Trong Nhà Có Một Nam Phụ
Chương 33
Editor: Snowflake HD
Diệp Đàn nhìn bóp da trên mặt đất, tuy cách khá xa, ảnh nhìn cũng không rõ lắm, nhưng Diệp Đàn liếc mắt cũng nhận ra, đó là tấm ảnh cô cười híp mắt dựa vào vai Lục Thương Kỳ.
Chụp khá lâu rồi, vào năm cô học đại học năm thứ 4.
Lục Thương Kỳ lớn hơn cô 4 tuổi, lần đầu tiên Diệp Đàn biết hắn là khi cô học năm ba, hội học sinh mời hắn về giảng dạy cho các sư đệ sư muội sắp tốt nghiệp, mà cô thường được gọi đi tham dự lễ này, hay tới lui, nên quen biết Lục Thương Kỳ.
Lần đầu gặp cũng không lãng mạn gì hết, cô hâm mộ vẻ bề ngoài sáng sủa của hắn, liền đồng ý, chỉ thế thôi.
Cô nghĩ rất đơn giản, yêu là sẽ vui vẻ hạnh phúc, về sau mới biết trong tình yêu không phải chỉ có mỗi vui vẻ, hạnh phúc và đau khổ mỗi thứ chiếm phân nửa, thời gian tốt đẹp nhất của cô và Lục Thương Kỳ chính là năm 4 đại học kia, đến cuối cùng gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, ảnh chụp chung cũng chỉ được vài tấm.
Về sau mẹ Lục Thương Kỳ phát giác ra sự tồn tại của cô, cô và Lục Thương Kỳ càng hiếm khi gặp mặt.
Chính Diệp Đàn cũng không biết, sao cô và Lục Thương Kỳ có thể lảo đảo sống qua năm sáu năm kia.
Sáu năm trôi qua, trong ví Lục Thương Kỳ, vẫn còn giữ tấm ảnh cô và hắn cười rạng rỡ nhất ----- không kịp chuẩn bị tâm lý, cũng không biết phản ứng thế nào.
Lúc này ba Diệp đã đi xuống lầu, đứng trước mặt Lục Thương Kỳ, ông nhìn thấy Diệp Đàn vẫn đứng ngẩn người trên lầu, vì vậy đè nén tức giận gọi: “Đứng đó làm gì, xuống đây."
Sắc mặt ba Diệp vô cùng xấu, giọng nói có chút nóng nảy, nhưng khi nhìn tới Diệp Đàn thì ông cố gắng giữ bình tĩnh, tuy nhiên khi ánh mắt liếc đến chỗ Diệp Viện và Lục Thương Kỳ sắc mặt lại trở nên cực kì khó coi, cả người không có nửa phần kiềm chế, hết sức tức giận hỏi bọn họ: “Mau giải thích rõ các người đã xảy ra chuyện gì?"
Ba Diệp đứng nghiêm, mặt nghiêm túc có chút đỏ, ánh mắt lạnh thấu xương, không kiềm chế giọng nói mà quát lớn: “Thương Kỳ trước kia cậu là bạn trai của Diệp Đàn, vậy tại sao bây giờ lại ở chung với Viện Viện?"
Ông nhìn chằm chằm Lục Thương Kỳ, Lục Thương Kỳ im lặng không nói gì, ba Diệp thất vọng nhìn sang Diệp Viện, Diệp Viện ném quyển tạp chí sang một bên, sau đó đứng lên đi đến cạnh Lục Thương Kỳ, đối diện với ba Diệp, có chút khinh thường nói, “Có gì kì lạ sao? Thương Kỳ không thích quen chị ấy nữa thì ở chung với con, cũng bình thường thôi."
Ánh mắt ba Diệp thật thâm trầm nhìn thoáng qua Diệp Viện, sau đó ông khẽ nhấp nháy miệng, xoay người nhặt cái bóp trên mặt đất, lấy bức ảnh ra trước mặt Lục Thương Kỳ, giọng nói nặng nề, “Tôi hỏi cậu, cậu hãy thành thật trả lời, cậu quen Diệp Đàn từ khi nào, bao nhiêu năm?"
