Trông Mặt Bắt Mệnh, Sai Nặng A
Chương 4: Tiệc mừng
Nhan Khê nhìn xuống phần bình luận, thấy có vô số người qua đường đang tiếc hận cho chuyện năm đó của vị hotboy kia và Tống Nhan, cảm thấy thật may mắn vì mình đã đổi tên, mặc dù cô cũng muốn tìm chút việc làm để có thể nổi bật hơn người, nhưng cô tuyệt đối không muốn mượn mấy kiểu đánh cãi chửi nhau này để nổi tiếng.
Tắt video, Nhan Khê cố gắng nhớ lại xem hotboy của trường năm đó là ai, nhưng nghĩ nửa ngày cũng không có chút ấn tượng nào. Điều nhớ được duy nhất là cái tên hotboy này vô cùng tài hoa, trên tập san của trường đăng rất nhiều thơ của cậu ta, giờ ra chơi mấy bạn nữ thỉnh thoảng sẽ nói hotboy thế này, hotboy thế nọ. Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, toàn bộ tâm trí của mọi người vẫn tập trung ở việc học, cho dù hotboy có đẹp trai thì cũng không hấp dẫn bằng thi đại học.
Sáng ngày thứ hai, đang làm việc ở công ty media online, Dương Mẫn gọi điện thoại cho Nhan Khê, nội dung chính là đoạn video đang hot.
“Sông lớn, Tống Nhan trong lời bọn họ không phải là mày chứ?" Nói đến đoạn này, Dương Mẫn cười rụng tim, “Lần trước tao nói sai rồi, mày không nên làm nữ chính phim bi kịch, mày nên làm nữ chính của Mary Sue, chỉ là ngoại hình hơi kém một chút."
“ Biến, biến, biến," Nhan Khê bật loa ngoài điện thoại, rồi gõ bàn phím cạch cạch, “ Tao đang bận lắm".
“ Bận làm cái gì? Đánh boss?
“Uk."
“Phú nhị đại độc ác." Dương Mẫn trong điện thoại vừa ngưỡng mộ vừa đố kị, “Mày ngày ngày đợi chờ ở nhà cũng thật nhạt nhẽo, không bằng kiếm việc mà làm đi." Cô trong lòng rất rõ ràng, với nhan sắc và năng lực của Nhan Khê, muốn tìm một công việc vừa ý cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Ra một chiêu đánh cho kẻ thù trở về điểm xuất phát, Nhan Khê thoát khỏi game, “Tao cũng định thế, nhưng gần đây chuyện hợp tác với nhà xuất bản vẫn chưa xong, công việc tạm thời không thể vội."
Dương Mẫn cũng biết chuyện Nhan Khê đăng manga trên mạng: “ Mấy cái manga đấy đều là tâm huyết của mày, mà bây giờ mày đang gặp thời, cũng có thể thử lấn sang mảng này."
“Giải trí thì còn được chứ kiếm cơm thì tao vẫn có chút chột dạ, trước giải quyết chuyện này đã rồi nói tiếp, nếu thực sự không được thì tao vẫn có thể ăn bám ba tao mà." Nhan Khê trong lòng hiểu rõ, mặc dù mẹ cô trong giới thư họa cũng có chút tiếng tăm, nhưng cô thân là con gái, lại không được di truyền khả năng thiên phú của bà. Ban đầu mẹ cô cũng có ý bồi dưỡng cô, nhưng cô thực sự không có tư chất, nên đành từ bỏ.
“ Tao vẫn tưởng rằng mày sẽ nói kiểu như, tao muốn tự do, tao không muốn bị công ty của nhà gò bó." Dương Mẫn sớm đã quen với cái kiểu không biết xấu hổ của Nhan Khê, “ Được rồi, có chuyện gì thì gọi cho tao, lão đại muốn đi kiểm tra, tao cúp máy đây."
