Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ
Chương 35: Báo động khẩn cấp
Hầu Phi cũng không biết cái đứa nhóc choai choai ngồi đối diện kia trong lòng đang suy nghĩ cái gì, hắn chỉ mải nhìn chằm chằm Thẩm Trì, phải biết rằng, lâu lắm lâu lắm rồi hắn không có cái cảm giác tim đập nhanh này!
Thẩm Trì bộ dạng rất dễ nhìn, hắn đẹp như vậy là bởi vì có diện mạo trò chơi mang đến, mang vẻ phá lệ hoàn mĩ không chút tì vết, dù sao diện mạo do máy móc số hóa mà ra vẫn có sự khác biệt so với con người chân chính. Cho dù hiện tại hắn sinh động không khác gì người thường, nhưng trong thế giới bình thường, làm gì có ai hoàn mỹ đến mức đầu ngón tay cũng xinh đẹp như vậy?
Hầu Phi lúc nhìn người kỳ thật càng xem trọng dáng người hơn, tuy rằng còn cách lớp áo da nhưng hắn ta lại có thể nhìn thấy được thân thể Thẩm Trì được bọc trong lớp áo da kia có bao nhiêu xuất chúng, hình dáng như vậy, tỉ lệ như vậy, quả thực không thể tốt hơn. Hắn ta đã tiếp xúc với rất nhiều thân thể, chỉ liếc mắt một cái đã như là thấy được hơn chín mươi lăm phần trăm dáng người của Thẩm Trì.
Hắn ta là một người đồng tính luyến ái, thứ này là bẩm sinh, hắn cũng không thể thay đổi, nhưng không phải toàn bộ đồng tính luyến ái đều thích cái loại ẻo lả giống con gái như thành kiến trong mắt nhiều người, Hầu Phi chính mình cũng không thích loại đàn ông ẻo lả, nếu là đồng tính luyến ái, đương nhiên là thích đàn ông, mà không phải là loại đàn ông giống đàn bà, nếu vậy thì thà trực tiếp đi tìm một con đàn bà còn hơn, hắn yêu chính là một người đàn ông giống Thẩm Trì vậy, dáng người cao gầy khỏe mạnh, diện mạo lại là cảnh đẹp ý vui.
Dáng người như vậy, đến khi lên giường mới thực là chân chính thực cốt tiêu hồn.
Hầu Phi nghĩ, khóe môi liền cong lên.
Thẩm Trì không hiểu ra sao, còn tóc của Thẩm Lưu Mộc lại nhanh chóng dựng ngược!
Nam nhân đối diện ánh mắt rất sáng, hận không thể đem ba ba nuốt vào, sắc mặt Thẩm Lưu Mộc nhanh chóng trầm xuống.
Kỷ Gia bên cạnh đụng khuỷu tay y, thấp giọng nói, “Này, người này giống Dương tiến sĩ đúng không?"
Nghĩ đến đây, cô bé cũng cảm thấy rất không thoải mái.
Thẩm Lưu Mộc làm gì có tâm tư trả lời cô bé, nhưng Thẩm Trì lại nghe được, cười cười nói, “Không giống nhau Gia Gia à, là người tốt giống Từ tiên sinh."
Kỷ Gia cái hiểu cái không.
Hầu Phi đang liếc mắt đưa tình ánh mắt chợt lóe, “Cậu là do Từ Mộng Chi Từ tiến sĩ mang đến?"
“Đúng vậy, chúng tôi chữa bệnh cho anh ấy."
“Chữa bệnh?"
“Con trai tôi là dị năng giả hệ Mộc."
Hầu Phi giật mình, lúc này ánh mắt nhìn Thẩm Lưu Mộc mới coi trọng một chút, hắn vừa định nói gì, ba người Nga mũi cao tóc vàng đã an vị bên cạnh hắn, lông mày không khỏi nhíu lại.
“Lại gặp mặt." Người nhiều tuổi nhất trong ba người dùng Hán ngữ trúc trắc nói.
Thẩm Trì gật đầu với bọn họ, quả nhiên như đã đoán, ba người Nga này sẽ ngụ lại ở trong viện nghiên cứu. Không có Thành Hải Dật làm phiên dịch, bọn họ hiển nhiên là rất khó biểu đạt ý tứ của mình với Thẩm Trì, nhưng Thẩm Trì đoán được là chuyện tình bọn họ muốn mời ba người bọn hắn đến nước Nga. Bây giờ không phải là thời gian nói chuyện, hắn cũng giả vờ không nghe hiểu, ngược lại Hầu Phi nhìn chung quanh một chút cười cười cũng không nói gì.
Giờ khắc này rất thuận tiện cho việc quan sát, ít nhất Thẩm Trì có thể đem từng gương mặt đối diện đều nhận ra.
Nếu là trước đây, đêm trừ tịch sẽ có dạ hội liên hoan, khẩu vị người xem mỗi năm so với mỗi năm lại càng thêm kén chọn, càng về sau càng đem buổi dạ hội náo nhiệt rực rỡ chửi cho thương tích đầy mình, nhưng rồi đến tận thế, tại thời điểm không được thấy, ở trong phòng ăn viện nghiên cứu dùng DVD phát lại đêm dạ hội, trong lòng lại có chút chua xót.
Cơ hồ tất cả mọi người đều ngưng thần nhìn những tiết mục mà ngày xưa cảm thấy nhàm chán không chút thú vị, hoặc cười hoặc rơi lệ, rất chăm chú.
Sau khi mất đi mới biết được, nhất là lúc này lại nhớ đến mấy năm trước còn đang ngồi quây quần một chỗ với người nhà, khó trách càng thêm hoài niệm.
Thẩm Trì cũng có chút ngây người, có lẽ bởi vì hắn đã lâu lắm không được trải qua những năm tháng an bình trước kia, thật lâu đã không còn cảm giác có người ở bên cạnh như vậy, mà Thẩm Lưu Mộc nhớ đến năm tháng trước kia lại hồi tưởng lại những hồi ức không mấy tốt đẹp, Minh Nguyệt lại lớn lên ở chân núi, chỉ có Kỷ Gia cảm xúc có chút trầm xuống.
“Đi thôi." Ăn cơm xong Thẩm Trì nói với ba đứa nhỏ.
Hầu Phi vội vàng nói, “Đợi một chút!"
Thẩm Trì không hiểu quay đầu lại.
