Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)
Chương 79
“Có thuốc lá không?"
Cao Nham lập tức gật đầu,nói: “Có!", rồi lấy ra một điếu đưa cho hắn, thấy đối phương tiếp tục sững sờ, hắn lại lôi cả hộp quẹt châm lửa luôn cho người ta.
Tần Mục Dương cầm điếu thuốc không nhúc nhích, rũ mắt nhìn làn khói lượn lờ trên chấm lửa. Qua một hồi lâu, mãi đến tận lúc điếu thuốc đã cháy tới tay, hắn bị đốt nóng mà run lên một chút, rốt cục hạ quyết tâm.
“Cao Nham, có chuyện…tôi muốn nói với cậu." Ngữ điệu của hắn hết sức nghiêm túc, “Tôi cần sự hỗ trợ của cậu."
Cao Nham rùng mình một cái, cũng nghiêm túc lên, “Cậu nói đi!"
Tần Mục Dương nhìn phòng khách một chút, quay đầu, “Cậu hẳn phải biết , Đông Đông là con trai của tôi."
Cao Nham gật đầu, “Biết chớ!"
Tần Mục Dương thở ra một hơi dài, chân mày hơi nhíu lại, “Bé cũng là…con của Triệu Tịch." Nhìn thấy con mắt trợn to của người bạn tốt, hắn nhẹ giọng bổ sung, “Là do em ấy sinh."
Cao Nham cảm thấy lỗ tai mình chắc đã xảy ra vấn đề, hắn liền vươn ngón tay nguấy nguấy mấy cái, “Cậu nói cái gì? Tôi không nghe rõ."
Tần Mục Dương không do dự nữa, bình tĩnh nói: “Đúng vậy là Triệu Tịch sinh, em ấy đã sinh con ở bên Mỹ. Lúc chúng tôi chia tay, đứa nhỏ đã được hơn hai tháng."
Cao Nham ngây người như phỗng, Tần Mục Dương tiếp tục, “Chuyện này mai mốt rãnh rỗi tôi sẽ nói rõ với cậu, tôi hôm qua đã bay sang Mỹ một chuyến xác nhận mọi chuyện, tôi không hề nói giỡn với cậu. Hiện tại, tôi cần cậu giúp một chuyện khác."
“Cái…. chuyện gì?"
“Lúc mang thai, có phải sẽ thương xuyên nôn ói, ăn không ngon, còn hay buồn ngủ không?"
Đầu óc Cao Nham vẫn đang bị đông cứng, ngốc lăng trả lời, “Ừ, đúng vậy! Còn có thể thèm chua, đau lưng, cả người vô lực, ạch…"
Tần Mục Dương nhíu mày, ánh mắt lo lắng nhìn về phía bên kia phòng khách, không biết nên nói như thế nào.
Cao Nham tốt xấu gì cũng là bác sĩ, nghe được thằng bạn tốt không đầu không đuôi hỏi mấy câu này, chờ mạch não rốt cục bình thường trở lại, hắn liền dần dần hiểu được vấn đề.
“Ý của cậu, Triệu Tịch hiện tại lại mang thai?" Tuy rằng không tin, nhưng hắn vẫn nương theo ý đối phương dò hỏi.
Quả nhiên, Tần Mục Dương gật đầu, “Khoảng thời gian này, tôi cũng không biết từ khi nào thì đã bắt đầu, em ấy thường xuyên cảm thấy buồn nôn, có lúc sáng sớm tôi còn đang ngủ, thì lại nghe được âm thanh nôn mửa của em ấy trong nhà vệ sinh. Còn có…cơm ăn rất ít, trước đây tuy ăn không nhiều, nhưng so với hiện tại vẫn khá hơn."
Cao Nham đã rõ ràng ý tứ của hắn. Điều kiện cuộc sống của Triệu Tịch sẽ không cho phép cậu kiêng ăn, nhưng cậu cũng không đến nổi để bụng đói đi làm.
“Cho nên?"
Tần Mục Dương mê man, “Em ấy hôm nay đi đến trạm xe lửa, lúc tôi tìm thấy Triệu Tịch…Sắc mặt của em ấy không được tốt lắm, còn ra rất nhiều mồ hôi… giống như bụng không được thoải mái cho lắm, tôi, tôi cũng không xác định…"
“Cái gì?" Cao Nham nhảy dựng lên, “Bụng không thoải mái? Bụng không thoải mái *** còn ở đây nói với năng cái gì! Giời ạ nếu như đứa nhỏ trong bụng gặp phải chuyện gì thì sao? ĐM!"
Hắn hấp tấp tông cánh cửa ở ban công chạy ra ngoài, một cơn gió lạnh nhanh chóng len vào phòng ngủ.
Triệu Đông Đông liều mạng mở to hai mắt xem ti vi, biểu thị bé không có nghe trộm, cũng không có quấy rầy gì hết.
Tần Mục Dương không có nhiều tâm tư quan tâm nhóc. Hắn sờ sờ đầu của con một cái, sau đó cũng đi theo Cao Nham vào phòng.
Bây giờ là cuối hè, Triệu Tịch trên người đang đắp một chiếc chăn mỏng, trán của cậu vẫn có chút nóng lên, người còn đang ngủ, cả khuôn mặt thoạt nhìn tựa hồ so với lúc hắn nhìn thấy cậu trước đây còn gầy hơn rất nhiều.
Lòng thương cảm vốn có của người bác sĩ lập tức xông lên toàn thân Cao Nham, hắn không khỏi thở dài, “Như vậy, để tôi xem mạch cho cậu ấy một chút?" Hắn lắc đầu một cái, “Cậu trước tiên không nên gấp, hiện tại chỉ có thể như vậy, tôi xem trước cái đã."
