Trọng Đăng Tiên Đồ
Chương 32: Bày tỏ
Thương Minh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cần cổ thon dài của người trong ngực, khi đầu lưỡi chạm vào vết sẹo có một loại cảm giác khó có thể biết rõ.
“Mặc Ngôn… Ngươi có biết hay không, bản thân đã lao vào nguy hiểm thế nào…" Thương Minh thấp giọng thì thầm, còn người vẫn rơi vào hôn mê thì không nghe thấy.
“Thượng cổ thần chỉ nhỏ yếu, lại dám hành tẩu khắp nơi… Thực sự là… Ngốc muốn chết. " Trong lời nói kéo theo một tia cưng chiều, một tia oán giận.
“Dám, còn dám trở về tìm ta… Còn nói muốn giúp ta… Thật không biết tự lượng sức mình." Nếu Thương Minh không uống máu thần chỉ, cứ đè ép ** trong lòng, chỉ sợ Mặc Ngôn đã chết, còn chết trong lúc điên đảo **.
Thương Minh ôm cánh tay càng chặt, đúng vào lúc này, hắn cúi đầu nhìn người trong ngực, lần đầu tiên cảm nhận được tư vị động lòng.
Mà người trong ngực, lông mày đang cau lại, cánh môi run run, dường như đang trầm luôn trong ác mộng vĩnh viễn không tỉnh lại.
Mặc Ngôn mơ thấy ác mộng.
Trong mộng, y mơ trở về kiếp trước, Hồng Nho Văn trở mặt, Bạch Liên hung tàn.
Y bị nói xấu trộm cắp bí tịch Bạch gia, uống xuân dược rồi bị ném vào trong biển, nước chảy bèo trôi, cho rằng sẽ chết đi như thế.
Dưới biển sâu, một Cự Long huyết mâu chợt hiện ra, âm giọng trầm thấp: “Ngươi sao vậy? Muốn ta giúp gì không?"
Mặc Ngôn như nắm được nhánh cỏ cứu mạng, nắm chặt lấy lợi trảo Long.
Ngay sau đó, y bị Long thần quấn quanh, thiêu hủy thần trí, mê loạn tinh thần, chỉ nhớ rõ bản thân bị quấn đến nghẹt thở, lại có cảm giác như bị đưa đến chân trời.
Con mắt màu đỏ ngòm vẫn nhìn y, mãi đến tận khi y lâm vào hôn mê.
Y không quên được bản thân đã từng gặp chuyện này, càng thêm không quên được y bị hàm oan.
Trong hôn mê, y cứ lặp gọi hai chữ —— Côn Sơn, Côn Sơn…
Chờ tới lúc y tỉnh lại, đã nằm ở ngay trên đất Côn Sơn, đập vào mắt là cảnh tiên khí mây mù, mà trong đám mây mờ ảo, đột nhiên biến thành Hồng Thông Thiên cầm lợi kiếm trong tay, mổ bụng lấy thai.
“Không!" Mặc Ngôn kêu thảm thiết, nhìn miệng vết thương ở bụng, bị giam ở Trảm Long Đài Côn Sơn, tiếng ca lượn lờ bay vào tù thất.
“Duy ninh Côn Sơn, thăng nhật đạp nguyệt, ngao du trung hải, … Bất sinh bất diệt, bay thẳng cửu tiêu…"
“Sư phụ Đan Dương Tử của ngươi, là nhân vật nhất đẳng. Tổ sư khai sơn Côn Sơn, thì càng tài giỏi hơn… Thời gian Côn Sơn cực thịnh, dù là ai khi nhắc tới ông, đều muốn giơ ngón tay cái lên, nói một tiếng tài giỏi! Khen một tiếng tiên phong đạo cốt chân chính…" Một âm thanh mịt mờ, ẩn giấu sau tiếng ca.
