Trọng Sinh Biên Bất Phụ
Chương 24: Giết Từ Tử Lăng (5)
"Trinh Trinh, ngươi thật nghe lời!" Biên Bất Phụ tán thưởng một tiếng, cảm thấy âm đạo trước mặt đã hoàn toàn ướt đẫm, liền đẩy mạnh về phía trước, côn thịt phá thể mà vào, thoáng chốc đã đem đại bộ phận côn thịt cắm vào.
Tiểu mỹ nhân bang chủ đang vểnh lên bờ mông cảm thấy cuối cùng mình cũng phải thất thân, liền giật mình vì lúc trước nó vẫn còn nhỏ xíu biến thành một cây gậy to lớn trước đây chưa từng gặp chọc vào bên trong tiểu huyệt của nàng, lập tức hít sâu một hơi mãnh liệt, cầu xin tha thứ nói: "Đừng đẩy mạnh như vậy, cái của lão gia quá lớn, ta rất đauu..."
Biên Bất Phụ cũng không thương hương tiếc ngọc, cũng mặc kệ kỹ xảo hay không kỹ xảo, bản thân mình sướng trước rồi nói sau, hai tay cầm chặt phần eo không cho nàng ấy nhúc nhích, côn thịt dưới háng giống như máy đóng cọc phát ra tiếng Phạch Phạch mãnh liệt.
Sự va chạm tốc độ cao điên cuồng làm cho tiểu mỹ nhân bang chủ muốn nói cũng nói không nên lời, trong nội tâm chỉ có một ý niệm trong đầu: "Tại sao cái dương căn này lại mạnh mẽ hơn nhiều so với cái dương căn của Độc Cô Sách, vừa thô vừa lớn, vừa nóng lại vừa cứng, sắp đâm chết ta rồi...chết ta mất!"
Giờ phút này, Biên Bất Phụ cảm giác mình chính là một kỵ sĩ, sử dụng hết mọi công phu cuối cùng cũng khuất phục một con ngựa cái hoang dã, đang cưỡi tung hoành ngang dọc ở phía trên nàng, hảo bất khoái ý, liền trêu đùa hỏi: "Dương vật của lão gia thế nào, có làm cho ngươi thoải mái không?"
Vân Ngọc Chân vừa rên rỉ vừa xin đầu hàng nói: "Dương vật của lão gia thật lợi hại, so với những cái trước kia ta từng gặp qua thì rất thô to và cứng rắn... Ta... Ta chịu không nổi nữa á á á... Lão gia tha mạng... Ư Ư... Tiểu huyệt của ta sắp bị phá hủy...!"
Vệ Trinh Trinh ở phía dưới nhìn cây côn thịt quen thuộc trước mắt đang điên cuồng va chạm với âm đạo của Vân Ngọc Chân, khiến cho tiểu huyệt màu hồng phấn xinh xắn của vị tỷ tỷ vừa cao vừa xinh đẹp trông thật tơi bời, đại lượng dâm thủy theo sự va chạm không ngừng tràn ra, nhỏ từng giọt lên khuôn mặt đẹp của nàng, trong đầu không khỏi hiện ra cảnh tượng khi mình cũng bị cây đại nhục bổng này đâm vào âm đạo: "Thì ra... thì ra là ta cũng bị cái cây bổng làm như thế, mạnh mẽ như vậy, ta... ta làm thế nào chịu đựng được. Không... không chỉ là chịu đựng được, mà còn bị lão gia chơi tới nổi hồn phi phách tán, toàn thân cảm thấy thoải mái giống như mình đang bay lên trời....! Ta đang suy nghĩ cái gì thế này, thật là không biết xấu hổ..."
Nghĩ đến cái khoái cảm tiêu hồn thực cốt kia, Trinh Trinh không nhịn được tâm đãng thần trì, cảm giác được hạ thân mình chảy ra xuân thủy không ngừng, chỉ muốn lập tức đoạt lấy côn thịt trước mắt, hung hăng nhét vào trong để chặn lại xuân thủy. Nàng không tự giác được duỗi ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm lấy bao tinh hoàn lắc lư trước sau trước mắt mình, vẻ mặt khát vọng.
"Lão gia, Trinh Trinh cũng muốn..." Trong mơ hồ, Trong miệng Vệ Trinh Trinh lại không tự chủ được toát ra một câu nói như vậy, nói xong, nàng không thể tin được mình lại nói câu như thế nên liền che lại khuôn mặt mắc cỡ sắp bốc hơi của mình, mình... mình không ngờ lại nói ra câu như thế. Ô, không còn mặt mũi gặp người nữa.
Vừa rồi Vân Ngọc Chân đã trải qua cao trào một lần, lúc này lại muốn tuôn ra cao triều lần thứ hai, đã hoàn toàn không đếm xỉa đến sĩ diện, nàng chủ động chuyển động bờ mông về phía sau phối hợp với sự va chạm của hắn, cái miệng nhỏ nhắn điên cuồng hô loạn kêu lên: "Lão gia, ngươi làm ta rất sảng khoái... Dương vật của ngươi là của ta... sắp ra rồi, ta lại sắp ra nữa rồi...!!"
Dứt lời, toàn thân đột nhiên chấn động run rẩy, lại một lần nữa được Biên Bất Phụ đưa lên cực lạc chi cảnh(lên đỉnh).
Sự thoải mái từ cơn thủy triều làm cho tiểu mỹ nhân bang chủ này cảm thấy mình sắp ngất đi, giữa cơn mơ hồ, trong nội tâm vang lên một tiếng nói: "Thật ra thì như vậy cũng không tệ, dù sao mỗi lần cắm vào thì lão già có bộ dạng dâm côn này thật không tồi, làm cho ta rất thoải mái, đã nghĩ thoáng thì tốt rồi."
Biên Bất Phụ thấy Vân Ngọc Chân trải qua cao trào nên thoát lực, liền đem côn thịt vẫn cứng rắn chậm rãi rút ra, lại để Vân Ngọc Chân nằm nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Hắn đem côn thịt đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngơ ngác của Vệ Trinh Trinh, khẽ cười nói: "Trinh Trinh, đến nàng rồi."
Nãy giờ luôn phải xem các cảnh tình dục sống động của hai người, Vệ Trinh Trinh đã cảm thấy hạ thân của mình rất là ngứa ngáy, dâm thủy liên tục tuôn ra chảy tràn ra khắp giường, đã sớm không nhịn được nữa muốn được nam nhân an ủi.
Nhưng tính tình nàng ôn nhu ngượng ngùng, bây giờ lại có một người ngoài ở đây, không có lên tiếng trả lời mà chỉ nhẹ gật đầu, dùng cái mũi khẽ ừ, duỗi bàn tay nhỏ ra nắm lấy côn thịt mà vuốt ve nó, cảm nhận được sự cứng rắn cùng nóng bỏng của nó, sau đó đứng lên, cả người chui vào trong ngực của hắn, bộ dạng giống như mặc cho hắn làm bất cứ chuyện gì.
Tiểu mỹ nhân bang chủ đang vểnh lên bờ mông cảm thấy cuối cùng mình cũng phải thất thân, liền giật mình vì lúc trước nó vẫn còn nhỏ xíu biến thành một cây gậy to lớn trước đây chưa từng gặp chọc vào bên trong tiểu huyệt của nàng, lập tức hít sâu một hơi mãnh liệt, cầu xin tha thứ nói: "Đừng đẩy mạnh như vậy, cái của lão gia quá lớn, ta rất đauu..."
Biên Bất Phụ cũng không thương hương tiếc ngọc, cũng mặc kệ kỹ xảo hay không kỹ xảo, bản thân mình sướng trước rồi nói sau, hai tay cầm chặt phần eo không cho nàng ấy nhúc nhích, côn thịt dưới háng giống như máy đóng cọc phát ra tiếng Phạch Phạch mãnh liệt.
Sự va chạm tốc độ cao điên cuồng làm cho tiểu mỹ nhân bang chủ muốn nói cũng nói không nên lời, trong nội tâm chỉ có một ý niệm trong đầu: "Tại sao cái dương căn này lại mạnh mẽ hơn nhiều so với cái dương căn của Độc Cô Sách, vừa thô vừa lớn, vừa nóng lại vừa cứng, sắp đâm chết ta rồi...chết ta mất!"
Giờ phút này, Biên Bất Phụ cảm giác mình chính là một kỵ sĩ, sử dụng hết mọi công phu cuối cùng cũng khuất phục một con ngựa cái hoang dã, đang cưỡi tung hoành ngang dọc ở phía trên nàng, hảo bất khoái ý, liền trêu đùa hỏi: "Dương vật của lão gia thế nào, có làm cho ngươi thoải mái không?"
Vân Ngọc Chân vừa rên rỉ vừa xin đầu hàng nói: "Dương vật của lão gia thật lợi hại, so với những cái trước kia ta từng gặp qua thì rất thô to và cứng rắn... Ta... Ta chịu không nổi nữa á á á... Lão gia tha mạng... Ư Ư... Tiểu huyệt của ta sắp bị phá hủy...!"
Vệ Trinh Trinh ở phía dưới nhìn cây côn thịt quen thuộc trước mắt đang điên cuồng va chạm với âm đạo của Vân Ngọc Chân, khiến cho tiểu huyệt màu hồng phấn xinh xắn của vị tỷ tỷ vừa cao vừa xinh đẹp trông thật tơi bời, đại lượng dâm thủy theo sự va chạm không ngừng tràn ra, nhỏ từng giọt lên khuôn mặt đẹp của nàng, trong đầu không khỏi hiện ra cảnh tượng khi mình cũng bị cây đại nhục bổng này đâm vào âm đạo: "Thì ra... thì ra là ta cũng bị cái cây bổng làm như thế, mạnh mẽ như vậy, ta... ta làm thế nào chịu đựng được. Không... không chỉ là chịu đựng được, mà còn bị lão gia chơi tới nổi hồn phi phách tán, toàn thân cảm thấy thoải mái giống như mình đang bay lên trời....! Ta đang suy nghĩ cái gì thế này, thật là không biết xấu hổ..."
Nghĩ đến cái khoái cảm tiêu hồn thực cốt kia, Trinh Trinh không nhịn được tâm đãng thần trì, cảm giác được hạ thân mình chảy ra xuân thủy không ngừng, chỉ muốn lập tức đoạt lấy côn thịt trước mắt, hung hăng nhét vào trong để chặn lại xuân thủy. Nàng không tự giác được duỗi ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm lấy bao tinh hoàn lắc lư trước sau trước mắt mình, vẻ mặt khát vọng.
"Lão gia, Trinh Trinh cũng muốn..." Trong mơ hồ, Trong miệng Vệ Trinh Trinh lại không tự chủ được toát ra một câu nói như vậy, nói xong, nàng không thể tin được mình lại nói câu như thế nên liền che lại khuôn mặt mắc cỡ sắp bốc hơi của mình, mình... mình không ngờ lại nói ra câu như thế. Ô, không còn mặt mũi gặp người nữa.
Vừa rồi Vân Ngọc Chân đã trải qua cao trào một lần, lúc này lại muốn tuôn ra cao triều lần thứ hai, đã hoàn toàn không đếm xỉa đến sĩ diện, nàng chủ động chuyển động bờ mông về phía sau phối hợp với sự va chạm của hắn, cái miệng nhỏ nhắn điên cuồng hô loạn kêu lên: "Lão gia, ngươi làm ta rất sảng khoái... Dương vật của ngươi là của ta... sắp ra rồi, ta lại sắp ra nữa rồi...!!"
Dứt lời, toàn thân đột nhiên chấn động run rẩy, lại một lần nữa được Biên Bất Phụ đưa lên cực lạc chi cảnh(lên đỉnh).
Sự thoải mái từ cơn thủy triều làm cho tiểu mỹ nhân bang chủ này cảm thấy mình sắp ngất đi, giữa cơn mơ hồ, trong nội tâm vang lên một tiếng nói: "Thật ra thì như vậy cũng không tệ, dù sao mỗi lần cắm vào thì lão già có bộ dạng dâm côn này thật không tồi, làm cho ta rất thoải mái, đã nghĩ thoáng thì tốt rồi."
Biên Bất Phụ thấy Vân Ngọc Chân trải qua cao trào nên thoát lực, liền đem côn thịt vẫn cứng rắn chậm rãi rút ra, lại để Vân Ngọc Chân nằm nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Hắn đem côn thịt đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngơ ngác của Vệ Trinh Trinh, khẽ cười nói: "Trinh Trinh, đến nàng rồi."
Nãy giờ luôn phải xem các cảnh tình dục sống động của hai người, Vệ Trinh Trinh đã cảm thấy hạ thân của mình rất là ngứa ngáy, dâm thủy liên tục tuôn ra chảy tràn ra khắp giường, đã sớm không nhịn được nữa muốn được nam nhân an ủi.
Nhưng tính tình nàng ôn nhu ngượng ngùng, bây giờ lại có một người ngoài ở đây, không có lên tiếng trả lời mà chỉ nhẹ gật đầu, dùng cái mũi khẽ ừ, duỗi bàn tay nhỏ ra nắm lấy côn thịt mà vuốt ve nó, cảm nhận được sự cứng rắn cùng nóng bỏng của nó, sau đó đứng lên, cả người chui vào trong ngực của hắn, bộ dạng giống như mặc cho hắn làm bất cứ chuyện gì.
Tác giả :
Woliu