Giọng nói ba Diệp không có vẻ là nóng nảy, có chút bình tĩnh, có chút cứng rắn, khiến mọi người đều biết, lần này lão gia giận thật rồi.
Lục Thương Kỳ nhìn cái ví, một lúc lâu sau mới trả lời: “Lúc Tiểu Diệp học năm ba, đã quen nhau hơn năm năm rồi."
Sau đó ba Diệp đột ngột giơ chân đạp hắn.
“Năm năm! Cậu còn không biết xấu hổ nói năm năm!" Ba Diệp giận tới mức cả người phát run, giọng nói không kiềm chế được càng to hơn, bởi vì tuổi già sức khỏe không giống như xưa nên trong giọng nói có hơi khàn, ông đạp Lục Thương Kỳ vài cái, Lục Thương Kỳ không dám né tránh, đứng đó hứng đòn.
“Cậu làm mất năm năm tuổi xuân của con gái tôi, cậu còn có mặt mũi đứng đây! Sao cậu có thể không biết xấu hổ! Tôi không nhìn ra cậu lại là con người khốn nạn như vậy! Lòng dạ lang sói! Đồ khốn khiếp!"
Ba Diệp càng chửi càng tức, đá càng thêm mạnh, hồi trẻ ba Diệp là quân nhân, sức mạnh ở đôi chân vẫn chưa suy giảm, Lục Thương Kỳ bị ông đá đến mức sắc mặt thay đổi.
Ba Diệp không kiềm chế được bản thân nữa rồi, ngay cả khuôn mặt cũng vì tức mà đỏ bừng, lồng ngực đập phập phồng, Diệp Viện đứng bên cạnh nhìn, không nhịn được mở miệng, có chút oán trách, “Cha người đánh hắn làm gì, cũng đâu phải hoàn toàn là lỗi của hắn, việc gì phải tức giận đến thế."
Sau đó ba Diệp trở tay, tát cho Diệp Viện một cái.
“Đừng tưởng là ta không dạy dỗ con, mà càng ngày càng hỗn xược!" Ba Diệp nhìn Diệp Viện sắc mặt lạnh lùng đến cực điểm, cũng thất vọng đến cực điểm, “Con cướp bạn trai của chị gái, con có thể yên lòng sao?"
Diệp Viện sững sờ nhìn ba Diệp, mắt không dám tin.
Lúc này Diệp Ôn và Lâm Nguyệt đều chạy tới, Diệp phu nhân vội vàng kéo ba Diệp ra, dáng vẻ xinh đẹp hòa nhã thường ngày của bà không còn, thay vào đó là sốt ruột, “Diệp Kế Nhưng! Ông làm cái gì vậy!"
Lâm Nguyệt kéo Diệp Viện lui về sau mấy bước, Diệp Ôn giúp mẹ mình dìu cha đã giận đến đứng không vững.
Diệp Đàn đứng trên lầu quan sát, chỉ cảm thấy màn kịch này thật buồn cười quá đi.
Cẩu huyết thật đấy, thấy khó chịu trước trò đùa này.
Ngọc Bạch Y giơ tay sờ đầu cô, sau đó giúp cô sửa lại mái tóc bay loạn xạ trên trán, đầu ngón tay của hắn có chút lạnh, động tác rất nhẹ nhàng, có chút nhột, Diệp Đàn không muốn né tránh chút nào.
Hắn nửa ôm cô vào lòng, giọng nói rất nhỏ: “Cô gái ngốc nghếch."
Diệp Đàn có hơi mơ hồ: “Cái gì?"
“Đứa bé kia thì được, tại sao tôi lại không."
Diệp Đàn: … Cái gì được hay không được…
“Tại sao lại ghét bỏ tôi?"
Diệp Đàn …Hả …?
