Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)
Chương 19
“Ba ba làm cơm đi!"
Đối với những đứa trẻ nhà giàu, cha mẹ của chúng sẽ mời một đống bà con cô bác hoặc là bạn bè của con họ đến dự sinh nhật. Còn những đứa trẻ trong gia đình bình thường, chúng cũng sẽ có ba mẹ anh chị em cùng cắt bánh ga tô, cùng thổi nến sinh nhật với mình.
Mà Triệu Đông Đông, bởi vì hằng năm sinh nhật của bé đều liền kề với ngày kiểm tra tại bệnh viên, gần như, bé đều chưa từng có được một ngày sinh nhật trọn vẹn cho riêng mình. Sau mỗi lần kiểm tra, hai cha con đều ủ rũ ủ rũ trở về từ bệnh viện, qua mấy ngày sau, Triệu Tịch sẽ mua một chiếc bánh kem nho nhỏ cho bé, nói với bé câu sinh nhật vui vẻ, sau đó liền cả ngày nhốt mình ở trong phòng ngủ bù.
Khi đó bé còn quá nhỏ, còn chưa hiểu rõ tại sao mình không thể giống như những người bạn đồng trang lứa, có thể cùng một nhà ba người ăn mừng sinh nhật, hoặc là mời bạn bè đến chung vui với mình.
Triệu Đông Đông không có bạn bè, bởi vì từ nhỏ bé đã không thể vận động quá mạnh. Tuổi dần lớn, Triệu Tịch cũng không còn quá nghiêm khắc với bé như trước, nhưng mà bé đã sớm ý thức được, chính mình, vẫn là khác biệt với những người khác.
Bé đã từng rất ngây thơ hỏi ba ba về chuyện này, kết quả lại làm cho tâm tình của Triệu Tịch mấy ngày liên tục trở nên sa sút.
Từ đó về sau, bé đã sơ sơ hiểu được, sinh nhật của mình, không thể quá đòi hỏi.
Triệu Tịch cũng rất bất đắc dĩ, không phải cậu không muốn tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ cho Đông Đông, chỉ là, mỗi năm sau đợt kiểm tra định kỳ, chi tiêu cuối năm trong nhà cũng không còn dư giả bao nhiêu, cậu thực sự không có cách nào có thể vui vẻ được.
Biết rõ mình làm như vậy là không đúng, bất luận cuộc sống hiện tại thế nào, cậu đều nên mang đến cho bé một ký ức tuổi thơ thật hạnh phúc mới phải.
Nhưng mà… Triệu Tịch vuốt nhẹ ảnh chụp trong tay, vào ngày hôm đó, cậu đã nghĩ mình thật sự không thể chống đỡ nỗi nữa rồi.
Cuối tuần, Triệu Tịch được nghỉ làm, Triệu Đông Đông ló ra một cái đầu từ trong nhà, nhanh chóng chạy tới, nhìn nhìn bức ảnh trong tay của cậu, thận trọng hỏi: “Bà cố ạ…?"
Ánh mắt Triệu Tịch trở nên ảm đạm đi, nhẹ nhàng “Ừ" một tiếng, đem bé con ôm vào trong ***g ngực, để bé xem ảnh cùng mình.
Triệu Đông Đông có chút không tình nguyện, hàng năm vào lúc này, bé đều sẽ bị “bức ép" xem lại những tấm ảnh cũ kỹ này, hơn nữa…bé cũng không nhận ra ai à!
Triệu Tịch làm như không thấy sự bất mãn của con trai, bắt đầu lật lại xem từ đầu.
“A, đây là…"
“Ông cố ạ!" Triệu Đông Đông vội vàng tiếp lời.
Triệu Tịch sững sờ, dùng sức xoa nhẹ đầu bé hai lần, “Ừ, trí nhớ của con thật là tốt, còn đây là ai?"
Triệu Đông Đông quệt mồm, “Bác trai và tiểu cô."
Triệu Tịch toét miệng cười, ánh mắt lại mang theo chút bi ai, cậu thở dài, “Con vốn còn có một người anh họ."
Đông Đông chưa từng nghe qua câu nói này, ánh mắt sáng lên, víu chặt cánh tay của cậu, “Đông Đông còn có ca ca sao?"
Ánh mắt Triệu Tịch dần dần trầm tối hơn, thanh âm êm dịu, “Ừ, gọi là Tưởng Bác Văn."
Triệu Đông Đông sửng sốt, tiếp tục hô: “Đông Đông cũng tên là Bác Văn, tên của ca ca cùng Đông Đông giống nhau sao?"
Triệu Tịch nở nụ cười, bẹo hai má của bé, “Đúng vậy, cùng tên với con." Hoặc là nói, danh tự này vốn là của đứa bé kia, là của đứa bé chưa kịp chào đời trong bụng chị dâu của cậu.
Triệu Đông Đông nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, “Vậy thì Đông Đông tên là gì?"
Triệu Tịch sững sờ, tiếp tục cười ha ha, “Ai ôi, bảo bối nhi, con cũng kêu như vậy nha!"
Khuôn mặt của Triệu Đông Đông đã triệt để biến thành trái khổ qua, còn làm bộ đáng thương nói: “Nhưng mà có tới hai Bác Văn, ba ba làm sao để phân biệt được?"
Triệu Tịch dừng tiếng cười, lau đi giọt nước mặt vô tình chảy ra từ khóe mắt, rồi đem nhi tử ôm vào trong lòng, “Con là bảo bối của ba, ba ba làm sao không nhận ra con được."
Triệu Đông Đông thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực nhỏ, “A, vậy thì tốt, vậy ba ba mau giúp cho anh đổi một cái tên khác đi!"
Triệu Tịch cười khổ, lắc lắc đầu, “Anh con đang ở một nơi khác, rất xa."
Triệu Đông Đông trợn mắt lên: “Ồ? Ở nơi nào vậy ạ?"
Triệu Tịch xoa xoa mặt, âm thanh mang theo giọng mũi nồng đậm , “Ừ thì, ba ba cũng không đi tới nơi đó được."
Triệu Đông Đông thấy vẻ mặt của ba mình đã lộ sự mệt nhọc, liền thức thời không hỏi nữa. Hôm nay, ba ba đã nói nhiều lời hơn so với thông lệ mấy năm trước, Triệu Đông Đông nghĩ mà có chút sợ hãi.
Quả nhiên, Triệu Tịch lập tức đem album ảnh khép lại, ngáp một cái, đuổi bé ra ngoài phòng khách, “Bảo bối nhi, con đi xem ti vi đi, ba ba thấy hơi mệt, để ba ba ngủ một lát nha!?"
Triệu Đông Đông bỉu môi, những cũng không dám quấy rối, rầu rĩ không vui đi ra ngoài, ngoan ngoãn tự ngồi xem phim hoạt hình một mình.
Bé không thích sinh nhật! Chán ghét sinh nhật!
Trong ti vi, một bé gái đang chải tóc ngược lên trên, còn ra vẻ đáng yêu làm nũng với mẹ mình: “Má mi, con muốn ăn kem ly!"
Người phụ nữ xinh đẹp ôn nhu cười, sờ sờ tóc trên đỉnh đầu của cô bé, “Sinh nhật của cục cưng mà, con muốn cái gì cũng được hết."
Viền mắt Triệu Đông Đông lập tức đỏ au, “ba" một tiếng tắt nút điều khiển TV, nhìn nhìn cửa phòng đóng chặt mà ba ba đang ngủ bên trong.
Trong lòng bé ủy khuất không thôi, xoay người nằm úp sấp trên ghế, bất động.
Triệu Tịch ngủ đến hơn sáu giờ tối mới tỉnh lại, sắc mặt cũng không tốt hơn trước bao nhiêu. Cậu ngủ cũng không yên ổn, hết giấc mộng này lại tiếp một giấc mộng khác ập đến trong tiềm thức, cuối cùng, cậu tỉnh lại trong sự giẫy giụa và bất lực.
Lúc này trời đã tối, trong phòng lại không có mở đèn, chỉ con lại một mảnh tối tăm. Phòng khách cũng không có âm thanh, tối đến thăm thẳm.
