Trọng Đăng Tiên Đồ
Chương 47: Dây dưa (Thượng)
Con ngươi Thương Minh tối sầm lại, bốn phía không một bóng người, thậm chí ngay cả cá tôm bình thường cũng không dám tới gần.
Bốn phía lạnh lẽo, gió lạnh từ biển thổi vào, mang theo từng mảnh vụn của băng.
Mà người trong ngực, càng ngày càng nóng, bạch y thường ngày không có nửa chỗ nhăn nhúm, lúc này đã mất pháp lực bảo vệ, sớm bị nước biển thấm ướt, xộc xệch bừa bộn. Cổ áo rơi xuống bả vai, lồng ngực mơ hồ ẩn hiện.
Thiếu niên nghiêm chỉnh lạnh lùng trước kia đã không thấy, tóc đen rũ xuống quấn quanh hông, quấn quanh ‘ đại đại ‘ giữa đùi, hình ảnh thật muốn câu hồn nhiếp phách.
“Giúp ta một chút…" Âm thanh cầu xin như muốn phá nát cổ họng, còn có ánh mắt hỗn loạn khiến cho hắn điên cuồng.
Tay Thương Minh cầm thứ Mặc ngôn nói, cảm thấy đúng như cưỡi hổ khó xuống, lại không nỡ từ bỏ.
Hắn muốn rút tay ra, thì bị Mặc Ngôn nắm chặt không buông, không những vậy, hai chân y còn quấn chặt áp sát, âm thanh đứt quãng có vẻ như càng ngày càng khát vọng.
Bình thường khi hai người ở chung, Thương Minh sẽ tận lực khắc chế bản thân, hắn biết rõ không được đi trêu chọc, phải giữ một khoảng cách nhất định.
Nhiều lúc Mặc Ngôn cười lơ đãng, bất cứ lúc nào cũng kích thích được dục vọng sâu thẳm bên trong Thương Minh. Huống chi vào lúc này?
Thương Minh cảm thấy người đang chịu đựng dày vò không phải Mặc Ngôn, mà chính là hắn.
Thậm chí hắn còn muốn bỏ Mặc Ngôn lại, còn mình trốn xuống biển sâu.
Nhưng hắn không thể, phải đành để cho hai mắt càng ngày càng mờ đi, cổ họng càng ngày càng khô khốc.
“Giúp ta một chút…" Hai mắt Mặc Ngôn mất tập trung, bờ môi hồng hào hơi hé, do bị dằn vặt dày vò có vẻ khô khốc, đầu lưỡi hồng nhạt nhiều lúc còn thoáng thấy được, làm Thương Minh nhớ tới mùi vị đó.
“Hô…" Thương Minh thở dài một hơi, cảm thấy bản thân nhẫn nại đã đến cực hạn, cho dù hắn sợ hãi làm tổn thương Mặc Ngôn, nhưng ở tình trạng này, hắn không thể nhẫn nại thêm được nữa.
“Giúp… A…"
Thương Minh cúi đầu, niêm phong cánh môi khẽ nhếch, liếm láp từng chỗ bị khô nứt, khi đầu lưỡi chạm vào chỗ khô nứt bị chia thành từng vết nứt nhỏ, làm cho Thương Minh cảm thấy dây cung trong lòng sắp muốn đứt theo.
Nụ hôn kịch liệt trước nay chưa từng có, Mặc Ngôn không rụt rè giống như lúc tỉnh táo, y nhiệt tình đáp lại, phát ra âm thanh ‘ưm a’, thanh âm truyền vào trong tai Thương Minh, kích phát hoàn toàn dục vọng hắn đang cố nén nhịn xuống.
Đầu lưỡi hắn lướt qua mỗi một tấc màng thịt trong khoang miệng y, tùy ý nuốt chửng mỗi một chỗ trong đó.
Vào lúc này hắn chỉ muốn phát điên, muốn liều mạng nuốt ăn người trong tay vào bụng, không sót lại nửa phần.