Tần Mục Dương sắc mặt khó coi gật đầu.
Cao Nham thu liễm biểu tình, ngồi xuốn mép giường, đem ngón tay từ từ áp lên mạch đập của cậu, tinh tế xem xét.
Trong thời gian đó, hắn không hề nói tiếng nào, Tần Mục Dương cũng không dám quấy rối, nhưng trong tâm can đã rối như tơ vò.
“Là hoạt mạch* cũng chưa chắc là mang thai, tình huống của cậu ấy…cũng có thể là do dạ dày có vấn đề…" Cao Nham lẩm bẩm nói, đợi thêm một lúc, “Khí huyết không thông, dinh dưỡng không đầy đủ… Thân thể thực sự là kém đến cực điểm, tôi không có cách nào xác định."
(Hoạt mạch: Một loại mạch tượng. Mạch đến trôi chảy tròn trặn, động dưới tay như chuỗi hạt châu. Chủ về đàm ẩm, thực trệ, và người có thai. Nếu mạch hoạt sác vô lực là thuộc hư nhiệt – dongduoccongduc)
Cao Nham thả tay xuống, “Tình huống như thế chỉ thích hợp với người đã kết hôn, đồng thời phải là thân thể phụ nữ khỏe mạnh. Còn…Chuyện này…"
Hắn là thật không nắm chặc, nếu như loại mạch tượng này xuất hiện ở thân thể phụ nữ khỏe mạnh đã kết hôn, thì hắn có thể bảo đảm 80% là người này đã mang thai, nhưng này —— cậu ta lại là đàn ông, hơn nữa tình trạng thân thể cũng không được xem là khỏe mạnh gì cho cam.
Từ lúc Cao Nham trở thành bác sĩ tới nay, đây chính là lần thứ hai hắn bị vấp phải trở ngại khó nhằn như vậy, hắn thật sự cảm thấy vô cùng thất bại.
“Hai ngươi đã từng làm chưa?" Cao Nham hỏi.
Ánh mắt Tần Mục Dương lập tức lạnh xuống, không tiếng động nói cho hắn biết đáp án.
“Híc, tớ không ý tứ gì khác, tùy tiện hỏi một chút thui, tùy tiện hỏi một chút ha." Cao Nham mò mũi, “Như vậy, để tôi sắp xếp cho cậu ấy làm kiểm tra, bên khoa sản vừa vặn có một em đang theo đuổi tôi, tôi sẽ đi cửa sau, giúp hai người chuẩn bị thật tốt, đại khái ngày mốt là được, lúc đó tôi sẽ thông báo đưa hai người đi kiểm tra."
Tần Mục Dương thở phào một hơi, biểu tình chân thành, “Cảm tạ."
Cao Nham rụt vai, gãi mũi, “Không, không cần." Hắn đột nhiên thu hồi biểu tình cà lơ phất phơ trên mặt, “A Dương, hai chúng ta là anh em, tôi tin tưởng cậu. Tuy rằng làm bác sĩ, tôi không nên cứ thế mù quáng tin vào lời người khác, thế nhưng, cậu đã lên tiếng, thì tôi sẽ giúp cậu hết mình. Cho nên —— “ (ông Dương nài quen đc mấy thằng bạn tốt chán ><`~) Hắn nhìn người trên giường, “Cho nên, nếu cậu muốn tốt cho Triệu Tịch, hai người dù sao cũng nháo lâu như vậy rồi, cậu tốt nhất nên thu lại tính tình nóng nảy của mình đi. Lại nói thêm chính là…bất luận kết quả kiểm tra ngày mốt thế nào, cậu đều phải chú ý đến tâm tình của đối phương. Đối với tình huống của Triệu Tịch, nếu như không phải như cậu nói, vậy chứng tỏ thể trạng thân thể cậu ấy thật sự quá kém, cậu phải chú ý nhiều hơn nữa, đừng đợi đến sau này xảy ra chuyện rồi hối hận không kịp." Những lời này của Cao Nham đã hoàn toành vượt khỏi giới hạn, từ nhỏ đến lớn, thậm chí vào bảy năm trước lúc cùng Triệu Tịch chia tay thời điểm, đều chưa từng có người nói với hắn những lời này. Mà hiện tại, Tần Mục Dương không biết nên làm phản ứng gì, trong lòng cảm xúc rất ngổn ngang. “Tôi hiểu rồi." Hắn nói với một ánh mắt vô cùng chân thành. “Éc… Tui không thể chịu được ánh mắt này của cậu. Tôi đi đây! Có chuyện gì thì cứ điện qua cho tôi, còn có, cái kia…tạm thời đừng để cho cậu ấy uống thuốc, chườm lạnh đi, dùng phương pháp nguyên thủy ấy. Ngày mốt tôi sẽ tới đón hai người." “Được." Tần Mục Dương tiễn hắn tới cửa, Triệu Đông Đông lập tức chạy tới, lớn tiếng hướng hành lang gọi to: “Cảm tạ bác sĩ thúc thúc!" Cam Nham mới đi được nữa đoạn cầu thang lập tức lảo đảo một cái suýt chút nữa đã lăn vài vòng tiếp đất, trong lòng thì mắng to nhóc con đã hù chết lão tử, nhưng người thì lại quay đầu ôn hòa nở nụ cười, “Không cần cảm ơn, bye bye a." “Bye bye!" Triệu Đông Đông phất tay, vẫn lớn giọng nói. Cao Nham im lặng tăng nhanh tốc độ xuống lầu, trong chốc lát đã không còn tiếng vang. Triệu Đông Đông ngẩng mặt, mong đợi nhìn hắn. Sắc mặt Tần Mục Dương đã hòa hoãn trở lại, dắt tay của bé, “Ba ba có chút cảm mạo, Đông