Trọng Khải Mạt Thế
Quyển 7 - Chương 285: Tinh võng mở ra
Dịch giả: Chu Cường
"Trên đường nhặt được?"
Hai mắt của Phạm Hương Ngữ híp lại, nhìn kỹ tinh võng một lượt, nói:
"Cô ta là người nước ngoài à?"
Lâm Siêu nhìn thoáng qua tinh võng, từ chối cho ý kiến.
Trước khi tiến vào căn cứ, tinh võng dựa theo phân phó của hắn tiến hành thay đổi gương mặt và hình dáng cơ thể. Tuy chỉ biến đổi màu mắt màu xanh lam và đôi tai dài nhọn đặc thù của người Atlantis trở thành giống người bình thường. Thế nhưng gương mắt trái xoan xinh đẹp không có thay đổi, phối hợp với hai con ngươi màu đen và mái tóc ngắn màu hạt dẻ, có dáng vẻ rất giống như con lai. Vừa có nhiều nét tương đồng với người phụ nữ Châu âu, nhưng thiếu một chút sự cởi mở nhiệt tình. Cùng với khí chất cao quý kết hợp với tính cách trầm mặc lạnh lùng.
"Tại sao lúc nào ngươi cũng gặp phải mỹ nữ thế."
Phạm Hương Ngữ liếc Lâm Siêu một cái, hừ một tiếng nói:
"Có phải là ngươi tham luyến vẻ đẹp của cô ta, nên mới mang về?"
Lâm Siêu tự rót cho mình một cốc nước, rồi hỏi Phạm Hương Ngữ:
"Những binh lính lần trước tôi mang về cô đã xử lý như thế nào?"
Phạm Hương Ngữ thấy hắn nhắc đến chính sự, không tiếp tục trêu đùa, ngón tay kẹp lấy cán bút xoay tròn, nhẹ giọng nói:
"Có một số binh lính muốn phản kháng, tìm cách ám sát ta, nhưng đã bị Cách bóp chết. Những binh lính còn lại sau khi nhìn thấy ba người Cách, Ngô, Ly thì bị hù dọa. Sau đó tất cả bọn họ lựa chọn đầu hàng, bây giờ đã hợp nhất vào lực lượng quân đội bên trong căn cứ rồi."
Lâm Siêu khẽ gật đầu, hắn biết khả năng chấn nhiếp tinh thần của ba người Cách, Ngô, Ly mạnh hơn bất cứ một lời thuyết phục nào.
"Thí nghiệm tiến hành đến đâu rồi?"
Lâm Siêu tiếp tục lên tiếng hỏi.
Khi Lâm Siêu hỏi đến đấy, trên mặt Phạm Hương Ngữ lộ ra vẻ kỳ lạ, nói:
"Nói đến vấn đề này ta thấy thật là kỳ quái, ta cho người khác đi hỗ trợ người vị tiến sĩ đó nhưng đều bị ông ta đuổi ra. Ông ta còn nói những vị giáo sư bác sĩ đó chỉ làm vướng tay vướng chân ông ta mà thôi. Hiện tại toàn bộ các bước tiến hành trong phòng thí nghiệm do một mình ông ta đảm nhiệm. Hôm qua, ta có hỏi ông ta về tiến độ, ông ta nói cần phải cần thêm một nhóm tài liệu mới nữa, mới có thể báo cáo đại khái được."
Lâm Siêu khẽ gật đầu, rồi dặn dò:
"Hãy bảo ông ta nhanh tay lên."
"Vấn đề này ta đã cố gắng hết sức rồi. Người này thật khó đối phó, mềm cứng không ăn thua. Nghe những binh lính kia nói, bọn họ gọi ông ta là 'Người điên'. Ta thấy quả thật chính là một người điên, ta dùng tính mạng của ông ta để uy hiếp. Nhưng ông ta coi như không nghe thấy gì, thậm chí còn làm chậm lại. Ngay cả lần trước cho Cách đi dọa ông ta cũng không ăn thua. Giống như đụng vào vách tường vậy, đối với loại người không biết chữ 'Chết' được viết như thế nào, ta quả thật không có biện pháp."
Phạm Hương Ngữ nhún vai nói.
Lâm Siêu còn nhớ người đàn ông kia chính là một người vô cùng say mê yêu thích thí nghiệm, hắn mỉm cười, nói:
"Người không sợ chết, nhưng chưa chắc lại không sợ cái khác. Hãy dùng phương pháp giam lỏng để uy hiếp ông ta."
"Giam lỏng?"
Phạm Hương Ngữ có chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức hai mắt sáng lên, nói:
"Đúng rồi, không phải người điên này say mê nghiên cứu thí nghiệm hay sao. Nếu như ông ta không nhanh tay lên, ta sẽ nhốt ông ta lại, không cho ông ta tiếp tục tham gia thí nghiệm nữa. Tốt nhất là bảo những kẻ mà ông ta chê là ngu ngốc kia thay mặt ông ta tiến hành thí nghiệm. Nói không chừng sẽ làm ông ta tức điên lên mất…"
Nói đến đây, Phạm Hương Ngữ không khỏi đắc ý cười ha hả.
Lâm Siêu thản nhiên cười, rồi hỏi đến vấn để xây dựng căn cứ:
"Nguyên vật liệu dùng để xây dựng căn cứ hiện tại rất thiếu thốn sao?"
Phạm Hương Ngữ ngưng cười, dùng ánh măt giận dữ nhìn Lâm Siêu, nói:
"Người mà cũng quan tâm đến vấn đề nguyên vật liệu à. Vì vấn đề đó mà mấy ngày hôm nay ta thấy buồn bực chết đi được. Dựa theo bản thiết kế của ngươi, tất cả kiến trúc đều phải có khă năng chống động đất, chống cháy nổ, có khả năng chống đạn. Đợi đến lúc xây dựng tháp pháo chắc chắn sẽ phải cần đến rất nhiều vật liệu. Nhất là kim loại, tuy rằng bên ngoài có rất nhiều ô-tô hỏng, có thể thu lấy rồi sử dụng. Thế nhưng, lò luyện thép chỉ có một, căn bản không thể nào tạo ra nhiều kim loại như thế được."
"Lò luyện thép?"
Lâm Siêu khẽ nhíu mày, nói:
"Chẳng lẽ không tìm thấy nhà máy luyện thép ở những thành phố khác hay sao?"
"Chỉ tìm được hai nhà máy thôi, có điều tất cả máy móc ở đó đều đã bị hỏng. Mà trong căn cứ không có người nào biết sửa chữa, đành phải tạm thời cất vào nhà kho. Hơn nữa, nếu như có thể sửa chữa được những máy móc này, việc cung cấp nguyên vật liệu cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi."
Phạm Hương Ngữ phiền não giải thích.
Trong lòng Lâm Siêu khẽ động, nói:
"Vấn đề này không cần cô phải lo lắng, tôi sẽ tìm biện pháp sửa chữa. Dường như Vưu Tiềm và Hắc Nguyệt không có trong căn cứ, bọn họ ra ngoài săn thú?"
"Ừ, bọn họ đã đi ra ngoài săn thú, thuận tiện mang đồ ăn về."
Nói xong, Phạm Hương Ngữ dùng ánh mắt tò mò nhìn Lâm Siêu, nói:
"Ngươi có biện pháp sửa chữa, chẳng lẽ ngươi lại biết sửa? Không thể nào, ngươi bây giờ mới bao nhiêu tuổi, căn bản là không có đủ thời gian để học tập nhiều thứ như vậy?"
Lâm Siêu lắc đầu nói:
"Không phải ta sửa, lần này ta từ bên trong di tích mang về một số người máy giúp xây dựng căn cứ, chúng nó am hiểu việc sửa chữa."
Lâm Siêu đã mua 20 người máy, trong đó có mười người máy am hiểu canh tác nông nghiệp, mười người máy còn lại phục vụ sinh hoạt. Bất cứ một vấn đề nào trong phát sinh cuộc sống bọn chúng đều có thể giải quyết được. Mà sửa chữa chính là một trong nhữn năng lực của chúng. Tuy lò luyện kim không phải do Atlantis chế tạo, thế nhưng tất cả những thiết kế máy móc đều là trăm sông đổ về một biển. Không có khác biệt quá lớn.
"Được rồi, lát nữa ngươi ra lệnh cho những người máy này bắt đầu tiến hành sửa chữa trong đêm nay. Tranh thủ ngày mai có thể sử dụng."
Phạm Hương Ngữ lên tiếng nói với Lâm Siêu.
Lâm Siêu liếc nhìn Phạm Hương Ngữ một cái, không nghĩ tới cô ta so với mình còn sốt ruột hơn. Có thể do nắm trong tay quyền quản lý căn cứ cho nên cô ta càng phải chú ý hơn, quan tâm hơn. Lâm Siêu vung tay lên, mở bao không khí ra lựa chọn một bộ chiến giáp bên trong, ném cho Phạm Hương Ngữ, nói:
"Đây là chiến giáp cấp S, những loại vũ khí nóng tiên tiến nhất cũng không có cách nào phá hủy được nó. Nó có thể bảo vệ cô an toàn."
"Chiến giáp cấp S?"
Phạm Hương Ngữ thảng thốt giật bắn mình lên, nàng đã đi theo Lâm Siêu từ rất lâu cho nên biết được thứ tự phân chia vật phẩm trong di tích. Chiến giáp cấp S chính là loại chiến giáp cao cấp nhất, cô ta không ngờ lần này Lâm Siêu lại có thu hoạch lớn đến vậy.
Hình dáng bên ngoài của bộ chiến giáp này có hình một cái ống tiêm, chỉ cần tiêm nó vào trong cơ thể là được. Nó sẽ tiến hành quá trình xác nhận DNA của vật chủ, tính toán hình dạng bên ngoài. Sau đó biến đổi hình dạng cho vừa với hình dáng cơ thể của Phạm Hương Ngữ, mức độ bảo vệ kín kẽ vô cùng!
Lâm Siêu lại một lần nữa vung tay lên, đem 20 người máy nằm bên trong cái hộp không khí có hình con nhộng đưa cho Phạm Hương Ngữ, nói:
"Hai mươi người máy này có thể hoạt động trong bất kỳ điều kiện thời tiết nào. Cô không phải lo lắng vấn đề năng lượng, hãy nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ xây dựng!"
"Được!"
Hai mắt Phạm Hương Ngữ lóe sáng khi nhận lấy cái hộp không khí có hình con nhộng.
Sau khi bàn giao xong xuôi, Lâm Siêu đứng dậy nói:
"Tôi còn có việc cần phải đi một chút, buổi tối sẽ trở về."
"Đi đâu?"
Phạm Hương Ngữ kinh ngạc lên tiếng hỏi.
"Đi hóng gió."
………
Mảnh đất Thục rộng lớn, những dãy núi cao cùng với rừng rậm bạt ngàn xanh ngát một màu.
Vút! Vút!
Hai bòng người bay vụt qua, dừng lại ở phía trên đỉnh một ngọn núi cao. Lâm Siêu liếc mắt nhìn cảnh đẹp xung quanh, sau khi mở ra năng lực 'Thượng đế Lĩnh vực' không có phát hiện ra thân ảnh của nhân loại và quái vật ở xung quanh. Hắn mới quay sang nói với tinh võng:
"Là nơi này!"
Tinh võng thần sắc lạnh lùng, trả lời:
"Sau khi ta phóng xuất tín hiệu, trong vòng hai tháng ngươi sẽ không có cách nào đi ra khỏi bán kính hai nghìn dặm. Ngươi chắc chắn chứ?"
Lâm Siêu khẽ gật đầu, bởi vì toàn bộ căn cứ của hắn cùng với những thành phố khác chỉ nằm trong bán kính chưa tới một nghìn dặm. Nên hắn không có gí phải lo lắng.
"Ta bắt đầu đây."
Tinh võng khẽ ngẩng đầu nhìn mây mù trên trời cao. Trang phục và mái tóc trên người nó không có gió tự động bay lên. Trong con ngươi màu đen chớp động ánh sáng màu xanh, trên trán xuất hiện một cái vòng xoáy màu đen. Từ bên trong đó chớp đọng một thứ ánh sáng màu xanh.
Ông, ông!
Mặt đất xung quanh xuất hiện những cơn chấn động nhỏ, đất đá từ trên vách núi lở ra lăn lông lốc xuống bên dưới chân của tinh võng.
Trong lòng Lâm Siêu cảm thấy vô cùng hồi hộp chờ đợi thời điểm tinh võng được mở ra!
"Trên đường nhặt được?"
Hai mắt của Phạm Hương Ngữ híp lại, nhìn kỹ tinh võng một lượt, nói:
"Cô ta là người nước ngoài à?"
Lâm Siêu nhìn thoáng qua tinh võng, từ chối cho ý kiến.
Trước khi tiến vào căn cứ, tinh võng dựa theo phân phó của hắn tiến hành thay đổi gương mặt và hình dáng cơ thể. Tuy chỉ biến đổi màu mắt màu xanh lam và đôi tai dài nhọn đặc thù của người Atlantis trở thành giống người bình thường. Thế nhưng gương mắt trái xoan xinh đẹp không có thay đổi, phối hợp với hai con ngươi màu đen và mái tóc ngắn màu hạt dẻ, có dáng vẻ rất giống như con lai. Vừa có nhiều nét tương đồng với người phụ nữ Châu âu, nhưng thiếu một chút sự cởi mở nhiệt tình. Cùng với khí chất cao quý kết hợp với tính cách trầm mặc lạnh lùng.
"Tại sao lúc nào ngươi cũng gặp phải mỹ nữ thế."
Phạm Hương Ngữ liếc Lâm Siêu một cái, hừ một tiếng nói:
"Có phải là ngươi tham luyến vẻ đẹp của cô ta, nên mới mang về?"
Lâm Siêu tự rót cho mình một cốc nước, rồi hỏi Phạm Hương Ngữ:
"Những binh lính lần trước tôi mang về cô đã xử lý như thế nào?"
Phạm Hương Ngữ thấy hắn nhắc đến chính sự, không tiếp tục trêu đùa, ngón tay kẹp lấy cán bút xoay tròn, nhẹ giọng nói:
"Có một số binh lính muốn phản kháng, tìm cách ám sát ta, nhưng đã bị Cách bóp chết. Những binh lính còn lại sau khi nhìn thấy ba người Cách, Ngô, Ly thì bị hù dọa. Sau đó tất cả bọn họ lựa chọn đầu hàng, bây giờ đã hợp nhất vào lực lượng quân đội bên trong căn cứ rồi."
Lâm Siêu khẽ gật đầu, hắn biết khả năng chấn nhiếp tinh thần của ba người Cách, Ngô, Ly mạnh hơn bất cứ một lời thuyết phục nào.
"Thí nghiệm tiến hành đến đâu rồi?"
Lâm Siêu tiếp tục lên tiếng hỏi.
Khi Lâm Siêu hỏi đến đấy, trên mặt Phạm Hương Ngữ lộ ra vẻ kỳ lạ, nói:
"Nói đến vấn đề này ta thấy thật là kỳ quái, ta cho người khác đi hỗ trợ người vị tiến sĩ đó nhưng đều bị ông ta đuổi ra. Ông ta còn nói những vị giáo sư bác sĩ đó chỉ làm vướng tay vướng chân ông ta mà thôi. Hiện tại toàn bộ các bước tiến hành trong phòng thí nghiệm do một mình ông ta đảm nhiệm. Hôm qua, ta có hỏi ông ta về tiến độ, ông ta nói cần phải cần thêm một nhóm tài liệu mới nữa, mới có thể báo cáo đại khái được."
Lâm Siêu khẽ gật đầu, rồi dặn dò:
"Hãy bảo ông ta nhanh tay lên."
"Vấn đề này ta đã cố gắng hết sức rồi. Người này thật khó đối phó, mềm cứng không ăn thua. Nghe những binh lính kia nói, bọn họ gọi ông ta là 'Người điên'. Ta thấy quả thật chính là một người điên, ta dùng tính mạng của ông ta để uy hiếp. Nhưng ông ta coi như không nghe thấy gì, thậm chí còn làm chậm lại. Ngay cả lần trước cho Cách đi dọa ông ta cũng không ăn thua. Giống như đụng vào vách tường vậy, đối với loại người không biết chữ 'Chết' được viết như thế nào, ta quả thật không có biện pháp."
Phạm Hương Ngữ nhún vai nói.
Lâm Siêu còn nhớ người đàn ông kia chính là một người vô cùng say mê yêu thích thí nghiệm, hắn mỉm cười, nói:
"Người không sợ chết, nhưng chưa chắc lại không sợ cái khác. Hãy dùng phương pháp giam lỏng để uy hiếp ông ta."
"Giam lỏng?"
Phạm Hương Ngữ có chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức hai mắt sáng lên, nói:
"Đúng rồi, không phải người điên này say mê nghiên cứu thí nghiệm hay sao. Nếu như ông ta không nhanh tay lên, ta sẽ nhốt ông ta lại, không cho ông ta tiếp tục tham gia thí nghiệm nữa. Tốt nhất là bảo những kẻ mà ông ta chê là ngu ngốc kia thay mặt ông ta tiến hành thí nghiệm. Nói không chừng sẽ làm ông ta tức điên lên mất…"
Nói đến đây, Phạm Hương Ngữ không khỏi đắc ý cười ha hả.
Lâm Siêu thản nhiên cười, rồi hỏi đến vấn để xây dựng căn cứ:
"Nguyên vật liệu dùng để xây dựng căn cứ hiện tại rất thiếu thốn sao?"
Phạm Hương Ngữ ngưng cười, dùng ánh măt giận dữ nhìn Lâm Siêu, nói:
"Người mà cũng quan tâm đến vấn đề nguyên vật liệu à. Vì vấn đề đó mà mấy ngày hôm nay ta thấy buồn bực chết đi được. Dựa theo bản thiết kế của ngươi, tất cả kiến trúc đều phải có khă năng chống động đất, chống cháy nổ, có khả năng chống đạn. Đợi đến lúc xây dựng tháp pháo chắc chắn sẽ phải cần đến rất nhiều vật liệu. Nhất là kim loại, tuy rằng bên ngoài có rất nhiều ô-tô hỏng, có thể thu lấy rồi sử dụng. Thế nhưng, lò luyện thép chỉ có một, căn bản không thể nào tạo ra nhiều kim loại như thế được."
"Lò luyện thép?"
Lâm Siêu khẽ nhíu mày, nói:
"Chẳng lẽ không tìm thấy nhà máy luyện thép ở những thành phố khác hay sao?"
"Chỉ tìm được hai nhà máy thôi, có điều tất cả máy móc ở đó đều đã bị hỏng. Mà trong căn cứ không có người nào biết sửa chữa, đành phải tạm thời cất vào nhà kho. Hơn nữa, nếu như có thể sửa chữa được những máy móc này, việc cung cấp nguyên vật liệu cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi."
Phạm Hương Ngữ phiền não giải thích.
Trong lòng Lâm Siêu khẽ động, nói:
"Vấn đề này không cần cô phải lo lắng, tôi sẽ tìm biện pháp sửa chữa. Dường như Vưu Tiềm và Hắc Nguyệt không có trong căn cứ, bọn họ ra ngoài săn thú?"
"Ừ, bọn họ đã đi ra ngoài săn thú, thuận tiện mang đồ ăn về."
Nói xong, Phạm Hương Ngữ dùng ánh mắt tò mò nhìn Lâm Siêu, nói:
"Ngươi có biện pháp sửa chữa, chẳng lẽ ngươi lại biết sửa? Không thể nào, ngươi bây giờ mới bao nhiêu tuổi, căn bản là không có đủ thời gian để học tập nhiều thứ như vậy?"
Lâm Siêu lắc đầu nói:
"Không phải ta sửa, lần này ta từ bên trong di tích mang về một số người máy giúp xây dựng căn cứ, chúng nó am hiểu việc sửa chữa."
Lâm Siêu đã mua 20 người máy, trong đó có mười người máy am hiểu canh tác nông nghiệp, mười người máy còn lại phục vụ sinh hoạt. Bất cứ một vấn đề nào trong phát sinh cuộc sống bọn chúng đều có thể giải quyết được. Mà sửa chữa chính là một trong nhữn năng lực của chúng. Tuy lò luyện kim không phải do Atlantis chế tạo, thế nhưng tất cả những thiết kế máy móc đều là trăm sông đổ về một biển. Không có khác biệt quá lớn.
"Được rồi, lát nữa ngươi ra lệnh cho những người máy này bắt đầu tiến hành sửa chữa trong đêm nay. Tranh thủ ngày mai có thể sử dụng."
Phạm Hương Ngữ lên tiếng nói với Lâm Siêu.
Lâm Siêu liếc nhìn Phạm Hương Ngữ một cái, không nghĩ tới cô ta so với mình còn sốt ruột hơn. Có thể do nắm trong tay quyền quản lý căn cứ cho nên cô ta càng phải chú ý hơn, quan tâm hơn. Lâm Siêu vung tay lên, mở bao không khí ra lựa chọn một bộ chiến giáp bên trong, ném cho Phạm Hương Ngữ, nói:
"Đây là chiến giáp cấp S, những loại vũ khí nóng tiên tiến nhất cũng không có cách nào phá hủy được nó. Nó có thể bảo vệ cô an toàn."
"Chiến giáp cấp S?"
Phạm Hương Ngữ thảng thốt giật bắn mình lên, nàng đã đi theo Lâm Siêu từ rất lâu cho nên biết được thứ tự phân chia vật phẩm trong di tích. Chiến giáp cấp S chính là loại chiến giáp cao cấp nhất, cô ta không ngờ lần này Lâm Siêu lại có thu hoạch lớn đến vậy.
Hình dáng bên ngoài của bộ chiến giáp này có hình một cái ống tiêm, chỉ cần tiêm nó vào trong cơ thể là được. Nó sẽ tiến hành quá trình xác nhận DNA của vật chủ, tính toán hình dạng bên ngoài. Sau đó biến đổi hình dạng cho vừa với hình dáng cơ thể của Phạm Hương Ngữ, mức độ bảo vệ kín kẽ vô cùng!
Lâm Siêu lại một lần nữa vung tay lên, đem 20 người máy nằm bên trong cái hộp không khí có hình con nhộng đưa cho Phạm Hương Ngữ, nói:
"Hai mươi người máy này có thể hoạt động trong bất kỳ điều kiện thời tiết nào. Cô không phải lo lắng vấn đề năng lượng, hãy nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ xây dựng!"
"Được!"
Hai mắt Phạm Hương Ngữ lóe sáng khi nhận lấy cái hộp không khí có hình con nhộng.
Sau khi bàn giao xong xuôi, Lâm Siêu đứng dậy nói:
"Tôi còn có việc cần phải đi một chút, buổi tối sẽ trở về."
"Đi đâu?"
Phạm Hương Ngữ kinh ngạc lên tiếng hỏi.
"Đi hóng gió."
………
Mảnh đất Thục rộng lớn, những dãy núi cao cùng với rừng rậm bạt ngàn xanh ngát một màu.
Vút! Vút!
Hai bòng người bay vụt qua, dừng lại ở phía trên đỉnh một ngọn núi cao. Lâm Siêu liếc mắt nhìn cảnh đẹp xung quanh, sau khi mở ra năng lực 'Thượng đế Lĩnh vực' không có phát hiện ra thân ảnh của nhân loại và quái vật ở xung quanh. Hắn mới quay sang nói với tinh võng:
"Là nơi này!"
Tinh võng thần sắc lạnh lùng, trả lời:
"Sau khi ta phóng xuất tín hiệu, trong vòng hai tháng ngươi sẽ không có cách nào đi ra khỏi bán kính hai nghìn dặm. Ngươi chắc chắn chứ?"
Lâm Siêu khẽ gật đầu, bởi vì toàn bộ căn cứ của hắn cùng với những thành phố khác chỉ nằm trong bán kính chưa tới một nghìn dặm. Nên hắn không có gí phải lo lắng.
"Ta bắt đầu đây."
Tinh võng khẽ ngẩng đầu nhìn mây mù trên trời cao. Trang phục và mái tóc trên người nó không có gió tự động bay lên. Trong con ngươi màu đen chớp động ánh sáng màu xanh, trên trán xuất hiện một cái vòng xoáy màu đen. Từ bên trong đó chớp đọng một thứ ánh sáng màu xanh.
Ông, ông!
Mặt đất xung quanh xuất hiện những cơn chấn động nhỏ, đất đá từ trên vách núi lở ra lăn lông lốc xuống bên dưới chân của tinh võng.
Trong lòng Lâm Siêu cảm thấy vô cùng hồi hộp chờ đợi thời điểm tinh võng được mở ra!
Tác giả :
Cổ Hi