Trong Bụng Tên Khốn Kiếp Này Có Con Của Hắn
Chương 90
Đoàn Tình thật sự bắt đầu ngồi xe công cộng sinh hoạt, cũng may nhà bọn họ cách l đại thật sự không xa, không cần đổi xe, ngồi qua 10 trạm là tới,thẳng đến cửa trường học vô cùng tiện. Quan trọng hơn hết cậu với bộ dạng kham khổ này đi dạy thêm. Nhưng cậu vẫn còn là sinh viên nên cha mẹ phụ huynh đều không nguyện ý tin tưởng cậu cho dù cậu là làm việc ngoài giờ, cho dù tiếng Anh của cậu đã qua cấp 6, cho dù cậu đủ tiêu chuẩn lại còn nói lưu loát tiếng Anh.
Cậu ngồi xe công cộng cùng bạn học tìm người, mấy ngày nay chương trình học không nhiều lắm, tương đốinhàn rỗi, mà dạy kèm tiếng Anh kiếm được rất nhiều tiền, cậu cũng có hỏi qua mấy đứa bạn, họ nói rằng tiếng Anh nhiều hơn môn khác, mỗi giờ từ 30 đến 50, Đoàn Tình trong lòng nở nụ cười, tiền lương đúng là hơn nhiều so với Tần Thiệu, Tần Thiệu mệt chết mệt sống đi làm! Đoàn Tình cắn răng nhìn ra phong cảnh bên ngoài trong lòng nói không nên lời đây là cái tư vị gì, bên ngoài trời đang nóng, nóng đề mắt cũng đau rát! Đoàn Tình dùng sức quay đầu, cậu muốn đọc sách, cậu làm đến nơi đến chốn, cậu muốn đi tìm người để dạy thêm.
Đại khái là cha mẹ đều hy vọng con nình có thể thành long thành phượng, vì thế từ nhỏ liền bắt đầu tìm người dạy. Cho nên Đoàn Tình dạy là hai chị em, người chị 10 tuổi, đứa em 3 tuổi, cả hai đều phi thường xinh đẹp khả ái. Ân, cũng thực nghịch ngợm, hệt như Tiểu Kiều. Đoàn Tình nhìn bọn họ rất có kiên nhẫn, so với Tiểu Kiều có phần kiên nhẫn hơn. Đoàn Tình dạy học rất tốt, tiếng Anh giỏi hay không bất quá là do hoàn cảnh học tập, mưa dầm thấm đất. Đoàn Tình có thói quen cùng bọn họ nói chuyện bằng tiếng Anh, cậu sẽ dùng từ ngữ đơn giản từ ngữ ở hoàn cảnh nhất định giảng giải một lần, ví dụ như bọn họ thích ăn gì đó a, cảm thấy hứng thú món đồ chơi gì, đưa bọn họ ra ngoài chơi, nhìn thấy gì thì dùng tiếng Anh nói ra, ngày qua ngày bọn họ cuối cùng sẽ nhớ kỹ.
Về việc đi dạy của cậu, Tần Thiệu qua vài ngày liền biết, không có biện pháp a, hai người bọn họ đều ngồi xe công cộng để về nhà, vì thế lúc tan tầm có vài lần đụng mặt nhau trong tiểu khu, Tần Thiệu nhìn cậu ngồi xe công cộng có chút khó hiểu, kéo lại:"Ấu Đường?"
Đoàn Tình nhìn hắn đen mặt không muốn để ý đến hắn, Tần Thiệu lôi kéo cậu chậm rãi đi:"Sao không lái xe? Bị hư?" Đoàn Tình liếc mắt một cái:"Anh ngóng trông như vậy làm gì! Tôi không nghĩ gì cả."
Tần Thiệu sờ sờ đầu của cậu:"Hay tiết kiệm tiền cho anh?" Đoàn Tình nhìn hắn, Tần Thiệu có thể nhìn ra cậu đang nghĩ cái gì, này cũng rất đáng giận.
Đoàn Tình bỏ tay hắn ra đi nhanh về nhà, Tần Thiệu đi theo phía sau giải thích:"Ấu Đường, anh thật sự kiếm rất nhiều tiền. Em tin anh đi, cái việc kia thực có thể kiếm tiền." Hắn theo ở phía sau ầm ĩ, hệt như đứa trẻ sợ bị ghét bỏ!
