Trong Phim Ngoài Đời
Chương 38: Trả lại cho em
Edit: Pink2205
Nhìn bó hoa hồng đặt trên bàn kia, Quý Hoài Thịnh nhíu mày, đưa tay che mũi, quay đầu lại nói với Lâm Chi: “Tôi bị dị ứng phấn hoa, em ném bó hoa hồng này đi!"
“A?… Cái này…" Lâm Chi hơi do dự, cô vừa nhận được mà, còn chưa ngắm đủ đã phải ném đi ư.
Thấy cô không chịu, Quý Hoài Thịnh ủ rũ nói: “Nếu tôi bị dị ứng, tâm trạng sẽ không tốt, bệnh tình cũng nặng thêm, những lần trị liệu trước đây đều uổng phí. Em không muốn phối hợp thì trả tiền vi phạm hợp đồng đi."
“Được rồi." Lâm Chi mếu máo, không tình nguyện nói.
Cô cầm lấy bó hoa trên bàn, vẻ mặt tiếc hận đi ra cửa.
Vừa đi được hai bước, Quý Hoài Thịnh đã giữ chặt tay cô, lấy bó hoa ném ra cạnh cửa: “Tí nữa về, tôi sẽ vứt giúp em, bây giờ đi rửa tay."
Anh kéo Lâm Chi vào toilet, đứng phía sau, ôm trọn cô trong ngực, lấy chút nước rửa tay bôi lên bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô, nhẹ nhàng kì cọ.
“Vì sao phải rửa tay?" Lâm Chi bối rối.
Quý Hoài Thịnh vuốt ve mu bàn tay cô: “Hôm nay em ở ngoài cả ngày, tay sờ qua quá nhiều thứ, dính đầy bụi bặm vi khuẩn. Em không rửa sạch sẽ mà sờ tôi, tâm tình tôi sẽ không tốt."
“Tôi đã rửa tay lúc ăn cơm ở bên ngoài rồi."
“Rửa một lần không sạch, phải ba lần."
Quý Hoài Thịnh vặn vòi nước để rửa sạch bọt xà phòng trên tay hai người, sau đó lại lấy thêm chút dung dịch rửa tay, tiếp tục nhẹ nhàng xoa lên ngón tay, lòng bàn tay, mu bàn tay cô.
Lâm Chi cảm thấy lúc này giống y như khi cô còn nhỏ, vừa đi nhà trẻ về liền bị ba ba kéo vào toilet rửa tay.
Chẳng qua “ba ba" này yêu cầu quá nghiêm khắc, phải rửa ba lần mới bỏ qua.
Cô nghiêng đầu nhìn trộm Quý Hoài Thịnh, phát hiện đôi môi mỏng của anh mím chặt, quai hàm góc cạnh rõ ràng hơi bạnh ra, sắc mặt không vui, quả thực tâm tình không tốt cho lắm.
Rửa tay xong, Quý Hoài Thịnh bế Lâm Chi đặt lên bồn rửa tay rồi len vào giữa hai chân cô. Tay anh giữ lấy đầu cô, đôi môi mỏng hơi lạnh mang theo một chút tức giận áp lên đôi môi đỏ mềm mại của cô.
Đây không phải nụ hôn nhẹ nhàng ôn nhu. Trong lúc quấn quýt, Lâm Chi cảm thấy môi mình hơi đau.
Anh hôn quá mãnh liệt, vừa gặm vừa cắn, sức lực cũng không nhẹ, như muốn ăn cô vào trong miệng.
Lâm Chi thở gấp, đẩy ngực anh.
Quý Hoài Thịnh buông cô ra, hai đôi môi đang kề vào nhau cũng tách rời, có một sợi chỉ bạc nối giữa môi hai người.
Anh vươn ngón tay ra, vuốt ve cánh môi sưng đỏ của cô, hỏi: “Hôm nay Chu Hách có hôn chỗ này không?"
Khi nói lời này, sắc mặt Quý Hoài Thịnh âm trầm đáng sợ. Lâm Chi cảm thấy dáng vẻ của anh lúc này giống như đang chất vấn vợ mình ra ngoài hẹn hò cùng tình nhân vậy.
Nhưng rõ ràng hai người chẳng có quan hệ gì, đến “bạn giường" cũng không phải, chẳng hiểu sao anh lại hỏi cô như vậy? Chắc là vì bệnh sạch sẽ.
Lâm Chi sợ anh sẽ chà môi cô ba lần với lý do tâm tình không tốt. Bây giờ môi cô vẫn còn đau râm ran, không chịu nổi sự giày vò của anh đâu.
Vì thế cô ngoan ngoãn trả lời: “Không."
Sắc mặt Quý Hoài Thịnh lúc này mới dịu đi đôi chút, ngón tay đang vuốt ve môi cô cũng giảm bớt sức lực.
Anh ôm Lâm Chi ra khỏi toilet, đặt cô lên giường, lại cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng của cô, nhưng lần này rất dịu dàng ôn nhu.
Nhẹ nhàng liếm láp, mút mát, sức mạnh vừa phải, giống nhu cơn gió mùa xuân mềm mại, thổi đi đau đớn, bây giờ chỉ còn cảm giác tê dại trên môi.
Lâm Chi bị anh hôn đến ý loạn tình mê, đưa tay cởi cúc áo sơ mi của anh, luồn vào trong, vuốt ve cơ ngực gợi cảm.
Đến khi bàn tay nhỏ của cô chạm vào háng anh, lại bị anh bắt lấy.
Giọng Quý Hoài Thịnh khàn khàn: “Hôm nay điều trị đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục."
Sau đó anh đứng dậy chỉnh trang lại quần áo, nhặt bó hoa hồng vứt dưới sàn, rồi mở cửa rời đi.
Lâm Chi ngơ ngác nhìn cửa phòng đóng chặt, cảm thấy không thể tin nổi. Điều trị của Quý Hoài Thịnh hôm nay chỉ là rửa tay, sau đó ôm hôn, quá ngây thơ so với ngày hôm qua.
Sau ngày hôm qua, cô còn nghĩ lần trị liệu kế tiếp của anh sẽ rất khó tả. Chuyện đáng xấu hổ hơn là vừa được anh hôn mấy cái, quần lót của cô đã ẩm ướt, còn anh cứ thế bỏ đi.
Lâm Chi dục cầu bất mãn nghĩ, liệu có phải anh lại không cứng nổi lần nữa không?
Quý Hoài Thịnh thì nghĩ: hôm qua Lâm Chi bị anh làm đến ngất xỉu, nếu hôm nay còn tiếp tục như thế, anh sợ thân thể cô không chịu nổi. Anh muốn cho cô nghỉ ngơi một đêm, nên mới rời đi.
Anh cầm bó hoa hồng và đi đến chỗ thùng rác lớn bên ngoài biệt thự, dứt khoát ném vào trong, sau đó về phòng.
- --
Nắng mai hắt vào phòng, Lâm Chi là bị một loạt tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.
Cô mơ màng ra mở cửa, phát hiện Quý Hoài Thịnh ôm một chậu hoa cúc nhỏ đứng bên ngoài..
Khi nhìn thấy chậu hoa trong tay anh, hai mắt Lâm Chi đột nhiên sáng ngời. Anh định tặng nó cho cô à?
Anh nói: “Hôm qua ném bó hoa của em đi, hôm nay trả lại em một chậu."
Hóa ra là “trả", chứ không phải “tặng", Lâm Chi cảm thấy hới mất mát. Cô nhận lấy chậu hoa trong tay anh, “Ồ" một tiếng, đóng cửa lại.
Nhìn bó hoa hồng đặt trên bàn kia, Quý Hoài Thịnh nhíu mày, đưa tay che mũi, quay đầu lại nói với Lâm Chi: “Tôi bị dị ứng phấn hoa, em ném bó hoa hồng này đi!"
“A?… Cái này…" Lâm Chi hơi do dự, cô vừa nhận được mà, còn chưa ngắm đủ đã phải ném đi ư.
Thấy cô không chịu, Quý Hoài Thịnh ủ rũ nói: “Nếu tôi bị dị ứng, tâm trạng sẽ không tốt, bệnh tình cũng nặng thêm, những lần trị liệu trước đây đều uổng phí. Em không muốn phối hợp thì trả tiền vi phạm hợp đồng đi."
“Được rồi." Lâm Chi mếu máo, không tình nguyện nói.
Cô cầm lấy bó hoa trên bàn, vẻ mặt tiếc hận đi ra cửa.
Vừa đi được hai bước, Quý Hoài Thịnh đã giữ chặt tay cô, lấy bó hoa ném ra cạnh cửa: “Tí nữa về, tôi sẽ vứt giúp em, bây giờ đi rửa tay."
Anh kéo Lâm Chi vào toilet, đứng phía sau, ôm trọn cô trong ngực, lấy chút nước rửa tay bôi lên bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô, nhẹ nhàng kì cọ.
“Vì sao phải rửa tay?" Lâm Chi bối rối.
Quý Hoài Thịnh vuốt ve mu bàn tay cô: “Hôm nay em ở ngoài cả ngày, tay sờ qua quá nhiều thứ, dính đầy bụi bặm vi khuẩn. Em không rửa sạch sẽ mà sờ tôi, tâm tình tôi sẽ không tốt."
“Tôi đã rửa tay lúc ăn cơm ở bên ngoài rồi."
“Rửa một lần không sạch, phải ba lần."
Quý Hoài Thịnh vặn vòi nước để rửa sạch bọt xà phòng trên tay hai người, sau đó lại lấy thêm chút dung dịch rửa tay, tiếp tục nhẹ nhàng xoa lên ngón tay, lòng bàn tay, mu bàn tay cô.
Lâm Chi cảm thấy lúc này giống y như khi cô còn nhỏ, vừa đi nhà trẻ về liền bị ba ba kéo vào toilet rửa tay.
Chẳng qua “ba ba" này yêu cầu quá nghiêm khắc, phải rửa ba lần mới bỏ qua.
