[ Trọng Sinh ] Đích Nữ Không Dễ Chọc
Chương 41: Gặp nhau lần nữa
Sắc trời dần trở lên tối. Ánh tà dương thu lại ánh sáng cuối cùng, ánh trăng trong suốt chậm rãi chiếu lên mặt đất. Nguyệt Oản Oản đến Ám Nguyệt các nhìn mấy lần, vẫn chưa thấy Nguyệt Hiểu Hiểu về.
Nguyệt Oản Oản lo lắng Nguyệt Hiểu Hiểu ở bên ngoài lại gây họa, liền ra ngoài đi tìm. Ở một tửu lâu tên Nhược Tiên cư trong vùng lân cận nàng nhìn thấy Nguyệt Hiểu Hiểu và Thượng Quan Mộ Bạch đang uống rượu có chút hơi say.
“Đem tới đây, nào chúng ta tiếp tục uống." Nguyệt Hiểu Hiểu hào khí cao ngất một tay vỗ xuống bàn, quay về phía Thượng Quan Mộ Bạch nói chuyện.
“Hiểu Hiểu cô nương trong lòng đã đỡ chút nào chưa?" Thượng Quan Mộ Bạch nhìn nữ tử đối diện, bề ngoài linh động đáng yêu, tính cách thẳng thắn đơn thuần, quả thật là một nữ tử đáng yêu.
“Ừm. Uống rượu rất có thể khiến cho con người ta vui vẻ." Nguyệt Hiểu Hiểu lại uống thêm một chén rượu nữa vào bụng, trong mắt nàng đã có hơi men say.
“Làm cho Hiểu Hiểu cô nương hài lòng, Thượng Quan Mộ Bạch cũng nên liều mình bồi quân tử." Thượng Quan Mộ Bạch lại uống liên tiếp mấy chén rượu vào bụng, cả người đã say không nhẹ.
Nguyệt Oản Oản đứng ở ngoài tửu lâu nhìn bọn họ lại uống thêm mấy chén rượu nữa.
“Hiểu Hiểu cô nương tửu lượng thực sự rất tốt." Thượng Quan Mộ Bạch đã say không nhẹ, cả người đều lung la lung lay, khoác tay lên vai Nguyệt Hiểu Hiểu nói chuyện.
“Tử lượng của huynh cũng không kém gì, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Hiên Hiên cùng Oản Oản, không ai có thể để ta uống say đâu." Nguyệt Hiểu Hiểu phóng khoáng vỗ vai Thượng Quan Mộ Bạch, tuy rằng ánh mắt có phần mê ly vì say rượu, tuy nhiên so với Thượng Quan Mộ Bạch thì còn khá hơn một chút.
“Không nghĩ tới Hiểu Hiểu cô nương lại là nữ tử ngay thẳng như vậy, Mộ Bạch từ trước đến nay đều đã hiểu lầm cô nương." Thượng Quan Mộ Bạch say khướt tựa ở trên bả vai Nguyệt Hiểu Hiểu, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Nữ tử ngay thẳng sao? Nhưng sao cái khối băng kia lại không thích ta." Trong mắt Nguyệt Hiểu Hiểu bao phủ một tầng sương mù, tiếp đó nhẹ nhàng nở nụ cười: “Quên đi. Nếu không phải là của ta, cần gì phải cưỡng cầu."
Sau đó nhìn Thượng Quan Mộ Bạch vì say rượu ngủ mà thiếp đi, lộ ra một bộ dạng phiền não, nàng nhìn Thượng Quan Mộ Bạch sau đó nói thầm: “Còn muốn bản cô nương đem ngươi trở về."
Nguyệt Oản Oản ở bên ngoài tửu lâu thấy cảnh này, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, tính tình Nguyệt Hiểu Hiểu như vậy thật tốt, có thể gan dạ biểu đạt tình cảm của mình, lại có thể cầm được thì cũng buông được, cũng là chuyện tốt.
“Thật là khéo lại gặp được cô nương." Phía sau Nguyệt Oản Oản bỗng truyền đến một âm thanh giàu từ tính, dường như chủ nhân cùng âm thanh đều giống nhau, tà mị mà tràn ngập sức mê hoặc.
“Hóa ra là công tử." Trên khóe miệng Nguyệt Oản Oản ý cười càng nồng đậm, liếc mắt nhìn nam tử trước mắt, đương kim Hoàng Thượng – Duẫn Hữu Cẩn.
