhẹ lên trán cậu, đưa bát salad, “Đến, giúp anh trộn salad."
Trong bát lớn màu lam nhạt, rất nhiều khổ qua được thái nhỏ, nhìn đã cảm thấy — vô cùng đắng.
“Nha." Sơ Vân cầm đũa, không trả lời câu hỏi của Tả Khiêm Lẫm, cậu sợ mình nói ra sự thật, sau đó phải gia nhập hàng ngũ ăn khổ qua.
“Vân, không có việc gì đừng nghĩ lung tung, biết không? Em chỉ cần an tâm dựa vào anh, anh nói rồi, anh tuyệt đối không bỏ rơi em, ngoại trừ một tình huống." Tả Khiêm Lẫm khom người kề sát mặt Sơ Vân, nhìn thẳng vào mắt cậu, chân thành nói: “Chính là anh chết!"
Nghe vậy, Sơ Vân liền cảm thấy khí nóng xông lên đỉnh đầu, miệng đắng chát, mắt đau nhức, không phát ra thanh âm nào, chỉ có thể run rẩy nhìn người đàn ông trước mắt.
“Không được suy nghĩ bậy bạ, Vân, cũng đừng nghĩ trốn khỏi anh, nếu không anh sẽ đánh mông nhỏ của em." Tả Khiêm Lẫm cười nhéo mũi Sơ Vân.
“Tả……" Sơ Vân nghẹn ngào, cơ hồ sắp đỡ không nổi bát salad.
“Đừng khóc." Tả Khiêm Lẫm lấy bát salad ra, ôm Sơ Vân, đặt cậu xuống ghế, bưng lấy hai gò má cậu, khom người mặt đối mặt, nói nhỏ, “Vân cũng sẽ theo anh cả đời, đúng không? Chúng ta hẹn ước!"
“Vâng." Sơ Vân gật đầu, “Hẹn ước." Cậu biết cùng Tả Khiêm Lẫm cả đời, sống bên nhau, chết chung huyệt.
“Không cho phép đổi ý." Tả Khiêm Lẫm xoa xoa gò má Sơ Vân.
“Không cho phép đổi ý." Là chờ mong của Sơ Vân, cũng là không hối hận của Tả Khiêm Lẫm.
“Ngoan!" Tả Khiêm Lẫm cười khẽ, sau đó đứng dậy, đột nhiên đi đến trước cửa phòng bếp, kéo cửa ra.
Lập tức mấy bóng người nhào vào, bởi vì không kịp xoay xở, chật vật ngã thành một đống.
“Hừ hừ, thật xin lỗi, không có gì đẹp mắt cho các vị xem, hay là, ba mẹ đã không thể chờ được để thưởng thức bữa tiệc?" Tả Khiêm Lẫm hai tay ôm ngực, cười đến ngây thơ.
Thiệt là, sao cảm giác cha mẹ mình càng sống càng nhỏ? Chậc chậc, thậm chí anh cả ngày thường trầm ổn cũng thêm một chân, Tả Khiêm Lẫm nhìn anh cả nằm dưới cùng bị một đống người đè lên, không chút nào đồng tình.
“Ha ha, cái kia, không phải, cái kia, lão Tam, con bận rộn con bận rộn a!" Ba Tả mẹ Tả cười gượng, một người kéo một người, thoáng qua liền biến mất.
Sơ Vân há hốc mồm, chỉ có thể thầm than, người nhà của Tả quả nhiên không tầm thường!
Trên bàn cơm, không khí vô cùng quái dị.
Thật sự là một nhà sung sướng mấy nhà sầu, một bên Tả Khiêm Lẫm hưởng thụ mỹ vị, một bên là thành viên Tả gia trắng mặt cứng người liều mạng nhét khổ qua, Sơ Vân kẹp ở giữa, không biết nên khóc hay nên cười.
