Trọng Sinh Chi Bùi Vũ
Chương 32
Độ cao lầu hai, mặt đất bê tông cứng rắn, Bùi Vũ liền như vậy nhảy xuống, trong nháy mắt chạm tới đất thậm chí nghe được thanh âm xương cốt bị gãy.
Bùi Vũ hung hăng cắn răng, kéo chân bị thương đi từng bước một xuyên qua đường cái. Mọi người lấy lại tinh thần toàn bộ chạy hướng về phía cửa sổ, lão bản lạnh lùng nhìn bóng dáng kia vài giây, khóe miệng hơi hơi giương lên, lộ ra tiếu ý hàm xúc không rõ.
“Còn không đuổi theo?"
“Dạ!"
Phía sau dần dần truyền đến thanh âm đuổi bắt, Bùi Vũ chịu đựng đau nhức gian nan lê chân về phía trước, trên mặt sớm bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, nhưng ý chí cường đại vẫn khiến hắn không dễ dàng buông tha hy vọng.
Tại thời khắc nguy cơ, một chiếc xe hơi màu đen đột nhiên dừng ở bên người, cửa xe mở ra đồng thời một bàn tay vươn lại đây: “Tiểu Vũ, mau lên xe!"
Bùi Vũ hướng trong xe nhìn thoáng qua, tựa như bắt được dược thảo cứu mạng, gắt gao cầm bàn tay kia. Xe hơi tăng tốc phóng đi.
“Lão bản, người đã chạy mất."
Kết quả này tựa hồ nằm trong dự liệu, lão bản chỉ gật gật đầu, vẫn chưa trách phạt bất luận kẻ nào, khẽ phất tay: “Quên đi, không cần đuổi theo nữa."
“Nhưng……" Đây hình như không phải tác phong bình thường của lão bản.
“Bị hủy dung, bắt trở về cũng vô dụng."
——————
Lâm Kiệt đem Bùi Vũ đưa tới một tòa nhà ở ngoại ô thành phố, hai phòng ngủ một phòng khác, trang hoàng rất xa hoa, bất quá lúc này Bùi Vũ căn bản vô tâm thưởng thức, lẳng lặng ngồi ở trên sô pha không nói một lời.
Miệng vết thương trên mặt còn không ngừng trào ra máu tươi, đem áo sơmi màu trắng nhiễm đỏ một mảng lớn. Hai mắt băng lãnh khiến người sợ hãi, không còn sót lại bóng dáng nam hài nhi luôn vui vẻ, ngây ngô cười những ngày mới gặp. Lâm Kiệt quay đầu nhìn thoáng qua, lại nhanh chóng đem tầm mắt chuyển đến cửa, âm thầm nhíu mày.
Không bao lâu sau, bác sĩ tư nhân liền ôm cái hòm thuốc vội vàng chạy vào, khi thấy Bùi Vũ cũng hoảng sợ, âm thầm cảm thán: Hảo hảo cho một gương mặt tuyệt mỹ liền như vậy bị hủy.
“Nhanh chóng xem chân của hắn."
“Nga, dạ."
Lâm Kiệt thật cẩn thận đem ống quần Bùi Vũ cuộn lên, trên đùi phải đã sưng đỏ một mảng lớn, bác sĩ thử sờ sờ vết thương, khiến thân thể kịch liệt run rẩy, nhưng Bùi Vũ vẫn như trước không phát ra nửa điểm thanh âm, cắn răng cố chịu đựng.
Xương đùi bị gãy còn cổ chân bị bong gân, nhưng hai nơi này đều không sánh được với vết thương nghiêm trọng trên mặt kia, có thể nghĩ lúc ấy hắn cho một đao đi xuống, rốt cuộc có bao nhiêu ngoan độc.
Làm đơn giản băng bó, Lâm Kiệt đem bác sĩ đưa ra cửa, vội vàng phân phó vài câu. Trở lại phòng, Bùi Vũ vẫn duy trì một tư thế không nhúc nhích, chỉ là trên tay nhiều hơn một cây dao găm. Lâm Kiệt tâm lý hoảng hốt một chút, bất quá một lát liền phủ định ý nghĩ trong đầu, nếu thật muốn tự sát cũng không cần chờ tới bây giờ.
