Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)
Chương 62
Ngả bài
Giữa trưa, sau khi gọi điện nhắc nhở Tần Mục Dương địa điểm hẹn, Lâm Kỳ Huyên lại tiếp tục bồi Tần phu nhân tán gẫu, đề tài bàn tán của hai người đã chuyển đến những chuyện hồi bé của hắn.
Tần phu nhân nắm tay Lâm Kỳ Huyên, cười nói: “Con biết không đâu, tướng mạo của Mục Dương khi còn bé giống y như con gái vậy đó, thậm chí có rất nhiều cậu bé còn la hét đòi kết hôn với nó nữa, ha ha ha."
“Thật vậy sao? Nhưng giờ con nhìn thế nào cũng không thấy chút nữ tính nào trên người ảnh hết." Lâm Kỳ Huyên che miệng cười.
Tần phu nhân lắc đầu một cái, như rất tiếc hận, “Không đâu! Người ta hay nói con gái mười tám sẽ đổi khác, bác thấy con trai của bác cũng vậy. Hiện tại tuy nhìn nó nam tính như vậy, nhưng tính cách thì càng ngày càng không đáng yêu."
Lâm Kỳ Huyên an ủi, “Đàn ông trầm ổn một ít mới tốt bác ạ!"
Tần phu nhân uống một hớp trà, không tỏ rõ ý kiến, “Đúng vậy! Trầm ổn một ít thì rất tốt. Nhưng điều làm bác lo lắng là nó quá điềm tĩnh đi, ngay cả người làm mẹ như cũng không quản được nó nữa rồi."
Lâm Kỳ Huyên không khỏi kinh ngạc, vừa muốn mở miệng hỏi tiếp, cửa quán đã bị ai đó đẩy ra.
Tần Mục Dương đi tới, ánh mắt xẹt qua hai người, “Chào mẹ. Lâm tiểu thư."
Sắc mặt của Lâm Kỳ Huyên thay đổi một chút, không lên tiếng. Tần phu nhân cũng có vẻ không quá cao hứng, cau mày, “Lại đây ngồi."
Bà chỉ chỉ chỗ bên cạnh của Lâm Kỳ Huyên, nếu như thế, hắn và Tần phu nhân liền sẽ phân biệt ngồi ở hai bên cô ta. Thần sắc của Tần Mục Dương không chút thay đổi, trực tiếp đi tới một chổ khác kế bên Tần phu nhân ngồi xuống.
Tần phu nhân cũng không quá để ý, “Sao tới trễ như vậy, công tác bận rộn lắm hả?"
Tần Mục Dương vươn tay tự rót một chén trà cho mình, “Ừm, trong công ty mới vừa nhận một case mới."
Tần phu nhân vén vài sợ tóc rơi xuống bên tai, ý tứ sâu xa, “Mẹ biết con bận bịu công việc. Nhưng hôn nhân là một chuyện quan trọng, đàn ông có một mái ấm gia đình, lại thêm sự nghiệp thành công không phải càng tốt hơn sao."
Tần Mục Dương thay bà rót nước vào ly, “Mẹ nói đúng lắm."
Tần phu nhân hài lòng gật gật đầu, nhìn sang một bên, “Kỳ Huyên là một cô gái hiểu chuyện, mẹ đã lâu chưa gặp được người như vậy. Còn đừng để cho người ta rời đi rồi mới hối hận."
Lâm Kỳ Huyên nhìn người đàn ông ở đối diện, sắc mặt có chút thâm thúy, “Bác gái lại chê cười con rồi."
Tần phu nhân lắc đầu một cái, kéo tay Tần Mục Dương, “Kỳ Huyên, hôm nay bác gọi con ra đây, bác nghĩ con cũng đã rõ ràng ý tứ của bác. Bác là người bề trên cũng không tiện nói gì, tính cách của Mục Dương nhà bác lại không được tốt lắm, hiện tại bác gái muốn hỏi con một câu, con nghĩ như thế nào về chuyện hai đứa?"
Lâm Kỳ Huyên vô cùng kinh ngạc, Tần phu nhân đây là dự định để cho hai người nói rõ với nhau sao? Cô cố gắng đè nén sự mừng rỡ trong lòng, suy nghĩ một hồi, rồi ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn về phía đối diện, “… Toàn bộ đều nghe theo bác gái."
