Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)
Chương 26
“Lại chọc anh nữa! Còn chọc anh, anh sẽ lập tức ăn em ngay đó biết chưa!?"
Không thể nghi ngờ, đây chính là lần sinh nhật mà Triệu Đông Đông cảm thấy hài lòng nhất, cũng coi như là mấy ngày vui sướng nhất trong năm năm cuộc đời của bé. Mà kể từ hôm Tần Mục Dương không hiểu ra sao lại chạy đến tìm Triệu Đông Đông đang cô đơn một mình lẻ loi trước nhà trẻ, rồi dẫn nhóc đi chơi cả buổi chiều hôm đó. Đứa nhỏ này đều mỗi ngày ở bên tai Triệu Tịch nhắc tới hắn không ngừng.
“Ba ba, tại sao Tần thúc thúc không đến tìm con nữa?"
“Ba ba, có phải Tần thúc thúc đã chán ghét còn rồi không?"
“Nha nha, chú nhất định là không thích con nữa…"
Cho đến bây giờ, “Ba ba, chúng ta đi tìm chú được không?"
Triệu Tịch thực sự là khóc không ra nước mắt, tội cho Bạch Vũ Hàng cùng Hứa Hạo Nhiên thật lòng thật tâm đối xử tốt với nhóc như vậy, thằng nhóc con thỉnh thoảng khi gặp Bạch Vũ Hàng còn cọ qua cọ lại vài cài, vậy mà đối với Tần Mục Dương mới gặp qua mấy lần, nhóc con đã nhớ thương người ta không dứt thế này.
Triệu Tịch cũng không biết nên nói là cao hứng hay là khổ sở đây.
Có lẽ trên đời này thật sự tồn tại cảm ứng tương liên giữa những người cùng chung huyết thống chăng? Như tính cách của Tần Mục Dương bây giờ thoạt nhìn là biết không dễ chọc vào chút nào, cậu nghĩ mãi cũng không hiểu nổi hắn làm sao có thể dẫn Triệu Đông Đông đi chơi cả buổi chiều như vậy được.
Khí trời dần dần càng trở lạnh hơn trước, những bộ quần áo mà Tần Mục Dương tặng cuối cùng đã có đất dụng võ. Chỉ cần chuyện liên quan đến con trai, Triệu Tịch sẽ không suy tính gì, để cho nhóc con có thể ăn mặc như mình mong muốn. Còn chiếc khăn quàng cổ kia đã bị cậu cất vào ngăn dưới cùng của tủ quần áo, từ bữa giờ cũng chưa lấy ra lần nào.
Triệu Đông Đông vốn có tính hay quên, mới đầu nhóc con còn la hét ầm ĩ đòi ba ba dắt đi tìm người, sau khi bị Triệu Tịch nghiêm khắc quát lớn vài câu liền đàng hoàng trở lại.
Hiện tại, Triệu Tịch ban ngày sẽ đến siêu thị làm công, buổi tối thỉnh thoảng sẽ đến quán bar làm thêm ngoài giờ, tất cả đều phụ thuộc vào tình trạng cơ thể mà quyết định.
Đương nhiên, mấy cái chuyện đi cửa sau gì gì đó quả nhiên là vạn năng à!
Ngày tháng trôi mau, cuối cùng đã đến cuối tháng mười hai, Triệu Tịch bình thường cũng không coi trong đến việc nghĩ lễ, bất đắc dĩ mỗi lần đến “Duyên sắc" hay đi trên đường đều trông thấy cảnh mọi người trang hoàng dọn dẹp náo nhiệt vô cùng, như mấy hôm trước vừa mới ra khỏi nhà đã trông thấy một cây noen to đùng treo đủ loại đèn màu bắt mắt, cậu cho dù có muốn không để ý cũng bị gián tiếp ép cho ghi nhớ à.
Quanh năm suốt tháng ngoài trừ tân niên và ngày quốc tế thiếu nhi, cậu và Triệu Đông Đông cơ hồ đều bình bình đạm đạm trải qua những ngày lễ khác như bao ngày trong năm. Hoặc giả nhóc con năm nay đã trưởng thành hơn một chút, đã có thể thấu hiểu nhiều điều hơn trước kia, mà vào một ngày đẹp trời của tháng mười hai, nhóc con liền vui vẻ tung tăng đến trước mặt Triệu Tịch la hét muốn đi chơi lễ.
