Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)

Chương 40

“Làm biếng quá đi! Nếu ngã bệnh sẽ đau đau đó!"

Một khi cánh cổng ký ức đã mở ra, thì những hồi ức trong đó sẽ tựa như một dòng nước lũ vỡ đê tranh nhau chen lấn cuộn trào. haehyuk8683

Tần Mục Dương đưa mắt nhìn xuống đám đông qua lại cùng với xe cộ trên đường, tâm trạng càng lúc càng trở nên hoảng hốt. Biểu tình của Triệu Tịch khi ấy là như thế nào?

Hồi tưởng lại quá khứ, hắn lờ mờ nhớ được bản thân khi đó đại khái đã uống say, lúc xuống thang máy thì trông thấy một chú cừu non lạc đường đang ngồi lẻ loi tại quầy bar.

Chú cừu non ấy có một đôi mắt biết nói rất xinh đẹp, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt đó lại càng trong suốt đến không ngờ, mang theo sự đơn thuần không rành thế sự cùng nổi kinh hoảng.

Khi ấy, Tần nhị thiếu mới vừa cùng bạn bè chè chén một trận, cả người đều tản ra kích thích tố dày đặc. Hắn nhìn thấy đôi mắt của cừa non hốt hoảng lóe lên một cái trốn tránh, nhưng sau đó lại không nhịn được mà len lén liếc nhìn hắn.

Tần Mục Dương lắc lư chất lỏng trong ly, có lẽ…bắt đầu từ giây phút đó, hắn đã thích đôi mắt xinh đẹp kia mất rồi.

Nghe sẽ hơi buồn cười, nhưng lúc ấy hắn thực sự tin rằng mọi chuyện đã được định sẵn tứ trước. Cho đến một khoảng thời gian rất lâu sau đó, khi Triệu Tịch đã rời đi, hắn đã tê tái tự ngược bản thân mình bằng cảnh tưởng đó không biết bao nhiêu lần, còn không ngừng đưa ra kết luận “mình đối với cậu ấy là nhất kiến chung tình", đúng, nhất kiến chung tình.

Tiếp đến, hắn đã phải chịu đựng từng cơn gió rét lạnh trong đêm, đứng ở ngoài quán bar đợi hết ba tiếng, cảm thụ một chút nổi đau khổ tương tư trong những tiểu thuyết tình ái của Quỳnh Dao. Đến khi nhìn thấy chú cừu nhỏ ra ngoài, hắn lập tức dựa vào cửa xe cố làm ra vẻ tiêu sái: “Chào anh bạn đẹp trai, ngồi xe không?"

Trong mắt của cừu non không chút che giấu bắn ra ánh sáng rực rỡ, vội vàng gật đầu, tiến vào trong xe.

Ôm ấp cùng hôn môi cứ như vậy tự nhiên xảy đến. Hai người đều đã chờ đợi đối phương hồi lâu, cho nên mức độ kịch liệt buổi tối hôm đó đã làm Triệu Tịch mỗi một lần nhắc tới đều phẩn hận không thôi.

Tần Mục Dương khi ấy sẽ cười xấu xa cắn vào lỗ tai của cậu, nỉ non nói: “Bảo bối nhi, anh rất là ‘hung mãnh’ đó nha."

Triệu Tịch liền đỏ mặt, xì xì chửi hắn là sắc lang, rồi lại phóng khoáng nắm cái cổ của hắn, tiến đến gần cắn mút.

Tần Mục Dương thở ra một hơi, không khỏi khẽ cười thành tiếng. Thì ra…bọn họ đã từng yêu nhau đến như vậy. haehyuk8683

Đúng thế, rất yêu rất yêu. Yêu đến nổi chỉ hận không thể đem đối phương dung nhập vào xương tủy. Cho dù bị gia đình cản trở, bị mẹ uy hiếp, nguồn kinh tế bị chặt đứt, hai người thanh niên mới vừa rơi vào bể tình vẫn cứ liều lĩnh điên cuồng quấn lấy nhau.

Lúc đó, mỗi lần tình cảm của Hứa Hạo Nhiên cùng Bạch Vũ Hàng gặp sự cố, tên đó thỉnh thoảng lại ở trước mặt hắn khen ngợi Tiểu Tịch tính tình thật tốt, thích hợp làm bà xã nhất.