Có thể Mặc Ngôn không nghe thấy thnah âm này, ở trong mơ, y chỉ nhìn thấy tay Hồng Thông Thiên cầm lợi kiếm, đi về phía y càng lúc càng gần.
“Không!!" Mặc Ngôn tỉnh lại từ trong mộng, thân thể nảy lên, lại bị một cánh tay khác siết mạnh lại.
Lúc đầu u còn nổi cơn giãy dụa, giãy dụa giống như lúc trước khi chết, nhưng cánh tay kia lại cứng rắn như núi, nên không thoát được.
“Mặc Ngôn… Mặc Ngôn… Đừng sợ, là ta! Là ta, Thương Minh!"
Mặc Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
Tròng mắt màu đỏ ngòm, mái tóc dài màu đen, cùng với khuôn mặt anh tuấn như được tạc tượng.
Cả người Mặc Ngôn chảy đầy mồ hôi lạnh, mà cánh tay cùng lồng ngực rộng rãi kia, trước sau vẫn vững vàng ôm chặt lấy y.
“Đừng sợ! Có ta ở đây, không có cái gì phải sợ…" Giọng Thương Minh trầm thấp, ôn hòa lại kiên định, mang đến sức mạnh khiến y trấn định.
Mặc Ngôn dần dần bình tĩnh lại, có chút mê man nhìn cặp mắt kia.
Hai mắt giống như đúc mắt Cự Long trong mộng.
Nhưng mà, theo cặp mắt đó nhìn xuống, mới nhớ tới đã xảy ra chuyện gì.
Thương Minh không mặc quần áo, không những như vậy… Mặc Ngôn nhìn nhìn quần áo của mình, cũng đã bị xé thành vải rách, vắt vẻo ở trên người, không che giấu được chỗ cần che. ( hehe)
Thương Minh ngồi dưới đất, ôm y vào lòng.
Mặc Ngôn giãy dụa muốn đứng lên, chạy ra ngoài, nhưng mới chạy được hai bước, liền phát hiện —— dáng dấp này của y nếu chạy ra ngoài, không phải là trần truồng mà chạy sao?
Đành phải quay thân trở về trong động, đối mặt Thương Minh vẫn đang nhìn y, Mặc Ngôn hận không thể tìm cái hố chui xuống.
“Ngươi vẫn ổn chứ?" Thương Minh cẩn thận từng li từng tí một hỏi.
Mặc Ngôn không đáp, nhớ lại bản thân đã giúp hắn giải quyết, mặt không khỏi muốn bỏng chết luôn, ở đâu có sức nói chuyện.
“Xin lỗi… Ta không phải cố ý." Thương Minh ở trong lúc Mặc Ngôn hôn mê, đã cân nhắc qua rất nhiều lần nên nói thế nào, đợi tới nước đã đến chân hắn vẫn chưa tìm được từ thích hợp.
“Ta… Ta đã cảnh cáo ngươi… Không phải ta cố ý muốn xâm phạm ngươi… Gáy ngươi có vết thương…" Thương Minh nói chuyện có hơi lộn xộn, lại rất nhanh làm rõ tâm tư.
“Ngày đó ngươi đi rồi… Ta… Long Tộc đều như vậy, ta đã kiềm chế mãnh liệt, chỉ sợ tổn thương ngươi, cho nên mới đánh đuổi ngươi đi, vốn nghĩ hơn mười ngày sau qua đi là có thể khôi phục bình thường, không ngờ là vào lúc này người lại đến…"
“Ừm." Mặc Ngôn đáp một tiếng nhỏ, căn bản không biết nói gì mới tốt.
“Ta chưa từng làm bao giờ, cho nên mới kích động, kiềm chế không được cắn cổ của ngươi, uống máu ngươi." Thương Minh nói, “Nếu như ngươi thấy không vui, thì cắn lại ta là được." Hắn đưa cổ đưa tới trước mặt Mặc Ngôn.
“Ừm." Mặc Ngôn chỉ đáp một tiếng, không nói thêm gì nữa.