Hắn hôn càng sâu hơn, người trong ngực không ngừng run rẩy, hai tay ôm chặt cổ hắn, như muốn đem cả người của mình để hắn hút vào.
Thương Minh nhận thấy thứ hắn chôn dấu ở nơi sâu thẳm lại muốn cuồng bạo phá tung, tay liền biến thành lợi trảo, ra sức nhắm thẳng vào người mình.
Một mảnh vảy bị nhổ ra, cảm giác đau đớn mang đến trong nháy mắt áp chế được nội tâm sôi trào mãnh liệt, cuối cùng mới không chế được bản thân buông môi Mặc Ngôn ra.
“Đừng… Đừng bỏ đi…" Mặc Ngôn nói đứt quãng, âm thanh rời rạc không thành ngữ điều từ bờ môi tràn ra, vào lúc nào cũng đang khiêu chiến điểm mấu chốt của Thương Minh.
“Mặc Ngôn…" Giọng Thương Minh trầm thấp, “Đừng như vậy… Lấy tình trạng của ngươi bây giờ, không chịu đựng nổi…"
Hắn không biết bản thân trong tình hình này sẽ chống đỡ được bao lâu.
Hắn không biết là đang khuyên bảo Mặc Ngôn, hay đang khuyên chính mình, lặp lại nhiều lần nhắc nhở: Không thể, không thể!
Tới khi hắn nhìn xuống Mặc ngôn, thấy bộ dạng không chiếm được an ủi thân thể, thống khổ cong người trên đất, y phục sớm bị chính y xé nát, lộ ra cả người, làn da vốn dĩ màu trắng, sau khi trải qua dày vò, đã đỏ như con tôm luộc, hai điểm trước ngực thì càng bắt mắt, bắp thịt gần như hoàn mỹ, eo lưng căng mịn rắn chắc, bụng dưới bằng phẳng, xuống nữa là nơi đang dựng thẳng khát vọng muốn được giải tỏa.
Hai chân thon dài kẹp chặt, bất an vặn vẹo trên mặt băng, cào ra từng vết rạch.
Vì thân thể khó chịu, hơi cong người, hình thành độ cong khiến cho trái tim hắn muốn nghẹt thở.
Thân thể vặn vẹo trên đất, duỗi bàn tay ra, vừa lúc bắt được bàn tay ấm áp thô ráp.
Mặc Ngôn thần trí hỗn loạn dạng hai chân, cuốn chặt lấy eo Thương Minh.
Thương Minh kéo dài cẳng chân kia ra, ngay sau đó liền bị quấn lại.
Mặc Ngôn ở bên tai thấp giọng khẩn cầu: “Đừng rời bỏ ta…"
Thương Minh không biết mình còn kiên trì được bao lâu, phía dưới của hắn đã cương sưng đau đớn, đầu đỉnh không ngừng chảy ra chất lỏng, nếu như người trước mặt không phải Mặc Ngôn, hắn đã sớm mặc kệ sống hay chết, đặt xuống dưới thân tùy ý làm bậy.
Nhưng hắn vẫn còn sót lại một tia lý trí nói cho hắn, hắn không được làm vậy.
Mặc Ngôn rơi vào ảo cảnh, cùng tâm ma giao chiến, là thời điểm quan trọng nhất, nếu bất cẩn ly, sẽ bỏ mình linh diệt.
Hắn không thể vào đúng lúc này, đưa y vào tình cảnh càng nguy hiểm hơn.
Điều hắn phải làm, là giúp y…
Giúp y giải quyết vấn đề bản thân, cho dù, hắn bị kìm nén mà chết!
Thương Minh hít một hơi thật sâu, quyết ý không xem tiếp một màn trước mắt.
Hắn nhắm mắt lại, đưa tay siết chặt eo Mặc Ngôn, nâng y dậy, để y tựa vào ngực hắn.
Một bàn tay khác, nắm chặt thứ đang cần giải quyết gấp của y.