“Hai vị kia là bạn bè của cô nương?" Duẫn Hữu Cẩn nhíu mày, nhìn về phía Thượng Quan Mộ Bạch và Nguyệt Hiểu Hiểu đang say rượu trong tửu lâu.
“Làm sao, công tử lại cho rằng như vậy?" Nguyệt Oản Oản cố ý không đáp lại, sau đó lại nhíu mày nhìn Thượng Quan Mộ Bạch một chút là con trai của Đại tướng quân, đương nhiên Doãn Hữu Cẩn sẽ nhận biết.
“Thượng Quan Mộ Bạch là con trai của Đại tướng quân, vị cô nương bên cạnh hắn kia hẳn là Ám Nguyệt – Nguyệt Hiểu Hiểu thì phải?" Duẫn Hữu Cẩn cũng không thèm che giấu, lại liếc mắt nhìnvào phía trong, khóe miệng mang theo ý cười.
“Như vậy xem ra, công tử đối với thân phận của Oản Oản ắt hẳn là rõ như lòng bàn tay, cần gì phải gọi cô nương này cô nương kia?" Nguyệt Oản Oản nhẹ nhàng nở nụ cười, sóng mắt lưu chuyển tỏa ra ánh sáng lung linh.
“Nếu Oản Oản đã yêu cầu như vậy, vậy ta sau này gọi nàng là Oản Oản nhé." Nụ cười trên khóe miệng Duẫn Hữu Cẩn càng nồng đậm, mang theo vài phần bất cần đời, ánh mắt hài hước nhìn về phía Nguyệt Oản Oản.
“Chỉ là cái tên, công tử thích sao thì cứ gọi thế." Nguyệt Oản Oản nghe Duẫn Hữu Cẩn nói thế trước tiên bỗng sững sờ, sau đó dửng dưng như không cười nói.
“Nhưng ta lại thích gọi là Phu nhân hơn, cũng có thể được hay sao?" Trong mắt Duẫn Hữu Cẩn ý trêu chọc càng đậm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà mị.
“Chuyện này vui đùa thôi không thể gọi loạn." Nguyệt Oản Oản ánh mắt sắc bén, khóe miệng cong lên mang theo một tia cảnh cáo, sau đó nhìn như hững hờ hỏi: “Oản Oản còn chưa biết tên của công tử."
“Ngày sau sẽ biết. Chúng ta sau này còn gặp lại." Duẫn Hữu Cẩn nhìn Nguyệt Oản Oản hiện lên vài phần chắc chắn, trong mắt có ham muốn sở hữu mãnh liệt.
Nhìn bóng lưng màu đen của Duẫn Hữu Cẩn dần dần đi xa, nụ cười trên mặt Nguyệt Oản Oản chậm rãi thu lại, tuy rằng đồng dạng là nam tử trác tuyệt, nhưng Duẫn Hữu Cẩn lại mang cho nàng cảm giác khác nhau hoàn toàn so với Ngọc Thần. Ngọc Thần mang cho nàng cảm giác, ôn hòa mà lạnh lùng, gợi cho lòng nàng an tâm mà lộ ra cảm xúc, đại khái là ai cũng không thể thay đổi cảm giác đó.
“Ôi." Nguyệt Oản Oản vừa mới chuẩn bị trở về, liền nghe thấytiếng kêu của Nguyệt Hiểu Hiểu ở đằng sau.
Nàng ngoái đầu nhìn lại liền nhìn thấy Nguyệt Hiểu Hiểu cùng Thượng Quan Mộ Bạch đồng thời ngã ra trên mặt đất. Nguyệt Oản Oản nhìn theo nơi Nguyệt Hiểu Hiểu ngã xuống thì thấy một cục đá, chắc là Nguyệt Hiểu Hiểu khiêng Thượng Quan Mộ Bạch bản thân lại có chút men say, nhất thời không để ý bị vấp vàocục đá làm cho cả hai bị ngã.
Nguyệt Oản Oản khẽ lắc đầu, Hiểu Hiểu này thật là luôn lỗ mãng như vậy không thay đổi được. Nguyệt Oản Oản đi tới chuẩn bị đi dìu Nguyệt Hiểu Hiểu đứng lên, nhưng Nguyệt Hiểu Hiểu lại tự mình bò dậy.
Nguyệt Hiểu Hiểu một mình bò dậy, lại lập tức kiểm tra xem Thượng Quan Mộ Bạch có bị thương không.
“Không nghĩ rằng huynh lại nặng như vậy." Nguyệt Hiểu Hiểu một bên nỗ lực nâng Thượng Quan Mộ Bạch dậy, một bên thầm nói, “Cũng còn may không có vì bị ngã mà phá tướng nếu không liền tiếc một túi da tốt." ( ý chị là may không bị ngã hỏng mất bộ mặt đẹp zai của anh nếu không thì thật phí đi một vẻ ngoài chẹp như vậy)
“Nếu như hắn bị ngã mà phá tướng, thì Hiểu Hiểu có thể phụ trách nha." Nguyệt Oản Oản đi tới bên cạnhNguyệt Hiểu Hiểu, đồng thời giúp Nguyệt Hiểu Hiểu nâng Thượng Quan Mộ Bạch dậy, nhẹ nhàng khẽ cười nói.
“Oản Oản, tại sao muội lại ở chỗ này?" Nguyệt Hiểu Hiểu nhìn thấy Nguyệt Oản Oản đầu tiên là kinh ngạc một trận, tiếp theo nghĩ đến lời Nguyệt Oản Oản vừa nói… không khỏi đỏ mặt vì xấu hổ liền dậm chân nói, “Muội như thế nào cũng học người khác nói nhăng nói cuội rồi."
“Muội nào có nói nhăng nói cuội. Muội thấy Hiểu Hiểu tỷ rất quan tâm Thượng Quan Mộ Bạch nha." Trên mặt Nguyệt Oản Oản khẽ hiện lên một nụ cườinghịch ngợm.
“Được rồi. Muội không đùa giỡn nữa, một mình tỷ có thể khiêng nổi không?" Nguyệt Oản Oản thấy Nguyệt Hiểu Hiểu khiêng Thượng Quan Mộ Bạch, tựa hồ còn có chút vất vả, không khỏi hỏi.
“Ừm. Tuy rằng cái tên này có chút nặng, nhưng vừa nãy hắn đã theo tỷ uống rượu tán gẫu, còn nghĩ ra biện pháp làm tỷ hài lòng, tỷ cũng không thể đem hắn bỏ ở nơi này." Nguyệt Hiểu Hiểu một mặt khiêng vác thân thể Thượng Quan Mộ Bạch, một mặt lại nhìn về phía Thượng Quan Mộ Bạch, trong ánh mắt điểm một chút ánh sáng nhu hòa.
Trong mắt Nguyệt Oản Oản đều nhìn thấy tất cả. Nguyệt Hiểu Hiểu từ nhỏ cá tính lẫm lẫm liệt liệt, có chuyện gì cũng đều không giấu được, ngay cả trong lòng nghĩ gì cũng có thể thấy được.
“Tốt lắm, vậy tỷ phải tự mình cẩn thận nha." Nguyệt Oản Oản biết với võ công của Nguyệt Hiểu Hiểu, muốn đem Thượng Quan Mộ Bạch trở về sẽ không có chuyện gì xảy ra, vậy nàng cũng không quấy rầy bọn họ nữa
Nhìn Nguyệt Hiểu Hiểu đỡ Thượng Quan Mộ Bạch đi một đoạn xa. Trên mặt Nguyệt Oản Oản mang theo nụ cười nhàn nhạt. Người nàng quan tâm cũng không nhiều, bây giờ cũng chỉ có Nguyệt Hiểu Hiểu, Nguyệt Vũ Hiên, Vô Ngân mà thôi. Nàng chỉ hy vọng người nàng quan tâm đều có được được hạnh phúc. Còn nàng, hạnh phúc đối với nàng mà nói chỉ là một loại hy vọng xa vời.
Thời điểm đi ngang qua Nhược Tiên cư, Nguyệt Oản Oản liếc mắt nhìn một cái, nàng luôn cảm thấy trong Nhược Tiên có một ánh mắt đang quan sát nàng. Nói vậy chắc hẳn chủ nhân của Nhược Tiên cư đi. Ánh mắt rất quen thuộc, giống như đã từng thấy.