Nhan Khê cúp điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối om đến ngây ra, hai người bạn tốt này của cô thường xuyện gọi điện đến, chỉ sợ là họ lo lắng một mình cô ở đây sẽ buồn tẻ. Trong tưởng tượng của mọi người, cô vẫn luôn sống cùng mẹ, ba lại là ông chủ công ty, nói không chừng cũng không quan tâm lắm đến cô con gái nhiều năm xa cách này, thậm chí sống cùng nhà nhưng có thể đến gặp mặt cũng không được mấy lần.
Sự lo lằng và ý tốt của bạn bè cô đều biết, nhưng cứ cho là cô nói ba cô đối xử với cô rất tốt, bọn hoh cũng chưa chắc đã tin, nói không chừng còn cho rằng cô chỉ miễn cưỡng vui cười.
Loại hiểu lầm này thật sự rất khó giải thích rõ ràng.
“ Nhan Nhan, mau xuống ăn cơm." Tống Hải ở dưới lầu gọi lên, “ Ba nấu món canh hầm vịt mà con thích ăn này."
“ Con đến đây." Đi đôi dép lê, Nhan Khê mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù xuống lầu.
Ăn cơm xong, Tống Hải quan sát sắc mặt con gái: “ Nhan Nhan, hai ngày nữa con có bận gì không?"
“Hai ngày nữa ạ?" Nhan Khê lắc lắc đầu, “Không có, ba có việc gì sao?"
“ Là thế này, hai ngày nữa là sinh nhật phu nhân của một đại nhân vật tròn giới thương nhân, ba lăn lội trong giới này cũng có chút tiếng nói, nên cũng nhận được thiệp mời, nếu con không có việc gì, có thể đi cùng ba thay đổi không khí, cũng quen biết thêm vài người cùng tuổi."
Nhan Khê đơ một lúc, rồi gật đầu, “ Được ạ."
Tống Hải sớm đã muốn giới thiệu con gái với bạn trong nghề, thấy Nhan Khê gật đầu, liền cười tươi như hoa hướng dương, “ Đến lúc đó không cần căng thẳng, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, có chuyện gì thì tìm ba."
Mấy nơi quan trọng thế này, không phải nên nhắc nhở cô chú ý hành vi lời nói sao?
Nhan Khê cạn lời ngồi nhìn ba cô, khó trách mẹ cô lại kiên trì mang cô bên cạnh, đại khái là vì lo lắng ba cô sẽ chiều hư cô.
Ngày thứ hai trợ lý của Tống Hải lại mang tới mấy bộ lễ phục hàng hiệu, chỉ là màu sắc không phải đỏ chói thì là tím tươi, mặc dù đủ lộng lẫy, nhưng lại không hợp với độ tuổi của cô. Nhan Khê đã hoàn toàn tuyệt vọng với gu thẩm mỹ của ba cô, cuối cùng tự mình chọn một chiếc váy ngắn dạ hội cách điệu phù hợp, thậm chí còn chọn cho Tống Hải một bộ âu phục cùng phối sức.
Thấy con gái không thích dạ phục do mình chọn, Tống Hải có chút mất mát, nhưng thấy con gái đặc biệt vì ông chuẩn bị trang phục, ông cũng vui vẻ trở lại.
Không không mấy thể diện, hai ba con ngồi trên chiếc xe sang nhất, xịn nhất trong nhà vênh mặt ưỡn ngực đến khách sạn.
“Ba, ba có quen với đổng sự trưởng tập đoàn Trường Phong không?"
“ Không." Tống Hải lắc lắc đầu, “Công ty chúng ta chỉ từng hợp tác với công ty con dưới chướng họ thôi, ba cũng có chút quan hệ với lãnh đạo của họ, nên mới lấy được tấm thiệp mời này."
“ Vậy hành động hiện tại của ba con mình có phải bị gọi là bám đuôi đại gia không ba?"