Khi bàn tay thô ráp đụng vào chỗ dựng thẳng, không khỏi làm cho Mặc Ngôn thở ra tiếng hừ nhẹ thoải mái, liền nhịn không nổi đong đưa bản thân, như muốn Thương Minh giúp y càng thoải mái hơn.
Khi y khó nhịn vặn vẹo vòng eo, vừa lúc chạm vào bụng dưới Thương Minh, thậm chí còn cọ phải vật cứng đã sớm khó chịu tới cực hạn của hắn.
Cảm giác này làm Thương Minh muốn vỡ ra, trong nháy mắt đó liền nhảy ra một suy nghĩ: Mặc kệ Mặc Ngôn sống chết thế nào, làm y, làm chết y!
“Đừng nhúc nhích!" Thương Minh lớn tiếng quát lớn, đưa tay tóm chặt cái eo không thành thật, một tay khác dời tới ‘ thứ nọ’ nắm chặt lại.
Lòng bàn thô ráp, không có khoảng cách nào chặn được căn nguyên, Mặc Ngôn mới cảm thấy toàn bộ cảm giác chân thực hơn.
Y mở mắt ra, nhìn thấy băng đảo xa xa, cũng không nhận rõ đó là hiện thực hay huyễn cảnh.
Thương Minh dùng tay chậm rãi tuốt động, mỗi một lần đều rõ ràng, đặc biệt là khi lòng bàn tay thô ráp thoáng cọ qua đỉnh, làm Mặc Ngôn nhịn không được hơi cong chân lên, ngón châp quắp chặt lại.
Từng phút từng giây, những âm thanh rên rỉ rời rạc không ngừng vang lên bên tai Thương Minh, cuối cùng trở nên gấp gáp, hoảng loạn, hét to.
Người trong ngực bất an vặn vẹo, Thương Minh đành phải dùng khí lực cùng ý chí lớn hơn nữa để áp chế, mãi đến khi Mặc Ngôn phun ra.
Mặc Ngôn bắt đầu yên tĩnh lại, Thương Minh mới nhẹ nhàng thở phào.
Nghỉ ngơi được một lát Mặc Ngôn lại mở mắt ra, muốn tiếp tục dây dưa, lực ý chí lúc này của Thương Minh đã toàn bộ tiêu hao hết sạch.
Hắn nhắm mắt lại, phong bế ngũ giác, đem tất cả cảm quan rơi xuống mức thấp nhất, ấy vậy vẫn khó tránh được cám dỗ.
Oành! Thương Minh cảm thấy có gì đó vang lên trong lòng, hắn biết, đó là dây cung vẫn đang kéo căng, do không chịu nổi nhiều lần cọ sát, căng quá mà đứt.
Hắn rất không muốn thương tổn Mặc Ngôn, không muốn vào lúc này mang đến bất cứ phiền phức gì cho Mặc Ngôn, nhưng Thương Minh đã không chịu nổi thua trận.
Hắn đem Mặc Ngôn chìm vào trong biển, hy vọng có thể dùng nước biển lạnh lẽo hạ thấp nhiệt độ giữa hai người.
Đợi được chính là nụ hôn nóng như lửa, cùng với đôi chân đang điên cuồng quấn tới.
Nước biển xung quanh hai người, đều bị bị nhiệt độ này thiêu đốt thành bọt khí bốc lên.
Thương Minh ôm chặt lấy Mặc Ngôn, hơi cúi đầu của mình, cắn xuống cổ Mặc Ngôn.
Hắn không khống chế được nữa, vì để tránh cho chuyện càng đáng sợ hơn xảy ra, hắn đành phải chọn cách ít bị thương tổn nhất với Mặc Ngôn.
Một khắc khi huyết dịch chảy vào yếu hầu Thương Minh, hắn mới thấy máu đang sôi sục trong người hạ bớt.
Hắn ôm Mặc Ngôn vào lòng, đưa tay giúp y thư giải.
Hắn vẫn không dám mở mắt, ngũ giác bị chính hắn đóng kín, nhưng vẫn không nhịn được ảo tưởng trong lòng. Hắn mang theo Mặc Ngôn trôi nổi trong nước, thỉnh thoảng nhiều lúc mở mắt kiểm tra trạng thái của y.
Mỗi lần thỉnh thoảng này đều nhìn thấy đủ loại tư thái Mặc Ngôn bày ra, đối với Thương Minh mà nói, đúng là dằn vặt cực kỳ đáng sợ.
Nơi sâu thẳm trong hắn như hai ngọn lửa băng va chạm, quả đúng như Luyện Ngục!
Loại Luyện Ngục này, kéo dài mười ngày, mới kết thúc.
Mặc Ngôn tiêu hao hết tất cả sức mạnh, chân dương tích lũy nhiều năm tiết sạch, một tia pháp lực cuối cùng cũng bị hao mòn hầu như không còn, y mới dần yên tĩnh lại.
Thương Minh đưa Mặc Ngôn lên bờ, áp lòng tay xuống bụng dưới của y, truyền tâm pháp Long thần luyện hóa thành pháp lực liên tục không ngừng vào người y.
Ảo cảnh bên trong Mặc Ngôn, điên phúc ở trong biển, rốc cuộc gặp được người cứu giúp, cùng y dây dưa quấn quýt, không biết bao nhiêu ngày tháng, dược hiệu mới hết sạch.
Y vẫn không chịu bị thua, dường như thấy bụng dưới bản thân đang dần dần nhô lên, lại vào lúc này, một luồng sức mạnh hùng hậu truyền tới từ bụng dưới, đổ đầy cả người y.
Sức mạnh được truyền vào rất hùng hậu, như có tự tin không gì không làm được, lẫn vào trong đó.
Bụng dưới nhô lên dần dần biến mất, khói xanh tràn ngập tản đi, Mặc Ngôn mới dần dần mở mắt.
Con ngươi trước đó vẫn còn hoang mang, lúc này đã khôi phục màu sắc bình thường.
Con ngươi màu đen, tròng mắt màu trắng, đánh giá tất cả xung quanh.
Y đang ở trên một đảo nhỏ phủ đầy băng không biết tên, ánh trăng trên trời ánh trăng vẫn còn, nhưng không giống ánh trăng liềm ngày trước, mà đã tròn như mâm.
Y đã hôn mê mười ngày sao?
Mặc Ngôn im lặng tính toán thời gian, cùng lúc đó, cảm nhận được có người dùng cánh tay rắn chắc ôm mình.
Mặc Ngôn quay đầu lại, liền biết mình đang nằm trong lòng nam nhân, khóe miệng người nọ còn mang theo vết máu, khuôn mặt có vẻ anh tuấn cương nghị, con mắt sâu xa nhìn mình.
“Ngươi… Rốt cuộc đã tỉnh…" Giọng của Thương Minh trầm thấp khàn khàn kỳ cục, hắn nhận ra tâm ma đã bị Mặc Ngôn áp chế, liền thả ngũ giác ra.
“Ừm." Mặc Ngôn nhẹ nhàng đáp một tiếng, thanh âm êm dịu, thoáng như lông chim cọ vào trái tim Thương Minh, làm cho thứ đã cương cứng đến khó chịu của hắn, lại sưng to thêm một vòng.
Mặc Ngôn vừa tỉnh táo, còn chưa phát hiện tình trạng khác thường, y nhìn theo cằm Thương Minh một đường xuống dưới, mắt thấy hai người không một mảnh vải dùng một một tư thế cực kỳ ám muội ôm nhau.
Mặc Ngôn cảm thấy hơi khó chịu, y vừa động nhẹ, liền phát hiện một vật cứng nóng bỏng như lửa, cọ vào dưới mông y.
Không những vậy, vật kia trong một giây nhúc nhích đó, trở nên càng thêm thô lớn.