Đông vào xem xem, sau đó liền đi ra, được không?" Triệu Đông Đông điên cuồng gật đầu, “Ân ân, tốt." Hai người vào phòng, vẻ mặt Triệu Tịch đã đỏ hồng, trên trán dưới cổ đều là mồ hôi. Triệu Đông Đông không dám tiến lên, sợ hãi ôm cánh cửa dòm vào, cuối cùng chỉ cắn cắn môi, yên lặng đi ra ngoài. Bé con vẫn còn chưa ăn cơm tối, kỳ thực bọn họ cũng chưa ăn cơm trưa. Người lớn thì mê man, đứa nhỏ lại không nói, Tần Mục Dương căn bản không hề hay biết. Không yên lòng tùy tiện xào vài món ăn, lúc bưng lên bàn mới phát hiện đây là món khổ qua mà Triệu Đông Đông ghét nhất. Tần Mục Dương áy náy trong lòng, định bưng cái đĩa vào nhà bếp làm lại món khác. “Tần ba…Tần thúc thúc, con, con ăn." Triệu Đông Đông đỏ mắt ngăn cản hắn, vươn cánh tay định cầm cái đĩa. Tần Mục Dương biến sắc, “Con kêu ba là gì?" Triệu Đông Đông run một cái, “Thúc thúc… Tần thúc thúc." Bé ngẩng đầu nhìn, “Ba ba nói…Thúc thúc phải đi, không thể gọi người là cha nữa, con và ba ba phải về nhà, quay về nhà của bà cố, không mang theo người…" “Đông Đông…" Tần Mục Dương đem cái đĩa phóng tới trên bàn, ôm lấy hài tử, “Con làm sao có thể gọi cha là thúc thúc chứ, cha không phải là thúc thúc cuả con, cha chính là phụ thân chảy cùng máu huyết với con đó, con hiểu chưa? Không được gọi cha là thúc thúc…Cha sẽ rất khó chịu à! Cha sẽ không rời xa con, sẽ không rời xa ba ba của con, hai người cũng sẽ không trở về nhà bà cố, con có hiểu không?" Triệu Đông Đông lắc đầu, biểu tình vô cùng mê man. Tần Mục Dương thở dài, “Xin lỗi, đều là lỗi của cha. Ngày hôm qua cha không nên như vậy, Đông Đông cùng ba ba có phải đã sợ hãi rồi không? Nhưng mà hai người làm sao có thể bỏ đi như vậy, con có biết nếu như Tần ba ba không tìm được hai ngươi, trong lòng cha sẽ lo lắng đến bao nhiêu không?" “Chúng ta là người một nhà, bây giờ cũng thế mà sau này cũng thế, tương lai lúc cha và ba ba của con già rồi, con cũng kết hôn rồi, chúng ta vẫn sẽ là người một nhà, mãi mãi cũng sẽ không tách rời nhau, Tần ba ba sẽ yêu thương con, chăm sóc cho con, ân… Nói không chừng con sẽ có thế một người em nữa." Nói tới chỗ này tâm tình của hắn lập tức tốt lên đôi chút, khóe miệng không tự chủ được cong lên, “Nếu như thật sự có, vậy Đông Đông sẽ thành ca ca rồi, con mà còn khóc nhè giống bây giờ nữa, thì làm sao chăm sóc cho em trai đây?" (tác zả dùng từ đệ đệ, tui nghĩ chắc đứa t2 cũng là con trai O,O) Triệu Đông Đông đã sớm choáng váng tại chỗ, một đống lung ta lung tung rời đi không rời đi rồi cái gì huyết thống phía trước đều bị ném đi tất tần tật, trong đầu bé hiện tại chỉ còn lại hai từ “Đệ đệ", “Đệ đệ" … “Đông Đông sẽ có em trai sao?" Triệu Đông Đông hoan hô, ôm lấy cổ của hắn hôn một cái, “Thật vui vẻ! Đông Đông thật vui vẻ! Có em trai rồi, có em trai rồi! Khà khà khà!" Tần Mục Dương cười nắm mũi của nhóc, yên lòng, “Để Tần ba ba xào lại món khác cho con. Hôm nay con ăn đơn giản như vậy thôi được không, đợi lát nữa cha còn phải nấu cháo cho ba ba, cho nên, Đông Đông có chịu được không?" Triệu Đông Đông nắm tay gật đầu, “Có thể!" “Ngoan." Tần Mục Dương mỉm cười, đi đến nhà bếp tiếp tục bận bịu. Triệu Đông Đông vắt chân lên cổ chạy tới chạy lui ở phòng khách, cuối cùng nhớ tới ba ba còn đang ngủ, liền thả nhẹ bước chân, hoàn toàn không lo lắng đến đệ đệ đang ở nơi nào, làm thế nào để ‘tạo’ ra… Nửa giờ sau, cơm tối đã chuẩn bị xong xuôi. Triệu Đông Đông hiểu chuyện một mình ngồi vào bàn, chuyên chú ăn. Tần Mục Dương đem hết thảy đều chuẩn bị xong, liền nhanh đi tới phòng vệ sinh vắt khô khăn mặt. Nhiệt độ trên trán Triệu Tịch cũng không cao lắm, nếu như đúng là tình huống đó, chỉ sợ em ấy sẽ cảm thấy rất khó chịu. Triệu Đông Đông ăn cơm ở phòng khách, Tần Mục Dương thì vào phòng ngủ trông nôm người yêu, khăn mặt cũng đã thay đổi vài lần. Bởi vì không dám để cho đối phương nhiễm gió, hắn liền dùng khăn lông lau khô mồ hôi trên người Triệu Tịch. Tần Mục Dương tận lực thả nhẹ động tác, lúc lau tới bụng cậu, hắn không tự chủ được ngừng lại. Tay của hắn có chút cứng ngắc phũ lên nơi đó, thật lâu vẫn chưa tiếp tục động tác dang dở. Hắn không biết tại sao nhiệt độ nơi này lại cao hơn rất nhiều so với những vị trí khác, cũng không hiểu tại sao người cậu rõ ràng đã gầy đến thế, nhưng phần eo lại giống như đã mập lên một vòng. Tần Mục Dương nhìn chằm chằm bụng đối phương hồi lâu, mãi đến tận lúc Triệu Đông Đông kêu “Oa" một tiếng thật to hắn mới lấy lại tinh thần. Triệu Tịch bị đánh thức mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt thất thố của hắn. Tần Mục Dương đột nhiên cảm thấy nghẹn lời, có chút nói lắp, “Tỉnh, tỉnh rồi? Có cảm thấy chổ nào khó chịu không? Đau đầu? Hay là đau bụng?" Nói xong lời cuối cùng, hắn có chút không được tự nhiên nhìn sang nơi khác. “Anh biết rồi?" Triệu Tịch cố gắng bỏ qua sự khó chịu nơi cổ họng, đè thấp tiếng hỏi. Tần Mục Dương gật gật đầu, “Biết rồi." Triệu Tịch nở nụ cười, “Vậy anh đã tin em chưa?" Tần Mục Dương bình tĩnh lại, cúi người hôn hôn hai má của cậu, trán tựa trán, “Xin lỗi, đã khiến cho em thất vọng. Anh chỉ là, chỉ là vì quá kinh ngạc, nên lúc ấy mới có chút không phản ứng kịp…" Triệu Tịch nhắm mắt, “Anh đã tìm đến bác sĩ Diệp?" Tần Mục Dương sửng sốt một hồi mới hiểu được cậu nói tới ai, càng thêm hổ thẹn, “Xin lỗi, anh lẽ ra nên nói với em một tiếng trước." Hắn ngồi dậy, bao lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu đặt lên tim mình, “Em hãy tha thứ cho anh, xin lỗi, anh không nên như vậy, anh thật sự rất yêu em, Tiểu Tịch, anh cũng rất thương Đông Đông của chúng ta, anh không hề muối rời khỏi em, cũng không muốn rời bỏ…con của chúng ta." Hắn đem tay của đối phương để lên mặt mình cọ xát, “Em không phải quái vật, Đông Đông cũng không phải tiểu quái vật. Em là người yêu của anh, Đông Đông là con trai của anh, tương lai…còn có thêm một đứa con của chúng ta. Anh làm sao có thể ghét bỏ em, làm sao có thể rời khỏi những người mà anh yêu quý nhất…" Tiếng nói của hắn dần dần hạ thấp, âm điệu nghe có chút kì lạ. Triệu Tịch cả kinh, vội vàng chống người ngồi dậy, nam nhân lại cố chấp đem mặt chôn ở trong tay cậu, không qua bao lâu liền có vài giọt nước rơi vào lòng bàn tay. Triệu Tịch cứng đờ, cảm giác được sự ẩm ướt trong tay càng ngày càng nhiều. “A Dương…" Cậu nhẹ nhàng tới gần, ôm lấy mặt nam nhân. Tần Mục Dương có chút lúng túng quay đầu, nhưng lại bận tâm thân thể của đối phương không dám làm ra động tác quá lớn, đành phải cứng ngắc để cho cậu thưởng thức vẻ khốn quẫn vạn năm khó gặp của mình. “Xem đủ chưa?" Hắn buồn bực hỏi. Triệu Tịch nở nụ cười, giương cổ tiến tới gần hắn, từ từ hôn lên mặt của hắn, con mắt của hắn, đem nước mắt từng giọt nhỏ đều liếm hết sạch sẽ. Bất kể là quá khứ hay hiện tại, Tần Mục Dương đều chưa từng khóc như thế, Triệu Tịch cũng chưa từng làm loại động tác kì cục này. Nhưng hiện giờ hai người họ đều có vẻ không dễ chịu, chờ trên mặt đối phương đã được lau đến sạch sẽ, cậu liền rụt người về, đột nhiên lại bị nam nhân mạnh mẽ ôm chặt lấy. Triệu Tịch mềm nhẹ vô cùng “A" một tiếng, Tần Mục Dương lập tức thả lỏng khí lực, vội vội vàng vàng vòng qua thân thể cậu, cẩn thận xem bụng của cậu, khẩn trương lên, “Đè lên bụng em rồi sao? Có đau không? Em có cảm thấy khó chịu không?" Triệu Tịch ho nhẹ một tiếng, hai tay đặt ở trước người, ngăn trở ánh mắt của đối phương. “Anh có nấu cơm không? Em cảm thấy đói bụng." Tần Mục Dương vội vàng gật đầu, “Vẫn còn nóng, là cháo cùng dưa muối, em còn muốn ăn gì khác không? Em suy nghĩ xem có muốn uống gì không?" Nước chanh sao? Hay là ô mai? Tần Mục Dương vung tay luống cuống, bộ não nhanh chóng chuyển động. Triệu Tịch vỗ vỗ tay của hắn, “Cháo là được rồi, em cũng không cảm thấy quá đói." “Được." Tần Mục bật người chạy vội ra ngoài. Sau khi hắn rời đi, Triệu Tịch mới cẩn thận sờ sờ mặt, khá nóng. Cậu thở phào nhẹ nhõm, cám xúc tán loạn trong lòng kia không biết là kích động hay là vui vẻ nữa, làm cả người cậu đều có chút không được tự nhiên.