Hiện tại đã cách sinh nhật của nhóc hơn hai tháng, mà tài thần Tần Mục Dương bé tâm tâm niệm niệm mãi cũng không thấy đến tìm, nhóc con đã sớm bị đè nén không nhịn nổi, mỗi ngày đều đòi chạy ra ngoài lủi lủi vài vòng.
Triệu Tịch bị nhóc con làm phiền chịu không nổi, bất đắc dĩ cũng đi theo phòng trào mua một cây noel nhỏ về đặt trong phòng, còn hao phí tiền mua thêm mấy vật nhỏ lẻ tẻ móc lên trên cành cây, lừa gạt nhóc con đến hết ngày hai mươi lăm mới có thể lấy xuống.
Sau đó cũng không biết Triệu Đông Đông nghe được điều này từ chổ nào, hùng hùng hổ nói cái gì ngày thứ hai sau giáng sinh, bá bá bụng bự sẽ bỏ quà tặng vào trong chiếc tất của nhóc.
Triệu Tịch đau đầu không thôi, nhưng cũng quy quy củ củ chuẩn bị cho nhóc một cái tất to, còn đặc biệt chọn màu vô cùng nổi bật đặt ở trước mặt nhóc.
Trong khoảng thời gian này, khuôn mặt của cậu đã có nhiều thêm vài miếng thịt, thoạt nhìn đã không còn gầy yếu dọa người như lúc mới gặp, cũng vì vậy mà cậu đã quyết định quay trở lại ‘Duyên sắc’ làm việc.
Tại ‘Duyên sắc’ cũng đã bắt đầu hoạt động trang trí từ vài ngày trước, tất cả đều sẽ được trang trí lại một loạt theo chủ đề giáng sinh và năm mới. Trước cửa hiện đang đặt một cây thông noel khá hoành tráng, trên cây treo rất nhiều vật trang trí, nhưng mà mấy thứ này cố tình lại là các loại mặt dây xâu chuỗi đỏ lòe loẹt, thoạt nhìn trông lôi thôi lếch thếch vô cùng. Sau đó cậu mới biết được.. thì ra đây là kiến nghị của Lục Thanh Hoa…
Trước đêm Giáng sinh mấy ngày, trong lúc Triệu Tịch đang làm việc trong quán, Phương Tần vốn thường không thấy mặt lại bất ngờ hiện thân, mà những nhân viên vừa trông thấy ông chủ xuất quỷ nhập thần của mình, cũng bị kinh ngạc đến nói năng lộn xộn.
Buổi tối hôm ấy, toàn bộ quán bar đều rất náo nhiệt, Triệu Tịch cũng khó có một lần phóng túng bản thân, nên cũng đã uống một chút rượu, lúc sờ sờ túi định móc điện thoại ra xem giờ, cậu mới phát hiện không có mang di động.
Hôm nay đã thu hoạch không ít tiền boa, cậu mang theo cảm giác lâng lâng vui vẻ đi về nhà. Lúc này đã là nửa đêm hơn hai giờ, thế nhưng phòng ngủ của Triệu Đông Đông vẫn đang sáng đèn.
Triệu Tịch giật thót trong lòng, bất chấp thân thể lung lay, chân trái giẫm chân phải chạy lên lầu, vội vàng mở cửa, nhưng lúc vừa đặt tay lên tay nắm cửa phòng của con trai, thì cậu lại nghe được giọng nói non nớt quen thuộc từ bên trong vọng ra.
“Tần thúc thúc~ tại sao chú không đến tìm con?…Dạ dạ, Đông Đông nhớ ngươi lắm nha… Hì hì… A, ba ba cũng muốn…, cũng nhớ…"
Triệu Tịch nhất thời hắc tuyến đầy tráng, khiếp sợ tột đỉnh. Cậu “Ầm" một tiếng đá mở cửa phòng, đầu óc có có chút say rượu làm cho thần kinh của cậu đêm nay đặc biệt thả lỏng.
“Tiểu tử thúi, con đang gọi điện cho ai đó hả?"
Triệu Đông Đông đột nhiên che đầu, làm điện thoại di động rơi lên trên giường, ô ô gọi: “Tại con sợ mà… sợ lắm đó…tại ba cứ bỏ con một mình trong phòng hoài, bại hoại!"