Nhưng không ngờ, con người với tính cách dịu ngoan ấy, người yêu bảo bối luôn cởi mở trên giường ấy, sau một năm yêu nhau gắn bó như keo như sơn, đã âm thầm ly khai hắn, vứt bỏ toàn bộ sự kiên trì cùng vất vả để bảo vệ tình cảm của cả hai trong thời gian qua.

Tần Mục Dương cho tới tận bây giờ vẫn không thể nghĩ ra được nguyên nhân. Giai đoạn đầu, hắn đều không ngừng nghĩ về việc đó, cả ban ngày, ban đêm và cả trong giấc mộng.

Nhưng trước sau hắn vẫn không thể tìm ra được lý do làm cho đối phương rời đi.

Trong khoảng thời gian ấy, sự phẫn nộ cùng khinh bỉ bản thân hầu như đã đem cả người Tần Mục Dương dồn nén tới đường cùng. Mà bây giờ, khi hắn biết được Triệu Tịch lại một lần nữa có dự định kết hôn, loại tâm tình khó chịu đó lại đột nhiên toát ra, khiến cho sự thù hận cùng tức giận trong lòng hắn dâng tràn đến đỉnh điểm.

Tại sao cậu ta có thể xem như không có chuyện gì bỏ đi kết hôn sinh con, còn hắn lại phải giống như một tên bệnh thần kinh oán giận căm tức nhiều năm qua như vậy?!

Tần Mục Dương lúc này mới phát hiện, cái gọi là “Lãng quên" thật chất chỉ là có tính chất tạm thời, nó chỉ phát huy trong khoảng thời gian hắn lựa chọn vứt bỏ quá khứ. Sự thù hận cùng không cam lòng đều ở trong những lần hắn tiếp xúc với Triệu Tịch, chậm rãi lần lượt nổi lên trên mặt nước, làm cho hắn một lần nữa không thể tự chủ được hãm sâu vào.

Cái loại cảm giác này thật sự rất gay go! —— Tần Mục Dương lạnh lùng nghĩ.

Ngày hôm sau, lúc Triệu Tịch tan tầm đi đón con trai, Triệu Đông Đông đã đứng trước cửa nhà trẻ u oán nhìn cậu.

Triệu Tịch lúng túng ho khan một tiếng đi tới, đem bé kéo lại gần, “Cục cưng, ba ba đến rồi nè, về nhà thôi! Ngày hôm nay chúng ta ăn cá được không?"

Triệu Đông Đông vẫn mất hứng phồng má, không nói lời nào như cũ. haehyuk8683

Triệu Tịch khẩn trương nhìn nhìn gương mặt nhỏ nhắn của con trai, ngồi xổm xuống, “Ba ba đã sai rồi! Ngày hôm qua ba ba có chút việc nên không thể đi đón con được."

Triệu Đông Đông đột nhiên tránh khỏi tay của cậu, rống to: “Ba đã tìm được mẹ mới rồi nên không cần Đông Đông nữa đúng không? Tại sao ba không đến đón con? Hay ba đã không cần con nữa rồi!"

Mặt của bé con đã đỏ chót, đôi mắt tức giận trừng lớn, siết hai quả đấm nhỏ thật chặt.

Người đi đường thỉnh thoảng lại nhìn sang, nhưng chỉ coi đây là chuyện cải vã bình thường giữa hai cha con.

Triệu Tịch xoa xoa trán, cậu thật sự đang rất mệt mỏi, tối qua mất ngủ cả đêm, ngày hôm nay lại phải cố gắng tập trung làm việc để không gây ra sơ suất, ngồi xe hơn hai tiếng đến đón con trai, cuối cùng lại bị một trận rống giận ập vào mặt.

Trong lòng Triệu Tịch có chút thất vọng, khe khẽ thở dài, nắm lấy tay của con, “Đông Đông, có chuyện gì thì về nhà nói sau. Ba ba hiện tại rất mệt, con đừng la hét nữa có được không?"

Triệu Đông Đông mím môi không nói tiếng nào, nghe thấy ba ba nói khó chịu, đôi mắt của bé vội vàng kinh hoảng nhìn tới nhìn lui, cuối cùng gật đầu “Dạ" một tiếng.

Hai người chậm rãi về đến nhà, mới vừa vào cửa, Triệu Tịch đã ngã lên ghế sa lon muốn ngủ thiếp đi.

Triệu Đông Đông đứng ở trước mặt cậu, quật cường chờ đợi. haehyuk8683

Triệu Tịch cười khổ, đứa nhỏ này bình thường luôn dịu ngoan vô cùng, nhưng chỉ cần chạm đến chổ nhạy cảm liên quan đến mình, nhóc con lập tức sẽ biến thành một chú báo nhỏ, hung tợn lấy ra nanh vuốt của mình phản kháng.

Dù sao máu huyết đang chảy trong người nhóc cũng là từ nguồn gốc của người kia.

Miễn cưỡng ngồi dựa vào trên ghế sa lon, cậu đem con trai ôm vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi: “Đông Đông giận rồi sao? Bởi vì ba ba ngày hôm qua không đi đón con?"

Triệu Đông Đông hấp hấp cái mũi, cọ cọ vào ***g ngực của cậu làm nũng, “Ba ba xấu xa, ba ba nói xong rồi không tới đón con. Con không muốn ở lại nhà Bạch thúc thúc!"

Triệu Tịch cười khổ lắc đầu, “Bạch thúc thúc đối với con không tốt hả? Tại sao con lại không thích?"

Triệu Đông Đông cau mày suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên thành thật đáp: “Đông Đông muốn ở cùng với ba ba, Đông Đông là con trai của ba ba mà!" Chứ không phải là con của Bạch thúc thúc đâu!

Triệu Tịch sửng sốt, trong lòng chua xót, xoa xoa sống lưng cứng ngắc của con, thở dài, “Bé ngoan, nói thật cho ba biết, con có muốn mẹ không?"

Thân thể mới vừa thả lỏng trong chốc lát của Triệu Đông Đông lập tức cứng đờ trở lại, bé lắc đầu một cái, “Không, không muốn."

Triệu Tịch bật cười, “Tại sao lại không muốn rồi? Trước đây không phải con đã nháo ba cả ngày vì chuyện này sao?"

Vẻ mặt của Triệu Đông Đông càng thêm đau khổ, nghiêm túc khác thường nói với cậu, “Ba ba có mụ mụ, sẽ không cần Đông Đông nữa, như vậy Đông Đông không phải sẽ ở lại nhà Bạch thúc thúc hoài sao?" haehyuk8683

Lúc bé con nhỏ, vì Triệu Tịch phải ra ngoài kiếm tiền, nên thường xuyên phải nhờ các cụ già ở lầu dưới lầu trên chăm nom bé dùm cậu, tâm địa của các cụ cũng rất tốt, chưa bao giờ lấy tiền của cậu.

Khoảng thời gian đó, Triệu Đông Đông tuy rằng còn rất bé, nhưng nhóc đã mơ hồ khắc sâu đoạn ký ức ấy vào trí nhớ. Vì trong lòng luôn hiện diện một cảm giác không an toàn nên bé luôn không thích ở lại nhà người khác.

Triệu Tịch làm sao không biết điều này, nhưng cậu đã suy nghĩ rất kỹ. Con trai hiện tại mới năm tuổi, cậu liệu sẽ có khả năng một mình nuôi nấng đứa nhỏ này đến thành niên không? Liệu rằng nếu có thể vượt qua năm năm nữa, cậu khi đó còn có thể chống đỡ lâu đến như vậy không?

Tương lai khi con trai đã lớn lên, bé có hay không sẽ vì hoàn cảnh gia đình như vậy, mà ảnh hưởng không tốt đến sự trưởng thành của mình?

Còn có, câu nên giải thích thế nào với con chuyện của mẹ bé đây?

Triệu Tịch đau đầu, thân thể càng khó chịu lợi hại hơn. Tâm trí cậu lúc này đang tồn tại hai luồng thanh âm không ngừng tranh đấu, một cái nói phải nhanh chóng tìm một người mẹ cho con, một cái khác lại kiên định bảo cậu quyết không được tìm.

