Trong Phim Ngoài Đời
Chương 28: Giúp tôi cắm vào được không
Edit: Pink2205
Khó coi sao?
Quý Hoài Thịnh khó hiểu nhìn Lâm Chi, phát hiện trong đôi mắt ướt át ngà ngà say của cô toàn là hình bóng mình. Trong lòng thoáng rung động, anh giơ tay xoa đầu cô, khóe miệng bất giác nhếch lên, độ cong thích hợp, tạo thành một nụ cười yêu chiều.
Nhìn gương mặt tươi cười của anh, tim Lâm Chi đột nhiên đập gia tốc, đắm chìm giống như lần đầu tiên gặp anh năm ấy.
Cô nhào vào trong lòng Quý Hoài Thịnh, ngẩng đầu hôn lên đôi môi mỏng của anh, đầu tiên là hôn nhẹ, sau đó là nhiệt tình mãnh liệt, mang theo tình ý nhiều năm.
Anh ngơ ngẩn đón nhận nụ hôn của cô, bị hành vi không bình thường của cô làm chấn kinh.
Khi tay Lâm Chi lần mò xuống dưới, nắm lấy dương v*t sưng to qua lớp quần lót, Quý Hoài Thịnh lập tức phục hồi tinh thần, bắt lấy bàn tay nhỏ tác loạn của cô.
“Em biết mình đang làm gì không?" Giọng anh khàn khàn.
“Tôi muốn ngủ với anh." Lâm Chi cảm thấy Quý Hoài Thịnh thật dong dài. Không phải cô đang ở trong mộng sao? Ở trong mộng kiêng kỵ nhiều như vậy làm gì.
“Ôm tôi lên giường." Cô ngồi trên đùi anh, đôi chân trắng nõn quấn lấy eo anh thúc giục.
Ánh mắt Quý Hoài Thịnh sâu thẳm đánh giá Lâm Chi, cô đang mượn rượu giả điên sao? Phương thức có chút đặc biệt đấy.
Thấy Quý Hoài Thịnh không đứng dậy, Lâm Chi kéo tai anh, giọng điệu không vui: “Nhanh lên, anh không nghe lời là tôi cắn đó."
Nói xong cô cắn lên cổ anh một cái, sức lực còn không nhỏ.
Quý Hoài Thịnh đau đớn, rên khẽ một tiếng, cô dám cắn anh thật đấy à.
Lâm Chi vừa cắn vừa vặn vẹo trên người anh, dưới làn váy dài, hoa môi cách quần lót cọ vào nơi phồng lên giữa hai chân anh, chọc cho dương v*t vốn sưng to lại căng thêm vài phần, thật là muốn đòi mạng mà.
Sau khi Lâm Chi lăn lộn một trận, Quý Hoài Thịnh thở hổn hển ôm cô đến bên giường.
Hai chân cô khóa chặt eo anh, đôi tay dùng sức đẩy anh nằm xuống giường: “Nằm xuống, tôi muốn ở trên."
“Sau này tỉnh táo em sẽ hối hận." Quý Hoài Thịnh nằm trên giường gỗ, ngẩng đầu nhìn cô.
“Không đâu." Nằm mơ thì có gì mà hối hận, có phải thật đâu. Để cô ở trong mộng phóng túng một lần đi.
Lâm Chi cởi hết quần áo trên người mình, áp vào người anh, bắt đầu hôn từ đôi môi mỏng của anh, đến hàm dưới mịn màng, xương quai xanh tinh tế và hai quả thù du nhô lên, lướt qua cơ bụng gợi cảm, đi xuống quần lót đang bao bọc lấy hạ thân anh.
Cô kéo quần lót của anh xuống, dương v*t thô to tức khắc nhảy ra, đập vào đôi môi đỏ mọng của cô.
Nhìn dương v*t dữ tợn phủ kín gân xanh, Lâm Chi hơi chần chờ một chút rồi há mồm ngậm lấy, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt đảo qua lỗ nhỏ và hành thân thô to, nhẹ nhàng liếm láp.