Ngọc Bạch Y nhẹ nhàng búng gáy cô, “Nhưng mà tôi thích em."
Diệp Đàn: … A… A…A…
Khoan, đợi đã nào…!
Diệp Đàn vô cùng khiếp sợ ngẩng đầu nhìn ánh mắt bình tĩnh của Ngọc Bạch Y.
Nam thần vừa nói cái gì? Mị nghe nhầm phải không ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha (OoO).
Ngọc Bạch Y nhìn cô gái cười ngây ngô giả vờ như không nghe thấy hắn nói, hắn đành thay đổi nét mặt, sau đó cúi đầu, cực kì cẩn thận, nghiêm túc, dịu dàng hôn xuống mi tâm cô.
Môi hắn dừng lại trước trán cô, giống như đang tuyên thề, thấp giọng chân thành: “Tôi thích em."
Diệp Đàn cảm thấy mặt mình nóng lên, như bị lửa đốt, loại cảm giác này nhanh chóng lan rộng ra toàn thân, cô cảm thấy thật quá nóng.
Nhiệt độ cơ thể Ngọc Bạch Y chuyển sang mát lạnh, bỗng dưng cô muốn nhào vào lòng hắn.
Ánh mắt Lục Thương Kỳ đặt trên người Diệp Đàn, nhìn thấy người đàn ông tên Ngọc Bạch Y ôm Diệp Đàn sau đó hôn cô, đôi mắt hắn chợt sa sầm.
Không thể chịu đựng được, dù thế nào cũng không thể chịu nổi, không cách nào nhẫn nhịn thêm nữa.
Bọn họ quen nhau năm năm, tại sao mới một năm không gặp đã trở thành thế này --- chỉ cần đợi thêm hai tháng nữa, không có lẽ chỉ một tháng là đủ rồi, hắn có thể ở cùng với người hắn yêu.
Hắn không tin Diệp Đàn có thể yêu thích người khác, sẽ ở chung một chỗ với người đàn ông khác.
Lục Thương Kỳ mở miệng, lập tức cắt đứt trò hề cùng với màn tình cảm thắm thiết trên lầu: “Cháu yêu Diệp Đàn, vẫn luôn luôn yêu."
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Lục Thương Kỳ mải mê nhìn Diệp Đàn, nhấn mạnh từng chữ: “Cháu chỉ đang thực hiện giao dịch với Diệp Viện thôi."
“Cháu không ngờ sau khi chia tay Diệp Đàn, Diệp Đàn không hiểu cho nỗi khổ tâm của cháu, cháu cũng không biết cô ấy có đồng ý tha thứ cho cháu không, nhưng mà bây giờ, cháu không thể tiếp tục làm giao dịch với Diệp Viện nữa --- bất kể là lý do gì."
Diệp Đàn vẫn không trả lời, ba Diệp giống như bị lời nói vừa rồi châm ngòi cho bùng nổ, chửi ầm lên: “Thối lắm! Con gái tôi thích cậu! Cậu lại làm tổn thương nó, cậu có phải đàn ông không!"
Sau đó ba Diệp muốn bước lên đánh Lục Thương Kỳ, nhưng bị Diệp phu nhân cản lại: “Ông làm loạn đủ chưa?!"
“Là tôi làm loạn sao? Bà biết thằng khốn này với Diệp Viện đã làm ra chuyện gì không?" Ba Diệp quát Diệp phu nhân, “Tôi không biết rằng từ xưa đến nay Viện Viện đều làm tổn thương Đàn Đàn, lần đó trong buổi đính hôn trước mặt công chúng, các người bắt tôi nhịn tôi đã nhịn, cho nên tôi đã để con gái mình bị đứa con gái khác bắt nạt, xúc phạm!!"
Giọng nói ba Diệp vừa cứng rắn vừa bất lực, cũng bắt đầu khàn tiếng rồi, “Tôi chưa bao giờ biết tình cảnh của Đàn Đàn là như thế này, tôi nghĩ các người đều chấp nhận nó, ít nhất cũng có Hi Nhiên bà hiểu, thông cảm cho nó không phải sao?"