________
!!! H văn với tui mà nói thiệt khó tả
Bốn phía lạnh lẽo, gió lạnh từ biển thổi vào, mang theo từng mảnh vụn của băng.
Mà người trong ngực, càng ngày càng nóng, bạch y thường ngày không có nửa chỗ nhăn nhúm, lúc này đã mất pháp lực bảo vệ, sớm bị nước biển thấm ướt, xộc xệch bừa bộn. Cổ áo rơi xuống bả vai, lồng ngực mơ hồ ẩn hiện.
Thiếu niên nghiêm chỉnh lạnh lùng trước kia đã không thấy, tóc đen rũ xuống quấn quanh hông, quấn quanh ‘ đại đại ‘ giữa đùi, hình ảnh thật muốn câu hồn nhiếp phách.
“Giúp ta một chút…" Âm thanh cầu xin như muốn phá nát cổ họng, còn có ánh mắt hỗn loạn khiến cho hắn điên cuồng.
Tay Thương Minh cầm thứ Mặc ngôn nói, cảm thấy đúng như cưỡi hổ khó xuống, lại không nỡ từ bỏ.
Hắn muốn rút tay ra, thì bị Mặc Ngôn nắm chặt không buông, không những vậy, hai chân y còn quấn chặt áp sát, âm thanh đứt quãng có vẻ như càng ngày càng khát vọng.
Bình thường khi hai người ở chung, Thương Minh sẽ tận lực khắc chế bản thân, hắn biết rõ không được đi trêu chọc, phải giữ một khoảng cách nhất định.
Nhiều lúc Mặc Ngôn cười lơ đãng, bất cứ lúc nào cũng kích thích được dục vọng sâu thẳm bên trong Thương Minh. Huống chi vào lúc này?
Thương Minh cảm thấy người đang chịu đựng dày vò không phải Mặc Ngôn, mà chính là hắn.
Thậm chí hắn còn muốn bỏ Mặc Ngôn lại, còn mình trốn xuống biển sâu.
Nhưng hắn không thể, phải đành để cho hai mắt càng ngày càng mờ đi, cổ họng càng ngày càng khô khốc.
“Giúp ta một chút…" Hai mắt Mặc Ngôn mất tập trung, bờ môi hồng hào hơi hé, do bị dằn vặt dày vò có vẻ khô khốc, đầu lưỡi hồng nhạt nhiều lúc còn thoáng thấy được, làm Thương Minh nhớ tới mùi vị đó.
“Hô…" Thương Minh thở dài một hơi, cảm thấy bản thân nhẫn nại đã đến cực hạn, cho dù hắn sợ hãi làm tổn thương Mặc Ngôn, nhưng ở tình trạng này, hắn không thể nhẫn nại thêm được nữa.
“Giúp… A…"
Thương Minh cúi đầu, niêm phong cánh môi khẽ nhếch, liếm láp từng chỗ bị khô nứt, khi đầu lưỡi chạm vào chỗ khô nứt bị chia thành từng vết nứt nhỏ, làm cho Thương Minh cảm thấy dây cung trong lòng sắp muốn đứt theo.
Nụ hôn kịch liệt trước nay chưa từng có, Mặc Ngôn không rụt rè giống như lúc tỉnh táo, y nhiệt tình đáp lại, phát ra âm thanh ‘ưm a’, thanh âm truyền vào trong tai Thương Minh, kích phát hoàn toàn dục vọng hắn đang cố nén nhịn xuống.
Đầu lưỡi hắn lướt qua mỗi một tấc màng thịt trong khoang miệng y, tùy ý nuốt chửng mỗi một chỗ trong đó.
Vào lúc này hắn chỉ muốn phát điên, muốn liều mạng nuốt ăn người trong tay vào bụng, không sót lại nửa phần.
Hắn hôn càng sâu hơn, người trong ngực không ngừng run rẩy, hai tay ôm chặt cổ hắn, như muốn đem cả người của mình để hắn hút vào.
