Trọng Khải Mạt Thế
Quyển 4 - Chương 118: Quan tài và cánh tay
Ở bên trong di tích, nếu như gặp được đồ vật như rương bảo vật thì hoặc đó là cực kì mừng rỡ, hoặc là cực kì đau buồn.
Nguyên do mừng rỡ là vì trong rương thường thường sẽ xuất hiện đồ vật hiếm có vượt qua dự đoán, mà buồn phiền chính là... không có chìa khóa căn bản là không cách nào mở ra!
Lâm Siêu tiến lên quan sát một chút, thông qua kỹ năng mở khóa mà trước kia đạt được từ trí năng khu vực trung tâm, hắn rất nhanh nhận ra đây không phải là khóa mật mã khoa học kỹ thuật mà là một cái chốt khóa nguyên thủy!
Lâm Siêu lập tức lợi dụng kỹ năng mở khóa cấp B2 mở ra cái chốt khóa, bởi vì thời gian quá lâu nên các phần tử kim loại của cái chốt khóa hầu như dính chặt hoà vào nhau, tốn hơn mười phút sau mới có thể mở ra được.
Lâm Siêu vội vàng nhìn lại.
Sách.
Một quyển sách thật dày!
Bảo rương cũng không có đồ vật di tích trong kỳ vọng mà chỉ là một quyển sách bìa mặt cổ xưa, nhìn chữ tượng hình bên ngoài có lẽ là thuộc về Ai Cập Cổ.
Chẳng lẽ cái này là bảo vật cuối cùng tầng thứ ba?
Lâm Siêu bán tín bán nghi mở cuốn sách ra, theo hắn biết tất cả đồ vật trong di tích tương tự như sách vở chỉ có ' Sách Tiên Tri ' của nền văn minh Maya là tuyệt thế bảo vật, còn như văn minh Ai Cập Cổ chỉ là nền văn minh loại hai, chưa từng nghe nói đã từng khai quật ra loại bảo vật sách vở gì.
Mở ra bộ sách, trong tờ thứ nhất đang kẹp một tờ giấy thô cổ xưa, trên đó viết một vài chữ tượng hình màu đỏ sậm.
Lâm Siêu hơi nghi hoặc mở ra phần dưới bộ sách, phát hiện trên quyển sách này ghi chép tất cả đều là chữ tượng hình, cũng không có cái gì đặc biệt, trái lại giống như là một quyển... từ điển?
" Cuốn từ điển Ai Cập Cổ này chính là bảo vật? "Lâm Siêu trợn trừng mắt.
Hắn lật ngược bảo rương, bên trong không có gì cả, hắn dùng sức mạnh cơ bắp mở ra bảo rương cũng không có thấy cái lỗ bí mật nào, bên trong quả thật cũng chỉ có cuốn từ điển Ai Cập Cổ.
"...Ngươi định để cho ta đọc sách sao?"
Lâm Siêu thuận tay quăng cuốn từ điển, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì nhặt lên tờ giấy được kẹp trong cuốn sách kia, nhìn một vài chữ tượng hình màu đỏ sậm, tại thời kì văn minh Ai Cập Cổ không có kỹ thuật thuốc màu, cái này chỉ có thể là dùng máu để ghi.
Chẳng lẽ mấy chữ này chính là bảo vật ?
Lâm Siêu khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi lật xem cuốn từ điển Ai Cập Cổ, trước kia hắn thăm dò qua không ít di tích nhỏ cổ xưa. Ở bên trong thường xuyên gặp phải chữ tượng hình, sau này khi có cơ hội hắn đi học một ít nhưng cũng không đầy đủ, chỉ có thể kết hợp với từ điển tiến hành dịch.
...
Kim Tự Tháp tầng hai.
Trong một thông đạo thẳng tắp, bên trên hai bên tường cao treo một cái chén đèn dầu, chẳng qua là nhiên liệu sớm đã cạn khô.
Đám người Lý Kiệt cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước, bọn hắn không dám có chút chủ quan, những xác ướp này không có chút hơi thở sinh mệnh nào, trừ khi là tiến hóa giả hệ cảm giác nếu không thì hoàn toàn không thể phát hiện. Có thể khi ngươi đi đến góc thông đạo phía trước thì có một xác ướp lạnh như băng đang đợi ngươi đến cho ngươi một kích trí mạng!
"Các ngươi có cảm thấy thông đạo này lạnh quá hay không!" Một người thanh niên dáng người lùn thấp bảo vệ phía sau Lý Kiệt nhìn xung quanh thông đạo u ám hơi rụt rè nói.
Vẻ mặt Liệp Ưng khẽ biến, thấp giọng nói: "Ta cũng cảm thấy thế, càng đi về trước thì càng lạnh, hơn nữa cảm giác lạnh không đến từ thân thể mà lạnh trong nội tâm, giống như là..."
"Giống như là phía trước có một con quái vật đáng sợ vượt qua tưởng tượng đang chờ ta." Một người thanh niên cường tráng khác sắc mặt tái nhợt, thân thể to lớn mạnh mẽ hơi co rụt lại như một con gấu đen lưng còng.
Lý Kiệt khẽ cau mày, hắn cũng có cảm giác y như vậy, dường như cuối lối đi kia có cái gì đó làm cho linh hồn hắn cảm thấy sợ run đang đợi hắn, loại cảm giác này rất không rõ ràng khiến trong lòng hắn cảm thấy bất an. Thế nhưng vừa nghĩ tới quyển da cừu đạt được trong thông đạo tầng thứ nhất, trong đó có ghi chép về kiện đồ vật kia làm cho trong lòng hắn bắt đầu nóng rực.
"Đừng suy nghĩ nhiều. "Vẻ mặt Lý Kiệt lạnh lùng nói: "Phía trước chính là nơi có bảo vậy kia, căn cứ vào quyển da cừu ghi chép thì xung quanh cũng không có quái vật thủ vệ gì."
Những người khác nắm chặt vũ khí, tuy rằng sắc mặt hơi hòa hoãn nhưng trong lòng vẫn đầy khẩn trương như trước, loại cảm giác kinh hãi khó hiểu này giống như có đầu lưỡi vô hình đang liếm láp thân thể mình.
Rất nhanh, đám người cũng đi đến cuối thông đạo, nơi này là một đại điện hình tròn, trên tường khảm một cái chén đèn dầu, làm cho người ta kinh hãi chính là những ngọn đèn này không có tắt lửa, vẫn đang chập chờn thiêu đốt soi sáng trong đại điện này, tia sáng ảm đạm tràn ngập màu sắc tuổi về già và tử vong.
Chính giữa đại điện là một quan tài màu đỏ sậm giống như được nhuộm từ máu tươi, hơi thở bí hiểm từ đó tỏa ra làm cho người ta có cảm giác lạnh như băng đến từ Linh Hồn.
Đám người Lý Kiệt không kềm chế được mà đứng ở cửa vào, dường như đại điện cách một bước trước mắt là một con quái thú miệng rộng sẽ nuốt sống bọn hắn.
"Lão, lão đại..." Hàm răng tráng hán cường tráng lúc trước phát run, toàn thân tiết ra rất nhiều mồ hôi lạnh, run rẩy nói: "Ta, ta sao lại có dự cảm rất xấu, trong quan tài đó sẽ không có thứ gì đó chứ?"
Cảm giác không tốt trong lòng Lý Kiệt vô cùng mạnh mẽ, hắn nắm chặt nắm tay, cắn răng nói: "Nơi đây chẳng qua là tầng thứ hai, cho dù quái vật mạnh nhất xuất hiện thì chúng ta cũng có thể toàn thân trở ra! Sợ cái gì, người chết cũng gặp vô số rồi, thịt người cũng ăn còn sợ một cỗ quan tài? "
Những người khác nghe được lời hắn nói chẳng những không bình tĩnh trái lại sợ hãi trong nội tâm càng mãnh liệt, trên gương mặt những thi thể có thể nhìn thấy khắp nơi trên đường đầy vẻ tuyệt vọng hoặc là hoảng sợ, giờ phút này tất cả đều hiện lên trong đầu, mặt mũi tràn đầy máu như là oan hồn lấy mạng.
"A!"
Một người thanh niên lùn thấp hoảng sợ hét lên một tiếng, há to miệng thở dốc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn nghĩ tới mình bị vây khốn trong phòng, dưới cơn đói khát tự tay giết bạn gái, khuôn mặt nàng từ trong nồi thịt sôi ùng ục hiện ra vô cùng tái nhợt, ánh mắt oán độc nhìn hắn...
Lý Kiệt cũng nghĩ tới một vài cảnh tượng đáng sợ, mồ hôi lạnh trên mặt hắn mãnh liệt tuôn ra, cả người giống như là mới được vớt ra từ trong nước. Hắn cắn chặt răng lau mồ hôi trên mặt, hung hăng trừng mắt liếc thanh niên thét lên kia, vừa rồi tiếng kêu làm hắn sợ nhảy dựng lên, cảm giác uy nghiêm mất hết.
"Đi vào! "Vẻ mặt Lý Kiệt âm trầm, hắn cảm thấy quỷ dị nhưng chuyện cho tới bây giờ, bảo vật thì ở phía trước, không cam lòng cứ như vậy buông tha, dẫn đầu tiến vào trong đại điện.
Những người khác thấy hắn đi đầu chỉ có thể kiên trì đi theo đằng sau.
Ngọn đèn dầu trong đại điện lay động tựa hồ đang đón chào bọn hắn, mỗi một chiếc đèn dầu tựa như khuôn mặt ác ma đang tươi cười âm hiểm nhìn xuống bọn hắn.
Lý Kiệt hít một hơi thật sâu ra lệnh cho thanh niên thấp lùn: "Ngươi đi lên mở quan tài ra, nhìn xem bên trong có đồ vật gì hay không."
Người thanh niên thấp lùn biến sắc, vội vàng nói: "Lão, lão đại, nhát gan hơn nữa năng lực của ta là chủ tiến công, không am hiểu phòng ngự..."
" Để ngươi đi thì đi đi!" Khuôn mặt Lý Kiệt âm lãnh, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn.
Người thanh niên thấp lùn trong lòng than khổ, chỉ có thể cắn răng tiến lên, năng lực của hắn là hỏa diễm, phương diện công kích coi như mạnh mẽ nhưng phòng ngự cực kì bạc nhược yếu kém, nếu như trong quan tài nhảy ra một con quái vật thì hơn phân nửa hắn sẽ phải chịu trọng thương.
Tiếng bước chân rất nhỏ quanh quẩn trong đại điện.
Nhìn thanh niên thấp lùn đến gần quan tài, chẳng biết tại sao Lý Kiệt và đám người Hắc Xà không khỏi cảm thấy khẩn trương.
Người thanh niên thấp lùn hít một hơi thật sâu đi tới bên cạnh quan tài, chỉ thấy nắp quan tài này chạm trổ hoa văn hình dáng kì dị giống như hình người nhưng quỷ dị là người này thân thể là người, đầu lâu là một con quái vật, vây quanh nó là hàng loạt người ăn mặc quái dị, hình như đang cúng bái.
Tim người thanh niên thấp lùn không nhìn được mà tăng tốc, dường như trong quan tài có một thứ đồ vật đáng sợ xuyên thấu qua nắp quan tài đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.
Hắn cắn răng thò tay nắm lấy nắp quan tài, cơ thể tùy thời làm xong tư thế lui về phía sau, mạnh mẽ đẩy về phía trước.
Nắp quan tài Ai Cập Cổ vô cùng nặng nề này bị chậm rãi đẩy ra, phát ra tiếng ma sát "Cạc cạc " làm cho người ta cảm thấy sởn hết cả gai ốc.
Ánh sáng đèn dầu mờ nhạt chiếu rọi bên trong quan tài.
Bên trong xếp đống rất nhiều châu báu, mã não, phỉ thúy cùng với các loại bảo thạch kỳ lạ Ai Cập Cổ thừa thãi, ngoài ra còn có một cái ngọc chẩm ( cái gối bằng ngọc ) được làm bằng mã não và bảo thạch, trên cái gối là.. một cánh tay!
Một cánh tay bị cắt đứt!
Cánh tay bị cắt đứt này chỉ có đến cùi chỏ, có lẽ là niên đại quá xa xưa, hơi nước sớm đã bốc hơi, làn da khô cằn dán lên xương cốt, từ xương cốt lớn nhỏ mà xem thì đây hẳn là tay một người đàn ông.
Thanh niên thấp lùn nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại nói: "Không có quái vật, mọi người tới đây."
Lý Kiệt nghe thấy hắn nói như vậy, đáy lòng như trút được một tảng đá lớn, hơn nữa khi nắp quan tài mở ra thì cảm giác âm lãnh kinh khủng này tựa hồ biến mất, hắn lập tức lao đến, vài bước liền đi tới bên cạnh quan tài nhìn thấy cánh tay đứt và những thứ mã não bảo thạch bên trong.
"Hả?" Lý Kiệt không khỏi ngơ ngẩn, thế nào lại là những thứ này, bao cổ tay sức mạnh Pha-ra-ông đâu? Chẳng lẽ là bên trong bảo thạch?
Hắn lập tức ngồi xổm xuống tìm kiếm, trong các loại bảo thạch và mã não lật tới lật lui nhưng không phát hiện ra đồ vật có hình dáng bao cổ tay nào, sắc mặt không khỏi có chút khó coi.
Những người khác rối rít đi qua, tò mò nhìn các loại bảo thạch bên trong.
Lý Kiệt nhìn hàng loạt đủ loại bảo thạch, bỗng nhiên trong nội tâm khẽ động: "Chẳng lẽ là ' bao cổ tay sức mạnh Pha-ra-ông ' chính là chỉ bảo thạch, cũng không phải là bao cổ tay? "Nghĩ tới đây, hắn lập tức nói: "Đem tất cả bảo thạch vào hành trang, số lượng nhiều một chút, một cái cũng không thể thiếu, đợi mang về rồi nghiên cứu kỹ sau."
" Vâng." Tráng hán vạm vỡ mở ba lô trên lưng ra, bắt đầu lấy bảo thạch nhét vào bên trong.
"Lão đại, cái tay này thì sao?" Hắc Xà chỉ vào cánh tay đứt trên ngọc chẩm bảo thạch, mu bàn tay cái tay này gối lên ngọc chẩm, tư thế có chút quái dị.
"Ném đi." Lý Kiệt cầm lên cánh tay đứt khô héo này, chuẩn bị tùy tiện vứt bỏ, đột nhiên hắn dừng lại một chút, mơ hồ mà nói: "Được rồi, hay vẫn là cứ cất vào, cùng mang về nghiên cứu xem."
"Ách,được..." Tuy rằng Hắc Xà cảm thấy rất vớ vẩn nhưng thấy hắn lên tiếng, chỉ có thể gật đầu phụ họa.
Nguyên do mừng rỡ là vì trong rương thường thường sẽ xuất hiện đồ vật hiếm có vượt qua dự đoán, mà buồn phiền chính là... không có chìa khóa căn bản là không cách nào mở ra!
Lâm Siêu tiến lên quan sát một chút, thông qua kỹ năng mở khóa mà trước kia đạt được từ trí năng khu vực trung tâm, hắn rất nhanh nhận ra đây không phải là khóa mật mã khoa học kỹ thuật mà là một cái chốt khóa nguyên thủy!
Lâm Siêu lập tức lợi dụng kỹ năng mở khóa cấp B2 mở ra cái chốt khóa, bởi vì thời gian quá lâu nên các phần tử kim loại của cái chốt khóa hầu như dính chặt hoà vào nhau, tốn hơn mười phút sau mới có thể mở ra được.
Lâm Siêu vội vàng nhìn lại.
Sách.
Một quyển sách thật dày!
Bảo rương cũng không có đồ vật di tích trong kỳ vọng mà chỉ là một quyển sách bìa mặt cổ xưa, nhìn chữ tượng hình bên ngoài có lẽ là thuộc về Ai Cập Cổ.
Chẳng lẽ cái này là bảo vật cuối cùng tầng thứ ba?
Lâm Siêu bán tín bán nghi mở cuốn sách ra, theo hắn biết tất cả đồ vật trong di tích tương tự như sách vở chỉ có ' Sách Tiên Tri ' của nền văn minh Maya là tuyệt thế bảo vật, còn như văn minh Ai Cập Cổ chỉ là nền văn minh loại hai, chưa từng nghe nói đã từng khai quật ra loại bảo vật sách vở gì.
Mở ra bộ sách, trong tờ thứ nhất đang kẹp một tờ giấy thô cổ xưa, trên đó viết một vài chữ tượng hình màu đỏ sậm.
Lâm Siêu hơi nghi hoặc mở ra phần dưới bộ sách, phát hiện trên quyển sách này ghi chép tất cả đều là chữ tượng hình, cũng không có cái gì đặc biệt, trái lại giống như là một quyển... từ điển?
" Cuốn từ điển Ai Cập Cổ này chính là bảo vật? "Lâm Siêu trợn trừng mắt.
Hắn lật ngược bảo rương, bên trong không có gì cả, hắn dùng sức mạnh cơ bắp mở ra bảo rương cũng không có thấy cái lỗ bí mật nào, bên trong quả thật cũng chỉ có cuốn từ điển Ai Cập Cổ.
"...Ngươi định để cho ta đọc sách sao?"
Lâm Siêu thuận tay quăng cuốn từ điển, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì nhặt lên tờ giấy được kẹp trong cuốn sách kia, nhìn một vài chữ tượng hình màu đỏ sậm, tại thời kì văn minh Ai Cập Cổ không có kỹ thuật thuốc màu, cái này chỉ có thể là dùng máu để ghi.
Chẳng lẽ mấy chữ này chính là bảo vật ?
Lâm Siêu khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi lật xem cuốn từ điển Ai Cập Cổ, trước kia hắn thăm dò qua không ít di tích nhỏ cổ xưa. Ở bên trong thường xuyên gặp phải chữ tượng hình, sau này khi có cơ hội hắn đi học một ít nhưng cũng không đầy đủ, chỉ có thể kết hợp với từ điển tiến hành dịch.
...
Kim Tự Tháp tầng hai.
Trong một thông đạo thẳng tắp, bên trên hai bên tường cao treo một cái chén đèn dầu, chẳng qua là nhiên liệu sớm đã cạn khô.
Đám người Lý Kiệt cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước, bọn hắn không dám có chút chủ quan, những xác ướp này không có chút hơi thở sinh mệnh nào, trừ khi là tiến hóa giả hệ cảm giác nếu không thì hoàn toàn không thể phát hiện. Có thể khi ngươi đi đến góc thông đạo phía trước thì có một xác ướp lạnh như băng đang đợi ngươi đến cho ngươi một kích trí mạng!
"Các ngươi có cảm thấy thông đạo này lạnh quá hay không!" Một người thanh niên dáng người lùn thấp bảo vệ phía sau Lý Kiệt nhìn xung quanh thông đạo u ám hơi rụt rè nói.
Vẻ mặt Liệp Ưng khẽ biến, thấp giọng nói: "Ta cũng cảm thấy thế, càng đi về trước thì càng lạnh, hơn nữa cảm giác lạnh không đến từ thân thể mà lạnh trong nội tâm, giống như là..."
"Giống như là phía trước có một con quái vật đáng sợ vượt qua tưởng tượng đang chờ ta." Một người thanh niên cường tráng khác sắc mặt tái nhợt, thân thể to lớn mạnh mẽ hơi co rụt lại như một con gấu đen lưng còng.
Lý Kiệt khẽ cau mày, hắn cũng có cảm giác y như vậy, dường như cuối lối đi kia có cái gì đó làm cho linh hồn hắn cảm thấy sợ run đang đợi hắn, loại cảm giác này rất không rõ ràng khiến trong lòng hắn cảm thấy bất an. Thế nhưng vừa nghĩ tới quyển da cừu đạt được trong thông đạo tầng thứ nhất, trong đó có ghi chép về kiện đồ vật kia làm cho trong lòng hắn bắt đầu nóng rực.
"Đừng suy nghĩ nhiều. "Vẻ mặt Lý Kiệt lạnh lùng nói: "Phía trước chính là nơi có bảo vậy kia, căn cứ vào quyển da cừu ghi chép thì xung quanh cũng không có quái vật thủ vệ gì."
Những người khác nắm chặt vũ khí, tuy rằng sắc mặt hơi hòa hoãn nhưng trong lòng vẫn đầy khẩn trương như trước, loại cảm giác kinh hãi khó hiểu này giống như có đầu lưỡi vô hình đang liếm láp thân thể mình.
Rất nhanh, đám người cũng đi đến cuối thông đạo, nơi này là một đại điện hình tròn, trên tường khảm một cái chén đèn dầu, làm cho người ta kinh hãi chính là những ngọn đèn này không có tắt lửa, vẫn đang chập chờn thiêu đốt soi sáng trong đại điện này, tia sáng ảm đạm tràn ngập màu sắc tuổi về già và tử vong.
Chính giữa đại điện là một quan tài màu đỏ sậm giống như được nhuộm từ máu tươi, hơi thở bí hiểm từ đó tỏa ra làm cho người ta có cảm giác lạnh như băng đến từ Linh Hồn.
Đám người Lý Kiệt không kềm chế được mà đứng ở cửa vào, dường như đại điện cách một bước trước mắt là một con quái thú miệng rộng sẽ nuốt sống bọn hắn.
"Lão, lão đại..." Hàm răng tráng hán cường tráng lúc trước phát run, toàn thân tiết ra rất nhiều mồ hôi lạnh, run rẩy nói: "Ta, ta sao lại có dự cảm rất xấu, trong quan tài đó sẽ không có thứ gì đó chứ?"
Cảm giác không tốt trong lòng Lý Kiệt vô cùng mạnh mẽ, hắn nắm chặt nắm tay, cắn răng nói: "Nơi đây chẳng qua là tầng thứ hai, cho dù quái vật mạnh nhất xuất hiện thì chúng ta cũng có thể toàn thân trở ra! Sợ cái gì, người chết cũng gặp vô số rồi, thịt người cũng ăn còn sợ một cỗ quan tài? "
Những người khác nghe được lời hắn nói chẳng những không bình tĩnh trái lại sợ hãi trong nội tâm càng mãnh liệt, trên gương mặt những thi thể có thể nhìn thấy khắp nơi trên đường đầy vẻ tuyệt vọng hoặc là hoảng sợ, giờ phút này tất cả đều hiện lên trong đầu, mặt mũi tràn đầy máu như là oan hồn lấy mạng.
"A!"
Một người thanh niên lùn thấp hoảng sợ hét lên một tiếng, há to miệng thở dốc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn nghĩ tới mình bị vây khốn trong phòng, dưới cơn đói khát tự tay giết bạn gái, khuôn mặt nàng từ trong nồi thịt sôi ùng ục hiện ra vô cùng tái nhợt, ánh mắt oán độc nhìn hắn...
Lý Kiệt cũng nghĩ tới một vài cảnh tượng đáng sợ, mồ hôi lạnh trên mặt hắn mãnh liệt tuôn ra, cả người giống như là mới được vớt ra từ trong nước. Hắn cắn chặt răng lau mồ hôi trên mặt, hung hăng trừng mắt liếc thanh niên thét lên kia, vừa rồi tiếng kêu làm hắn sợ nhảy dựng lên, cảm giác uy nghiêm mất hết.
"Đi vào! "Vẻ mặt Lý Kiệt âm trầm, hắn cảm thấy quỷ dị nhưng chuyện cho tới bây giờ, bảo vật thì ở phía trước, không cam lòng cứ như vậy buông tha, dẫn đầu tiến vào trong đại điện.
Những người khác thấy hắn đi đầu chỉ có thể kiên trì đi theo đằng sau.
Ngọn đèn dầu trong đại điện lay động tựa hồ đang đón chào bọn hắn, mỗi một chiếc đèn dầu tựa như khuôn mặt ác ma đang tươi cười âm hiểm nhìn xuống bọn hắn.
Lý Kiệt hít một hơi thật sâu ra lệnh cho thanh niên thấp lùn: "Ngươi đi lên mở quan tài ra, nhìn xem bên trong có đồ vật gì hay không."
Người thanh niên thấp lùn biến sắc, vội vàng nói: "Lão, lão đại, nhát gan hơn nữa năng lực của ta là chủ tiến công, không am hiểu phòng ngự..."
" Để ngươi đi thì đi đi!" Khuôn mặt Lý Kiệt âm lãnh, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn.
Người thanh niên thấp lùn trong lòng than khổ, chỉ có thể cắn răng tiến lên, năng lực của hắn là hỏa diễm, phương diện công kích coi như mạnh mẽ nhưng phòng ngự cực kì bạc nhược yếu kém, nếu như trong quan tài nhảy ra một con quái vật thì hơn phân nửa hắn sẽ phải chịu trọng thương.
Tiếng bước chân rất nhỏ quanh quẩn trong đại điện.
Nhìn thanh niên thấp lùn đến gần quan tài, chẳng biết tại sao Lý Kiệt và đám người Hắc Xà không khỏi cảm thấy khẩn trương.
Người thanh niên thấp lùn hít một hơi thật sâu đi tới bên cạnh quan tài, chỉ thấy nắp quan tài này chạm trổ hoa văn hình dáng kì dị giống như hình người nhưng quỷ dị là người này thân thể là người, đầu lâu là một con quái vật, vây quanh nó là hàng loạt người ăn mặc quái dị, hình như đang cúng bái.
Tim người thanh niên thấp lùn không nhìn được mà tăng tốc, dường như trong quan tài có một thứ đồ vật đáng sợ xuyên thấu qua nắp quan tài đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.
Hắn cắn răng thò tay nắm lấy nắp quan tài, cơ thể tùy thời làm xong tư thế lui về phía sau, mạnh mẽ đẩy về phía trước.
Nắp quan tài Ai Cập Cổ vô cùng nặng nề này bị chậm rãi đẩy ra, phát ra tiếng ma sát "Cạc cạc " làm cho người ta cảm thấy sởn hết cả gai ốc.
Ánh sáng đèn dầu mờ nhạt chiếu rọi bên trong quan tài.
Bên trong xếp đống rất nhiều châu báu, mã não, phỉ thúy cùng với các loại bảo thạch kỳ lạ Ai Cập Cổ thừa thãi, ngoài ra còn có một cái ngọc chẩm ( cái gối bằng ngọc ) được làm bằng mã não và bảo thạch, trên cái gối là.. một cánh tay!
Một cánh tay bị cắt đứt!
Cánh tay bị cắt đứt này chỉ có đến cùi chỏ, có lẽ là niên đại quá xa xưa, hơi nước sớm đã bốc hơi, làn da khô cằn dán lên xương cốt, từ xương cốt lớn nhỏ mà xem thì đây hẳn là tay một người đàn ông.
Thanh niên thấp lùn nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại nói: "Không có quái vật, mọi người tới đây."
Lý Kiệt nghe thấy hắn nói như vậy, đáy lòng như trút được một tảng đá lớn, hơn nữa khi nắp quan tài mở ra thì cảm giác âm lãnh kinh khủng này tựa hồ biến mất, hắn lập tức lao đến, vài bước liền đi tới bên cạnh quan tài nhìn thấy cánh tay đứt và những thứ mã não bảo thạch bên trong.
"Hả?" Lý Kiệt không khỏi ngơ ngẩn, thế nào lại là những thứ này, bao cổ tay sức mạnh Pha-ra-ông đâu? Chẳng lẽ là bên trong bảo thạch?
Hắn lập tức ngồi xổm xuống tìm kiếm, trong các loại bảo thạch và mã não lật tới lật lui nhưng không phát hiện ra đồ vật có hình dáng bao cổ tay nào, sắc mặt không khỏi có chút khó coi.
Những người khác rối rít đi qua, tò mò nhìn các loại bảo thạch bên trong.
Lý Kiệt nhìn hàng loạt đủ loại bảo thạch, bỗng nhiên trong nội tâm khẽ động: "Chẳng lẽ là ' bao cổ tay sức mạnh Pha-ra-ông ' chính là chỉ bảo thạch, cũng không phải là bao cổ tay? "Nghĩ tới đây, hắn lập tức nói: "Đem tất cả bảo thạch vào hành trang, số lượng nhiều một chút, một cái cũng không thể thiếu, đợi mang về rồi nghiên cứu kỹ sau."
" Vâng." Tráng hán vạm vỡ mở ba lô trên lưng ra, bắt đầu lấy bảo thạch nhét vào bên trong.
"Lão đại, cái tay này thì sao?" Hắc Xà chỉ vào cánh tay đứt trên ngọc chẩm bảo thạch, mu bàn tay cái tay này gối lên ngọc chẩm, tư thế có chút quái dị.
"Ném đi." Lý Kiệt cầm lên cánh tay đứt khô héo này, chuẩn bị tùy tiện vứt bỏ, đột nhiên hắn dừng lại một chút, mơ hồ mà nói: "Được rồi, hay vẫn là cứ cất vào, cùng mang về nghiên cứu xem."
"Ách,được..." Tuy rằng Hắc Xà cảm thấy rất vớ vẩn nhưng thấy hắn lên tiếng, chỉ có thể gật đầu phụ họa.
Tác giả :
Cổ Hi