Tần Thiệu nhìn hắn cũng không quay đầu lại cứ cắm đầu mà đi nên tiếp tục cằn nhằn:"Ấu Đường, anh thực có thể kiếm tiền, một tháng không 1000 cũng có 8000 mà!!" Trong tiểu khu có mấy bác gái đại gia kỳ quái nhìn hai người bọn họ, đây chính là mâu thuẫn trong gua đình. Đoàn Tình dừng bước quay đầu nhìn hắn một cái:"Anh cho rằng tôi là đồ ngốc hay sao!" Nếu một mỗi ngày khuân vác có thể làm ra 1000, vậy mọi người đều đổ xô đi hết rồi.
Tần Thiệu hắc hắc cười:"Em rốt cuộc chịu nói chuyện với anh rồi……"
Tần Thiệu hắc hắc cười:"Ngươi rốt cuộc chịu theo ta nói chuyện ……"
Đoàn Tình hiện tại không có tâm tình tốt như hắn, sắc mặt lạnh như băng. Tần Thiệu nhìn cậu cùng mấy bác gái cười cười, lôi kéo Đoàn Tình đi đến góc đình. Đoàn Tình đến gắt gso gỡ tay Tần Thiệu ra, Tần Thiệu nhìn cậu cười:"Ấu Đường, em có chuyện gì thì có thể nói với anh." Đoàn Tình quay đầu:"Anh có bao giờ chịu nghe chuyện tôi nói đâu!"
Tần Thiệu mím môi:"Anh đi công trường vì đây là công việc của ta, anh nghĩ mọi người không cần biết đến. Em còn phải đến trường, Tiểu Kiều còn nhỏ……"
“Cho nên, anh đem hai người bọn tôi xem như người vô hình! Tần Thiệu! Tôi cũng là Tiểu Kiều, khụ," (ý em bảo em cũng cha Tiểu Kiều)
Nhìn thấy trong mắt Tần Thiệu có chút cảm động, Đoàn Tình hung hăng cắt ngang:“Không phải tôi lo cho anh mà là tôi và Tiểu Kiều không muốn mắc nợ anh! Đỡ phải phiền phức về sau!"
Tần Thiệu không nói gì chỉ chăm chú nhìn Đoàn Tình bằng ánh mắt ôn hòa, nhìn một cái cố chấp, Đoàn Tình quay đầu, bọn họ tiểu khu này càng ngày càng khang trang, ân, vừa tới thời điểm tiêu điều nhìn không vừa mắt, trước mắt đều là tuyết đọng. Hiện tại khắp nơi đều là hoa cỏ, bất tri bất giác mới nhớ ra bọn họ chuyển đến đây đã 9 tháng, 9 tháng qua đúng là thật có nhiều biến động. Hoa cỏ còn như vậy, huống chi là người. Tâm người khó đoán, ngay cả cậu cũng không hiểu, huống chi là dò đến tâm Tần Thiệu.
Đoàn Tình nhìn thoáng qua sánh mắt trời rồi nở nụ cười:“Tần Thiệu anh trở về đi, trở về làm đại thiếu gia. Không cần phải theo chúng tôi cùng một chỗ chịu khổ nữa. Hai chúng ta cũng không có một mối quan hệ gì"
Chúng ta không có mối quan hệ gì với nhau. Hắn mặc có oán cậu cũng được, cậu không muốn vì mình mà kéo hắn xuống nước, rồi ngày nào đó hắn sẽ cảm thấy hối hận. Ngày đó hắn chắc chắn sẽ về nhà, còn cậu cả đời này cũng không về nữa. Cậu sợ mình sẽ lún sâu vào hố không đáy, đến ngày đó sẽ cảm thấy mất mát cho nên, còn không bằng sớm chấm dứt, đau dài không bằng đau ngắn.