Vừa vặn thiếu chủ cũng đã ra lệnh, muốn nàng điều tra rõ thân phận chủ nhân của Nhược Tiên cư, ngày mai nàng sẽ đến gặp chủ nhân Nhược Tiên cư này một lần, thuận tiện cũng nhìn Nhược Tiên cư, đến tột cùng có bộ dạng gì.
Nguyệt Oản Oản lo lắng Nguyệt Hiểu Hiểu ở bên ngoài lại gây họa, liền ra ngoài đi tìm. Ở một tửu lâu tên Nhược Tiên cư trong vùng lân cận nàng nhìn thấy Nguyệt Hiểu Hiểu và Thượng Quan Mộ Bạch đang uống rượu có chút hơi say.
“Đem tới đây, nào chúng ta tiếp tục uống." Nguyệt Hiểu Hiểu hào khí cao ngất một tay vỗ xuống bàn, quay về phía Thượng Quan Mộ Bạch nói chuyện.
“Hiểu Hiểu cô nương trong lòng đã đỡ chút nào chưa?" Thượng Quan Mộ Bạch nhìn nữ tử đối diện, bề ngoài linh động đáng yêu, tính cách thẳng thắn đơn thuần, quả thật là một nữ tử đáng yêu.
“Ừm. Uống rượu rất có thể khiến cho con người ta vui vẻ." Nguyệt Hiểu Hiểu lại uống thêm một chén rượu nữa vào bụng, trong mắt nàng đã có hơi men say.
“Làm cho Hiểu Hiểu cô nương hài lòng, Thượng Quan Mộ Bạch cũng nên liều mình bồi quân tử." Thượng Quan Mộ Bạch lại uống liên tiếp mấy chén rượu vào bụng, cả người đã say không nhẹ.
Nguyệt Oản Oản đứng ở ngoài tửu lâu nhìn bọn họ lại uống thêm mấy chén rượu nữa.
“Hiểu Hiểu cô nương tửu lượng thực sự rất tốt." Thượng Quan Mộ Bạch đã say không nhẹ, cả người đều lung la lung lay, khoác tay lên vai Nguyệt Hiểu Hiểu nói chuyện.
“Tử lượng của huynh cũng không kém gì, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Hiên Hiên cùng Oản Oản, không ai có thể để ta uống say đâu." Nguyệt Hiểu Hiểu phóng khoáng vỗ vai Thượng Quan Mộ Bạch, tuy rằng ánh mắt có phần mê ly vì say rượu, tuy nhiên so với Thượng Quan Mộ Bạch thì còn khá hơn một chút.
“Không nghĩ tới Hiểu Hiểu cô nương lại là nữ tử ngay thẳng như vậy, Mộ Bạch từ trước đến nay đều đã hiểu lầm cô nương." Thượng Quan Mộ Bạch say khướt tựa ở trên bả vai Nguyệt Hiểu Hiểu, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Nữ tử ngay thẳng sao? Nhưng sao cái khối băng kia lại không thích ta." Trong mắt Nguyệt Hiểu Hiểu bao phủ một tầng sương mù, tiếp đó nhẹ nhàng nở nụ cười: “Quên đi. Nếu không phải là của ta, cần gì phải cưỡng cầu."
Sau đó nhìn Thượng Quan Mộ Bạch vì say rượu ngủ mà thiếp đi, lộ ra một bộ dạng phiền não, nàng nhìn Thượng Quan Mộ Bạch sau đó nói thầm: “Còn muốn bản cô nương đem ngươi trở về."
Nguyệt Oản Oản ở bên ngoài tửu lâu thấy cảnh này, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, tính tình Nguyệt Hiểu Hiểu như vậy thật tốt, có thể gan dạ biểu đạt tình cảm của mình, lại có thể cầm được thì cũng buông được, cũng là chuyện tốt.
“Thật là khéo lại gặp được cô nương." Phía sau Nguyệt Oản Oản bỗng truyền đến một âm thanh giàu từ tính, dường như chủ nhân cùng âm thanh đều giống nhau, tà mị mà tràn ngập sức mê hoặc.
“Hóa ra là công tử." Trên khóe miệng Nguyệt Oản Oản ý cười càng nồng đậm, liếc mắt nhìn nam tử trước mắt, đương kim Hoàng Thượng – Duẫn Hữu Cẩn.
“Hai vị kia là bạn bè của cô nương?" Duẫn Hữu Cẩn nhíu mày, nhìn về phía Thượng Quan Mộ Bạch và Nguyệt Hiểu Hiểu đang say rượu trong tửu lâu.
“Làm sao, công tử lại cho rằng như vậy?" Nguyệt Oản Oản cố ý không đáp lại, sau đó lại nhíu mày nhìn Thượng Quan Mộ Bạch một chút là con trai của Đại tướng quân, đương nhiên Doãn Hữu Cẩn sẽ nhận biết.
“Thượng Quan Mộ Bạch là con trai của Đại tướng quân, vị cô nương bên cạnh hắn kia hẳn là Ám Nguyệt – Nguyệt Hiểu Hiểu thì phải?" Duẫn Hữu Cẩn cũng không thèm che giấu, lại liếc mắt nhìnvào phía trong, khóe miệng mang theo ý cười.
“Như vậy xem ra, công tử đối với thân phận của Oản Oản ắt hẳn là rõ như lòng bàn tay, cần gì phải gọi cô nương này cô nương kia?" Nguyệt Oản Oản nhẹ nhàng nở nụ cười, sóng mắt lưu chuyển tỏa ra ánh sáng lung linh.
“Nếu Oản Oản đã yêu cầu như vậy, vậy ta sau này gọi nàng là Oản Oản nhé." Nụ cười trên khóe miệng Duẫn Hữu Cẩn càng nồng đậm, mang theo vài phần bất cần đời, ánh mắt hài hước nhìn về phía Nguyệt Oản Oản.
“Chỉ là cái tên, công tử thích sao thì cứ gọi thế." Nguyệt Oản Oản nghe Duẫn Hữu Cẩn nói thế trước tiên bỗng sững sờ, sau đó dửng dưng như không cười nói.
“Nhưng ta lại thích gọi là Phu nhân hơn, cũng có thể được hay sao?" Trong mắt Duẫn Hữu Cẩn ý trêu chọc càng đậm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà mị.
“Chuyện này vui đùa thôi không thể gọi loạn." Nguyệt Oản Oản ánh mắt sắc bén, khóe miệng cong lên mang theo một tia cảnh cáo, sau đó nhìn như hững hờ hỏi: “Oản Oản còn chưa biết tên của công tử."
“Ngày sau sẽ biết. Chúng ta sau này còn gặp lại." Duẫn Hữu Cẩn nhìn Nguyệt Oản Oản hiện lên vài phần chắc chắn, trong mắt có ham muốn sở hữu mãnh liệt.
Nhìn bóng lưng màu đen của Duẫn Hữu Cẩn dần dần đi xa, nụ cười trên mặt Nguyệt Oản Oản chậm rãi thu lại, tuy rằng đồng dạng là nam tử trác tuyệt, nhưng Duẫn Hữu Cẩn lại mang cho nàng cảm giác khác nhau hoàn toàn so với Ngọc Thần. Ngọc Thần mang cho nàng cảm giác, ôn hòa mà lạnh lùng, gợi cho lòng nàng an tâm mà lộ ra cảm xúc, đại khái là ai cũng không thể thay đổi cảm giác đó.
“Ôi." Nguyệt Oản Oản vừa mới chuẩn bị trở về, liền nghe thấytiếng kêu của Nguyệt Hiểu Hiểu ở đằng sau.
Nàng ngoái đầu nhìn lại liền nhìn thấy Nguyệt Hiểu Hiểu cùng Thượng Quan Mộ Bạch đồng thời ngã ra trên mặt đất. Nguyệt Oản Oản nhìn theo nơi Nguyệt Hiểu Hiểu ngã xuống thì thấy một cục đá, chắc là Nguyệt Hiểu Hiểu khiêng Thượng Quan Mộ Bạch bản thân lại có chút men say, nhất thời không để ý bị vấp vàocục đá làm cho cả hai bị ngã.
Nguyệt Oản Oản khẽ lắc đầu, Hiểu Hiểu này thật là luôn lỗ mãng như vậy không thay đổi được. Nguyệt Oản Oản đi tới chuẩn bị đi dìu Nguyệt Hiểu Hiểu đứng lên, nhưng Nguyệt Hiểu Hiểu lại tự mình bò dậy.
Nguyệt Hiểu Hiểu một mình bò dậy, lại lập tức kiểm tra xem Thượng Quan Mộ Bạch có bị thương không.
“Không nghĩ rằng huynh lại nặng như vậy." Nguyệt Hiểu Hiểu một bên nỗ lực nâng Thượng Quan Mộ Bạch dậy, một bên thầm nói, “Cũng còn may không có vì bị ngã mà phá tướng nếu không liền tiếc một túi da tốt." ( ý chị là may không bị ngã hỏng mất bộ mặt đẹp zai của anh nếu không thì thật phí đi một vẻ ngoài chẹp như vậy)
“Nếu như hắn bị ngã mà phá tướng, thì Hiểu Hiểu có thể phụ trách nha." Nguyệt Oản Oản đi tới bên cạnhNguyệt Hiểu Hiểu, đồng thời giúp Nguyệt Hiểu Hiểu nâng Thượng Quan Mộ Bạch dậy, nhẹ nhàng khẽ cười nói.
“Oản Oản, tại sao muội lại ở chỗ này?" Nguyệt Hiểu Hiểu nhìn thấy Nguyệt Oản Oản đầu tiên là kinh ngạc một trận, tiếp theo nghĩ đến lời Nguyệt Oản Oản vừa nói… không khỏi đỏ mặt vì xấu hổ liền dậm chân nói, “Muội như thế nào cũng học người khác nói nhăng nói cuội rồi."
“Muội nào có nói nhăng nói cuội. Muội thấy Hiểu Hiểu tỷ rất quan tâm Thượng Quan Mộ Bạch nha." Trên mặt Nguyệt Oản Oản khẽ hiện lên một nụ cườinghịch ngợm.
“Được rồi. Muội không đùa giỡn nữa, một mình tỷ có thể khiêng nổi không?" Nguyệt Oản Oản thấy Nguyệt Hiểu Hiểu khiêng Thượng Quan Mộ Bạch, tựa hồ còn có chút vất vả, không khỏi hỏi.
“Ừm. Tuy rằng cái tên này có chút nặng, nhưng vừa nãy hắn đã theo tỷ uống rượu tán gẫu, còn nghĩ ra biện pháp làm tỷ hài lòng, tỷ cũng không thể đem hắn bỏ ở nơi này." Nguyệt Hiểu Hiểu một mặt khiêng vác thân thể Thượng Quan Mộ Bạch, một mặt lại nhìn về phía Thượng Quan Mộ Bạch, trong ánh mắt điểm một chút ánh sáng nhu hòa.
Trong mắt Nguyệt Oản Oản đều nhìn thấy tất cả. Nguyệt Hiểu Hiểu từ nhỏ cá tính lẫm lẫm liệt liệt, có chuyện gì cũng đều không giấu được, ngay cả trong lòng nghĩ gì cũng có thể thấy được.
“Tốt lắm, vậy tỷ phải tự mình cẩn thận nha." Nguyệt Oản Oản biết với võ công của Nguyệt Hiểu Hiểu, muốn đem Thượng Quan Mộ Bạch trở về sẽ không có chuyện gì xảy ra, vậy nàng cũng không quấy rầy bọn họ nữa
Nhìn Nguyệt Hiểu Hiểu đỡ Thượng Quan Mộ Bạch đi một đoạn xa. Trên mặt Nguyệt Oản Oản mang theo nụ cười nhàn nhạt. Người nàng quan tâm cũng không nhiều, bây giờ cũng chỉ có Nguyệt Hiểu Hiểu, Nguyệt Vũ Hiên, Vô Ngân mà thôi. Nàng chỉ hy vọng người nàng quan tâm đều có được được hạnh phúc. Còn nàng, hạnh phúc đối với nàng mà nói chỉ là một loại hy vọng xa vời.
Thời điểm đi ngang qua Nhược Tiên cư, Nguyệt Oản Oản liếc mắt nhìn một cái, nàng luôn cảm thấy trong Nhược Tiên có một ánh mắt đang quan sát nàng. Nói vậy chắc hẳn chủ nhân của Nhược Tiên cư đi. Ánh mắt rất quen thuộc, giống như đã từng thấy.
Vừa vặn thiếu chủ cũng đã ra lệnh, muốn nàng điều tra rõ thân phận chủ nhân của Nhược Tiên cư, ngày mai nàng sẽ đến gặp chủ nhân Nhược Tiên cư này một lần, thuận tiện cũng nhìn Nhược Tiên cư, đến tột cùng có bộ dạng gì.
Tác giả :
Thủy Thanh Thiển