Trong lòng Triệu Tịch đột nhiên cảm thấy hết sực sợ hãi, liền ngay cả dép lê cũng không mang cấp bách chạy ra ngoài. TV không mở, đèn bàn cũng không mở, cậu có bệnh quáng gà, nên không thể nhận rõ hiện có người trong căn phòng này hay không.
“Đông Đông, Đông Đông…" Triệu Tịch nhẹ giọng kêu, ấn nút mở đèn.
Triệu Đông Đông nằm úp sấp ở trên ghế sa lon, nghe được âm thanh, xoa xoa mắt, mê man nhìn cậu.
Triệu Tịch thở phào một hơi chạy tới, liều mạng ôm con vào trong ngực, “Tiểu tử thúi! Nếu buồn ngủ thì phải lên giường nằm chứ! Cũng không chịu đắp chăn, nếu cảm lạnh thì biết làm sao đây, hả?"
Triệu Tịch răn dạy một tràng, càng nói cậu lại càng cảm thấy tức giận thật sự.
Đông Đông bị cậu mắng đến ngốc lăng, nửa ngày không có phản ứng lại.
“Ba ba…"
Trong lòng Triệu Tịch có một đống lời muốn nói cho bé biết, muốn bé phải hiểu chuyện, muốn bé phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, nếu như ba ba không ở bên cạnh, bé cũng không thể để cho mình bị bệnh được.
Triệu Tịch run rẩy đóng mở miệng mấy lần, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, đem hài tử ôm vào trước ngực, thấp giọng xin lỗi: “Xin lỗi, bảo bối. Là ba ba không đúng, không nên mắng con, nhưng con cũng phải tự biết chăm sóc mình cho tốt chứ, ba ba không phải đã nói với con, không thể xem TV rồi ngủ quên sao?"
Đông Đông xấu hổ cúi đầu, âm thanh bé như muỗi kêu, “Ba ba, xin lỗi. Đông Đông sai rồi."
Bé thành thật nói xin lỗi với ba ba, nhưng giọng điệu nghe sao có chút buồn buồn, tủi thân. Triệu Tịch hiểu rõ, trong lòng bé chắc chắn không thật sự biết mình đã làm sai gì.
Cậu hôn môi trán của con trai, để bé hơi hơi nằm ngang trên chân cậu, nói đùa: “Vậy nếu như Đông Đông cảm thấy mệt, có thể nằm trong ***g ngực của ba ba ngủ nha, ba ba bất cứ lúc nào cũng đều hoan nghênh hết đó!"
Triệu Đông Đông tuy đã năm tuổi, thế nhưng cơ thể vẫn chậm phát triển hơn bình thường, thậm chí còn không sánh bằng một bé gái cùng tuổi, bé cứ như vậy ngây ngốc bị ba ba xem như em bé ôm vào lòng, khuôn mặt không hiểu sao lại đỏ tưng bừng.
“Không, không cần, Đông Đông tự mình ngủ!" Bé giơ giơ quả đấm nhỏ, câm giận kêu lên.
Triệu Tịch ha ha cười, “Ừ ừ, bảo bối nhi lớn rồi. Ai, ba ba thật đau lòng nha…"
Triệu Đông Đông cho là cậu thật sự đang thương tâm, giả bộ an ủi, “Không có chuyện gì không có chuyện gì, Đông Đông lớn rồi cũng có thể ôm ba ba ngủ mà."
Triệu Tịch á khẩu không trả lời được, 囧 nét mặt già nua nột nột “Ừ" một tiếng.
Đông Đông hoàn toàn thắng lợi, vui vẻ ở trong ***g ngực của cậu nhảy nhót, “Nha nha! Làm cơm ăn, làm cơm ăn! Đông Đông đói bụng quá đi!"
Trong ***g ngực nhoáng cái trống rỗng, Triệu Tịch có chút không phản ứng kịp, Triệu Đông Đông nhào lên, lay động cánh tay của cậu, “Ba ba làm cơm đi!"
Triệu Tịch “Ừ ừ" hai tiếng, vội vàng bò lên, đeo tạp dề vào, nhanh nhẹn xuống nhà bếp chuẩn bị cơm tối.