Trên bả đao kia còn mang theo vết máu đã khô, dọc theo đao phong quanh co khúc khuỷu kéo dài đến chuôi đao, một đạo đỏ sẫm, thoạt nhìn rất chói mắt. Bùi Vũ đem chủy thủ đặt ở trước mặt, liền như vậy nhìn chằm chằm, trong ánh mắt băng lãnh phủ kín tơ máu.
“Có lẽ có một ngày ngươi sẽ dùng đến nó!" Bùi Vũ bây giờ mới hiểu được hàm nghĩa chân chính của câu nói kia, lừa thân thể của ngươi, lừa tâm của ngươi, sau một đêm hoan ái liền đưa ngươi một cây đao để tự sát, là một chuyện cỡ nào —- tru tâm!
Ta chỉ muốn có một sinh hoạt đơn giản vui vẻ, chỉ là muốn vô tư vô lự sống qua ngày, vì cái gì muốn cho ta trải qua những tra tấn như thế, là kiếp trước làm làm ra ác nghiệp gì, hay đơn giản chỉ là ta rất ngây thơ, rất dễ lừa? Hết thảy đều là giả, hết thảy hết thảy đều là nói dối, là lừa gạt!
Lâm Kiệt bị cảm giác áp lực làm cho hít thở không thông, tả hữu không khoẻ đứng ở một bên, thấy hắn khép thân dao nhét trở về dây lưng, mới do dự mở miệng.
“Tiểu Vũ, ta tra được một việc, ngươi muốn biết không?"
Đợi hồi lâu, thanh âm trầm thấp mới vang lên ở bên tai: “Không cần, ta đã biết."
Lâm Kiệt có chút ngoài ý muốn, hơi hơi nhướn mày, tư liệu này cả chính mình đều hao hết tâm tư mới tra được, hắn lại từ đâu mà biết?
“Hắn là ca ca cùng cha khác mẹ với ta, đúng không ?"
Lâm Kiệt khẽ thở dài một cái, hai tay không được tự nhiên: “Đúng!"
Bùi Vũ đóng mắt, trên mặt biểu tình đạm mạc nhìn không ra hỉ nộ, Lâm Kiệt đứng dậy rót một chén nước, giống như muốn lấy thêm can đảm, ừng ực uống hết nửa chén: “Bùi Vũ, muốn báo thù không? Ta có thể giúp ngươi: “
Nghe nói như thế, Bùi Vũ chậm rãi mở mắt, nhìn không chuyển mắt theo dõi hắn, ánh mắt lợi hại tựa hồ trong thoáng chốc có thể nhìn thấu tâm tư con người, khiến Lâm Kiệt cảm thấy trên người có chút không thoải mái chưa bao giờ trải qua.
“Điều kiện?" Thấy hắn hình như tỏ vẻ khó hiểu, Bùi Vũ lại nói tiếp: “Ta biết thiên hạ này không có bữa cơm miễn phí, có điều kiện gì, ngươi cứ việc nói thẳng đi!"
Thật sự thay đổi, cả Lâm Kiệt đều cảm thấy không thể tin được, ngắn ngủn mấy ngày hắn liền biến đổi triệt để như thế, không, không phải thay đổi, cái này căn bản giống như một người khác!
Thần sắc trên mặt rất nhanh bị nghiêm túc thay thế, cả vẻ cợt nhả ngày xưa cũng không còn thấy, Lâm Kiệt vẻ mặt đứng đắn ngồi ở đối diện, thập phần nghiêm túc đối hắn nói: “Người khôn không nói chuyện mập mờ, ta có thể đem hết toàn lực giúp ngươi, bất quá sau khi sự thành, ta muốn 30% cổ phần Ngự Hải."
30% cổ phần Ngự Hải? Bùi Vũ đối với việc kinh doanh không hiểu rõ lắm, cũng có thể cảm thấy con số này không thấp, bất quá cho đến hôm nay vô năng vô lực, hắn cũng chỉ có thể dựa vào Lâm Kiệt thân phận kỳ bí, xem đi người này cũng không phải nhân vật đơn giản. Nói đến việc giả bộ làm heo để ăn lão hổ đâu phải chỉ có một mình Viên Gia Thăng, Bùi Vũ tâm lý cười lạnh, sau một lúc lâu mới nói: “Được!"
“Ngươi khẳng định?"
Bùi Vũ mắt lộ ra hung quang, sát ý tẫn hiện: “Ta muốn cho Viên Gia Thăng chết không có chỗ chôn!"
Biểu tình kia khiến Lâm Kiệt tin tưởng, vì báo thù, hắn nguyện ý trả bất cứ giá nào, hắn đối nam nhân kia quả thực đã hận đến chết sẽ không bỏ qua, nếu lúc này Viên Gia Thăng ở ngay tại trước mắt, hắn phỏng chừng không chút do dự giết chết y.
Lâm Kiệt thấy mục đích đã đạt được liền đứng lên, xuất ra một chiếc di động đặt ở trên bàn trà: “Ở trong này hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày, có việc gọi điện thoại tìm ta." Đi tới cửa còn không quên bỏ thêm một câu: “Yên tâm, nơi này rất an toàn."
Phòng khôi phục im lặng, Bùi Vũ không có nghỉ ngơi, mà là từ dưới bàn trà lấy ra một gói thuốc lá, rút ra một cây ngậm ở trong miệng điểm hỏa. Sương khói cay độc nháy mắt tràn ngập phổi, Bùi Vũ mãnh liệt ho khan vài tiếng, dẫn theo miệng vết thương trên sườn mặt từng đợt đau đớn, lại cố chấp hút tiếp một ngụm. Sương khói sinh động bay lên mê hoặc ánh mắt, khiến nơi đó bắt đầu ướt át. Bùi Vũ nhắm mắt lại gắt gao nhịn xuống, đem chất lỏng không nghe lời này chạy về trong thân thể.
Cho dù kiếp trước bị tra tấn đến chết, Bùi Vũ cũng chưa từng oán hận bất luận kẻ nào, nhưng hôm nay bắt đầu hắn thật sự thay đổi, mỗi người đều có một mặt dương quang cùng một mặt âm u, chỉ là có hay không bị ép buộc đến loại tình trạng này. Hận ý hai kiếp bị chôn sâu dưới đáy lòng, tựa như núi lửa bùng nổ, chỉ trong một khắc kia liền chiếm cứ toàn bộ tâm, cũng bắt đầu từ khoảnh khắc đó, Bùi Vũ đã không còn khả năng khôi phục lại bản tính trước đây, trả thù đối với hắn mà nói, đã thành mục tiêu sinh tồn duy nhất trong cuộc đời này. Lòng tràn đầy oán, lòng tràn đầy hận, thế giới này đã triệt để đem hắn bức điên rồi!
Thẳng đến giữa trưa ngày thứ ba, Lâm Kiệt mới lại trở lại gian nhà ở, thời điểm mở cửa ra, hắn thậm chí có một loại ảo giác trong phòng không có người, hết thảy đều rất im lặng, tĩnh mịch đến nặng nề, một chút hơi thở sự sống đều không có. Thẳng đến khi nhìn thấy thân ảnh gầy nhỏ ngồi trên sô pha, hắn mới hơi chút nhẹ nhàng thở ra.
Vẫn như trước, một thân huyết y đầy người, vẫn như trước cùng một tư thế kia, Lâm Kiệt thậm chí hoài nghi suốt hai ngày qua, hắn căn bản chưa từng di chuyển một phân. Đảo mắt nhìn xem chung quanh, hộp thuốc lá trống rỗng, gạt tàn đầy ắp, mọi thứ thì lại hoàn toàn không một chút thay đổi.
“Tiểu Vũ, ngươi đã ăn uống gì chưa?" Tuy là câu hỏi, nhưng cũng là ngữ khí khẳng định.
Bùi Vũ chớp chớp mắt, xem như đáp lời hắn.
Lâm Kiệt biết khuyên hắn không được. “Ăn nhiều một chút, thân thể mới nhanh khôi phục." “Ngươi như vậy sẽ khiến thân xác chuyển biến xấu !" Những câu này đều là lừa thửa thải, mặc cho ai gặp được loại sự tình này cũng ăn không vô nửa điểm. Lâm Kiệt tự nhiên cũng không lãng phí nước miếng đi khuyên hắn.
“Ta giúp ngươi an bài một trường học."
“Học cái gì?"
“Đi rồi ngươi sẽ biết."
Bùi Vũ ngồi dậy, điểm điếu thuốc hung hăng hút một ngụm, một lát sau lại nhẹ nhàng thở ra một tia, tư thế kia thoạt nhìn tựa như đã hút thuốc rất nhiều năm, hết thảy đều rất tự nhiên.
“Lâm Kiệt, ta hiện tại không có tâm tình đến trường."
Lâm Kiệt khẽ cười một tiếng: “Địa phương đó có thể giúp ngươi học được cách như thế nào làm lang!" (lang là sói ấy, chắc ai cũng biết)
“Lang?"
“Người giàu có lang tính, người nghèo có dương tính (dương là dê, ý chỉ tính cách yếu đuối, chỉ có thể bị sói ăn thịt), muốn báo thù, vậy ngươi đầu tiên phải học cách làm lang." Bị buộc đến bước này, Bùi Vũ đã có đủ quyết tâm, nếu đối chính mình còn không đủ nhẫn tâm lại càng không thể ngoan độc với người khác, trải qua huấn luyện bồi dưỡng một phen, mới có được một tương lai tươi sáng! Lâm Kiệt vì hắn đã tính toán tốt toàn bột, bất quá có thể hay không ra được địa phương kia, còn phải xem năng lực của Bùi Vũ.
Qua một lúc lâu Bùi Vũ khẽ gật đầu, chấp nhận Lâm Kiệt an bài.
Nhưng thời điểm trước khi xuất phát mấy ngày, Bùi Vũ lại đột nhiên sửa lại chủ ý, đem thời gian dời lại một chút. Sau khi hỏi nguyên do, Lâm Kiệt vẫn đồng ý yêu cầu của hắn, mấy ngày sau tự mình mang theo Bùi Vũ tham dự một hồi hôn lễ rầm rộ.
——————–
Bùi Vũ hung hăng cắn răng, kéo chân bị thương đi từng bước một xuyên qua đường cái. Mọi người lấy lại tinh thần toàn bộ chạy hướng về phía cửa sổ, lão bản lạnh lùng nhìn bóng dáng kia vài giây, khóe miệng hơi hơi giương lên, lộ ra tiếu ý hàm xúc không rõ.
“Còn không đuổi theo?"
“Dạ!"
Phía sau dần dần truyền đến thanh âm đuổi bắt, Bùi Vũ chịu đựng đau nhức gian nan lê chân về phía trước, trên mặt sớm bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, nhưng ý chí cường đại vẫn khiến hắn không dễ dàng buông tha hy vọng.
Tại thời khắc nguy cơ, một chiếc xe hơi màu đen đột nhiên dừng ở bên người, cửa xe mở ra đồng thời một bàn tay vươn lại đây: “Tiểu Vũ, mau lên xe!"
Bùi Vũ hướng trong xe nhìn thoáng qua, tựa như bắt được dược thảo cứu mạng, gắt gao cầm bàn tay kia. Xe hơi tăng tốc phóng đi.
“Lão bản, người đã chạy mất."
Kết quả này tựa hồ nằm trong dự liệu, lão bản chỉ gật gật đầu, vẫn chưa trách phạt bất luận kẻ nào, khẽ phất tay: “Quên đi, không cần đuổi theo nữa."
“Nhưng……" Đây hình như không phải tác phong bình thường của lão bản.
“Bị hủy dung, bắt trở về cũng vô dụng."
——————
Lâm Kiệt đem Bùi Vũ đưa tới một tòa nhà ở ngoại ô thành phố, hai phòng ngủ một phòng khác, trang hoàng rất xa hoa, bất quá lúc này Bùi Vũ căn bản vô tâm thưởng thức, lẳng lặng ngồi ở trên sô pha không nói một lời.