Thương Minh nhận thấy thứ hắn chôn dấu ở nơi sâu thẳm lại muốn cuồng bạo phá tung, tay liền biến thành lợi trảo, ra sức nhắm thẳng vào người mình.
Một mảnh vảy bị nhổ ra, cảm giác đau đớn mang đến trong nháy mắt áp chế được nội tâm sôi trào mãnh liệt, cuối cùng mới không chế được bản thân buông môi Mặc Ngôn ra.
“Đừng… Đừng bỏ đi…" Mặc Ngôn nói đứt quãng, âm thanh rời rạc không thành ngữ điều từ bờ môi tràn ra, vào lúc nào cũng đang khiêu chiến điểm mấu chốt của Thương Minh.
“Mặc Ngôn…" Giọng Thương Minh trầm thấp, “Đừng như vậy… Lấy tình trạng của ngươi bây giờ, không chịu đựng nổi…"
Hắn không biết bản thân trong tình hình này sẽ chống đỡ được bao lâu.
Hắn không biết là đang khuyên bảo Mặc Ngôn, hay đang khuyên chính mình, lặp lại nhiều lần nhắc nhở: Không thể, không thể!
Tới khi hắn nhìn xuống Mặc ngôn, thấy bộ dạng không chiếm được an ủi thân thể, thống khổ cong người trên đất, y phục sớm bị chính y xé nát, lộ ra cả người, làn da vốn dĩ màu trắng, sau khi trải qua dày vò, đã đỏ như con tôm luộc, hai điểm trước ngực thì càng bắt mắt, bắp thịt gần như hoàn mỹ, eo lưng căng mịn rắn chắc, bụng dưới bằng phẳng, xuống nữa là nơi đang dựng thẳng khát vọng muốn được giải tỏa.
Hai chân thon dài kẹp chặt, bất an vặn vẹo trên mặt băng, cào ra từng vết rạch.
Vì thân thể khó chịu, hơi cong người, hình thành độ cong khiến cho trái tim hắn muốn nghẹt thở.
Thân thể vặn vẹo trên đất, duỗi bàn tay ra, vừa lúc bắt được bàn tay ấm áp thô ráp.
Mặc Ngôn thần trí hỗn loạn dạng hai chân, cuốn chặt lấy eo Thương Minh.
Thương Minh kéo dài cẳng chân kia ra, ngay sau đó liền bị quấn lại.
Mặc Ngôn ở bên tai thấp giọng khẩn cầu: “Đừng rời bỏ ta…"
Thương Minh không biết mình còn kiên trì được bao lâu, phía dưới của hắn đã cương sưng đau đớn, đầu đỉnh không ngừng chảy ra chất lỏng, nếu như người trước mặt không phải Mặc Ngôn, hắn đã sớm mặc kệ sống hay chết, đặt xuống dưới thân tùy ý làm bậy.
Nhưng hắn vẫn còn sót lại một tia lý trí nói cho hắn, hắn không được làm vậy.
Mặc Ngôn rơi vào ảo cảnh, cùng tâm ma giao chiến, là thời điểm quan trọng nhất, nếu bất cẩn ly, sẽ bỏ mình linh diệt.
Hắn không thể vào đúng lúc này, đưa y vào tình cảnh càng nguy hiểm hơn.
Điều hắn phải làm, là giúp y…
Giúp y giải quyết vấn đề bản thân, cho dù, hắn bị kìm nén mà chết!
Thương Minh hít một hơi thật sâu, quyết ý không xem tiếp một màn trước mắt.
Hắn nhắm mắt lại, đưa tay siết chặt eo Mặc Ngôn, nâng y dậy, để y tựa vào ngực hắn.
Một bàn tay khác, nắm chặt thứ đang cần giải quyết gấp của y.