Nụ cười của Tần phu nhân lập tức càng sâu sắc thêm, bà liên tục vỗ vỗ vào lưng cô, “Con ngoan, thực sự là con ngoan. Tương lai A Dương có thể có con trợ giúp bác rất yên tâm. Hai vợ chồng son của con nâng đỡ lẫn nhau, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Bác gái hôm nay trước tiên đưa ra lời chấp thuận cho hai đứa, mai mốt nếu như nó có bắt nạt con, bác sẽ lập tức thay con cho nó một trận."
Lâm Kỳ Huyên có chút ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ nhàng “Dạ" một tiếng.
“Mẹ." Tần Mục Dương vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng, biểu tình đã rất khó coi, “Chuyện mà con nói với mẹ hôm đó, mẹ chưa nói cho Lâm gia biết sao?"
Tần phu nhân đột nhiên quay đầu, hung hăng nhìn hắn chằm chằm: “Chớ nói lung tung! Con đã nói cái gì? Có gì để nói cơ chứ? Hai đứa đã sắp kết hôn rồi, con không phép nói những lời kì cục như thế!"
Tần Mục Dương thở dài, nhìn về phía Lâm Kỳ Huyên, “Xin lỗi Lâm tiểu thư. Hôm nay tôi ở đây nói ra lời xin lỗi chân thành tới cô, tôi không muốn kết hôn, hôn ước nay… Tôi muốn hủy bỏ."
Hắn đứng lên, trong mắt là sự áy náy chân thành, nhưng ánh mắt hắn lại rất tĩnh táo, “Thật sự rất xin lỗi. Tôi sẽ đến tận nhà gửi lời xin lỗi đến bác trai bác trai, xin họ tha thứ."
Nói xong, hắn liền đưa lại hóa đơn cùng tiền mắt cho nhân viên phục vụ, “Mẹ, công ty còn có việc, con đi trước. Hai người cứ từ từ tán gẫu."
Khi hắn quay người rời đi, thời gian tổng cộng chưa tới mười phút, để lại Tần phu nhân đang trợn mắt hốc mồm cùng Lâm Kỳ Huyên với sắc mặt trắng bệch.
Hiện tại, Triệu Tịch đang còn trong giờ làm, cả ngày nay tâm thần của cậu đều không hề yên ổn. Một hồi lại nhớ đến lời nói cùng nụ hôn của người đàn ông kia, một lúc sau lại suy nghĩ tại sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này.
Rốt cục đến hơn năm giờ tan tầm, ở ven đường đã có một chiếc xe đậu sẵn từ trước.
Tần Mục Dương đi tới, tiếp nhận túi đồ trong tay cậu, “Để anh đưa em về!?"
Triệu Tịch đứng bất động, chớp mắt nhìn hắn.
Tần Mục Dương lắc lắc chìa khóa, “Nếu em còn không chịu đi thì bọn ** sẽ đến phạt tiền, nhanh lên một chút."
Triệu Tịch lúc này mới trừng hai mắt ngồi lên xe.
Tần Mục Dương cũng leo lên xe, đem người kéo qua mổ lên môi đối phương mấy cái, “Đã quên mất chuyện hôm qua rồi hả? Hay là định giả vờ mất trí nhớ nữa?"
Triệu Tịch quýnh lên, nhắm mắt nói, “Không có."
Tần Mục Dương giúp cậu buộc dây an toàn vào, bất đắc dĩ, “Anh thật không hiểu sao tính cách của em lại trở thành như vậy. Nhưng Triệu Tịch, anh hiện tại đang có rất nhiều nghi vấn trong lòng, em có thể từ từ suy nghĩ rồi trả lời anh. Thế nhưng anh hi vọng em sẽ không lừa dối anh nữa!"
Thân thể của Triệu Tịch bất giác run lên một cái, ngẩng đầu nhìn hắn. Trong mắt đối phương mang theo ý cười, nhu nhu đầu của cậu, “Anh cũng sẽ giải thích mọi chuyện với em. Nói cho em biết anh đang suy nghĩ gì."
Triệu Tịch gật gật đầu, quay người nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Xe vững vàng chạy đi, chậm rãi hướng tới nhà Triệu Tịch, cả hai đều lựa chọn giữ thái độ trầm mặc.
Tiện đường đón Triệu Đông Đông từ nhà trẻ về, nhóc con hiện tại đang cảm thấy vô cùng hưng phần vì ba ba và thúc thúc đều cùng đến đón bé. Ở trong lòng nhóc con, Tần thúc thúc đã trở thành người một nhà của bé rồi! Khà khà khà!
