Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ
Chương 7: Lần đầu giết người
Khu vực trung tâm Thượng Hải căn bản là không vào được, nơi đó đã là biển thây ma, chỉ có vùng ngoại ô khá hơn một chút, may mắn vùng ngoại ô Thượng Hải tuy rằng so với địa phương khác phồn hoa hơn lại có không ít người sống sót.
Mà lúc này, mọi người mới phát hiện dị năng giả hoành không xuất thế. Đồng thời với lúc tận thế bắt đầu, có một bộ phận con người bắt đầu tiến hoá đầu tiên, chỉ tính riêng Thượng Hải đã có sáu dị năng giả tương đối nổi danh, đương nhiên không chỉ có sáu, Thẩm Trì nhớ rõ về sau ở Bắc Kinh có một người là hệ tự nhiên dị năng giả chính là đến từ Thượng Hải, hơn nữa còn là một gã Hỏa Hệ dị năng giả cực kì mạnh, nhưng hệ tự nhiên dị năng giả thời gian ban đầu còn tương đối yếu nhược, xem ra người này cũng là một người thông minh, cũng không bộc lộ tài năng vào lúc đó. Mảnh đất Thượng Hải này cũng có tỉ lệ dị năng giả xem như khá cao, có điều cũng có liên quan đến mật độ dân cư cao của Thượng Hải.
Mẫn Hàng Trương Khải Nhất, Bảo Sơn Viên Hân Ninh, Gia Định Trình Bái, Thanh Phố Trần Gia Huy, Tùng Giang Tưởng Ba, Phụng Hiền Cố Hào (1), vùng ngoại thành Thượng Hải cơ hồ bị sáu dị năng giả này phân chia phạm vi thế lực.
Trong đó Trương Khải Nhất cùng Trần Gia Huy đều là lực lượng dị năng giả, loại hình này đều là thời kỳ đầu thì cường thế mà thời kỳ sau thì yếu ớt. Viên Hân Ninh là phái yếu duy nhất trong đó, là tốc độ dị năng giả, bản thân cô lại là giáo viên dạy múa, học qua thái cực kiếm cho nên không chỉ có tốc độ nhanh, hơn nữa thân thể cực kì mềm dẻo, xem như rất lợi hại, Tưởng Ba cùng Cố Hào là dạng biến hình dị năng giả, Tưởng Ba có thể biến thành động vật lưỡng cư giống cá sấu, da dày thô dày, cực kì khó đối phó, Cố Hào có thể đem thân thể trở nên vô cùng to lớn, trong nháy mắt trở thành Cự Nhân, một cái tát tùy tiện đảo qua có thể chụp chết thây ma.
Trong bọn họ chỉ có Trình Bái là đặc biệt, năng lực có vẻ giống biểu hiện bây giờ của Thẩm Trì, hắn là vận động viên bắn tên cấp quốc gia đã giải nghệ nhưng vẫn luôn kiên trì luyện tập, mà thời kỳ đầu tận thế hắn liền thức tỉnh dị năng phương diện bắn tên, không chỉ có tỉ lệ bắn trúng mục tiêu cao đến kinh người mà mỗi một mũi tên có thể sánh bằng một quả bom loại nhỏ, không thể không nói, trong sáu người bây giờ hắn là người lợi hại nhất.
Thẩm Trì đối với mấy người này cũng không có bao nhiêu chú ý, dị năng giả giống như vậy ngoại trừ Trình Bái, còn lại mấy người phát triển không gian cũng không ít, tới thời kỳ sau là thời gian dị năng giả nhao nhao xuất hiện, những năng lực này không những không xuất chúng, chỉ có thể nói rất tầm thường. Trong tận thế, ngoại trừ hệ tự nhiên dị năng giả còn có một số loại dị năng đặc biệt đến mức căn bản tưởng tượng được nhưng lại tương đối cường hãn, tỷ như Thẩm Trì nhớ rõ có một sư phụ nghệ nhân rối gỗ có được năng lực điều khiển rối gỗ, rối gỗ có thể lớn có thể nhỏ, bất kể là để thám thính hay để chiến đấu đều không tồi, bản lĩnh chế tạo rối gỗ của cô không thua gì dị năng giả khác, mà chỉ cần một mình cô cũng có thể điều khiển một quân đoàn tượng gỗ, đây mới là một năng lực cực kỳ đặc biệt.
Việc Thẩm Trì cần làm, chính là lúc đầu che giấu tài năng, đợi đến khi các loại hình dị năng giả đa dạng, hắn có sử dụng kỹ năng cũng sẽ không bị nhiều chú ý.
Trên địa bàn Trương Khải nhất, Thẩm Trì chính là trợ thủ cho hắn, tuyệt đại bộ phận không biết hắn là ai, bình thường rất ít ra tay, nếu không phải Trương Khải Nhất luôn dẫn theo hắn, dung mạo của hắn lại quá mức bắt mắt, chỉ sợ càng ít người chú ý tới hắn.
Vẻ ngoài mang đến tai họa, nghe nói Bảo sơn Viên Hân Ninh có ý với hắn.
Bàn về năng lực, không có bao nhiêu người biết hắn, chỉ biết là hắn là một dị năng giả, đại khái là dị năng phương diện ánh mắt, cụ thể là cái gì bang của Trương Khải Nhất giấu giếm quá chặt chẽ, có rất ít người rõ ràng.
Thẩm Trì biết Trương Khải Nhất chính là muốn biến mình thành đòn sát thủ của hắn, nhưng chỉ là không biết đòn sát thủ này sẽ giết người khác hay giết chết chính hắn mà thôi.
“Này, anh đi đâu vậy?" Một cô bé toàn thân vô cùng bẩn mở to một đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn về phía bé trai cách đó không xa.
Bé trai không kiên nhẫn liếc nàng một cái, “Mày đừng theo tao!"
Cô nhóc “A" một tiếng, nó chính là cô bé được mẹ bảo hộ sống sót, mẹ nó đem vị trí kho hàng cho Trương Khải Nhất nhưng Trương Khải Nhất không có tuân thủ lời hứa đưa nó đến địa điểm ước định. Thật ra cũng không thể hoàn toàn trách Trương Khải Nhất, địa phương kia chính là nơi phồn hoa nhất Thượng Hải, hiện tại nơi nơi đều là thây ma, dị năng giả như Trương Khải Nhất cũng không vào được.
Nhưng Thẩm Trì đã đến xem qua địa điểm mẹ nó bảo, cũng không phải vì hắn thánh mẫu hay gì cả, chẳng qua lấy năng lực của hắn đi dạng địa phương đó không có gì nguy hiểm. Hơn nữa ở nơi dày đặc thây ma thì mới có ít nhân loại, hắn sử dụng kỹ năng cũng không lo bị ai nhìn thấy. Vì vậy, đối với Thẩm Trì mà nói đây chỉ là một nơi săn bắn, thuận tiện xem qua địa phương đó mà thôi.
Trong tòa nhà kia đã không còn ai, không biết đã chạy trốn ra chỗ khác rồi hay đã biến thành thây ma, Thẩm Trì suy nghĩ có lẽ khả năng sau lớn hơn một chút.
Vì thế, cô bé cuối cùng sống tại địa bàn Trương Khải Nhất, hắn vốn từ đầu đã không định vì nó mà mạo hiểm, một cô nhóc như vậy cũng ăn không hết bao nhiêu. Hắn chỉ muốn kiểm tra xem chỗ đó có đúng là có kho hàng hay không thôi, cho nó ăn đủ để không bị đói chết là được.
Thế nhưng Thẩm Trì lại lặng lẽ nói cho cô bé tin tức này, ở tận thế đã không thể xem một đứa nhỏ như một đứa nhỏ bình thường được nữa, ở tận thế nếu nó căn bản không thể sống sót, còn không bằng sớm chết cho hạnh phúc.
“Cám ơn Thẩm thúc thúc, mẹ đã nói qua, vị Trương thúc thúc kia không phải người tốt, người chỉ tin tưởng Thẩm thúc thúc."
Thẩm Trì cũng không nói gì nữa, Thẩm Lưu Mộc lại trừng mắt liếc nó một cái, “Không được nói chuyện này với bất luận kẻ nào!"
“Em biết." Nó trịnh trọng nói.
Thẩm Trì cũng không có ý kiến gì, kể cả nó có nói ra thì cũng không ai tin, chỉ cho rằng Thẩm Trì lừa nó, bởi vì địa phương kể cả Trình Bái lợi hại nhất cũng không có cách nào đi vào.
Sau đó, có bé Kỷ Gia này thật giống cái đuôi luôn đi theo Thẩm Trì hoặc Thẩm Lưu Mộc. Đương nhiên nó muốn đi theo Thẩm Trì hơn, trẻ con luôn có trực giác đặc biệt, trên người Thẩm Lưu Mộc có một loại cảm giác làm nó không thoải mái, cho nên đi theo cũng chỉ dám xa xa đi theo, cũng không dám tới gần. Hôm nay Thẩm Trì họp, nó cũng chỉ có thể đi theo Thẩm Lưu Mộc.
Bởi vì Trương Khải Nhất “coi trọng" Thẩm Trì, cho nên ở đây sẽ không có ai dám gây khó khăn cho Thẩm Lưu Mộc. Mấy ngày nay tuy y có lớn hơn một ít nhưng rúc vào áo lông to vẫn trông như một đứa con nít, cũng không ai cảnh giác với y.
Kỷ Gia mắt thấy Thẩm Lưu Mộc ngoặt qua góc tường, nó lấy từ trong túi ra một con rối gỗ nhỏ đặt dưới đất, thấp giọng nói, “Đi thôi."
Con rối gỗ kia giống như là bỗng nhiên có sinh mệnh, đi đứng chệnh choạng, cực kỳ nhanh hướng phương hướng Thẩm Lưu Mộc chạy đi, linh hoạt cực kỳ.
Thẩm Lưu Mộc đi giày, cầm roi trên tay bám vào đầu tường, thân thể nho nhỏ lặng yên không một tiếng động lộn vòng vào một tòa biệt thự.
Nơi này là nơi ở của em gái Trương Khải Nhất, Trương Vận Nhất, cùng Trương Khải Nhất ít nhất có một mặt giống nhau, ngạo nghễ, tùy hứng, tham lam, tàn nhẫn. Từ khi Trương Khải Nhất lên nắm quyền, ả ta cáo mượn oai hùm, hoàn toàn bóc đi bộ mặt giả dối ngày xưa, ở mảnh đất Mẫn Hàng này không ai không biết ác danh của Trương tiểu thư.
Ả đang tỉ mỉ chuốt lông mi, trên thực tế Trương Vận Nhất bộ dạng cũng không kém, xinh đẹp cũng chia làm mấy cấp bậc, ả ta sáu phần dung mạo cộng thêm ba phần trang điểm cũng tính là mỹ nữ.
“Ai?"
Nghe thấy cửa phòng mở, ả cũng không quay đầu lại mở miệng.
Một cái roi từ phía sau cuốn lên cổ họng của ả!
Cây chải lông mi Trương Vận Nhất đang cầm rơi trên bàn trang điểm, ả sợ hãi giọng nói run rẩy: “Mày, mày là ai —— Mày có biết tao là em gái của Trương lão đại hay không! Sao mày, mày dám đối với tao như vậy…"
Thẩm Lưu Mộc bĩu môi, tay vừa động, cổ Trương Vận Nhất chảy xuống một đường đỏ tươi, điều này khiến cho ả ngồi trước gương nhìn thấy thanh thanh sở sở càng thêm sợ hãi! Khiến ả càng thêm hoảng loạn chính là trong gương ả không nhìn thấy người xuống tay với ả.