Lời nói của nhóc con có chút không mạch lạc, kêu la loạn xạ, dây thần kinh trên trán của Triệu Tịch đã nhảy thình thịch. Còn nói sợ hãi, từ lúc nhãi con mới hai tuổi, cậu đã để nhóc một mình ở nhà đi làm, tới nửa đêm tỉnh lại, mới đầu còn kêu khóc gọi ba ba, kết quả không ai đáp lời, nhóc con chỉ tự mình thút tha thút thít vài tiếng liền ngủ quên lúc nào không biết.
Triệu Tịch nheo mắt, không có chút nào bị nhóc con lừa gạt, lập tức nhào tới đè lại thân thể nhỏ bé của nhóc, lật người lại, lộ ra cái mông, hừ hừ cười, “Thằng nhóc con còn dám lừa gạt ba?"
Triệu Đông Đông thả tay xuống, quả nhiên trong mắt ngay cả một giọt nước mắt đều không có, chỉ ủy khuất phản bác: “Người ta nhớ Tần thúc thúc mà, có thật nhiều thật nhiều quà như vậy, nếu như được mua nhiều thêm chút không phải rất tốt sao?"
Bé đối phụ thân là sự hiếu thuận cùng săn sóc, nhưng đối với người ngoài thì lại là một loại lòng tham vô cùng báo đạo, thêm vào Triệu Tịch luôn bận rộn với công việc, nên từ trước đến giờ đều không có thời gian quản lý việc bé gặp gỡ giao lưu với ai, cũng ví thề mà nhóc con đã hoàn toàn dựa vào thiên tính bẩm sinh mà làm việc.
Nhưng mà những điều bé nói đều là sự thật hết, bé yêu thích Tần thúc thúc là bởi vì rất thích đối phương mua nhiều quà tặng cho bé nha! Hí hí hí!
Triệu Tịch xoa xoa trán, răn dạy: “Con nít nhà người ta đều không có tham lam như con! Mai mốt lớn rồi thì còn hư tới đâu nữa?"
Triệu Đông Đông khinh thường bĩu môi, “Hứ, học theo ba thôi!"
Triệu Tịch thổ huyết, phẫn nộ tới nổi tóc đều dựng hết lên. Cậu giơ lên một cái tay hù dọa nhóc, “Học theo ba, hả? Còn có học theo không?"
Lão tử là vì nuôi gia đình à, nuôi gia đình, nhóc con tham ai không được mà lại tham Tần Mục Dương? Không muốn sống nữa phải không!?
Tâm tư trong lòng Triệu Tịch xoay chuyển nhiều lần, nghĩ loạn xạ mãi cũng không ra được một manh mối rõ ràng nào. Đành phải lắp ba lắp bắp vừa hỏi vừa vỗ cái mông nhỏ của con trai, làm bộ hung ác: “Không được nhận lễ vật của chú ấy nữa, biết không? Hả? Có biết hay không?"
Triệu Đông Đông kéo căng cổ họng như sói tru lên, “Ba ba đánh người rồi, ba ba bạo lực gia đình rồi! Nha nha nha, đau quá a đau quá a!"
Động tác trên tay Triệu Tịch đình chỉ vài giây, Triệu Đông Đông liền nhân cơ hội bò ra khỏi cánh tay của cậu chạy đi, tức giận kéo quần lên, “Con muốn lấy, con muốn lấy đó!"
Đầu óc Triệu Tịch không xoay trở kịp, không tài nào hiểu nổi đêm nay mình cũng nhóc con cãi lý thế này rốt cục là vì chuyện gì đây? Cậu mê man chớp chớp hai mắt, thoạt nhìn trông cực kì ngốc nghếch.
Triệu Đông Đông ha ha chỉ vào cậu cười, “Ba ba uống say rồi, uống say rồi!"
Triệu Tịch không thèm đáp lời, tiến lên đem nhóc con ném về phía giường, nhức đầu suy tưởng nhóc con đang làm cái trò gì vào giờ này, đã, đã hơn ba giờ rồi, trời ạ! Thằng nhóc này rốt cục là đang làm gì, làm cái gì thế này?
Đúng nghe điện thoại di động!
“A ——!" Triệu Tịch rít lên một tiếng. Triệu Đông Đông bất mãn mở mắt ra.
“Bảo bối, ba ba… di động, điện thoại di động đâu?"