“Đây là số của tôi, có chuyện gì có thể tới tìm tôi." Hầu Phi mau chóng xé ra tờ giấy đưa cho Thẩm Trì, tay hắn rất dễ nhìn, khớp xương rõ ràng mười ngón thon dài, cầm theo một tờ giấy trên ghi mỗi chuỗi con số cùng ngắn gọn hai chữ “Hầu Phi" phi thường đẹp mắt.
Hầu Phi là một nam nhân rất có sức quyến rũ, có điều ánh mắt hắn ta nhìn Thẩm Trì luôn được che đậy bởi một tầng mây đen, cho nên đừng hy vọng Thẩm Trì có thể nhìn thấy sức quyến rũ của cái người trước mặt này. Nhận tờ giấy, ngón tay hắn đụng phải đầu ngón tay khô ráo của Hầu Phi, Hầu Phi mâu quang chợt lóe, Thẩm Trì không thèm để ý tí nào.
Chỉ có Thẩm Lưu Mộc thiếu chút nữa nhảy dựng lên!
“Cám ơn." Thẩm Trì xa cách nói, nhưng khi đi đến chỗ rẽ tùy tay ném tờ giấy đó vào thùng rác.
Mặc kệ Hầu Phi có chủ ý gì, Thẩm Trì cười lạnh một tiếng, dù cho hắn ta có nhìn ra manh mối gì, mình cũng sẽ không dừng tay, chỉ cần không bị hắn ta bắt được cái đuôi, cần gì phải sợ hắn làm được gì!
Thẩm Lưu Mộc nhẹ nhàng thở ra.
“Nơi này có những người giống cái tên Dương tiến sĩ kia." Thẩm Trì bỗng nhiên nói.
Kỷ Gia ngẩng đầu lên, “Chú Thẩm nói thế nào thì chúng cháu sẽ làm theo thế đó."
Minh Nguyệt gật đầu, “Người vừa rồi mang cho cháu một cảm giác không tốt chút nào."
Thẩm Trì môi hơi nhếch cười cười, “Như vậy, đêm nay bắt đầu luôn đi."
Đêm trừ tịch, cơ hồ tất cả mọi người đều thả lỏng cảnh giác, còn có người uống đến say mèm, có người nhìn người thân trong tấm ảnh rưng rưng mà ngủ, có người giống như ngày xưa đón giao thừa, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm tuyết.
“Cạch" một tiếng, cả viện nghiên cứu bị cắt điện, đưa tới hoảng loạn cũng không nhiều như bình thường, có điều viện nghiên cứu không thể so với các địa phương khác, rất nhiều hạng mục nghiên cứu một khi bị cắt điện có thể tạo thành kết quả thập phần nghiêm trọng, vì thế, đội sửa chữa rất nhanh chạy đến phòng điều khiển điện.
“Làm sao vậy?"
“Không biết!" Trong bóng tối, đèn pin chiếu qua chiếu lại.
“Không hiểu sao bỗng nhiên điện tự nhảy."
“Mạch cháy hỏng sao?"
Vừa mở ra hòm điện liền thấy cả người lạnh lẽo, thợ sửa chữa nhất thời rùng mình một cái, nói thầm trong miệng, “Sao lại lạnh như vậy…"
Lạnh đến mức hắn nổi hết cả da gà.
Hắn nhíu mi nhìn lại, không thấy cầu dao bị đứt, cũng không thấy dấu vết dây điện bị cháy, lúc này mới cảm thấy có chút phiền toái.
Đương nhiên, bằng mắt của hắn, không thể nhìn thấy bên trong dâng lên một tầng hắc khí.
“Hi hi…" Không biết ở đâu truyền đến một tiếng cười khiến hắn nổi lên một thân da gà.
“Này, anh nghe thấy gì không?"
“Nghe thấy gì?"
“Tiếng cười trẻ con."
“Đừng có đùa! Làm sao lúc này lại có trẻ con chạy ra đây được!"
Nói xong lời này mấy tên thợ sửa chữa đều ra một thân mồ hôi lạnh, cảm thấy ngón tay mình cũng sắp bị lạnh cóng.
Sau khi cắt điện, toàn bộ camera đều bị tắt, Thẩm Trì trong bóng đêm như đi trên đất bằng, mắt hắn không sợ bóng đêm, lại có bản đồ cùng công năng báo động, đi lại ở bên ngoài viện nghiên cứu mà hắn không quen thuộc cũng không làm cước bộ của hắn ngừng đi chút nào.
Hắn chỉ có thời gian 20 phút, đây là khoảng thời gian cực hạn mà Minh Nguyệt tính toán.
Thân là một đạo sĩ, Minh Nguyệt có thể sử dụng tiểu quỷ đi làm một chuyện gì đó, nhưng dù là tiểu quỷ cậu nuôi lâu nhất thì cũng không phải là không chút có cố kỵ nào, đông lại cả mạch điện của viện nghiên cứu, cậu đã phải thả ra toàn bộ tiểu quỷ, lấy năng lực của cậu, quá hai mươi phút sẽ bị phản phệ.
Cho nên cước bộ của Thẩm Trì càng nhanh.
“Tạch" một tiếng, cánh cửa trắng bạc trượt ra.
Ngồi đối diện với Hầu Phi lúc ăn cơm, hắn ta căn bản không chú ý đến tay của Thẩm Trì đã chạm vào thẻ thân phận trên ngực của hắn, thẻ thân phận thường được đặt ở trong túi trước ngực, Thẩm Trì trong nháy mắt đụng đến thẻ thân phận của hắn ta trong túi áo liền thu vào trong ba lô trò chơi, Hầu Phi lại không chút phát giác.
Tối nay là đêm trừ tịch, Hầu Phi không phải Dư Khánh, Dư Khánh là người hận không thể ngủ trong phòng nghiên cứu, cơ hồ ngày có hai mươi bốn giờ phải đến hai mươi mấy giờ nhốt mình trong phòng nghiên cứu, Hầu Phi lại không cuồng nhiệt được như lão, Thẩm Trì đoán đêm nay có lẽ hắn ta sẽ không vào khu vực nghiên cứu, chỉ cần không trở về khu vực nghiên cứu, hắn ta sẽ không cần quét thẻ, căn bản không hề phát hiện thẻ thân phận đã bị mất.