“Máu của ngươi giúp ta khôi phục thần trí, cho nên ta mới biết thân phận của ngươi. Ngươi quá nhỏ yếu, hành tẩu bên ngoài như vậy rất nguy hiểm." Thương Minh khi nói tới chuyện này, tốc độ nói đã khôi phục bình thường, hắn tiến lên một bước, đi tới trước mặt Mặc Ngôn: “Thượng cổ thần chỉ, người người ước mà không được, đối với tu sĩ mà nói, càng là bảo vật ngàn năm khó gặp. Nhưng máu thịt của ngươi với ta mà nói, chỉ có tác dụng kiềm chế, nên ta sẽ không thèm muốn nó. Đi theo ta, ta sẽ bảo vệ ngươi cả đời."
Mặc Ngôn ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Thương Minh.
Quá một lát sau, y nói ra một câu không đầu không đuôi: “Hãy biến thành rồng."
“Cái gì?" Thương Minh không rõ.
Mặc Ngôn nhìn cặp mắt kia rất quen thuộc, không chỉ xuất hiện ở trong mơ, mà còn xuất hiện ở trong mặt huyết mâu trước mắt này, y nói như chặt đinh chém sắt: “Biến thành rồng."
Thương Minh theo lời hóa thân, khói đen tản đi, Cự Long nằm rạp ở trước mặt thiếu niên. ( Mới sơ múi tý thui, em nó bảo gì đã nghe lấy rùi, ôn nhu công a~~~).
Mặc Ngôn đi từng bước một tới chỗ Cự Long, đầu rồng cao hơn cả y, Mặc Ngôn đưa tay ra sờ mũi rồng.
Vảy toàn thân thuần đen, con ngươi đỏ như máu, chỉ có một chỗ nhìn hơi đặc biệt, đó là ở trên sống mũi rồng, có một khối vảy màu trắng.
Khi hóa thành hình người, khối vảy màu trắng chỉ là một cái lông nhỏ, căn bản không nhìn thấy rõ.
Khi biến thành thân rồng, Mặc Ngôn xem rõ rõ ràng ràng.
Không sai được!
Mặc dù lúc đó ý thức hỗn loạn, ngơ ngơ ngác ngác, nửa mê nửa tỉnh, nhưng cũng nhớ được, con Cự Long quấn quanh y phiên phúc trong biển, có con mắt màu đỏ ngòm, giữa tròng mắt và sống mũi, có một khối vảy màu trắng.
Là hắn! Kẻ đó chính là Thương Minh!
Hai mắt Cự Long nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt.
Thấy vẻ mặt thiếu niên biến hóa bất định, vừa như thương tâm, lại như quyết tuyệt.
“Ngươi vừa nói sẽ bảo vệ ta cả đời? Tại sao?" Mặc Ngôn hỏi.
Trong lòng Thương Minh không hiểu sao lại gấp gáp, hắn có một loại dự cảm mãnh liệt không tốt.
“Bởi vì ta vừa giúp ngươi? Bởi vì ta sơ giải ** cho ngươi?" Mặc Ngôn tiếp tục hỏi.
Thương Minh cuống lên: “Phải! Không… Cũng không hoàn toàn như…"
Khóe miệng Mặc Ngôn lộ ra một nụ cười nhạt: “Ta sẽ không đi với ngươi… Bởi vì… Ta không tin mấy lời đó của ngươi! Ngươi và ta từ nay về sau, ân đoạn nghĩa tuyệt, ngươi đừng tới tìm ta, ta cũng không đi tìm ngươi."
Nói xong, Mặc Ngôn cũng không quay đầu lại cất bước ra khỏi sơn động.
Đúng, y không tin hắn.
Chỉ vẻn vẹn không tới nửa ngày dây dưa, mà hắn đã dễ dàng ước nguyện, kiếp trước ở trong biển phiên phúc mấy tháng thì sao? Vì sao khi y chịu khổ, không thấy Cự Long xuất hiện?
