Trọng Sinh Chi Bạo Quân
Chương 77
Ngồi xuống cạnh mẫu hậu, bà một mực nhắm mắt lại, tay vuốt ve phật châu, vẻ mặt thư thái hiền hậu, ta chăm chú nhìn bà, nhớ tới trước kia, khi đó ta mới từ Tây Sơn trở về, còn cùng bà đàm luận rất nhiều thứ, ít nhất khi đó ta vẫn còn vì lời của bà mà cảm động, mà hôm nay đối với mẫu hậu, ta giật mình cảm thấy có chút lạ lẫm không nói nên lời. Nhắc đến thì, cũng chỉ mới nửa năm trước.
Vậy mà chỉ qua một mùa thu, rồi một mùa xuân, mọi việc dường như đều đã là chuyện từ rất lâu.
Nhìn mẫu hậu hồi lâu, bà cũng chưa từng liếc nhìn ta một lần, tựa hồ cũng không định mở miệng.
Ta nhấp một ngụm trà được cung nữ bưng lên, trà rất thơm, thế nhưng uống vào trong miệng lại mang theo ba phần đắng chát, khẽ cười, ta đặt tách trà xuống bàn, nhìn mẫu hậu nhàn nhạt nói: “Mẫu hậu, Thẩm Vân cũng đã ở bên ngài nhiều ngày rồi, trẫm đã tìm cho nó một vị lão sư, sau này sẽ dạy học cho nó, không nên trễ nãi nữa."
Mẫu hậu nghe ta nói xong, chậm rãi mở mắt ra, nhìn ta, trong con ngươi toát lên vẻ lạnh lẽo như băng, bà nhìn ta nói: “Ý tứ của Hoàng thượng ai gia đã minh bạch, ngươi cứ mang đại hoàng tử đi đi." Giọng bà đều đều, phảng phất như cách một tầng nước, thế nhưng lại làm cho nhân tâm kinh hãi bất an.
Vì vậy ta nhíu mày nói: “Mẫu hậu, ngài là thân mẫu của ta, không biết từ lúc nào, chúng ta lại đi tới hoàn cảnh như vậy… Hôm nay nhi thần đến đây chỉ là muốn nói, vô luận như thế nào, ngài vẫn là mẫu thân của ta, thân thể ngài không tốt, sau này nên hảo hảo tịnh dưỡng tại cung Phượng nghi, nhi thần biết mẫu hậu không muốn nhìn thấy nhi thần, cho nên ngày sau nhi thần sẽ không đến đây quấy rầy mẫu hậu."
“Ý của Hoàng thượng là muốn giam lỏng ai gia?" Mẫu hậu xùy cười một tiếng nói: “Hoàng thượng thật sự là đã trưởng thành, không cần ai gia nữa rồi, cho nên muốn lấy hết thảy mọi thứ của ai gia."
“Mẫu hậu, nhi thần không có ý tứ này, chỉ là Tiết gia mưu phản, phần lớn đều đã bị bắt, nhưng Tiết Thanh đã trốn thoát, nhi thần sợ ông ta có vây cánh trong cung, vạn nhất làm mẫu hậu bị thương, đây sẽ là sai lầm lớn của trẫm, cho nên nhi thần mới nghĩ đến nhân dịp này để cho mẫu hậu hảo hảo nghỉ ngơi, hơn nữa nhi thần biết rõ quan hệ giữa mẫu hậu với Tiết gia rất tốt, nhi thần không muốn mẫu hậu vì thế mà đau lòng thôi."
Ta nói xong câu cuối cùng kia, sắc mặt mẫu hậu rốt cuộc đã thay đổi, bà ngẩng đầu nhìn ta, thần sắc trong mắt phức tạp, phẫn hận cùng bi thương không nói nên lời.
Trong nội tâm của ta khẽ động, có chút chết lặng cùng bứt rứt khó chịu, sau cùng ta quay người ly khai, trước khi đi, nhìn cung nữ cùng nội giam đang đứng ngoài cửa, ta nhàn nhạt phân phó: “Chăm sóc tốt cho mẫu hậu." Bọn họ vội vàng đáp lời, ta mới cất bước đi tiếp.
Sau khi rời khỏi, trong lòng ta cũng không có cảm giác gì, chỉ là lúc ngồi trên loan kiệu, ta không khỏi quay đầu nhìn tòa cung điện nguy nga, nơi đây là cung điện tôn quý nhất hậu cung trong truyền thuyết, thế nhưng giờ phút này lại làm cho người ta cảm thấy có ba phần điêu tàn – bốn phần thê lương. Lắc đầu thở dài, sau cùng ta quay đầu rời khỏi.
Vài ngày sau, ta nghe nội giam đến bẩm báo rằng mẫu hậu ngoại trừ ba bữa cơm mới ra ngoài, còn lại luôn một mực niệm kinh trong phật đường, rất là an tường, ta nghe xong, nở nụ cười, phất tay để cho bọn họ ly khai.
Trong nội cung có dấy lên tin đồn, nói ta giam lỏng mẫu hậu, sau khi Bồi Tú biết được, phạt đánh những kẻ đó 100 trượng, phần lớn đều vì vậy mà bỏ mạng, ta ở một bên nhìn động tác của Bồi Tú, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Mấy tháng sau đó, ta với Trác Văn Tĩnh đều trải qua sinh hoạt thập phần thích ý, trong nội cung khó có được an bình.
Lúc này, tin tức của Tiết Thanh truyền vào cung, nói rằng ông ta đã ra khỏi thành, hướng Nam quận chạy trốn, lại bị người bắt được, rồi sau đó bởi vì ông ta phản kháng giết mấy chục quan binh, sau cùng bị xử tử tại chỗ.
Người phục mệnh trở về bẩm báo sau đó không lên tiếng nữa, ta nhìn tướng lĩnh kia quỳ trên mặt đất, cũng không nói gì thêm. Tướng lĩnh kia dưới cái nhìn chăm chú của ta, thân thể bắt đầu phát run, ta thấp giọng hỏi: “Lúc sắp chết, ông ta đã nói gì?"
Người nọ dừng lại một chút, nhỏ giọng đáp: “Tên Tiết Thanh kia xuất khẩu cuồng ngôn, nói Hoàng thượng hại chết cả nhà bọn họ, nói là thành quỷ cũng sẽ đến báo thù."
“Còn gì nữa không?" Ta nhướng mày tiếp tục hỏi.
Người nọ giật mình lắc đầu: “Bẩm Hoàng thượng, không còn nữa."
Ta nhìn người nọ, cuối cùng đứng lên nói: “Đi lĩnh thưởng đi." Người nọ bề bộn tạ ơn, ta tức thì ly khai.
Ta nghĩ tin tức Tiết Thanh đã chết sẽ rất nhanh truyền ra, người cố tình nghe được có lẽ sẽ đem cừu hận chôn ở trong lòng, cũng có lẽ sẽ giả vờ như không biết để tiếp tục sống vui vẻ, mà người vô tâm nghe được cũng chỉ coi như là nghe thấy một chuyện cười mà thôi.
Nghĩ như vậy, ta cũng không muốn nói gì nữa, mà kỳ quái chính là, một mực làm cho ta có chút tức giận là Trần Kiến Quang kia vậy mà lại không thấy tung tích.
Chẳng lẽ hắn thật sự có thuật độn thổ, bằng không thì trong thiên hạ này, ai dám giúp hắn ẩn núp?
Tuy là ta nghĩ như vậy, lại cũng không có cách nào, chỉ phái người tăng tốc tìm kiếm.
Những ngày này lực chú ý lớn nhất của ta đặt ở Nam quận kia, lại làm cho người ta có chút kinh ngạc chính là Ngôn Chi Chương lần này từ chối xuất binh đến biên quan, trái lại Ngôn Nhất, thỉnh cầu tiến đến giết địch.
Ban đầu ta dĩ nhiên là không đồng ý, tuy hắn là danh môn đệ tử, xuất thân quyền quý, mặc dù đã từng cùng Trác Văn Tĩnh giết định, thế nhưng mà nhiều năm như vậy không đụng đến binh khí, sợ là sẽ không quen tay. Ta nói ra ý nghĩ này với hắn, Ngôn Nhất cũng không nói hai lời, vẻ mặt băng lãnh dâng tấu chương biểu hiện quyết tâm.
Nhìn bộ dạng này của hắn, ta đột nhiên nghĩ đến lúc trước Tam ca vì Trần Kiến Quang cầu tình cũng đã từng như vậy, lúc ấy trời đang có tuyết, mà thân thể của Tam ca lại không tốt lắm, thế nhưng hắn vẫn kiên định quỳ ở nơi đó, tuy trong lòng có toan tính, nhưng lại làm cho người ta bội phục từ đáy lòng.
Nghĩ như vậy, ta nhìn Ngôn Nhất thẳng lưng quỳ trên đất càng nhiều hơn hai phần thưởng thức, vì vậy sau khi hắn quỳ hơn nửa canh giờ so với Tam ca, ta để cho Bồi Tú gọi hắn vào.