Cảm giác được bao bọc trong khoang miệng ấm áp ướt át quá mỹ diệu, Quý Hoài Thịnh khẽ rên một tiếng, những nơi được cô hôn qua đều nóng rực như bị lửa đốt.
Anh cảm thấy Lâm Chi sau khi say rượu đúng là yêu tinh hút máu người. Lúc này trông cô thật gợi cảm, yêu mị, lớn mật, khác một trời một vực với vẻ dịu dàng đoan trang thường ngày. Cô giống như tiểu dã miêu đanh đá, làm người ta muốn ngừng mà không được.
Ngậm “cậu nhỏ" của Quý Hoài Thịnh được vài phút, Lâm Chi cảm thấy miệng hơi mỏi, liền nhả ra, hơi nâng mông lên, để dương v*t thô to dính đầy nước miếng nhắm ngay hoa huy*t rồi chậm rãi đẩy vào.
Quy đầu mượt mà hơi tách chân tâm của cô ra, cọ qua cọ lại, khi lướt qua cửa huyệt ướt át thì luồn vào trong, nhẹ nhàng chọc vào thịt mềm, mang đến chút tê dại hư không, khiến Lâm Chi rùng mình một cái.
Cô cảm thấy bên trong thật ngứa, cả người trống rỗng, rất muốn nhét đại gia hỏa của anh vào đó.
Cô đỡ cây gậy thô to của anh nhắm thẳng vào hoa huy*t, mông hạ xuống, mỗi lần khó khăn lắm mới đi vào được một chút rồi quy đầu lại bị tuột ra, chệch sang bên cạnh.
Thử vài lần đều không vào được, Lâm Chi có chút nóng nảy, cảm giác trống rỗng ngứa ngáy trong thân thể ngày càng mãnh liệt, như muốn bức điên cô.
Cô khóc sướt mướt năn nỉ bên tai anh: “Ô… Không vào được, khó chịu quá, rất muốn cắm vào, anh giúp tôi được không."
Quý Hoài Thịnh chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, gân xanh nổi đầy trán, chỉ muốn làm chết cô luôn. Dám dùng giọng điệu nũng nịu này ở trên giường cầu xin anh, đúng là thiếu đòn mà!
Nhưng nhìn vẻ mặt khó chịu của cô, anh lại không đành lòng tra tấn cô nữa.
Giọng anh ám ách: “Đỡ dương v*t nhắm thẳng cửa huyệt, thử lại lần nữa."
Lâm Chi nghe lời đỡ dương v*t thô to nhắm ngay cửa huyệt ướt đẫm của mình.
Anh chỉ thị: “Mông dùng sức, từ từ ngồi xuống."
Khi Lâm Chi ngồi xuống, anh đột nhiên thẳng lưng đẩy người về phía trước, quy đầu tách hai mảnh hoa môi, cắm vào trong hoa huy*t ướt át.
Tầng tầng lớp lớp nếp uốn bên trong bao chặt lấy quy đầu đến phát đau, Quý Hoài Thịnh lại tiếp tục đỉnh về phía trước, dương v*t mở rộng con đường chật hẹp, cọ vào những điểm nhô lên, đi vào được hơn nửa.
“A…" Lâm Chi nhíu mày, khẽ kêu một tiếng.
Trướng quá, hoa huy*t đã được khỏa lấp. Nhưng thứ đó vẫn còn chưa vào hết, cô còn muốn tiếp tục cắm vào nữa, giảm bớt hư không ngứa ngáy sâu bên trong.
Lâm Chi hít một hơi thật sâu, mông tiếp tục hạ xuống, dương v*t thô dài từng chút từng chút đi sâu vào trong hoa huy*t, cho đến khi hạ thân của cô và Quý Hoài Thịnh dán sát vào nhau.
Nơi riêng tư của hai người không còn khe hở, chỉ có thể nhìn thấy hai túi cầu của Quý Hoài Thịnh đung đưa bên ngoài.