Tần Thiệu nhìn cậu một hồi cười ấm áp, Đoàn Tình không có quay, thủ nắm chặt lan can, khớp xương rõ ràng. Tần Thiệu nhìn thấy bóng dáng cương trực ấy, trong mắt có chút mơ hồ, Tần Thiệu vươn tay ôm bả vai:“Đồ không lương tâm! Nhanh như vậy không muốn anh nữa rồi.." Đoàn Tình náo loạn, cậu hiện tại đang nói chuyện nghiêm túc mà cái tên hỗn đản này cứ càn rỡ, nói năng ngọt xớt! Tần Thiệu đem cậu dùng sức ôm lấy, cầm tay ghé vào lỗ tai cười thì thào:“Ấu Đường, anh sẽ không đi đâu hết, em ghét bỏ anh thế nào, anh cũng không đi. Em đánh gãy chân anh cũng sẽ bò tới cạnh em!"
Đoàn Tình tức giận:“Tần Thiệu! Tôi đang nói là thật! Anh có thể nghiêm túc chút không!" Tần Thiệu dùng sức không cho cậu quay đầu lại, không muốn nhìn thấy hắn đang rơi nước mắt, thật rất dọa người. Đoàn Tình nhìn hắn càng ôm càng chặt buồn bực:“Trước buông tôi ra, ở đây toàn là người!!!" Ôm ôm ấp áp còn ra thể thống gì!! Tần Thiệu thanh âm ong ong:“Em hứa không được đuổi anh đi, anh sẽ thả em ra."
Đoàn Tình không thể nhịn được nữa:“Tần Thiệu! Anh đừng ngây thơ như vậy được không! Tại sao anh không suy nghĩ chính chắn một chút! Làm đại thiếu gia không làm, tới đây để! Tôi không vì vậy mà đáp lại tình cảm của anh đâu!"
Tần Thiệu cười cười:“Anh nghĩ kĩ rồi, anh chính là muốn cùng em ở một chỗ! Ở với em, dù cho ăn xin, anh cũng sẽ làm để nuôi sống em!" Đoàn Tình chụp lấy hắn hắn:“Trước buông tôi ra!" Tần Thiệu ôm:“Không buông! Đồng ý ở chung với anh đi!"
Đoàn Tình bất đắc dĩ nở nụ cười, không đấu tranh, thanh âm có chút lãnh liệt:“Tần Thiệu, Đoàn Tình tôi chưa bao giờ miễn cưỡng ai. Tôi chính là cưỡng cầu nhiều năm thế này mới chịu nhiều đau khổ" Tần Thiệu dùng sức ôm. Đoàn Tình cũng muốn tốc chiến tốc thắng:“Tần Thiệu, anh rõ ràng không bỏ xuống được người nhà của mình. Anh có một gia đình viên mãn, có cha có mẹ, còn có em gái, còn có nhiều người thích anh như vậy, sao cứ khăng khăng đòi ở chung với tôi" Tần Thiệu ánh mắt đau đớn, hắn dùng sức ngửa đầu, ngực như có ai đó dùng dao cứa vào sâu thẫm bên trong, hắn rất muốn nói, Ấu Đường ngươi là em trai ruột của mình! Là người suốt đời này anh sẽ dùng mọi thứ để che chở..
Đoàn Tình động đậy không được cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì nói thẳng:“Anh không bỏ xuống được người nhà, cũng không phải loại người chịu thiệt, vô luận là cổ phiếu từ đầu tới cuối đều không chịu từ bỏ, thất bại cũng không có vạch rõ ngọn ngành tư lý, ủy thân vào công trường mỗi ngày còn không quên tự mình chú ý an toàn ……" Đoàn Tình ngẩng đầu thản nhiên nở nụ cười, kỳ thật không thể không thừa nhận này người này có nhiều chuyện như vậy. Đoàn Tình kỳ thật cũng không phải người không phân rõ phải trái, cũng không phải keo kiệt, năm xưa chuyện cũ đều cho qua, cũng không canh cánh trong lòng một đời, liên lụy người khác mệt mình, hại người hại mình.
Đoàn Tình vỗ vỗ tay Tần Thiệu:“Tần Thiệu, anh không bỏ xuống được người nhà, cũng không bỏ được Tần thị. Cho nên, không cần vì tôi mà ru rú ở công trường một đời, Đoàn Tình tôi không thể nhận được chân tình lớn như vậy. Tôi không muốn mắc món nợ chân tình này! Anh buông tôi ra đi, Tần Thiệu. Tôi thả anh tự do. Từ nay về sau sau, chúng ta hai người vĩnh viễn không liên quan, không thiếu nợ nhau." Đoàn Tình nói một cách quyết liệt, Tần Thiệu nói chấm dứt công trình liền không làm, nhưng cậu không tin, cậu thật sự cảm nhận được kiếm tiền không dễ, Tiểu Kiều hiện giờ cũng cần rất nhiều tiền.
Tần Thiệu ôm cậu tâm tình đã dần dần an ổn, nhẹ nhàng buông ra, đặt hay tay lên vai cậu từng câu từng từ nói:“Ấu Đường, anh lặp lại lần nữa, đời này cũng sẽ không rời bỏ em, sẽ không rời bỏ Tiểu Kiều. Em chính là người biết rõ nguyên nhân, anh thích tiểu kiều, anh còn yêu em, yêu rất nhiều!" Đoàn Tình ánh mắt tối đen như trước, Tần Thiệu cười cười:“Anh đúng là bỏ không được người nhà, mà em chính là người nhà của anh, em cùng Tiểu Kiều chính là người nhà của anh, là thứ mà anh phấn đấu sống tiếp nửa đời còn lại. Anh không bỏ xuống được Tần thị, đó là bởi vì Tần thị có của cổ phiếu của em. Anh biết, em không tham 10% cổ phần kia, anh cũng vậy"
Tần Thiệu nắm tay cậu tiếp tục nói:“15 tuổi anh đã ly khai khỏi Tần gia.10 năm vô dụng chưa đụng đến một phân tiền của Tần thị. Anh chính hận chết Tần thị." Đoàn Tình không hiểu lắm, Tần Thiệu cũng không muốn giải thích lý do hắn sinh ra là vị lợi ích gia tộc giữa hai nhà, cái này cũng không tốt đẹp gì để nói ra.
Tần Thiệu tiếp tục nói:“Em nói anh chính người không thể chịu thiệt, em có thể hay không giải thích cho lão công nghe một chút, em cho rằng lão công ta là long truyền nhân? Vậy con chúng ta là long tử long tôn……" Đoàn Tình dùng sức đạp một cái lên chân.
Tần Thiệu há miệng tỏ vẻ đau,, Đoàn Tình quát lớn:“Xứng đáng."
Tần Thiệu tiếp tục cười cười:“Cái kia, lão công anh quả thật là có ý tưởng. Sống ở công trường cũng là tạm thời, công trường kiếm tiền nhiều, nhưng cũng là tiền mồ hôi nước mắt, một phút đồng hồ kiếm một phần tiền, cho nên anh muốn dùng sức mình kiếm tiền. Cho nên, anh trên cơ bản không có thời gian ở bên cạnh em và Tiểu Kiều. Anh cũng không muốn như vậy. Cho nên, anh nghĩ kĩ rồi, chờ anh hoàn tành xuông mục naày, thanh tiền xong tất cả khoản tiền, anh liền đổi nghề, chúng ta mở một chỗ sửa tân trang ô tô cải, đó mới chính là thứ anh thích." Nhìn thấy ánh mắt Đoàn Tình dịu đi, Tần Thiệu cười cười tiếp tục nói:“Ân, chờ chúng ta giải quyết xong vấn đề sinh kế, Tiểu Kiều đi học, hai chúng ta tiếp tục mở một vườn trà, đi dưỡng lão……"
Câu sau hắn nói là vô nghĩa, Đoàn Tình nhắm chặt mắt chọn trọng điểm hỏi:“Tân trang ô tô?" Tần Thiệu cười cười:“Đúng, xe em đang chạy là cực phẩm đó, sốc lắm phải không?" Nhìn Đoàn Tình gật đầu, Tần Thiệu cười thực tự hào:“Anh đem một chiếc phổ thông tân trang thành như vậy, vô luận là tốc độ hay là ngoại hình, lão công anh đều được!!!" Đoàn Tình vốn thực cảm thấy hứng thú, nhưng bị vài tiếng lão công này cảm thấy có chút ghê tởm, Tần Thiệu luôn luôn buộc cậu thừa nhận thật sự là phiền chết người! Đoàn Tình khoát tay:“Được rồi, được rồi. Vậy anh cần bao nhiêu, tôi nơi này còn có 5 vạn, không có tác dụng."
