Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ
Chương 6: Đại sư huynh cùng sư phụ ba ba
Lãnh Vô Sương nơi kia khó chịu muốn chết, bạch ngọc trên giường không tự chủ được cọ tới cọ lui, cọ ra từng vết ấn đỏ, cái mông vểnh cao, cái đùi lớn cọ xát lẫn nhau, tính toán giảm bớt cảm giác hư không trong hậu huyệt, đầu vú nhan sắc tiêu diễm đứng thẳng trong không khí, đáng yêu dụ người.
Y lúc này ý thức đã không rõ ràng, chỉ biết thân thể bây giờ cần có vật gì đó xuyên vào mấy lần mới tốt, mà người kia nhìn phía sau vẫn không chịu tiến vào, y không thể làm gì khác là đem bàn tay tiến về phía sau, đem ngón tay thật dài đâm vào trong, mông vểnh lên, khiến đầu vú khó nhịn chốc chốc lại cọ trên giường.
Thế nhưng… Còn chưa đủ, sơ sơ vẫn chưa đủ, độ dài ngón tay không thể với tới điểm tao lãng hư không bên trong kia, mặc cho Lãnh Vô Sương đâm vào thế nào, dâm thủy ẩm ướt trượt xuống cái đùi lớn cũng không giảm bớt trống rỗng trí mạng kia.
“Ưm a a… Phía sau, phía sau thật khó chịu."
Y ngẩng cao đầu, từng tiếng hổn hển kêu.
“Nhanh tiến vào thao, ta chịu không nổi, A Sơ… Ngươi sao lại chậm rì rì."
Huyền Thiên sau lưng vẫn còn đang xoắn xuýt, nghe thấy trong miệng Lãnh Vô Sương hô lên tên Bạch Sơ, mí mắt giật lên, sắc mặt lập tức âm trầm, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Hắn cởi quần bò lên giường, cắn răng nhéo mạnh lên đầu vú gắng gượng của Lãnh Vô Sương, Lãnh Vô Sương thở hổn hển, lại càng thêm hưng phấn, hai tay hai chân cuốn lấy Huyền Thiên làm phiền châm lửa trên người hắn, vẻ mặt lấy lòng nói: "Nhanh thao ta, nhanh thao ta, bên trong ta rất thoải mái, vừa ẩm ướt vừa chặt."
Huyền Thiên không thể nhịn được nữa, lại nghĩ đến những câu nói này Lãnh Vô Sương đều là nói với Bạch Sơ, càng thêm tức đến phổi muốn nổ tung, "ba ba" vỗ lên mông y hai lần, giọng căm hận nói: “Tao hóa sư phụ, người nhìn xem ta là ai?"
Lãnh Vô Sương bị đánh cổ họng nghẹn ngào nức nở, khó khăn mở mắt ra, trong mắt mê loạn, thở gấp nói: “Tiểu… Tiểu Thiên."
Đột nhiên, trên mặt y lộ vẻ giãy dụa, tay cũng đẩy lồng ngực Huyền Thiên ra, ấp úng nói: “Không không không, không được, ta không thể như vậy, đại nghịch bất đạo…"
Huyền Thiên cười lạnh một tiếng.
“Người cùng tiểu tử Bạch Sơ kia làm chuyện kia liền không cần mặt mũi liền không phải đại nghịch bất đạo, cùng ta lại là phải? Tâm sư phụ luôn thiên vị như vậy, ngày thường người đối tốt với tiểu tử Bạch Sơ kia hơn ta và A Sở, thôi thôi, ta cũng đã nhịn nhiều năm, bây giờ ta càng muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo này."
Nói xong, hắn siết eo Lãnh Vô Sương lại, vật phía dưới to dài hùng dũng oai vệ đứng thẳng, nhắm ngay huyệt Lãnh Vô Sương đâm vào, thấy huyệt kia kịch liệt co rút lại, huyệt thịt nộn hồng nhảy ra, như đang nhiệt tình mời hắn tiến vào, lúc này càng không muốn nhịn, tàn nhẫn đâm vào, thấp giọng nói: “… Bên trong huyệt của sư phụ… Quả nhiên vừa chặt vừa nóng."
Thân thể đột nhiên bị xen vào nhục điểu to hơn ngón tay, cả người Lãnh Vô Sương kích động đến run rẩy, hai chân quấn lấy eo Huyền Thiền siết chặt hơn, cánh tay như ngọc ôm lấy đầu hắn, cái miệng thở ra hơi phun bên gáy Huyền Thiên, lầm bầm nói: “Thật là thoải mái, lại dùng lực một chút, chọc vào nơi kia của vi sư."
Huyền Thiên mặt đen hơn, nhất thời cảm thấy Lãnh Vô Sương ghét bỏ mình lại nghĩ tới Bạch Sơ thao thoải mái, cười lạnh một tiếng, đem y đặt trên giường, hai tay nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Lãnh Vô Sương, đột nhiên đẩy hai chân của y ra, đỉnh đầu để dưới háng, cự căn cực nóng liền toàn bộ đâm vào trong huyệt Lãnh Vô Sương, nhét đầy, một khe hỡ cũng không có.
Quá lớn, đau đớn như bị nứt ra.
Lãnh Vô Sương hét lên một tiếng, lắc mông muốn tránh khỏi, lại bị Huyền Thiên giữ lại, tát một cái lên bắp đùi đỏ lên của y, côn thịt rút ra lại tàn nhẫn đâm vào, chạm đến nơi chưa từng chạm tới khiến nước bắn ra tung tóe.
“Quá lớn, tiểu Thiên ngươi nhẹ một chút… Phía sau vi sư như muốn nứt ra rồi ô ô…" Khóe mắt y chảy ra nước mắt, chóp mũi đỏ lên, mi mắt đều dính nước mắt, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Trong đầu Huyền Thiên mềm nhũn, cúi người liếm nước mắt trên mặt Lãnh Vô Sương, dụ dỗ: “Sư phụ ngoan, thế này, nếu như người đáp ứng ta chuyện này, ta tối hôm nay sẽ thao ngươi đến thỏa mãn, mãi đến khi bên trong tiểu huyệt thư thản, có được không?"
Lãnh Vô Sương thút thít che mắt.
“… Ngươi nói, vi sư đều đáp ứng ngươi, khẳng định sẽ đáp ứng ngươi."
“Sư phụ ngoan quá, vậy ta liền nói, ta muốn ngươi đáp ứng ta, ngày sau chỉ cùng mình Huyền Thiên ta song tu, độc rắn của sư phụ cả đời này nếu không giải được, ta cũng cả đời cùng sư phụ vui vẻ, thao đến bên trong tiểu huyệt sư phụ thoải mái, có được không?"
Lãnh Vô Sương hiện tại đnag trong tình huống này, làm sao còn biết Huyền Thiên đang nói cái gì?
Y chỉ biết cự vật kia của Huyền Thiên đâm vào tiểu huyệt mình mấy lần liền rút ra, bên trong còn chưa nếm thử ý vị mới mẻ, liền trở nên trống rỗng, nghe Huyền Thiên hỏi mình, lập tức liên tục đáp ứng.
“Được, vi sư tất cả đều nghe theo ngươi." Sau đó hai chân liền quấn lấy eo Huyền Thiên, chính mình vội vã không nhịn được đỡ côn thịt kia nhét vào trong tiểu huyệt.
Huyền Thiên nghe thấy sư phụ nhận lời, trong lòng mừng rỡ, tự coi mình và Lãnh Vô Sương hai bên tình nguyện, sung sướng khôn nguôi có loại cảm giác sảng khoái cực điểm.
Hắn muốn cho Lãnh Vô Sương càng thêm sảng khoái vui vẻ, lập tức vùi đầu làm, đâm đến Lãnh Vô Sương rên rỉ cao giọng, tiếng rên rỉ du dương, giống như bay lên trời, khiến Huyền Thiên trong lòng thay đổi, đáy lòng vừa mềm vừa ngọt, cự vật dưới quần bắn qua một lần lại cứng lên, không ngừng tiếp tục thảo phạt trong thân thể Lãnh Vô Sương.
Vùi đầu vào bên gáy Lãnh Vô Sương dùng sức hút, đi đến đầu vú của y, ngậm một cái, dùng răng liếm cắn, như mãnh thú đói khát, đôi mắt đỏ lên.
Đầu vú của sư phụ rất đáng yêu, nếu không phải sinh trưởng trên người y, thật hận không thể nuốt xuống.
Nghe nói đầu vú nữ nhân có thể ra sữa, nếu như sư phụ cũng như thế thì tốt rồi.
Ôm ý nghĩ như thế, Huyền Thiên càng thêm dùng sức, giống như mong đợi có thể hút ra sữa, hút đến khi đầu vú của Lãnh Vô Sương đều phồng lớn lên.
Hút nửa ngày cũng không thể nhìn thấy sữa, Huyền Thiên cũng không nhụt chí, dưới quần hắn không ngừng đỉnh vào, trên rễ tất cả đều là tinh dịch cùng dâm thủy của Lãnh Vô Sương, hắn chốc chốc lại đảo ở trong tao điểm mẫn cảm của Lãnh Vô Sương, hậu huyệt Lãnh Vô Sương vẫn cắn chặt côn thịt của hắn, khoái cảm căng chặt gần như vọt lên, khiến con mắt hắn đỏ lên mấy phần.
Không nhớ rõ bị thao bắn bao nhiêu lần, chỉ nhớ ró Huyền Thiên bắn bạch trọc đầy bụng Lãnh Vô Sương, hơi phồng lớn lên, giống như mang thai, Huyền Thiên lúc này mới hài lòng ôm Lãnh Vô Sương mê man, chính mình cũng ngủ say.
Từ mười năm trước sau khi sư phụ từ chối hắn, hắn thật không thể ngủ nữa, hắn sợ nhắm mắt lại xuất hiện lên khuôn mặt lạnh lùng mang theo chút chán ghét của Lãnh Vô Sương.
Ai… Nếu sư phụ có thể mang thai thì tốt rồi, sinh hài tử cho ta, tức chết tiểu súc sinh Bạch Sơ kia.
Y lúc này ý thức đã không rõ ràng, chỉ biết thân thể bây giờ cần có vật gì đó xuyên vào mấy lần mới tốt, mà người kia nhìn phía sau vẫn không chịu tiến vào, y không thể làm gì khác là đem bàn tay tiến về phía sau, đem ngón tay thật dài đâm vào trong, mông vểnh lên, khiến đầu vú khó nhịn chốc chốc lại cọ trên giường.
Thế nhưng… Còn chưa đủ, sơ sơ vẫn chưa đủ, độ dài ngón tay không thể với tới điểm tao lãng hư không bên trong kia, mặc cho Lãnh Vô Sương đâm vào thế nào, dâm thủy ẩm ướt trượt xuống cái đùi lớn cũng không giảm bớt trống rỗng trí mạng kia.
“Ưm a a… Phía sau, phía sau thật khó chịu."
Y ngẩng cao đầu, từng tiếng hổn hển kêu.
“Nhanh tiến vào thao, ta chịu không nổi, A Sơ… Ngươi sao lại chậm rì rì."
Huyền Thiên sau lưng vẫn còn đang xoắn xuýt, nghe thấy trong miệng Lãnh Vô Sương hô lên tên Bạch Sơ, mí mắt giật lên, sắc mặt lập tức âm trầm, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Hắn cởi quần bò lên giường, cắn răng nhéo mạnh lên đầu vú gắng gượng của Lãnh Vô Sương, Lãnh Vô Sương thở hổn hển, lại càng thêm hưng phấn, hai tay hai chân cuốn lấy Huyền Thiên làm phiền châm lửa trên người hắn, vẻ mặt lấy lòng nói: "Nhanh thao ta, nhanh thao ta, bên trong ta rất thoải mái, vừa ẩm ướt vừa chặt."
Huyền Thiên không thể nhịn được nữa, lại nghĩ đến những câu nói này Lãnh Vô Sương đều là nói với Bạch Sơ, càng thêm tức đến phổi muốn nổ tung, "ba ba" vỗ lên mông y hai lần, giọng căm hận nói: “Tao hóa sư phụ, người nhìn xem ta là ai?"
Lãnh Vô Sương bị đánh cổ họng nghẹn ngào nức nở, khó khăn mở mắt ra, trong mắt mê loạn, thở gấp nói: “Tiểu… Tiểu Thiên."
Đột nhiên, trên mặt y lộ vẻ giãy dụa, tay cũng đẩy lồng ngực Huyền Thiên ra, ấp úng nói: “Không không không, không được, ta không thể như vậy, đại nghịch bất đạo…"
Huyền Thiên cười lạnh một tiếng.
“Người cùng tiểu tử Bạch Sơ kia làm chuyện kia liền không cần mặt mũi liền không phải đại nghịch bất đạo, cùng ta lại là phải? Tâm sư phụ luôn thiên vị như vậy, ngày thường người đối tốt với tiểu tử Bạch Sơ kia hơn ta và A Sở, thôi thôi, ta cũng đã nhịn nhiều năm, bây giờ ta càng muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo này."
Nói xong, hắn siết eo Lãnh Vô Sương lại, vật phía dưới to dài hùng dũng oai vệ đứng thẳng, nhắm ngay huyệt Lãnh Vô Sương đâm vào, thấy huyệt kia kịch liệt co rút lại, huyệt thịt nộn hồng nhảy ra, như đang nhiệt tình mời hắn tiến vào, lúc này càng không muốn nhịn, tàn nhẫn đâm vào, thấp giọng nói: “… Bên trong huyệt của sư phụ… Quả nhiên vừa chặt vừa nóng."
Thân thể đột nhiên bị xen vào nhục điểu to hơn ngón tay, cả người Lãnh Vô Sương kích động đến run rẩy, hai chân quấn lấy eo Huyền Thiền siết chặt hơn, cánh tay như ngọc ôm lấy đầu hắn, cái miệng thở ra hơi phun bên gáy Huyền Thiên, lầm bầm nói: “Thật là thoải mái, lại dùng lực một chút, chọc vào nơi kia của vi sư."
Huyền Thiên mặt đen hơn, nhất thời cảm thấy Lãnh Vô Sương ghét bỏ mình lại nghĩ tới Bạch Sơ thao thoải mái, cười lạnh một tiếng, đem y đặt trên giường, hai tay nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Lãnh Vô Sương, đột nhiên đẩy hai chân của y ra, đỉnh đầu để dưới háng, cự căn cực nóng liền toàn bộ đâm vào trong huyệt Lãnh Vô Sương, nhét đầy, một khe hỡ cũng không có.
Quá lớn, đau đớn như bị nứt ra.
Lãnh Vô Sương hét lên một tiếng, lắc mông muốn tránh khỏi, lại bị Huyền Thiên giữ lại, tát một cái lên bắp đùi đỏ lên của y, côn thịt rút ra lại tàn nhẫn đâm vào, chạm đến nơi chưa từng chạm tới khiến nước bắn ra tung tóe.
“Quá lớn, tiểu Thiên ngươi nhẹ một chút… Phía sau vi sư như muốn nứt ra rồi ô ô…" Khóe mắt y chảy ra nước mắt, chóp mũi đỏ lên, mi mắt đều dính nước mắt, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Trong đầu Huyền Thiên mềm nhũn, cúi người liếm nước mắt trên mặt Lãnh Vô Sương, dụ dỗ: “Sư phụ ngoan, thế này, nếu như người đáp ứng ta chuyện này, ta tối hôm nay sẽ thao ngươi đến thỏa mãn, mãi đến khi bên trong tiểu huyệt thư thản, có được không?"
Lãnh Vô Sương thút thít che mắt.
“… Ngươi nói, vi sư đều đáp ứng ngươi, khẳng định sẽ đáp ứng ngươi."
“Sư phụ ngoan quá, vậy ta liền nói, ta muốn ngươi đáp ứng ta, ngày sau chỉ cùng mình Huyền Thiên ta song tu, độc rắn của sư phụ cả đời này nếu không giải được, ta cũng cả đời cùng sư phụ vui vẻ, thao đến bên trong tiểu huyệt sư phụ thoải mái, có được không?"
Lãnh Vô Sương hiện tại đnag trong tình huống này, làm sao còn biết Huyền Thiên đang nói cái gì?
Y chỉ biết cự vật kia của Huyền Thiên đâm vào tiểu huyệt mình mấy lần liền rút ra, bên trong còn chưa nếm thử ý vị mới mẻ, liền trở nên trống rỗng, nghe Huyền Thiên hỏi mình, lập tức liên tục đáp ứng.
“Được, vi sư tất cả đều nghe theo ngươi." Sau đó hai chân liền quấn lấy eo Huyền Thiên, chính mình vội vã không nhịn được đỡ côn thịt kia nhét vào trong tiểu huyệt.
Huyền Thiên nghe thấy sư phụ nhận lời, trong lòng mừng rỡ, tự coi mình và Lãnh Vô Sương hai bên tình nguyện, sung sướng khôn nguôi có loại cảm giác sảng khoái cực điểm.
Hắn muốn cho Lãnh Vô Sương càng thêm sảng khoái vui vẻ, lập tức vùi đầu làm, đâm đến Lãnh Vô Sương rên rỉ cao giọng, tiếng rên rỉ du dương, giống như bay lên trời, khiến Huyền Thiên trong lòng thay đổi, đáy lòng vừa mềm vừa ngọt, cự vật dưới quần bắn qua một lần lại cứng lên, không ngừng tiếp tục thảo phạt trong thân thể Lãnh Vô Sương.
Vùi đầu vào bên gáy Lãnh Vô Sương dùng sức hút, đi đến đầu vú của y, ngậm một cái, dùng răng liếm cắn, như mãnh thú đói khát, đôi mắt đỏ lên.
Đầu vú của sư phụ rất đáng yêu, nếu không phải sinh trưởng trên người y, thật hận không thể nuốt xuống.
Nghe nói đầu vú nữ nhân có thể ra sữa, nếu như sư phụ cũng như thế thì tốt rồi.
Ôm ý nghĩ như thế, Huyền Thiên càng thêm dùng sức, giống như mong đợi có thể hút ra sữa, hút đến khi đầu vú của Lãnh Vô Sương đều phồng lớn lên.
Hút nửa ngày cũng không thể nhìn thấy sữa, Huyền Thiên cũng không nhụt chí, dưới quần hắn không ngừng đỉnh vào, trên rễ tất cả đều là tinh dịch cùng dâm thủy của Lãnh Vô Sương, hắn chốc chốc lại đảo ở trong tao điểm mẫn cảm của Lãnh Vô Sương, hậu huyệt Lãnh Vô Sương vẫn cắn chặt côn thịt của hắn, khoái cảm căng chặt gần như vọt lên, khiến con mắt hắn đỏ lên mấy phần.
Không nhớ rõ bị thao bắn bao nhiêu lần, chỉ nhớ ró Huyền Thiên bắn bạch trọc đầy bụng Lãnh Vô Sương, hơi phồng lớn lên, giống như mang thai, Huyền Thiên lúc này mới hài lòng ôm Lãnh Vô Sương mê man, chính mình cũng ngủ say.
Từ mười năm trước sau khi sư phụ từ chối hắn, hắn thật không thể ngủ nữa, hắn sợ nhắm mắt lại xuất hiện lên khuôn mặt lạnh lùng mang theo chút chán ghét của Lãnh Vô Sương.
Ai… Nếu sư phụ có thể mang thai thì tốt rồi, sinh hài tử cho ta, tức chết tiểu súc sinh Bạch Sơ kia.
Tác giả :
Thiểu Niên Cung