Trong Nhà Có Một Nam Phụ
Chương 57
Editor: HD
Chụp ảnh cưới xong, đã là năm giờ chiều, lúc này Diệp Đàn đi dạo với Ngọc Bạch Y.
Đường phố Florence rất sạch sẽ, cũng không có nhiều người đi lại, Diệp Đàn với Ngọc Bạch Y chậm rãi bước đi, Diệp Đàn nói với hắn, “Phải rồi, tối hôm qua phát sóng tập hai phim Sinh sát, không biết tỉ lệ người xem có cao không, còn nữa không biết mọi người có thích anh diễn vai Vô Lượng không."
“A, em cảm thấy hơi lo lắng, hay là gọi điện thoại hỏi bọn họ nhỉ?" Diệp Đàn lấy điện thoại ra lầm bầm nói, “Chắc chắn là mọi người yêu thích nhân vật Vô Lượng này, anh gặp áp lực quá lớn rồi."
“Em thích Vô Lượng không?"
Diệp Đàn lập tức ngẩng đầu trả lời: “Tất nhiên là thích."
Ngọc Bạch Y kéo tay Diệp Đàn, sắc mặt hắn rất bình thản, “Thích nhiều không?"
Ác ác ác ác! Nam thần muốn mị khen hắn đây mà! Dù sao đối với phương diện khen ngợi nam thần cũng khá thẳng thắn.
“Cực kì yêu thích luôn!" Diệp Đàn ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Ngọc Bạch Y, cô thành thật nói, “Thích nhất trên đời!"
Ngọc Bạch Y dừng bước, nét mặt của hắn bình tĩnh, tâm tình không chút thay đổi, giọng nói ngữ điệu đều vô cùng chậm rãi bình tĩnh: “Còn thích Vô Lượng hơn cả tôi nữa sao?"
Ôi trời…
“Nhưng mà anh là người diễn vai Vô Lượng." Diệp Đàn sững sờ nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Ngọc Bạch Y, “Bởi vì là anh đóng vai ấy, cho nên em mới yêu thích, tất nhiên em vẫn thích anh nhất, điều này là không thể nghi ngờ."
“Ừ." Hắn nhàn nhạt trả lời, xoa đầu Diệp Đàn, “Tôi cũng thích em nhất."
Sau khi đi mấy bước Diệp Đàn mới kịp phản ứng… Ngọc Bạch Y nói chuyện lòng vòng để bắt mị tự khai lời trong lòng a -_-.
Diệp Đàn phát hiện, bản thân mình càng ngày càng hiểu rõ nam thần.
“Nam thần, anh muốn nghe cái gì thì cứ nói thẳng nha." Diệp Đàn cười tủm tỉm, “Lỡ như em không hiểu được ý của anh, anh lại tốn công dẫn dụ em nha."
Ngọc Bạch Y liếc cô một cái, giọng nói nhẹ nhàng, “Dẫn dụ em không tốn chút công sức thời gian nào đâu."
Diệp Đàn: … nói như anh thật khiến người ta mất hứng.
“Ý anh là em dễ dàng bị anh dụ dỗ vậy sao?" Diệp Đàn dùng sức nắm tay Ngọc Bạch Y, cường điệu, “Tướng công đại nhân, chuyện này liên quan tới chỉ số thông minh của nương tử anh, tốt nhất là anh nên đưa ra một câu trả lời hợp lý đi!"
“Tất cả mọi chuyện liên quan tới em, đều không hề lãng phí." Tiếng nói Ngọc Bạch Y lành lạnh như gió đêm mềm mại thổi vào tai Diệp Đàn, “Tất cả thời gian của tôi vốn thuộc về em."
Diệp Đàn: ^w^ được, em chấp nhận tha thứ cho anh.
Sau đó liền quên hẳn chuyện gọi điện thoại hỏi thăm tỷ lệ người xem…
Càng đi xa đường phố càng náo nhiệt hơn, người đông dần, cửa hàng mọc lên như rừng, đèn điện sáng trưng, khu phố này nhộn nhịp không khác gì ban ngày.
Đi thẳng qua dòng người hối hả, lúc đó Diệp Đàn mới hiểu được thế nào gọi là nổi tiếng trong nháy mắt.
Ngày trước Ngọc Bạch Y được lên trang đầu của tạp chí và có tham gia vài chương trình tivi, luc đó hắn đã có kha khá lượng fan hâm mộ rồi, nhưng dù sao cũng không có tác phẩm tiêu biểu nào, cho nên số đông quần chúng không biết tới hắn, dọc đường đi, người ta nhìn hắn cũng bởi vì bộ dáng của hắn quá đẹp thôi.
Ban ngày cô và Ngọc Bạch Y chỉ chụp vài tấm ảnh ngoại cảnh, còn lại đều chụp trong phòng, cho nên không gặp nhiều người địa phương, bởi vậy buổi tối đi ra ngoài Diệp Đàn không có chuẩn bị gì hết, cuối cùng chỉ đành lôi kéo Ngọc Bạch Y chật vật chạy trốn.
Nhưng mà lại bị hai cô gái đứng đằng trước chặn lại.
Cô gái tóc dài váy dài vừa nhìn thấy Ngọc Bạch Y lập tức kích động, không khống chế được mà hét lớn trên đường: “Trời ạ! Thật sự là Vô Lượng tiên tôn! Tiên tôn anh có khỏe không!!! Trời ơi sao đẹp trai quá!! Tôi đang mơ phải không!! Tối qua mới vừa thấy anh trên TV, bây giờ lại nhìn thấy người thật!"
Cô gái đeo balo bên cạnh cũng hăng hái gọi: “Ôi trời ơi, Tiên Tôn anh thật sự giỏi quá! Anh không biết đâu lúc đầu em coi phim là để ngắm Đường Khải Dương, kết quả anh vừa mới xuất hiện! Đầu óc em liền không biết trời đất gì hết! Anh còn diễn hay hơn cả tưởng tượng!!"
“Đúng vậy đúng vậy!" Cô gái tóc dài nói năng lộn xộn, “Một cái ánh mắt thôi cũng đủ giết chết trái tim em! Bây giờ nhìn thấy Tiên Tôn đại nhân ở đời thực, anh thật không làm người ta thất vọng tí nào, Tiên Tôn đại nhân anh quá soái! Qúa xuất sắc! Anh cực kì soái cực kì có khí chất khiến người ta tạo phản a! Đại nhân có thể chụp chung với tụi em một tấm hình không?"
Hai cô gái này vừa hét vừa líu ríu ầm ĩ, làm cho người đi đường vây lại đông hơn, ban đầu chỉ có mấy người hâm mộ muốn vào xin chữ ký, cuối cùng lại kéo thêm một đám người coi náo nhiệt, sau đó, có tin đồn ‘Có một đại minh tinh đang ở đây’, toàn bộ đường đi kín mít hỗn loạn.
Lúc cô gái kia hét lên, Diệp Đàn có chút ngây ngốc, sau đó kịp phản ứng, vội vàng từ chối lời thỉnh cầu của cô gái đó, rồi kéo tay Ngọc Bạch Y chạy ra ngoài.
Tuy nhiên mấy cô gái kia vẫn kiên trì chạy theo.
Chạy một quãng thật xa, ra khỏi khu phố, Diệp Đàn vịn ven tường dừng lại miệng thở hồng hộc.
“Thật sự là… thật sự là… người sợ nổi tiếng." Diệp Đàn chậm rãi hít thở, sau đó nói hết lời kia, “Heo sợ mập, nam thần, về sau anh đeo khẩu trang vào để dễ sống nha."
Ngọc Bạch Y đưa lưng về phía cô, ngồi xuống, “Leo lên, tôi cõng em đi."
“Hả, không cần đâu, cũng không mệt lắm đâu." Diệp Đàn nhìn tấm lưng rộng lớn của Ngọc Bạch Y, chạy nãy giờ mà hắn không đổ bất kì giọt mồ hôi nào, mái tóc đen mềm mại tản ra trên lưng, Diệp Đàn nhẹ nhàng nói, “Chúng ta nắm tay nhau đi về được rồi."
Ngọc Bạch Y không động đậy, giọng nói nhàn nhạt, “Tôi muốn cõng em."
Vì vậy Diệp Đàn ngoan ngoãn nằm lên lưng hắn.