Đối với những đứa trẻ nhà giàu, cha mẹ của chúng sẽ mời một đống bà con cô bác hoặc là bạn bè của con họ đến dự sinh nhật. Còn những đứa trẻ trong gia đình bình thường, chúng cũng sẽ có ba mẹ anh chị em cùng cắt bánh ga tô, cùng thổi nến sinh nhật với mình.
Mà Triệu Đông Đông, bởi vì hằng năm sinh nhật của bé đều liền kề với ngày kiểm tra tại bệnh viên, gần như, bé đều chưa từng có được một ngày sinh nhật trọn vẹn cho riêng mình. Sau mỗi lần kiểm tra, hai cha con đều ủ rũ ủ rũ trở về từ bệnh viện, qua mấy ngày sau, Triệu Tịch sẽ mua một chiếc bánh kem nho nhỏ cho bé, nói với bé câu sinh nhật vui vẻ, sau đó liền cả ngày nhốt mình ở trong phòng ngủ bù.
Khi đó bé còn quá nhỏ, còn chưa hiểu rõ tại sao mình không thể giống như những người bạn đồng trang lứa, có thể cùng một nhà ba người ăn mừng sinh nhật, hoặc là mời bạn bè đến chung vui với mình.
Triệu Đông Đông không có bạn bè, bởi vì từ nhỏ bé đã không thể vận động quá mạnh. Tuổi dần lớn, Triệu Tịch cũng không còn quá nghiêm khắc với bé như trước, nhưng mà bé đã sớm ý thức được, chính mình, vẫn là khác biệt với những người khác.
Bé đã từng rất ngây thơ hỏi ba ba về chuyện này, kết quả lại làm cho tâm tình của Triệu Tịch mấy ngày liên tục trở nên sa sút.
Từ đó về sau, bé đã sơ sơ hiểu được, sinh nhật của mình, không thể quá đòi hỏi.
Triệu Tịch cũng rất bất đắc dĩ, không phải cậu không muốn tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ cho Đông Đông, chỉ là, mỗi năm sau đợt kiểm tra định kỳ, chi tiêu cuối năm trong nhà cũng không còn dư giả bao nhiêu, cậu thực sự không có cách nào có thể vui vẻ được.
Biết rõ mình làm như vậy là không đúng, bất luận cuộc sống hiện tại thế nào, cậu đều nên mang đến cho bé một ký ức tuổi thơ thật hạnh phúc mới phải.
Nhưng mà… Triệu Tịch vuốt nhẹ ảnh chụp trong tay, vào ngày hôm đó, cậu đã nghĩ mình thật sự không thể chống đỡ nỗi nữa rồi.
Cuối tuần, Triệu Tịch được nghỉ làm, Triệu Đông Đông ló ra một cái đầu từ trong nhà, nhanh chóng chạy tới, nhìn nhìn bức ảnh trong tay của cậu, thận trọng hỏi: “Bà cố ạ…?"
Ánh mắt Triệu Tịch trở nên ảm đạm đi, nhẹ nhàng “Ừ" một tiếng, đem bé con ôm vào trong ***g ngực, để bé xem ảnh cùng mình.
Triệu Đông Đông có chút không tình nguyện, hàng năm vào lúc này, bé đều sẽ bị “bức ép" xem lại những tấm ảnh cũ kỹ này, hơn nữa…bé cũng không nhận ra ai à!
Triệu Tịch làm như không thấy sự bất mãn của con trai, bắt đầu lật lại xem từ đầu.
“A, đây là…"
“Ông cố ạ!" Triệu Đông Đông vội vàng tiếp lời.
Triệu Tịch sững sờ, dùng sức xoa nhẹ đầu bé hai lần, “Ừ, trí nhớ của con thật là tốt, còn đây là ai?"
Triệu Đông Đông quệt mồm, “Bác trai và tiểu cô."
Triệu Tịch toét miệng cười, ánh mắt lại mang theo chút bi ai, cậu thở dài, “Con vốn còn có một người anh họ."
Đông Đông chưa từng nghe qua câu nói này, ánh mắt sáng lên, víu chặt cánh tay của cậu, “Đông Đông còn có ca ca sao?"