Triệu Đông Đông cũng có chút sửng sốt, hai tay mò tới mò lui dưới chăn, cuối cùng từ phía cuối giường móc ra cái điện thoại, đưa qua cho ba.
Triệu Tịch run rẩy nhận lấy, khi nhìn thấy biểu tượng vẫn đang kết nối trên màn hình điện thoại, mặt mũi của cậu liền tối sầm, xém cái đã ngất xỉu.
Âm thanh của Tần Mục Dương từ bên kia vọng lại nghe hiền lành cực kỳ: “Tranh cãi xong rồi?"
Triệu Tịch lắp ba lắp bắp một hồi mới nói hoàn câu: “Cãi, cãi xong rồi."
Tần Mục Dương “Ừ" một tiếng, tiếp tục tứ bình bát ổn(tục tứ bình bát ổn=bốn bề yên tĩnh) nói: “Nhóc con vẫn còn bé, cậu không nên để nói ở nhà một mình như vậy. Hơn nữa, bây giờ đã hơn ba giờ rồi, đối sức khỏe của bé cũng không tốt."
Đầu óc Triệu Tịch có chút choáng váng, cảm giác như lời này của hắn đã có chút quá mức, nhưng vì bộ não đang tắc nghẽn mà không thể nghĩ ra được tại sao đối phương lại nói như vậy.
Cậu có chút chột dạ trả lời: “Không có, chỉ là đùa giỡn thôi. Bình thường không có như vậy…"
Tần Mục Dương bên kia hình như vừa cười một tiếng, Triệu Tịch hoàn toàn ngây người, nín thở không dám nói lời nào, mà Tần Mục Dương tựa hồ cũng trở nên trầm mặc lại.
Triệu Tịch nhìn con trai đang ngủ say trên giường, cầm điện thoại nhẹ nhàng đi ra ngoài, đứng ở trên ban công nhỏ, vào giờ này, ánh mắt dù phóng tới đâu cũng chỉ nhìn thấy một mảnh tăm tối, suy nghĩ của cậu cũng dần dần bình tỉnh lại, vịnh lại mái tóc đang bị gió thổi tung trên trán, nhẹ giọng hỏi: “Còn có việc sao?"
Cậu hình như vừa nghe được một tiếng thở dài, hay có lẽ đây là ảo giác của cậu!?
Thanh âm của Tần Mục Dương vẫn như thường lệ, không mang theo chút tình cảm, “Không có chuyện gì." Tiếp theo truyền tới cạch một tiếng, điện thoại đã treo.
Dù Triệu Tịch đã có chuẩn bị, nhưng vẫn bị hành vi lưu loát này của hắn làm cho lờ mờ một hồi, không biết đối phương có phải đã tức giận rồi không? Nhưng mà hắn tức giận cái gì cơ chứ?
Triệu Tịch cau mày hồi tưởng đoạn đối thoại vừa nãy cùng Triệu Đông Đông, ngoại trừ cái câu yêu thích quà tặng của Tần Mục Dương ra, hình như bọn họ vẫn chưa có nói gì quá đáng cho lắm?
Mà giờ phút này, cậu không chút nhận ra hành vi của bản thân giống hệt như những gì cậu đã làm nhiều năm trước, mỗi khi tâm tình của người yêu không tốt, cậu sẽ lập tức phí hết tâm tư đi tìm nguyên nhân khiến cho hắn không vui, sau đó đúng bệnh hốt thuốc, ngây ngốc đem những phiền muộn trong tâm tư của hắn biến thành sự vui vẻ hạnh phúc.
Khi đó Tần Mục Dương sẽ làm thế nào nhỉ?
Lúc ấy, hắn sẽ cắn cắn cái cổ nhỏ dài trơn bóng của Triệu Tịch, hung tợn đe dọa: “Lại chọc anh nữa! Còn chọc anh, anh sẽ lập tức ăn em ngay đó biết chưa!?"
Triệu Tịch liền cười hì hì thuận thế ôm lấy hông của hắn, ở trên môi đối phương gặm một cái, “Anh làm đi, làm đi!"
Sau đó chính là một phen thiên lôi câu động địa hỏa, vui vẻ trọn một đêm.
Gió đêm từ từ thổi tới, Triệu Tịch không tự chủ sờ lên cổ của mình, dường như, cậu vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm khi đối phương xoa nắn làn da của mình lúc đó, thân thể lay động, đem lời than thở dằng dặc của cậu tán vào trong gió.