Diệp Đàn vừa nằm lên lưng Ngọc Bạch Y, liền thấy hai cô gái kia đuổi tới, giọng nói yếu ớt, “Thật xin lỗi anh Tiên Tôn đại nhân." Trong giọng nói cô gái tóc dài có chút nghẹn ngào, “Tại vì tụi em quá kích động, cho nên không chú ý xung quanh, lại rước thêm phiền phức cho Tiên Tôn đại nhân, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi anh!"
Cô bé này cũng không lớn tuổi lắm, bộ dáng cỡ chừng mười mấy, Diệp Đàn nằm trên vai Ngọc Bạch Y, nhìn hai cô bé mấy lần.
“Được rồi." Diệp Đàn lên tiếng, tiếng nói ngọt ngào dịu dàng, “Hai em yêu thích bộ phim chồng chị đóng, khiến chị rất vui."
Lúc này hai cô bé đó mới chú ý tới cô gái luôn ở bên cạnh thần tượng của mình, hiện tại tiên tôn đại nhân đang cõng cô, sau lưng hắn hiện ra một khuôn mặt hết sức xinh đẹp.
Hai cô gái có chút ngẩn ngơ nhìn cặp tình nhân cực kì xuất chúng xinh đẹp này.
Cả người Tiên Tôn đại nhân toát ra vẻ lạnh lùng hơn người, hắn dùng bộ dạng cưng chiều sủng nịnh để cõng vợ mình sau lưng, thản nhiên như không đứng trước mặt các cô, ánh mắt của hắn rất lạnh nhạt bình tĩnh, thế nhưng sau khi vợ hắn lên tiếng, Tiên Tôn đại nhân liền theo bản năng hơi nghiêng đầu, nhìn vợ mình đang nằm trên vai mình, khoảng cách gần như thế, ánh mắt của hắn tuy vẫn không thay đổi, nhưng lại khiến người ta cảm thấy sự ấm áp toát ra từ người khiến.
Giống như một vị thần lạnh nhạt ở thiên ngoại thiên, nhưng khi xuống trần thì sưởi ấm cả nhân gian.
Trong lúc nhất thời hai cô gái ấy đều ngẩn người nhìn.
“Hai người về đi." Ngọc Bạch Y nhàn nhạt mở miệng, “Cảm ơn."
Cuối cùng vẫn cho chụp chung một tấm hình.
Diệp Đàn muốn leo xuống khỏi lưng Ngọc Bạch Y, nhưng mà Ngọc Bạch Y đứng vững cơ thể, cứ như vậy cõng cô, lần đầu tiên chụp hình cùng với người hâm mộ, cũng là lần duy nhất.
Khi về đến nhà, Diệp Đàn gọi điện thoại cho Bạch Uyển Thư, Bạch Uyển Thư nghe xong trên đầu tràn đầy hắc tuyến, “Có thể để ý chút được không? Không phải là gần đây cậu rất để ý tin tức trên weibo sao? Nam nhân của cậu đang nổi tiếng mà cũng không biết à? Huống chi nam nhân của cậu tóc dài, thần thái với cái vẻ mặt đó, bị người khác nhận ra cũng không có gì lạ."
Tối hôm qua Ngọc Bạch Y uống rượu say cho nên cô chưa kịp mở weibo coi, cả ngày hôm nay mải lo chụp ảnh cưới nên càng không đụng tới điện thoại.
“Nổi tiếng lắm sao?"
“Cực kì nổi tiếng, cực kì luôn đó." Bạch Uyển Thư liên tục thở dài, “Bây giờ tìm một người vừa có nhan sắc, vừa có thực lực, lại thêm dàn fan đông đảo thật hiếm thấy, ài, mấy năm này mình chẳng tìm thấy ai đủ tiêu chuẩn như vậy."
Bạch Uyển Thư dừng một chút, nói thêm, “Bảo nam nhân của cậu ra nghe điện thoại đi, quản lý Bạch có việc tìm hắn."
Diệp Đàn: …
Nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Ngọc Bạch Y.
Ở đầu bên kia điện thoại Bạch Uyển Thư nói nhỏ nhẹ hết sức có thể, “Tôi giúp anh nhận một bộ phim, đợi các người đi du lịch về, mới bắt đầu bấm máy, không nhiều cảnh quay đâu."
“Không nhận."
“Đừng vội vàng từ chối tôi." Bạch Uyển Thư hừ một tiếng nói, “Anh đồng ý nhận vai, tôi sẽ nói cho anh biết biện pháp ở lại thế giới này, thế nào? Có muốn làm giao dịch này hay không?"
Ngọc Bạch Y im lặng một lúc, Diệp Đàn ở bên cạnh lật sách của hắn, ánh mắt của cô trong trẻo chăm chủ, ánh sáng chiếu đến rất ấm áp.
Hắn mở miệng, chậm rãi nói, “Tiểu Diệp đi cùng với tôi, thành giao."
“Ok, tin tức xấu là…" Bạch Uyển Thư hoàn toàn có thể đoán được Ngọc Bạch Y sẽ đồng ý, “Tìm đường sống trong cõi chết, tin tức tốt là…" Bạch Uyển Thư cười mờ ám, “Anh có thể quay lại cổ đại."
Ngọc Bạch Y bên kia trầm mặc một hồi lâu.
“Bản thân anh cũng hiểu rõ phải làm như thế nào mà?" Bạch Uyển Thư ngưng một chút, “Anh hối hận sao?"
“Không phải." Hiếm khi Ngọc Bạch Y lại thở dài, “Là sợ hãi."
Hắn cũng biết biện pháp này, nhưng cách đó quá mức nguy hiểm.
Nếu không cẩn thận, hắn tuyệt đối không còn cơ hội nào nữa.
Người như Ngọc Bạch Y mà lại nói bản thân sợ hãi, Bạch Uyển Thư thừa biết hắn sợ cái gì, chắc chắn là lo cho Diệp Đàn rồi.
Không phải hối hận vì không được ở lại thế giới này, mà là sợ mất đi cơ hội cuối cùng, lại càng không cho phép Diệp Đàn gặp bất cứ nguy hiểm gì.
“Tôi sẽ giúp anh." Bạch Uyển Thư cực kì nghiêm túc đảm bảo, “Tôi sẽ giúp anh, bằng tất cả khả năng của tôi."
Trước khi cúp điện thoại, Ngọc Bạch Y nhờ Bạch Uyển Thư giúp hắn một chuyện.
Nghe Ngọc Bạch Y nói xong, khóe miệng Bạch Uyển Thư co quắp.
“Tôi có thể không làm chuyện thiếu đạo đức như thế này không? Tại sao một người độc thân như tôi phải làm chuyện máu chó này?"
“Tôi không có weibo"
“Vậy anh tạo tài khoản mới đi, hoặc là dùng chung tài khoản với vợ anh đấy."
Ngọc Bạch Y im lặng tỏ vẻ không đồng ý.
Bạch Uyển Thư đành cam chịu số phận: “Được được được, tôi giúp anh đăng, anh nhớ kỹ anh nhận hai hợp đồng rồi đó, lúc anh bắt đầu quay phim tôi sẽ qua xem,
Cúp điện thoại, Bạch Uyển Thư đăng trạng thái mới trên weibo: Hắn nói, hắn đang âm thầm đi chơi với vợ. (Vì vậy các ngươi nếu ai có nhìn thấy hắn thì làm phiền giả vờ không quen, dù sao hắn cũng không hiểu thế nào gọi là yêu thương những sinh vật độc thân nhỏ bé đâu -_-)
Đường Khải Dương lập tức đăng: Sư phụ đã tu luyện ân ái đến cảnh giới không coi ai ra gì rồi, chẳng lẽ là cảnh giới thiên địa thanh tịnh trong truyền thuyết sao? Bạch Uyển Thư nói hắn, hắn đang âm thầm đi chơi với vợ. (Vì vậy các ngươi nếu ai có nhìn thấy hắn thì làm phiền giả vờ không quen, dù sao hắn cũng không hiểu thế nào gọi là yêu thương những sinh vật độc thân nhỏ bé đâu (^O^))
Diệp Đàn vừa lấy điện thoại ra coi weibo: …
Hắn nói cái này…
Đường Khải Dương cần anh tham gia góp vui sao…
Có cảm giác muốn lên máu…
Không thể nào thích nổi.
Chụp ảnh cưới xong, đã là năm giờ chiều, lúc này Diệp Đàn đi dạo với Ngọc Bạch Y.
Đường phố Florence rất sạch sẽ, cũng không có nhiều người đi lại, Diệp Đàn với Ngọc Bạch Y chậm rãi bước đi, Diệp Đàn nói với hắn, “Phải rồi, tối hôm qua phát sóng tập hai phim Sinh sát, không biết tỉ lệ người xem có cao không, còn nữa không biết mọi người có thích anh diễn vai Vô Lượng không."
“A, em cảm thấy hơi lo lắng, hay là gọi điện thoại hỏi bọn họ nhỉ?" Diệp Đàn lấy điện thoại ra lầm bầm nói, “Chắc chắn là mọi người yêu thích nhân vật Vô Lượng này, anh gặp áp lực quá lớn rồi."
“Em thích Vô Lượng không?"
Diệp Đàn lập tức ngẩng đầu trả lời: “Tất nhiên là thích."
Ngọc Bạch Y kéo tay Diệp Đàn, sắc mặt hắn rất bình thản, “Thích nhiều không?"
Ác ác ác ác! Nam thần muốn mị khen hắn đây mà! Dù sao đối với phương diện khen ngợi nam thần cũng khá thẳng thắn.
“Cực kì yêu thích luôn!" Diệp Đàn ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Ngọc Bạch Y, cô thành thật nói, “Thích nhất trên đời!"
Ngọc Bạch Y dừng bước, nét mặt của hắn bình tĩnh, tâm tình không chút thay đổi, giọng nói ngữ điệu đều vô cùng chậm rãi bình tĩnh: “Còn thích Vô Lượng hơn cả tôi nữa sao?"
Ôi trời…
“Nhưng mà anh là người diễn vai Vô Lượng." Diệp Đàn sững sờ nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Ngọc Bạch Y, “Bởi vì là anh đóng vai ấy, cho nên em mới yêu thích, tất nhiên em vẫn thích anh nhất, điều này là không thể nghi ngờ."
“Ừ." Hắn nhàn nhạt trả lời, xoa đầu Diệp Đàn, “Tôi cũng thích em nhất."
Sau khi đi mấy bước Diệp Đàn mới kịp phản ứng… Ngọc Bạch Y nói chuyện lòng vòng để bắt mị tự khai lời trong lòng a -_-.
Diệp Đàn phát hiện, bản thân mình càng ngày càng hiểu rõ nam thần.
“Nam thần, anh muốn nghe cái gì thì cứ nói thẳng nha." Diệp Đàn cười tủm tỉm, “Lỡ như em không hiểu được ý của anh, anh lại tốn công dẫn dụ em nha."
Ngọc Bạch Y liếc cô một cái, giọng nói nhẹ nhàng, “Dẫn dụ em không tốn chút công sức thời gian nào đâu."
Diệp Đàn: … nói như anh thật khiến người ta mất hứng.
“Ý anh là em dễ dàng bị anh dụ dỗ vậy sao?" Diệp Đàn dùng sức nắm tay Ngọc Bạch Y, cường điệu, “Tướng công đại nhân, chuyện này liên quan tới chỉ số thông minh của nương tử anh, tốt nhất là anh nên đưa ra một câu trả lời hợp lý đi!"
“Tất cả mọi chuyện liên quan tới em, đều không hề lãng phí." Tiếng nói Ngọc Bạch Y lành lạnh như gió đêm mềm mại thổi vào tai Diệp Đàn, “Tất cả thời gian của tôi vốn thuộc về em."
Diệp Đàn: ^w^ được, em chấp nhận tha thứ cho anh.
Sau đó liền quên hẳn chuyện gọi điện thoại hỏi thăm tỷ lệ người xem…
Càng đi xa đường phố càng náo nhiệt hơn, người đông dần, cửa hàng mọc lên như rừng, đèn điện sáng trưng, khu phố này nhộn nhịp không khác gì ban ngày.
Đi thẳng qua dòng người hối hả, lúc đó Diệp Đàn mới hiểu được thế nào gọi là nổi tiếng trong nháy mắt.
Ngày trước Ngọc Bạch Y được lên trang đầu của tạp chí và có tham gia vài chương trình tivi, luc đó hắn đã có kha khá lượng fan hâm mộ rồi, nhưng dù sao cũng không có tác phẩm tiêu biểu nào, cho nên số đông quần chúng không biết tới hắn, dọc đường đi, người ta nhìn hắn cũng bởi vì bộ dáng của hắn quá đẹp thôi.
Ban ngày cô và Ngọc Bạch Y chỉ chụp vài tấm ảnh ngoại cảnh, còn lại đều chụp trong phòng, cho nên không gặp nhiều người địa phương, bởi vậy buổi tối đi ra ngoài Diệp Đàn không có chuẩn bị gì hết, cuối cùng chỉ đành lôi kéo Ngọc Bạch Y chật vật chạy trốn.
Nhưng mà lại bị hai cô gái đứng đằng trước chặn lại.
Cô gái tóc dài váy dài vừa nhìn thấy Ngọc Bạch Y lập tức kích động, không khống chế được mà hét lớn trên đường: “Trời ạ! Thật sự là Vô Lượng tiên tôn! Tiên tôn anh có khỏe không!!! Trời ơi sao đẹp trai quá!! Tôi đang mơ phải không!! Tối qua mới vừa thấy anh trên TV, bây giờ lại nhìn thấy người thật!"
Cô gái đeo balo bên cạnh cũng hăng hái gọi: “Ôi trời ơi, Tiên Tôn anh thật sự giỏi quá! Anh không biết đâu lúc đầu em coi phim là để ngắm Đường Khải Dương, kết quả anh vừa mới xuất hiện! Đầu óc em liền không biết trời đất gì hết! Anh còn diễn hay hơn cả tưởng tượng!!"
“Đúng vậy đúng vậy!" Cô gái tóc dài nói năng lộn xộn, “Một cái ánh mắt thôi cũng đủ giết chết trái tim em! Bây giờ nhìn thấy Tiên Tôn đại nhân ở đời thực, anh thật không làm người ta thất vọng tí nào, Tiên Tôn đại nhân anh quá soái! Qúa xuất sắc! Anh cực kì soái cực kì có khí chất khiến người ta tạo phản a! Đại nhân có thể chụp chung với tụi em một tấm hình không?"
Hai cô gái này vừa hét vừa líu ríu ầm ĩ, làm cho người đi đường vây lại đông hơn, ban đầu chỉ có mấy người hâm mộ muốn vào xin chữ ký, cuối cùng lại kéo thêm một đám người coi náo nhiệt, sau đó, có tin đồn ‘Có một đại minh tinh đang ở đây’, toàn bộ đường đi kín mít hỗn loạn.
Lúc cô gái kia hét lên, Diệp Đàn có chút ngây ngốc, sau đó kịp phản ứng, vội vàng từ chối lời thỉnh cầu của cô gái đó, rồi kéo tay Ngọc Bạch Y chạy ra ngoài.
Tuy nhiên mấy cô gái kia vẫn kiên trì chạy theo.
Chạy một quãng thật xa, ra khỏi khu phố, Diệp Đàn vịn ven tường dừng lại miệng thở hồng hộc.
“Thật sự là… thật sự là… người sợ nổi tiếng." Diệp Đàn chậm rãi hít thở, sau đó nói hết lời kia, “Heo sợ mập, nam thần, về sau anh đeo khẩu trang vào để dễ sống nha."
Ngọc Bạch Y đưa lưng về phía cô, ngồi xuống, “Leo lên, tôi cõng em đi."
“Hả, không cần đâu, cũng không mệt lắm đâu." Diệp Đàn nhìn tấm lưng rộng lớn của Ngọc Bạch Y, chạy nãy giờ mà hắn không đổ bất kì giọt mồ hôi nào, mái tóc đen mềm mại tản ra trên lưng, Diệp Đàn nhẹ nhàng nói, “Chúng ta nắm tay nhau đi về được rồi."
Ngọc Bạch Y không động đậy, giọng nói nhàn nhạt, “Tôi muốn cõng em."
Vì vậy Diệp Đàn ngoan ngoãn nằm lên lưng hắn.
Diệp Đàn vừa nằm lên lưng Ngọc Bạch Y, liền thấy hai cô gái kia đuổi tới, giọng nói yếu ớt, “Thật xin lỗi anh Tiên Tôn đại nhân." Trong giọng nói cô gái tóc dài có chút nghẹn ngào, “Tại vì tụi em quá kích động, cho nên không chú ý xung quanh, lại rước thêm phiền phức cho Tiên Tôn đại nhân, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi anh!"
Cô bé này cũng không lớn tuổi lắm, bộ dáng cỡ chừng mười mấy, Diệp Đàn nằm trên vai Ngọc Bạch Y, nhìn hai cô bé mấy lần.
“Được rồi." Diệp Đàn lên tiếng, tiếng nói ngọt ngào dịu dàng, “Hai em yêu thích bộ phim chồng chị đóng, khiến chị rất vui."
Lúc này hai cô bé đó mới chú ý tới cô gái luôn ở bên cạnh thần tượng của mình, hiện tại tiên tôn đại nhân đang cõng cô, sau lưng hắn hiện ra một khuôn mặt hết sức xinh đẹp.
Hai cô gái có chút ngẩn ngơ nhìn cặp tình nhân cực kì xuất chúng xinh đẹp này.
Cả người Tiên Tôn đại nhân toát ra vẻ lạnh lùng hơn người, hắn dùng bộ dạng cưng chiều sủng nịnh để cõng vợ mình sau lưng, thản nhiên như không đứng trước mặt các cô, ánh mắt của hắn rất lạnh nhạt bình tĩnh, thế nhưng sau khi vợ hắn lên tiếng, Tiên Tôn đại nhân liền theo bản năng hơi nghiêng đầu, nhìn vợ mình đang nằm trên vai mình, khoảng cách gần như thế, ánh mắt của hắn tuy vẫn không thay đổi, nhưng lại khiến người ta cảm thấy sự ấm áp toát ra từ người khiến.
Giống như một vị thần lạnh nhạt ở thiên ngoại thiên, nhưng khi xuống trần thì sưởi ấm cả nhân gian.
Trong lúc nhất thời hai cô gái ấy đều ngẩn người nhìn.
“Hai người về đi." Ngọc Bạch Y nhàn nhạt mở miệng, “Cảm ơn."
Cuối cùng vẫn cho chụp chung một tấm hình.
Diệp Đàn muốn leo xuống khỏi lưng Ngọc Bạch Y, nhưng mà Ngọc Bạch Y đứng vững cơ thể, cứ như vậy cõng cô, lần đầu tiên chụp hình cùng với người hâm mộ, cũng là lần duy nhất.
Khi về đến nhà, Diệp Đàn gọi điện thoại cho Bạch Uyển Thư, Bạch Uyển Thư nghe xong trên đầu tràn đầy hắc tuyến, “Có thể để ý chút được không? Không phải là gần đây cậu rất để ý tin tức trên weibo sao? Nam nhân của cậu đang nổi tiếng mà cũng không biết à? Huống chi nam nhân của cậu tóc dài, thần thái với cái vẻ mặt đó, bị người khác nhận ra cũng không có gì lạ."
Tối hôm qua Ngọc Bạch Y uống rượu say cho nên cô chưa kịp mở weibo coi, cả ngày hôm nay mải lo chụp ảnh cưới nên càng không đụng tới điện thoại.
“Nổi tiếng lắm sao?"
“Cực kì nổi tiếng, cực kì luôn đó." Bạch Uyển Thư liên tục thở dài, “Bây giờ tìm một người vừa có nhan sắc, vừa có thực lực, lại thêm dàn fan đông đảo thật hiếm thấy, ài, mấy năm này mình chẳng tìm thấy ai đủ tiêu chuẩn như vậy."
Bạch Uyển Thư dừng một chút, nói thêm, “Bảo nam nhân của cậu ra nghe điện thoại đi, quản lý Bạch có việc tìm hắn."
Diệp Đàn: …
Nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Ngọc Bạch Y.
Ở đầu bên kia điện thoại Bạch Uyển Thư nói nhỏ nhẹ hết sức có thể, “Tôi giúp anh nhận một bộ phim, đợi các người đi du lịch về, mới bắt đầu bấm máy, không nhiều cảnh quay đâu."