Cơm tối là do Tần Mục Dương làm, trong khoảng thời gian này, hai cha con Triệu Tịch cơ bản toàn được hắn chở ra ngoài ăn cơm. Tài nấu nướng của hắn hiện tại cũng không kém, kỳ thực so với Triệu Tịch còn tốt hơn rất nhiều.
Năm ấy, lúc Triệu Tịch bỏ đi, hắn liền triệt để cắt đứt liên hệ với người nhà. Tự bản thân xoay sở tài chính, mở công ty, bồi dưỡng thuộc hạ trung tâm. Mỗi ngày ăn thức ăn ngoài vừa không sạch sẽ lại không dinh dưỡng, dần dần hắn liền bắt đầu học cách làm cơm. Đến hiện tại cũng đã mấy năm trôi qua, mặc dù trù nghệ không thể sánh được với đầu bếp, nhưng đối với việc làm mấy món cơm nhà này thì hắn vẫn rất tự tin. Ít nhất so với Triệu Tịch cũng tốt hơn rất nhiều.
Hiện tại, Tần Mục Dương đang xào rau trong nhà bếp. Triệu Tịch cũng xách ghế nhỏ ra ngồi trước cửa bóc vỏ tỏi.
Triệu Đông Đông thì đang ở trong phòng khách ôm trái bóng vỗ tới vỗ lui, thỉnh thoảng hướng lại hướng tới nhà bế ngắm nghía một chút, trái tim nhỏ tràn ngặp hạnh phúc, vui sướng đến nổi bé chỉ muốn ưỡn cổ gào gào hai tiếng thật to.
Cơm tối có món cá mà Đông Đông thích ăn nhất, còn có món rau xào mà Triệu Tịch ưa thích, nêm nếm đều cực kì nhạt. Triệu Tịch kinh ngạc nhìn món ăn trên bàn, nửa ngày mới hỏi thành lời: “Chuyện này…anh có ăn lạc được không? Có thể hay không quá nhạt rồi?"
Tần Mục Dương thả cái đĩa cuối cùng xuống, “Được chứ, khẩu vị cũng có thể thay đổi mà."
Triệu Tịch thở phào một cái, trong lòng có chút không dễ chịu, cầm đũa gắp từng miếng một ăn.
Khoảng thời gian này cậu ăn không được nhiều. Mỗi buổi tối,trên bàn cơm đều chỉ có mỗi mình Triệu Đông Đông là thèm ăn thèm uống mà thôi.
Mà không biết có phải vì chuyện tối hôm qua hay không, mà không khí giữa Triệu Tịch cùng Tần Mục Dương đã hòa hài hơn rất nhiều, sức ăn của hai người so với ngày xưa cũng tăng lên không ít. Triệu Đông Đông người tuy nhỏ, nhưng tính tình lại rất nhạy cảm. Bé đại khái hiểu được từ hai ngày trước, hai người quan trọng nhất trong lòng bé đã bắt đầu sống hòa thuận với nhau! Không còn cãi vả ầm ỉ nữa!
Nhóc con uống xong một bát canh cá, liền hỏi: “Ba ba, ăn ngon không?"
Triệu Tịch có chút sửng sốt không dám ngẩng đầu lên, bối rối đưa thức ăn vào miệng, “Ngon, ngon lắm…"
Triệu Đông Đông hoan hô một tiếng, “Yeahh! Vậy Tần thúc thúc có thể nấu cơm mỗi ngày cho Đông Đông ăn rồi! Ba ba cũng nói ăn ngon nha!"
Triệu Tịch lập tức đỏ mặt, miệng càng ra sức nhai nuốt, cũng không nhìn món ăn là gì đã vội bỏ vào miệng.
Tần Mục Dương cong cong khóe môi, sờ sờ đầu của nhóc, “Nếu như con muốn thì chú sẽ làm cho con."
Triệu Đông Đông cười vui đến mức hở mười cái răng con mắt cũng biến mất tiêu. Bữa cơm này bé con ăn no đến nổi cái bụng nhỏ đã tròn vo căng đầy.
