Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)
Chương 56
Cơm tối
Triệu Tịch nhìn bóng dáng nhỏ bé của con trai chậm rãi đi vào nhà trẻ, trong lòng lại không nở chút nào.
Con người quả nhiên là không thể nào đoán trước được tương lai sẽ phát sinh những chuyện gì. Trước khi con trai xảy ra chuyện, cậu đã đem tất cả tiền bạc trong nhà kiểm kê rõ ràng, từ lúc đó đến cuối tháng mười, số tiền cần thiết vào mỗi tháng là bao nhiêu, chi ra nhiều ít, rồi còn lại bao nhiêu, sẽ tạm thời chống đỡ mấy tháng còn lại trước khi cậu và con trai trở lại D thị.
Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày thân phận của Triệu Đông Đông lại bại lộ.
Trong khoảng thời gian này, cậu cơ hồ không có cách nào ngủ được, cứ luôn sợ hãi bí mật đang giấu kín trong lòng nhiều năm sẽ bị người ta phát hiện, làm cho thần kinh của cậu ngày một căng thẳng, trong lòng thì luôn khẩn trương nôn nóng. Thậm chí cậu đã lén mua thuốc ngủ, nhưng cũng không dám uống nhiều, mỗi đêm đều nửa mê nửa tỉnh đến khi trời sáng.
Mọi người đều đã biết thân phận của Đông Đông, cậu cũng không dám tưởng tượng, nếu có một ngày xuất thân của con trai cũng bi bị tra được…
Triệu Tịch cảm giác được một sự kinh hoảng trước này chưa từng có, thậm chí trọng lòng cậu còn có một loại kích động muốn đưa con cho Tần Mục Dương, còn bản thân thì khẩn trương trốn tránh đi nơi khác.
Cậu cười khổ nện một phát vào đầu, biết trốn đến chỗ nào đây, nơi nào còn có thế dung chứa mình được cơ chứ…
Lúc xế chiều, Tần Mục Dương có nhận được điện thoại từ mẹ hắn, căn dặn hắn buổi tối dù thế nào cũng phải trở về nhà một chuyến.
Năm đó, bởi vì chuyện của Triệu Tịch mà quan hệ của hắn cùng với người trong nhà đã trở nên vô cùng căng thẳng. Từ khi đó hắn đã thoát ly khỏi gia đình tự lập công ty riêng, điểm duy nhất còn khiến hắn giữ liên hệ với cái gia đình này có lẽ chỉ là vì quan hệ máu mủ mà thôi.
Hắn về đến nhà đúng vào giờ ăn cơm, vừa bước vào cửa hắn mới phát hiện đây quả thực không phải là một bữa cơm bình thường.
Ngoài ba mẹ của hắn, người chị Nhã Lâm hiếm khi lộ diện, còn có một nhà của Lâm Kỳ Huyên đều có mặt tại đây, người hầu cung kính đứng một bên châm trà rót nước, Lâm Việt Trạch thỉnh thoảng lại khơi vài trò cười, chọc cho hai nhà đều cười ha ha vui vẻ.
Mà khi Tần Mục Dương vừa vào cửa, bầu không khí đột nhiên liền lạnh xuống.
Người đầu tiên có phản ứng lại trước chính là mẹ Tần, bà cười ha hả tiến lên ôm cánh tay của con trai, “Mục Dương dạo gần đây sao lại bận bịu như vậy, làm mẹ hẹn hoài vẫn không gặp được con, ai, đứa con trai này thật là.,,"
Miệng bà dù đang nói lời trách cứ, nhưng ý cười trong mắt lại không hề thuyên giảm, ai cũng có thể nhìn ra tâm tình của bà hiện đang rất tốt.
Tần Mục Dương nhàn nhạt đảo qua Lâm Kỳ Huyên, cung kính vấn an, “Bác trai, bác gái, Việt Trạch."
Mẹ Lâm cười cười đánh giá hắn, “Thật giống như đã rất lâu không gặp A Dương, sao gần đây còn không đến nhà chúng ta chơi, như vậy không được chút nào đâu, ha ha."
Tần Mục Dương cũng cười, đem cặp đựng giấy tờ đưa cho người làm, “Là lỗi của con. Nếu bác không trách, ngày khác còn sẽ đến nhà xin lỗi."
Lâm Việt Trạch hô to gọi nhỏ, “Ai ai, thiệt tình! Có một chút chuyện mà đã cằn nhằn hết nửa ngày, là do anh rể bận công việc chứ bộ!"
Mẹ Lâm làm ra vẻ tức giận đánh đầu hắn, Lâm Việt Trạch cười hì hì bỏ trốn. Cha Lâm cùng cha Tần thì ngồi ở một bên tán gẫu tình hình thế sự.
Nhìn thế nào cũng giống như hình ảnh cả nhà hạnh phúc đoàn viên với nhau.
Nhưng Tần Mục Dương chỉ cảm thấy cảnh tượng này quá chói mắt, ca-ra-vat thắt chặt làm cho hắn có chút hô hấp không thông, sắc mặt cũng dần chìm xuống.
“A Dương~" Mẹ Tần mẫu con trai kéo sang một bên, đau lòng sờ mặt của hắn, “Tại sao lâu như vậy không về nhà, công ty bận rộn đến vậy sao? Nếu không thì trở về nhà đi, một người làm cực khổ…"
“Mẹ." Tần Mục Dương nhàn nhạt đánh gãy lời bà, “Con lên lầu thay quần áo được không?"
“Ồ nha, tốt! Nhanh lên thay đi rồi xuống nhà ăn cơm."