Ánh mắt Triệu Tịch dần dần trầm tối hơn, thanh âm êm dịu, “Ừ, gọi là Tưởng Bác Văn."
Triệu Đông Đông sửng sốt, tiếp tục hô: “Đông Đông cũng tên là Bác Văn, tên của ca ca cùng Đông Đông giống nhau sao?"
Triệu Tịch nở nụ cười, bẹo hai má của bé, “Đúng vậy, cùng tên với con." Hoặc là nói, danh tự này vốn là của đứa bé kia, là của đứa bé chưa kịp chào đời trong bụng chị dâu của cậu.
Triệu Đông Đông nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, “Vậy thì Đông Đông tên là gì?"
Triệu Tịch sững sờ, tiếp tục cười ha ha, “Ai ôi, bảo bối nhi, con cũng kêu như vậy nha!"
Khuôn mặt của Triệu Đông Đông đã triệt để biến thành trái khổ qua, còn làm bộ đáng thương nói: “Nhưng mà có tới hai Bác Văn, ba ba làm sao để phân biệt được?"
Triệu Tịch dừng tiếng cười, lau đi giọt nước mặt vô tình chảy ra từ khóe mắt, rồi đem nhi tử ôm vào trong lòng, “Con là bảo bối của ba, ba ba làm sao không nhận ra con được."
Triệu Đông Đông thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực nhỏ, “A, vậy thì tốt, vậy ba ba mau giúp cho anh đổi một cái tên khác đi!"
Triệu Tịch cười khổ, lắc lắc đầu, “Anh con đang ở một nơi khác, rất xa."
Triệu Đông Đông trợn mắt lên: “Ồ? Ở nơi nào vậy ạ?"
Triệu Tịch xoa xoa mặt, âm thanh mang theo giọng mũi nồng đậm , “Ừ thì, ba ba cũng không đi tới nơi đó được."
Triệu Đông Đông thấy vẻ mặt của ba mình đã lộ sự mệt nhọc, liền thức thời không hỏi nữa. Hôm nay, ba ba đã nói nhiều lời hơn so với thông lệ mấy năm trước, Triệu Đông Đông nghĩ mà có chút sợ hãi.
Quả nhiên, Triệu Tịch lập tức đem album ảnh khép lại, ngáp một cái, đuổi bé ra ngoài phòng khách, “Bảo bối nhi, con đi xem ti vi đi, ba ba thấy hơi mệt, để ba ba ngủ một lát nha!?"
Triệu Đông Đông bỉu môi, những cũng không dám quấy rối, rầu rĩ không vui đi ra ngoài, ngoan ngoãn tự ngồi xem phim hoạt hình một mình.
Bé không thích sinh nhật! Chán ghét sinh nhật!
Trong ti vi, một bé gái đang chải tóc ngược lên trên, còn ra vẻ đáng yêu làm nũng với mẹ mình: “Má mi, con muốn ăn kem ly!"
Người phụ nữ xinh đẹp ôn nhu cười, sờ sờ tóc trên đỉnh đầu của cô bé, “Sinh nhật của cục cưng mà, con muốn cái gì cũng được hết."
Viền mắt Triệu Đông Đông lập tức đỏ au, “ba" một tiếng tắt nút điều khiển TV, nhìn nhìn cửa phòng đóng chặt mà ba ba đang ngủ bên trong.
Trong lòng bé ủy khuất không thôi, xoay người nằm úp sấp trên ghế, bất động.
Triệu Tịch ngủ đến hơn sáu giờ tối mới tỉnh lại, sắc mặt cũng không tốt hơn trước bao nhiêu. Cậu ngủ cũng không yên ổn, hết giấc mộng này lại tiếp một giấc mộng khác ập đến trong tiềm thức, cuối cùng, cậu tỉnh lại trong sự giẫy giụa và bất lực.
Lúc này trời đã tối, trong phòng lại không có mở đèn, chỉ con lại một mảnh tối tăm. Phòng khách cũng không có âm thanh, tối đến thăm thẳm.