Thấy Tần Mục Dương muốn đi rửa chén, Triệu Tịch cũng không cản hắn, chỉ trầm mặc ôm Triệu Đông Đông vào phòng dạy nhóc cách ghép vần.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Triệu Đông Đông nhìn con chữ đen đen to bằng hạt đầu trên quyển tập, hoàn toàn không biết đây là gì, cũng không muốn nhận thức! Bình thường ba ba đều dạy bé học, nhưng toàn bộ chỉ là làm dáng cho có. Nhưng bây giờ… Triệu Đông Đông nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường —— đã sắp đến một giờ rồi!
Nhóc con oan ức nhìn ba ba. Triệu Tịch bình tĩnh bỏ qua ánh mắt của con, chỉ vào chữ trên sách, “Cùng ba ba đọc—— vịt, yi-a- áp." (Vịt=鸭=Yā)
Triệu Đông Đông ôm đầu, “Con biết là vịt, con vịt a a."
Triệu Tịch không để ý sự bức rức của nhóc, lỗ tai nhúc nhích một chút, ngón tay chuyển động càng nhanh hơn, trong miệng xí xô xí xào nhanh chóng đọc.
Tần Mục Dương đi tới, giật lấy quyển sách trên tay cậu, lật vài trang xem, “Con không muốn học thì thôi. Vào lớp một cũng sẽ học lại thôi."
“Thúc thúc thật tốt!" Triệu Đông Đông vội vàng ca ngợi.
Tần Mục Dương mỉm cười, “Không cần nịnh. Thúc thúc hôm nay có mang đến cho con một bộ xếp hình mới, để ở trên bàn trà ấy. Đông Đông có thể tự chơi một lúc không? Chú có chuyện muốn nói với ba của con."
Triệu Đông Đông nhìn bọn họ một lúc, ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ."
Tần Mục Dương vò đầu bé, “Bé ngoan."
Dứt lời, hắn liền kéo Triệu Tịch đã đông cứng đi về phòng ngủ, nhanh chóng đóng cửa lại rồi khóa trái như thường lệ.
Hắn bật đèn bàn lên, giảm xuống hai mức để không quá chói mắt, người trong phòng cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy đối phương.
Triệu Tịch không hiểu sao cảm thấy rất căng thẳng, thậm chí đứng ngồi không yên, ngay cả việc nuốt nước bọt cũng trở nên vô cùng gian nan.
Giữa trưa, sau khi gọi điện nhắc nhở Tần Mục Dương địa điểm hẹn, Lâm Kỳ Huyên lại tiếp tục bồi Tần phu nhân tán gẫu, đề tài bàn tán của hai người đã chuyển đến những chuyện hồi bé của hắn.
Tần phu nhân nắm tay Lâm Kỳ Huyên, cười nói: “Con biết không đâu, tướng mạo của Mục Dương khi còn bé giống y như con gái vậy đó, thậm chí có rất nhiều cậu bé còn la hét đòi kết hôn với nó nữa, ha ha ha."
“Thật vậy sao? Nhưng giờ con nhìn thế nào cũng không thấy chút nữ tính nào trên người ảnh hết." Lâm Kỳ Huyên che miệng cười.
Tần phu nhân lắc đầu một cái, như rất tiếc hận, “Không đâu! Người ta hay nói con gái mười tám sẽ đổi khác, bác thấy con trai của bác cũng vậy. Hiện tại tuy nhìn nó nam tính như vậy, nhưng tính cách thì càng ngày càng không đáng yêu."
Lâm Kỳ Huyên an ủi, “Đàn ông trầm ổn một ít mới tốt bác ạ!"
Tần phu nhân uống một hớp trà, không tỏ rõ ý kiến, “Đúng vậy! Trầm ổn một ít thì rất tốt. Nhưng điều làm bác lo lắng là nó quá điềm tĩnh đi, ngay cả người làm mẹ như cũng không quản được nó nữa rồi."
Lâm Kỳ Huyên không khỏi kinh ngạc, vừa muốn mở miệng hỏi tiếp, cửa quán đã bị ai đó đẩy ra.
Tần Mục Dương đi tới, ánh mắt xẹt qua hai người, “Chào mẹ. Lâm tiểu thư."
Sắc mặt của Lâm Kỳ Huyên thay đổi một chút, không lên tiếng. Tần phu nhân cũng có vẻ không quá cao hứng, cau mày, “Lại đây ngồi."