Vành mắt Diệp phu nhân đỏ ửng, buông cánh tay đang giữ cánh tay ba Diệp.
Thế mà Diệp Viện đang ôm má bị tát, the thé hét lên: “Dựa vào cái gì chứ! Dựa vào cái gì mà muốn mẹ của con phải chấp nhận đứa con gái của tiểu tam! Đạo lý gì hả! Đây là cái thứ đạo lý quái quỷ gì!"
Diệp Ôn lập tức quát lớn: “Diệp Viện em im đi."
“Tại sao phải im?" Diệp Viện khóc, cô đứng bên cạnh Lâm Nguyệt, hai mắt đẫm nước nhìn cha mẹ của mình, rồi nhìn sanh anh trai của mình, cô nghĩ miết cũng không hiểu, mãi mãi cũng không hiểu, tại sao hắn cũng đứng về phía Diệp Đàn, ngay cả anh trai ruột của cô cũng không xót thương cho cô sao, “Tại sao em lại phải im miệng? Em không thể nói sao? Anh, từ nhỏ đến lớn anh đều đối xử tốt với Diệp Đàn hơn, ai mới là em gái ruột thịt của anh, anh không biết sao hả? Vì sao anh chịu đứng về phía người ngoài, cũng không muốn đứng về phía em? Em làm sai gì sao? Chỉ mỗi việc tổ chức tiệc cưới, cũng muốn em dùng tính mạng ra uy hiếp anh! Đến cuối cùng là em đã làm sai cái gì?" (ED: Vì em là nữ phụ phản diện:v trách bà tác giả đi ha.)
Diệp Ôn im lặng, giống như bị chết đứng.
Loạn thành một đống.
Bây giờ đã không còn phân biệt ai đúng ai sai nữa.
Diệp Đàn đứng trên lầu chậm rãi đi xuống, cảm thấy thật mệt mỏi.
Diệp Đàn nhìn bóp da trên mặt đất, tuy cách khá xa, ảnh nhìn cũng không rõ lắm, nhưng Diệp Đàn liếc mắt cũng nhận ra, đó là tấm ảnh cô cười híp mắt dựa vào vai Lục Thương Kỳ.
Chụp khá lâu rồi, vào năm cô học đại học năm thứ 4.
Lục Thương Kỳ lớn hơn cô 4 tuổi, lần đầu tiên Diệp Đàn biết hắn là khi cô học năm ba, hội học sinh mời hắn về giảng dạy cho các sư đệ sư muội sắp tốt nghiệp, mà cô thường được gọi đi tham dự lễ này, hay tới lui, nên quen biết Lục Thương Kỳ.
Lần đầu gặp cũng không lãng mạn gì hết, cô hâm mộ vẻ bề ngoài sáng sủa của hắn, liền đồng ý, chỉ thế thôi.
Cô nghĩ rất đơn giản, yêu là sẽ vui vẻ hạnh phúc, về sau mới biết trong tình yêu không phải chỉ có mỗi vui vẻ, hạnh phúc và đau khổ mỗi thứ chiếm phân nửa, thời gian tốt đẹp nhất của cô và Lục Thương Kỳ chính là năm 4 đại học kia, đến cuối cùng gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, ảnh chụp chung cũng chỉ được vài tấm.
Về sau mẹ Lục Thương Kỳ phát giác ra sự tồn tại của cô, cô và Lục Thương Kỳ càng hiếm khi gặp mặt.
Chính Diệp Đàn cũng không biết, sao cô và Lục Thương Kỳ có thể lảo đảo sống qua năm sáu năm kia.
Sáu năm trôi qua, trong ví Lục Thương Kỳ, vẫn còn giữ tấm ảnh cô và hắn cười rạng rỡ nhất ----- không kịp chuẩn bị tâm lý, cũng không biết phản ứng thế nào.
