Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)
Chương 47
Đừng làm bạn với nhau nữa!
Lúc đến quán bar làm vào buổi tối, Triệu Tịch lại gặp được Tần Mục Dương lần thứ hai.
Cậu thật sự không biết làm sao, ngơ ngác nhìn hai người ngồi ở trên quầy bar, qua hồi lâu cậu chỉ mím chặt môi, cũng không chào hỏi gì mà đi thẳng vào phòng thay quần áo.
Hứa Hạo Nhiên mê man, “Tiểu Tịch làm sao vậy?"
Tần Mục Dương lay lay cốc, “Không biết."
Hứa Hạo Nhiên bĩu môi, “Chính mình làm bậy thì không thể sống được đâu."
Sắc mặt của Tần Mục Dương một chút biến đổi cũng không có, thờ ơ nhìn lướt qua sàn nhảy.
Hứa Hạo Nhiên cảm thấy vô vị, cũng theo hắn nhìn sang, lúc sau mới cảm thán một tiếng, “Không biết cậu ấy liều mạng kiếm tiền như vậy làm cái gì, Tiểu Bạch mỗi ngày đều oán giận ở bên tai tôi, cậu nói số tôi khổ biết bao nhiêu à, cmn bữa nào phải tìm tên Phương Tần mài lại miệng lưỡi mới được, chết tiệt!"
Tần Mục Dương giật giật mí mắt, không nói gì.
Hứa Hạo Nhiên tiếp tục tự mình nói với mình, “Từ lúc cậu ấy trở về tới nay, đừng nói Tiểu Bạch, ngay cả tôi cũng cảm giác được hình như cậu ấy đang bảo trì một khoảng cách với chúng ta, cảm giác không thoải mái cho lắm, rất quái lạ!"
Rồi hắn vỗ ót một cái, đưa ra khẳng định, “Đúng! Chính là cảm giác rất kỳ quái! Tiểu Bạch vẫn luôn nói sẽ tìm cho cậu ấy một công việc ổn định dễ dàng một chút, nhưng Tiểu Tịch lại không chịu, cậu xem có kỳ quái không?"
Tần Mục Dương rũ mắt, “Thật sao?"
Hứa Hạo Nhiên thở dài, “Đúng vậy à. Thực sự là…"
Câu kế tiếp hắn không nói ra, hai người cứ như vậy trở nên trầm mặc.
Mãi đến tận lúc quán gần đóng cửa, Triệu Tịch cũng chưa qua chổ bọn họ chào hỏi lấy một lần.
Hứa Hạo Nhiên uống xong ngụm cuối cùng, “Là cậu mời đó nha! Tôi đi trước, cậu thuận tiện thì đưa Tiểu Tịch về đi, giờ cũng đã khuya lắm rồi."
Tần Mục Dương không lên tiếng, gật gật đầu.
Hứa Hạo Nhiên an tâm lắc lư rời đi.
Lúc Triệu Tịch dọn dẹp đồ đạc xong ra cửa, cũng không quá bất ngờ khi lại thấy được đối phương đang đứng chờ cậu ở phía trước.
Tần Mục Dương vỗ vỗ tuyết trên vai, mở cửa xe bên cạnh ra, “Vào đi!"
Triệu Tịch mím môi bất động, bình tĩnh nói, “Giờ vẫn còn xe buýt chạy đêm, không cần phiền anh đưa về."
Hiện tại đã là hai giờ khuya, những hạt tuyệt nhỏ vẫn không ngừng trút xuống từ bầu trời cao. Mặc dù trên người Tần Mục Dương đang mặc một chiếc áo khoác dày bên ngoài âu phục nhưng hắn đã cảm thấy có chút lạnh, đừng nói tới Triệu Tịch hiện chỉ mặc một chiếc áo mỏng, ngay cả khăn quàng cổ cũng không có.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Mục Dương hơi có chút căm tức. Cậu ta thật sự không xem sức khỏe của mình ra gì sao? Cảm mạo vừa hết liền đã ăn mặc như thế?
“Đi lên nhanh đi! Cậu thật sự muốn bị đông đến cảm lạnh rồi để Đông Đông đến bệnh viện thăm người sao?"