Về phần tại sao lại không thể tìm, cậu hiện tại vẫn không thể hiểu rõ được.haehyuk8683

Triệu Đông Đông thấy ba ba không nói lời nào, bé liền nôn nóng đến độ hai viền mắt đã đỏ au, hốt hoảng cam đoan: “Ba ba, đừng, đừng tìm mẹ mới. Đông Đông nghe lời, Đông Đông sẽ không quậy phá, đừng tìm mẹ mới mà! Đông Đông nhất định sẽ nghe lời ba! Nha nha nha…"

Bé con nói khóc liền khóc ngay tức thì, lại nghĩ tới vừa nãy bé đã rống lên một câu với ba ngoài nhà trẻ, trong lòng càng thêm oan ức, vội vã né tránh khỏi người cậu, ngồi xổm xuống đất ô ô khóc lớn.

Triệu Tịch bị làm cho dở khóc dở cười, thấy con trai khóc đến nghẹn ngào như vậy, cậu làm gì còn tâm hơi suy nghĩ đến việc có nên tìm một người vợ hay không? Cậu vội vàng ngồi xổm theo, đem con ôm thật chặt, nghiêm túc bảo đảm: “Ui, đừng khóc nữa mà! Ba ba chỉ hỏi như vậy thôi, hỏi như vậy thôi! Đông Đông không muốn, ba cũng sẽ không cần. Ba ba hứa với con, tất cả đều nghe theo lời con."

Triệu Đông Đông dần dần ngừng khóc ngẩng đầu lên, dùng hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn cậu, “Thật, thật sự?"

Triệu Tịch bất đắc dĩ, “Thật sự! Ba đã khi nào lừa con chưa?" haehyuk8683

Nhóc con lại dùng tay áo của mình lau lau nước mắt, nhào một phát lên người ba ba, treo ở trên cổ cậu, lầm bầm, “Ba ba, Đông Đông thật sự sẽ rất ngoan, nhất định nghe lời ba. Chúng ta, chúng ta không tìm mụ mụ nha, có được hay không?"

Triệu Tịch khẽ thở dài một cái, thần kinh vừa căng thẳng đến cực điểm cũng thư giãn không ít, gân cốt cả người lập tức đau đến gần chết, cậu nhắm hai mắt nằm bẹp ghế sa lon gần như mê man đi.

Triệu Đông Đông lầm bầm hết nửa ngày, không thấy ba ba trả lời, liền tiến đến gặm mặt cậu mấy cái, “Ba ba?"

Triệu Đông Đông nỉ non “ừ" một tiếng, nhưng vẫn không mở mắt.

Triệu Đông Đông lay lay cánh tay của cậu, “Mau lên giườn ngủ, nếu không sẽ bị cảm nha!"

Triệu Tịch nhấc mí mắt lên, vô lực nói: “Nhưng ba ba mệt quá à, không nhúc nhích nổi nữa."

Triệu Đông Đông lăn lăn con ngươi, túm lấy cánh tay cậu định kéo lên.

Triệu Tịch sợ hết hồn, vội vàng ngồi xuống cẩn thận, làm nhóc con theo lực quán tính đặt mông bẹp một cái ngồi vào lòng cậu. Triệu Tịch loạng chà loạng choạng đi về phòng ngủ, Triệu Đông Đông ở phía sau cũng rập khuôn theo đuôi.

“Bảo bối tự đi đánh răng nha!" haehyuk8683

Triệu Tịch nói xong cậu này, ngay cả quần áo cũng không cởi đã nằm úp sấp trên giường bất động.

Triệu Đông Đông nhăn mũi, ra vẻ người lớn vỗ vỗ cái mông của cậu, “Làm biếng quá đi! Nếu ngã bệnh sẽ đau đau đó!"

Bé con cởi giày nhảy lên giường, mất công tốn sức mở chăn ra, sau đó kéo từng chút từng chút đắp lên người ba ba, cuối cùng bé còn thận trọng nhìn nhìn mấy góc chăn một lúc, khi xác định cha đã được che kín hoàn toàn, bé con lúc này mới rón rén đóng cửa lại.

Nhóc con hiểu chuyện đến mực không giống một đứa trẻ năm tuổi tí nào.

Triệu Tịch nằm ở trên giường bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn trần nhà tối thui một hồi, tiếp tục nhắm mắt lại ngủ say.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại