Trọng Khải Mạt Thế
Quyển 2 - Chương 55: Tử Thần Hắc Nguyệt
Nhìn vào ánh mắt đầy chết chóc của Diệp Phỉ khiến cho bé trai run lên từng chập. Sắc mặt dần trở nên tái nhợt, từng bước lùi lại rồi té lên trên giường.
Tóc tai bù xù của Diệp Phỉ dính đầy máu tươi của người phụ nữ khiến cô trong mắt bé trai giống như ác quỷ từ địa ngục đi lên.
Bé trai run lẩy bẩy khóc lên từng tiếng nức nở rồi từ từ khóc thét lên.
Cái giọng non nớt của trẻ con cùng tiếng gào khóc tựa như đánh tỉnh nhân tính nằm tận sâu trong đáy lòng của Diệp Phỉ. Đôi mắt tràn đầy chết chóc dần trong trẻo lại như ban đầu. Cô cuối đầu nhìn xuống nhìn bé trai đang khóc lóc hồi lâu mới bỏ đi tia sát khí cuối cùng quay trở lại bản tính như cũ.
Cô tựa như mất hết sức lực vốn có rồi quay đầu nhìn Vưu Tiềm bước tới.
Khi cô vừa quay người lại, bé trai dừng khóc mang theo ánh mắt đầy oán niệm và cừu hận, tay nhặt lấy cây dao phay trên đất đâm vào lưng Diệp Phỉ.
Diệp Phỉ đang tập trung vào người Vưu Tiềm nên khi nghe thấy động tĩnh phía sau lưng không kịp phản ứng lại. Mắt cô bỗng bắt gặp một tia ánh sáng màu bạc tựa như bông tuyết bay xẹt qua.
Phốc!
Máu tươi bắn lên!
Cơ thể bé trai bất chợt dừng lại, tay vẫn giữ con dao phay. Khuôn mặt nhăn nhó đầy vẻ cừu hận như con dao gắn chặt vào tận tâm can Diệp Phỉ.
Ở chính giữa trán bé trai đang cắm một thanh phi đao!
Phi đao!
Cửa nhẹ nhàng được đẩy ra hiện lên thân ảnh Lâm Siêu cùng Phạm Hương Ngữ. Lâm Siêu nhìn cô một cái rồi nói với Phạm Hương Ngữ: “Đem tên ngốc Vưu Tiềm ra ngoài đi chữa thương đi, đừng để vết thương nhỏ xíu ấy giết chết anh ta."
Khướu giác Phạm Hương Ngữ đã được cường hóa nên rất nhanh nhận được mùi tanh tưởi cùng một chút mùi khai đang phảng phất trong không khí. Cô nhẹ nhàng che mũi lại rồi ra lệnh cho hai con hủ thi đặc biệt.
Hai con hủ thi đặc biệt nối đuôi nhau vào bên trong phòng mang Vưu Tiềm đang nằm trên mặt đất ra đặt bên ngoài hẻm nhỏ. Phạm Hương Ngữ lấy băng cứu thương từ trong túi ra băng bó cẩn thận đầu của Vưu Tiềm.
Ở bên trong căn nhà âm u chỉ còn lại Lâm Siêu cùng Diệp Phỉ.
Diệp Phỉ vẫn ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt bé trai.
Lâm Siêu rất tự nhiên tiến tới rút thanh phi đao trên đầu bé trai, máu tươi từ cái lỗ trên đầu cũng bắt đầu phun ra. Hắn đem phi đao lau chùi sạch sẽ trên người bé trai rồi thu vào không gian khứ nguyên.
Khi hắn chuẩn bị bước chân ra ngoài bỗng nhìn thấy Diệp Phỉ cúi đầu cầm lấy cây dao phây.
Lâm Siêu cau mày muốn nói gì đó nhưng liền im lặng khi nhìn thấy cô dùng lưỡi dao rạch vào mặt mình không chút sợ hãi hay chần chừ.
Máu tươi theo lưỡi dao từ từ rớt xuống chảy dọc theo gương mặt trắng như tuyết của cô.
Lâm Siêu cau mày nói: “Cô làm gì thế?"
Diệp Phỉ cúi đầu thả cây dao phay xuống dưới mặt đất. Không người nào có thể thấy rõ vẻ mặt nàng lúc này, lúc nghe Lâm Siêu nói mới nở một cười buồn bã nói: “Tôi bỗng nghĩ thông suốt một chuyện."
Lâm Siêu nói: “Chuyện gì?"
Diệp Phỉ cúi đầu trầm mặc hồi lâu mới lắc đầu rồi ngẩng lên nhoẻn miệng nở nụ cười, máu từ vết sẹo theo khóe môi chảy xuống hiện lên một vẻ đẹp thê lương khiến người khác phải thương xót không thôi. Cô nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì! Tôi chỉ muốn để lại cho mình một lời nhắc nhở cho bài học ngày hôm nay… Tôi nghĩ mình nên thay một cái tên khác."
Lâm Siêu cau mày nói: “Cần thiết phải đổi tên sao?"
Diệp Phỉ thành thật gật đầu rồi nở nụ cười nói: “Tôi nghĩ mình cần phải sống cho bản thân, vì chính bản thân mình mà làm mọi việc. nếu bây giờ cả thế giới đều đã vào ngày tận thế, tương lai tiến vào thời kỳ hắc ám… Vậy tên của tôi đổi thành Hắc Nguyệt đi"
Hắc Nguyệt?
Lâm Siêu bỗng nhiên ngẩn người ra, con ngươi co rút lại nhìn Diệp Phỉ đầy vẻ nghi ngờ nói: “Cô là một tiến hóa giả tự thức tỉnh chắc hẳn biết mình có năng lực đặc thù gì phải không?"
“Năng lực đặc thù à?" Diệp Phỉ cảm thụ thân thể một cái rồi gật đầu nói: “Tôi biết rồi. Là loại cường hóa, cụ thể hơn là tôi có thể tự đem cơ thể mình cường hóa thêm sức mạnh."
Quả nhiên…
Lâm Siêu trong lòng đầy kinh ngạc, ánh mắt nhìn vào Diệp Phỉ cũng có chút quái lạ.
Rất ít người biết được Hắc Nguyệt chỉ là một danh hiệu. Đa số mọi người đều nghĩ đây thuộc về một người mà cả hủ thi, thú biến dị, thậm chí quái vật ở Hải Vực đều đặt cho một danh hiệu… Tử Thần!
Hắc Nguyệt!
Nghe mọi người thuật lại Hắc Nguyệt đều chỉ mặc một thân áo bào màu đen che kín từ đầu tới chân tựa như bóng tối vô tận. Không ai từng thấy được khuôn mặt thật sự, chỉ biết được đó là một người phụ nữ.
Không giống như những nhận vật kiệt xuất ở thời kỳ đầu, Hắc Nguyệt thành danh rất muộn. Sau hai mươi năm mới đột nhiên xuất hiện, nhưng theo điều tra cô từng thuộc về khu vực căn cứ Viêm Hoàng mang hàm thiếu úy không có chút tiếng tăm ngoài một ít thành tích không đáng nhắc tới.
Nhưng từ khi cô như cơn gió nổi lên vẫn thua về khoảng danh tiếng với Sở Sơn Hà. Đó chỉ thuộc bước khởi động, sau ba tháng ngắn ngủi liền nổi danh khắp nơi, đi qua từng vùng đất cấm, giết chết từng con quái vật hung hãn. Trong đó có ba đại lãnh chúa hủ thi cũng bị nàng một đao chém rớt khiến chấn động một thời!
Cô chẳng khác vì sao bỗng nhiên xuất hiện tỏa sáng. Nổi tiếng nhanh, tàn phai cũng nhanh. Khi danh tiếng đang vào thời kỳ đỉnh cao cô liền một mình xông vào Hải Vực…
Từ đây cho tới vài năm sau đều không có tin tức của cô. Khi từ trong bụng một con quái vật ở Hải Vực thu được thanh vũ khí của nàng và thông qua hệ thống trí tuệ nhân tạo đã hư hại phần nhiều mới biết được cô… đã chết.
Tuy thời gian cô xuất hiện cực ngắn nhưng những thành tựu đạt được không có mấy người có thể đạt tới. Cô cũng là người duy nhất được dựng tượng ở thế giới hủ thi.
Lâm Siêu không nghĩ tới nhân vật phong vân nổi tiếng vang danh khắp thế giới lại xuất hiện trước mắt mình. Thậm chí lúc trước còn thỉnh cầu van xin chính bản thân được đi theo. Nếu năng lực đặc thù của cô và Hắc Nguyệt hoàn toàn giống nhau chắc hẳn hắn đã nghĩ đây thuộc về sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Nhưng với cái năng lực thuộc hàng thần cấp chỉ có ba người trên toàn thế giới nắm giữ. Và Hắc Nguyệt có thể phát huy năng lực đó hiệu quả và mạnh nhất.
Năng lực cường hóa thuộc đặc dị hệ nằm ở hàng đầu. Tuyệt không như Diệp Phỉ nói chỉ có thể cường hóa bản thân, cô vẫn chưa tìm được điểm đáng sợ nhất của loại năng lực này.
Ai có thể ngờ được người có thể uy trấn thiên hạ trong thời kỳ đen tối nhất lại là một cô gái đầy lương thiện ở thời kỳ đầu.
Lâm Siêu run lên hồi lâu bỗng nghĩ tới một việc.
Hắc Nguyệt này đáng lẽ phải hơn hai mươi năm sau mới xuất hiện, bây giờ lại xuất hiện sớm hơn rất nhiều. Nói cách khác, do chính bản thân hắn gây ra mà Hắc Nguyệt xuất hiện tại thời điểm này.
“Hiệu ứng cánh bướm…" Lâm Siêu lại nhớ tới con Hoàng Kim Cự Ngạc. Nếu không phải tại hắn thì cả Hoàng Kim Sư Tử và Hoàng Kim Cự Ngạc không tự giết lẫn nhau như vậy. Từ đó không biết hắn đã gây hiệu ứng cánh bướm mạnh tới tận chừng nào.
“Chẳng lẽ chưa đầy mười năm sẽ xuất hiện Vương Thú trưởng thành…" Lâm Siêu hít vào một hơi lạnh, lòng quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn lại cao thêm vài phần.
Hắn bước ra cửa liền nhìn thấy Vưu Tiềm đã tỉnh lại đang cùng Phạm Hương Ngữ nói chuyện. Lâm Siêu liền phất tay nói: “Đi nào, tới thủ đô."
Tóc tai bù xù của Diệp Phỉ dính đầy máu tươi của người phụ nữ khiến cô trong mắt bé trai giống như ác quỷ từ địa ngục đi lên.
Bé trai run lẩy bẩy khóc lên từng tiếng nức nở rồi từ từ khóc thét lên.
Cái giọng non nớt của trẻ con cùng tiếng gào khóc tựa như đánh tỉnh nhân tính nằm tận sâu trong đáy lòng của Diệp Phỉ. Đôi mắt tràn đầy chết chóc dần trong trẻo lại như ban đầu. Cô cuối đầu nhìn xuống nhìn bé trai đang khóc lóc hồi lâu mới bỏ đi tia sát khí cuối cùng quay trở lại bản tính như cũ.
Cô tựa như mất hết sức lực vốn có rồi quay đầu nhìn Vưu Tiềm bước tới.
Khi cô vừa quay người lại, bé trai dừng khóc mang theo ánh mắt đầy oán niệm và cừu hận, tay nhặt lấy cây dao phay trên đất đâm vào lưng Diệp Phỉ.
Diệp Phỉ đang tập trung vào người Vưu Tiềm nên khi nghe thấy động tĩnh phía sau lưng không kịp phản ứng lại. Mắt cô bỗng bắt gặp một tia ánh sáng màu bạc tựa như bông tuyết bay xẹt qua.
Phốc!
Máu tươi bắn lên!
Cơ thể bé trai bất chợt dừng lại, tay vẫn giữ con dao phay. Khuôn mặt nhăn nhó đầy vẻ cừu hận như con dao gắn chặt vào tận tâm can Diệp Phỉ.
Ở chính giữa trán bé trai đang cắm một thanh phi đao!
Phi đao!
Cửa nhẹ nhàng được đẩy ra hiện lên thân ảnh Lâm Siêu cùng Phạm Hương Ngữ. Lâm Siêu nhìn cô một cái rồi nói với Phạm Hương Ngữ: “Đem tên ngốc Vưu Tiềm ra ngoài đi chữa thương đi, đừng để vết thương nhỏ xíu ấy giết chết anh ta."
Khướu giác Phạm Hương Ngữ đã được cường hóa nên rất nhanh nhận được mùi tanh tưởi cùng một chút mùi khai đang phảng phất trong không khí. Cô nhẹ nhàng che mũi lại rồi ra lệnh cho hai con hủ thi đặc biệt.
Hai con hủ thi đặc biệt nối đuôi nhau vào bên trong phòng mang Vưu Tiềm đang nằm trên mặt đất ra đặt bên ngoài hẻm nhỏ. Phạm Hương Ngữ lấy băng cứu thương từ trong túi ra băng bó cẩn thận đầu của Vưu Tiềm.
Ở bên trong căn nhà âm u chỉ còn lại Lâm Siêu cùng Diệp Phỉ.
Diệp Phỉ vẫn ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt bé trai.
Lâm Siêu rất tự nhiên tiến tới rút thanh phi đao trên đầu bé trai, máu tươi từ cái lỗ trên đầu cũng bắt đầu phun ra. Hắn đem phi đao lau chùi sạch sẽ trên người bé trai rồi thu vào không gian khứ nguyên.
Khi hắn chuẩn bị bước chân ra ngoài bỗng nhìn thấy Diệp Phỉ cúi đầu cầm lấy cây dao phây.
Lâm Siêu cau mày muốn nói gì đó nhưng liền im lặng khi nhìn thấy cô dùng lưỡi dao rạch vào mặt mình không chút sợ hãi hay chần chừ.
Máu tươi theo lưỡi dao từ từ rớt xuống chảy dọc theo gương mặt trắng như tuyết của cô.
Lâm Siêu cau mày nói: “Cô làm gì thế?"
Diệp Phỉ cúi đầu thả cây dao phay xuống dưới mặt đất. Không người nào có thể thấy rõ vẻ mặt nàng lúc này, lúc nghe Lâm Siêu nói mới nở một cười buồn bã nói: “Tôi bỗng nghĩ thông suốt một chuyện."
Lâm Siêu nói: “Chuyện gì?"
Diệp Phỉ cúi đầu trầm mặc hồi lâu mới lắc đầu rồi ngẩng lên nhoẻn miệng nở nụ cười, máu từ vết sẹo theo khóe môi chảy xuống hiện lên một vẻ đẹp thê lương khiến người khác phải thương xót không thôi. Cô nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì! Tôi chỉ muốn để lại cho mình một lời nhắc nhở cho bài học ngày hôm nay… Tôi nghĩ mình nên thay một cái tên khác."
Lâm Siêu cau mày nói: “Cần thiết phải đổi tên sao?"
Diệp Phỉ thành thật gật đầu rồi nở nụ cười nói: “Tôi nghĩ mình cần phải sống cho bản thân, vì chính bản thân mình mà làm mọi việc. nếu bây giờ cả thế giới đều đã vào ngày tận thế, tương lai tiến vào thời kỳ hắc ám… Vậy tên của tôi đổi thành Hắc Nguyệt đi"
Hắc Nguyệt?
Lâm Siêu bỗng nhiên ngẩn người ra, con ngươi co rút lại nhìn Diệp Phỉ đầy vẻ nghi ngờ nói: “Cô là một tiến hóa giả tự thức tỉnh chắc hẳn biết mình có năng lực đặc thù gì phải không?"
“Năng lực đặc thù à?" Diệp Phỉ cảm thụ thân thể một cái rồi gật đầu nói: “Tôi biết rồi. Là loại cường hóa, cụ thể hơn là tôi có thể tự đem cơ thể mình cường hóa thêm sức mạnh."
Quả nhiên…
Lâm Siêu trong lòng đầy kinh ngạc, ánh mắt nhìn vào Diệp Phỉ cũng có chút quái lạ.
Rất ít người biết được Hắc Nguyệt chỉ là một danh hiệu. Đa số mọi người đều nghĩ đây thuộc về một người mà cả hủ thi, thú biến dị, thậm chí quái vật ở Hải Vực đều đặt cho một danh hiệu… Tử Thần!
Hắc Nguyệt!
Nghe mọi người thuật lại Hắc Nguyệt đều chỉ mặc một thân áo bào màu đen che kín từ đầu tới chân tựa như bóng tối vô tận. Không ai từng thấy được khuôn mặt thật sự, chỉ biết được đó là một người phụ nữ.
Không giống như những nhận vật kiệt xuất ở thời kỳ đầu, Hắc Nguyệt thành danh rất muộn. Sau hai mươi năm mới đột nhiên xuất hiện, nhưng theo điều tra cô từng thuộc về khu vực căn cứ Viêm Hoàng mang hàm thiếu úy không có chút tiếng tăm ngoài một ít thành tích không đáng nhắc tới.
Nhưng từ khi cô như cơn gió nổi lên vẫn thua về khoảng danh tiếng với Sở Sơn Hà. Đó chỉ thuộc bước khởi động, sau ba tháng ngắn ngủi liền nổi danh khắp nơi, đi qua từng vùng đất cấm, giết chết từng con quái vật hung hãn. Trong đó có ba đại lãnh chúa hủ thi cũng bị nàng một đao chém rớt khiến chấn động một thời!
Cô chẳng khác vì sao bỗng nhiên xuất hiện tỏa sáng. Nổi tiếng nhanh, tàn phai cũng nhanh. Khi danh tiếng đang vào thời kỳ đỉnh cao cô liền một mình xông vào Hải Vực…
Từ đây cho tới vài năm sau đều không có tin tức của cô. Khi từ trong bụng một con quái vật ở Hải Vực thu được thanh vũ khí của nàng và thông qua hệ thống trí tuệ nhân tạo đã hư hại phần nhiều mới biết được cô… đã chết.
Tuy thời gian cô xuất hiện cực ngắn nhưng những thành tựu đạt được không có mấy người có thể đạt tới. Cô cũng là người duy nhất được dựng tượng ở thế giới hủ thi.
Lâm Siêu không nghĩ tới nhân vật phong vân nổi tiếng vang danh khắp thế giới lại xuất hiện trước mắt mình. Thậm chí lúc trước còn thỉnh cầu van xin chính bản thân được đi theo. Nếu năng lực đặc thù của cô và Hắc Nguyệt hoàn toàn giống nhau chắc hẳn hắn đã nghĩ đây thuộc về sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Nhưng với cái năng lực thuộc hàng thần cấp chỉ có ba người trên toàn thế giới nắm giữ. Và Hắc Nguyệt có thể phát huy năng lực đó hiệu quả và mạnh nhất.
Năng lực cường hóa thuộc đặc dị hệ nằm ở hàng đầu. Tuyệt không như Diệp Phỉ nói chỉ có thể cường hóa bản thân, cô vẫn chưa tìm được điểm đáng sợ nhất của loại năng lực này.
Ai có thể ngờ được người có thể uy trấn thiên hạ trong thời kỳ đen tối nhất lại là một cô gái đầy lương thiện ở thời kỳ đầu.
Lâm Siêu run lên hồi lâu bỗng nghĩ tới một việc.
Hắc Nguyệt này đáng lẽ phải hơn hai mươi năm sau mới xuất hiện, bây giờ lại xuất hiện sớm hơn rất nhiều. Nói cách khác, do chính bản thân hắn gây ra mà Hắc Nguyệt xuất hiện tại thời điểm này.
“Hiệu ứng cánh bướm…" Lâm Siêu lại nhớ tới con Hoàng Kim Cự Ngạc. Nếu không phải tại hắn thì cả Hoàng Kim Sư Tử và Hoàng Kim Cự Ngạc không tự giết lẫn nhau như vậy. Từ đó không biết hắn đã gây hiệu ứng cánh bướm mạnh tới tận chừng nào.
“Chẳng lẽ chưa đầy mười năm sẽ xuất hiện Vương Thú trưởng thành…" Lâm Siêu hít vào một hơi lạnh, lòng quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn lại cao thêm vài phần.
Hắn bước ra cửa liền nhìn thấy Vưu Tiềm đã tỉnh lại đang cùng Phạm Hương Ngữ nói chuyện. Lâm Siêu liền phất tay nói: “Đi nào, tới thủ đô."
Tác giả :
Cổ Hi