Trong lòng Triệu Tịch đột nhiên cảm thấy hết sực sợ hãi, liền ngay cả dép lê cũng không mang cấp bách chạy ra ngoài. TV không mở, đèn bàn cũng không mở, cậu có bệnh quáng gà, nên không thể nhận rõ hiện có người trong căn phòng này hay không.
“Đông Đông, Đông Đông…" Triệu Tịch nhẹ giọng kêu, ấn nút mở đèn.
Triệu Đông Đông nằm úp sấp ở trên ghế sa lon, nghe được âm thanh, xoa xoa mắt, mê man nhìn cậu.
Triệu Tịch thở phào một hơi chạy tới, liều mạng ôm con vào trong ngực, “Tiểu tử thúi! Nếu buồn ngủ thì phải lên giường nằm chứ! Cũng không chịu đắp chăn, nếu cảm lạnh thì biết làm sao đây, hả?"
Triệu Tịch răn dạy một tràng, càng nói cậu lại càng cảm thấy tức giận thật sự.
Đông Đông bị cậu mắng đến ngốc lăng, nửa ngày không có phản ứng lại.
“Ba ba…"
Trong lòng Triệu Tịch có một đống lời muốn nói cho bé biết, muốn bé phải hiểu chuyện, muốn bé phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, nếu như ba ba không ở bên cạnh, bé cũng không thể để cho mình bị bệnh được.
Triệu Tịch run rẩy đóng mở miệng mấy lần, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, đem hài tử ôm vào trước ngực, thấp giọng xin lỗi: “Xin lỗi, bảo bối. Là ba ba không đúng, không nên mắng con, nhưng con cũng phải tự biết chăm sóc mình cho tốt chứ, ba ba không phải đã nói với con, không thể xem TV rồi ngủ quên sao?"
Đông Đông xấu hổ cúi đầu, âm thanh bé như muỗi kêu, “Ba ba, xin lỗi. Đông Đông sai rồi."
Bé thành thật nói xin lỗi với ba ba, nhưng giọng điệu nghe sao có chút buồn buồn, tủi thân. Triệu Tịch hiểu rõ, trong lòng bé chắc chắn không thật sự biết mình đã làm sai gì.
Cậu hôn môi trán của con trai, để bé hơi hơi nằm ngang trên chân cậu, nói đùa: “Vậy nếu như Đông Đông cảm thấy mệt, có thể nằm trong ***g ngực của ba ba ngủ nha, ba ba bất cứ lúc nào cũng đều hoan nghênh hết đó!"
Triệu Đông Đông tuy đã năm tuổi, thế nhưng cơ thể vẫn chậm phát triển hơn bình thường, thậm chí còn không sánh bằng một bé gái cùng tuổi, bé cứ như vậy ngây ngốc bị ba ba xem như em bé ôm vào lòng, khuôn mặt không hiểu sao lại đỏ tưng bừng.
“Không, không cần, Đông Đông tự mình ngủ!" Bé giơ giơ quả đấm nhỏ, câm giận kêu lên.
Triệu Tịch ha ha cười, “Ừ ừ, bảo bối nhi lớn rồi. Ai, ba ba thật đau lòng nha…"
Triệu Đông Đông cho là cậu thật sự đang thương tâm, giả bộ an ủi, “Không có chuyện gì không có chuyện gì, Đông Đông lớn rồi cũng có thể ôm ba ba ngủ mà."
Triệu Tịch á khẩu không trả lời được, 囧 nét mặt già nua nột nột “Ừ" một tiếng.
Đông Đông hoàn toàn thắng lợi, vui vẻ ở trong ***g ngực của cậu nhảy nhót, “Nha nha! Làm cơm ăn, làm cơm ăn! Đông Đông đói bụng quá đi!"
Trong ***g ngực nhoáng cái trống rỗng, Triệu Tịch có chút không phản ứng kịp, Triệu Đông Đông nhào lên, lay động cánh tay của cậu, “Ba ba làm cơm đi!"
Triệu Tịch “Ừ ừ" hai tiếng, vội vàng bò lên, đeo tạp dề vào, nhanh nhẹn xuống nhà bếp chuẩn bị cơm tối.
Tác giả :
Điềm Mật Sinh Hoạt