Miệng vết thương trên mặt còn không ngừng trào ra máu tươi, đem áo sơmi màu trắng nhiễm đỏ một mảng lớn. Hai mắt băng lãnh khiến người sợ hãi, không còn sót lại bóng dáng nam hài nhi luôn vui vẻ, ngây ngô cười những ngày mới gặp. Lâm Kiệt quay đầu nhìn thoáng qua, lại nhanh chóng đem tầm mắt chuyển đến cửa, âm thầm nhíu mày.
Không bao lâu sau, bác sĩ tư nhân liền ôm cái hòm thuốc vội vàng chạy vào, khi thấy Bùi Vũ cũng hoảng sợ, âm thầm cảm thán: Hảo hảo cho một gương mặt tuyệt mỹ liền như vậy bị hủy.
“Nhanh chóng xem chân của hắn."
“Nga, dạ."
Lâm Kiệt thật cẩn thận đem ống quần Bùi Vũ cuộn lên, trên đùi phải đã sưng đỏ một mảng lớn, bác sĩ thử sờ sờ vết thương, khiến thân thể kịch liệt run rẩy, nhưng Bùi Vũ vẫn như trước không phát ra nửa điểm thanh âm, cắn răng cố chịu đựng.
Xương đùi bị gãy còn cổ chân bị bong gân, nhưng hai nơi này đều không sánh được với vết thương nghiêm trọng trên mặt kia, có thể nghĩ lúc ấy hắn cho một đao đi xuống, rốt cuộc có bao nhiêu ngoan độc.
Làm đơn giản băng bó, Lâm Kiệt đem bác sĩ đưa ra cửa, vội vàng phân phó vài câu. Trở lại phòng, Bùi Vũ vẫn duy trì một tư thế không nhúc nhích, chỉ là trên tay nhiều hơn một cây dao găm. Lâm Kiệt tâm lý hoảng hốt một chút, bất quá một lát liền phủ định ý nghĩ trong đầu, nếu thật muốn tự sát cũng không cần chờ tới bây giờ.
Trên bả đao kia còn mang theo vết máu đã khô, dọc theo đao phong quanh co khúc khuỷu kéo dài đến chuôi đao, một đạo đỏ sẫm, thoạt nhìn rất chói mắt. Bùi Vũ đem chủy thủ đặt ở trước mặt, liền như vậy nhìn chằm chằm, trong ánh mắt băng lãnh phủ kín tơ máu.
“Có lẽ có một ngày ngươi sẽ dùng đến nó!" Bùi Vũ bây giờ mới hiểu được hàm nghĩa chân chính của câu nói kia, lừa thân thể của ngươi, lừa tâm của ngươi, sau một đêm hoan ái liền đưa ngươi một cây đao để tự sát, là một chuyện cỡ nào —- tru tâm!
Ta chỉ muốn có một sinh hoạt đơn giản vui vẻ, chỉ là muốn vô tư vô lự sống qua ngày, vì cái gì muốn cho ta trải qua những tra tấn như thế, là kiếp trước làm làm ra ác nghiệp gì, hay đơn giản chỉ là ta rất ngây thơ, rất dễ lừa? Hết thảy đều là giả, hết thảy hết thảy đều là nói dối, là lừa gạt!
Lâm Kiệt bị cảm giác áp lực làm cho hít thở không thông, tả hữu không khoẻ đứng ở một bên, thấy hắn khép thân dao nhét trở về dây lưng, mới do dự mở miệng.
“Tiểu Vũ, ta tra được một việc, ngươi muốn biết không?"
Đợi hồi lâu, thanh âm trầm thấp mới vang lên ở bên tai: “Không cần, ta đã biết."
Lâm Kiệt có chút ngoài ý muốn, hơi hơi nhướn mày, tư liệu này cả chính mình đều hao hết tâm tư mới tra được, hắn lại từ đâu mà biết?
“Hắn là ca ca cùng cha khác mẹ với ta, đúng không ?"
Lâm Kiệt khẽ thở dài một cái, hai tay không được tự nhiên: “Đúng!"
Bùi Vũ đóng mắt, trên mặt biểu tình đạm mạc nhìn không ra hỉ nộ, Lâm Kiệt đứng dậy rót một chén nước, giống như muốn lấy thêm can đảm, ừng ực uống hết nửa chén: “Bùi Vũ, muốn báo thù không? Ta có thể giúp ngươi: “
Nghe nói như thế, Bùi Vũ chậm rãi mở mắt, nhìn không chuyển mắt theo dõi hắn, ánh mắt lợi hại tựa hồ trong thoáng chốc có thể nhìn thấu tâm tư con người, khiến Lâm Kiệt cảm thấy trên người có chút không thoải mái chưa bao giờ trải qua.
“Điều kiện?" Thấy hắn hình như tỏ vẻ khó hiểu, Bùi Vũ lại nói tiếp: “Ta biết thiên hạ này không có bữa cơm miễn phí, có điều kiện gì, ngươi cứ việc nói thẳng đi!"
Thật sự thay đổi, cả Lâm Kiệt đều cảm thấy không thể tin được, ngắn ngủn mấy ngày hắn liền biến đổi triệt để như thế, không, không phải thay đổi, cái này căn bản giống như một người khác!
Thần sắc trên mặt rất nhanh bị nghiêm túc thay thế, cả vẻ cợt nhả ngày xưa cũng không còn thấy, Lâm Kiệt vẻ mặt đứng đắn ngồi ở đối diện, thập phần nghiêm túc đối hắn nói: “Người khôn không nói chuyện mập mờ, ta có thể đem hết toàn lực giúp ngươi, bất quá sau khi sự thành, ta muốn 30% cổ phần Ngự Hải."
30% cổ phần Ngự Hải? Bùi Vũ đối với việc kinh doanh không hiểu rõ lắm, cũng có thể cảm thấy con số này không thấp, bất quá cho đến hôm nay vô năng vô lực, hắn cũng chỉ có thể dựa vào Lâm Kiệt thân phận kỳ bí, xem đi người này cũng không phải nhân vật đơn giản. Nói đến việc giả bộ làm heo để ăn lão hổ đâu phải chỉ có một mình Viên Gia Thăng, Bùi Vũ tâm lý cười lạnh, sau một lúc lâu mới nói: “Được!"
“Ngươi khẳng định?"
Bùi Vũ mắt lộ ra hung quang, sát ý tẫn hiện: “Ta muốn cho Viên Gia Thăng chết không có chỗ chôn!"
Biểu tình kia khiến Lâm Kiệt tin tưởng, vì báo thù, hắn nguyện ý trả bất cứ giá nào, hắn đối nam nhân kia quả thực đã hận đến chết sẽ không bỏ qua, nếu lúc này Viên Gia Thăng ở ngay tại trước mắt, hắn phỏng chừng không chút do dự giết chết y.
Lâm Kiệt thấy mục đích đã đạt được liền đứng lên, xuất ra một chiếc di động đặt ở trên bàn trà: “Ở trong này hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày, có việc gọi điện thoại tìm ta." Đi tới cửa còn không quên bỏ thêm một câu: “Yên tâm, nơi này rất an toàn."
Phòng khôi phục im lặng, Bùi Vũ không có nghỉ ngơi, mà là từ dưới bàn trà lấy ra một gói thuốc lá, rút ra một cây ngậm ở trong miệng điểm hỏa. Sương khói cay độc nháy mắt tràn ngập phổi, Bùi Vũ mãnh liệt ho khan vài tiếng, dẫn theo miệng vết thương trên sườn mặt từng đợt đau đớn, lại cố chấp hút tiếp một ngụm. Sương khói sinh động bay lên mê hoặc ánh mắt, khiến nơi đó bắt đầu ướt át. Bùi Vũ nhắm mắt lại gắt gao nhịn xuống, đem chất lỏng không nghe lời này chạy về trong thân thể.