Đợi hắn đứng trước mặt, ta đưa mắt đánh giá hắn, Ngôn Nhất cũng không nhượng bộ đối mắt với ta, ta híp mắt, cuối cùng khẽ cười hỏi: “Ngươi thỉnh cầu chính là xuất binh đánh trận, ngươi cũng đã biết lợi hại trong đó?"
Ngôn Nhất: “Mười lăm tuổi vi thần ở biên quan lập nhiều chiến công, hiện giờ chỉ là một Nam quận nhỏ bé, cần gì phải sợ." Lúc hắn nói lời này, vẻ mặt hiên ngang, giọng nói kiêu ngạo, mang theo nhiều phần mạnh mẽ ác liệt.
“Nếu muốn thắng trận này, sợ là khó." Ta khẽ cười hai tiếng mở miệng nói, Ngôn Nhất nhìn ta: “Vi thần chắc chắn sẽ dốc hết dức, thỉnh Hoàng thượng thành toàn."
“Trận chiến này liên quan đến mấy vạn sinh mạng, nếu trẫm giao bọn họ cho ngươi, liệu ngươi có chắc sẽ thắng trận cho trẫm?" Ta nhìn hắn nhàn nhạt nói châm chọc.
Ngôn Nhất sắc mặt tái nhợt, thất thanh, ta thở dài nói: “Ngôn Nhất, ngươi nhớ kỹ, trận đánh này là vì thiên hạ, không phải chỉ vì một mình ngươi, vô luận ra sao, cũng không thể để quá nhiều thương vong."
Ngôn Nhất đáp ứng, lúc ta phất tay để cho hắn lui ra, hắn lại do dự đứng ở đó không chịu đi, vô cùng chậm chạp, ta nâng cằm, khiêu mi nhìn hắn hỏi: “Thế nào? Còn có thỉnh cầu gì?"
Thần sắc Ngôn Nhất mang theo vài phần mê man cùng phức tạp khó nói, cuối cùng hắn nhìn ta thấp giọng: “Hoàng thượng, vi thần… Vi thần cảm thấy hiện tại không nên giết Du vương gia, cái gọi là vật cực tất phản, có thể nói Du vương gia chính là tín ngưỡng của Nam quận, nếu bây giờ giết hắn, tất nhiên sẽ dẫn đến hậu quả ngược, thỉnh Hoàng thượng nghĩ lại."
*Vật cực tất phản: đồng nghĩa với tức nước vỡ bờ.
Nghe hắn nói xong, ta tức thì trừng lớn hai mắt hỏi: “Ai nói ta muốn giết Du vương gia?"
Vẻ mặt Ngôn Nhất nghi hoặc nhìn ta: “Vậy tại sao Hoàng thượng muốn giữ Du vương gia?"
Ta cau mày nói: “Sau này có việc dùng, ngươi trở về đi, nhưng ngươi yên tâm, Du vương gia, trẫm sẽ không giết, dù sao cũng là huynh đệ."
Lúc này Ngôn Nhất mới lui ra, trước khi đi, ánh mắt không thể tin nhìn ta. Trong lòng ta tức thì cảm thấy không vui, ý tứ của hắn là gì, ta là người hiếu sát như vậy sao?
*Hiếu sát: thích giết người.
Hôm sau Ngôn Nhất lãnh binh xuất phát, ngày đêm hành quân, nửa tháng sau đã đến Nam quận, rồi ở gần đó nghỉ ngơi hồi phục, về sau ta nghe nói, hắn cũng không có bất cứ hành động gì.
Những ngày này, lúc ta xem tấu chương về Nam quận, Trác Văn Tĩnh một mực ở bên cạnh, bất quá, từ đầu đến cuối hắn đều không nói gì, ta nhìn bộ dáng thờ ơ của hắn, trong lòng có chút không vui, thật ra ta luôn nghĩ, nếu hắn có chút biểu hiện gì tình đồng môn với Ngôn Nhất, ta sẽ để cho Ngôn Nhất quỳ lâu một chút hoặc làm khó dễ y, thế nhưng cái gì hắn cũng không làm, ta ngược lại không hiểu cho lắm.
Lúc ta đang nghĩ như vậy, Trác Văn Tĩnh ngẩng đầu lướt nhìn ta, ánh mắt lóng lánh, mang theo vui vẻ, ta nhìn hắn đang cười, vội ho một tiếng lau cái mũi.
Ngược lại Trác Văn Tĩnh cũng không nói gì.