Triệu Tịch không nói lời nào, dứt khoát quay người hướng tới trạm xe buýt.
Tần Mục Dương tức đến bóc lửa đầy đầu, trực tiếp tiến lên đem người lôi lên xe, “Ầm" một tiếng mạnh mẽ đóng cửa lại.
Triệu Tịch bị những động tác liên tiếp của hắn làm cho sửng sốt, mãi đến tận lúc xe đã chạy đi cậu mới phản ứng được, sắc mặt càng thêm khó xem.
“Tần Mục Dương, anh mau dừng xe! Anh muốn làm gì? Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Triệu Tịch tức giận đến nổi môi đều run lên, dù trong lòng đang hoảng loạn cực kỳ, nhưng cậu vẫn cật lực trấn định nhìn thẳng vào đối phương.
Tần Mục Dương đột nhiên đạp phanh xe, dừng lại ở ven đường, quay đầu lạnh lùng nhìn cậu, khó hiểu hỏi: “Tôi muốn làm gì ư? Tôi không có muốn làm gì với cậu hết."
Triệu Tịch nhìn vẻ mặt không chút biểu tình của hắn, trong lòng đột nhiên nổi lên một trận thương tâm. Cậu lấy hai tay che mặt, âm thanh truyền ra từ khe hở có vẻ đặc biệt uể oải.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh đến cùng muốn làm gì hả… Tần Mục Dương, tôi không muốn làm bằng hữu với anh, tôi không muốn liên hệ với anh nữa…"
Cậu nâng đôi mắt đã đỏ hoe lên, lắc lắc đầu, “Tôi cảm thấy làm người có lúc không nên quá tự tin. Anh vừa giận một chút liền không suy xét gì hết đã chỉ trích tôi, giống như những tình cảm khi xưa của chúng ta hoàn toàn không có ý nghĩa nào với anh vậy, rồi khi tâm tình của anh tốt lên, anh lại quay sang nói lời xin lỗi…"
“Tần Mục Dương, tôi thật sự đã quá đề cao chính mình. Cứ như vậy đi, đừng nên liên lạc với nhau nữa, cũng đừng tới tìm Đông Đông …"
Vừa dứt lời, cậu liền mở cửa chạy ra ngoài.
Tần Mục Dương ngây người ngồi ở trong xe, biểu tình vô cùng khiếp sợ, lời phản bác còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, đối phương đã không thấy tăm hơi đâu.
Hắn theo bản năng định mở cửa xe đuổi theo, nhưng khi nhìn thấy đường cái đối diện trong gương chiếu hậu, động tác trên tay của hắn ngừng lại, thân thể chậm rãi trở lại chổ ngồi tắt đèn xe, sửng sờ nhìn chăm chú vào khoảng không trước mặt.
Triệu Tịch chạy băng qua đường, nhanh chóng núp sau trạm xe buýt. Tuyết đang không ngừng rơi, hòa vào chất lỏng trên mặt cậu hợp thành một khối rơi trên đất, rồi tan biến mất.
Cậu cảm thấy được trái tim mình đang cực kì đau đớn. Cậu chỉ muốn gào khóc để giảm bớt nổi khổ sợ đang cuồn cuộn trong lòng mình ngay lúc này.
Cậu chưa từng nghĩ tới sẽ nói những lời như thế với Tần Mục Dương, càng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình lại từ chối sự thân cận của đối phương như vậy.
Đúng, cậu đã đánh giá cao chính mình, đánh giá quá cao sức chịu đựng của bản thân.
Đối phương có thể vì một chuyện nhỏ nhặt nào đó mà vô cớ chỉ trích cậu, trời mới biết ngày hôm đó sau khi nghe xong những lời nói kia cậu đã có cảm giác gì, cậu đã rất sợ, cực kì sợ hãi. Cậu hiện giờ mới hiểu được, Tần Mục Dương không chỉ mang đến cho cậu nguồn sáng ấm áp, mà đó còn có thể là độc dược làm cho cậu không thể hít thở nổi.
Cậu không biết mục đích của đối phương trong mấy ngày nay là gì, nhưng cậu cảm nhận được một sự nguy hiểm đang đến gần.