Cho dù kiếp trước bị tra tấn đến chết, Bùi Vũ cũng chưa từng oán hận bất luận kẻ nào, nhưng hôm nay bắt đầu hắn thật sự thay đổi, mỗi người đều có một mặt dương quang cùng một mặt âm u, chỉ là có hay không bị ép buộc đến loại tình trạng này. Hận ý hai kiếp bị chôn sâu dưới đáy lòng, tựa như núi lửa bùng nổ, chỉ trong một khắc kia liền chiếm cứ toàn bộ tâm, cũng bắt đầu từ khoảnh khắc đó, Bùi Vũ đã không còn khả năng khôi phục lại bản tính trước đây, trả thù đối với hắn mà nói, đã thành mục tiêu sinh tồn duy nhất trong cuộc đời này. Lòng tràn đầy oán, lòng tràn đầy hận, thế giới này đã triệt để đem hắn bức điên rồi!
Thẳng đến giữa trưa ngày thứ ba, Lâm Kiệt mới lại trở lại gian nhà ở, thời điểm mở cửa ra, hắn thậm chí có một loại ảo giác trong phòng không có người, hết thảy đều rất im lặng, tĩnh mịch đến nặng nề, một chút hơi thở sự sống đều không có. Thẳng đến khi nhìn thấy thân ảnh gầy nhỏ ngồi trên sô pha, hắn mới hơi chút nhẹ nhàng thở ra.
Vẫn như trước, một thân huyết y đầy người, vẫn như trước cùng một tư thế kia, Lâm Kiệt thậm chí hoài nghi suốt hai ngày qua, hắn căn bản chưa từng di chuyển một phân. Đảo mắt nhìn xem chung quanh, hộp thuốc lá trống rỗng, gạt tàn đầy ắp, mọi thứ thì lại hoàn toàn không một chút thay đổi.
“Tiểu Vũ, ngươi đã ăn uống gì chưa?" Tuy là câu hỏi, nhưng cũng là ngữ khí khẳng định.
Bùi Vũ chớp chớp mắt, xem như đáp lời hắn.
Lâm Kiệt biết khuyên hắn không được. “Ăn nhiều một chút, thân thể mới nhanh khôi phục." “Ngươi như vậy sẽ khiến thân xác chuyển biến xấu !" Những câu này đều là lừa thửa thải, mặc cho ai gặp được loại sự tình này cũng ăn không vô nửa điểm. Lâm Kiệt tự nhiên cũng không lãng phí nước miếng đi khuyên hắn.
“Ta giúp ngươi an bài một trường học."
“Học cái gì?"
“Đi rồi ngươi sẽ biết."
Bùi Vũ ngồi dậy, điểm điếu thuốc hung hăng hút một ngụm, một lát sau lại nhẹ nhàng thở ra một tia, tư thế kia thoạt nhìn tựa như đã hút thuốc rất nhiều năm, hết thảy đều rất tự nhiên.
“Lâm Kiệt, ta hiện tại không có tâm tình đến trường."
Lâm Kiệt khẽ cười một tiếng: “Địa phương đó có thể giúp ngươi học được cách như thế nào làm lang!" (lang là sói ấy, chắc ai cũng biết)
“Lang?"
“Người giàu có lang tính, người nghèo có dương tính (dương là dê, ý chỉ tính cách yếu đuối, chỉ có thể bị sói ăn thịt), muốn báo thù, vậy ngươi đầu tiên phải học cách làm lang." Bị buộc đến bước này, Bùi Vũ đã có đủ quyết tâm, nếu đối chính mình còn không đủ nhẫn tâm lại càng không thể ngoan độc với người khác, trải qua huấn luyện bồi dưỡng một phen, mới có được một tương lai tươi sáng! Lâm Kiệt vì hắn đã tính toán tốt toàn bột, bất quá có thể hay không ra được địa phương kia, còn phải xem năng lực của Bùi Vũ.
Qua một lúc lâu Bùi Vũ khẽ gật đầu, chấp nhận Lâm Kiệt an bài.
Nhưng thời điểm trước khi xuất phát mấy ngày, Bùi Vũ lại đột nhiên sửa lại chủ ý, đem thời gian dời lại một chút. Sau khi hỏi nguyên do, Lâm Kiệt vẫn đồng ý yêu cầu của hắn, mấy ngày sau tự mình mang theo Bùi Vũ tham dự một hồi hôn lễ rầm rộ.
——————–
Tác giả :
Kỳ Lân Ngọc