Trong Rừng Sâu Có Một Đôi Thỏ
Chương 1-2 Hàng rào quanh vườn
Vườn quốc gia Cúc Phương, Việt Nam. Bao phủ vườn quốc gia là một màu xanh lá tràn đầy sức sống, đủ loại thực vật đặc trưng cho rừng rậm nhiệt đới. Những tia nắng xuyên qua tán lá chiếu thẳng xuống đất tạo thành những khoảng sáng rực rỡ. Gió thổi qua, cành lá đung đưa xào xạc, khoảng sáng trên đất xao động không ngừng, biến hóa ra đủ loại hình dạng. Trong gió mang theo mùi nắng, mùi đất, mùi cỏ cây hoa lá hòa quyện vào nhau, một thứ mùi rất dễ gây nghiện, mùi của một khu rừng còn mang vẻ đẹp hoang sơ, nguyên thủy, chưa có quá nhiều dấu chân người.
Hoàng vươn vai, hít sâu một hơi, để lồng ngực căng tràn cái mùi đặc trưng của rừng. Cái nóng của hè bị tầng lá cao ngăn cản, chỉ còn cảm giác mát mẻ dễ chịu, khoan khoái. Hoàng nhìn đồng hồ, cả người đầy sức sống, bắt đầu chuyến kiểm tra của ngày hôm nay.
Bước chân kiểm lâm vừa rời nhà, từ gốc cây cạnh đấy ló ra một cái đầu màu nâu. Thỏ nhỏ nhìn bóng người đi mất, vui vẻ chạy tót ra sau nhà. Sau nhà của kiểm lâm có một khu vườn, rau cỏ trong đấy ngon ngọt hơn so với rau dại cây dại trong rừng, còn có mấy loại mới lạ, ăn rất thích. Quan trọng là thỏ lớn rất thích rau trong này, lần nào thỏ nhỏ đem về thỏ lớn cũng ăn ngon miệng lắm.
Hai hôm trước thỏ lớn biết được thỏ nhỏ đến vườn nhà kiểm lâm liền mắng cho thỏ nhỏ một trận, thỏ nhỏ không dám đi trộm nữa. Thỏ nhỏ biết thỏ lớn muốn tốt cho mình, sợ mình bị người bắt đi nên mới thế. Thỏ nhỏ không có giận thỏ lớn đâu, là thỏ nhỏ sai trước mà, trong lòng còn thấy vui vui, thỏ lớn quan tâm mình này.
Có điều rau trong vườn kiểm lâm ngon thật, hôm nay thỏ nhỏ chỉ muốn đến lấy một tí rồi thôi. Hơn nữa quanh nhà kiểm lâm cực kỳ an toàn, không hề có bẫy hay động vật ăn thịt.
Thỏ nhỏ nhìn hàng rào mới dựng, xụ mặt ra, dẫm dẫm chân xuống đất, cái đuôi nhỏ tưng tưng lên xuống theo nhịp chân. Mới hai hôm không đến mà đã có hàng rào rồi.
Trước giờ vườn rau của kiểm lâm không bị thú hoang động đến. Động vật rất mẫn cảm, biết có con người nên tránh xa. Chỉ có thỏ nhỏ là to gan lớn mật dám lại gần. Ban đầu kiểm lâm không để ý, rau thỏ nhỏ lấy đi chẳng đáng bao nhiêu, không cả biết có động vật đến. Nhưng thỏ nhỏ lẻn vào được một tuần, có ngốc cũng nhận ra rau nhà mình bị thâm hụt, cho nên dựng hàng rào là đúng.
Thỏ nhỏ chạy vòng vòng quanh hàng rào, mãi không tìm thấy chỗ chui vào, ủ rũ bỏ về. Thỏ nhỏ trong lòng mắng kiểm lâm, con người keo kiệt, có mấy cây rau ngon mà lại dựng hàng rào lên mất.
Thỏ nhỏ đi chưa được hai trăm mét thì thấy một cái giỏ, trong đấy đựng một ít rau. Thỏ nhỏ nhổm người dậy, cái mũi động động, hít hít. Cảm thấy an toàn, thỏ nhỏ rụt rè lại gần, thấy đồ trong giỏ thì mắt sáng lên. Trên cây rau vẫn còn ít mùi của kiểm lâm, chắc chắn là đồ kiểm lâm bỏ vào rồi. Thỏ nhỏ nghĩ thầm, con người kia thật hào phóng, thật tốt.
Thỏ nhỏ lựa ra mấy cây rau đẹp nhất, to nhất, ngọt nhất để sang một bên, mấy cây rau xấu xấu bé bé còn lại thì tự mình ăn. Ừm, rau trông xấu xấu ăn vẫn ngon.
No bụng, thỏ nhỏ cầm mấy cây rau kia dụi dụi vào người mình. Làm thế này mùi của kiểm lâm sẽ bị át đi, thỏ lớn sẽ không mắng mình. Thỏ nhỏ nghĩ mình thông minh quá, vui vẻ cầm rau chạy đi tìm thỏ lớn.