Triệu Đông Đông ngày càng thân cận với hắn, cậu cũng bắt đầu lo được lo mất không cách nào tự tin ở bản thân hơn được nữa.
Triệu Tịch đang rất sợ hãi, cậu lại càng không dám nhảy vào mạng lưới liên lạc “bằng hữu bình thường" đã được sắp xếp sẵn kia của đối phương, cậu chỉ sợ có một ngày đối phương sẽ đột nhiên bứt ra, để lại một mình cậu luống cuống ở bên trong.
Chỉ là, cậu còn có Triệu Đông Đông.
Triệu Tịch kinh ngạc nhìn đường cái, chỉ có lác đác vài ngọn đèn đường lại đảm nhận nhiệm vụ chiếu sáng cho cả khu vực này, cũng không hiểu sao mà tâm tình cậu lại không quá tệ như trước nữa.
Cậu nghĩ, chờ con trai kiểm tra xong, nếu như không có vấn đề, bọn họ sẽ lập tức rời đi trở về quê nhà. Cách nơi này càng xa thì sẽ không còn cách nào liên quan đến nhau nữa, một năm có thể trở lại đây một lần, có lẽ cũng không tốn quá nhiều tiền vé.
Triệu Tịch tự làm một cái thủ thế kiên quyết trong lòng, còn không ngừng lẩm bẩm tự hỏi năm nay còn có những chuyện gì chưa làm, đến lúc trở về quê cậu có thể đi tế bái lão nhân một chút.
Cậu thở ra một hơi thật sâu, dứt bỏ tâm tư lo lắng kia, yên lặng nhìn chằm chằm còn đường dường như không có điểm cuối phía trước.
Chỉ hy vọng thời gian trôi nhanh một chút, nhanh một chút đến cuối năm, nhanh một chút làm xong kiểm tra…
———————————
Cái tựa đề hum nai zống 1 bài nhạc mà mình khá thik ^^ mí gái có thể nghe thử~
https://www.youtube.com/watch?v=dlLb6E3OiJo
Lúc đến quán bar làm vào buổi tối, Triệu Tịch lại gặp được Tần Mục Dương lần thứ hai.
Cậu thật sự không biết làm sao, ngơ ngác nhìn hai người ngồi ở trên quầy bar, qua hồi lâu cậu chỉ mím chặt môi, cũng không chào hỏi gì mà đi thẳng vào phòng thay quần áo.
Hứa Hạo Nhiên mê man, “Tiểu Tịch làm sao vậy?"
Tần Mục Dương lay lay cốc, “Không biết."
Hứa Hạo Nhiên bĩu môi, “Chính mình làm bậy thì không thể sống được đâu."
Sắc mặt của Tần Mục Dương một chút biến đổi cũng không có, thờ ơ nhìn lướt qua sàn nhảy.
Hứa Hạo Nhiên cảm thấy vô vị, cũng theo hắn nhìn sang, lúc sau mới cảm thán một tiếng, “Không biết cậu ấy liều mạng kiếm tiền như vậy làm cái gì, Tiểu Bạch mỗi ngày đều oán giận ở bên tai tôi, cậu nói số tôi khổ biết bao nhiêu à, cmn bữa nào phải tìm tên Phương Tần mài lại miệng lưỡi mới được, chết tiệt!"
Tần Mục Dương giật giật mí mắt, không nói gì.
Hứa Hạo Nhiên tiếp tục tự mình nói với mình, “Từ lúc cậu ấy trở về tới nay, đừng nói Tiểu Bạch, ngay cả tôi cũng cảm giác được hình như cậu ấy đang bảo trì một khoảng cách với chúng ta, cảm giác không thoải mái cho lắm, rất quái lạ!"
Rồi hắn vỗ ót một cái, đưa ra khẳng định, “Đúng! Chính là cảm giác rất kỳ quái! Tiểu Bạch vẫn luôn nói sẽ tìm cho cậu ấy một công việc ổn định dễ dàng một chút, nhưng Tiểu Tịch lại không chịu, cậu xem có kỳ quái không?"