Nếu chỉ tiếp xúc da thịt đã có thể khiến cho hắn sinh ra ý muốn bảo hộ, vậy đứa con kiếp trước thì sao? Khi bị người nuốt chửng, thì Cự Long chưa từng xuất hiện.
Mặc Ngôn bước nhanh ra khỏi sơn động, không khí lạnh lẽo làm y không khỏi rùng mình.
Khi đó, bầu không khí bên trong động quá mức ám muội, quá mức ấm áp, làm cho y không tự chủ được muốn tìm kiếm sự ấm áp an toàn hơn nữa.
Nhưng mà, sau khi ra khỏi sơn động, không khí lạnh lẽo nhào tới trước mặt xông thẳng tới đại não Mặc Ngôn, mới làm cho y nhanh chóng tỉnh lại.
Kiếp trước, hai người có sự ràng buộc sâu, vào lúc y gặp xui xẻo, Cự Long lại không xuất hiện.
Kiếp này, sao y có thể tin hắn nữa, tin theo lời thề của hắn, sẽ bảo vệ y cả đời?
Huống chi, được sống lại lần nữa, đã là ân lớn trời ban, chuyện y cần làm không phải là việc trầm luân vào tình ái, lúc đó khi y phi thần vào bánh xe, đã từng lập ra lời thề, chưa bao giờ từng quên.
Nếu có kiếp sau, chắc chắn nhớ kỹ chuyện kiếp này, coi đây là cái gương, không được dễ dàng tin tưởng, không được dễ dàng giao phó trái tim, càng không được vì bất luận ai mà sống. Kiếp này, chắc chắn phải làm cho cuộc sống của y thật tốt.
Mặc Ngôn nhanh chóng rời đi, tìm một chỗ rừng cây không người, dùng tuyết lau rửa sạch sẽ thân thể, rồi tới nông trang phụ cận trộm một bộ quần áo xong mới bí mật về thành.
Đã nửa đêm, Hồng Nho Văn không ở cửa ôm cây đợi thỏ nữa, từ lúc Mặc Ngôn trở về phòng vẫn chưa bị bất kỳ chuyện gì quấy nhiễu.
Khi y nằm trên giường trở mình, cảm nhận được Long Châu trước ngực cọ vào da của mình rồi lăn xuống.
“Thì ra, Cự Long kia là hắn…" Trong đầu Mặc Ngôn có chút âm u.
“Vốn còn tưởng chỉ là một tên Ác Long bình thường, sợ hãi Trảm Long Đài nên mới không dám tới cưu. Lại không ngờ rằng chính là tôn chủ Ma giới…" Mặc Ngôn không hiểu sao có một trận co rút trong lòng, giống như có cái gì đó chèn ép trái tim, gây đau nhẹ: “Hắn có sức mạnh như vậy, lại không hề xuất hiện… Có thể thấy được, không phải là một người có thể giao phó tin tưởng… Đương nhiên… Những chuyện trước kia hắn làm, thì ra chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước…"
Mặc Ngôn nhắm mắt, y nên vui mừng vì đúng lúc nhận rõ con người Thương Minh.
Nhưng lại không biết tại sao, khi biết rõ kiếp trước Thương Minh có năng lực lại không tới cứu mình, thậm chí ngay cả đứa con cũng mặc kệ, trong lòng y không khỏi đau đớn khó chịu.
Kiếp trước hắn cứu ta trong biển, kiếp này ta ở sơn động giúp hắn, ân nghĩa đã hoàn." Mặc Ngôn tự nhủ xong “Sau này sẽ không gặp hắn nữa… Người như vậy, nhất định không nên tiếp tục kết giao."
Y chìm vào mộng đẹp, trong trạng thái không phát hiện ra, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ.
Tất cả ân oán còn chưa hoàn thành, phải đem nó thành quá khứ.