Bà chỉ chỉ chỗ bên cạnh của Lâm Kỳ Huyên, nếu như thế, hắn và Tần phu nhân liền sẽ phân biệt ngồi ở hai bên cô ta. Thần sắc của Tần Mục Dương không chút thay đổi, trực tiếp đi tới một chổ khác kế bên Tần phu nhân ngồi xuống.
Tần phu nhân cũng không quá để ý, “Sao tới trễ như vậy, công tác bận rộn lắm hả?"
Tần Mục Dương vươn tay tự rót một chén trà cho mình, “Ừm, trong công ty mới vừa nhận một case mới."
Tần phu nhân vén vài sợ tóc rơi xuống bên tai, ý tứ sâu xa, “Mẹ biết con bận bịu công việc. Nhưng hôn nhân là một chuyện quan trọng, đàn ông có một mái ấm gia đình, lại thêm sự nghiệp thành công không phải càng tốt hơn sao."
Tần Mục Dương thay bà rót nước vào ly, “Mẹ nói đúng lắm."
Tần phu nhân hài lòng gật gật đầu, nhìn sang một bên, “Kỳ Huyên là một cô gái hiểu chuyện, mẹ đã lâu chưa gặp được người như vậy. Còn đừng để cho người ta rời đi rồi mới hối hận."
Lâm Kỳ Huyên nhìn người đàn ông ở đối diện, sắc mặt có chút thâm thúy, “Bác gái lại chê cười con rồi."
Tần phu nhân lắc đầu một cái, kéo tay Tần Mục Dương, “Kỳ Huyên, hôm nay bác gọi con ra đây, bác nghĩ con cũng đã rõ ràng ý tứ của bác. Bác là người bề trên cũng không tiện nói gì, tính cách của Mục Dương nhà bác lại không được tốt lắm, hiện tại bác gái muốn hỏi con một câu, con nghĩ như thế nào về chuyện hai đứa?"
Lâm Kỳ Huyên vô cùng kinh ngạc, Tần phu nhân đây là dự định để cho hai người nói rõ với nhau sao? Cô cố gắng đè nén sự mừng rỡ trong lòng, suy nghĩ một hồi, rồi ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn về phía đối diện, “… Toàn bộ đều nghe theo bác gái."
Nụ cười của Tần phu nhân lập tức càng sâu sắc thêm, bà liên tục vỗ vỗ vào lưng cô, “Con ngoan, thực sự là con ngoan. Tương lai A Dương có thể có con trợ giúp bác rất yên tâm. Hai vợ chồng son của con nâng đỡ lẫn nhau, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Bác gái hôm nay trước tiên đưa ra lời chấp thuận cho hai đứa, mai mốt nếu như nó có bắt nạt con, bác sẽ lập tức thay con cho nó một trận."
Lâm Kỳ Huyên có chút ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ nhàng “Dạ" một tiếng.
“Mẹ." Tần Mục Dương vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng, biểu tình đã rất khó coi, “Chuyện mà con nói với mẹ hôm đó, mẹ chưa nói cho Lâm gia biết sao?"
Tần phu nhân đột nhiên quay đầu, hung hăng nhìn hắn chằm chằm: “Chớ nói lung tung! Con đã nói cái gì? Có gì để nói cơ chứ? Hai đứa đã sắp kết hôn rồi, con không phép nói những lời kì cục như thế!"
Tần Mục Dương thở dài, nhìn về phía Lâm Kỳ Huyên, “Xin lỗi Lâm tiểu thư. Hôm nay tôi ở đây nói ra lời xin lỗi chân thành tới cô, tôi không muốn kết hôn, hôn ước nay… Tôi muốn hủy bỏ."
Hắn đứng lên, trong mắt là sự áy náy chân thành, nhưng ánh mắt hắn lại rất tĩnh táo, “Thật sự rất xin lỗi. Tôi sẽ đến tận nhà gửi lời xin lỗi đến bác trai bác trai, xin họ tha thứ."
Nói xong, hắn liền đưa lại hóa đơn cùng tiền mắt cho nhân viên phục vụ, “Mẹ, công ty còn có việc, con đi trước. Hai người cứ từ từ tán gẫu."
Khi hắn quay người rời đi, thời gian tổng cộng chưa tới mười phút, để lại Tần phu nhân đang trợn mắt hốc mồm cùng Lâm Kỳ Huyên với sắc mặt trắng bệch.
Hiện tại, Triệu Tịch đang còn trong giờ làm, cả ngày nay tâm thần của cậu đều không hề yên ổn. Một hồi lại nhớ đến lời nói cùng nụ hôn của người đàn ông kia, một lúc sau lại suy nghĩ tại sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này.