Ngày Ngôn Nhất xuất phát, tâm tình ta có chút khoan khoái dễ chịu, tuy cảm thấy cái lão hồ ly Ngôn Chi Chương này đã nhìn thấu ý nghĩ của ta, thế mà lại đem công lao lớn như vậy để lại cho con mình, nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng tâm tình đang cao hứng của ta, vô cùng cao hứng, trước hết ta đi vấn an Tam ca, những ngày này, thân thể của hắn không được tốt, trước đó vài ngày còn bị bệnh một trận, tuy ngự y đã khám qua, nhưng thân là huynh đệ ta vẫn nên tự đến thăm thì tốt hơn.
Thời điểm đến, hắn đang ở dưới gốc đào nhìn hoa đào bay phấp phới, thập phần thích ý, sau khi bắt gặp ta, chỉ nhàn nhạt liếc mắt, sau đó lặng im, ta không bận tâm, cũng không trách hắn vô lễ, mà chỉ dửng dưng ngồi ở bên cạnh hắn, cùng hắn nói chuyện phiếm vài câu, trong lúc đó phần lớn là ta nói hắn ngồi nghe, bất quá lúc ta ngẫu nhiên nhắc đến Ngôn Nhất đã lãnh binh đi Nam quận, biểu hiện trên mặt Tam ca rốt cục cũng lộ ra chút vết rách, ta nhìn thấy rất là thỏa mãn, sau đó đem đề tài này chuyển hướng, không nhắc đến nữa, hắn ngẫu nhiên há miệng muốn hỏi gì đó, rốt cuộc cái gì cũng không hỏi, mà ta nhìn thời gian không còn sớm, liền đứng lên đi khỏi.
Giằng co như vậy được một thời gian, triều đình đã thay đổi hoàn toàn, Trác Luân với Vương Hưng đề bạt lên không ít chính sách có lợi cho quốc gia, ta nhìn hết sức hài lòng, vì vậy nên ban thưởng thì ban thưởng, nên thăng quan thì thăng quan. Tất cả mọi người đều cao hứng, ta ngồi trên long ỷ thấy được lòng tràn đầy vui mừng.
Chỉnh đốn lại hết mọi chuyện, đã là xuân qua hạ đến, trong nháy mắt phong cảnh tiêu điều ở ngự hoa viên đã biến thành tao nhã xanh biếc trước mắt.
Ta đi dạo quanh đó, cảm giác vô cùng thoải mái, nghĩ đến đợi vài ngày nữa dẫn theo Trác Văn Tĩnh đến đây đi dạo vài vòng, bởi vì hàu tử lúc này đã được chín tháng rồi, nhiều khi đi đi lại lại sẽ có lợi cho chuyện sinh nở. Nghĩ như vậy, ta hắc hắc cười hai tiếng.
Mà lúc này, Nguyên Bảo từ rất xa chạy tới đây, một bên chạy, một bên hô to: “Hoàng thượng, không tốt rồi, không tốt rồi."
Ta cau mày nhìn hắn, cái tên Nguyên Bảo này, cho dù đã giáng cấp hắn, mà bộ dáng hắn vẫn còn líu ra líu ríu giống trước, một điểm ổn trọng đều không có.
Vì vậy hắn chạy đến trước mặt của ta không kịp thở nói: “Hoàng thượng… Không… Không tốt rồi." Ta không vui nói: “Ngươi nói lung tung, trẫm rất tốt, trẫm thấy ngươi mới là người không tốt đây này."
Nguyên Bảo ngẩng đầu nhìn ta, trong nháy mắt như vậy, ta cảm thấy được trong con ngươi của hắn tựa hồ hiện lên một tia không liệu cùng thương tâm, nhíu mày, ta nói: “Đến cùng là chuyện gì, vội vàng hấp tấp như vậy, còn ra thể thống gì."
Nguyên Bảo hít sâu mấy hơi, đứng thẳng người, sau khi bình tĩnh lại, mới nhìn ta gằn từng chữ: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu muốn sinh…"
Hoàng hậu muốn sinh, ta nhẹ gật đầu, sau đó mới hiểu ra những lời này đại biểu cho cái gì, vì vậy ta nhảy dựng lên nắm y phục của hắn hỏi: “Ngươi nói cái gì? Trác Văn Tĩnh muốn sinh? Có thỉnh ngự y với bà mụ chưa? Ngươi không ở đó hầu hạ, còn chạy tới đây làm gì? Hả? …"
Nguyên Bảo bị ta nắm thật lâu, ta gạt hắn sang một bên, sau đó đi tới đi lui nói: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, hắn vậy mà muốn sinh…"
“Hoàng thượng, ngài đi xem Hoàng hậu đi, ở chỗ này sốt ruột cũng không có biện pháp gì." Lúc này, Bồi Tú ở một bên thấp giọng nói. Ta nhìn hắn một cái, trấn định lại, siết chặt hai tay, nhấc chân hướng Giao Thái điện chạy tới…
Trác Văn Tĩnh muốn sinh, điều này thật sự làm cho ta quá hoảng sợ rồi.