“Không nhận."
“Đừng vội vàng từ chối tôi." Bạch Uyển Thư hừ một tiếng nói, “Anh đồng ý nhận vai, tôi sẽ nói cho anh biết biện pháp ở lại thế giới này, thế nào? Có muốn làm giao dịch này hay không?"
Ngọc Bạch Y im lặng một lúc, Diệp Đàn ở bên cạnh lật sách của hắn, ánh mắt của cô trong trẻo chăm chủ, ánh sáng chiếu đến rất ấm áp.
Hắn mở miệng, chậm rãi nói, “Tiểu Diệp đi cùng với tôi, thành giao."
“Ok, tin tức xấu là…" Bạch Uyển Thư hoàn toàn có thể đoán được Ngọc Bạch Y sẽ đồng ý, “Tìm đường sống trong cõi chết, tin tức tốt là…" Bạch Uyển Thư cười mờ ám, “Anh có thể quay lại cổ đại."
Ngọc Bạch Y bên kia trầm mặc một hồi lâu.
“Bản thân anh cũng hiểu rõ phải làm như thế nào mà?" Bạch Uyển Thư ngưng một chút, “Anh hối hận sao?"
“Không phải." Hiếm khi Ngọc Bạch Y lại thở dài, “Là sợ hãi."
Hắn cũng biết biện pháp này, nhưng cách đó quá mức nguy hiểm.
Nếu không cẩn thận, hắn tuyệt đối không còn cơ hội nào nữa.
Người như Ngọc Bạch Y mà lại nói bản thân sợ hãi, Bạch Uyển Thư thừa biết hắn sợ cái gì, chắc chắn là lo cho Diệp Đàn rồi.
Không phải hối hận vì không được ở lại thế giới này, mà là sợ mất đi cơ hội cuối cùng, lại càng không cho phép Diệp Đàn gặp bất cứ nguy hiểm gì.
“Tôi sẽ giúp anh." Bạch Uyển Thư cực kì nghiêm túc đảm bảo, “Tôi sẽ giúp anh, bằng tất cả khả năng của tôi."
Trước khi cúp điện thoại, Ngọc Bạch Y nhờ Bạch Uyển Thư giúp hắn một chuyện.
Nghe Ngọc Bạch Y nói xong, khóe miệng Bạch Uyển Thư co quắp.
“Tôi có thể không làm chuyện thiếu đạo đức như thế này không? Tại sao một người độc thân như tôi phải làm chuyện máu chó này?"
“Tôi không có weibo"
“Vậy anh tạo tài khoản mới đi, hoặc là dùng chung tài khoản với vợ anh đấy."
Ngọc Bạch Y im lặng tỏ vẻ không đồng ý.
Bạch Uyển Thư đành cam chịu số phận: “Được được được, tôi giúp anh đăng, anh nhớ kỹ anh nhận hai hợp đồng rồi đó, lúc anh bắt đầu quay phim tôi sẽ qua xem,
Cúp điện thoại, Bạch Uyển Thư đăng trạng thái mới trên weibo: Hắn nói, hắn đang âm thầm đi chơi với vợ. (Vì vậy các ngươi nếu ai có nhìn thấy hắn thì làm phiền giả vờ không quen, dù sao hắn cũng không hiểu thế nào gọi là yêu thương những sinh vật độc thân nhỏ bé đâu -_-)
Đường Khải Dương lập tức đăng: Sư phụ đã tu luyện ân ái đến cảnh giới không coi ai ra gì rồi, chẳng lẽ là cảnh giới thiên địa thanh tịnh trong truyền thuyết sao? Bạch Uyển Thư nói hắn, hắn đang âm thầm đi chơi với vợ. (Vì vậy các ngươi nếu ai có nhìn thấy hắn thì làm phiền giả vờ không quen, dù sao hắn cũng không hiểu thế nào gọi là yêu thương những sinh vật độc thân nhỏ bé đâu (^O^))
Diệp Đàn vừa lấy điện thoại ra coi weibo: …
Hắn nói cái này…
Đường Khải Dương cần anh tham gia góp vui sao…
Có cảm giác muốn lên máu…
Không thể nào thích nổi.
Tác giả :
Ngũ Gia Bì Đản