Cao Nham lập tức gật đầu,nói: “Có!", rồi lấy ra một điếu đưa cho hắn, thấy đối phương tiếp tục sững sờ, hắn lại lôi cả hộp quẹt châm lửa luôn cho người ta.
Tần Mục Dương cầm điếu thuốc không nhúc nhích, rũ mắt nhìn làn khói lượn lờ trên chấm lửa. Qua một hồi lâu, mãi đến tận lúc điếu thuốc đã cháy tới tay, hắn bị đốt nóng mà run lên một chút, rốt cục hạ quyết tâm.
“Cao Nham, có chuyện…tôi muốn nói với cậu." Ngữ điệu của hắn hết sức nghiêm túc, “Tôi cần sự hỗ trợ của cậu."
Cao Nham rùng mình một cái, cũng nghiêm túc lên, “Cậu nói đi!"
Tần Mục Dương nhìn phòng khách một chút, quay đầu, “Cậu hẳn phải biết , Đông Đông là con trai của tôi."
Cao Nham gật đầu, “Biết chớ!"
Tần Mục Dương thở ra một hơi dài, chân mày hơi nhíu lại, “Bé cũng là…con của Triệu Tịch." Nhìn thấy con mắt trợn to của người bạn tốt, hắn nhẹ giọng bổ sung, “Là do em ấy sinh."
Cao Nham cảm thấy lỗ tai mình chắc đã xảy ra vấn đề, hắn liền vươn ngón tay nguấy nguấy mấy cái, “Cậu nói cái gì? Tôi không nghe rõ."
Tần Mục Dương không do dự nữa, bình tĩnh nói: “Đúng vậy là Triệu Tịch sinh, em ấy đã sinh con ở bên Mỹ. Lúc chúng tôi chia tay, đứa nhỏ đã được hơn hai tháng."
Cao Nham ngây người như phỗng, Tần Mục Dương tiếp tục, “Chuyện này mai mốt rãnh rỗi tôi sẽ nói rõ với cậu, tôi hôm qua đã bay sang Mỹ một chuyến xác nhận mọi chuyện, tôi không hề nói giỡn với cậu. Hiện tại, tôi cần cậu giúp một chuyện khác."
“Cái…. chuyện gì?"
“Lúc mang thai, có phải sẽ thương xuyên nôn ói, ăn không ngon, còn hay buồn ngủ không?"
Đầu óc Cao Nham vẫn đang bị đông cứng, ngốc lăng trả lời, “Ừ, đúng vậy! Còn có thể thèm chua, đau lưng, cả người vô lực, ạch…"
Tần Mục Dương nhíu mày, ánh mắt lo lắng nhìn về phía bên kia phòng khách, không biết nên nói như thế nào.
Cao Nham tốt xấu gì cũng là bác sĩ, nghe được thằng bạn tốt không đầu không đuôi hỏi mấy câu này, chờ mạch não rốt cục bình thường trở lại, hắn liền dần dần hiểu được vấn đề.
“Ý của cậu, Triệu Tịch hiện tại lại mang thai?" Tuy rằng không tin, nhưng hắn vẫn nương theo ý đối phương dò hỏi.
Quả nhiên, Tần Mục Dương gật đầu, “Khoảng thời gian này, tôi cũng không biết từ khi nào thì đã bắt đầu, em ấy thường xuyên cảm thấy buồn nôn, có lúc sáng sớm tôi còn đang ngủ, thì lại nghe được âm thanh nôn mửa của em ấy trong nhà vệ sinh. Còn có…cơm ăn rất ít, trước đây tuy ăn không nhiều, nhưng so với hiện tại vẫn khá hơn."
Cao Nham đã rõ ràng ý tứ của hắn. Điều kiện cuộc sống của Triệu Tịch sẽ không cho phép cậu kiêng ăn, nhưng cậu cũng không đến nổi để bụng đói đi làm.
“Cho nên?"
Tần Mục Dương mê man, “Em ấy hôm nay đi đến trạm xe lửa, lúc tôi tìm thấy Triệu Tịch…Sắc mặt của em ấy không được tốt lắm, còn ra rất nhiều mồ hôi… giống như bụng không được thoải mái cho lắm, tôi, tôi cũng không xác định…"
“Cái gì?" Cao Nham nhảy dựng lên, “Bụng không thoải mái? Bụng không thoải mái *** còn ở đây nói với năng cái gì! Giời ạ nếu như đứa nhỏ trong bụng gặp phải chuyện gì thì sao? ĐM!"
Hắn hấp tấp tông cánh cửa ở ban công chạy ra ngoài, một cơn gió lạnh nhanh chóng len vào phòng ngủ.
Triệu Đông Đông liều mạng mở to hai mắt xem ti vi, biểu thị bé không có nghe trộm, cũng không có quấy rầy gì hết.
Tần Mục Dương không có nhiều tâm tư quan tâm nhóc. Hắn sờ sờ đầu của con một cái, sau đó cũng đi theo Cao Nham vào phòng.
Bây giờ là cuối hè, Triệu Tịch trên người đang đắp một chiếc chăn mỏng, trán của cậu vẫn có chút nóng lên, người còn đang ngủ, cả khuôn mặt thoạt nhìn tựa hồ so với lúc hắn nhìn thấy cậu trước đây còn gầy hơn rất nhiều.
Lòng thương cảm vốn có của người bác sĩ lập tức xông lên toàn thân Cao Nham, hắn không khỏi thở dài, “Như vậy, để tôi xem mạch cho cậu ấy một chút?" Hắn lắc đầu một cái, “Cậu trước tiên không nên gấp, hiện tại chỉ có thể như vậy, tôi xem trước cái đã."
Tần Mục Dương sắc mặt khó coi gật đầu.