Khó coi sao?
Quý Hoài Thịnh khó hiểu nhìn Lâm Chi, phát hiện trong đôi mắt ướt át ngà ngà say của cô toàn là hình bóng mình. Trong lòng thoáng rung động, anh giơ tay xoa đầu cô, khóe miệng bất giác nhếch lên, độ cong thích hợp, tạo thành một nụ cười yêu chiều.
Nhìn gương mặt tươi cười của anh, tim Lâm Chi đột nhiên đập gia tốc, đắm chìm giống như lần đầu tiên gặp anh năm ấy.
Cô nhào vào trong lòng Quý Hoài Thịnh, ngẩng đầu hôn lên đôi môi mỏng của anh, đầu tiên là hôn nhẹ, sau đó là nhiệt tình mãnh liệt, mang theo tình ý nhiều năm.
Anh ngơ ngẩn đón nhận nụ hôn của cô, bị hành vi không bình thường của cô làm chấn kinh.
Khi tay Lâm Chi lần mò xuống dưới, nắm lấy dương v*t sưng to qua lớp quần lót, Quý Hoài Thịnh lập tức phục hồi tinh thần, bắt lấy bàn tay nhỏ tác loạn của cô.
“Em biết mình đang làm gì không?" Giọng anh khàn khàn.
“Tôi muốn ngủ với anh." Lâm Chi cảm thấy Quý Hoài Thịnh thật dong dài. Không phải cô đang ở trong mộng sao? Ở trong mộng kiêng kỵ nhiều như vậy làm gì.
“Ôm tôi lên giường." Cô ngồi trên đùi anh, đôi chân trắng nõn quấn lấy eo anh thúc giục.
Ánh mắt Quý Hoài Thịnh sâu thẳm đánh giá Lâm Chi, cô đang mượn rượu giả điên sao? Phương thức có chút đặc biệt đấy.
Thấy Quý Hoài Thịnh không đứng dậy, Lâm Chi kéo tai anh, giọng điệu không vui: “Nhanh lên, anh không nghe lời là tôi cắn đó."
Nói xong cô cắn lên cổ anh một cái, sức lực còn không nhỏ.
Quý Hoài Thịnh đau đớn, rên khẽ một tiếng, cô dám cắn anh thật đấy à.
Lâm Chi vừa cắn vừa vặn vẹo trên người anh, dưới làn váy dài, hoa môi cách quần lót cọ vào nơi phồng lên giữa hai chân anh, chọc cho dương v*t vốn sưng to lại căng thêm vài phần, thật là muốn đòi mạng mà.
Sau khi Lâm Chi lăn lộn một trận, Quý Hoài Thịnh thở hổn hển ôm cô đến bên giường.
Hai chân cô khóa chặt eo anh, đôi tay dùng sức đẩy anh nằm xuống giường: “Nằm xuống, tôi muốn ở trên."
“Sau này tỉnh táo em sẽ hối hận." Quý Hoài Thịnh nằm trên giường gỗ, ngẩng đầu nhìn cô.
“Không đâu." Nằm mơ thì có gì mà hối hận, có phải thật đâu. Để cô ở trong mộng phóng túng một lần đi.
Lâm Chi cởi hết quần áo trên người mình, áp vào người anh, bắt đầu hôn từ đôi môi mỏng của anh, đến hàm dưới mịn màng, xương quai xanh tinh tế và hai quả thù du nhô lên, lướt qua cơ bụng gợi cảm, đi xuống quần lót đang bao bọc lấy hạ thân anh.
Cô kéo quần lót của anh xuống, dương v*t thô to tức khắc nhảy ra, đập vào đôi môi đỏ mọng của cô.
Nhìn dương v*t dữ tợn phủ kín gân xanh, Lâm Chi hơi chần chờ một chút rồi há mồm ngậm lấy, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt đảo qua lỗ nhỏ và hành thân thô to, nhẹ nhàng liếm láp.