__________
Mặc Ngôn a~~, em đừng tự ngược, không phải anh Minh cố ý đâu, thiệt thiệt đó…
“Mặc Ngôn… Ngươi có biết hay không, bản thân đã lao vào nguy hiểm thế nào…" Thương Minh thấp giọng thì thầm, còn người vẫn rơi vào hôn mê thì không nghe thấy.
“Thượng cổ thần chỉ nhỏ yếu, lại dám hành tẩu khắp nơi… Thực sự là… Ngốc muốn chết. " Trong lời nói kéo theo một tia cưng chiều, một tia oán giận.
“Dám, còn dám trở về tìm ta… Còn nói muốn giúp ta… Thật không biết tự lượng sức mình." Nếu Thương Minh không uống máu thần chỉ, cứ đè ép ** trong lòng, chỉ sợ Mặc Ngôn đã chết, còn chết trong lúc điên đảo **.
Thương Minh ôm cánh tay càng chặt, đúng vào lúc này, hắn cúi đầu nhìn người trong ngực, lần đầu tiên cảm nhận được tư vị động lòng.
Mà người trong ngực, lông mày đang cau lại, cánh môi run run, dường như đang trầm luôn trong ác mộng vĩnh viễn không tỉnh lại.
Mặc Ngôn mơ thấy ác mộng.
Trong mộng, y mơ trở về kiếp trước, Hồng Nho Văn trở mặt, Bạch Liên hung tàn.
Y bị nói xấu trộm cắp bí tịch Bạch gia, uống xuân dược rồi bị ném vào trong biển, nước chảy bèo trôi, cho rằng sẽ chết đi như thế.
Dưới biển sâu, một Cự Long huyết mâu chợt hiện ra, âm giọng trầm thấp: “Ngươi sao vậy? Muốn ta giúp gì không?"
Mặc Ngôn như nắm được nhánh cỏ cứu mạng, nắm chặt lấy lợi trảo Long.
Ngay sau đó, y bị Long thần quấn quanh, thiêu hủy thần trí, mê loạn tinh thần, chỉ nhớ rõ bản thân bị quấn đến nghẹt thở, lại có cảm giác như bị đưa đến chân trời.
Con mắt màu đỏ ngòm vẫn nhìn y, mãi đến tận khi y lâm vào hôn mê.
Y không quên được bản thân đã từng gặp chuyện này, càng thêm không quên được y bị hàm oan.
Trong hôn mê, y cứ lặp gọi hai chữ —— Côn Sơn, Côn Sơn…
Chờ tới lúc y tỉnh lại, đã nằm ở ngay trên đất Côn Sơn, đập vào mắt là cảnh tiên khí mây mù, mà trong đám mây mờ ảo, đột nhiên biến thành Hồng Thông Thiên cầm lợi kiếm trong tay, mổ bụng lấy thai.
“Không!" Mặc Ngôn kêu thảm thiết, nhìn miệng vết thương ở bụng, bị giam ở Trảm Long Đài Côn Sơn, tiếng ca lượn lờ bay vào tù thất.
“Duy ninh Côn Sơn, thăng nhật đạp nguyệt, ngao du trung hải, … Bất sinh bất diệt, bay thẳng cửu tiêu…"
“Sư phụ Đan Dương Tử của ngươi, là nhân vật nhất đẳng. Tổ sư khai sơn Côn Sơn, thì càng tài giỏi hơn… Thời gian Côn Sơn cực thịnh, dù là ai khi nhắc tới ông, đều muốn giơ ngón tay cái lên, nói một tiếng tài giỏi! Khen một tiếng tiên phong đạo cốt chân chính…" Một âm thanh mịt mờ, ẩn giấu sau tiếng ca.
Có thể Mặc Ngôn không nghe thấy thnah âm này, ở trong mơ, y chỉ nhìn thấy tay Hồng Thông Thiên cầm lợi kiếm, đi về phía y càng lúc càng gần.