Cao Nham thu liễm biểu tình, ngồi xuốn mép giường, đem ngón tay từ từ áp lên mạch đập của cậu, tinh tế xem xét.
Trong thời gian đó, hắn không hề nói tiếng nào, Tần Mục Dương cũng không dám quấy rối, nhưng trong tâm can đã rối như tơ vò.
“Là hoạt mạch* cũng chưa chắc là mang thai, tình huống của cậu ấy…cũng có thể là do dạ dày có vấn đề…" Cao Nham lẩm bẩm nói, đợi thêm một lúc, “Khí huyết không thông, dinh dưỡng không đầy đủ… Thân thể thực sự là kém đến cực điểm, tôi không có cách nào xác định."
(Hoạt mạch: Một loại mạch tượng. Mạch đến trôi chảy tròn trặn, động dưới tay như chuỗi hạt châu. Chủ về đàm ẩm, thực trệ, và người có thai. Nếu mạch hoạt sác vô lực là thuộc hư nhiệt – dongduoccongduc)
Cao Nham thả tay xuống, “Tình huống như thế chỉ thích hợp với người đã kết hôn, đồng thời phải là thân thể phụ nữ khỏe mạnh. Còn…Chuyện này…"
Hắn là thật không nắm chặc, nếu như loại mạch tượng này xuất hiện ở thân thể phụ nữ khỏe mạnh đã kết hôn, thì hắn có thể bảo đảm 80% là người này đã mang thai, nhưng này —— cậu ta lại là đàn ông, hơn nữa tình trạng thân thể cũng không được xem là khỏe mạnh gì cho cam.
Từ lúc Cao Nham trở thành bác sĩ tới nay, đây chính là lần thứ hai hắn bị vấp phải trở ngại khó nhằn như vậy, hắn thật sự cảm thấy vô cùng thất bại.
“Hai ngươi đã từng làm chưa?" Cao Nham hỏi.
Ánh mắt Tần Mục Dương lập tức lạnh xuống, không tiếng động nói cho hắn biết đáp án.
“Híc, tớ không ý tứ gì khác, tùy tiện hỏi một chút thui, tùy tiện hỏi một chút ha." Cao Nham mò mũi, “Như vậy, để tôi sắp xếp cho cậu ấy làm kiểm tra, bên khoa sản vừa vặn có một em đang theo đuổi tôi, tôi sẽ đi cửa sau, giúp hai người chuẩn bị thật tốt, đại khái ngày mốt là được, lúc đó tôi sẽ thông báo đưa hai người đi kiểm tra."
Tần Mục Dương thở phào một hơi, biểu tình chân thành, “Cảm tạ."
Cao Nham rụt vai, gãi mũi, “Không, không cần." Hắn đột nhiên thu hồi biểu tình cà lơ phất phơ trên mặt, “A Dương, hai chúng ta là anh em, tôi tin tưởng cậu. Tuy rằng làm bác sĩ, tôi không nên cứ thế mù quáng tin vào lời người khác, thế nhưng, cậu đã lên tiếng, thì tôi sẽ giúp cậu hết mình. Cho nên —— “ (ông Dương nài quen đc mấy thằng bạn tốt chán ><`~) Hắn nhìn người trên giường, “Cho nên, nếu cậu muốn tốt cho Triệu Tịch, hai người dù sao cũng nháo lâu như vậy rồi, cậu tốt nhất nên thu lại tính tình nóng nảy của mình đi. Lại nói thêm chính là…bất luận kết quả kiểm tra ngày mốt thế nào, cậu đều phải chú ý đến tâm tình của đối phương. Đối với tình huống của Triệu Tịch, nếu như không phải như cậu nói, vậy chứng tỏ thể trạng thân thể cậu ấy thật sự quá kém, cậu phải chú ý nhiều hơn nữa, đừng đợi đến sau này xảy ra chuyện rồi hối hận không kịp." Những lời này của Cao Nham đã hoàn toành vượt khỏi giới hạn, từ nhỏ đến lớn, thậm chí vào bảy năm trước lúc cùng Triệu Tịch chia tay thời điểm, đều chưa từng có người nói với hắn những lời này. Mà hiện tại, Tần Mục Dương không biết nên làm phản ứng gì, trong lòng cảm xúc rất ngổn ngang. “Tôi hiểu rồi." Hắn nói với một ánh mắt vô cùng chân thành. “Éc… Tui không thể chịu được ánh mắt này của cậu. Tôi đi đây! Có chuyện gì thì cứ điện qua cho tôi, còn có, cái kia…tạm thời đừng để cho cậu ấy uống thuốc, chườm lạnh đi, dùng phương pháp nguyên thủy ấy. Ngày mốt tôi sẽ tới đón hai người." “Được." Tần Mục Dương tiễn hắn tới cửa, Triệu Đông Đông lập tức chạy tới, lớn tiếng hướng hành lang gọi to: “Cảm tạ bác sĩ thúc thúc!" Cam Nham mới đi được nữa đoạn cầu thang lập tức lảo đảo một cái suýt chút nữa đã lăn vài vòng tiếp đất, trong lòng thì mắng to nhóc con đã hù chết lão tử, nhưng người thì lại quay đầu ôn hòa nở nụ cười, “Không cần cảm ơn, bye bye a." “Bye bye!" Triệu Đông Đông phất tay, vẫn lớn giọng nói. Cao Nham im lặng tăng nhanh tốc độ xuống lầu, trong chốc lát đã không còn tiếng vang. Triệu Đông Đông ngẩng mặt, mong đợi nhìn hắn. Sắc mặt Tần Mục Dương đã hòa hoãn trở lại, dắt tay của bé, “Ba ba có chút cảm mạo, Đông Đông vào xem xem, sau đó liền đi