Tần Mục Dương rũ mắt, “Thật sao?"
Hứa Hạo Nhiên thở dài, “Đúng vậy à. Thực sự là…"
Câu kế tiếp hắn không nói ra, hai người cứ như vậy trở nên trầm mặc.
Mãi đến tận lúc quán gần đóng cửa, Triệu Tịch cũng chưa qua chổ bọn họ chào hỏi lấy một lần.
Hứa Hạo Nhiên uống xong ngụm cuối cùng, “Là cậu mời đó nha! Tôi đi trước, cậu thuận tiện thì đưa Tiểu Tịch về đi, giờ cũng đã khuya lắm rồi."
Tần Mục Dương không lên tiếng, gật gật đầu.
Hứa Hạo Nhiên an tâm lắc lư rời đi.
Lúc Triệu Tịch dọn dẹp đồ đạc xong ra cửa, cũng không quá bất ngờ khi lại thấy được đối phương đang đứng chờ cậu ở phía trước.
Tần Mục Dương vỗ vỗ tuyết trên vai, mở cửa xe bên cạnh ra, “Vào đi!"
Triệu Tịch mím môi bất động, bình tĩnh nói, “Giờ vẫn còn xe buýt chạy đêm, không cần phiền anh đưa về."
Hiện tại đã là hai giờ khuya, những hạt tuyệt nhỏ vẫn không ngừng trút xuống từ bầu trời cao. Mặc dù trên người Tần Mục Dương đang mặc một chiếc áo khoác dày bên ngoài âu phục nhưng hắn đã cảm thấy có chút lạnh, đừng nói tới Triệu Tịch hiện chỉ mặc một chiếc áo mỏng, ngay cả khăn quàng cổ cũng không có.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Mục Dương hơi có chút căm tức. Cậu ta thật sự không xem sức khỏe của mình ra gì sao? Cảm mạo vừa hết liền đã ăn mặc như thế?
“Đi lên nhanh đi! Cậu thật sự muốn bị đông đến cảm lạnh rồi để Đông Đông đến bệnh viện thăm người sao?"
Triệu Tịch không nói lời nào, dứt khoát quay người hướng tới trạm xe buýt.
Tần Mục Dương tức đến bóc lửa đầy đầu, trực tiếp tiến lên đem người lôi lên xe, “Ầm" một tiếng mạnh mẽ đóng cửa lại.
Triệu Tịch bị những động tác liên tiếp của hắn làm cho sửng sốt, mãi đến tận lúc xe đã chạy đi cậu mới phản ứng được, sắc mặt càng thêm khó xem.
“Tần Mục Dương, anh mau dừng xe! Anh muốn làm gì? Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Triệu Tịch tức giận đến nổi môi đều run lên, dù trong lòng đang hoảng loạn cực kỳ, nhưng cậu vẫn cật lực trấn định nhìn thẳng vào đối phương.
Tần Mục Dương đột nhiên đạp phanh xe, dừng lại ở ven đường, quay đầu lạnh lùng nhìn cậu, khó hiểu hỏi: “Tôi muốn làm gì ư? Tôi không có muốn làm gì với cậu hết."
Triệu Tịch nhìn vẻ mặt không chút biểu tình của hắn, trong lòng đột nhiên nổi lên một trận thương tâm. Cậu lấy hai tay che mặt, âm thanh truyền ra từ khe hở có vẻ đặc biệt uể oải.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh đến cùng muốn làm gì hả… Tần Mục Dương, tôi không muốn làm bằng hữu với anh, tôi không muốn liên hệ với anh nữa…"
Cậu nâng đôi mắt đã đỏ hoe lên, lắc lắc đầu, “Tôi cảm thấy làm người có lúc không nên quá tự tin. Anh vừa giận một chút liền không suy xét gì hết đã chỉ trích tôi, giống như những tình cảm khi xưa của chúng ta hoàn toàn không có ý nghĩa nào với anh vậy, rồi khi tâm tình của anh tốt lên, anh lại quay sang nói lời xin lỗi…"
“Tần Mục Dương, tôi thật sự đã quá đề cao chính mình. Cứ như vậy đi, đừng nên liên lạc với nhau nữa, cũng đừng tới tìm Đông Đông …"
Vừa dứt lời, cậu liền mở cửa chạy ra ngoài.
Tần Mục Dương ngây người ngồi ở trong xe, biểu tình vô cùng khiếp sợ, lời phản bác còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, đối phương đã không thấy tăm hơi đâu.
Hắn theo bản năng định mở cửa xe đuổi theo, nhưng khi nhìn thấy đường cái đối diện trong gương chiếu hậu, động tác trên tay của hắn ngừng lại, thân thể chậm rãi trở lại chổ ngồi tắt đèn xe, sửng sờ nhìn chăm chú vào khoảng không trước mặt.
Triệu Tịch chạy băng qua đường, nhanh chóng núp sau trạm xe buýt. Tuyết đang không ngừng rơi, hòa vào chất lỏng trên mặt cậu hợp thành một khối rơi trên đất, rồi tan biến mất.
Cậu cảm thấy được trái tim mình đang cực kì đau đớn. Cậu chỉ muốn gào khóc để giảm bớt nổi khổ sợ đang cuồn cuộn trong lòng mình ngay lúc này.
Cậu chưa từng nghĩ tới sẽ nói những lời như thế với Tần Mục Dương, càng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình lại từ chối sự thân cận của đối phương như vậy.
Đúng, cậu đã đánh giá cao chính mình, đánh giá quá cao sức chịu đựng của bản thân.
Đối phương có thể vì một chuyện nhỏ nhặt nào đó mà vô cớ chỉ trích cậu, trời mới biết ngày hôm đó sau khi nghe xong những lời nói kia cậu đã có cảm giác gì, cậu đã rất sợ, cực kì sợ hãi. Cậu hiện giờ mới hiểu được, Tần Mục Dương không chỉ mang đến cho cậu nguồn sáng ấm áp, mà đó còn có thể là độc dược làm cho cậu không thể hít thở nổi.
Cậu không biết mục đích của đối phương trong mấy ngày nay là gì, nhưng cậu cảm nhận được một sự nguy hiểm đang đến gần.
Triệu Đông Đông ngày càng thân cận với hắn, cậu cũng bắt đầu lo được lo mất không cách nào tự tin ở bản thân hơn được nữa.
Triệu Tịch đang rất sợ hãi, cậu lại càng không dám nhảy vào mạng lưới liên lạc “bằng hữu bình thường" đã được sắp xếp sẵn kia của đối phương, cậu chỉ sợ có một ngày đối phương sẽ đột nhiên bứt ra, để lại một mình cậu luống cuống ở bên trong.
Chỉ là, cậu còn có Triệu Đông Đông.
Triệu Tịch kinh ngạc nhìn đường cái, chỉ có lác đác vài ngọn đèn đường lại đảm nhận nhiệm vụ chiếu sáng cho cả khu vực này, cũng không hiểu sao mà tâm tình cậu lại không quá tệ như trước nữa.
Cậu nghĩ, chờ con trai kiểm tra xong, nếu như không có vấn đề, bọn họ sẽ lập tức rời đi trở về quê nhà. Cách nơi này càng xa thì sẽ không còn cách nào liên quan đến nhau nữa, một năm có thể trở lại đây một lần, có lẽ cũng không tốn quá nhiều tiền vé.
Triệu Tịch tự làm một cái thủ thế kiên quyết trong lòng, còn không ngừng lẩm bẩm tự hỏi năm nay còn có những chuyện gì chưa làm, đến lúc trở về quê cậu có thể đi tế bái lão nhân một chút.
Cậu thở ra một hơi thật sâu, dứt bỏ tâm tư lo lắng kia, yên lặng nhìn chằm chằm còn đường dường như không có điểm cuối phía trước.
Chỉ hy vọng thời gian trôi nhanh một chút, nhanh một chút đến cuối năm, nhanh một chút làm xong kiểm tra…
———————————
Cái tựa đề hum nai zống 1 bài nhạc mà mình khá thik ^^ mí gái có thể nghe thử~
https://www.youtube.com/watch?v=dlLb6E3OiJo
Tác giả :
Điềm Mật Sinh Hoạt