Rốt cục đến hơn năm giờ tan tầm, ở ven đường đã có một chiếc xe đậu sẵn từ trước.
Tần Mục Dương đi tới, tiếp nhận túi đồ trong tay cậu, “Để anh đưa em về!?"
Triệu Tịch đứng bất động, chớp mắt nhìn hắn.
Tần Mục Dương lắc lắc chìa khóa, “Nếu em còn không chịu đi thì bọn ** sẽ đến phạt tiền, nhanh lên một chút."
Triệu Tịch lúc này mới trừng hai mắt ngồi lên xe.
Tần Mục Dương cũng leo lên xe, đem người kéo qua mổ lên môi đối phương mấy cái, “Đã quên mất chuyện hôm qua rồi hả? Hay là định giả vờ mất trí nhớ nữa?"
Triệu Tịch quýnh lên, nhắm mắt nói, “Không có."
Tần Mục Dương giúp cậu buộc dây an toàn vào, bất đắc dĩ, “Anh thật không hiểu sao tính cách của em lại trở thành như vậy. Nhưng Triệu Tịch, anh hiện tại đang có rất nhiều nghi vấn trong lòng, em có thể từ từ suy nghĩ rồi trả lời anh. Thế nhưng anh hi vọng em sẽ không lừa dối anh nữa!"
Thân thể của Triệu Tịch bất giác run lên một cái, ngẩng đầu nhìn hắn. Trong mắt đối phương mang theo ý cười, nhu nhu đầu của cậu, “Anh cũng sẽ giải thích mọi chuyện với em. Nói cho em biết anh đang suy nghĩ gì."
Triệu Tịch gật gật đầu, quay người nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Xe vững vàng chạy đi, chậm rãi hướng tới nhà Triệu Tịch, cả hai đều lựa chọn giữ thái độ trầm mặc.
Tiện đường đón Triệu Đông Đông từ nhà trẻ về, nhóc con hiện tại đang cảm thấy vô cùng hưng phần vì ba ba và thúc thúc đều cùng đến đón bé. Ở trong lòng nhóc con, Tần thúc thúc đã trở thành người một nhà của bé rồi! Khà khà khà!
Cơm tối là do Tần Mục Dương làm, trong khoảng thời gian này, hai cha con Triệu Tịch cơ bản toàn được hắn chở ra ngoài ăn cơm. Tài nấu nướng của hắn hiện tại cũng không kém, kỳ thực so với Triệu Tịch còn tốt hơn rất nhiều.
Năm ấy, lúc Triệu Tịch bỏ đi, hắn liền triệt để cắt đứt liên hệ với người nhà. Tự bản thân xoay sở tài chính, mở công ty, bồi dưỡng thuộc hạ trung tâm. Mỗi ngày ăn thức ăn ngoài vừa không sạch sẽ lại không dinh dưỡng, dần dần hắn liền bắt đầu học cách làm cơm. Đến hiện tại cũng đã mấy năm trôi qua, mặc dù trù nghệ không thể sánh được với đầu bếp, nhưng đối với việc làm mấy món cơm nhà này thì hắn vẫn rất tự tin. Ít nhất so với Triệu Tịch cũng tốt hơn rất nhiều.
Hiện tại, Tần Mục Dương đang xào rau trong nhà bếp. Triệu Tịch cũng xách ghế nhỏ ra ngồi trước cửa bóc vỏ tỏi.
Triệu Đông Đông thì đang ở trong phòng khách ôm trái bóng vỗ tới vỗ lui, thỉnh thoảng hướng lại hướng tới nhà bế ngắm nghía một chút, trái tim nhỏ tràn ngặp hạnh phúc, vui sướng đến nổi bé chỉ muốn ưỡn cổ gào gào hai tiếng thật to.
Cơm tối có món cá mà Đông Đông thích ăn nhất, còn có món rau xào mà Triệu Tịch ưa thích, nêm nếm đều cực kì nhạt. Triệu Tịch kinh ngạc nhìn món ăn trên bàn, nửa ngày mới hỏi thành lời: “Chuyện này…anh có ăn lạc được không? Có thể hay không quá nhạt rồi?"
Tần Mục Dương thả cái đĩa cuối cùng xuống, “Được chứ, khẩu vị cũng có thể thay đổi mà."