Khu vực nghiên cứu gien sinh vật cần quyền hạn là cấp B, Thẩm Trì nguyên bản thẻ thân phận quyền hạn chỉ là cấp F, chỉ có thể tiến vào khu vực ngoài cùng, thẻ thân phận của Hầu Phi thấp hơn Dư Khánh một cấp, vừa vặn là cấp B, đây cũng là nguyên nhân Thẩm Trì để cho hắn ta ngồi đối diện mình ăn cơm, tùy ý để hắn ta ảnh hưởng tới khẩu vị thèm ăn của mình.
Phải biết rằng, Thẩm Trì khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc này hắn liền buồn nôn.
Là chính hắn ta tự đưa mình tới cửa, so với biện pháp Thẩm Trì tự mình nghĩ ra thì tốt hơn nhiều.
Ba phút sau, Thẩm Trì vừa quét mở một cảnh cửa. Nhanh! Nhanh! Nhanh! Nhanh lên một chút!
Có trợ giúp của bản đồ, hắn sẽ nhanh đi qua, bỗng nhiên cước bộ dừng lại một chút.
Trong viện nghiên cứu có không ít dị năng giả, không chỉ có dị năng giả Não vực làm nghiên cứu viên, còn có một ít dị năng giả bảo vệ viện nghiên cứu, bọn họ phần lớn rất mạnh lại có kinh nghiệm thực chiến phong phú, có thể được chiêu mộ vào công tác trong viện nghiên cứu là đã có thể chứng minh được năng lực của bọn họ.
“Ai!"
Quả nhiên phía trước có người, còn là một người quen, Biên Bức (con dơi) Nghiêm Vinh, một trong những trợ thủ của Dư Khánh, là chuyên gia nghiên cứu dơi, đời trước hắn chế tạo ra không ít “đồng loại", đáng tiếc tỷ lệ sống sót không quá một phần trăm.
Cước bộ Thẩm Trì không ngừng, trực tiếp ném một chiêu Lôi Chấn Tử, nào ngờ người này cước bộ vừa đổi lại biến thành một con dơi tránh thoát khỏi một kích này.
Dơi có thể dựa vào sóng siêu âm để phát hiện vật thể, ẩn thân của Thẩm Trì trước mặt hắn không có hiệu quả, “Thật to gan! Dám xông vào nơi này!" Giọng con dơi lanh lảnh, Thẩm Trì trong lòng rùng mình, biết nhất định phải thủ tiêu người này trước khi hắn báo được tin!
Mê thần đinh!
Chỗ phiền toái nhất của Mê thần đinh chính là một khi công kích trạng thái hôn mê của đối phương sẽ bị giải trừ, vì thế Thẩm Trì chỉ có thể trong thời gian sáu giây bố trí hai cơ quan ám khí…
Thực cơ đạn!
“Chít ——" Nghiêm Vinh phát ra tiếng kêu sắc nhọn giống như tiếng chuột, vỗ cánh muốn chạy trốn trước để báo tin, nhưng Thẩm Trì đã tính toán trước, hai cơ quan ám khí lập tức nổ tung, giá trị sinh mệnh của Nghiêm Vinh nháy mắt về không.
Thấy Nghiêm Vinh dần dần biến trở về hình thái con người, Thẩm Trì ngay cả thời gian liếc nhìn hắn ta cũng không có, xuyên qua cửa thứ nhất.
Trước mặt người ngoài, hắn chỉ dùng Kinh Vũ quyết, Kinh Vũ quyết sẽ để lại mũi tên, mà Thiên La quỷ đạo lại không như vậy, hơn nữa ám khí cơ quan của Thiên La quỷ đạo đều mang theo độc tính, nếu mai có người kiểm tra thi thể của Nghiêm Vinh, sẽ chỉ biết hắn ta trúng độc mà chết.
Ngửi được mùi hương quen thuộc, Thẩm Trì cảm giác lông tơ trên người mình đều dựng hết lên.
Chỗ này vẫn là để lại cho hắn bóng ma tâm lý rất lớn.
Hắn cơ hồ không chút chần chờ, chuyển hướng sang bên trái cánh cửa.
“Tích tích tích tích tích" thanh âm không ngừng vang lên, may mắn mạch điện của cánh cửa này không dựa vào tổng mạch mà có một lượng điện năng dự trữ, có điều đây cũng xuất phát từ việc đề phòng một khi bị cắt điện nhân viên sẽ bị giam ở đây, phải dựa vào loại thiết kế này, Thẩm Trì mới có thể mở ra toàn bộ cửa ở nơi này.
Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử, trong lòng trầm xuống, không tốt, không kịp rồi!
Liên tiếp mấy tiếng nổ mạnh vang lên, cả đám nhân viên viện nghiên cứu đang sắp đi vào giấc ngủ liền sợ đến mức bật dậy.
“Làm sao vậy, đây là…"
“Ai nha, sao lại bị cúp điện thế này!"
“Tôi nói sao lại lạnh như vậy."
Cả khu vực nghỉ ngơi của viện nghiên cứu đều loạn hết cả lên, tất cả mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy tiếng nổ mạnh hình như vang lên từ dưới chân mình.
Khu nghỉ ngơi đều trên mặt đất, mà khu vực nghiên cứu lại ở dưới đất, mấy lựu đạn Thẩm Trì đã chôn rốt cuộc cũng có tác dụng, đồng thời cũng làm xảy ra sự cố, hắn biết không thể tiếp tục đi xuống, độc điều —— Thần hành thiên lý!
Hắn xuất hiện tại sở nghiên cứu không người ở Trùng Khánh, mở ba lô ra, sử dụng Trừ trệ tán, tiêu trừ thời gian đóng băng nửa giờ của Thần hành thiên lý.
Lần thứ hai độc điều, Thần hành thiên lý!
Lần này, là ở trong đại sảnh của viện nghiên cứu ở Bắc Kinh.
Chỉ không đến một phút đồng hồ, hắn đã chạy tới phụ cận chỗ ở của mình.
Ngọn đèn bật sáng.
“Chuyện gì xảy ra?" Hắn tỏ vẻ kinh ngạc cùng “Hàng xóm" nói chuyện.
Hàng xóm của hắn là một đôi mẹ con, hẳn là vợ con của một nghiên cứu viên.
Người phụ nữ trung niên sắp bốn năm mươi tuổi kia kinh hoàng lắc đầu.