“Không!!" Mặc Ngôn tỉnh lại từ trong mộng, thân thể nảy lên, lại bị một cánh tay khác siết mạnh lại.
Lúc đầu u còn nổi cơn giãy dụa, giãy dụa giống như lúc trước khi chết, nhưng cánh tay kia lại cứng rắn như núi, nên không thoát được.
“Mặc Ngôn… Mặc Ngôn… Đừng sợ, là ta! Là ta, Thương Minh!"
Mặc Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
Tròng mắt màu đỏ ngòm, mái tóc dài màu đen, cùng với khuôn mặt anh tuấn như được tạc tượng.
Cả người Mặc Ngôn chảy đầy mồ hôi lạnh, mà cánh tay cùng lồng ngực rộng rãi kia, trước sau vẫn vững vàng ôm chặt lấy y.
“Đừng sợ! Có ta ở đây, không có cái gì phải sợ…" Giọng Thương Minh trầm thấp, ôn hòa lại kiên định, mang đến sức mạnh khiến y trấn định.
Mặc Ngôn dần dần bình tĩnh lại, có chút mê man nhìn cặp mắt kia.
Hai mắt giống như đúc mắt Cự Long trong mộng.
Nhưng mà, theo cặp mắt đó nhìn xuống, mới nhớ tới đã xảy ra chuyện gì.
Thương Minh không mặc quần áo, không những như vậy… Mặc Ngôn nhìn nhìn quần áo của mình, cũng đã bị xé thành vải rách, vắt vẻo ở trên người, không che giấu được chỗ cần che. ( hehe)
Thương Minh ngồi dưới đất, ôm y vào lòng.
Mặc Ngôn giãy dụa muốn đứng lên, chạy ra ngoài, nhưng mới chạy được hai bước, liền phát hiện —— dáng dấp này của y nếu chạy ra ngoài, không phải là trần truồng mà chạy sao?
Đành phải quay thân trở về trong động, đối mặt Thương Minh vẫn đang nhìn y, Mặc Ngôn hận không thể tìm cái hố chui xuống.
“Ngươi vẫn ổn chứ?" Thương Minh cẩn thận từng li từng tí một hỏi.
Mặc Ngôn không đáp, nhớ lại bản thân đã giúp hắn giải quyết, mặt không khỏi muốn bỏng chết luôn, ở đâu có sức nói chuyện.
“Xin lỗi… Ta không phải cố ý." Thương Minh ở trong lúc Mặc Ngôn hôn mê, đã cân nhắc qua rất nhiều lần nên nói thế nào, đợi tới nước đã đến chân hắn vẫn chưa tìm được từ thích hợp.
“Ta… Ta đã cảnh cáo ngươi… Không phải ta cố ý muốn xâm phạm ngươi… Gáy ngươi có vết thương…" Thương Minh nói chuyện có hơi lộn xộn, lại rất nhanh làm rõ tâm tư.
“Ngày đó ngươi đi rồi… Ta… Long Tộc đều như vậy, ta đã kiềm chế mãnh liệt, chỉ sợ tổn thương ngươi, cho nên mới đánh đuổi ngươi đi, vốn nghĩ hơn mười ngày sau qua đi là có thể khôi phục bình thường, không ngờ là vào lúc này người lại đến…"
“Ừm." Mặc Ngôn đáp một tiếng nhỏ, căn bản không biết nói gì mới tốt.
“Ta chưa từng làm bao giờ, cho nên mới kích động, kiềm chế không được cắn cổ của ngươi, uống máu ngươi." Thương Minh nói, “Nếu như ngươi thấy không vui, thì cắn lại ta là được." Hắn đưa cổ đưa tới trước mặt Mặc Ngôn.
“Ừm." Mặc Ngôn chỉ đáp một tiếng, không nói thêm gì nữa.