Triệu Tịch thở phào một cái, trong lòng có chút không dễ chịu, cầm đũa gắp từng miếng một ăn.
Khoảng thời gian này cậu ăn không được nhiều. Mỗi buổi tối,trên bàn cơm đều chỉ có mỗi mình Triệu Đông Đông là thèm ăn thèm uống mà thôi.
Mà không biết có phải vì chuyện tối hôm qua hay không, mà không khí giữa Triệu Tịch cùng Tần Mục Dương đã hòa hài hơn rất nhiều, sức ăn của hai người so với ngày xưa cũng tăng lên không ít. Triệu Đông Đông người tuy nhỏ, nhưng tính tình lại rất nhạy cảm. Bé đại khái hiểu được từ hai ngày trước, hai người quan trọng nhất trong lòng bé đã bắt đầu sống hòa thuận với nhau! Không còn cãi vả ầm ỉ nữa!
Nhóc con uống xong một bát canh cá, liền hỏi: “Ba ba, ăn ngon không?"
Triệu Tịch có chút sửng sốt không dám ngẩng đầu lên, bối rối đưa thức ăn vào miệng, “Ngon, ngon lắm…"
Triệu Đông Đông hoan hô một tiếng, “Yeahh! Vậy Tần thúc thúc có thể nấu cơm mỗi ngày cho Đông Đông ăn rồi! Ba ba cũng nói ăn ngon nha!"
Triệu Tịch lập tức đỏ mặt, miệng càng ra sức nhai nuốt, cũng không nhìn món ăn là gì đã vội bỏ vào miệng.
Tần Mục Dương cong cong khóe môi, sờ sờ đầu của nhóc, “Nếu như con muốn thì chú sẽ làm cho con."
Triệu Đông Đông cười vui đến mức hở mười cái răng con mắt cũng biến mất tiêu. Bữa cơm này bé con ăn no đến nổi cái bụng nhỏ đã tròn vo căng đầy.
Thấy Tần Mục Dương muốn đi rửa chén, Triệu Tịch cũng không cản hắn, chỉ trầm mặc ôm Triệu Đông Đông vào phòng dạy nhóc cách ghép vần.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Triệu Đông Đông nhìn con chữ đen đen to bằng hạt đầu trên quyển tập, hoàn toàn không biết đây là gì, cũng không muốn nhận thức! Bình thường ba ba đều dạy bé học, nhưng toàn bộ chỉ là làm dáng cho có. Nhưng bây giờ… Triệu Đông Đông nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường —— đã sắp đến một giờ rồi!
Nhóc con oan ức nhìn ba ba. Triệu Tịch bình tĩnh bỏ qua ánh mắt của con, chỉ vào chữ trên sách, “Cùng ba ba đọc—— vịt, yi-a- áp." (Vịt=鸭=Yā)
Triệu Đông Đông ôm đầu, “Con biết là vịt, con vịt a a."
Triệu Tịch không để ý sự bức rức của nhóc, lỗ tai nhúc nhích một chút, ngón tay chuyển động càng nhanh hơn, trong miệng xí xô xí xào nhanh chóng đọc.
Tần Mục Dương đi tới, giật lấy quyển sách trên tay cậu, lật vài trang xem, “Con không muốn học thì thôi. Vào lớp một cũng sẽ học lại thôi."
“Thúc thúc thật tốt!" Triệu Đông Đông vội vàng ca ngợi.
Tần Mục Dương mỉm cười, “Không cần nịnh. Thúc thúc hôm nay có mang đến cho con một bộ xếp hình mới, để ở trên bàn trà ấy. Đông Đông có thể tự chơi một lúc không? Chú có chuyện muốn nói với ba của con."
Triệu Đông Đông nhìn bọn họ một lúc, ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ."
Tần Mục Dương vò đầu bé, “Bé ngoan."
Dứt lời, hắn liền kéo Triệu Tịch đã đông cứng đi về phòng ngủ, nhanh chóng đóng cửa lại rồi khóa trái như thường lệ.
Hắn bật đèn bàn lên, giảm xuống hai mức để không quá chói mắt, người trong phòng cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy đối phương.
Triệu Tịch không hiểu sao cảm thấy rất căng thẳng, thậm chí đứng ngồi không yên, ngay cả việc nuốt nước bọt cũng trở nên vô cùng gian nan.
Tác giả :
Điềm Mật Sinh Hoạt