Có điều tốt xấu gì cũng đã trải qua bốn năm tận thế, các cô cũng không quá luống cuống.
“Ba ba." Thẩm Lưu Mộc gắt gao ôm Thẩm Trì, tỏ vẻ sợ hãi khôn cùng.
Trung niên phụ nhân kia an ủi y, “Đừng sợ, ở trong này không sao đâu."
Thẩm Trì vỗ vỗ bả vai của Thẩm Lưu Mộc bả vai, híp mắt, tầm mắt không để lại dấu vết liếc một cái tới camera góc sáng sủa.
Viện nghiên cứu hết thảy khôi phục bình thường, lúc này, Từ Mộng Chi khẩn cấp bị Niếp Bình kêu trở về, khu nghiên cứu gen sinh vật đã xảy ra sự cố rất lớn!
Thẩm Trì nhìn đèn đỏ cách đó không xa đang vang lên màu đỏ báo động, nắm tay Thẩm Lưu Mộc cười trở về phòng.
Dư Khánh và Hầu Phi đều là nghiên cứu viên của thực nghiệm cơ thể sống, khác với Dương Vinh Huy, Dư Khánh thậm chí còn mang về đây một số ít vật thí nghiệm tương đối nguy hiểm, chính là bởi vì có mấy vật thí nghiệm kia, lão thoáng cái đã được chính phủ trọng dụng, trong tay Dương Vinh Huy quan trọng là số liệu và tư liệu, còn Dư Khánh là những vật thí nghiệm còn sống kia.
Có lẽ Dương Vinh Huy vốn ban đầu cũng tính toán mang theo một ít vật thí nghiệm tới, thế nhưng trước đó đã xảy ra một việc, tất cả vật thí nghiệm đều trốn đi, ông ta có muốn mang theo cũng không thể.
Dư Khánh và Hầu Phi đương nhiên cũng dẫn theo một ít vật thí nghiệm tới, bởi vì vừa tới Bắc Kinh, cấp bậc phòng vệ mấy vật thí nghiệm này còn chưa giống như sau này, chỉ là tạm thời bị nhốt tại phòng quan sát, nhờ đó mới có thể cơ hội để Thẩm Trì lợi dụng.
Cấp độ nguy hiểm —— cấp A! Khởi động báo động phòng vệ cao nhất.
Toàn bộ vật thí nghiệm trong phòng nghiên cứu gen sinh vật đều trốn thoát!
Toàn bộ cửa điện tử và khóa an toàn trong viện nghiên cứu đều được đưa vào phạm vi khống chế, nhưng thật sự có không ít vật thí nghiệm có độ nguy hiểm khá cao, trong lúc nhất thời cả viện nghiên cứu đều loạn cả lên.
Đây chính là hiệu quả Thẩm Trì muốn.
Từ Mộng Chi thần tình tiều tụy xuất hiện trước mặt Thẩm Trì, mang theo xin lỗi nói, “Thật là ngại, vừa xảy ra chuyện như vậy, hiện tại nhân thủ của viện nghiên cứu không đủ, không biết Thẩm tiên sinh có thể ra tay không?"
Thẩm Trì do dự trong chốc lát mới nói: “Việc của viện nghiên cứu, người ngoài như tôi nhúng tay hình như không được tốt lắm?"
“Ai, hiện tại không cần để ý tới." Từ Mộng Chi lắc đầu, “Số lượng dị năng giả viện nghiên cứu chiêu mộ không đủ, hiện tại đã có người đề nghị khu hành chính tổng hợp tìm người ngoài vào, nhưng thời gian khẩn cấp như vậy, chỉ sợ thấy khó tìm được dị năng giả cấp cao có thể tín nhiệm được, chỉ bằng chúng tôi, sợ là không dễ dàng, tôi đã xem qua tư liệu của các bạn, các bạn ở Trùng Khánh có biểu hiện xuất xắc, được đánh giá rất cao, bạn nhỏ Thẩm Lưu Mộc lại là dị năng giả hệ Mộc …Anh yên tâm, tôi sẽ dựa vào lệ cũ trả thù lao cho các bạn."
Thẩm Trì nhìn ba đứa nhóc phía sau, “Nguy hiểm không?"
“Tất nhiên là có nguy hiểm nhất định." Từ Mộng Chi nói thẳng, “Hiện tại toàn bộ nghiên cứu viên của chúng tôi phần lớn không dám đi xuống, chỉ dựa vào sự bảo hộ của dị năng giả mới có thể đi qua, không nói đến chuyện tiêu diệt toàn bộ vật thí nghiệm, cũng phải đem những người bên trong cứu ra. Vì chúng tôi là nghiên cứu viên của khu nghiên cứu gen sinh vật, càng tiếp cận sâu vào bên trong thì càng nguy hiểm, Dư tiến sĩ ở phòng thí nghiệm trong cùng."
“Được rồi." Thẩm Trì đáp ứng, hắn đương nhiên biết Dư Khánh ở bên trong, nếu —— nếu cho hắn thêm mười phút nữa, hắn vừa rồi hận không thể giết chết lão ta.
Có điều, như vậy cũng tốt, trước cho lão ta hy vọng, rồi lại cho lão tuyệt vọng cũng rất tuyệt.
Từ Mộng Chi cười cười, “Vậy các bạn chuẩn bị một chút, nửa giờ sau đến phòng họp."
Thẩm Trì gật đầu.
Đêm nay là đêm trừ tịch, cũng là một đêm không ngủ, đối với Thẩm Trì mà nói ——
Đây là một đêm huyết tinh.
“Chú Thẩm, cháu đã chuẩn bị xong." Kỷ Gia cất kỹ búp bê của cô bé, Tiểu Hỏa vỗ cánh bay phía sau.
Minh Nguyệt cẩn thận nhét một chồng bùa vào trong túi.
Thẩm Lưu Mộc tiến lên cầm chặt tay Thẩm Trì, cười nhu thuận đáng yêu, “Ba, chúng ta đi thôi."
Thẩm Trì mỉm cười, “Chúng ta đi."
Trong thời gian rất ngắn, kiến trúc ngầm của viện nghiên cứu đã trở thành địa ngục, đây là do ác nghiệt bọn họ tạo nên, nên làm cho bọn họ tự mình nếm thử mùi vị.
Đem những quái vật đó đến thế gian này chính là bọn họ, chẳng lẽ bọn họ sẽ không nghĩ đến một ngày hôm nay?