Lúc này ba Diệp đã đi xuống lầu, đứng trước mặt Lục Thương Kỳ, ông nhìn thấy Diệp Đàn vẫn đứng ngẩn người trên lầu, vì vậy đè nén tức giận gọi: “Đứng đó làm gì, xuống đây."
Sắc mặt ba Diệp vô cùng xấu, giọng nói có chút nóng nảy, nhưng khi nhìn tới Diệp Đàn thì ông cố gắng giữ bình tĩnh, tuy nhiên khi ánh mắt liếc đến chỗ Diệp Viện và Lục Thương Kỳ sắc mặt lại trở nên cực kì khó coi, cả người không có nửa phần kiềm chế, hết sức tức giận hỏi bọn họ: “Mau giải thích rõ các người đã xảy ra chuyện gì?"
Ba Diệp đứng nghiêm, mặt nghiêm túc có chút đỏ, ánh mắt lạnh thấu xương, không kiềm chế giọng nói mà quát lớn: “Thương Kỳ trước kia cậu là bạn trai của Diệp Đàn, vậy tại sao bây giờ lại ở chung với Viện Viện?"
Ông nhìn chằm chằm Lục Thương Kỳ, Lục Thương Kỳ im lặng không nói gì, ba Diệp thất vọng nhìn sang Diệp Viện, Diệp Viện ném quyển tạp chí sang một bên, sau đó đứng lên đi đến cạnh Lục Thương Kỳ, đối diện với ba Diệp, có chút khinh thường nói, “Có gì kì lạ sao? Thương Kỳ không thích quen chị ấy nữa thì ở chung với con, cũng bình thường thôi."
Ánh mắt ba Diệp thật thâm trầm nhìn thoáng qua Diệp Viện, sau đó ông khẽ nhấp nháy miệng, xoay người nhặt cái bóp trên mặt đất, lấy bức ảnh ra trước mặt Lục Thương Kỳ, giọng nói nặng nề, “Tôi hỏi cậu, cậu hãy thành thật trả lời, cậu quen Diệp Đàn từ khi nào, bao nhiêu năm?"
Giọng nói ba Diệp không có vẻ là nóng nảy, có chút bình tĩnh, có chút cứng rắn, khiến mọi người đều biết, lần này lão gia giận thật rồi.
Lục Thương Kỳ nhìn cái ví, một lúc lâu sau mới trả lời: “Lúc Tiểu Diệp học năm ba, đã quen nhau hơn năm năm rồi."
Sau đó ba Diệp đột ngột giơ chân đạp hắn.
“Năm năm! Cậu còn không biết xấu hổ nói năm năm!" Ba Diệp giận tới mức cả người phát run, giọng nói không kiềm chế được càng to hơn, bởi vì tuổi già sức khỏe không giống như xưa nên trong giọng nói có hơi khàn, ông đạp Lục Thương Kỳ vài cái, Lục Thương Kỳ không dám né tránh, đứng đó hứng đòn.
“Cậu làm mất năm năm tuổi xuân của con gái tôi, cậu còn có mặt mũi đứng đây! Sao cậu có thể không biết xấu hổ! Tôi không nhìn ra cậu lại là con người khốn nạn như vậy! Lòng dạ lang sói! Đồ khốn khiếp!"
Ba Diệp càng chửi càng tức, đá càng thêm mạnh, hồi trẻ ba Diệp là quân nhân, sức mạnh ở đôi chân vẫn chưa suy giảm, Lục Thương Kỳ bị ông đá đến mức sắc mặt thay đổi.
Ba Diệp không kiềm chế được bản thân nữa rồi, ngay cả khuôn mặt cũng vì tức mà đỏ bừng, lồng ngực đập phập phồng, Diệp Viện đứng bên cạnh nhìn, không nhịn được mở miệng, có chút oán trách, “Cha người đánh hắn làm gì, cũng đâu phải hoàn toàn là lỗi của hắn, việc gì phải tức giận đến thế."