Tần Mục Dương chậm rãi đi lên cầu thang ở cạnh bếp, mới vừa vào phòng hắn liền lập tức khóa trái cửa, như không muốn đi ra ngoài nữa.
Đổi sang một bộ quần áo thoải mái ở nhà, hắn vẫn không có ý định mở cửa mà đứng bất động trong phòng. Một lúc sau, điện thoại bên giường liền vang lên, là chị hai gọi đến
“Cả nhà đang chờ em ở dưới, sao giờ còn chưa chịu xuống nữa!?"
Thanh âm của cô cũng không quá ôn nhu như những người con gái khác, ngược lại đôi lúc còn so với một người đàn ông thân cao thước tám như hắn còn muốn nam tính hơn.
Tần Mục Dương đối với người chị này rất tôn kính, vừa nghe như thế hắn liền đáp lời đi xuống lầu.
Bàn ăn đã được bố trí rất kỹ càng, từng món ăn được đặt vào trong mâm rồi bưng lên, cha Tần ngồi ở trên cùng, bốn người Lâm gia thì ngồi ở một bên, mẹ Tần cùng hai anh em hắn thì ngồi ở phía còn lại.
Tần Mục Dương vừa vặn đối diện với Lâm Kỳ Huyên, hắn không khỏi thở dài một hơi, có chút lúng túng.
Hai người từ lúc vào cửa đã không nói với nhau câu nào.
Ánh mắt của Lâm Kỳ Huyên vẫn luôn mờ mịt đuổi theo hắn, nhưng đối phương lại ra vẻ mất tập trung, như không nhìn thấy sự hiện diện của cô.
Điều này làm cho cô có chút lo lắng. Kỳ thực trước đây, hình thức ở chung của hai người cũng là như thế, chuyện mười ngày nửa tháng không gặp cũng là bình thường. Nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ đã làm cho cô nhạy cảm nhận ra được tâm tư hiện tại của người chồng sắp cưới đã hoàn toàn không ở trên người mình nữa.
Tuy rằng trước đây bọn họ cũng đã không có chút tình cảm nào, thế nhưng hắn sẽ vẫn ôn nhu che giấu đi. Ít nhất ở mặt ngoài, tình cảm của bọn họ trông vẫn rất tốt.
Mà hiện tại…Lâm Kỳ Huyên nhẹ nhàng cau mày, nhân lúc uống canh mà lén nhìn về phía đối diện——ngay cả một chút qua loa có lệ thường ngày đối phương cũng đã không còn nguyện ý cho cô rồi sao?
Lâm Kỳ Huyên kinh ngạc, trong lòng liền nổi lên một dự cảm chẳng lành.
Tần Mục Dương vừa ăn cơm, vừa xem đồng hồ trên tay. Chiều nay hắn vốn định đến đón Triệu Đông Đông ở nhà trẻ, nhưng vì một cú điện thoại của mẹ, mà hắn rốt cục phải quay trở về nhà chính ăn cơm.
Trong đầu của hắn đang loạn cực kỳ, một chút khẩu vị cũng không có, nhưng hắn vẫn phải giả vờ cười cười nói nói với những người trước mặt.
Qúa mệt mỏi!
Có lẽ tất cả mọi người đều đã rõ ràng mục đích của bữa cơm này. Chính là vì đã biết rõ nên sự phản cảm trong lòng Tần Mục Dương lại càng sâu thêm một phần.
Sau khi bữa cơm tối kết thúc, mọi người liền trở lại phòng khách hàn huyên với nhau. Tần Mục Dương lạnh lùng ngồi ở một bên, bất thình lình đề tài lại chuyển tới trên người hắn.
“A Dương gần đây bộn rộn lắm sao? Kỳ Huyên nhà bác cứ nhắc đến con mãi đấy…" Mẹ Lâm không chút khách khí đem con gái bán cho người ta.
Lâm Kỳ Huyên lúng túng vô cùng, cô quả thật là đã từng nhắc đến người kia với mẹ, thế nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi…
Bất quá…cô có chút chờ mong ngước nhìn về phía đối diện.
Thần sắc của Tần Mục Dương không chút thay đổi, chỉ hơi cười cười, đáp: “Công ty con vừa nhận một dự án lớn, mấy ngày gần đây còn thường thức suốt đêm, coi như cũng khá bận."
Mẹ Lâm không hiểu chuyện trên thương trường, nhưng sắc mặt của ba Lâm ở bên đã chậm rãi chìm xuống. Hai vợ chồng ông thật sự rất hài lòng với cuộc hôn nhân của cô con gái cưng cùng với Tiểu thiếu gia của Tần gia này, nên dĩ nhiên ông đối với sự nghiệp của con rể tương lai cũng cực kỳ để bụng.
Tâm tư của con gái làm sao giấu giếm được cha mẹ. Thấy con gái nhiều lúc thất thần như phiền muộn điều gì, cha Lâm liền âm thầm điều tra về người con rễ này, cũng đã được một thời gian, nhưng những gì mà hắn nói lại không trùng khớp với những thông tin mà ông đã có được——công ty của Tần Mục Dương xác thực rất nhiều việc, nhưng gần nửa năm qua hắn đã không còn tự mình xử lý công việc nữa, mà giao tất cả sự vụ cho phó tổng cùng trợ lý thân thuộc của mình.
Rất bận sao?
Cha Lâm bất động thanh sắc quan sát Tần Mục Dương, người làm ăn trời sinh vốn mẫn cảm, ông đã có chút cảm thấy được người con rể này không phải chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài.