Nói, khổ qua ăn ít thì không sao, nhưng ăn thay cơm thì……
Thật muốn té xỉu! Đây là tâm tình lúc này của thành viên Tả gia đang bị lão Tam nhà họ chiếu cố!
“Tả!" Sơ Vân lặng lẽ giật nhẹ ống tay áo của Tả Khiêm Lẫm, có chút không đành lòng nhìn mọi người đáng thương ăn khổ qua, ai, nghe mẹ Tả nói, hình như lần trước họ ăn…… Tiệc ngọt!
“……" Tả Khiêm Lẫm dương mi, nhìn người nhà một vòng, lại cúi đầu nhìn Sơ Vân, không nói gì.
Thấy thế, tất cả mọi người đều cụp lỗ tai, nhìn Tả Khiêm Lẫm xin khoan dung.
“Tả……" Sơ Vân lay lay tay hắn.
Bất đắc dĩ, Tả Khiêm Lẫm đành phải hạ đặc xá, “Được rồi, trong bếp còn món khác."
“Nha ~ a!" Mẹ Tả xông lên trước, như gió phóng tới phòng bếp, đằng sau là ong vỡ tổ.
“Ai." Tả Khiêm Lẫm chỉ có thể thở dài. Cho dù như thế, người nhà của hắn vẫn không học ngoan ngoãn, lần sau nếu có cơ hội làm bừa, bọn họ vẫn như cũ!
Sơ Vân mỉm cười, cảm thấy mọi người vô cùng thân thiết, không khiến cậu lạ lẫm cùng sợ hãi.
“Đúng rồi, Tả, sao không thấy quản gia và người hầu?" Bình thường nhà giàu, luôn có quản gia mà? Nhưng từ khi tỉnh tới giờ cậu không gặp qua.
“Bác Trương ở đại trạch, ngày mai trở về em có thể gặp được." Tả Khiêm Lẫm xiên tôm đã lột vỏ đút vào miệng Sơ Vân, lại cầm lấy khăn lau vết bẩn bên môi cậu.
“Vậy nơi này là……" Sơ Vân hàm hồ nói, cố gắng cắn trứng tôm.
“Xem như là nhà của anh cả, tuy bọn họ ở đây không nhiều." Tả Khiêm Lẫm nhìn sang phòng bếp, từ nơi đó truyền ra tiếng ồn, bọn họ không đánh nhau chứ?
Vậy a, Sơ Vân hiểu.
Lúc này, liền thấy mỗi người đều bưng đồ ăn trở lại bàn, lúc bọn họ ngồi xuống, thật cẩn thận đẩy khổ qua ra chính giữa, cách thật xa.
“Ô ô." Quả nhiên món ăn bình thường ngon hơn a, mọi người thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt.
Mẹ Tả vừa ăn vừa nhìn Sơ Vân bên cạnh, trong lòng cảm thán đáng yêu, vì vậy nhịn không được nhéo má Sơ Vân một cái, than thở, “Ánh mắt lão Tam thật tốt, chọn đến nhặt đi, kết quả trâu già gặm cỏ non, nhìn cục cưng của ta có bao nhiêu đáng yêu!"
“Phốc!" Một bên, ba Tả và Tả đại ca đồng thời cười sặc sụa, nhanh tay cầm lấy khăn ăn che, đáng tiếc vẫn ho khan.
“……" Sơ Vân không nói gì, có chút lo lắng nhìn mây đen tích tụ trên đầu Tả Khiêm Lẫm.
“Nguyệt Nhã." Ba Tả lặng lẽ đụng đụng cánh tay vợ yêu, âm thầm nhắc nhở bà, lão Tam đã bắt đầu nở nụ cười.
Tĩnh Sưởng thì vỗ nhè nhẹ lưng anh cả Tả gia, có chút đồng tình họa là từ miệng mà ra.
“Mẫu thân đại nhân ~~" Tả Khiêm Lẫm cười đến vui vẻ, đem khổ qua giữa bàn đẩy đến trước mặt bà, “Con trai vất vả làm, kính xin mẫu thân đại nhân thu nhận!"