Vậy mà chỉ qua một mùa thu, rồi một mùa xuân, mọi việc dường như đều đã là chuyện từ rất lâu.
Nhìn mẫu hậu hồi lâu, bà cũng chưa từng liếc nhìn ta một lần, tựa hồ cũng không định mở miệng.
Ta nhấp một ngụm trà được cung nữ bưng lên, trà rất thơm, thế nhưng uống vào trong miệng lại mang theo ba phần đắng chát, khẽ cười, ta đặt tách trà xuống bàn, nhìn mẫu hậu nhàn nhạt nói: “Mẫu hậu, Thẩm Vân cũng đã ở bên ngài nhiều ngày rồi, trẫm đã tìm cho nó một vị lão sư, sau này sẽ dạy học cho nó, không nên trễ nãi nữa."
Mẫu hậu nghe ta nói xong, chậm rãi mở mắt ra, nhìn ta, trong con ngươi toát lên vẻ lạnh lẽo như băng, bà nhìn ta nói: “Ý tứ của Hoàng thượng ai gia đã minh bạch, ngươi cứ mang đại hoàng tử đi đi." Giọng bà đều đều, phảng phất như cách một tầng nước, thế nhưng lại làm cho nhân tâm kinh hãi bất an.
Vì vậy ta nhíu mày nói: “Mẫu hậu, ngài là thân mẫu của ta, không biết từ lúc nào, chúng ta lại đi tới hoàn cảnh như vậy… Hôm nay nhi thần đến đây chỉ là muốn nói, vô luận như thế nào, ngài vẫn là mẫu thân của ta, thân thể ngài không tốt, sau này nên hảo hảo tịnh dưỡng tại cung Phượng nghi, nhi thần biết mẫu hậu không muốn nhìn thấy nhi thần, cho nên ngày sau nhi thần sẽ không đến đây quấy rầy mẫu hậu."
“Ý của Hoàng thượng là muốn giam lỏng ai gia?" Mẫu hậu xùy cười một tiếng nói: “Hoàng thượng thật sự là đã trưởng thành, không cần ai gia nữa rồi, cho nên muốn lấy hết thảy mọi thứ của ai gia."
“Mẫu hậu, nhi thần không có ý tứ này, chỉ là Tiết gia mưu phản, phần lớn đều đã bị bắt, nhưng Tiết Thanh đã trốn thoát, nhi thần sợ ông ta có vây cánh trong cung, vạn nhất làm mẫu hậu bị thương, đây sẽ là sai lầm lớn của trẫm, cho nên nhi thần mới nghĩ đến nhân dịp này để cho mẫu hậu hảo hảo nghỉ ngơi, hơn nữa nhi thần biết rõ quan hệ giữa mẫu hậu với Tiết gia rất tốt, nhi thần không muốn mẫu hậu vì thế mà đau lòng thôi."
Ta nói xong câu cuối cùng kia, sắc mặt mẫu hậu rốt cuộc đã thay đổi, bà ngẩng đầu nhìn ta, thần sắc trong mắt phức tạp, phẫn hận cùng bi thương không nói nên lời.
Trong nội tâm của ta khẽ động, có chút chết lặng cùng bứt rứt khó chịu, sau cùng ta quay người ly khai, trước khi đi, nhìn cung nữ cùng nội giam đang đứng ngoài cửa, ta nhàn nhạt phân phó: “Chăm sóc tốt cho mẫu hậu." Bọn họ vội vàng đáp lời, ta mới cất bước đi tiếp.
Sau khi rời khỏi, trong lòng ta cũng không có cảm giác gì, chỉ là lúc ngồi trên loan kiệu, ta không khỏi quay đầu nhìn tòa cung điện nguy nga, nơi đây là cung điện tôn quý nhất hậu cung trong truyền thuyết, thế nhưng giờ phút này lại làm cho người ta cảm thấy có ba phần điêu tàn – bốn phần thê lương. Lắc đầu thở dài, sau cùng ta quay đầu rời khỏi.
Vài ngày sau, ta nghe nội giam đến bẩm báo rằng mẫu hậu ngoại trừ ba bữa cơm mới ra ngoài, còn lại luôn một mực niệm kinh trong phật đường, rất là an tường, ta nghe xong, nở nụ cười, phất tay để cho bọn họ ly khai.
Trong nội cung có dấy lên tin đồn, nói ta giam lỏng mẫu hậu, sau khi Bồi Tú biết được, phạt đánh những kẻ đó 100 trượng, phần lớn đều vì vậy mà bỏ mạng, ta ở một bên nhìn động tác của Bồi Tú, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Mấy tháng sau đó, ta với Trác Văn Tĩnh đều trải qua sinh hoạt thập phần thích ý, trong nội cung khó có được an bình.
Lúc này, tin tức của Tiết Thanh truyền vào cung, nói rằng ông ta đã ra khỏi thành, hướng Nam quận chạy trốn, lại bị người bắt được, rồi sau đó bởi vì ông ta phản kháng giết mấy chục quan binh, sau cùng bị xử tử tại chỗ.
Người phục mệnh trở về bẩm báo sau đó không lên tiếng nữa, ta nhìn tướng lĩnh kia quỳ trên mặt đất, cũng không nói gì thêm. Tướng lĩnh kia dưới cái nhìn chăm chú của ta, thân thể bắt đầu phát run, ta thấp giọng hỏi: “Lúc sắp chết, ông ta đã nói gì?"
Người nọ dừng lại một chút, nhỏ giọng đáp: “Tên Tiết Thanh kia xuất khẩu cuồng ngôn, nói Hoàng thượng hại chết cả nhà bọn họ, nói là thành quỷ cũng sẽ đến báo thù."
“Còn gì nữa không?" Ta nhướng mày tiếp tục hỏi.
Người nọ giật mình lắc đầu: “Bẩm Hoàng thượng, không còn nữa."
Ta nhìn người nọ, cuối cùng đứng lên nói: “Đi lĩnh thưởng đi." Người nọ bề bộn tạ ơn, ta tức thì ly khai.
Ta nghĩ tin tức Tiết Thanh đã chết sẽ rất nhanh truyền ra, người cố tình nghe được có lẽ sẽ đem cừu hận chôn ở trong lòng, cũng có lẽ sẽ giả vờ như không biết để tiếp tục sống vui vẻ, mà người vô tâm nghe được cũng chỉ coi như là nghe thấy một chuyện cười mà thôi.
Nghĩ như vậy, ta cũng không muốn nói gì nữa, mà kỳ quái chính là, một mực làm cho ta có chút tức giận là Trần Kiến Quang kia vậy mà lại không thấy tung tích.
Chẳng lẽ hắn thật sự có thuật độn thổ, bằng không thì trong thiên hạ này, ai dám giúp hắn ẩn núp?
Tuy là ta nghĩ như vậy, lại cũng không có cách nào, chỉ phái người tăng tốc tìm kiếm.
Những ngày này lực chú ý lớn nhất của ta đặt ở Nam quận kia, lại làm cho người ta có chút kinh ngạc chính là Ngôn Chi Chương lần này từ chối xuất binh đến biên quan, trái lại Ngôn Nhất, thỉnh cầu tiến đến giết địch.
Ban đầu ta dĩ nhiên là không đồng ý, tuy hắn là danh môn đệ tử, xuất thân quyền quý, mặc dù đã từng cùng Trác Văn Tĩnh giết định, thế nhưng mà nhiều năm như vậy không đụng đến binh khí, sợ là sẽ không quen tay. Ta nói ra ý nghĩ này với hắn, Ngôn Nhất cũng không nói hai lời, vẻ mặt băng lãnh dâng tấu chương biểu hiện quyết tâm.
Nhìn bộ dạng này của hắn, ta đột nhiên nghĩ đến lúc trước Tam ca vì Trần Kiến Quang cầu tình cũng đã từng như vậy, lúc ấy trời đang có tuyết, mà thân thể của Tam ca lại không tốt lắm, thế nhưng hắn vẫn kiên định quỳ ở nơi đó, tuy trong lòng có toan tính, nhưng lại làm cho người ta bội phục từ đáy lòng.
Nghĩ như vậy, ta nhìn Ngôn Nhất thẳng lưng quỳ trên đất càng nhiều hơn hai phần thưởng thức, vì vậy sau khi hắn quỳ hơn nửa canh giờ so với Tam ca, ta để cho Bồi Tú gọi hắn vào.
Đợi hắn đứng trước mặt, ta đưa mắt đánh giá hắn, Ngôn Nhất cũng không nhượng bộ đối mắt với ta, ta híp mắt, cuối cùng khẽ cười hỏi: “Ngươi thỉnh cầu chính là xuất binh đánh trận, ngươi cũng đã biết lợi hại trong đó?"
Ngôn Nhất: “Mười lăm tuổi vi thần ở biên quan lập nhiều chiến công, hiện giờ chỉ là một Nam quận nhỏ bé, cần gì phải sợ." Lúc hắn nói lời này, vẻ mặt hiên ngang, giọng nói kiêu ngạo, mang theo nhiều phần mạnh mẽ ác liệt.
“Nếu muốn thắng trận này, sợ là khó." Ta khẽ cười hai tiếng mở miệng nói, Ngôn Nhất nhìn ta: “Vi thần chắc chắn sẽ dốc hết dức, thỉnh Hoàng thượng thành toàn."
“Trận chiến này liên quan đến mấy vạn sinh mạng, nếu trẫm giao bọn họ cho ngươi, liệu ngươi có chắc sẽ thắng trận cho trẫm?" Ta nhìn hắn nhàn nhạt nói châm chọc.
Ngôn Nhất sắc mặt tái nhợt, thất thanh, ta thở dài nói: “Ngôn Nhất, ngươi nhớ kỹ, trận đánh này là vì thiên hạ, không phải chỉ vì một mình ngươi, vô luận ra sao, cũng không thể để quá nhiều thương vong."
Ngôn Nhất đáp ứng, lúc ta phất tay để cho hắn lui ra, hắn lại do dự đứng ở đó không chịu đi, vô cùng chậm chạp, ta nâng cằm, khiêu mi nhìn hắn hỏi: “Thế nào? Còn có thỉnh cầu gì?"
Thần sắc Ngôn Nhất mang theo vài phần mê man cùng phức tạp khó nói, cuối cùng hắn nhìn ta thấp giọng: “Hoàng thượng, vi thần… Vi thần cảm thấy hiện tại không nên giết Du vương gia, cái gọi là vật cực tất phản, có thể nói Du vương gia chính là tín ngưỡng của Nam quận, nếu bây giờ giết hắn, tất nhiên sẽ dẫn đến hậu quả ngược, thỉnh Hoàng thượng nghĩ lại."
*Vật cực tất phản: đồng nghĩa với tức nước vỡ bờ.
Nghe hắn nói xong, ta tức thì trừng lớn hai mắt hỏi: “Ai nói ta muốn giết Du vương gia?"
Vẻ mặt Ngôn Nhất nghi hoặc nhìn ta: “Vậy tại sao Hoàng thượng muốn giữ Du vương gia?"
Ta cau mày nói: “Sau này có việc dùng, ngươi trở về đi, nhưng ngươi yên tâm, Du vương gia, trẫm sẽ không giết, dù sao cũng là huynh đệ."
Lúc này Ngôn Nhất mới lui ra, trước khi đi, ánh mắt không thể tin nhìn ta. Trong lòng ta tức thì cảm thấy không vui, ý tứ của hắn là gì, ta là người hiếu sát như vậy sao?
*Hiếu sát: thích giết người.
Hôm sau Ngôn Nhất lãnh binh xuất phát, ngày đêm hành quân, nửa tháng sau đã đến Nam quận, rồi ở gần đó nghỉ ngơi hồi phục, về sau ta nghe nói, hắn cũng không có bất cứ hành động gì.
Những ngày này, lúc ta xem tấu chương về Nam quận, Trác Văn Tĩnh một mực ở bên cạnh, bất quá, từ đầu đến cuối hắn đều không nói gì, ta nhìn bộ dáng thờ ơ của hắn, trong lòng có chút không vui, thật ra ta luôn nghĩ, nếu hắn có chút biểu hiện gì tình đồng môn với Ngôn Nhất, ta sẽ để cho Ngôn Nhất quỳ lâu một chút hoặc làm khó dễ y, thế nhưng cái gì hắn cũng không làm, ta ngược lại không hiểu cho lắm.
Lúc ta đang nghĩ như vậy, Trác Văn Tĩnh ngẩng đầu lướt nhìn ta, ánh mắt lóng lánh, mang theo vui vẻ, ta nhìn hắn đang cười, vội ho một tiếng lau cái mũi.
Ngược lại Trác Văn Tĩnh cũng không nói gì.
Ngày Ngôn Nhất xuất phát, tâm tình ta có chút khoan khoái dễ chịu, tuy cảm thấy cái lão hồ ly Ngôn Chi Chương này đã nhìn thấu ý nghĩ của ta, thế mà lại đem công lao lớn như vậy để lại cho con mình, nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng tâm tình đang cao hứng của ta, vô cùng cao hứng, trước hết ta đi vấn an Tam ca, những ngày này, thân thể của hắn không được tốt, trước đó vài ngày còn bị bệnh một trận, tuy ngự y đã khám qua, nhưng thân là huynh đệ ta vẫn nên tự đến thăm thì tốt hơn.
Thời điểm đến, hắn đang ở dưới gốc đào nhìn hoa đào bay phấp phới, thập phần thích ý, sau khi bắt gặp ta, chỉ nhàn nhạt liếc mắt, sau đó lặng im, ta không bận tâm, cũng không trách hắn vô lễ, mà chỉ dửng dưng ngồi ở bên cạnh hắn, cùng hắn nói chuyện phiếm vài câu, trong lúc đó phần lớn là ta nói hắn ngồi nghe, bất quá lúc ta ngẫu nhiên nhắc đến Ngôn Nhất đã lãnh binh đi Nam quận, biểu hiện trên mặt Tam ca rốt cục cũng lộ ra chút vết rách, ta nhìn thấy rất là thỏa mãn, sau đó đem đề tài này chuyển hướng, không nhắc đến nữa, hắn ngẫu nhiên há miệng muốn hỏi gì đó, rốt cuộc cái gì cũng không hỏi, mà ta nhìn thời gian không còn sớm, liền đứng lên đi khỏi.
Giằng co như vậy được một thời gian, triều đình đã thay đổi hoàn toàn, Trác Luân với Vương Hưng đề bạt lên không ít chính sách có lợi cho quốc gia, ta nhìn hết sức hài lòng, vì vậy nên ban thưởng thì ban thưởng, nên thăng quan thì thăng quan. Tất cả mọi người đều cao hứng, ta ngồi trên long ỷ thấy được lòng tràn đầy vui mừng.
Chỉnh đốn lại hết mọi chuyện, đã là xuân qua hạ đến, trong nháy mắt phong cảnh tiêu điều ở ngự hoa viên đã biến thành tao nhã xanh biếc trước mắt.
Ta đi dạo quanh đó, cảm giác vô cùng thoải mái, nghĩ đến đợi vài ngày nữa dẫn theo Trác Văn Tĩnh đến đây đi dạo vài vòng, bởi vì hàu tử lúc này đã được chín tháng rồi, nhiều khi đi đi lại lại sẽ có lợi cho chuyện sinh nở. Nghĩ như vậy, ta hắc hắc cười hai tiếng.
Mà lúc này, Nguyên Bảo từ rất xa chạy tới đây, một bên chạy, một bên hô to: “Hoàng thượng, không tốt rồi, không tốt rồi."
Ta cau mày nhìn hắn, cái tên Nguyên Bảo này, cho dù đã giáng cấp hắn, mà bộ dáng hắn vẫn còn líu ra líu ríu giống trước, một điểm ổn trọng đều không có.
Vì vậy hắn chạy đến trước mặt của ta không kịp thở nói: “Hoàng thượng… Không… Không tốt rồi." Ta không vui nói: “Ngươi nói lung tung, trẫm rất tốt, trẫm thấy ngươi mới là người không tốt đây này."
Nguyên Bảo ngẩng đầu nhìn ta, trong nháy mắt như vậy, ta cảm thấy được trong con ngươi của hắn tựa hồ hiện lên một tia không liệu cùng thương tâm, nhíu mày, ta nói: “Đến cùng là chuyện gì, vội vàng hấp tấp như vậy, còn ra thể thống gì."
Nguyên Bảo hít sâu mấy hơi, đứng thẳng người, sau khi bình tĩnh lại, mới nhìn ta gằn từng chữ: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu muốn sinh…"
Hoàng hậu muốn sinh, ta nhẹ gật đầu, sau đó mới hiểu ra những lời này đại biểu cho cái gì, vì vậy ta nhảy dựng lên nắm y phục của hắn hỏi: “Ngươi nói cái gì? Trác Văn Tĩnh muốn sinh? Có thỉnh ngự y với bà mụ chưa? Ngươi không ở đó hầu hạ, còn chạy tới đây làm gì? Hả? …"
Nguyên Bảo bị ta nắm thật lâu, ta gạt hắn sang một bên, sau đó đi tới đi lui nói: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, hắn vậy mà muốn sinh…"
“Hoàng thượng, ngài đi xem Hoàng hậu đi, ở chỗ này sốt ruột cũng không có biện pháp gì." Lúc này, Bồi Tú ở một bên thấp giọng nói. Ta nhìn hắn một cái, trấn định lại, siết chặt hai tay, nhấc chân hướng Giao Thái điện chạy tới…
Trác Văn Tĩnh muốn sinh, điều này thật sự làm cho ta quá hoảng sợ rồi.
Tác giả :
Thì Bất Đãi Ngã