Tác phong của Tần Mục Dương vẫn lịch thiệp như thường, nở nụ cười ôn hòa tán gẫu với mẹ Lâm, bộ dạng thấy thế nào cũng là một hậu bối lễ phép hiểu chuyện, chỉ có Tần tiểu thư-người đã chăm sóc hắn từ nhỏ đến lớn mới biết rõ…Đứa em này của cô, sợ là đã sớm không nhịn được nữa rồi.
Cô thở dài, cười nhạt dẫn đề tài sang một hướng khác.
“Đúng rồi, nghe nói thái độ của hai bác Hứa dạo gần đây đã buông lỏng rất nhiều rồi phải không?" Cô đây là đang ám chỉ đến chuyện của Hứa Hạo Nhiên cùng Bạch Vũ Hàng.
Tần Mục Dương tùy ý gật gật đầu, không nhìn thấy sắc mặt của mẹ Tần bên cạnh đã nhanh chóng thay đổi. Bà nghiêm nghị trừng mắt liếc con gái một cái, sau đó lại tiến lên tiếp nhận trà bánh trong tay người làm, đem đĩa nhỏ đưa cho Lâm Kỳ Huyên, “Bây giờ con còn trẻ đừng lo đến chuyện giảm béo làm gì, xem con sao lại gầy đến như thế?"
Bà làm như vô tình đem đề tài đổi sang hướng khác, người nhà họ Lâm cũng không chú ý tới, liền dựa theo câu nói này mà hàn huyên tiếp.
Đến khi người nhà họ Lâm rốt cục đứng dậy ra về, mẹ Tần liền sắp xếp cho tài xế trong nhà đưa mọi người về trước. Tần Mục Dương cắm tay vào túi quần cũng đi theo ra cửa.
“Con đưa Kỳ Huyên về đi!" Mẹ Tần lặng lẽ nói với hắn.
Tần Mục Dương sửng sốt một chút, giương mắt nhìn thấy tầm mắt ở bốn phía đều tập trung ở trên người mình. Dù là bình tĩnh thong dong đến đâu, hắn cũng không thể không đáp ứng.
“Ừm. Tốt." Hắn quay người vào nhà cầm lấy chìa khóa xe. Song thân bên Lâm gia cùng Lâm Việt Trạch đã đi trước một bước, dường như bọn họ cũng đã hiểu được chủ ý của mẹ Tần, nên chờ tới khi hắn đi tới cửa, chỉ còn có một mình Lâm Kỳ Huyên đang đứng chờ ở nơi đó.
“Mẹ của anh đâu?" Tần Mục Dương kinh ngạc hỏi.
Lâm Kỳ Huyên ôn nhu cười, “Bác gái cảm thấy hơi đau đầu, đã lên lâu nghỉ ngơi trước rồi."
Tần Mục Dương âm thầm cười khổ, cũng không nhiều lời. Lịch sử giúp cô mở cửa xe, sau đó hắn cũng tự mình ngồi vào.
Lúc xe chạy ra ngòai đường lớn hắn cũng hề nói một câu nào, bầu không khí bên trong xe đã trở nên vô cùng nặng nề.
Lâm Kỳ Huyên siết chặt túi sách trong tay, hít sâu một hơi, “Vừa nãy ăn hơi nhiều, em muốn ra bờ sông ngồi một lát."
Tần Mục Dương xem thời gian trên điện thoại di động, do dự một chút, “Được."
Xe chuyển hướng, chảy thẳng đến bờ sông mà những đôi tình nhân thường hay hẹn hò.
Đêm tháng năm, nhiệt độ vẫn còn khá lạnh. Nhưng Lâm Kỳ Huyên hiện tại lại đang mặc trang phục mùa hè, cô không khỏi ôm vai có chút run rẩy nhìn hắn.
Tần Mục Dương cũng không biết làm sao, chỉ có thể cởi áo khoác ra đưa sang cho cô.
Trong mắt Lâm Kỳ Huyên rõ ràng đang bắn ra ánh sáng, nụ cười vui vẻ trên mặt cô thậm chí còn khiến cho Tần Mục Dương có hơi chút áy náy. Hắn dời ánh mắt, nhìn về phía mặt nước đen như mực.
Lâm Kỳ Huyên ngửi mùi hương của người đàn ông kia trên áo khoác, cảm giác hạnh phúc trong lòng cũng từ từ thụt giảm…hai người hoàn toàn không nói chuyện với nhau.
Nếu là hồi trước, cho dù tâm tình có không tốt, Tần Mục Dương vẫn sẽ cố bảo trì tác phong sĩ diện của mình trước mặt người khác. Mà hiện tại khi hắn đang đứng bên bờ sông lạnh buốt cùng người hôn thê đã đính ước với mình, mà hai người lại cứ như những kẻ xa lạ. Tần Mục Dương đang không ngừng xem điện thoại di động, trên màn hình là bộ dạng Triệu Đông Đông ngủ say đến chảy nước miếng vào đêm đầu tiên mà hai cha con họ ngủ chung với nhau.
Ngón tay vô thức vuốt ve màn hình điện thoại, lông mày của hắn càng cau chặt hơn.
“Muộn lắm rồi, không phải ngày mai em còn phải đi làm sao? Để anh đưa em về." Tần Mục Dương lễ độ dò hỏi.
Nụ cười của Lâm Kỳ Huyên rõ ràng đã cứng đờ, thần sắc dần dần lạnh xuống. Ngay tại lúc Tần Mục Dương tưởng cô sẽ nổi giận tại nơi này, đối phương lại chậm rãi nâng lên khóe miệng đã cứng đờ ôn nhu cười với hắn.
“Ừm, cũng được. Đúng là quá muộn rồi."
Sau khi đưa người về tới Lâm gia, hắn lập tức ngắt cuộc gọi từ mẹ mình, trực tiếp lái xe chạy đến tiểu khu cũ nát kia.