“Mày, mày muốn cái gì! Tao đều…có thể —— cho mày…" Bởi vì cổ bị nắm chặt, thanh âm của ả khàn khàn, trong không gian yên tĩnh nghe càng thêm đáng sợ!
“Tao muốn cái gì ư?" thanh âm Thẩm Lưu Mộc thanh thúy vang lên, Trương Vận Nhất lập tức mở to hai mắt, “Mày, mày…"
Bén nhọn đâm sau vào trong gáy ả, máu tươi phun mạnh mà ra, theo cổ của ả chảy xuống, nhuộm đỏ váy ngủ tơ tằm màu trắng, ả mở to hai mắt, chết không nhắm mắt!
Động mạch chủ của người một khi bị cắt đứt, chỉ trong vài phút là chết hẳn.
Thẩm Lưu Mộc lui về sau mấy bước, mặt không chút thay đổi nhìn về phía thi thể sõng soài dưới đất cùng vũng máu đỏ tươi.
Y đã gần tám tuổi, đây là lần đầu tiên giết người, không tính thây ma. Trước khi đến, y đã gắt gao đem vị trí động mạch cổ nhớ kỹ ——
Y biết, ba dạy y những thứ này là để tự bảo vệ mình, có thể Thẩm Lưu Mộc tự nhận mình không phải cái người bị khi dễ là không dám phản kích, y hiểu được chính mình có lẽ thật sự giống như lão viện trưởng cô nhi viện nói đầu óc y có bệnh, nhưng có quan hệ gì chứ, chỉ cần ba không chê, y sẽ không sợ!
Trương Vận Nhất nên cảm thấy may mắn và vinh dự, ả là con người đầu tiên chết ở trên tay y.
Thẩm Lưu Mộc lui về sau vài bước, chẳng những không cảm thấy sợ hãi đối với vết máu loang lổ, ngược lại còn giống như thưởng thức mà đứng lại tại chỗ, thậm chí đeo bao tay chỉnh lại thân thể mềm oặt của ả, “Nếu không phải cô quá phận, chọc đến ba, tôi cũng không muốn giết cô!"
“Nữ nhân ngu xuẩn, tôi biết Trương Hinh cùng Lưu Lỵ Lỵ đều là do cô hại chết." Thẩm Lưu Mộc cầm cái khăn tay trắng lau tay mình cùng roi mây khô tỉ mỉ lau sạch sẽ, cởi giày, “Thật đúng là lòng dạ ác độc, chị họ cùng em họ của mình cũng hạ thủ được. Lý Duyệt bị mấy tên côn đồ làm hỏng cũng là cô sai khiến a, cô ta không phải là bạn tốt nhất của cô sao?"
“Lòng ghen tị của đàn bà a, thật đúng là đáng sợ." Thẩm Lưu Mộc nghiêng đầu không biết suy nghĩ cái gì, nhưng rất nhanh liền thờ ơ cười cười, “Có điều, đây cũng không phải chuyện của tôi. Chỉ là mụ đàn bà lòng dạ rắn rết như cô cũng dám dùng cái loại ánh mắt này nhìn ba của tôi! Còn dám mệnh lệnh ba ở cùng cô? Cô nằm mơ!"
Thanh âm dần dần hung lệ, hoàn toàn không giống một đứa trẻ bình thường, thậm chí còn hơi cười cười, thả khăn tay dính máu chầm chậm xuống dưới, rơi vào vũng máu, rất nhanh đã ướt sũng.
“Ai cũng không có cách nào cướp đi ba của tôi, ai cũng không được, ba là của tôi, là của một mình tôi…"
Thẩm Lưu Mộc đem tiểu roi quấn lại quanh hông, hừ một tiếng hùng hổ đi ra ngoài, thời điểm ra khỏi cửa phòng liền nhìn thấy một con rối gỗ nghẹo đầu ngồi dưới đất, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm nó, sau đó một cước nâng lên, vỡ tan!
Phía ngoài phòng Kỷ Gia sắc mặt tái nhợt vội vã hướng bên ngoài chạy đi.
“Lâm thúc thúc, ngài ăn kẹo không?"
Chàng trai canh giữ ngoài phòng họp cười cười, “Là Lưu Mộc sao?" Cầm lấy một cái kẹo nhanh chóng lột vỏ cho vào miệng, ở tận thế, kẹo thứ này cũng chỉ có Thẩm Lưu Mộc dựa vào việc có một người cha tốt mới được ăn.
“Lâm thúc thúc có thấy ai vừa mới từ nơi này chạy đi không?"
“À, vừa nãy Tiểu Gia vừa chạy đi, chú gọi mà nó không nghe thấy, không biết có phải hay không là thân thể không thoải mái…"
Thẩm Lưu Mộc ánh mắt vừa chuyển, cười hì hì nói: “Lâm thúc thúc, ngài ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết cháu trộm chạy ra ngoài nha, ba không muốn cháu chạy loạn."
“Tiểu quỷ! Chú ăn kẹo của mày, đương nhiên sẽ giúp mày giữ bí mật rồi!"
“Cám ơn Lâm thúc thúc!"
Hội nghị đã xong, Trương Khải Nhất mang theo gương mặt mệt mỏi đi về biệt thự, càng nhiều người địa phương càng lớn càng là khó quản, gần đây lực chú ý của hắn đều đặt tại nơi này, ngược lại dị năng phát triển lại có chút chậm chạp —— hắn đã có mấy ngày ngày không có tự mình dẫn đội đi ra ngoài thu thập thây ma, đại lượng vật tư đều ở trong thành thị, hiện tại cần một ít thức ăn cùng đồ dùng cá nhân đều phải xâm nhập vào thành thị nguy hiểm để tìm, gần đây đều để Thẩm Trì dẫn đội.
Đẩy cửa ra, một mùi máu tươi xông thẳng vào mũi, Trương Khải Nhất rùng mình, chạy nhanh tới cửa phòng Trương Vận Nhất.
Đứa em gái duy nhất của hắn gục trong vũng máu, nằm rất ngay ngắn, bốn phía toàn màu đỏ tươi giống như một cái võng máu đan dày đặc. Mái tóc dài đen của Trương Vận Nhất tản ra, hai tay đặt ở trước ngực, áo ngủ tơ tằm màu trắng đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi, cứ như vậy nằm trong vũng máu, thần sắc tái nhợt, một cái khăn tay nhuốm máu vừa vặn che đi đôi mắt của ả, Trương Khải Nhất run run tay vén lên chiếc khăn liền nhìn thấy Trương Vận Nhất mắt mở to, lộ ra vô tận sợ hãi.
Trương Khải Nhất con ngươi co rút lại, cho dù giết nhiều thây ma như vậy, thậm chí giết cũng không ít người, cảnh tượng máu tanh này cũng nhất thời làm tim hắn đập loạn!
“Người đâu!" Trương Khải Nhất hét to chạy ra ngoài, vấp phải cái bậc cửa thiếu chút nữa lộn nhào xuống đất, trong lòng không biết là sợ hãi hay tức giận, chỉ thấy trong ngực buồn bực.
Trương Vận Nhất cũng không phải thân nhân duy nhất của Trương Khải Nhất, nhưng cha mẹ hắn đã sớm ly hôn, Trương Khải Nhất cùng em hắn trên căn bản đều là sống với ông bà, khi hai lão nhân qua đời, cha mẹ đã tái hôn cũng không lo cho bọn hắn. Cho nên người duy nhất Trương Khải Nhất quan tâm chỉ còn lại mỗi cô em gái này!
Thẩm Trì ôm Thẩm Lưu Mộc đang làm nũng đi ra, nhìn thấy Trương Khải Nhất vẻ mặt đáng sợ trước mặt không khỏi có chút kinh ngạc.
“Mẹ nó, thằng nào giết em gái tao tao nhất định không bỏ qua cho nó!" Trương Khải Nhất hung tợn nói.
Thẩm Trì ảm đạm cười, “Chuyện khi nào?"
“Máu còn chưa khô!"
“Khi đó chúng ta đang họp, nơi này chúng ta đều có người một nhà coi chừng, người ngoài không dễ dàng vào được." Thẩm Trì nhắc nhở hắn, “Hai con chó nghiệp vụ lão Vương nuôi cũng không kêu lên, mà người nào ở nơi này không tham gia hội nghị lại chính anh cũng rõ ràng."
Trương Khải Nhất sắc mặt nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, hội nghị lần này rất trọng yếu, đại bộ phận Mẫn Hàng bọn họ đều ở cùng mình trong cùng một phòng họp, Thẩm Trì nói rất có lý, nhưng là chẳng lẽ lại là bọn hắn?
Bọn hắn làm sao lại phản bội mình!
Thẩm Trì thản nhiên cười cười, bỗng nhiên vỗ vỗ đầu Thẩm Lưu Mộc, xoay người rời đi.
Trương Khải Nhất vẫn là quá ngây thơ rồi, ở tận thế, phản bội luôn luôn tồn tại, hắn độc chiếm cái kho hàng kia, không nói cho bất kì kẻ nào, tự xem đó làm kho thóc tư nhân của hắn, loại không tín nhiệm này càng ngày càng nghiêm trọng. Tận thế thức ăn càng ngày càng ít, ai cũng muốn có một đường lui nhưng Trương Khải Nhất lại chọn đường lui quá phô trương, chính hắn bây giờ còn chưa phát hiện ra.
Xem ra, đến lúc hắn cần nói chuyện cùng Trình Bái rồi.
Xoay người lại mới thu lại ý cười, “Tiểu tử, mùi máu tươi trên người con còn chưa có bay hết!"
Thẩm Lưu Mộc trong lòng hắn bỗng lập tức cứng người lại.
Thẩm Trì ánh mắt hiểu rõ, bất đắc dĩ thở dài, “Không thể nghĩ đến thật là con làm."
Thẩm Lưu Mộc ánh mắt ngưng lại, phẫn hận nghĩ: ba lại gạt người!
“Kỳ thật ả không đáng để con dơ tay, Trương gia nhà hắn cũng không còn mấy ngày yên bình, hiện tại đắc ý như vậy, kết cục càng thê thảm." Thẩm Trì bỗng nhiên lẳng lặng nói.
Không biết vì sao, Thẩm Lưu Mộc cảm thấy được trong lời nói Thẩm Trì lộ ra vài phần y không rõ, không hiểu sao mũi có chút xót, vì thế ôm chặt cổ Thẩm Trì.
“Ba, người đừng tức giận, nếu người cảm thấy thế không tốt, con sẽ không làm, không bao giờ làm… nữa" Mắt của y đỏ lên, dán vào má Thẩm Trì nói.
Thẩm Lưu Mộc vẫn luôn biết mình là một con quái vật, từ nhỏ cũng không có ai để cho y trở nên “bình thường" mà dạy bảo y, bất kể là dùng gậy hay là dịu dàng cũng chưa từng giúp y sửa lại khát vọng máu tanh ở đáy lòng này.
Nhưng nếu như là vì ba, y có thể sửa, tất cả đều có thể sửa lại!
=== ====== ====== ====== ====== =====
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đương nhiên, ba chắc là sẽ không để Lưu Mộc sửa → → hắn chỉ là cảm thấy, giết mụ đàn bà như vậy sẽ làm ô uế tay tiểu Lưu Mộc…
Có điều, không phải các ngươi cũng biết Lưu Mộc chính là một tiểu BT (rất phi thường,biến thái) hay sao.
P.s, sì poi, Kỷ Gia chủ yếu là một nhân vật phụ, không phải nhân vật phản diện
Cám ơn đầu ngón tay linh, Thần Phong đêm lên, Amo, á già địa lôi, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮
=== ====== ====== ====== ====== ====
Chú thích:
(1) Mẫn Hàng, Bảo Sơn, Gia Định, Tùng Giang, Thanh Phố, Phụng Hiền: 6 trong 8 quận ở vùng ngoại ô và nông thôn cách xa thành phố. (theo Wiki)
Mà lúc này, mọi người mới phát hiện dị năng giả hoành không xuất thế. Đồng thời với lúc tận thế bắt đầu, có một bộ phận con người bắt đầu tiến hoá đầu tiên, chỉ tính riêng Thượng Hải đã có sáu dị năng giả tương đối nổi danh, đương nhiên không chỉ có sáu, Thẩm Trì nhớ rõ về sau ở Bắc Kinh có một người là hệ tự nhiên dị năng giả chính là đến từ Thượng Hải, hơn nữa còn là một gã Hỏa Hệ dị năng giả cực kì mạnh, nhưng hệ tự nhiên dị năng giả thời gian ban đầu còn tương đối yếu nhược, xem ra người này cũng là một người thông minh, cũng không bộc lộ tài năng vào lúc đó. Mảnh đất Thượng Hải này cũng có tỉ lệ dị năng giả xem như khá cao, có điều cũng có liên quan đến mật độ dân cư cao của Thượng Hải.
Mẫn Hàng Trương Khải Nhất, Bảo Sơn Viên Hân Ninh, Gia Định Trình Bái, Thanh Phố Trần Gia Huy, Tùng Giang Tưởng Ba, Phụng Hiền Cố Hào (1), vùng ngoại thành Thượng Hải cơ hồ bị sáu dị năng giả này phân chia phạm vi thế lực.
Trong đó Trương Khải Nhất cùng Trần Gia Huy đều là lực lượng dị năng giả, loại hình này đều là thời kỳ đầu thì cường thế mà thời kỳ sau thì yếu ớt. Viên Hân Ninh là phái yếu duy nhất trong đó, là tốc độ dị năng giả, bản thân cô lại là giáo viên dạy múa, học qua thái cực kiếm cho nên không chỉ có tốc độ nhanh, hơn nữa thân thể cực kì mềm dẻo, xem như rất lợi hại, Tưởng Ba cùng Cố Hào là dạng biến hình dị năng giả, Tưởng Ba có thể biến thành động vật lưỡng cư giống cá sấu, da dày thô dày, cực kì khó đối phó, Cố Hào có thể đem thân thể trở nên vô cùng to lớn, trong nháy mắt trở thành Cự Nhân, một cái tát tùy tiện đảo qua có thể chụp chết thây ma.
Trong bọn họ chỉ có Trình Bái là đặc biệt, năng lực có vẻ giống biểu hiện bây giờ của Thẩm Trì, hắn là vận động viên bắn tên cấp quốc gia đã giải nghệ nhưng vẫn luôn kiên trì luyện tập, mà thời kỳ đầu tận thế hắn liền thức tỉnh dị năng phương diện bắn tên, không chỉ có tỉ lệ bắn trúng mục tiêu cao đến kinh người mà mỗi một mũi tên có thể sánh bằng một quả bom loại nhỏ, không thể không nói, trong sáu người bây giờ hắn là người lợi hại nhất.
Thẩm Trì đối với mấy người này cũng không có bao nhiêu chú ý, dị năng giả giống như vậy ngoại trừ Trình Bái, còn lại mấy người phát triển không gian cũng không ít, tới thời kỳ sau là thời gian dị năng giả nhao nhao xuất hiện, những năng lực này không những không xuất chúng, chỉ có thể nói rất tầm thường. Trong tận thế, ngoại trừ hệ tự nhiên dị năng giả còn có một số loại dị năng đặc biệt đến mức căn bản tưởng tượng được nhưng lại tương đối cường hãn, tỷ như Thẩm Trì nhớ rõ có một sư phụ nghệ nhân rối gỗ có được năng lực điều khiển rối gỗ, rối gỗ có thể lớn có thể nhỏ, bất kể là để thám thính hay để chiến đấu đều không tồi, bản lĩnh chế tạo rối gỗ của cô không thua gì dị năng giả khác, mà chỉ cần một mình cô cũng có thể điều khiển một quân đoàn tượng gỗ, đây mới là một năng lực cực kỳ đặc biệt.
Việc Thẩm Trì cần làm, chính là lúc đầu che giấu tài năng, đợi đến khi các loại hình dị năng giả đa dạng, hắn có sử dụng kỹ năng cũng sẽ không bị nhiều chú ý.
Trên địa bàn Trương Khải nhất, Thẩm Trì chính là trợ thủ cho hắn, tuyệt đại bộ phận không biết hắn là ai, bình thường rất ít ra tay, nếu không phải Trương Khải Nhất luôn dẫn theo hắn, dung mạo của hắn lại quá mức bắt mắt, chỉ sợ càng ít người chú ý tới hắn.
Vẻ ngoài mang đến tai họa, nghe nói Bảo sơn Viên Hân Ninh có ý với hắn.
Bàn về năng lực, không có bao nhiêu người biết hắn, chỉ biết là hắn là một dị năng giả, đại khái là dị năng phương diện ánh mắt, cụ thể là cái gì bang của Trương Khải Nhất giấu giếm quá chặt chẽ, có rất ít người rõ ràng.
Thẩm Trì biết Trương Khải Nhất chính là muốn biến mình thành đòn sát thủ của hắn, nhưng chỉ là không biết đòn sát thủ này sẽ giết người khác hay giết chết chính hắn mà thôi.
“Này, anh đi đâu vậy?" Một cô bé toàn thân vô cùng bẩn mở to một đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn về phía bé trai cách đó không xa.
Bé trai không kiên nhẫn liếc nàng một cái, “Mày đừng theo tao!"
Cô nhóc “A" một tiếng, nó chính là cô bé được mẹ bảo hộ sống sót, mẹ nó đem vị trí kho hàng cho Trương Khải Nhất nhưng Trương Khải Nhất không có tuân thủ lời hứa đưa nó đến địa điểm ước định. Thật ra cũng không thể hoàn toàn trách Trương Khải Nhất, địa phương kia chính là nơi phồn hoa nhất Thượng Hải, hiện tại nơi nơi đều là thây ma, dị năng giả như Trương Khải Nhất cũng không vào được.