“Máu của ngươi giúp ta khôi phục thần trí, cho nên ta mới biết thân phận của ngươi. Ngươi quá nhỏ yếu, hành tẩu bên ngoài như vậy rất nguy hiểm." Thương Minh khi nói tới chuyện này, tốc độ nói đã khôi phục bình thường, hắn tiến lên một bước, đi tới trước mặt Mặc Ngôn: “Thượng cổ thần chỉ, người người ước mà không được, đối với tu sĩ mà nói, càng là bảo vật ngàn năm khó gặp. Nhưng máu thịt của ngươi với ta mà nói, chỉ có tác dụng kiềm chế, nên ta sẽ không thèm muốn nó. Đi theo ta, ta sẽ bảo vệ ngươi cả đời."
Mặc Ngôn ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Thương Minh.
Quá một lát sau, y nói ra một câu không đầu không đuôi: “Hãy biến thành rồng."
“Cái gì?" Thương Minh không rõ.
Mặc Ngôn nhìn cặp mắt kia rất quen thuộc, không chỉ xuất hiện ở trong mơ, mà còn xuất hiện ở trong mặt huyết mâu trước mắt này, y nói như chặt đinh chém sắt: “Biến thành rồng."
Thương Minh theo lời hóa thân, khói đen tản đi, Cự Long nằm rạp ở trước mặt thiếu niên. ( Mới sơ múi tý thui, em nó bảo gì đã nghe lấy rùi, ôn nhu công a~~~).
Mặc Ngôn đi từng bước một tới chỗ Cự Long, đầu rồng cao hơn cả y, Mặc Ngôn đưa tay ra sờ mũi rồng.
Vảy toàn thân thuần đen, con ngươi đỏ như máu, chỉ có một chỗ nhìn hơi đặc biệt, đó là ở trên sống mũi rồng, có một khối vảy màu trắng.
Khi hóa thành hình người, khối vảy màu trắng chỉ là một cái lông nhỏ, căn bản không nhìn thấy rõ.
Khi biến thành thân rồng, Mặc Ngôn xem rõ rõ ràng ràng.
Không sai được!
Mặc dù lúc đó ý thức hỗn loạn, ngơ ngơ ngác ngác, nửa mê nửa tỉnh, nhưng cũng nhớ được, con Cự Long quấn quanh y phiên phúc trong biển, có con mắt màu đỏ ngòm, giữa tròng mắt và sống mũi, có một khối vảy màu trắng.
Là hắn! Kẻ đó chính là Thương Minh!
Hai mắt Cự Long nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt.
Thấy vẻ mặt thiếu niên biến hóa bất định, vừa như thương tâm, lại như quyết tuyệt.
“Ngươi vừa nói sẽ bảo vệ ta cả đời? Tại sao?" Mặc Ngôn hỏi.
Trong lòng Thương Minh không hiểu sao lại gấp gáp, hắn có một loại dự cảm mãnh liệt không tốt.
“Bởi vì ta vừa giúp ngươi? Bởi vì ta sơ giải ** cho ngươi?" Mặc Ngôn tiếp tục hỏi.
Thương Minh cuống lên: “Phải! Không… Cũng không hoàn toàn như…"
Khóe miệng Mặc Ngôn lộ ra một nụ cười nhạt: “Ta sẽ không đi với ngươi… Bởi vì… Ta không tin mấy lời đó của ngươi! Ngươi và ta từ nay về sau, ân đoạn nghĩa tuyệt, ngươi đừng tới tìm ta, ta cũng không đi tìm ngươi."
Nói xong, Mặc Ngôn cũng không quay đầu lại cất bước ra khỏi sơn động.
Đúng, y không tin hắn.
Chỉ vẻn vẹn không tới nửa ngày dây dưa, mà hắn đã dễ dàng ước nguyện, kiếp trước ở trong biển phiên phúc mấy tháng thì sao? Vì sao khi y chịu khổ, không thấy Cự Long xuất hiện?