“A Dương…"
Không thể nghi ngờ, đây chính là lần sinh nhật mà Triệu Đông Đông cảm thấy hài lòng nhất, cũng coi như là mấy ngày vui sướng nhất trong năm năm cuộc đời của bé. Mà kể từ hôm Tần Mục Dương không hiểu ra sao lại chạy đến tìm Triệu Đông Đông đang cô đơn một mình lẻ loi trước nhà trẻ, rồi dẫn nhóc đi chơi cả buổi chiều hôm đó. Đứa nhỏ này đều mỗi ngày ở bên tai Triệu Tịch nhắc tới hắn không ngừng.
“Ba ba, tại sao Tần thúc thúc không đến tìm con nữa?"
“Ba ba, có phải Tần thúc thúc đã chán ghét còn rồi không?"
“Nha nha, chú nhất định là không thích con nữa…"
Cho đến bây giờ, “Ba ba, chúng ta đi tìm chú được không?"
Triệu Tịch thực sự là khóc không ra nước mắt, tội cho Bạch Vũ Hàng cùng Hứa Hạo Nhiên thật lòng thật tâm đối xử tốt với nhóc như vậy, thằng nhóc con thỉnh thoảng khi gặp Bạch Vũ Hàng còn cọ qua cọ lại vài cài, vậy mà đối với Tần Mục Dương mới gặp qua mấy lần, nhóc con đã nhớ thương người ta không dứt thế này.
Triệu Tịch cũng không biết nên nói là cao hứng hay là khổ sở đây.
Có lẽ trên đời này thật sự tồn tại cảm ứng tương liên giữa những người cùng chung huyết thống chăng? Như tính cách của Tần Mục Dương bây giờ thoạt nhìn là biết không dễ chọc vào chút nào, cậu nghĩ mãi cũng không hiểu nổi hắn làm sao có thể dẫn Triệu Đông Đông đi chơi cả buổi chiều như vậy được.
Khí trời dần dần càng trở lạnh hơn trước, những bộ quần áo mà Tần Mục Dương tặng cuối cùng đã có đất dụng võ. Chỉ cần chuyện liên quan đến con trai, Triệu Tịch sẽ không suy tính gì, để cho nhóc con có thể ăn mặc như mình mong muốn. Còn chiếc khăn quàng cổ kia đã bị cậu cất vào ngăn dưới cùng của tủ quần áo, từ bữa giờ cũng chưa lấy ra lần nào.
Triệu Đông Đông vốn có tính hay quên, mới đầu nhóc con còn la hét ầm ĩ đòi ba ba dắt đi tìm người, sau khi bị Triệu Tịch nghiêm khắc quát lớn vài câu liền đàng hoàng trở lại.
Hiện tại, Triệu Tịch ban ngày sẽ đến siêu thị làm công, buổi tối thỉnh thoảng sẽ đến quán bar làm thêm ngoài giờ, tất cả đều phụ thuộc vào tình trạng cơ thể mà quyết định.
Đương nhiên, mấy cái chuyện đi cửa sau gì gì đó quả nhiên là vạn năng à!
Ngày tháng trôi mau, cuối cùng đã đến cuối tháng mười hai, Triệu Tịch bình thường cũng không coi trong đến việc nghĩ lễ, bất đắc dĩ mỗi lần đến “Duyên sắc" hay đi trên đường đều trông thấy cảnh mọi người trang hoàng dọn dẹp náo nhiệt vô cùng, như mấy hôm trước vừa mới ra khỏi nhà đã trông thấy một cây noen to đùng treo đủ loại đèn màu bắt mắt, cậu cho dù có muốn không để ý cũng bị gián tiếp ép cho ghi nhớ à.
Quanh năm suốt tháng ngoài trừ tân niên và ngày quốc tế thiếu nhi, cậu và Triệu Đông Đông cơ hồ đều bình bình đạm đạm trải qua những ngày lễ khác như bao ngày trong năm. Hoặc giả nhóc con năm nay đã trưởng thành hơn một chút, đã có thể thấu hiểu nhiều điều hơn trước kia, mà vào một ngày đẹp trời của tháng mười hai, nhóc con liền vui vẻ tung tăng đến trước mặt Triệu Tịch la hét muốn đi chơi lễ.
Hiện tại đã cách sinh nhật của nhóc hơn hai tháng, mà tài thần Tần Mục Dương bé tâm tâm niệm niệm mãi cũng không thấy đến tìm, nhóc con đã sớm bị đè nén không nhịn nổi, mỗi ngày đều đòi chạy ra ngoài lủi lủi vài vòng.
Triệu Tịch bị nhóc con làm phiền chịu không nổi, bất đắc dĩ cũng đi theo phòng trào mua một cây noel nhỏ về đặt trong phòng, còn hao phí tiền mua thêm mấy vật nhỏ lẻ tẻ móc lên trên cành cây, lừa gạt nhóc con đến hết ngày hai mươi lăm mới có thể lấy xuống.
Sau đó cũng không biết Triệu Đông Đông nghe được điều này từ chổ nào, hùng hùng hổ nói cái gì ngày thứ hai sau giáng sinh, bá bá bụng bự sẽ bỏ quà tặng vào trong chiếc tất của nhóc.
Triệu Tịch đau đầu không thôi, nhưng cũng quy quy củ củ chuẩn bị cho nhóc một cái tất to, còn đặc biệt chọn màu vô cùng nổi bật đặt ở trước mặt nhóc.
Trong khoảng thời gian này, khuôn mặt của cậu đã có nhiều thêm vài miếng thịt, thoạt nhìn đã không còn gầy yếu dọa người như lúc mới gặp, cũng vì vậy mà cậu đã quyết định quay trở lại ‘Duyên sắc’ làm việc.
Tại ‘Duyên sắc’ cũng đã bắt đầu hoạt động trang trí từ vài ngày trước, tất cả đều sẽ được trang trí lại một loạt theo chủ đề giáng sinh và năm mới. Trước cửa hiện đang đặt một cây thông noel khá hoành tráng, trên cây treo rất nhiều vật trang trí, nhưng mà mấy thứ này cố tình lại là các loại mặt dây xâu chuỗi đỏ lòe loẹt, thoạt nhìn trông lôi thôi lếch thếch vô cùng. Sau đó cậu mới biết được.. thì ra đây là kiến nghị của Lục Thanh Hoa…
Trước đêm Giáng sinh mấy ngày, trong lúc Triệu Tịch đang làm việc trong quán, Phương Tần vốn thường không thấy mặt lại bất ngờ hiện thân, mà những nhân viên vừa trông thấy ông chủ xuất quỷ nhập thần của mình, cũng bị kinh ngạc đến nói năng lộn xộn.
Buổi tối hôm ấy, toàn bộ quán bar đều rất náo nhiệt, Triệu Tịch cũng khó có một lần phóng túng bản thân, nên cũng đã uống một chút rượu, lúc sờ sờ túi định móc điện thoại ra xem giờ, cậu mới phát hiện không có mang di động.
Hôm nay đã thu hoạch không ít tiền boa, cậu mang theo cảm giác lâng lâng vui vẻ đi về nhà. Lúc này đã là nửa đêm hơn hai giờ, thế nhưng phòng ngủ của Triệu Đông Đông vẫn đang sáng đèn.
Triệu Tịch giật thót trong lòng, bất chấp thân thể lung lay, chân trái giẫm chân phải chạy lên lầu, vội vàng mở cửa, nhưng lúc vừa đặt tay lên tay nắm cửa phòng của con trai, thì cậu lại nghe được giọng nói non nớt quen thuộc từ bên trong vọng ra.
“Tần thúc thúc~ tại sao chú không đến tìm con?…Dạ dạ, Đông Đông nhớ ngươi lắm nha… Hì hì… A, ba ba cũng muốn…, cũng nhớ…"
Triệu Tịch nhất thời hắc tuyến đầy tráng, khiếp sợ tột đỉnh. Cậu “Ầm" một tiếng đá mở cửa phòng, đầu óc có có chút say rượu làm cho thần kinh của cậu đêm nay đặc biệt thả lỏng.
“Tiểu tử thúi, con đang gọi điện cho ai đó hả?"
Triệu Đông Đông đột nhiên che đầu, làm điện thoại di động rơi lên trên giường, ô ô gọi: “Tại con sợ mà… sợ lắm đó…tại ba cứ bỏ con một mình trong phòng hoài, bại hoại!"
Lời nói của nhóc con có chút không mạch lạc, kêu la loạn xạ, dây thần kinh trên trán của Triệu Tịch đã nhảy thình thịch. Còn nói sợ hãi, từ lúc nhãi con mới hai tuổi, cậu đã để nhóc một mình ở nhà đi làm, tới nửa đêm tỉnh lại, mới đầu còn kêu khóc gọi ba ba, kết quả không ai đáp lời, nhóc con chỉ tự mình thút tha thút thít vài tiếng liền ngủ quên lúc nào không biết.
Triệu Tịch nheo mắt, không có chút nào bị nhóc con lừa gạt, lập tức nhào tới đè lại thân thể nhỏ bé của nhóc, lật người lại, lộ ra cái mông, hừ hừ cười, “Thằng nhóc con còn dám lừa gạt ba?"
Triệu Đông Đông thả tay xuống, quả nhiên trong mắt ngay cả một giọt nước mắt đều không có, chỉ ủy khuất phản bác: “Người ta nhớ Tần thúc thúc mà, có thật nhiều thật nhiều quà như vậy, nếu như được mua nhiều thêm chút không phải rất tốt sao?"
Bé đối phụ thân là sự hiếu thuận cùng săn sóc, nhưng đối với người ngoài thì lại là một loại lòng tham vô cùng báo đạo, thêm vào Triệu Tịch luôn bận rộn với công việc, nên từ trước đến giờ đều không có thời gian quản lý việc bé gặp gỡ giao lưu với ai, cũng ví thề mà nhóc con đã hoàn toàn dựa vào thiên tính bẩm sinh mà làm việc.
Nhưng mà những điều bé nói đều là sự thật hết, bé yêu thích Tần thúc thúc là bởi vì rất thích đối phương mua nhiều quà tặng cho bé nha! Hí hí hí!
Triệu Tịch xoa xoa trán, răn dạy: “Con nít nhà người ta đều không có tham lam như con! Mai mốt lớn rồi thì còn hư tới đâu nữa?"
Triệu Đông Đông khinh thường bĩu môi, “Hứ, học theo ba thôi!"
Triệu Tịch thổ huyết, phẫn nộ tới nổi tóc đều dựng hết lên. Cậu giơ lên một cái tay hù dọa nhóc, “Học theo ba, hả? Còn có học theo không?"
Lão tử là vì nuôi gia đình à, nuôi gia đình, nhóc con tham ai không được mà lại tham Tần Mục Dương? Không muốn sống nữa phải không!?
Tâm tư trong lòng Triệu Tịch xoay chuyển nhiều lần, nghĩ loạn xạ mãi cũng không ra được một manh mối rõ ràng nào. Đành phải lắp ba lắp bắp vừa hỏi vừa vỗ cái mông nhỏ của con trai, làm bộ hung ác: “Không được nhận lễ vật của chú ấy nữa, biết không? Hả? Có biết hay không?"
Triệu Đông Đông kéo căng cổ họng như sói tru lên, “Ba ba đánh người rồi, ba ba bạo lực gia đình rồi! Nha nha nha, đau quá a đau quá a!"
Động tác trên tay Triệu Tịch đình chỉ vài giây, Triệu Đông Đông liền nhân cơ hội bò ra khỏi cánh tay của cậu chạy đi, tức giận kéo quần lên, “Con muốn lấy, con muốn lấy đó!"
Đầu óc Triệu Tịch không xoay trở kịp, không tài nào hiểu nổi đêm nay mình cũng nhóc con cãi lý thế này rốt cục là vì chuyện gì đây? Cậu mê man chớp chớp hai mắt, thoạt nhìn trông cực kì ngốc nghếch.
Triệu Đông Đông ha ha chỉ vào cậu cười, “Ba ba uống say rồi, uống say rồi!"
Triệu Tịch không thèm đáp lời, tiến lên đem nhóc con ném về phía giường, nhức đầu suy tưởng nhóc con đang làm cái trò gì vào giờ này, đã, đã hơn ba giờ rồi, trời ạ! Thằng nhóc này rốt cục là đang làm gì, làm cái gì thế này?
Đúng nghe điện thoại di động!
“A ——!" Triệu Tịch rít lên một tiếng. Triệu Đông Đông bất mãn mở mắt ra.
“Bảo bối, ba ba… di động, điện thoại di động đâu?"
Triệu Đông Đông cũng có chút sửng sốt, hai tay mò tới mò lui dưới chăn, cuối cùng từ phía cuối giường móc ra cái điện thoại, đưa qua cho ba.
Triệu Tịch run rẩy nhận lấy, khi nhìn thấy biểu tượng vẫn đang kết nối trên màn hình điện thoại, mặt mũi của cậu liền tối sầm, xém cái đã ngất xỉu.
Âm thanh của Tần Mục Dương từ bên kia vọng lại nghe hiền lành cực kỳ: “Tranh cãi xong rồi?"
Triệu Tịch lắp ba lắp bắp một hồi mới nói hoàn câu: “Cãi, cãi xong rồi."
Tần Mục Dương “Ừ" một tiếng, tiếp tục tứ bình bát ổn(tục tứ bình bát ổn=bốn bề yên tĩnh) nói: “Nhóc con vẫn còn bé, cậu không nên để nói ở nhà một mình như vậy. Hơn nữa, bây giờ đã hơn ba giờ rồi, đối sức khỏe của bé cũng không tốt."
Đầu óc Triệu Tịch có chút choáng váng, cảm giác như lời này của hắn đã có chút quá mức, nhưng vì bộ não đang tắc nghẽn mà không thể nghĩ ra được tại sao đối phương lại nói như vậy.
Cậu có chút chột dạ trả lời: “Không có, chỉ là đùa giỡn thôi. Bình thường không có như vậy…"
Tần Mục Dương bên kia hình như vừa cười một tiếng, Triệu Tịch hoàn toàn ngây người, nín thở không dám nói lời nào, mà Tần Mục Dương tựa hồ cũng trở nên trầm mặc lại.
Triệu Tịch nhìn con trai đang ngủ say trên giường, cầm điện thoại nhẹ nhàng đi ra ngoài, đứng ở trên ban công nhỏ, vào giờ này, ánh mắt dù phóng tới đâu cũng chỉ nhìn thấy một mảnh tăm tối, suy nghĩ của cậu cũng dần dần bình tỉnh lại, vịnh lại mái tóc đang bị gió thổi tung trên trán, nhẹ giọng hỏi: “Còn có việc sao?"
Cậu hình như vừa nghe được một tiếng thở dài, hay có lẽ đây là ảo giác của cậu!?
Thanh âm của Tần Mục Dương vẫn như thường lệ, không mang theo chút tình cảm, “Không có chuyện gì." Tiếp theo truyền tới cạch một tiếng, điện thoại đã treo.
Dù Triệu Tịch đã có chuẩn bị, nhưng vẫn bị hành vi lưu loát này của hắn làm cho lờ mờ một hồi, không biết đối phương có phải đã tức giận rồi không? Nhưng mà hắn tức giận cái gì cơ chứ?
Triệu Tịch cau mày hồi tưởng đoạn đối thoại vừa nãy cùng Triệu Đông Đông, ngoại trừ cái câu yêu thích quà tặng của Tần Mục Dương ra, hình như bọn họ vẫn chưa có nói gì quá đáng cho lắm?
Mà giờ phút này, cậu không chút nhận ra hành vi của bản thân giống hệt như những gì cậu đã làm nhiều năm trước, mỗi khi tâm tình của người yêu không tốt, cậu sẽ lập tức phí hết tâm tư đi tìm nguyên nhân khiến cho hắn không vui, sau đó đúng bệnh hốt thuốc, ngây ngốc đem những phiền muộn trong tâm tư của hắn biến thành sự vui vẻ hạnh phúc.
Khi đó Tần Mục Dương sẽ làm thế nào nhỉ?
Lúc ấy, hắn sẽ cắn cắn cái cổ nhỏ dài trơn bóng của Triệu Tịch, hung tợn đe dọa: “Lại chọc anh nữa! Còn chọc anh, anh sẽ lập tức ăn em ngay đó biết chưa!?"
Triệu Tịch liền cười hì hì thuận thế ôm lấy hông của hắn, ở trên môi đối phương gặm một cái, “Anh làm đi, làm đi!"
Sau đó chính là một phen thiên lôi câu động địa hỏa, vui vẻ trọn một đêm.
Gió đêm từ từ thổi tới, Triệu Tịch không tự chủ sờ lên cổ của mình, dường như, cậu vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm khi đối phương xoa nắn làn da của mình lúc đó, thân thể lay động, đem lời than thở dằng dặc của cậu tán vào trong gió.
“A Dương…"
Tác giả :
Điềm Mật Sinh Hoạt