Cướp đoạt sinh mệnh và tự do của người khác, luôn luôn sẽ có một người, muốn dùng tiên huyết của ngươi để đòi lại.
Thẩm Trì bộ dạng rất dễ nhìn, hắn đẹp như vậy là bởi vì có diện mạo trò chơi mang đến, mang vẻ phá lệ hoàn mĩ không chút tì vết, dù sao diện mạo do máy móc số hóa mà ra vẫn có sự khác biệt so với con người chân chính. Cho dù hiện tại hắn sinh động không khác gì người thường, nhưng trong thế giới bình thường, làm gì có ai hoàn mỹ đến mức đầu ngón tay cũng xinh đẹp như vậy?
Hầu Phi lúc nhìn người kỳ thật càng xem trọng dáng người hơn, tuy rằng còn cách lớp áo da nhưng hắn ta lại có thể nhìn thấy được thân thể Thẩm Trì được bọc trong lớp áo da kia có bao nhiêu xuất chúng, hình dáng như vậy, tỉ lệ như vậy, quả thực không thể tốt hơn. Hắn ta đã tiếp xúc với rất nhiều thân thể, chỉ liếc mắt một cái đã như là thấy được hơn chín mươi lăm phần trăm dáng người của Thẩm Trì.
Hắn ta là một người đồng tính luyến ái, thứ này là bẩm sinh, hắn cũng không thể thay đổi, nhưng không phải toàn bộ đồng tính luyến ái đều thích cái loại ẻo lả giống con gái như thành kiến trong mắt nhiều người, Hầu Phi chính mình cũng không thích loại đàn ông ẻo lả, nếu là đồng tính luyến ái, đương nhiên là thích đàn ông, mà không phải là loại đàn ông giống đàn bà, nếu vậy thì thà trực tiếp đi tìm một con đàn bà còn hơn, hắn yêu chính là một người đàn ông giống Thẩm Trì vậy, dáng người cao gầy khỏe mạnh, diện mạo lại là cảnh đẹp ý vui.
Dáng người như vậy, đến khi lên giường mới thực là chân chính thực cốt tiêu hồn.
Hầu Phi nghĩ, khóe môi liền cong lên.
Thẩm Trì không hiểu ra sao, còn tóc của Thẩm Lưu Mộc lại nhanh chóng dựng ngược!
Nam nhân đối diện ánh mắt rất sáng, hận không thể đem ba ba nuốt vào, sắc mặt Thẩm Lưu Mộc nhanh chóng trầm xuống.
Kỷ Gia bên cạnh đụng khuỷu tay y, thấp giọng nói, “Này, người này giống Dương tiến sĩ đúng không?"
Nghĩ đến đây, cô bé cũng cảm thấy rất không thoải mái.
Thẩm Lưu Mộc làm gì có tâm tư trả lời cô bé, nhưng Thẩm Trì lại nghe được, cười cười nói, “Không giống nhau Gia Gia à, là người tốt giống Từ tiên sinh."
Kỷ Gia cái hiểu cái không.
Hầu Phi đang liếc mắt đưa tình ánh mắt chợt lóe, “Cậu là do Từ Mộng Chi Từ tiến sĩ mang đến?"
“Đúng vậy, chúng tôi chữa bệnh cho anh ấy."
“Chữa bệnh?"
“Con trai tôi là dị năng giả hệ Mộc."
Hầu Phi giật mình, lúc này ánh mắt nhìn Thẩm Lưu Mộc mới coi trọng một chút, hắn vừa định nói gì, ba người Nga mũi cao tóc vàng đã an vị bên cạnh hắn, lông mày không khỏi nhíu lại.
“Lại gặp mặt." Người nhiều tuổi nhất trong ba người dùng Hán ngữ trúc trắc nói.
Thẩm Trì gật đầu với bọn họ, quả nhiên như đã đoán, ba người Nga này sẽ ngụ lại ở trong viện nghiên cứu. Không có Thành Hải Dật làm phiên dịch, bọn họ hiển nhiên là rất khó biểu đạt ý tứ của mình với Thẩm Trì, nhưng Thẩm Trì đoán được là chuyện tình bọn họ muốn mời ba người bọn hắn đến nước Nga. Bây giờ không phải là thời gian nói chuyện, hắn cũng giả vờ không nghe hiểu, ngược lại Hầu Phi nhìn chung quanh một chút cười cười cũng không nói gì.
Giờ khắc này rất thuận tiện cho việc quan sát, ít nhất Thẩm Trì có thể đem từng gương mặt đối diện đều nhận ra.
Nếu là trước đây, đêm trừ tịch sẽ có dạ hội liên hoan, khẩu vị người xem mỗi năm so với mỗi năm lại càng thêm kén chọn, càng về sau càng đem buổi dạ hội náo nhiệt rực rỡ chửi cho thương tích đầy mình, nhưng rồi đến tận thế, tại thời điểm không được thấy, ở trong phòng ăn viện nghiên cứu dùng DVD phát lại đêm dạ hội, trong lòng lại có chút chua xót.
Cơ hồ tất cả mọi người đều ngưng thần nhìn những tiết mục mà ngày xưa cảm thấy nhàm chán không chút thú vị, hoặc cười hoặc rơi lệ, rất chăm chú.
Sau khi mất đi mới biết được, nhất là lúc này lại nhớ đến mấy năm trước còn đang ngồi quây quần một chỗ với người nhà, khó trách càng thêm hoài niệm.
Thẩm Trì cũng có chút ngây người, có lẽ bởi vì hắn đã lâu lắm không được trải qua những năm tháng an bình trước kia, thật lâu đã không còn cảm giác có người ở bên cạnh như vậy, mà Thẩm Lưu Mộc nhớ đến năm tháng trước kia lại hồi tưởng lại những hồi ức không mấy tốt đẹp, Minh Nguyệt lại lớn lên ở chân núi, chỉ có Kỷ Gia cảm xúc có chút trầm xuống.
“Đi thôi." Ăn cơm xong Thẩm Trì nói với ba đứa nhỏ.
Hầu Phi vội vàng nói, “Đợi một chút!"
Thẩm Trì không hiểu quay đầu lại.