Cảm giác được bao bọc trong khoang miệng ấm áp ướt át quá mỹ diệu, Quý Hoài Thịnh khẽ rên một tiếng, những nơi được cô hôn qua đều nóng rực như bị lửa đốt.
Anh cảm thấy Lâm Chi sau khi say rượu đúng là yêu tinh hút máu người. Lúc này trông cô thật gợi cảm, yêu mị, lớn mật, khác một trời một vực với vẻ dịu dàng đoan trang thường ngày. Cô giống như tiểu dã miêu đanh đá, làm người ta muốn ngừng mà không được.
Ngậm “cậu nhỏ" của Quý Hoài Thịnh được vài phút, Lâm Chi cảm thấy miệng hơi mỏi, liền nhả ra, hơi nâng mông lên, để dương v*t thô to dính đầy nước miếng nhắm ngay hoa huy*t rồi chậm rãi đẩy vào.
Quy đầu mượt mà hơi tách chân tâm của cô ra, cọ qua cọ lại, khi lướt qua cửa huyệt ướt át thì luồn vào trong, nhẹ nhàng chọc vào thịt mềm, mang đến chút tê dại hư không, khiến Lâm Chi rùng mình một cái.
Cô cảm thấy bên trong thật ngứa, cả người trống rỗng, rất muốn nhét đại gia hỏa của anh vào đó.
Cô đỡ cây gậy thô to của anh nhắm thẳng vào hoa huy*t, mông hạ xuống, mỗi lần khó khăn lắm mới đi vào được một chút rồi quy đầu lại bị tuột ra, chệch sang bên cạnh.
Thử vài lần đều không vào được, Lâm Chi có chút nóng nảy, cảm giác trống rỗng ngứa ngáy trong thân thể ngày càng mãnh liệt, như muốn bức điên cô.
Cô khóc sướt mướt năn nỉ bên tai anh: “Ô… Không vào được, khó chịu quá, rất muốn cắm vào, anh giúp tôi được không."
Quý Hoài Thịnh chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, gân xanh nổi đầy trán, chỉ muốn làm chết cô luôn. Dám dùng giọng điệu nũng nịu này ở trên giường cầu xin anh, đúng là thiếu đòn mà!
Nhưng nhìn vẻ mặt khó chịu của cô, anh lại không đành lòng tra tấn cô nữa.
Giọng anh ám ách: “Đỡ dương v*t nhắm thẳng cửa huyệt, thử lại lần nữa."
Lâm Chi nghe lời đỡ dương v*t thô to nhắm ngay cửa huyệt ướt đẫm của mình.
Anh chỉ thị: “Mông dùng sức, từ từ ngồi xuống."
Khi Lâm Chi ngồi xuống, anh đột nhiên thẳng lưng đẩy người về phía trước, quy đầu tách hai mảnh hoa môi, cắm vào trong hoa huy*t ướt át.
Tầng tầng lớp lớp nếp uốn bên trong bao chặt lấy quy đầu đến phát đau, Quý Hoài Thịnh lại tiếp tục đỉnh về phía trước, dương v*t mở rộng con đường chật hẹp, cọ vào những điểm nhô lên, đi vào được hơn nửa.
“A…" Lâm Chi nhíu mày, khẽ kêu một tiếng.
Trướng quá, hoa huy*t đã được khỏa lấp. Nhưng thứ đó vẫn còn chưa vào hết, cô còn muốn tiếp tục cắm vào nữa, giảm bớt hư không ngứa ngáy sâu bên trong.
Lâm Chi hít một hơi thật sâu, mông tiếp tục hạ xuống, dương v*t thô dài từng chút từng chút đi sâu vào trong hoa huy*t, cho đến khi hạ thân của cô và Quý Hoài Thịnh dán sát vào nhau.
Nơi riêng tư của hai người không còn khe hở, chỉ có thể nhìn thấy hai túi cầu của Quý Hoài Thịnh đung đưa bên ngoài.
Tác giả :
Nhất Diệp Cô Chu