Nhưng Thẩm Trì đã đến xem qua địa điểm mẹ nó bảo, cũng không phải vì hắn thánh mẫu hay gì cả, chẳng qua lấy năng lực của hắn đi dạng địa phương đó không có gì nguy hiểm. Hơn nữa ở nơi dày đặc thây ma thì mới có ít nhân loại, hắn sử dụng kỹ năng cũng không lo bị ai nhìn thấy. Vì vậy, đối với Thẩm Trì mà nói đây chỉ là một nơi săn bắn, thuận tiện xem qua địa phương đó mà thôi.
Trong tòa nhà kia đã không còn ai, không biết đã chạy trốn ra chỗ khác rồi hay đã biến thành thây ma, Thẩm Trì suy nghĩ có lẽ khả năng sau lớn hơn một chút.
Vì thế, cô bé cuối cùng sống tại địa bàn Trương Khải Nhất, hắn vốn từ đầu đã không định vì nó mà mạo hiểm, một cô nhóc như vậy cũng ăn không hết bao nhiêu. Hắn chỉ muốn kiểm tra xem chỗ đó có đúng là có kho hàng hay không thôi, cho nó ăn đủ để không bị đói chết là được.
Thế nhưng Thẩm Trì lại lặng lẽ nói cho cô bé tin tức này, ở tận thế đã không thể xem một đứa nhỏ như một đứa nhỏ bình thường được nữa, ở tận thế nếu nó căn bản không thể sống sót, còn không bằng sớm chết cho hạnh phúc.
“Cám ơn Thẩm thúc thúc, mẹ đã nói qua, vị Trương thúc thúc kia không phải người tốt, người chỉ tin tưởng Thẩm thúc thúc."
Thẩm Trì cũng không nói gì nữa, Thẩm Lưu Mộc lại trừng mắt liếc nó một cái, “Không được nói chuyện này với bất luận kẻ nào!"
“Em biết." Nó trịnh trọng nói.
Thẩm Trì cũng không có ý kiến gì, kể cả nó có nói ra thì cũng không ai tin, chỉ cho rằng Thẩm Trì lừa nó, bởi vì địa phương kể cả Trình Bái lợi hại nhất cũng không có cách nào đi vào.
Sau đó, có bé Kỷ Gia này thật giống cái đuôi luôn đi theo Thẩm Trì hoặc Thẩm Lưu Mộc. Đương nhiên nó muốn đi theo Thẩm Trì hơn, trẻ con luôn có trực giác đặc biệt, trên người Thẩm Lưu Mộc có một loại cảm giác làm nó không thoải mái, cho nên đi theo cũng chỉ dám xa xa đi theo, cũng không dám tới gần. Hôm nay Thẩm Trì họp, nó cũng chỉ có thể đi theo Thẩm Lưu Mộc.
Bởi vì Trương Khải Nhất “coi trọng" Thẩm Trì, cho nên ở đây sẽ không có ai dám gây khó khăn cho Thẩm Lưu Mộc. Mấy ngày nay tuy y có lớn hơn một ít nhưng rúc vào áo lông to vẫn trông như một đứa con nít, cũng không ai cảnh giác với y.
Kỷ Gia mắt thấy Thẩm Lưu Mộc ngoặt qua góc tường, nó lấy từ trong túi ra một con rối gỗ nhỏ đặt dưới đất, thấp giọng nói, “Đi thôi."
Con rối gỗ kia giống như là bỗng nhiên có sinh mệnh, đi đứng chệnh choạng, cực kỳ nhanh hướng phương hướng Thẩm Lưu Mộc chạy đi, linh hoạt cực kỳ.
Thẩm Lưu Mộc đi giày, cầm roi trên tay bám vào đầu tường, thân thể nho nhỏ lặng yên không một tiếng động lộn vòng vào một tòa biệt thự.
Nơi này là nơi ở của em gái Trương Khải Nhất, Trương Vận Nhất, cùng Trương Khải Nhất ít nhất có một mặt giống nhau, ngạo nghễ, tùy hứng, tham lam, tàn nhẫn. Từ khi Trương Khải Nhất lên nắm quyền, ả ta cáo mượn oai hùm, hoàn toàn bóc đi bộ mặt giả dối ngày xưa, ở mảnh đất Mẫn Hàng này không ai không biết ác danh của Trương tiểu thư.
Ả đang tỉ mỉ chuốt lông mi, trên thực tế Trương Vận Nhất bộ dạng cũng không kém, xinh đẹp cũng chia làm mấy cấp bậc, ả ta sáu phần dung mạo cộng thêm ba phần trang điểm cũng tính là mỹ nữ.
“Ai?"
Nghe thấy cửa phòng mở, ả cũng không quay đầu lại mở miệng.
Một cái roi từ phía sau cuốn lên cổ họng của ả!
Cây chải lông mi Trương Vận Nhất đang cầm rơi trên bàn trang điểm, ả sợ hãi giọng nói run rẩy: “Mày, mày là ai —— Mày có biết tao là em gái của Trương lão đại hay không! Sao mày, mày dám đối với tao như vậy…"
Thẩm Lưu Mộc bĩu môi, tay vừa động, cổ Trương Vận Nhất chảy xuống một đường đỏ tươi, điều này khiến cho ả ngồi trước gương nhìn thấy thanh thanh sở sở càng thêm sợ hãi! Khiến ả càng thêm hoảng loạn chính là trong gương ả không nhìn thấy người xuống tay với ả.
“Mày, mày muốn cái gì! Tao đều…có thể —— cho mày…" Bởi vì cổ bị nắm chặt, thanh âm của ả khàn khàn, trong không gian yên tĩnh nghe càng thêm đáng sợ!
“Tao muốn cái gì ư?" thanh âm Thẩm Lưu Mộc thanh thúy vang lên, Trương Vận Nhất lập tức mở to hai mắt, “Mày, mày…"
Bén nhọn đâm sau vào trong gáy ả, máu tươi phun mạnh mà ra, theo cổ của ả chảy xuống, nhuộm đỏ váy ngủ tơ tằm màu trắng, ả mở to hai mắt, chết không nhắm mắt!
Động mạch chủ của người một khi bị cắt đứt, chỉ trong vài phút là chết hẳn.
Thẩm Lưu Mộc lui về sau mấy bước, mặt không chút thay đổi nhìn về phía thi thể sõng soài dưới đất cùng vũng máu đỏ tươi.
Y đã gần tám tuổi, đây là lần đầu tiên giết người, không tính thây ma. Trước khi đến, y đã gắt gao đem vị trí động mạch cổ nhớ kỹ ——
Y biết, ba dạy y những thứ này là để tự bảo vệ mình, có thể Thẩm Lưu Mộc tự nhận mình không phải cái người bị khi dễ là không dám phản kích, y hiểu được chính mình có lẽ thật sự giống như lão viện trưởng cô nhi viện nói đầu óc y có bệnh, nhưng có quan hệ gì chứ, chỉ cần ba không chê, y sẽ không sợ!
Trương Vận Nhất nên cảm thấy may mắn và vinh dự, ả là con người đầu tiên chết ở trên tay y.
Thẩm Lưu Mộc lui về sau vài bước, chẳng những không cảm thấy sợ hãi đối với vết máu loang lổ, ngược lại còn giống như thưởng thức mà đứng lại tại chỗ, thậm chí đeo bao tay chỉnh lại thân thể mềm oặt của ả, “Nếu không phải cô quá phận, chọc đến ba, tôi cũng không muốn giết cô!"
“Nữ nhân ngu xuẩn, tôi biết Trương Hinh cùng Lưu Lỵ Lỵ đều là do cô hại chết." Thẩm Lưu Mộc cầm cái khăn tay trắng lau tay mình cùng roi mây khô tỉ mỉ lau sạch sẽ, cởi giày, “Thật đúng là lòng dạ ác độc, chị họ cùng em họ của mình cũng hạ thủ được. Lý Duyệt bị mấy tên côn đồ làm hỏng cũng là cô sai khiến a, cô ta không phải là bạn tốt nhất của cô sao?"
“Lòng ghen tị của đàn bà a, thật đúng là đáng sợ." Thẩm Lưu Mộc nghiêng đầu không biết suy nghĩ cái gì, nhưng rất nhanh liền thờ ơ cười cười, “Có điều, đây cũng không phải chuyện của tôi. Chỉ là mụ đàn bà lòng dạ rắn rết như cô cũng dám dùng cái loại ánh mắt này nhìn ba của tôi! Còn dám mệnh lệnh ba ở cùng cô? Cô nằm mơ!"
Thanh âm dần dần hung lệ, hoàn toàn không giống một đứa trẻ bình thường, thậm chí còn hơi cười cười, thả khăn tay dính máu chầm chậm xuống dưới, rơi vào vũng máu, rất nhanh đã ướt sũng.
“Ai cũng không có cách nào cướp đi ba của tôi, ai cũng không được, ba là của tôi, là của một mình tôi…"
Thẩm Lưu Mộc đem tiểu roi quấn lại quanh hông, hừ một tiếng hùng hổ đi ra ngoài, thời điểm ra khỏi cửa phòng liền nhìn thấy một con rối gỗ nghẹo đầu ngồi dưới đất, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm nó, sau đó một cước nâng lên, vỡ tan!
Phía ngoài phòng Kỷ Gia sắc mặt tái nhợt vội vã hướng bên ngoài chạy đi.
“Lâm thúc thúc, ngài ăn kẹo không?"
Chàng trai canh giữ ngoài phòng họp cười cười, “Là Lưu Mộc sao?" Cầm lấy một cái kẹo nhanh chóng lột vỏ cho vào miệng, ở tận thế, kẹo thứ này cũng chỉ có Thẩm Lưu Mộc dựa vào việc có một người cha tốt mới được ăn.
“Lâm thúc thúc có thấy ai vừa mới từ nơi này chạy đi không?"
“À, vừa nãy Tiểu Gia vừa chạy đi, chú gọi mà nó không nghe thấy, không biết có phải hay không là thân thể không thoải mái…"
Thẩm Lưu Mộc ánh mắt vừa chuyển, cười hì hì nói: “Lâm thúc thúc, ngài ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết cháu trộm chạy ra ngoài nha, ba không muốn cháu chạy loạn."
“Tiểu quỷ! Chú ăn kẹo của mày, đương nhiên sẽ giúp mày giữ bí mật rồi!"
“Cám ơn Lâm thúc thúc!"
Hội nghị đã xong, Trương Khải Nhất mang theo gương mặt mệt mỏi đi về biệt thự, càng nhiều người địa phương càng lớn càng là khó quản, gần đây lực chú ý của hắn đều đặt tại nơi này, ngược lại dị năng phát triển lại có chút chậm chạp —— hắn đã có mấy ngày ngày không có tự mình dẫn đội đi ra ngoài thu thập thây ma, đại lượng vật tư đều ở trong thành thị, hiện tại cần một ít thức ăn cùng đồ dùng cá nhân đều phải xâm nhập vào thành thị nguy hiểm để tìm, gần đây đều để Thẩm Trì dẫn đội.
Đẩy cửa ra, một mùi máu tươi xông thẳng vào mũi, Trương Khải Nhất rùng mình, chạy nhanh tới cửa phòng Trương Vận Nhất.
Đứa em gái duy nhất của hắn gục trong vũng máu, nằm rất ngay ngắn, bốn phía toàn màu đỏ tươi giống như một cái võng máu đan dày đặc. Mái tóc dài đen của Trương Vận Nhất tản ra, hai tay đặt ở trước ngực, áo ngủ tơ tằm màu trắng đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi, cứ như vậy nằm trong vũng máu, thần sắc tái nhợt, một cái khăn tay nhuốm máu vừa vặn che đi đôi mắt của ả, Trương Khải Nhất run run tay vén lên chiếc khăn liền nhìn thấy Trương Vận Nhất mắt mở to, lộ ra vô tận sợ hãi.
Trương Khải Nhất con ngươi co rút lại, cho dù giết nhiều thây ma như vậy, thậm chí giết cũng không ít người, cảnh tượng máu tanh này cũng nhất thời làm tim hắn đập loạn!
“Người đâu!" Trương Khải Nhất hét to chạy ra ngoài, vấp phải cái bậc cửa thiếu chút nữa lộn nhào xuống đất, trong lòng không biết là sợ hãi hay tức giận, chỉ thấy trong ngực buồn bực.
Trương Vận Nhất cũng không phải thân nhân duy nhất của Trương Khải Nhất, nhưng cha mẹ hắn đã sớm ly hôn, Trương Khải Nhất cùng em hắn trên căn bản đều là sống với ông bà, khi hai lão nhân qua đời, cha mẹ đã tái hôn cũng không lo cho bọn hắn. Cho nên người duy nhất Trương Khải Nhất quan tâm chỉ còn lại mỗi cô em gái này!
Thẩm Trì ôm Thẩm Lưu Mộc đang làm nũng đi ra, nhìn thấy Trương Khải Nhất vẻ mặt đáng sợ trước mặt không khỏi có chút kinh ngạc.
“Mẹ nó, thằng nào giết em gái tao tao nhất định không bỏ qua cho nó!" Trương Khải Nhất hung tợn nói.
Thẩm Trì ảm đạm cười, “Chuyện khi nào?"
“Máu còn chưa khô!"
“Khi đó chúng ta đang họp, nơi này chúng ta đều có người một nhà coi chừng, người ngoài không dễ dàng vào được." Thẩm Trì nhắc nhở hắn, “Hai con chó nghiệp vụ lão Vương nuôi cũng không kêu lên, mà người nào ở nơi này không tham gia hội nghị lại chính anh cũng rõ ràng."
Trương Khải Nhất sắc mặt nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, hội nghị lần này rất trọng yếu, đại bộ phận Mẫn Hàng bọn họ đều ở cùng mình trong cùng một phòng họp, Thẩm Trì nói rất có lý, nhưng là chẳng lẽ lại là bọn hắn?
Bọn hắn làm sao lại phản bội mình!
Thẩm Trì thản nhiên cười cười, bỗng nhiên vỗ vỗ đầu Thẩm Lưu Mộc, xoay người rời đi.
Trương Khải Nhất vẫn là quá ngây thơ rồi, ở tận thế, phản bội luôn luôn tồn tại, hắn độc chiếm cái kho hàng kia, không nói cho bất kì kẻ nào, tự xem đó làm kho thóc tư nhân của hắn, loại không tín nhiệm này càng ngày càng nghiêm trọng. Tận thế thức ăn càng ngày càng ít, ai cũng muốn có một đường lui nhưng Trương Khải Nhất lại chọn đường lui quá phô trương, chính hắn bây giờ còn chưa phát hiện ra.
Xem ra, đến lúc hắn cần nói chuyện cùng Trình Bái rồi.
Xoay người lại mới thu lại ý cười, “Tiểu tử, mùi máu tươi trên người con còn chưa có bay hết!"
Thẩm Lưu Mộc trong lòng hắn bỗng lập tức cứng người lại.
Thẩm Trì ánh mắt hiểu rõ, bất đắc dĩ thở dài, “Không thể nghĩ đến thật là con làm."
Thẩm Lưu Mộc ánh mắt ngưng lại, phẫn hận nghĩ: ba lại gạt người!
“Kỳ thật ả không đáng để con dơ tay, Trương gia nhà hắn cũng không còn mấy ngày yên bình, hiện tại đắc ý như vậy, kết cục càng thê thảm." Thẩm Trì bỗng nhiên lẳng lặng nói.
Không biết vì sao, Thẩm Lưu Mộc cảm thấy được trong lời nói Thẩm Trì lộ ra vài phần y không rõ, không hiểu sao mũi có chút xót, vì thế ôm chặt cổ Thẩm Trì.
“Ba, người đừng tức giận, nếu người cảm thấy thế không tốt, con sẽ không làm, không bao giờ làm… nữa" Mắt của y đỏ lên, dán vào má Thẩm Trì nói.
Thẩm Lưu Mộc vẫn luôn biết mình là một con quái vật, từ nhỏ cũng không có ai để cho y trở nên “bình thường" mà dạy bảo y, bất kể là dùng gậy hay là dịu dàng cũng chưa từng giúp y sửa lại khát vọng máu tanh ở đáy lòng này.
Nhưng nếu như là vì ba, y có thể sửa, tất cả đều có thể sửa lại!
=== ====== ====== ====== ====== =====
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đương nhiên, ba chắc là sẽ không để Lưu Mộc sửa → → hắn chỉ là cảm thấy, giết mụ đàn bà như vậy sẽ làm ô uế tay tiểu Lưu Mộc…
Có điều, không phải các ngươi cũng biết Lưu Mộc chính là một tiểu BT (rất phi thường,biến thái) hay sao.
P.s, sì poi, Kỷ Gia chủ yếu là một nhân vật phụ, không phải nhân vật phản diện
Cám ơn đầu ngón tay linh, Thần Phong đêm lên, Amo, á già địa lôi, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮
=== ====== ====== ====== ====== ====
Chú thích:
(1) Mẫn Hàng, Bảo Sơn, Gia Định, Tùng Giang, Thanh Phố, Phụng Hiền: 6 trong 8 quận ở vùng ngoại ô và nông thôn cách xa thành phố. (theo Wiki)
Tác giả :
SISIMO