“Đây là số của tôi, có chuyện gì có thể tới tìm tôi." Hầu Phi mau chóng xé ra tờ giấy đưa cho Thẩm Trì, tay hắn rất dễ nhìn, khớp xương rõ ràng mười ngón thon dài, cầm theo một tờ giấy trên ghi mỗi chuỗi con số cùng ngắn gọn hai chữ “Hầu Phi" phi thường đẹp mắt.
Hầu Phi là một nam nhân rất có sức quyến rũ, có điều ánh mắt hắn ta nhìn Thẩm Trì luôn được che đậy bởi một tầng mây đen, cho nên đừng hy vọng Thẩm Trì có thể nhìn thấy sức quyến rũ của cái người trước mặt này. Nhận tờ giấy, ngón tay hắn đụng phải đầu ngón tay khô ráo của Hầu Phi, Hầu Phi mâu quang chợt lóe, Thẩm Trì không thèm để ý tí nào.
Chỉ có Thẩm Lưu Mộc thiếu chút nữa nhảy dựng lên!
“Cám ơn." Thẩm Trì xa cách nói, nhưng khi đi đến chỗ rẽ tùy tay ném tờ giấy đó vào thùng rác.
Mặc kệ Hầu Phi có chủ ý gì, Thẩm Trì cười lạnh một tiếng, dù cho hắn ta có nhìn ra manh mối gì, mình cũng sẽ không dừng tay, chỉ cần không bị hắn ta bắt được cái đuôi, cần gì phải sợ hắn làm được gì!
Thẩm Lưu Mộc nhẹ nhàng thở ra.
“Nơi này có những người giống cái tên Dương tiến sĩ kia." Thẩm Trì bỗng nhiên nói.
Kỷ Gia ngẩng đầu lên, “Chú Thẩm nói thế nào thì chúng cháu sẽ làm theo thế đó."
Minh Nguyệt gật đầu, “Người vừa rồi mang cho cháu một cảm giác không tốt chút nào."
Thẩm Trì môi hơi nhếch cười cười, “Như vậy, đêm nay bắt đầu luôn đi."
Đêm trừ tịch, cơ hồ tất cả mọi người đều thả lỏng cảnh giác, còn có người uống đến say mèm, có người nhìn người thân trong tấm ảnh rưng rưng mà ngủ, có người giống như ngày xưa đón giao thừa, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm tuyết.
“Cạch" một tiếng, cả viện nghiên cứu bị cắt điện, đưa tới hoảng loạn cũng không nhiều như bình thường, có điều viện nghiên cứu không thể so với các địa phương khác, rất nhiều hạng mục nghiên cứu một khi bị cắt điện có thể tạo thành kết quả thập phần nghiêm trọng, vì thế, đội sửa chữa rất nhanh chạy đến phòng điều khiển điện.
“Làm sao vậy?"
“Không biết!" Trong bóng tối, đèn pin chiếu qua chiếu lại.
“Không hiểu sao bỗng nhiên điện tự nhảy."
“Mạch cháy hỏng sao?"
Vừa mở ra hòm điện liền thấy cả người lạnh lẽo, thợ sửa chữa nhất thời rùng mình một cái, nói thầm trong miệng, “Sao lại lạnh như vậy…"
Lạnh đến mức hắn nổi hết cả da gà.
Hắn nhíu mi nhìn lại, không thấy cầu dao bị đứt, cũng không thấy dấu vết dây điện bị cháy, lúc này mới cảm thấy có chút phiền toái.
Đương nhiên, bằng mắt của hắn, không thể nhìn thấy bên trong dâng lên một tầng hắc khí.
“Hi hi…" Không biết ở đâu truyền đến một tiếng cười khiến hắn nổi lên một thân da gà.
“Này, anh nghe thấy gì không?"
“Nghe thấy gì?"
“Tiếng cười trẻ con."
“Đừng có đùa! Làm sao lúc này lại có trẻ con chạy ra đây được!"
Nói xong lời này mấy tên thợ sửa chữa đều ra một thân mồ hôi lạnh, cảm thấy ngón tay mình cũng sắp bị lạnh cóng.
Sau khi cắt điện, toàn bộ camera đều bị tắt, Thẩm Trì trong bóng đêm như đi trên đất bằng, mắt hắn không sợ bóng đêm, lại có bản đồ cùng công năng báo động, đi lại ở bên ngoài viện nghiên cứu mà hắn không quen thuộc cũng không làm cước bộ của hắn ngừng đi chút nào.
Hắn chỉ có thời gian 20 phút, đây là khoảng thời gian cực hạn mà Minh Nguyệt tính toán.
Thân là một đạo sĩ, Minh Nguyệt có thể sử dụng tiểu quỷ đi làm một chuyện gì đó, nhưng dù là tiểu quỷ cậu nuôi lâu nhất thì cũng không phải là không chút có cố kỵ nào, đông lại cả mạch điện của viện nghiên cứu, cậu đã phải thả ra toàn bộ tiểu quỷ, lấy năng lực của cậu, quá hai mươi phút sẽ bị phản phệ.
Cho nên cước bộ của Thẩm Trì càng nhanh.
“Tạch" một tiếng, cánh cửa trắng bạc trượt ra.
Ngồi đối diện với Hầu Phi lúc ăn cơm, hắn ta căn bản không chú ý đến tay của Thẩm Trì đã chạm vào thẻ thân phận trên ngực của hắn, thẻ thân phận thường được đặt ở trong túi trước ngực, Thẩm Trì trong nháy mắt đụng đến thẻ thân phận của hắn ta trong túi áo liền thu vào trong ba lô trò chơi, Hầu Phi lại không chút phát giác.
Tối nay là đêm trừ tịch, Hầu Phi không phải Dư Khánh, Dư Khánh là người hận không thể ngủ trong phòng nghiên cứu, cơ hồ ngày có hai mươi bốn giờ phải đến hai mươi mấy giờ nhốt mình trong phòng nghiên cứu, Hầu Phi lại không cuồng nhiệt được như lão, Thẩm Trì đoán đêm nay có lẽ hắn ta sẽ không vào khu vực nghiên cứu, chỉ cần không trở về khu vực nghiên cứu, hắn ta sẽ không cần quét thẻ, căn bản không hề phát hiện thẻ thân phận đã bị mất.
Khu vực nghiên cứu gien sinh vật cần quyền hạn là cấp B, Thẩm Trì nguyên bản thẻ thân phận quyền hạn chỉ là cấp F, chỉ có thể tiến vào khu vực ngoài cùng, thẻ thân phận của Hầu Phi thấp hơn Dư Khánh một cấp, vừa vặn là cấp B, đây cũng là nguyên nhân Thẩm Trì để cho hắn ta ngồi đối diện mình ăn cơm, tùy ý để hắn ta ảnh hưởng tới khẩu vị thèm ăn của mình.
Phải biết rằng, Thẩm Trì khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc này hắn liền buồn nôn.
Là chính hắn ta tự đưa mình tới cửa, so với biện pháp Thẩm Trì tự mình nghĩ ra thì tốt hơn nhiều.
Ba phút sau, Thẩm Trì vừa quét mở một cảnh cửa. Nhanh! Nhanh! Nhanh! Nhanh lên một chút!
Có trợ giúp của bản đồ, hắn sẽ nhanh đi qua, bỗng nhiên cước bộ dừng lại một chút.
Trong viện nghiên cứu có không ít dị năng giả, không chỉ có dị năng giả Não vực làm nghiên cứu viên, còn có một ít dị năng giả bảo vệ viện nghiên cứu, bọn họ phần lớn rất mạnh lại có kinh nghiệm thực chiến phong phú, có thể được chiêu mộ vào công tác trong viện nghiên cứu là đã có thể chứng minh được năng lực của bọn họ.
“Ai!"
Quả nhiên phía trước có người, còn là một người quen, Biên Bức (con dơi) Nghiêm Vinh, một trong những trợ thủ của Dư Khánh, là chuyên gia nghiên cứu dơi, đời trước hắn chế tạo ra không ít “đồng loại", đáng tiếc tỷ lệ sống sót không quá một phần trăm.
Cước bộ Thẩm Trì không ngừng, trực tiếp ném một chiêu Lôi Chấn Tử, nào ngờ người này cước bộ vừa đổi lại biến thành một con dơi tránh thoát khỏi một kích này.
Dơi có thể dựa vào sóng siêu âm để phát hiện vật thể, ẩn thân của Thẩm Trì trước mặt hắn không có hiệu quả, “Thật to gan! Dám xông vào nơi này!" Giọng con dơi lanh lảnh, Thẩm Trì trong lòng rùng mình, biết nhất định phải thủ tiêu người này trước khi hắn báo được tin!
Mê thần đinh!
Chỗ phiền toái nhất của Mê thần đinh chính là một khi công kích trạng thái hôn mê của đối phương sẽ bị giải trừ, vì thế Thẩm Trì chỉ có thể trong thời gian sáu giây bố trí hai cơ quan ám khí…
Thực cơ đạn!
“Chít ——" Nghiêm Vinh phát ra tiếng kêu sắc nhọn giống như tiếng chuột, vỗ cánh muốn chạy trốn trước để báo tin, nhưng Thẩm Trì đã tính toán trước, hai cơ quan ám khí lập tức nổ tung, giá trị sinh mệnh của Nghiêm Vinh nháy mắt về không.
Thấy Nghiêm Vinh dần dần biến trở về hình thái con người, Thẩm Trì ngay cả thời gian liếc nhìn hắn ta cũng không có, xuyên qua cửa thứ nhất.
Trước mặt người ngoài, hắn chỉ dùng Kinh Vũ quyết, Kinh Vũ quyết sẽ để lại mũi tên, mà Thiên La quỷ đạo lại không như vậy, hơn nữa ám khí cơ quan của Thiên La quỷ đạo đều mang theo độc tính, nếu mai có người kiểm tra thi thể của Nghiêm Vinh, sẽ chỉ biết hắn ta trúng độc mà chết.
Ngửi được mùi hương quen thuộc, Thẩm Trì cảm giác lông tơ trên người mình đều dựng hết lên.
Chỗ này vẫn là để lại cho hắn bóng ma tâm lý rất lớn.
Hắn cơ hồ không chút chần chờ, chuyển hướng sang bên trái cánh cửa.
“Tích tích tích tích tích" thanh âm không ngừng vang lên, may mắn mạch điện của cánh cửa này không dựa vào tổng mạch mà có một lượng điện năng dự trữ, có điều đây cũng xuất phát từ việc đề phòng một khi bị cắt điện nhân viên sẽ bị giam ở đây, phải dựa vào loại thiết kế này, Thẩm Trì mới có thể mở ra toàn bộ cửa ở nơi này.
Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử, trong lòng trầm xuống, không tốt, không kịp rồi!
Liên tiếp mấy tiếng nổ mạnh vang lên, cả đám nhân viên viện nghiên cứu đang sắp đi vào giấc ngủ liền sợ đến mức bật dậy.
“Làm sao vậy, đây là…"
“Ai nha, sao lại bị cúp điện thế này!"
“Tôi nói sao lại lạnh như vậy."
Cả khu vực nghỉ ngơi của viện nghiên cứu đều loạn hết cả lên, tất cả mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy tiếng nổ mạnh hình như vang lên từ dưới chân mình.
Khu nghỉ ngơi đều trên mặt đất, mà khu vực nghiên cứu lại ở dưới đất, mấy lựu đạn Thẩm Trì đã chôn rốt cuộc cũng có tác dụng, đồng thời cũng làm xảy ra sự cố, hắn biết không thể tiếp tục đi xuống, độc điều —— Thần hành thiên lý!
Hắn xuất hiện tại sở nghiên cứu không người ở Trùng Khánh, mở ba lô ra, sử dụng Trừ trệ tán, tiêu trừ thời gian đóng băng nửa giờ của Thần hành thiên lý.
Lần thứ hai độc điều, Thần hành thiên lý!
Lần này, là ở trong đại sảnh của viện nghiên cứu ở Bắc Kinh.
Chỉ không đến một phút đồng hồ, hắn đã chạy tới phụ cận chỗ ở của mình.
Ngọn đèn bật sáng.
“Chuyện gì xảy ra?" Hắn tỏ vẻ kinh ngạc cùng “Hàng xóm" nói chuyện.
Hàng xóm của hắn là một đôi mẹ con, hẳn là vợ con của một nghiên cứu viên.
Người phụ nữ trung niên sắp bốn năm mươi tuổi kia kinh hoàng lắc đầu.
Có điều tốt xấu gì cũng đã trải qua bốn năm tận thế, các cô cũng không quá luống cuống.
“Ba ba." Thẩm Lưu Mộc gắt gao ôm Thẩm Trì, tỏ vẻ sợ hãi khôn cùng.
Trung niên phụ nhân kia an ủi y, “Đừng sợ, ở trong này không sao đâu."
Thẩm Trì vỗ vỗ bả vai của Thẩm Lưu Mộc bả vai, híp mắt, tầm mắt không để lại dấu vết liếc một cái tới camera góc sáng sủa.
Viện nghiên cứu hết thảy khôi phục bình thường, lúc này, Từ Mộng Chi khẩn cấp bị Niếp Bình kêu trở về, khu nghiên cứu gen sinh vật đã xảy ra sự cố rất lớn!
Thẩm Trì nhìn đèn đỏ cách đó không xa đang vang lên màu đỏ báo động, nắm tay Thẩm Lưu Mộc cười trở về phòng.
Dư Khánh và Hầu Phi đều là nghiên cứu viên của thực nghiệm cơ thể sống, khác với Dương Vinh Huy, Dư Khánh thậm chí còn mang về đây một số ít vật thí nghiệm tương đối nguy hiểm, chính là bởi vì có mấy vật thí nghiệm kia, lão thoáng cái đã được chính phủ trọng dụng, trong tay Dương Vinh Huy quan trọng là số liệu và tư liệu, còn Dư Khánh là những vật thí nghiệm còn sống kia.
Có lẽ Dương Vinh Huy vốn ban đầu cũng tính toán mang theo một ít vật thí nghiệm tới, thế nhưng trước đó đã xảy ra một việc, tất cả vật thí nghiệm đều trốn đi, ông ta có muốn mang theo cũng không thể.
Dư Khánh và Hầu Phi đương nhiên cũng dẫn theo một ít vật thí nghiệm tới, bởi vì vừa tới Bắc Kinh, cấp bậc phòng vệ mấy vật thí nghiệm này còn chưa giống như sau này, chỉ là tạm thời bị nhốt tại phòng quan sát, nhờ đó mới có thể cơ hội để Thẩm Trì lợi dụng.
Cấp độ nguy hiểm —— cấp A! Khởi động báo động phòng vệ cao nhất.
Toàn bộ vật thí nghiệm trong phòng nghiên cứu gen sinh vật đều trốn thoát!
Toàn bộ cửa điện tử và khóa an toàn trong viện nghiên cứu đều được đưa vào phạm vi khống chế, nhưng thật sự có không ít vật thí nghiệm có độ nguy hiểm khá cao, trong lúc nhất thời cả viện nghiên cứu đều loạn cả lên.
Đây chính là hiệu quả Thẩm Trì muốn.
Từ Mộng Chi thần tình tiều tụy xuất hiện trước mặt Thẩm Trì, mang theo xin lỗi nói, “Thật là ngại, vừa xảy ra chuyện như vậy, hiện tại nhân thủ của viện nghiên cứu không đủ, không biết Thẩm tiên sinh có thể ra tay không?"
Thẩm Trì do dự trong chốc lát mới nói: “Việc của viện nghiên cứu, người ngoài như tôi nhúng tay hình như không được tốt lắm?"
“Ai, hiện tại không cần để ý tới." Từ Mộng Chi lắc đầu, “Số lượng dị năng giả viện nghiên cứu chiêu mộ không đủ, hiện tại đã có người đề nghị khu hành chính tổng hợp tìm người ngoài vào, nhưng thời gian khẩn cấp như vậy, chỉ sợ thấy khó tìm được dị năng giả cấp cao có thể tín nhiệm được, chỉ bằng chúng tôi, sợ là không dễ dàng, tôi đã xem qua tư liệu của các bạn, các bạn ở Trùng Khánh có biểu hiện xuất xắc, được đánh giá rất cao, bạn nhỏ Thẩm Lưu Mộc lại là dị năng giả hệ Mộc …Anh yên tâm, tôi sẽ dựa vào lệ cũ trả thù lao cho các bạn."
Thẩm Trì nhìn ba đứa nhóc phía sau, “Nguy hiểm không?"
“Tất nhiên là có nguy hiểm nhất định." Từ Mộng Chi nói thẳng, “Hiện tại toàn bộ nghiên cứu viên của chúng tôi phần lớn không dám đi xuống, chỉ dựa vào sự bảo hộ của dị năng giả mới có thể đi qua, không nói đến chuyện tiêu diệt toàn bộ vật thí nghiệm, cũng phải đem những người bên trong cứu ra. Vì chúng tôi là nghiên cứu viên của khu nghiên cứu gen sinh vật, càng tiếp cận sâu vào bên trong thì càng nguy hiểm, Dư tiến sĩ ở phòng thí nghiệm trong cùng."
“Được rồi." Thẩm Trì đáp ứng, hắn đương nhiên biết Dư Khánh ở bên trong, nếu —— nếu cho hắn thêm mười phút nữa, hắn vừa rồi hận không thể giết chết lão ta.
Có điều, như vậy cũng tốt, trước cho lão ta hy vọng, rồi lại cho lão tuyệt vọng cũng rất tuyệt.
Từ Mộng Chi cười cười, “Vậy các bạn chuẩn bị một chút, nửa giờ sau đến phòng họp."
Thẩm Trì gật đầu.
Đêm nay là đêm trừ tịch, cũng là một đêm không ngủ, đối với Thẩm Trì mà nói ——
Đây là một đêm huyết tinh.
“Chú Thẩm, cháu đã chuẩn bị xong." Kỷ Gia cất kỹ búp bê của cô bé, Tiểu Hỏa vỗ cánh bay phía sau.
Minh Nguyệt cẩn thận nhét một chồng bùa vào trong túi.
Thẩm Lưu Mộc tiến lên cầm chặt tay Thẩm Trì, cười nhu thuận đáng yêu, “Ba, chúng ta đi thôi."
Thẩm Trì mỉm cười, “Chúng ta đi."
Trong thời gian rất ngắn, kiến trúc ngầm của viện nghiên cứu đã trở thành địa ngục, đây là do ác nghiệt bọn họ tạo nên, nên làm cho bọn họ tự mình nếm thử mùi vị.
Đem những quái vật đó đến thế gian này chính là bọn họ, chẳng lẽ bọn họ sẽ không nghĩ đến một ngày hôm nay?
Cướp đoạt sinh mệnh và tự do của người khác, luôn luôn sẽ có một người, muốn dùng tiên huyết của ngươi để đòi lại.
Tác giả :
SISIMO