“Ai ai?" Lúc này mẹ Tả mới kịp phản ứng, chuyện xấu, vội vàng cứu vãn, đáng tiếc đã muộn, vì vậy bà dùng khí thế tráng sĩ một đi không trở lại nói:
“Ta ăn cũng được, nhưng là –" Bà đột nhiên ôm cổ Sơ Vân, “Cục cưng phải mặc quần áo ta chọn!"
Cái gì?
Sơ Vân kinh hãi, “Tuyệt đối không muốn! Tả……" Vội vàng cầu cứu Tả Khiêm Lẫm, cậu không muốn mặc váy.
Tả Khiêm Lẫm hiển nhiên hiểu rõ sở thích của mẹ mình, nâng hàm dưới, bắt đầu ảo tưởng bộ dáng Sơ Vân đổi quần áo, ừm, có vẻ đầy thú vị, vì vậy gật đầu, cùng mẹ vỗ tay, coi như giao hẹn.
Không, muốn —
Như thế, lần này đổi thành Sơ Vân xui xẻo!
Người phụ nữ vỗ vỗ trán mình, mắt trắng dã, sau đó ngón tay nhỏ nhắn vươn ra, nhéo nhéo gò má Sơ Vân, cười tủm tỉm nói: “Cục cưng, ta là mẹ, đây là ba ba, ôm con là anh cả, bên phòng khách là gia gia, mặc tạp dề là chị dâu, còn vợ chồng anh hai ở nước ngoài."
Dứt lời, tất cả mọi người đầu hắc tuyến. Đây là giới thiệu kiểu gì? Nói bằng không nói!
“Là…… Người nhà của Tả?" Sơ Vân nhỏ giọng hỏi, xoa gò má bị nhéo, cuối cùng hiểu rõ vì sao tính cách của Tả Khiêm Lẫm lại như vậy, thuần túy là thừa hưởng từ gia đình, dưa gì hạt nấy.
“Ha ha." Người đàn ông trung niên cười khẽ, muốn giới thiệu lần nữa, nhưng ông chưa kịp mở miệng, chợt nghe trước cửa vang lên thanh âm nghiến răng nghiến lợi…
“Không sai, chính là một đám họ Tả không đàng hoàng, cũng dám qua mặt bắt người." Thanh âm kia rõ ràng vô cùng lười biếng, rồi lại lộ ra hàn ý, như mang theo băng.
“Tả!" Sơ Vân nhìn sang, quả nhiên là Tả Khiêm Lẫm. Liền thấy hắn đang nghiêm mặt, đá giày xuống, đi dép lê vào.
“Hừm, lão Tam, con đã về rồi!" Mẹ Tả cười mị mị phất phất tay với hắn, không có chút cảm giác chột dạ.
Tả Khiêm Lẫm hừ hừ, đi nhanh tới, đón Sơ Vân từ tay anh trai, ôm vào lòng, Sơ Vân liền ôm lấy cổ hắn.
“Ha ha, lão Tam, sao không thấy tiếng xe?" Ba Tả làm bộ phủi phủi vạt áo, lờ đi lời hắn nói.
Tả Khiêm Lẫm không trả lời, chỉ khiêu mi, tà khí cười, giơ túi to trong tay lên, “Hôm nay tâm tình con siêu ~ hảo, đột nhiên rất muốn tự mình xuống bếp làm cho mọi người bữa cơm, các vị nhất định phải hãnh diện."
Mọi người lập tức cứng đờ, đồng thời đưa mắt hướng về túi to trong tay Tả Khiêm Lẫm.
“Cái kia…… Lão Tam, thực đơn lần này là……" Mẹ Tả ôm lấy cánh tay ba Tả, trốn phía sau, nghiêng đầu dò xét, trừng túi to như trừng ác quỷ.
“Cái này?" Tả Khiêm Lẫm đung đưa gói to, cười như Bồ Tát từ bi cứu thế, “Yên tâm đi, tuyệt đối dinh dưỡng." Hắn nhìn người nhà một vòng, tốt bụng công bố đáp án, liệt ra thực đơn:
“Khổ qua xào thịt, khổ qua đôn thịt, khổ qua xào ớt xanh, khổ qua măng tây, canh khổ qua, còn có salad khổ qua."
Nhìn vẻ mặt ảm đạm của mọi người, hắn híp mắt, nhếch khóe miệng, “Giúp giảm đường huyết, ăn nhiều tốt cho thân thể, bởi vậy, gia gia thân yêu, ba mẹ, còn anh hai và anh Sưởng, tuyệt đối phải ăn hết ~ hừm!"
Không, muốn —
Mọi người lập tức khóc thét dưới đáy lòng, trên mặt đủ mọi màu sắc!
Mà Sơ Vân chỉ có thể thương cảm nhìn bọn họ, đồng thời cũng vỗ tay tán thưởng thủ đoạn của Tả Khiêm Lẫm! Nhiều khổ qua như vậy, chắc chắn cả người cũng biến thành khổ qua, vừa nghĩ tới hậu quả, Sơ Vân nhịn không được rùng mình một cái, may mắn may mắn, người Tả muốn chỉnh không phải là cậu!
A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai!
“Cái kia, lão Tam, gia gia đột nhiên nhớ mình có hẹn với mấy ông bạn, đi trước một bước!" Trong phòng khách, gia gia thấy tình thế không ổn, cũng không trông nom con cháu, muốn chạy trốn. Tuy tuổi đã cao, nhưng đường huyết không cao, vẫn luôn ổn định, cho nên không cần ăn nhiều khổ qua, nếu ăn, mới thật sự muốn cái mạng già của ông.
“Gia gia, ăn xong rồi đi cũng không muộn nha, rất nhanh sẽ xong." Tả Khiêm Lẫm nói một câu khiến lão nhân dừng bước.
“Đúng vậy, cha, hiếm khi lão Tam xuống bếp, ngài là gia gia, phải cảm thấy vui mừng chứ." Ba Tả dứt khoát ôm cánh tay Tả gia gia, quản đó là thiên đường hay địa ngục, nói cái gì cũng phải kéo thêm người.
“Cái kia, lão, lão Tam, có thể đổi thành tiệc ngọt lần trước không?" Mẹ Tả nơm nớp lo sợ nhấc tay đặt câu hỏi, dù sao đồ ngọt dễ nuốt hơn khổ qua, mặc dù có thể gây tăng đường máu.
Bên cạnh, anh cả Tả gia trầm mặc không nói, kéo nam tử mặc tạp dề ôm vào lòng, sắc mặt ngưng trọng nhìn túi to trên tay Tả Khiêm Lẫm, đại não cố gắng hoạt động, muốn tìm phương pháp xử lý, đáng tiếc không có cách, từ trước tới nay lão Tam nhà họ nói một không hai, nếu trái lời hắn, lần sau chắc chắn càng đặc sắc.
“Ha ha, mẹ, ăn ngọt mãi sao được, phải cân đối dinh dưỡng. Con sẽ làm ngay bây giờ, mọi người, đợi, chút!" Tả Khiêm Lẫm thắng lợi ôm Sơ Vân đi vào bếp, lưu lại năm pho tượng trắng phau.
Cân đối dinh dưỡng cái gì? Nếu cân đối thì đừng cho mọi người ăn toàn khổ qua! Đây là tiếng hô trong lòng của thành viên Tả gia, bất quá không ai dám nói ra.
……
Tả gia gia nhìn con trai – ba Tả, ba Tả nhìn vợ – mẹ Tả, mẹ Tả lại nhìn con trai – Tả đại ca, Tả đại ca nhìn người yêu – Tĩnh Sưởng, Tĩnh Sưởng thì nhìn gia gia.
Một vòng, lại không ai dám đi vuốt râu Tả Khiêm Lẫm.
“Khụ ừm ~" Tả gia gia ho một tiếng, uy nghiêm nói, “Lát nữa ai cũng không được chạy trốn, nếu không gia pháp nghiêm phạt."
“……" Ba Tả nâng cằm lên, nửa ngày mới nói một câu, “Cha, Tả gia có gia pháp khi nào?"
“Hiện tại!" Tả gia gia hùng hồn trả lời.
Mọi người lặng yên. Thì ra là thế.
Nhìn sang phòng bếp, tựa hồ giống như đã có hương vị khổ qua bay ra, vì vậy mọi người vô thức lui về phía sau một bước, nhưng không ai dám chạy trốn, bọn họ lo lắng lúc này chạy thoát, sau đó trở lại, bữa tiệc càng đặc sắc hơn!
……
Nhìn Tả Khiêm Lẫm vui vẻ sắp xếp khổ qua, Sơ Vân âm thầm may mắn bản thân chưa từng làm gì khiến hắn thật sự nổi giận.
Kỳ thật, tuy Tả nói yêu cậu, cũng đã nói là cùng cậu cả đời, nhưng cậu không quá tin tưởng, bởi vì cậu cảm thấy cậu không xứng để Tả phải trả giá như thế. Huống hồ, gia nghiệp Tả gia lớn mạnh, Tả Khiêm Lẫm lại là người làm chủ, sẽ được phép tìm người cùng giới bầu bạn ư?
Dù Tả Khiêm Lẫm không để ý, nhưng người nhà của hắn thì sao? Mà cậu ở cạnh, có thể ảnh hưởng tới sự nghiệp của Tả hay không?
Sơ Vân nghĩ rất nhiều, tuy Tả Khiêm Lẫm không lo sợ, bất quá Sơ Vân từng nghĩ tới trốn tránh, thực tế cậu đã chuẩn bị tâm lý chia tay. Nhờ có tình yêu của Tả Khiêm Lẫm, cậu có thể bắt đầu cuộc sống mới, như vậy, dù không thể ở bên Tả, cậu cũng không cảm thấy tiếc nuối, bởi vì cậu đã có được quá nhiều điều quý báu.
Chỉ là, hiện tại cậu từ bỏ ý nghĩ này.
Bị người nhà của Tả đưa đến, thấy được sự đặc biệt của họ, cậu thật không ngờ anh cả của Tả cũng có một người cùng giới, cho nên cậu nghĩ, có lẽ, cậu có thể ở mãi bên cạnh Tả.
“Đang suy nghĩ gì, lông mày đều nhíu?" Tả Khiêm Lẫm cúi người, hôn nhẹ lên trán cậu, đưa bát salad, “Đến, giúp anh trộn salad."
Trong bát lớn màu lam nhạt, rất nhiều khổ qua được thái nhỏ, nhìn đã cảm thấy — vô cùng đắng.
“Nha." Sơ Vân cầm đũa, không trả lời câu hỏi của Tả Khiêm Lẫm, cậu sợ mình nói ra sự thật, sau đó phải gia nhập hàng ngũ ăn khổ qua.
“Vân, không có việc gì đừng nghĩ lung tung, biết không? Em chỉ cần an tâm dựa vào anh, anh nói rồi, anh tuyệt đối không bỏ rơi em, ngoại trừ một tình huống." Tả Khiêm Lẫm khom người kề sát mặt Sơ Vân, nhìn thẳng vào mắt cậu, chân thành nói: “Chính là anh chết!"
Nghe vậy, Sơ Vân liền cảm thấy khí nóng xông lên đỉnh đầu, miệng đắng chát, mắt đau nhức, không phát ra thanh âm nào, chỉ có thể run rẩy nhìn người đàn ông trước mắt.
“Không được suy nghĩ bậy bạ, Vân, cũng đừng nghĩ trốn khỏi anh, nếu không anh sẽ đánh mông nhỏ của em." Tả Khiêm Lẫm cười nhéo mũi Sơ Vân.
“Tả……" Sơ Vân nghẹn ngào, cơ hồ sắp đỡ không nổi bát salad.
“Đừng khóc." Tả Khiêm Lẫm lấy bát salad ra, ôm Sơ Vân, đặt cậu xuống ghế, bưng lấy hai gò má cậu, khom người mặt đối mặt, nói nhỏ, “Vân cũng sẽ theo anh cả đời, đúng không? Chúng ta hẹn ước!"
“Vâng." Sơ Vân gật đầu, “Hẹn ước." Cậu biết cùng Tả Khiêm Lẫm cả đời, sống bên nhau, chết chung huyệt.
“Không cho phép đổi ý." Tả Khiêm Lẫm xoa xoa gò má Sơ Vân.
“Không cho phép đổi ý." Là chờ mong của Sơ Vân, cũng là không hối hận của Tả Khiêm Lẫm.
“Ngoan!" Tả Khiêm Lẫm cười khẽ, sau đó đứng dậy, đột nhiên đi đến trước cửa phòng bếp, kéo cửa ra.
Lập tức mấy bóng người nhào vào, bởi vì không kịp xoay xở, chật vật ngã thành một đống.
“Hừ hừ, thật xin lỗi, không có gì đẹp mắt cho các vị xem, hay là, ba mẹ đã không thể chờ được để thưởng thức bữa tiệc?" Tả Khiêm Lẫm hai tay ôm ngực, cười đến ngây thơ.
Thiệt là, sao cảm giác cha mẹ mình càng sống càng nhỏ? Chậc chậc, thậm chí anh cả ngày thường trầm ổn cũng thêm một chân, Tả Khiêm Lẫm nhìn anh cả nằm dưới cùng bị một đống người đè lên, không chút nào đồng tình.
“Ha ha, cái kia, không phải, cái kia, lão Tam, con bận rộn con bận rộn a!" Ba Tả mẹ Tả cười gượng, một người kéo một người, thoáng qua liền biến mất.
Sơ Vân há hốc mồm, chỉ có thể thầm than, người nhà của Tả quả nhiên không tầm thường!
Trên bàn cơm, không khí vô cùng quái dị.
Thật sự là một nhà sung sướng mấy nhà sầu, một bên Tả Khiêm Lẫm hưởng thụ mỹ vị, một bên là thành viên Tả gia trắng mặt cứng người liều mạng nhét khổ qua, Sơ Vân kẹp ở giữa, không biết nên khóc hay nên cười.
Nói, khổ qua ăn ít thì không sao, nhưng ăn thay cơm thì……
Thật muốn té xỉu! Đây là tâm tình lúc này của thành viên Tả gia đang bị lão Tam nhà họ chiếu cố!
“Tả!" Sơ Vân lặng lẽ giật nhẹ ống tay áo của Tả Khiêm Lẫm, có chút không đành lòng nhìn mọi người đáng thương ăn khổ qua, ai, nghe mẹ Tả nói, hình như lần trước họ ăn…… Tiệc ngọt!
“……" Tả Khiêm Lẫm dương mi, nhìn người nhà một vòng, lại cúi đầu nhìn Sơ Vân, không nói gì.
Thấy thế, tất cả mọi người đều cụp lỗ tai, nhìn Tả Khiêm Lẫm xin khoan dung.
“Tả……" Sơ Vân lay lay tay hắn.
Bất đắc dĩ, Tả Khiêm Lẫm đành phải hạ đặc xá, “Được rồi, trong bếp còn món khác."
“Nha ~ a!" Mẹ Tả xông lên trước, như gió phóng tới phòng bếp, đằng sau là ong vỡ tổ.