ra, được không?" Triệu Đông Đông điên cuồng gật đầu, “Ân ân, tốt." Hai người vào phòng, vẻ mặt Triệu Tịch đã đỏ hồng, trên trán dưới cổ đều là mồ hôi. Triệu Đông Đông không dám tiến lên, sợ hãi ôm cánh cửa dòm vào, cuối cùng chỉ cắn cắn môi, yên lặng đi ra ngoài. Bé con vẫn còn chưa ăn cơm tối, kỳ thực bọn họ cũng chưa ăn cơm trưa. Người lớn thì mê man, đứa nhỏ lại không nói, Tần Mục Dương căn bản không hề hay biết. Không yên lòng tùy tiện xào vài món ăn, lúc bưng lên bàn mới phát hiện đây là món khổ qua mà Triệu Đông Đông ghét nhất. Tần Mục Dương áy náy trong lòng, định bưng cái đĩa vào nhà bếp làm lại món khác. “Tần ba…Tần thúc thúc, con, con ăn." Triệu Đông Đông đỏ mắt ngăn cản hắn, vươn cánh tay định cầm cái đĩa. Tần Mục Dương biến sắc, “Con kêu ba là gì?" Triệu Đông Đông run một cái, “Thúc thúc… Tần thúc thúc." Bé ngẩng đầu nhìn, “Ba ba nói…Thúc thúc phải đi, không thể gọi người là cha nữa, con và ba ba phải về nhà, quay về nhà của bà cố, không mang theo người…" “Đông Đông…" Tần Mục Dương đem cái đĩa phóng tới trên bàn, ôm lấy hài tử, “Con làm sao có thể gọi cha là thúc thúc chứ, cha không phải là thúc thúc cuả con, cha chính là phụ thân chảy cùng máu huyết với con đó, con hiểu chưa? Không được gọi cha là thúc thúc…Cha sẽ rất khó chịu à! Cha sẽ không rời xa con, sẽ không rời xa ba ba của con, hai người cũng sẽ không trở về nhà bà cố, con có hiểu không?" Triệu Đông Đông lắc đầu, biểu tình vô cùng mê man. Tần Mục Dương thở dài, “Xin lỗi, đều là lỗi của cha. Ngày hôm qua cha không nên như vậy, Đông Đông cùng ba ba có phải đã sợ hãi rồi không? Nhưng mà hai người làm sao có thể bỏ đi như vậy, con có biết nếu như Tần ba ba không tìm được hai ngươi, trong lòng cha sẽ lo lắng đến bao nhiêu không?" “Chúng ta là người một nhà, bây giờ cũng thế mà sau này cũng thế, tương lai lúc cha và ba ba của con già rồi, con cũng kết hôn rồi, chúng ta vẫn sẽ là người một nhà, mãi mãi cũng sẽ không tách rời nhau, Tần ba ba sẽ yêu thương con, chăm sóc cho con, ân… Nói không chừng con sẽ có thế một người em nữa." Nói tới chỗ này tâm tình của hắn lập tức tốt lên đôi chút, khóe miệng không tự chủ được cong lên, “Nếu như thật sự có, vậy Đông Đông sẽ thành ca ca rồi, con mà còn khóc nhè giống bây giờ nữa, thì làm sao chăm sóc cho em trai đây?" (tác zả dùng từ đệ đệ, tui nghĩ chắc đứa t2 cũng là con trai O,O) Triệu Đông Đông đã sớm choáng váng tại chỗ, một đống lung ta lung tung rời đi không rời đi rồi cái gì huyết thống phía trước đều bị ném đi tất tần tật, trong đầu bé hiện tại chỉ còn lại hai từ “Đệ đệ", “Đệ đệ" … “Đông Đông sẽ có em trai sao?" Triệu Đông Đông hoan hô, ôm lấy cổ của hắn hôn một cái, “Thật vui vẻ! Đông Đông thật vui vẻ! Có em trai rồi, có em trai rồi! Khà khà khà!" Tần Mục Dương cười nắm mũi của nhóc, yên lòng, “Để Tần ba ba xào lại món khác cho con. Hôm nay con ăn đơn giản như vậy thôi được không, đợi lát nữa cha còn phải nấu cháo cho ba ba, cho nên, Đông Đông có chịu được không?" Triệu Đông Đông nắm tay gật đầu, “Có thể!" “Ngoan." Tần Mục Dương mỉm cười, đi đến nhà bếp tiếp tục bận bịu. Triệu Đông Đông vắt chân lên cổ chạy tới chạy lui ở phòng khách, cuối cùng nhớ tới ba ba còn đang ngủ, liền thả nhẹ bước chân, hoàn toàn không lo lắng đến đệ đệ đang ở nơi nào, làm thế nào để ‘tạo’ ra… Nửa giờ sau, cơm tối đã chuẩn bị xong xuôi. Triệu Đông Đông hiểu chuyện một mình ngồi vào bàn, chuyên chú ăn. Tần Mục Dương đem hết thảy đều chuẩn bị xong, liền nhanh đi tới phòng vệ sinh vắt khô khăn mặt. Nhiệt độ trên trán Triệu Tịch cũng không cao lắm, nếu như đúng là tình huống đó, chỉ sợ em ấy sẽ cảm thấy rất khó chịu. Triệu Đông Đông ăn cơm ở phòng khách, Tần Mục Dương thì vào phòng ngủ trông nôm người yêu, khăn mặt cũng đã thay đổi vài lần. Bởi vì không dám để cho đối phương nhiễm gió, hắn liền dùng khăn lông lau khô mồ hôi trên người Triệu Tịch. Tần Mục Dương tận lực thả nhẹ động tác, lúc lau tới bụng cậu, hắn không tự chủ được ngừng lại. Tay của hắn có chút cứng ngắc phũ lên nơi đó, thật lâu vẫn chưa tiếp tục động tác dang dở. Hắn không biết tại sao nhiệt độ nơi này lại cao hơn rất nhiều so với những vị trí khác, cũng không hiểu tại sao người cậu rõ ràng đã gầy đến thế, nhưng phần eo lại giống như đã mập lên một vòng. Tần Mục Dương nhìn chằm chằm bụng đối phương hồi lâu, mãi đến tận lúc Triệu Đông Đông kêu “Oa" một tiếng thật to hắn mới lấy lại tinh thần. Triệu Tịch bị đánh thức mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt thất thố của hắn. Tần Mục Dương đột nhiên cảm thấy nghẹn lời, có chút nói lắp, “Tỉnh, tỉnh rồi? Có cảm thấy chổ nào khó chịu không? Đau đầu? Hay là đau bụng?" Nói xong lời cuối cùng, hắn có chút không được tự nhiên nhìn sang nơi khác. “Anh biết rồi?" Triệu Tịch cố gắng bỏ qua sự khó chịu nơi cổ họng, đè thấp tiếng hỏi. Tần Mục Dương gật gật đầu, “Biết rồi." Triệu Tịch nở nụ cười, “Vậy anh đã tin em chưa?" Tần Mục Dương bình tĩnh lại, cúi người hôn hôn hai má của cậu, trán tựa trán, “Xin lỗi, đã khiến cho em thất vọng. Anh chỉ là, chỉ là vì quá kinh ngạc, nên lúc ấy mới có chút không phản ứng kịp…" Triệu Tịch nhắm mắt, “Anh đã tìm đến bác sĩ Diệp?" Tần Mục Dương sửng sốt một hồi mới hiểu được cậu nói tới ai, càng thêm hổ thẹn, “Xin lỗi, anh lẽ ra nên nói với em một tiếng trước." Hắn ngồi dậy, bao lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu đặt lên tim mình, “Em hãy tha thứ cho anh, xin lỗi, anh không nên như vậy, anh thật sự rất yêu em, Tiểu Tịch, anh cũng rất thương Đông Đông của chúng ta, anh không hề muối rời khỏi em, cũng không muốn rời bỏ…con của chúng ta." Hắn đem tay của đối phương để lên mặt mình cọ xát, “Em không phải quái vật, Đông Đông cũng không phải tiểu quái vật. Em là người yêu của anh, Đông Đông là con trai của anh, tương lai…còn có thêm một đứa con của chúng ta. Anh làm sao có thể ghét bỏ em, làm sao có thể rời khỏi những người mà anh yêu quý nhất…" Tiếng nói của hắn dần dần hạ thấp, âm điệu nghe có chút kì lạ. Triệu Tịch cả kinh, vội vàng chống người ngồi dậy, nam nhân lại cố chấp đem mặt chôn ở trong tay cậu, không qua bao lâu liền có vài giọt nước rơi vào lòng bàn tay. Triệu Tịch cứng đờ, cảm giác được sự ẩm ướt trong tay càng ngày càng nhiều. “A Dương…" Cậu nhẹ nhàng tới gần, ôm lấy mặt nam nhân. Tần Mục Dương có chút lúng túng quay đầu, nhưng lại bận tâm thân thể của đối phương không dám làm ra động tác quá lớn, đành phải cứng ngắc để cho cậu thưởng thức vẻ khốn quẫn vạn năm khó gặp của mình. “Xem đủ chưa?" Hắn buồn bực hỏi. Triệu Tịch nở nụ cười, giương cổ tiến tới gần hắn, từ từ hôn lên mặt của hắn, con mắt của hắn, đem nước mắt từng giọt nhỏ đều liếm hết sạch sẽ. Bất kể là quá khứ hay hiện tại, Tần Mục Dương đều chưa từng khóc như thế, Triệu Tịch cũng chưa từng làm loại động tác kì cục này. Nhưng hiện giờ hai người họ đều có vẻ không dễ chịu, chờ trên mặt đối phương đã được lau đến sạch sẽ, cậu liền rụt người về, đột nhiên lại bị nam nhân mạnh mẽ ôm chặt lấy. Triệu Tịch mềm nhẹ vô cùng “A" một tiếng, Tần Mục Dương lập tức thả lỏng khí lực, vội vội vàng vàng vòng qua thân thể cậu, cẩn thận xem bụng của cậu, khẩn trương lên, “Đè lên bụng em rồi sao? Có đau không? Em có cảm thấy khó chịu không?" Triệu Tịch ho nhẹ một tiếng, hai tay đặt ở trước người, ngăn trở ánh mắt của đối phương. “Anh có nấu cơm không? Em cảm thấy đói bụng." Tần Mục Dương vội vàng gật đầu, “Vẫn còn nóng, là cháo cùng dưa muối, em còn muốn ăn gì khác không? Em suy nghĩ xem có muốn uống gì không?" Nước chanh sao? Hay là ô mai? Tần Mục Dương vung tay luống cuống, bộ não nhanh chóng chuyển động. Triệu Tịch vỗ vỗ tay của hắn, “Cháo là được rồi, em cũng không cảm thấy quá đói." “Được." Tần Mục bật người chạy vội ra ngoài. Sau khi hắn rời đi, Triệu Tịch mới cẩn thận sờ sờ mặt, khá nóng. Cậu thở phào nhẹ nhõm, cám xúc tán loạn trong lòng kia không biết là kích động hay là vui vẻ nữa, làm cả người cậu đều có chút không được tự nhiên.
Tác giả :
Điềm Mật Sinh Hoạt