“Bé ngốc con đang nghĩ lung tung cái gì đấy," Tống Hải cười haha, khôn mặt mập mạp giống như quả dưa, “ chúng ta sao có thể gọi là bám đuôi đổng sự trưởng Trường Phong, chúng ta chỉ gọi là góp vui, xem náo nhiệt thôi."
“ Cũng đúng." Nhan Khê cũng cho là đúng, nhìn bề ngoài bọn họ cũng xem như có chút tiền, nhưng thực tế ở cái đất Bắc Kinh này, cũng chẳng được xem là cái gì, lần này có thể đến tham gia tiệc sinh nhật của Nguyên phu nhân, cũng đủ để họ nở mặt vài tháng rồi.
Đến địa điểm tổ chức buổi tiệc, Nhan Khê khoác tay Tống Hải đi vào hội trường, trong đây đông đúc tấp nập, rất nhiều khách khứa đều đã đến rồi, từng cặp nam nữ qua lại không ngớt, chói mắt y như đang ở đại lộ danh vọng, Nhan Khê nắm chặt ví cầm tay, nhìn Tống Hải không nói lời nào.
Tống Hải vỗ vỗ tay cô, tiến lên chưa được mấy bước đã có người quen tiến đến chào hỏi.
“Lão Tống, cô gái xinh đẹp này là...?" Người này mặc tây trang đi giày da, trên mặt nở nụ cười vô cùng thân thiện, ánh mắt nhìn Nhan Khê giống như của một trưởng bối ấm áp.
Người trong giới làm ăn buôn bán, hầu hết EQ đều không tồi. Cho dù có chút hoài nghi thân phận của Nhan Khê, họ cũng tuyệt đối sẽ không nói ra nửa câu khiến người khác phật ý.
“Đây là đứa con gái vẫn chưa làm nên trò trống gì của tôi, vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh." Tống Hải quay đầu nhìn Nhan Khê, “Nào, Nhan Nhan, đây là chú Diêu, ông chủ lớn của công ty Thụy Long."
“Cháu chào chú Diêu."Nhan Khê căng não nghĩ hết một vòng, cuối cùng cũng nghĩ ra vị này sản xuất cái gì, “Đồ văn phòng phẩm của công ty chú Diêu sản xuất tốt lắm ạ, cháu với các bạn học thường xuyên mua sản phẩm của quý công ty."
“Thì ra cháu gái đây còn là một trong những thượng đế của công ty chú." Ông chủ Diêu cao hứng bắt tay Nhan Khê, vui đùa nói: “Thất lễ, thất lễ rồi."
Ông ta không thể ngờ Tống Hải mập lùn lại có cô con gái mảnh mai đến vậy, bắt tay cô cũng không dám dùng lực, sợ không cẩn thận nắm gãy tay.
Nhìn mặt Tống Hải tràn đầy tự hào, ông chủ Diêu không nhịn được nghĩ, khó trách Tống Hải ly hôn bao nhiêu năm rồi vẫn không tái hôn. Vợ trước của ông ấy chắc chắn cực kỳ xinh đẹp, gen cũng vô cùng trội, nếu không không thể sinh ra cô con gái xinh thế này được.
Tống Hải cũng chẳng quan tâm người khác nghĩ gì, dắt con gái đi khoe khoang với bạn bè trong ngành hết một vòng, nói đi nói lại toàn mấy câu con gái tôi thông minh, con gái tôi tài năng, con gái tôi lớn lên rất xinh đẹp.
Nếu nói Nhan Khê vốn chỉ có bảy phần nhan sắc, thì với sự trợ giúp của son phấn và sự tâng bốc của Tống Hải, nhan sắc của cô cứ thếđược nâng lên chín phần. Tuy không thể nói là đẹp nhất buổi tiệc, nhưng ít nhất cũng có thể khiến người ta sáng mắt. Thêm vào cái miệng ngọt ngào khôn khéo, người được nghe Tống Hải khoe con gái chỉ có thể căng miệng cười nói khen Nhan Khê vài câu, có vài người thậm chí còn đè nén lương tâm mở to mắt nói dối, khen Nhan Khê có vài phần giống bố.
“Tiểu thư đây xinh quá, ánh mắt cũng có vài phần tương tự với ngài Tống."
Thực ra chẳng tìm được điểm gì giống nhau, đành lôi thần thái ra khen một câu.
Nhan Khê mỉm cười nhu thuận, trong lòng thực ra lại nghĩ, không hổ là người chuyên bàn chuyện danh lợi, chém gió cũng chém chân thành đến thế.
Tống Hải ở trước mặt con gái thật lòng thật dạ là thế, ở bên ngoài lại lộ ra một mặt khôn khéo. Cho dù có quen biết hay không, cuối cùng cũng đều có thể tươi cười nói với ông vài câu. Cứ cho là không thể bàn chuyện hợp tác thì ít nhất hai bên cũng coi như đã gặp qua.
Chuyện duy nhất Nhan Khê có thể làm chính là không cản trở bố mình, nhìn thấy phụ nữ 40 tuổi thì gọi chị, gặp phụ nữ 60-70 tuổi thì gọi dì. Khi đối phương sửa lại thì bày ra bộ mặt “ Em không tin đâu, chị rõ ràng trẻ trung thế này cơ mà.", cố gắng kiếm cảm tình từ mấy người chị em.
Đại khái là mặt cô có tính lừa gạt hơi cao, cho nên bữa tiệc còn chưa bắt đầu, cô đã nói chuyện hòa hợp được với mấy người phụ nữ thành đạt.
Không bao lâu sau, một cặp vợ chồng trung niên xuất hiện thu hút sự chú ý của rất nhiều người, người đàn ông trông khoảng hơn 40 tuổi, nắm tay người phụ nữ đi bên, nhìn có vẻ tình cảm rất tốt.
Người phụ nữ mặt trứng ngỗng, da trắng nõn, đuôi mày khóe mắt ngập đầy ý cười, vẻ đẹp của bà ấy đủ để khiến người ta lờ đi chuyện tuổi tác.
Nhan Khê không nhịn được nhìn bà ấy thêm mấy lần, trong đáy mắt hàm chứa sự tán thưởng.
Cô đoán không sai, hai vợ chồng này là chủ tịch của công ty Trường Phong và phu nhân, hai người phát ra một nắm rồi lại một nắm cẩu lương, lời nói và hành động đều rất dịu dàng. Nhan Khê ngồi bên bàn rượu, nhìn vợ chồng người ta ôm nhau, không nhịn được lộ ra vài phần tiếu ý.
*phát cẩu lương: chỉ bọn yêu nhau ân ân ái ái trước mặt chó FA
Hai vợ chồng phát cẩu lương xong, hai đứa con trai của họ cũng lên sàn.
Bố mẹ đẹp thì con sinh ra thường sẽ không đến mức xấu lắm, hai người con trai nhà họ Nguyên đều là dạng eo hẹp vai rộng chân dài, mặc lên tây trang được cắt may vừa vặn, lại càng thêm mê người.
Anh cả nhà họ Nguyên tướng mạo đoan chính, nhìn có vẻ vô cùng nghiêm túc, là kiểu đàn ông đứng đắn nghiêm cẩn.
Anh con thứ nhà họ Nguyên đẹp trai hơn cả anh cả, nhưng khóe mắt hơi hơi xếch, mũi cao thẳng, và cả cặp môi hơi mỏng tạo cho người ta cảm giác không dễ ở chung, là loại “trai hư" chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Nhan Khê nghiêng đầu che miệng nói vào tai Tống Hải: “Bố, người thừa kế của nhà họ Nguyên là anh con cả hay anh thứ hai?"
Tống Hải lắc đầu, cúi xuống thì thầm với con gái: “Mấy chuyện bí mật nhà giàu đấy, bố con biết thế nào được?" Những danh gia đẳng cấp cao như nhà họ Nguyên có thể có tin đồn vỉa hè, nhưng tuyệt đối sẽ không để chuyện trong nhà truyền ra ngoài, trở thành đề tài buôn chuyện của người khác.
Nhan Khê:...
Rất có lý.
Tắt video, Nhan Khê cố gắng nhớ lại xem hotboy của trường năm đó là ai, nhưng nghĩ nửa ngày cũng không có chút ấn tượng nào. Điều nhớ được duy nhất là cái tên hotboy này vô cùng tài hoa, trên tập san của trường đăng rất nhiều thơ của cậu ta, giờ ra chơi mấy bạn nữ thỉnh thoảng sẽ nói hotboy thế này, hotboy thế nọ. Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, toàn bộ tâm trí của mọi người vẫn tập trung ở việc học, cho dù hotboy có đẹp trai thì cũng không hấp dẫn bằng thi đại học.
Sáng ngày thứ hai, đang làm việc ở công ty media online, Dương Mẫn gọi điện thoại cho Nhan Khê, nội dung chính là đoạn video đang hot.
“Sông lớn, Tống Nhan trong lời bọn họ không phải là mày chứ?" Nói đến đoạn này, Dương Mẫn cười rụng tim, “Lần trước tao nói sai rồi, mày không nên làm nữ chính phim bi kịch, mày nên làm nữ chính của Mary Sue, chỉ là ngoại hình hơi kém một chút."
“ Biến, biến, biến," Nhan Khê bật loa ngoài điện thoại, rồi gõ bàn phím cạch cạch, “ Tao đang bận lắm".
“ Bận làm cái gì? Đánh boss?
“Uk."
“Phú nhị đại độc ác." Dương Mẫn trong điện thoại vừa ngưỡng mộ vừa đố kị, “Mày ngày ngày đợi chờ ở nhà cũng thật nhạt nhẽo, không bằng kiếm việc mà làm đi." Cô trong lòng rất rõ ràng, với nhan sắc và năng lực của Nhan Khê, muốn tìm một công việc vừa ý cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Ra một chiêu đánh cho kẻ thù trở về điểm xuất phát, Nhan Khê thoát khỏi game, “Tao cũng định thế, nhưng gần đây chuyện hợp tác với nhà xuất bản vẫn chưa xong, công việc tạm thời không thể vội."
Dương Mẫn cũng biết chuyện Nhan Khê đăng manga trên mạng: “ Mấy cái manga đấy đều là tâm huyết của mày, mà bây giờ mày đang gặp thời, cũng có thể thử lấn sang mảng này."
“Giải trí thì còn được chứ kiếm cơm thì tao vẫn có chút chột dạ, trước giải quyết chuyện này đã rồi nói tiếp, nếu thực sự không được thì tao vẫn có thể ăn bám ba tao mà." Nhan Khê trong lòng hiểu rõ, mặc dù mẹ cô trong giới thư họa cũng có chút tiếng tăm, nhưng cô thân là con gái, lại không được di truyền khả năng thiên phú của bà. Ban đầu mẹ cô cũng có ý bồi dưỡng cô, nhưng cô thực sự không có tư chất, nên đành từ bỏ.
“ Tao vẫn tưởng rằng mày sẽ nói kiểu như, tao muốn tự do, tao không muốn bị công ty của nhà gò bó." Dương Mẫn sớm đã quen với cái kiểu không biết xấu hổ của Nhan Khê, “ Được rồi, có chuyện gì thì gọi cho tao, lão đại muốn đi kiểm tra, tao cúp máy đây."
Nhan Khê cúp điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối om đến ngây ra, hai người bạn tốt này của cô thường xuyện gọi điện đến, chỉ sợ là họ lo lắng một mình cô ở đây sẽ buồn tẻ. Trong tưởng tượng của mọi người, cô vẫn luôn sống cùng mẹ, ba lại là ông chủ công ty, nói không chừng cũng không quan tâm lắm đến cô con gái nhiều năm xa cách này, thậm chí sống cùng nhà nhưng có thể đến gặp mặt cũng không được mấy lần.
Sự lo lằng và ý tốt của bạn bè cô đều biết, nhưng cứ cho là cô nói ba cô đối xử với cô rất tốt, bọn hoh cũng chưa chắc đã tin, nói không chừng còn cho rằng cô chỉ miễn cưỡng vui cười.
Loại hiểu lầm này thật sự rất khó giải thích rõ ràng.
“ Nhan Nhan, mau xuống ăn cơm." Tống Hải ở dưới lầu gọi lên, “ Ba nấu món canh hầm vịt mà con thích ăn này."
“ Con đến đây." Đi đôi dép lê, Nhan Khê mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù xuống lầu.
Ăn cơm xong, Tống Hải quan sát sắc mặt con gái: “ Nhan Nhan, hai ngày nữa con có bận gì không?"
“Hai ngày nữa ạ?" Nhan Khê lắc lắc đầu, “Không có, ba có việc gì sao?"
“ Là thế này, hai ngày nữa là sinh nhật phu nhân của một đại nhân vật tròn giới thương nhân, ba lăn lội trong giới này cũng có chút tiếng nói, nên cũng nhận được thiệp mời, nếu con không có việc gì, có thể đi cùng ba thay đổi không khí, cũng quen biết thêm vài người cùng tuổi."
Nhan Khê đơ một lúc, rồi gật đầu, “ Được ạ."
Tống Hải sớm đã muốn giới thiệu con gái với bạn trong nghề, thấy Nhan Khê gật đầu, liền cười tươi như hoa hướng dương, “ Đến lúc đó không cần căng thẳng, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, có chuyện gì thì tìm ba."
Mấy nơi quan trọng thế này, không phải nên nhắc nhở cô chú ý hành vi lời nói sao?
Nhan Khê cạn lời ngồi nhìn ba cô, khó trách mẹ cô lại kiên trì mang cô bên cạnh, đại khái là vì lo lắng ba cô sẽ chiều hư cô.
Ngày thứ hai trợ lý của Tống Hải lại mang tới mấy bộ lễ phục hàng hiệu, chỉ là màu sắc không phải đỏ chói thì là tím tươi, mặc dù đủ lộng lẫy, nhưng lại không hợp với độ tuổi của cô. Nhan Khê đã hoàn toàn tuyệt vọng với gu thẩm mỹ của ba cô, cuối cùng tự mình chọn một chiếc váy ngắn dạ hội cách điệu phù hợp, thậm chí còn chọn cho Tống Hải một bộ âu phục cùng phối sức.
Thấy con gái không thích dạ phục do mình chọn, Tống Hải có chút mất mát, nhưng thấy con gái đặc biệt vì ông chuẩn bị trang phục, ông cũng vui vẻ trở lại.
Không không mấy thể diện, hai ba con ngồi trên chiếc xe sang nhất, xịn nhất trong nhà vênh mặt ưỡn ngực đến khách sạn.
“Ba, ba có quen với đổng sự trưởng tập đoàn Trường Phong không?"
“ Không." Tống Hải lắc lắc đầu, “Công ty chúng ta chỉ từng hợp tác với công ty con dưới chướng họ thôi, ba cũng có chút quan hệ với lãnh đạo của họ, nên mới lấy được tấm thiệp mời này."
“ Vậy hành động hiện tại của ba con mình có phải bị gọi là bám đuôi đại gia không ba?"
“Bé ngốc con đang nghĩ lung tung cái gì đấy," Tống Hải cười haha, khôn mặt mập mạp giống như quả dưa, “ chúng ta sao có thể gọi là bám đuôi đổng sự trưởng Trường Phong, chúng ta chỉ gọi là góp vui, xem náo nhiệt thôi."
“ Cũng đúng." Nhan Khê cũng cho là đúng, nhìn bề ngoài bọn họ cũng xem như có chút tiền, nhưng thực tế ở cái đất Bắc Kinh này, cũng chẳng được xem là cái gì, lần này có thể đến tham gia tiệc sinh nhật của Nguyên phu nhân, cũng đủ để họ nở mặt vài tháng rồi.
Đến địa điểm tổ chức buổi tiệc, Nhan Khê khoác tay Tống Hải đi vào hội trường, trong đây đông đúc tấp nập, rất nhiều khách khứa đều đã đến rồi, từng cặp nam nữ qua lại không ngớt, chói mắt y như đang ở đại lộ danh vọng, Nhan Khê nắm chặt ví cầm tay, nhìn Tống Hải không nói lời nào.
Tống Hải vỗ vỗ tay cô, tiến lên chưa được mấy bước đã có người quen tiến đến chào hỏi.
“Lão Tống, cô gái xinh đẹp này là...?" Người này mặc tây trang đi giày da, trên mặt nở nụ cười vô cùng thân thiện, ánh mắt nhìn Nhan Khê giống như của một trưởng bối ấm áp.
Người trong giới làm ăn buôn bán, hầu hết EQ đều không tồi. Cho dù có chút hoài nghi thân phận của Nhan Khê, họ cũng tuyệt đối sẽ không nói ra nửa câu khiến người khác phật ý.
“Đây là đứa con gái vẫn chưa làm nên trò trống gì của tôi, vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh." Tống Hải quay đầu nhìn Nhan Khê, “Nào, Nhan Nhan, đây là chú Diêu, ông chủ lớn của công ty Thụy Long."
“Cháu chào chú Diêu."Nhan Khê căng não nghĩ hết một vòng, cuối cùng cũng nghĩ ra vị này sản xuất cái gì, “Đồ văn phòng phẩm của công ty chú Diêu sản xuất tốt lắm ạ, cháu với các bạn học thường xuyên mua sản phẩm của quý công ty."
“Thì ra cháu gái đây còn là một trong những thượng đế của công ty chú." Ông chủ Diêu cao hứng bắt tay Nhan Khê, vui đùa nói: “Thất lễ, thất lễ rồi."
Ông ta không thể ngờ Tống Hải mập lùn lại có cô con gái mảnh mai đến vậy, bắt tay cô cũng không dám dùng lực, sợ không cẩn thận nắm gãy tay.
Nhìn mặt Tống Hải tràn đầy tự hào, ông chủ Diêu không nhịn được nghĩ, khó trách Tống Hải ly hôn bao nhiêu năm rồi vẫn không tái hôn. Vợ trước của ông ấy chắc chắn cực kỳ xinh đẹp, gen cũng vô cùng trội, nếu không không thể sinh ra cô con gái xinh thế này được.
Tống Hải cũng chẳng quan tâm người khác nghĩ gì, dắt con gái đi khoe khoang với bạn bè trong ngành hết một vòng, nói đi nói lại toàn mấy câu con gái tôi thông minh, con gái tôi tài năng, con gái tôi lớn lên rất xinh đẹp.
Nếu nói Nhan Khê vốn chỉ có bảy phần nhan sắc, thì với sự trợ giúp của son phấn và sự tâng bốc của Tống Hải, nhan sắc của cô cứ thếđược nâng lên chín phần. Tuy không thể nói là đẹp nhất buổi tiệc, nhưng ít nhất cũng có thể khiến người ta sáng mắt. Thêm vào cái miệng ngọt ngào khôn khéo, người được nghe Tống Hải khoe con gái chỉ có thể căng miệng cười nói khen Nhan Khê vài câu, có vài người thậm chí còn đè nén lương tâm mở to mắt nói dối, khen Nhan Khê có vài phần giống bố.
“Tiểu thư đây xinh quá, ánh mắt cũng có vài phần tương tự với ngài Tống."
Thực ra chẳng tìm được điểm gì giống nhau, đành lôi thần thái ra khen một câu.
Nhan Khê mỉm cười nhu thuận, trong lòng thực ra lại nghĩ, không hổ là người chuyên bàn chuyện danh lợi, chém gió cũng chém chân thành đến thế.
Tống Hải ở trước mặt con gái thật lòng thật dạ là thế, ở bên ngoài lại lộ ra một mặt khôn khéo. Cho dù có quen biết hay không, cuối cùng cũng đều có thể tươi cười nói với ông vài câu. Cứ cho là không thể bàn chuyện hợp tác thì ít nhất hai bên cũng coi như đã gặp qua.
Chuyện duy nhất Nhan Khê có thể làm chính là không cản trở bố mình, nhìn thấy phụ nữ 40 tuổi thì gọi chị, gặp phụ nữ 60-70 tuổi thì gọi dì. Khi đối phương sửa lại thì bày ra bộ mặt “ Em không tin đâu, chị rõ ràng trẻ trung thế này cơ mà.", cố gắng kiếm cảm tình từ mấy người chị em.
Đại khái là mặt cô có tính lừa gạt hơi cao, cho nên bữa tiệc còn chưa bắt đầu, cô đã nói chuyện hòa hợp được với mấy người phụ nữ thành đạt.
Không bao lâu sau, một cặp vợ chồng trung niên xuất hiện thu hút sự chú ý của rất nhiều người, người đàn ông trông khoảng hơn 40 tuổi, nắm tay người phụ nữ đi bên, nhìn có vẻ tình cảm rất tốt.
Người phụ nữ mặt trứng ngỗng, da trắng nõn, đuôi mày khóe mắt ngập đầy ý cười, vẻ đẹp của bà ấy đủ để khiến người ta lờ đi chuyện tuổi tác.
Nhan Khê không nhịn được nhìn bà ấy thêm mấy lần, trong đáy mắt hàm chứa sự tán thưởng.
Cô đoán không sai, hai vợ chồng này là chủ tịch của công ty Trường Phong và phu nhân, hai người phát ra một nắm rồi lại một nắm cẩu lương, lời nói và hành động đều rất dịu dàng. Nhan Khê ngồi bên bàn rượu, nhìn vợ chồng người ta ôm nhau, không nhịn được lộ ra vài phần tiếu ý.
*phát cẩu lương: chỉ bọn yêu nhau ân ân ái ái trước mặt chó FA
Hai vợ chồng phát cẩu lương xong, hai đứa con trai của họ cũng lên sàn.
Bố mẹ đẹp thì con sinh ra thường sẽ không đến mức xấu lắm, hai người con trai nhà họ Nguyên đều là dạng eo hẹp vai rộng chân dài, mặc lên tây trang được cắt may vừa vặn, lại càng thêm mê người.
Anh cả nhà họ Nguyên tướng mạo đoan chính, nhìn có vẻ vô cùng nghiêm túc, là kiểu đàn ông đứng đắn nghiêm cẩn.
Anh con thứ nhà họ Nguyên đẹp trai hơn cả anh cả, nhưng khóe mắt hơi hơi xếch, mũi cao thẳng, và cả cặp môi hơi mỏng tạo cho người ta cảm giác không dễ ở chung, là loại “trai hư" chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Nhan Khê nghiêng đầu che miệng nói vào tai Tống Hải: “Bố, người thừa kế của nhà họ Nguyên là anh con cả hay anh thứ hai?"
Tống Hải lắc đầu, cúi xuống thì thầm với con gái: “Mấy chuyện bí mật nhà giàu đấy, bố con biết thế nào được?" Những danh gia đẳng cấp cao như nhà họ Nguyên có thể có tin đồn vỉa hè, nhưng tuyệt đối sẽ không để chuyện trong nhà truyền ra ngoài, trở thành đề tài buôn chuyện của người khác.
Nhan Khê:...
Rất có lý.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh