Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
Chương 21
Trưa nọ, tôi tới nhà anh ta ăn cơm, bố mẹ anh ta đúng lúc này lại không có ở nhà, anh ta gọi đồ ăn ở bên ngoài, sau lại lo ăn cơm không thì chán quá, thế là lại đi ra cửa hàng mua thêm một tá bia nữa.
Vốn dĩ tôi không muốn uống, nhưng anh ta cứ cố thuyết phục, cuối cùng tôi cũng uống không ít, ăn cơm chưa được bao lâu mà đầu đã bắt đầu bị choáng váng, bèn mơ mơ màng màng nằm lên giường của anh ta. Có điều do trước nay tôi không có thói quen ngủ ngày, thế nên là lúc ngủ cũng không được sâu giấc cho lắm, lúc La Bân bò lên giường, ôm hai má rồi hôn môi tôi, tôi đều cảm giác được hết.
Nói không bị kinh hỉ là giả, vào giây phút đó tim của tôi như muốn nhảy cả ra ngoài. Tôi hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở mắt ra, thì lại phát hiện ra La Bân đã đi xuống giường mất rồi.
Tôi thở dài một hơi, không biết là nên vui hay nên buồn nữa.
Có điều, không biết có phải là do tôi bị ảo giác hay không mà tôi phát hiện ra, từ sau nụ hôn đó, ánh mắt của La Bân khi nhìn tôi cũng không còn giống như lúc trước nữa, có chút ám muội gì đó, đôi lúc khiến cho tôi cảm thấy hơi sợ.
Dù vậy thì tôi vẫn thích anh ta, có mấy lần, tôi cực kỳ muốn hỏi anh ta: “Anh có nguyện ý đợi em không? Có thể sẽ là ba năm, có thể sẽ là năm năm, nếu anh nguyện ý thì em cũng sẽ mãi thích anh."
Thế nhưng, lúc tôi còn chưa kịp lấy dũng khí ra để hỏi anh ta câu này thì anh ta đã biết được tin tôi sắp phải xuất ngoại từ chỗ của anh tôi.
Tôi không hiểu vì sao mà anh ta lại có phản ứng mạnh đến thế, cứ như một con thú bị chọc giận vậy.
“Em không thể ở lại à?" Anh ta nắm lấy cánh tay của tôi.
“Nhưng đây là cơ hội hiếm có." Tôi nói, đồng thời cũng cố rút cánh tay ra khỏi tay của anh ta.
“Chẳng phải là em thích anh đấy à? Tại sao vẫn còn muốn đi chứ?" Anh ta đột nhiên lớn tiếng chất vấn.
Tôi bị một câu đó của anh ta làm cho không nói nên lời, vừa tức vừa thẹn, bèn xoay người muốn bỏ đi, nhưng còn chưa đi được hai bước thì đã bị anh ta ôm eo kéo lại.
Chuyện xảy ra sau đó đã trở thành ác mộng cả đời của tôi.
Vốn dĩ tôi không muốn uống, nhưng anh ta cứ cố thuyết phục, cuối cùng tôi cũng uống không ít, ăn cơm chưa được bao lâu mà đầu đã bắt đầu bị choáng váng, bèn mơ mơ màng màng nằm lên giường của anh ta. Có điều do trước nay tôi không có thói quen ngủ ngày, thế nên là lúc ngủ cũng không được sâu giấc cho lắm, lúc La Bân bò lên giường, ôm hai má rồi hôn môi tôi, tôi đều cảm giác được hết.
Nói không bị kinh hỉ là giả, vào giây phút đó tim của tôi như muốn nhảy cả ra ngoài. Tôi hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở mắt ra, thì lại phát hiện ra La Bân đã đi xuống giường mất rồi.
Tôi thở dài một hơi, không biết là nên vui hay nên buồn nữa.
Có điều, không biết có phải là do tôi bị ảo giác hay không mà tôi phát hiện ra, từ sau nụ hôn đó, ánh mắt của La Bân khi nhìn tôi cũng không còn giống như lúc trước nữa, có chút ám muội gì đó, đôi lúc khiến cho tôi cảm thấy hơi sợ.
Dù vậy thì tôi vẫn thích anh ta, có mấy lần, tôi cực kỳ muốn hỏi anh ta: “Anh có nguyện ý đợi em không? Có thể sẽ là ba năm, có thể sẽ là năm năm, nếu anh nguyện ý thì em cũng sẽ mãi thích anh."
Thế nhưng, lúc tôi còn chưa kịp lấy dũng khí ra để hỏi anh ta câu này thì anh ta đã biết được tin tôi sắp phải xuất ngoại từ chỗ của anh tôi.
Tôi không hiểu vì sao mà anh ta lại có phản ứng mạnh đến thế, cứ như một con thú bị chọc giận vậy.
“Em không thể ở lại à?" Anh ta nắm lấy cánh tay của tôi.
“Nhưng đây là cơ hội hiếm có." Tôi nói, đồng thời cũng cố rút cánh tay ra khỏi tay của anh ta.
“Chẳng phải là em thích anh đấy à? Tại sao vẫn còn muốn đi chứ?" Anh ta đột nhiên lớn tiếng chất vấn.
Tôi bị một câu đó của anh ta làm cho không nói nên lời, vừa tức vừa thẹn, bèn xoay người muốn bỏ đi, nhưng còn chưa đi được hai bước thì đã bị anh ta ôm eo kéo lại.
Chuyện xảy ra sau đó đã trở thành ác mộng cả đời của tôi.
Tác giả :
Hoàng Tiên Sinh