Trong lúc Triệu Tịch đang tắm rữa cho con trai thì tiếng chuông cửa bất thình lình vang lên. Cậu do dự mở cửa ra, Tần Mục Dương cũng không chào hỏi, trực tiếp cất bước đi vào trong.
Đẩy cửa phòng tắm ra, sau lớp sương mù mờ mịt, Triệu Đông Đông đang trần trụi ngồi ở trong bể tắm chơi với con vịt cao su. Vừa nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện trước mặt, nhóc con liền “Oa" lên một tiếng, thân thể nhỏ nhắn theo phản xạ vui mừng đứng lên.
“Triệu Đông Đông!" Triệu Tịch hốt hoảng chạy lên đem con ấn trở lại.
Triệu Đông Đông vô tội nhìn ba ba, trì độn nhớ tới chính mình còn đang tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng theo đó đỏ lên, lắp ba lắp bắp nói, “A, a…Tần thúc thúc con đang tắm nha…"
Tần Mục Dương nín cười nhìn bé, cứ như thấy được chuyện lạ gật đầu, “Chú biết con đang tắm. Ờ…có muốn chú tắm cho con không?"
Triệu Đông Đông ngây người quan sát nét mặt của ba mình. Ống quần của Triệu Tịch đã ướt hết một nửa, trái ngược hắn với quần áo sạch sẽ thẳng thớm của người kế bên. Thấy bộ dáng xắn tay áo như sắp bước vào trong bồn tắm của hắn, lời khước từ chưa kịp nói ra đã bị nuốt trở vào, cậu quay sang gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý với con trai.
Triệu Đông Đông cười hắc hắc, Tần Mục Dương sau khi đổi sang dép lê liền nhanh chóng bắt tay vào chà lưng cho nhóc. Có kinh nghiệm chăm sóc Lục Thanh Hoa lúc trước, nên việc tắm rửa hiện tại cho nhóc con cũng không tính quá mất công tốn sức.
Từ lúc nhìn thấy thúc thúc đến chơi với mình, bé con đã hưng phấn vô cùng, lúc thì vứt con vịt lên người hắn, lúc lại cười khanh khách vỗ nước văng tứ tung.
Triệu Tịch lúng túng không biết làm gì, đành đi tới phòng khách ngồi thất thần. Để lại một lớn một nhỏ ở trong nhà tắm chơi đùa ầm ĩ.
Kim giờ chậm rãi di động, cậu có chút buồn ngủ dựa vào ghế sa lon, trong đầu lại nghĩ đến tình hình ở trong phòng tắm, sao cả hai tắm lâu như vậy mà vẫn chưa ra ngoài…
Cuối cùng, đợi tới lúc Tần Mục Dương ôm Triệu Đông Đông còn ướm hơi nước đi ra, thì Triệu Tịch đã ngủ say trên ghế salon. Triệu Đông Đông cũng dựa vào trong ngực của hắn xoa xoa con mắt.
Tần Mục Dương lúc này mới chú ý đôi mắt của Triệu Đông Đông. Hắn đang suy nghĩ tại sao mình xưa nay chưa từng hoài nghi về thân phận của đứa bé này…bởi vì nhóc con có một đôi mắt giống y như đúc Triệu Tịch.
Đôi mắt của họ có chút tương tự mắt phượng, phía đuôi có hơi xếch lên, con ngươi đen láy láy, trong mắt bình thường vẫn luôn lóng lánh ướt nước, ai nhìn vào cũng dễ dàng thấy được hai phần đen trắng rõ ràng.
Triệu Đông Đông cùng Triệu Tịch quả thật là giống y chang nhau ở điểm này.
Nếu như không phải là cha con, thì tại sao hai người họ lại có khí chất, thần thái giống đến như vậy chứ?
Tần Mục Dương nhíu mày, bắt đầu so sánh người đang nằm trên ghế salông cùng với nhóc con đang nằm trong ***g ngực của mình… Hắn không khỏi có hơi nghi hoặc một chút.
Gien di truyền của người nhà họ Tần vốn rất mạnh, con cháu lớn lên trong dòng họ đều có khuôn mặt khá giống nhau, từ đôi mắt cánh mũi, toàn bộ bộ phận trên cơ thể đều tương tự nhau. Giống như lời của Lục Thanh Hoa từng nói, nhóc con lớn lên rất xinh đẹp, còn hơi hơi lộ ra vẻ nữ tính, nhưng mấy người Tần gia bọn họ kể cả chị hai của hắn, không có chỗ nào là không phải lạnh lùng cường hãn cả. Mà dáng dấp của Lục Thanh Hoa bây giờ cũng như giống y như người cậu này lúc thiếu thời.
Lục Thanh Hoa lớn lên không giống cha mẹ của hắn, cũng không giống với ba mẹ Tần, nhưng lại đặc biệt tương tự với tiểu cửu của hắn, hơn nữa còn là bộ dạng của tiểu Cửu khi còn trẻ.
Mặc dù ngũ quan của cả nhà bọn họ không hoàn toàn giống nhau, nhưng chưa có ai lại có đôi mắt như Triệu Đông Đông. Tất cả con cháu Tần gia cơ hồ đều có một đôi mắt sắc lạnh còn mang theo một chút hàn khí. Mà Triệu Đông Đông… Tần Mục Dương tỉ mỉ quan sát, chổ này thật sự là quá giống với Triệu Tịch…
Tác giả có lời muốn nói: Chương này thật nhàm chán = =
————————————————
~ Tình hình là TMD sắp từ hôn rồi các thím :3
Triệu Tịch nhìn bóng dáng nhỏ bé của con trai chậm rãi đi vào nhà trẻ, trong lòng lại không nở chút nào.
Con người quả nhiên là không thể nào đoán trước được tương lai sẽ phát sinh những chuyện gì. Trước khi con trai xảy ra chuyện, cậu đã đem tất cả tiền bạc trong nhà kiểm kê rõ ràng, từ lúc đó đến cuối tháng mười, số tiền cần thiết vào mỗi tháng là bao nhiêu, chi ra nhiều ít, rồi còn lại bao nhiêu, sẽ tạm thời chống đỡ mấy tháng còn lại trước khi cậu và con trai trở lại D thị.
Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày thân phận của Triệu Đông Đông lại bại lộ.
Trong khoảng thời gian này, cậu cơ hồ không có cách nào ngủ được, cứ luôn sợ hãi bí mật đang giấu kín trong lòng nhiều năm sẽ bị người ta phát hiện, làm cho thần kinh của cậu ngày một căng thẳng, trong lòng thì luôn khẩn trương nôn nóng. Thậm chí cậu đã lén mua thuốc ngủ, nhưng cũng không dám uống nhiều, mỗi đêm đều nửa mê nửa tỉnh đến khi trời sáng.
Mọi người đều đã biết thân phận của Đông Đông, cậu cũng không dám tưởng tượng, nếu có một ngày xuất thân của con trai cũng bi bị tra được…
Triệu Tịch cảm giác được một sự kinh hoảng trước này chưa từng có, thậm chí trọng lòng cậu còn có một loại kích động muốn đưa con cho Tần Mục Dương, còn bản thân thì khẩn trương trốn tránh đi nơi khác.
Cậu cười khổ nện một phát vào đầu, biết trốn đến chỗ nào đây, nơi nào còn có thế dung chứa mình được cơ chứ…
Lúc xế chiều, Tần Mục Dương có nhận được điện thoại từ mẹ hắn, căn dặn hắn buổi tối dù thế nào cũng phải trở về nhà một chuyến.
Năm đó, bởi vì chuyện của Triệu Tịch mà quan hệ của hắn cùng với người trong nhà đã trở nên vô cùng căng thẳng. Từ khi đó hắn đã thoát ly khỏi gia đình tự lập công ty riêng, điểm duy nhất còn khiến hắn giữ liên hệ với cái gia đình này có lẽ chỉ là vì quan hệ máu mủ mà thôi.
Hắn về đến nhà đúng vào giờ ăn cơm, vừa bước vào cửa hắn mới phát hiện đây quả thực không phải là một bữa cơm bình thường.
Ngoài ba mẹ của hắn, người chị Nhã Lâm hiếm khi lộ diện, còn có một nhà của Lâm Kỳ Huyên đều có mặt tại đây, người hầu cung kính đứng một bên châm trà rót nước, Lâm Việt Trạch thỉnh thoảng lại khơi vài trò cười, chọc cho hai nhà đều cười ha ha vui vẻ.
Mà khi Tần Mục Dương vừa vào cửa, bầu không khí đột nhiên liền lạnh xuống.
Người đầu tiên có phản ứng lại trước chính là mẹ Tần, bà cười ha hả tiến lên ôm cánh tay của con trai, “Mục Dương dạo gần đây sao lại bận bịu như vậy, làm mẹ hẹn hoài vẫn không gặp được con, ai, đứa con trai này thật là.,,"
Miệng bà dù đang nói lời trách cứ, nhưng ý cười trong mắt lại không hề thuyên giảm, ai cũng có thể nhìn ra tâm tình của bà hiện đang rất tốt.
Tần Mục Dương nhàn nhạt đảo qua Lâm Kỳ Huyên, cung kính vấn an, “Bác trai, bác gái, Việt Trạch."
Mẹ Lâm cười cười đánh giá hắn, “Thật giống như đã rất lâu không gặp A Dương, sao gần đây còn không đến nhà chúng ta chơi, như vậy không được chút nào đâu, ha ha."
Tần Mục Dương cũng cười, đem cặp đựng giấy tờ đưa cho người làm, “Là lỗi của con. Nếu bác không trách, ngày khác còn sẽ đến nhà xin lỗi."
Lâm Việt Trạch hô to gọi nhỏ, “Ai ai, thiệt tình! Có một chút chuyện mà đã cằn nhằn hết nửa ngày, là do anh rể bận công việc chứ bộ!"
Mẹ Lâm làm ra vẻ tức giận đánh đầu hắn, Lâm Việt Trạch cười hì hì bỏ trốn. Cha Lâm cùng cha Tần thì ngồi ở một bên tán gẫu tình hình thế sự.
Nhìn thế nào cũng giống như hình ảnh cả nhà hạnh phúc đoàn viên với nhau.
Nhưng Tần Mục Dương chỉ cảm thấy cảnh tượng này quá chói mắt, ca-ra-vat thắt chặt làm cho hắn có chút hô hấp không thông, sắc mặt cũng dần chìm xuống.
“A Dương~" Mẹ Tần mẫu con trai kéo sang một bên, đau lòng sờ mặt của hắn, “Tại sao lâu như vậy không về nhà, công ty bận rộn đến vậy sao? Nếu không thì trở về nhà đi, một người làm cực khổ…"
“Mẹ." Tần Mục Dương nhàn nhạt đánh gãy lời bà, “Con lên lầu thay quần áo được không?"
“Ồ nha, tốt! Nhanh lên thay đi rồi xuống nhà ăn cơm."
Tần Mục Dương chậm rãi đi lên cầu thang ở cạnh bếp, mới vừa vào phòng hắn liền lập tức khóa trái cửa, như không muốn đi ra ngoài nữa.
Đổi sang một bộ quần áo thoải mái ở nhà, hắn vẫn không có ý định mở cửa mà đứng bất động trong phòng. Một lúc sau, điện thoại bên giường liền vang lên, là chị hai gọi đến
“Cả nhà đang chờ em ở dưới, sao giờ còn chưa chịu xuống nữa!?"
Thanh âm của cô cũng không quá ôn nhu như những người con gái khác, ngược lại đôi lúc còn so với một người đàn ông thân cao thước tám như hắn còn muốn nam tính hơn.
Tần Mục Dương đối với người chị này rất tôn kính, vừa nghe như thế hắn liền đáp lời đi xuống lầu.
Bàn ăn đã được bố trí rất kỹ càng, từng món ăn được đặt vào trong mâm rồi bưng lên, cha Tần ngồi ở trên cùng, bốn người Lâm gia thì ngồi ở một bên, mẹ Tần cùng hai anh em hắn thì ngồi ở phía còn lại.
Tần Mục Dương vừa vặn đối diện với Lâm Kỳ Huyên, hắn không khỏi thở dài một hơi, có chút lúng túng.
Hai người từ lúc vào cửa đã không nói với nhau câu nào.
Ánh mắt của Lâm Kỳ Huyên vẫn luôn mờ mịt đuổi theo hắn, nhưng đối phương lại ra vẻ mất tập trung, như không nhìn thấy sự hiện diện của cô.
Điều này làm cho cô có chút lo lắng. Kỳ thực trước đây, hình thức ở chung của hai người cũng là như thế, chuyện mười ngày nửa tháng không gặp cũng là bình thường. Nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ đã làm cho cô nhạy cảm nhận ra được tâm tư hiện tại của người chồng sắp cưới đã hoàn toàn không ở trên người mình nữa.
Tuy rằng trước đây bọn họ cũng đã không có chút tình cảm nào, thế nhưng hắn sẽ vẫn ôn nhu che giấu đi. Ít nhất ở mặt ngoài, tình cảm của bọn họ trông vẫn rất tốt.
Mà hiện tại…Lâm Kỳ Huyên nhẹ nhàng cau mày, nhân lúc uống canh mà lén nhìn về phía đối diện——ngay cả một chút qua loa có lệ thường ngày đối phương cũng đã không còn nguyện ý cho cô rồi sao?
Lâm Kỳ Huyên kinh ngạc, trong lòng liền nổi lên một dự cảm chẳng lành.
Tần Mục Dương vừa ăn cơm, vừa xem đồng hồ trên tay. Chiều nay hắn vốn định đến đón Triệu Đông Đông ở nhà trẻ, nhưng vì một cú điện thoại của mẹ, mà hắn rốt cục phải quay trở về nhà chính ăn cơm.
Trong đầu của hắn đang loạn cực kỳ, một chút khẩu vị cũng không có, nhưng hắn vẫn phải giả vờ cười cười nói nói với những người trước mặt.
Qúa mệt mỏi!
Có lẽ tất cả mọi người đều đã rõ ràng mục đích của bữa cơm này. Chính là vì đã biết rõ nên sự phản cảm trong lòng Tần Mục Dương lại càng sâu thêm một phần.
Sau khi bữa cơm tối kết thúc, mọi người liền trở lại phòng khách hàn huyên với nhau. Tần Mục Dương lạnh lùng ngồi ở một bên, bất thình lình đề tài lại chuyển tới trên người hắn.
“A Dương gần đây bộn rộn lắm sao? Kỳ Huyên nhà bác cứ nhắc đến con mãi đấy…" Mẹ Lâm không chút khách khí đem con gái bán cho người ta.
Lâm Kỳ Huyên lúng túng vô cùng, cô quả thật là đã từng nhắc đến người kia với mẹ, thế nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi…
Bất quá…cô có chút chờ mong ngước nhìn về phía đối diện.
Thần sắc của Tần Mục Dương không chút thay đổi, chỉ hơi cười cười, đáp: “Công ty con vừa nhận một dự án lớn, mấy ngày gần đây còn thường thức suốt đêm, coi như cũng khá bận."
Mẹ Lâm không hiểu chuyện trên thương trường, nhưng sắc mặt của ba Lâm ở bên đã chậm rãi chìm xuống. Hai vợ chồng ông thật sự rất hài lòng với cuộc hôn nhân của cô con gái cưng cùng với Tiểu thiếu gia của Tần gia này, nên dĩ nhiên ông đối với sự nghiệp của con rể tương lai cũng cực kỳ để bụng.
Tâm tư của con gái làm sao giấu giếm được cha mẹ. Thấy con gái nhiều lúc thất thần như phiền muộn điều gì, cha Lâm liền âm thầm điều tra về người con rễ này, cũng đã được một thời gian, nhưng những gì mà hắn nói lại không trùng khớp với những thông tin mà ông đã có được——công ty của Tần Mục Dương xác thực rất nhiều việc, nhưng gần nửa năm qua hắn đã không còn tự mình xử lý công việc nữa, mà giao tất cả sự vụ cho phó tổng cùng trợ lý thân thuộc của mình.
Rất bận sao?
Cha Lâm bất động thanh sắc quan sát Tần Mục Dương, người làm ăn trời sinh vốn mẫn cảm, ông đã có chút cảm thấy được người con rể này không phải chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài.
Tác phong của Tần Mục Dương vẫn lịch thiệp như thường, nở nụ cười ôn hòa tán gẫu với mẹ Lâm, bộ dạng thấy thế nào cũng là một hậu bối lễ phép hiểu chuyện, chỉ có Tần tiểu thư-người đã chăm sóc hắn từ nhỏ đến lớn mới biết rõ…Đứa em này của cô, sợ là đã sớm không nhịn được nữa rồi.