Sau đó ba Diệp trở tay, tát cho Diệp Viện một cái.
“Đừng tưởng là ta không dạy dỗ con, mà càng ngày càng hỗn xược!" Ba Diệp nhìn Diệp Viện sắc mặt lạnh lùng đến cực điểm, cũng thất vọng đến cực điểm, “Con cướp bạn trai của chị gái, con có thể yên lòng sao?"
Diệp Viện sững sờ nhìn ba Diệp, mắt không dám tin.
Lúc này Diệp Ôn và Lâm Nguyệt đều chạy tới, Diệp phu nhân vội vàng kéo ba Diệp ra, dáng vẻ xinh đẹp hòa nhã thường ngày của bà không còn, thay vào đó là sốt ruột, “Diệp Kế Nhưng! Ông làm cái gì vậy!"
Lâm Nguyệt kéo Diệp Viện lui về sau mấy bước, Diệp Ôn giúp mẹ mình dìu cha đã giận đến đứng không vững.
Diệp Đàn đứng trên lầu quan sát, chỉ cảm thấy màn kịch này thật buồn cười quá đi.
Cẩu huyết thật đấy, thấy khó chịu trước trò đùa này.
Ngọc Bạch Y giơ tay sờ đầu cô, sau đó giúp cô sửa lại mái tóc bay loạn xạ trên trán, đầu ngón tay của hắn có chút lạnh, động tác rất nhẹ nhàng, có chút nhột, Diệp Đàn không muốn né tránh chút nào.
Hắn nửa ôm cô vào lòng, giọng nói rất nhỏ: “Cô gái ngốc nghếch."
Diệp Đàn có hơi mơ hồ: “Cái gì?"
“Đứa bé kia thì được, tại sao tôi lại không."
Diệp Đàn: … Cái gì được hay không được…
“Tại sao lại ghét bỏ tôi?"
Diệp Đàn …Hả …?
Ngọc Bạch Y nhẹ nhàng búng gáy cô, “Nhưng mà tôi thích em."
Diệp Đàn: … A… A…A…
Khoan, đợi đã nào…!
Diệp Đàn vô cùng khiếp sợ ngẩng đầu nhìn ánh mắt bình tĩnh của Ngọc Bạch Y.
Nam thần vừa nói cái gì? Mị nghe nhầm phải không ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha (OoO).
Ngọc Bạch Y nhìn cô gái cười ngây ngô giả vờ như không nghe thấy hắn nói, hắn đành thay đổi nét mặt, sau đó cúi đầu, cực kì cẩn thận, nghiêm túc, dịu dàng hôn xuống mi tâm cô.
Môi hắn dừng lại trước trán cô, giống như đang tuyên thề, thấp giọng chân thành: “Tôi thích em."
Diệp Đàn cảm thấy mặt mình nóng lên, như bị lửa đốt, loại cảm giác này nhanh chóng lan rộng ra toàn thân, cô cảm thấy thật quá nóng.
Nhiệt độ cơ thể Ngọc Bạch Y chuyển sang mát lạnh, bỗng dưng cô muốn nhào vào lòng hắn.
Ánh mắt Lục Thương Kỳ đặt trên người Diệp Đàn, nhìn thấy người đàn ông tên Ngọc Bạch Y ôm Diệp Đàn sau đó hôn cô, đôi mắt hắn chợt sa sầm.
Không thể chịu đựng được, dù thế nào cũng không thể chịu nổi, không cách nào nhẫn nhịn thêm nữa.
Bọn họ quen nhau năm năm, tại sao mới một năm không gặp đã trở thành thế này --- chỉ cần đợi thêm hai tháng nữa, không có lẽ chỉ một tháng là đủ rồi, hắn có thể ở cùng với người hắn yêu.
Hắn không tin Diệp Đàn có thể yêu thích người khác, sẽ ở chung một chỗ với người đàn ông khác.
Lục Thương Kỳ mở miệng, lập tức cắt đứt trò hề cùng với màn tình cảm thắm thiết trên lầu: “Cháu yêu Diệp Đàn, vẫn luôn luôn yêu."
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Lục Thương Kỳ mải mê nhìn Diệp Đàn, nhấn mạnh từng chữ: “Cháu chỉ đang thực hiện giao dịch với Diệp Viện thôi."
“Cháu không ngờ sau khi chia tay Diệp Đàn, Diệp Đàn không hiểu cho nỗi khổ tâm của cháu, cháu cũng không biết cô ấy có đồng ý tha thứ cho cháu không, nhưng mà bây giờ, cháu không thể tiếp tục làm giao dịch với Diệp Viện nữa --- bất kể là lý do gì."
Diệp Đàn vẫn không trả lời, ba Diệp giống như bị lời nói vừa rồi châm ngòi cho bùng nổ, chửi ầm lên: “Thối lắm! Con gái tôi thích cậu! Cậu lại làm tổn thương nó, cậu có phải đàn ông không!"
Sau đó ba Diệp muốn bước lên đánh Lục Thương Kỳ, nhưng bị Diệp phu nhân cản lại: “Ông làm loạn đủ chưa?!"
“Là tôi làm loạn sao? Bà biết thằng khốn này với Diệp Viện đã làm ra chuyện gì không?" Ba Diệp quát Diệp phu nhân, “Tôi không biết rằng từ xưa đến nay Viện Viện đều làm tổn thương Đàn Đàn, lần đó trong buổi đính hôn trước mặt công chúng, các người bắt tôi nhịn tôi đã nhịn, cho nên tôi đã để con gái mình bị đứa con gái khác bắt nạt, xúc phạm!!"
Giọng nói ba Diệp vừa cứng rắn vừa bất lực, cũng bắt đầu khàn tiếng rồi, “Tôi chưa bao giờ biết tình cảnh của Đàn Đàn là như thế này, tôi nghĩ các người đều chấp nhận nó, ít nhất cũng có Hi Nhiên bà hiểu, thông cảm cho nó không phải sao?"
Vành mắt Diệp phu nhân đỏ ửng, buông cánh tay đang giữ cánh tay ba Diệp.
Thế mà Diệp Viện đang ôm má bị tát, the thé hét lên: “Dựa vào cái gì chứ! Dựa vào cái gì mà muốn mẹ của con phải chấp nhận đứa con gái của tiểu tam! Đạo lý gì hả! Đây là cái thứ đạo lý quái quỷ gì!"
Diệp Ôn lập tức quát lớn: “Diệp Viện em im đi."
“Tại sao phải im?" Diệp Viện khóc, cô đứng bên cạnh Lâm Nguyệt, hai mắt đẫm nước nhìn cha mẹ của mình, rồi nhìn sanh anh trai của mình, cô nghĩ miết cũng không hiểu, mãi mãi cũng không hiểu, tại sao hắn cũng đứng về phía Diệp Đàn, ngay cả anh trai ruột của cô cũng không xót thương cho cô sao, “Tại sao em lại phải im miệng? Em không thể nói sao? Anh, từ nhỏ đến lớn anh đều đối xử tốt với Diệp Đàn hơn, ai mới là em gái ruột thịt của anh, anh không biết sao hả? Vì sao anh chịu đứng về phía người ngoài, cũng không muốn đứng về phía em? Em làm sai gì sao? Chỉ mỗi việc tổ chức tiệc cưới, cũng muốn em dùng tính mạng ra uy hiếp anh! Đến cuối cùng là em đã làm sai cái gì?" (ED: Vì em là nữ phụ phản diện:v trách bà tác giả đi ha.)
Diệp Ôn im lặng, giống như bị chết đứng.
Loạn thành một đống.
Bây giờ đã không còn phân biệt ai đúng ai sai nữa.
Diệp Đàn đứng trên lầu chậm rãi đi xuống, cảm thấy thật mệt mỏi.
Tác giả :
Ngũ Gia Bì Đản