Nếu chỉ tiếp xúc da thịt đã có thể khiến cho hắn sinh ra ý muốn bảo hộ, vậy đứa con kiếp trước thì sao? Khi bị người nuốt chửng, thì Cự Long chưa từng xuất hiện.
Mặc Ngôn bước nhanh ra khỏi sơn động, không khí lạnh lẽo làm y không khỏi rùng mình.
Khi đó, bầu không khí bên trong động quá mức ám muội, quá mức ấm áp, làm cho y không tự chủ được muốn tìm kiếm sự ấm áp an toàn hơn nữa.
Nhưng mà, sau khi ra khỏi sơn động, không khí lạnh lẽo nhào tới trước mặt xông thẳng tới đại não Mặc Ngôn, mới làm cho y nhanh chóng tỉnh lại.
Kiếp trước, hai người có sự ràng buộc sâu, vào lúc y gặp xui xẻo, Cự Long lại không xuất hiện.
Kiếp này, sao y có thể tin hắn nữa, tin theo lời thề của hắn, sẽ bảo vệ y cả đời?
Huống chi, được sống lại lần nữa, đã là ân lớn trời ban, chuyện y cần làm không phải là việc trầm luân vào tình ái, lúc đó khi y phi thần vào bánh xe, đã từng lập ra lời thề, chưa bao giờ từng quên.
Nếu có kiếp sau, chắc chắn nhớ kỹ chuyện kiếp này, coi đây là cái gương, không được dễ dàng tin tưởng, không được dễ dàng giao phó trái tim, càng không được vì bất luận ai mà sống. Kiếp này, chắc chắn phải làm cho cuộc sống của y thật tốt.
Mặc Ngôn nhanh chóng rời đi, tìm một chỗ rừng cây không người, dùng tuyết lau rửa sạch sẽ thân thể, rồi tới nông trang phụ cận trộm một bộ quần áo xong mới bí mật về thành.
Đã nửa đêm, Hồng Nho Văn không ở cửa ôm cây đợi thỏ nữa, từ lúc Mặc Ngôn trở về phòng vẫn chưa bị bất kỳ chuyện gì quấy nhiễu.
Khi y nằm trên giường trở mình, cảm nhận được Long Châu trước ngực cọ vào da của mình rồi lăn xuống.
“Thì ra, Cự Long kia là hắn…" Trong đầu Mặc Ngôn có chút âm u.
“Vốn còn tưởng chỉ là một tên Ác Long bình thường, sợ hãi Trảm Long Đài nên mới không dám tới cưu. Lại không ngờ rằng chính là tôn chủ Ma giới…" Mặc Ngôn không hiểu sao có một trận co rút trong lòng, giống như có cái gì đó chèn ép trái tim, gây đau nhẹ: “Hắn có sức mạnh như vậy, lại không hề xuất hiện… Có thể thấy được, không phải là một người có thể giao phó tin tưởng… Đương nhiên… Những chuyện trước kia hắn làm, thì ra chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước…"
Mặc Ngôn nhắm mắt, y nên vui mừng vì đúng lúc nhận rõ con người Thương Minh.
Nhưng lại không biết tại sao, khi biết rõ kiếp trước Thương Minh có năng lực lại không tới cứu mình, thậm chí ngay cả đứa con cũng mặc kệ, trong lòng y không khỏi đau đớn khó chịu.
Kiếp trước hắn cứu ta trong biển, kiếp này ta ở sơn động giúp hắn, ân nghĩa đã hoàn." Mặc Ngôn tự nhủ xong “Sau này sẽ không gặp hắn nữa… Người như vậy, nhất định không nên tiếp tục kết giao."
Y chìm vào mộng đẹp, trong trạng thái không phát hiện ra, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ.
Tất cả ân oán còn chưa hoàn thành, phải đem nó thành quá khứ.
__________
Mặc Ngôn a~~, em đừng tự ngược, không phải anh Minh cố ý đâu, thiệt thiệt đó…
Tác giả :
Thiệu Hưng Thập Nhất