Cô thở dài, cười nhạt dẫn đề tài sang một hướng khác.
“Đúng rồi, nghe nói thái độ của hai bác Hứa dạo gần đây đã buông lỏng rất nhiều rồi phải không?" Cô đây là đang ám chỉ đến chuyện của Hứa Hạo Nhiên cùng Bạch Vũ Hàng.
Tần Mục Dương tùy ý gật gật đầu, không nhìn thấy sắc mặt của mẹ Tần bên cạnh đã nhanh chóng thay đổi. Bà nghiêm nghị trừng mắt liếc con gái một cái, sau đó lại tiến lên tiếp nhận trà bánh trong tay người làm, đem đĩa nhỏ đưa cho Lâm Kỳ Huyên, “Bây giờ con còn trẻ đừng lo đến chuyện giảm béo làm gì, xem con sao lại gầy đến như thế?"
Bà làm như vô tình đem đề tài đổi sang hướng khác, người nhà họ Lâm cũng không chú ý tới, liền dựa theo câu nói này mà hàn huyên tiếp.
Đến khi người nhà họ Lâm rốt cục đứng dậy ra về, mẹ Tần liền sắp xếp cho tài xế trong nhà đưa mọi người về trước. Tần Mục Dương cắm tay vào túi quần cũng đi theo ra cửa.
“Con đưa Kỳ Huyên về đi!" Mẹ Tần lặng lẽ nói với hắn.
Tần Mục Dương sửng sốt một chút, giương mắt nhìn thấy tầm mắt ở bốn phía đều tập trung ở trên người mình. Dù là bình tĩnh thong dong đến đâu, hắn cũng không thể không đáp ứng.
“Ừm. Tốt." Hắn quay người vào nhà cầm lấy chìa khóa xe. Song thân bên Lâm gia cùng Lâm Việt Trạch đã đi trước một bước, dường như bọn họ cũng đã hiểu được chủ ý của mẹ Tần, nên chờ tới khi hắn đi tới cửa, chỉ còn có một mình Lâm Kỳ Huyên đang đứng chờ ở nơi đó.
“Mẹ của anh đâu?" Tần Mục Dương kinh ngạc hỏi.
Lâm Kỳ Huyên ôn nhu cười, “Bác gái cảm thấy hơi đau đầu, đã lên lâu nghỉ ngơi trước rồi."
Tần Mục Dương âm thầm cười khổ, cũng không nhiều lời. Lịch sử giúp cô mở cửa xe, sau đó hắn cũng tự mình ngồi vào.
Lúc xe chạy ra ngòai đường lớn hắn cũng hề nói một câu nào, bầu không khí bên trong xe đã trở nên vô cùng nặng nề.
Lâm Kỳ Huyên siết chặt túi sách trong tay, hít sâu một hơi, “Vừa nãy ăn hơi nhiều, em muốn ra bờ sông ngồi một lát."
Tần Mục Dương xem thời gian trên điện thoại di động, do dự một chút, “Được."
Xe chuyển hướng, chảy thẳng đến bờ sông mà những đôi tình nhân thường hay hẹn hò.
Đêm tháng năm, nhiệt độ vẫn còn khá lạnh. Nhưng Lâm Kỳ Huyên hiện tại lại đang mặc trang phục mùa hè, cô không khỏi ôm vai có chút run rẩy nhìn hắn.
Tần Mục Dương cũng không biết làm sao, chỉ có thể cởi áo khoác ra đưa sang cho cô.
Trong mắt Lâm Kỳ Huyên rõ ràng đang bắn ra ánh sáng, nụ cười vui vẻ trên mặt cô thậm chí còn khiến cho Tần Mục Dương có hơi chút áy náy. Hắn dời ánh mắt, nhìn về phía mặt nước đen như mực.
Lâm Kỳ Huyên ngửi mùi hương của người đàn ông kia trên áo khoác, cảm giác hạnh phúc trong lòng cũng từ từ thụt giảm…hai người hoàn toàn không nói chuyện với nhau.
Nếu là hồi trước, cho dù tâm tình có không tốt, Tần Mục Dương vẫn sẽ cố bảo trì tác phong sĩ diện của mình trước mặt người khác. Mà hiện tại khi hắn đang đứng bên bờ sông lạnh buốt cùng người hôn thê đã đính ước với mình, mà hai người lại cứ như những kẻ xa lạ. Tần Mục Dương đang không ngừng xem điện thoại di động, trên màn hình là bộ dạng Triệu Đông Đông ngủ say đến chảy nước miếng vào đêm đầu tiên mà hai cha con họ ngủ chung với nhau.
Ngón tay vô thức vuốt ve màn hình điện thoại, lông mày của hắn càng cau chặt hơn.
“Muộn lắm rồi, không phải ngày mai em còn phải đi làm sao? Để anh đưa em về." Tần Mục Dương lễ độ dò hỏi.
Nụ cười của Lâm Kỳ Huyên rõ ràng đã cứng đờ, thần sắc dần dần lạnh xuống. Ngay tại lúc Tần Mục Dương tưởng cô sẽ nổi giận tại nơi này, đối phương lại chậm rãi nâng lên khóe miệng đã cứng đờ ôn nhu cười với hắn.
“Ừm, cũng được. Đúng là quá muộn rồi."
Sau khi đưa người về tới Lâm gia, hắn lập tức ngắt cuộc gọi từ mẹ mình, trực tiếp lái xe chạy đến tiểu khu cũ nát kia.