Cô nghiêng đầu nhìn trộm Quý Hoài Thịnh, phát hiện đôi môi mỏng của anh mím chặt, quai hàm góc cạnh rõ ràng hơi bạnh ra, sắc mặt không vui, quả thực tâm tình không tốt cho lắm.
Rửa tay xong, Quý Hoài Thịnh bế Lâm Chi đặt lên bồn rửa tay rồi len vào giữa hai chân cô. Tay anh giữ lấy đầu cô, đôi môi mỏng hơi lạnh mang theo một chút tức giận áp lên đôi môi đỏ mềm mại của cô.
Đây không phải nụ hôn nhẹ nhàng ôn nhu. Trong lúc quấn quýt, Lâm Chi cảm thấy môi mình hơi đau.
Anh hôn quá mãnh liệt, vừa gặm vừa cắn, sức lực cũng không nhẹ, như muốn ăn cô vào trong miệng.
Lâm Chi thở gấp, đẩy ngực anh.
Quý Hoài Thịnh buông cô ra, hai đôi môi đang kề vào nhau cũng tách rời, có một sợi chỉ bạc nối giữa môi hai người.
Anh vươn ngón tay ra, vuốt ve cánh môi sưng đỏ của cô, hỏi: “Hôm nay Chu Hách có hôn chỗ này không?"
Khi nói lời này, sắc mặt Quý Hoài Thịnh âm trầm đáng sợ. Lâm Chi cảm thấy dáng vẻ của anh lúc này giống như đang chất vấn vợ mình ra ngoài hẹn hò cùng tình nhân vậy.
Nhưng rõ ràng hai người chẳng có quan hệ gì, đến “bạn giường" cũng không phải, chẳng hiểu sao anh lại hỏi cô như vậy? Chắc là vì bệnh sạch sẽ.
Lâm Chi sợ anh sẽ chà môi cô ba lần với lý do tâm tình không tốt. Bây giờ môi cô vẫn còn đau râm ran, không chịu nổi sự giày vò của anh đâu.
Vì thế cô ngoan ngoãn trả lời: “Không."
Sắc mặt Quý Hoài Thịnh lúc này mới dịu đi đôi chút, ngón tay đang vuốt ve môi cô cũng giảm bớt sức lực.
Anh ôm Lâm Chi ra khỏi toilet, đặt cô lên giường, lại cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng của cô, nhưng lần này rất dịu dàng ôn nhu.
Nhẹ nhàng liếm láp, mút mát, sức mạnh vừa phải, giống nhu cơn gió mùa xuân mềm mại, thổi đi đau đớn, bây giờ chỉ còn cảm giác tê dại trên môi.
Lâm Chi bị anh hôn đến ý loạn tình mê, đưa tay cởi cúc áo sơ mi của anh, luồn vào trong, vuốt ve cơ ngực gợi cảm.
Đến khi bàn tay nhỏ của cô chạm vào háng anh, lại bị anh bắt lấy.
Giọng Quý Hoài Thịnh khàn khàn: “Hôm nay điều trị đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục."
Sau đó anh đứng dậy chỉnh trang lại quần áo, nhặt bó hoa hồng vứt dưới sàn, rồi mở cửa rời đi.
Lâm Chi ngơ ngác nhìn cửa phòng đóng chặt, cảm thấy không thể tin nổi. Điều trị của Quý Hoài Thịnh hôm nay chỉ là rửa tay, sau đó ôm hôn, quá ngây thơ so với ngày hôm qua.
Sau ngày hôm qua, cô còn nghĩ lần trị liệu kế tiếp của anh sẽ rất khó tả. Chuyện đáng xấu hổ hơn là vừa được anh hôn mấy cái, quần lót của cô đã ẩm ướt, còn anh cứ thế bỏ đi.
Lâm Chi dục cầu bất mãn nghĩ, liệu có phải anh lại không cứng nổi lần nữa không?
Quý Hoài Thịnh thì nghĩ: hôm qua Lâm Chi bị anh làm đến ngất xỉu, nếu hôm nay còn tiếp tục như thế, anh sợ thân thể cô không chịu nổi. Anh muốn cho cô nghỉ ngơi một đêm, nên mới rời đi.
Anh cầm bó hoa hồng và đi đến chỗ thùng rác lớn bên ngoài biệt thự, dứt khoát ném vào trong, sau đó về phòng.
- --
Nắng mai hắt vào phòng, Lâm Chi là bị một loạt tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.
Cô mơ màng ra mở cửa, phát hiện Quý Hoài Thịnh ôm một chậu hoa cúc nhỏ đứng bên ngoài..
Khi nhìn thấy chậu hoa trong tay anh, hai mắt Lâm Chi đột nhiên sáng ngời. Anh định tặng nó cho cô à?
Anh nói: “Hôm qua ném bó hoa của em đi, hôm nay trả lại em một chậu."
Hóa ra là “trả", chứ không phải “tặng", Lâm Chi cảm thấy hới mất mát. Cô nhận lấy chậu hoa trong tay anh, “Ồ" một tiếng, đóng cửa lại.
Tác giả :
Nhất Diệp Cô Chu