“Ai." Tả Khiêm Lẫm chỉ có thể thở dài. Cho dù như thế, người nhà của hắn vẫn không học ngoan ngoãn, lần sau nếu có cơ hội làm bừa, bọn họ vẫn như cũ!
Sơ Vân mỉm cười, cảm thấy mọi người vô cùng thân thiết, không khiến cậu lạ lẫm cùng sợ hãi.
“Đúng rồi, Tả, sao không thấy quản gia và người hầu?" Bình thường nhà giàu, luôn có quản gia mà? Nhưng từ khi tỉnh tới giờ cậu không gặp qua.
“Bác Trương ở đại trạch, ngày mai trở về em có thể gặp được." Tả Khiêm Lẫm xiên tôm đã lột vỏ đút vào miệng Sơ Vân, lại cầm lấy khăn lau vết bẩn bên môi cậu.
“Vậy nơi này là……" Sơ Vân hàm hồ nói, cố gắng cắn trứng tôm.
“Xem như là nhà của anh cả, tuy bọn họ ở đây không nhiều." Tả Khiêm Lẫm nhìn sang phòng bếp, từ nơi đó truyền ra tiếng ồn, bọn họ không đánh nhau chứ?
Vậy a, Sơ Vân hiểu.
Lúc này, liền thấy mỗi người đều bưng đồ ăn trở lại bàn, lúc bọn họ ngồi xuống, thật cẩn thận đẩy khổ qua ra chính giữa, cách thật xa.
“Ô ô." Quả nhiên món ăn bình thường ngon hơn a, mọi người thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt.
Mẹ Tả vừa ăn vừa nhìn Sơ Vân bên cạnh, trong lòng cảm thán đáng yêu, vì vậy nhịn không được nhéo má Sơ Vân một cái, than thở, “Ánh mắt lão Tam thật tốt, chọn đến nhặt đi, kết quả trâu già gặm cỏ non, nhìn cục cưng của ta có bao nhiêu đáng yêu!"
“Phốc!" Một bên, ba Tả và Tả đại ca đồng thời cười sặc sụa, nhanh tay cầm lấy khăn ăn che, đáng tiếc vẫn ho khan.
“……" Sơ Vân không nói gì, có chút lo lắng nhìn mây đen tích tụ trên đầu Tả Khiêm Lẫm.
“Nguyệt Nhã." Ba Tả lặng lẽ đụng đụng cánh tay vợ yêu, âm thầm nhắc nhở bà, lão Tam đã bắt đầu nở nụ cười.
Tĩnh Sưởng thì vỗ nhè nhẹ lưng anh cả Tả gia, có chút đồng tình họa là từ miệng mà ra.
“Mẫu thân đại nhân ~~" Tả Khiêm Lẫm cười đến vui vẻ, đem khổ qua giữa bàn đẩy đến trước mặt bà, “Con trai vất vả làm, kính xin mẫu thân đại nhân thu nhận!"
“Ai ai?" Lúc này mẹ Tả mới kịp phản ứng, chuyện xấu, vội vàng cứu vãn, đáng tiếc đã muộn, vì vậy bà dùng khí thế tráng sĩ một đi không trở lại nói:
“Ta ăn cũng được, nhưng là –" Bà đột nhiên ôm cổ Sơ Vân, “Cục cưng phải mặc quần áo ta chọn!"
Cái gì?
Sơ Vân kinh hãi, “Tuyệt đối không muốn! Tả……" Vội vàng cầu cứu Tả Khiêm Lẫm, cậu không muốn mặc váy.
Tả Khiêm Lẫm hiển nhiên hiểu rõ sở thích của mẹ mình, nâng hàm dưới, bắt đầu ảo tưởng bộ dáng Sơ Vân đổi quần áo, ừm, có vẻ đầy thú vị, vì vậy gật đầu, cùng mẹ vỗ tay, coi như giao hẹn.
Không, muốn —
Như thế, lần này đổi thành Sơ Vân xui xẻo!
Tác giả :
Vân Liễu