Trong lúc Triệu Tịch đang tắm rữa cho con trai thì tiếng chuông cửa bất thình lình vang lên. Cậu do dự mở cửa ra, Tần Mục Dương cũng không chào hỏi, trực tiếp cất bước đi vào trong.
Đẩy cửa phòng tắm ra, sau lớp sương mù mờ mịt, Triệu Đông Đông đang trần trụi ngồi ở trong bể tắm chơi với con vịt cao su. Vừa nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện trước mặt, nhóc con liền “Oa" lên một tiếng, thân thể nhỏ nhắn theo phản xạ vui mừng đứng lên.
“Triệu Đông Đông!" Triệu Tịch hốt hoảng chạy lên đem con ấn trở lại.
Triệu Đông Đông vô tội nhìn ba ba, trì độn nhớ tới chính mình còn đang tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng theo đó đỏ lên, lắp ba lắp bắp nói, “A, a…Tần thúc thúc con đang tắm nha…"
Tần Mục Dương nín cười nhìn bé, cứ như thấy được chuyện lạ gật đầu, “Chú biết con đang tắm. Ờ…có muốn chú tắm cho con không?"
Triệu Đông Đông ngây người quan sát nét mặt của ba mình. Ống quần của Triệu Tịch đã ướt hết một nửa, trái ngược hắn với quần áo sạch sẽ thẳng thớm của người kế bên. Thấy bộ dáng xắn tay áo như sắp bước vào trong bồn tắm của hắn, lời khước từ chưa kịp nói ra đã bị nuốt trở vào, cậu quay sang gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý với con trai.
Triệu Đông Đông cười hắc hắc, Tần Mục Dương sau khi đổi sang dép lê liền nhanh chóng bắt tay vào chà lưng cho nhóc. Có kinh nghiệm chăm sóc Lục Thanh Hoa lúc trước, nên việc tắm rửa hiện tại cho nhóc con cũng không tính quá mất công tốn sức.
Từ lúc nhìn thấy thúc thúc đến chơi với mình, bé con đã hưng phấn vô cùng, lúc thì vứt con vịt lên người hắn, lúc lại cười khanh khách vỗ nước văng tứ tung.
Triệu Tịch lúng túng không biết làm gì, đành đi tới phòng khách ngồi thất thần. Để lại một lớn một nhỏ ở trong nhà tắm chơi đùa ầm ĩ.
Kim giờ chậm rãi di động, cậu có chút buồn ngủ dựa vào ghế sa lon, trong đầu lại nghĩ đến tình hình ở trong phòng tắm, sao cả hai tắm lâu như vậy mà vẫn chưa ra ngoài…
Cuối cùng, đợi tới lúc Tần Mục Dương ôm Triệu Đông Đông còn ướm hơi nước đi ra, thì Triệu Tịch đã ngủ say trên ghế salon. Triệu Đông Đông cũng dựa vào trong ngực của hắn xoa xoa con mắt.
Tần Mục Dương lúc này mới chú ý đôi mắt của Triệu Đông Đông. Hắn đang suy nghĩ tại sao mình xưa nay chưa từng hoài nghi về thân phận của đứa bé này…bởi vì nhóc con có một đôi mắt giống y như đúc Triệu Tịch.
Đôi mắt của họ có chút tương tự mắt phượng, phía đuôi có hơi xếch lên, con ngươi đen láy láy, trong mắt bình thường vẫn luôn lóng lánh ướt nước, ai nhìn vào cũng dễ dàng thấy được hai phần đen trắng rõ ràng.
Triệu Đông Đông cùng Triệu Tịch quả thật là giống y chang nhau ở điểm này.
Nếu như không phải là cha con, thì tại sao hai người họ lại có khí chất, thần thái giống đến như vậy chứ?
Tần Mục Dương nhíu mày, bắt đầu so sánh người đang nằm trên ghế salông cùng với nhóc con đang nằm trong ***g ngực của mình… Hắn không khỏi có hơi nghi hoặc một chút.
Gien di truyền của người nhà họ Tần vốn rất mạnh, con cháu lớn lên trong dòng họ đều có khuôn mặt khá giống nhau, từ đôi mắt cánh mũi, toàn bộ bộ phận trên cơ thể đều tương tự nhau. Giống như lời của Lục Thanh Hoa từng nói, nhóc con lớn lên rất xinh đẹp, còn hơi hơi lộ ra vẻ nữ tính, nhưng mấy người Tần gia bọn họ kể cả chị hai của hắn, không có chỗ nào là không phải lạnh lùng cường hãn cả. Mà dáng dấp của Lục Thanh Hoa bây giờ cũng như giống y như người cậu này lúc thiếu thời.
Lục Thanh Hoa lớn lên không giống cha mẹ của hắn, cũng không giống với ba mẹ Tần, nhưng lại đặc biệt tương tự với tiểu cửu của hắn, hơn nữa còn là bộ dạng của tiểu Cửu khi còn trẻ.
Mặc dù ngũ quan của cả nhà bọn họ không hoàn toàn giống nhau, nhưng chưa có ai lại có đôi mắt như Triệu Đông Đông. Tất cả con cháu Tần gia cơ hồ đều có một đôi mắt sắc lạnh còn mang theo một chút hàn khí. Mà Triệu Đông Đông… Tần Mục Dương tỉ mỉ quan sát, chổ này thật sự là quá giống với Triệu Tịch…
Tác giả có lời muốn nói: Chương này thật nhàm chán = =
————————————————
~ Tình hình là TMD sắp từ hôn rồi các thím :3
Tác giả :
Điềm Mật Sinh Hoạt