Khi bàn tay thô ráp đụng vào chỗ dựng thẳng, không khỏi làm cho Mặc Ngôn thở ra tiếng hừ nhẹ thoải mái, liền nhịn không nổi đong đưa bản thân, như muốn Thương Minh giúp y càng thoải mái hơn.
Khi y khó nhịn vặn vẹo vòng eo, vừa lúc chạm vào bụng dưới Thương Minh, thậm chí còn cọ phải vật cứng đã sớm khó chịu tới cực hạn của hắn.
Cảm giác này làm Thương Minh muốn vỡ ra, trong nháy mắt đó liền nhảy ra một suy nghĩ: Mặc kệ Mặc Ngôn sống chết thế nào, làm y, làm chết y!
“Đừng nhúc nhích!" Thương Minh lớn tiếng quát lớn, đưa tay tóm chặt cái eo không thành thật, một tay khác dời tới ‘ thứ nọ’ nắm chặt lại.
Lòng bàn thô ráp, không có khoảng cách nào chặn được căn nguyên, Mặc Ngôn mới cảm thấy toàn bộ cảm giác chân thực hơn.
Y mở mắt ra, nhìn thấy băng đảo xa xa, cũng không nhận rõ đó là hiện thực hay huyễn cảnh.
Thương Minh dùng tay chậm rãi tuốt động, mỗi một lần đều rõ ràng, đặc biệt là khi lòng bàn tay thô ráp thoáng cọ qua đỉnh, làm Mặc Ngôn nhịn không được hơi cong chân lên, ngón châp quắp chặt lại.
Từng phút từng giây, những âm thanh rên rỉ rời rạc không ngừng vang lên bên tai Thương Minh, cuối cùng trở nên gấp gáp, hoảng loạn, hét to.
Người trong ngực bất an vặn vẹo, Thương Minh đành phải dùng khí lực cùng ý chí lớn hơn nữa để áp chế, mãi đến khi Mặc Ngôn phun ra.
Mặc Ngôn bắt đầu yên tĩnh lại, Thương Minh mới nhẹ nhàng thở phào.
Nghỉ ngơi được một lát Mặc Ngôn lại mở mắt ra, muốn tiếp tục dây dưa, lực ý chí lúc này của Thương Minh đã toàn bộ tiêu hao hết sạch.
Hắn nhắm mắt lại, phong bế ngũ giác, đem tất cả cảm quan rơi xuống mức thấp nhất, ấy vậy vẫn khó tránh được cám dỗ.
Oành! Thương Minh cảm thấy có gì đó vang lên trong lòng, hắn biết, đó là dây cung vẫn đang kéo căng, do không chịu nổi nhiều lần cọ sát, căng quá mà đứt.
Hắn rất không muốn thương tổn Mặc Ngôn, không muốn vào lúc này mang đến bất cứ phiền phức gì cho Mặc Ngôn, nhưng Thương Minh đã không chịu nổi thua trận.
Hắn đem Mặc Ngôn chìm vào trong biển, hy vọng có thể dùng nước biển lạnh lẽo hạ thấp nhiệt độ giữa hai người.
Đợi được chính là nụ hôn nóng như lửa, cùng với đôi chân đang điên cuồng quấn tới.
Nước biển xung quanh hai người, đều bị bị nhiệt độ này thiêu đốt thành bọt khí bốc lên.
Thương Minh ôm chặt lấy Mặc Ngôn, hơi cúi đầu của mình, cắn xuống cổ Mặc Ngôn.
Hắn không khống chế được nữa, vì để tránh cho chuyện càng đáng sợ hơn xảy ra, hắn đành phải chọn cách ít bị thương tổn nhất với Mặc Ngôn.
Một khắc khi huyết dịch chảy vào yếu hầu Thương Minh, hắn mới thấy máu đang sôi sục trong người hạ bớt.
Hắn ôm Mặc Ngôn vào lòng, đưa tay giúp y thư giải.
Hắn vẫn không dám mở mắt, ngũ giác bị chính hắn đóng kín, nhưng vẫn không nhịn được ảo tưởng trong lòng. Hắn mang theo Mặc Ngôn trôi nổi trong nước, thỉnh thoảng nhiều lúc mở mắt kiểm tra trạng thái của y.
Mỗi lần thỉnh thoảng này đều nhìn thấy đủ loại tư thái Mặc Ngôn bày ra, đối với Thương Minh mà nói, đúng là dằn vặt cực kỳ đáng sợ.
Nơi sâu thẳm trong hắn như hai ngọn lửa băng va chạm, quả đúng như Luyện Ngục!
Loại Luyện Ngục này, kéo dài mười ngày, mới kết thúc.
Mặc Ngôn tiêu hao hết tất cả sức mạnh, chân dương tích lũy nhiều năm tiết sạch, một tia pháp lực cuối cùng cũng bị hao mòn hầu như không còn, y mới dần yên tĩnh lại.
Thương Minh đưa Mặc Ngôn lên bờ, áp lòng tay xuống bụng dưới của y, truyền tâm pháp Long thần luyện hóa thành pháp lực liên tục không ngừng vào người y.
Ảo cảnh bên trong Mặc Ngôn, điên phúc ở trong biển, rốc cuộc gặp được người cứu giúp, cùng y dây dưa quấn quýt, không biết bao nhiêu ngày tháng, dược hiệu mới hết sạch.
Y vẫn không chịu bị thua, dường như thấy bụng dưới bản thân đang dần dần nhô lên, lại vào lúc này, một luồng sức mạnh hùng hậu truyền tới từ bụng dưới, đổ đầy cả người y.
Sức mạnh được truyền vào rất hùng hậu, như có tự tin không gì không làm được, lẫn vào trong đó.
Bụng dưới nhô lên dần dần biến mất, khói xanh tràn ngập tản đi, Mặc Ngôn mới dần dần mở mắt.
Con ngươi trước đó vẫn còn hoang mang, lúc này đã khôi phục màu sắc bình thường.
Con ngươi màu đen, tròng mắt màu trắng, đánh giá tất cả xung quanh.
Y đang ở trên một đảo nhỏ phủ đầy băng không biết tên, ánh trăng trên trời ánh trăng vẫn còn, nhưng không giống ánh trăng liềm ngày trước, mà đã tròn như mâm.
Y đã hôn mê mười ngày sao?
Mặc Ngôn im lặng tính toán thời gian, cùng lúc đó, cảm nhận được có người dùng cánh tay rắn chắc ôm mình.
Mặc Ngôn quay đầu lại, liền biết mình đang nằm trong lòng nam nhân, khóe miệng người nọ còn mang theo vết máu, khuôn mặt có vẻ anh tuấn cương nghị, con mắt sâu xa nhìn mình.
“Ngươi… Rốt cuộc đã tỉnh…" Giọng của Thương Minh trầm thấp khàn khàn kỳ cục, hắn nhận ra tâm ma đã bị Mặc Ngôn áp chế, liền thả ngũ giác ra.
“Ừm." Mặc Ngôn nhẹ nhàng đáp một tiếng, thanh âm êm dịu, thoáng như lông chim cọ vào trái tim Thương Minh, làm cho thứ đã cương cứng đến khó chịu của hắn, lại sưng to thêm một vòng.
Mặc Ngôn vừa tỉnh táo, còn chưa phát hiện tình trạng khác thường, y nhìn theo cằm Thương Minh một đường xuống dưới, mắt thấy hai người không một mảnh vải dùng một một tư thế cực kỳ ám muội ôm nhau.
Mặc Ngôn cảm thấy hơi khó chịu, y vừa động nhẹ, liền phát hiện một vật cứng nóng bỏng như lửa, cọ vào dưới mông y.
Không những vậy, vật kia trong một giây nhúc nhích đó, trở nên càng thêm thô lớn.
________
!!! H văn với tui mà nói thiệt khó tả
Tác giả :
Thiệu Hưng Thập Nhất