Tần Thiệu cười cười:“Yên tâm chờ đến thời điểm. Ân, lanh lấy em 5 vạn, vậy em là đại cổ đông của anh!" Đoàn Tình cười nhạo:“Vậy chắc cũng không lớn mấy đi?" Tần Thiệu cười cười:“Chúng ta về sau càng làm càng lớn." Đoàn Tình thắc mắc:“Được không, ở đây không nhiều a?" Tần Thiệu gật gật đầu:“Đúng không nhiều, cho nên chúng ta gia tăng nghiệp vụ, rửa xe a, chúng ta đều làm, làm đến nơi đến chốn làm! nhất định sẽ càng làm càng tốt. Em tin tưởng anh đi"
Đoàn Tình khụ thanh:"Không tin"
Tần Thiệu bĩu môi:“Em vừa rồi cũng không tin ta, ghét bỏ muốn đem anh đuổi đi." Đoàn Tình nhìn hắn bộ dạng này chọt chọt tay:“Được rồi, chúng ta về nhà đi."
Tần Thiệu kéo cậu lại:“Đợi đã, anh còn có chuyện chưa nói xong."
Đoàn Tình đành phải chờ hắn:“Có chuyện gì nói mau."
Tần Thiệu nhìn nhìn bốn phía ho một cái, Đoàn Tình nhíu mày, bản năng cảm giác hắn sắp nói không phải thứ hay ho gì. Quả nhiên Tần Thiệu bối lời kịch:“Từ hôm nay trở đi, anh nguyện ý đem Ấu Đường thành một nửa của mình, từ hôm nay trở đi có nhau,, vô luận là tốt là xấu, giàu có hay bần cùng, bệnh tật hay khỏe mạnh đều yêu thương lẫn nhau, quý trọng, chỉ có cái chết mới có thể tách rời hai ta. Đời này kiếp này, vĩnh không phân ly." Tần Thiệu nói rất rõ ràng, đặc biệt cường điệu câu cuối cùng, đây là vì Đoàn Tình ban nãy nói không muốn mắc nợ hắn!
Đoàn Tình nhảy dựng lên, không biết học bao lâu àm có thể nói trôi chảy như vậy. Tần Thiệu tiếp tục nói:“Cho nên Ấu Đường, em tin anh một lần nữa được không? Tin tưởng anh đời này sẽ ở bên em. Vô luận sinh lão bệnh tử, vô luận là anh……" Đoàn Tình cắt lời:"Tôi biết rồi"
Tần Thiệu đại hỉ bắt đầu sờ túi vải, sờ một hồi mặt suy sụp:“Nhẫn không mang……" Đoàn Tình náo loạn:“Được rồi, đừng dọa người! Chúng ta về nhà đi." Lãng mạn cũng phải đổi địa điểm. Trong nhà còn có một đám người chờ bọn họ. Tần Thiệu kéo lại:“Đợi đã, lập tức ổn thôi." Thật vất vả mới cầu hôn, như thế nào cũng muốn có nhẫn đính ước.
Đoàn Tình nhìn hắn bay đến khu vườn, không được tự nhiên làm ra hai cái chiếc nhẫn, đeo trên tay Đoàn Tình. Đoàn Tình nhìn nhẫn này có chút buồn bực, đây là cỏ a! Tần Thiệu đem một cái khác đeo trên tay mình cao hứng:“Chúng ta về nhà đi. Anh làm vòng hao cho Tiểu Kiều" Mắt thấy hắn lại muốn đi bứt hao cỏ, Đoàn Tình kéo lại:“Đi mau, cái này gọi là phá hư của công! Sẽ bị phạt tiền đó!" Tần Thiệu lôi kéo tay hắn trở về nhà, Đoàn Tình vào cửa tliền đem nhẫn thả lại vào túi, Tần Thiệu nhìn hắn không vứt đi mà đặt ở trong túi áo liền cao hứng, bản thân cũng cất đi.
Ăn cơm chiều xong ôm Tiểu Kiều, Tần Thiệu cùng Đoàn Tình, Hàn Dũ, Tiểu Hồng xem TV, Tiểu Kiều sờ sờ đào đào một hồi lấy nhẫn ra, sau đó để lại trong miệng cắn cắn, đợi đến khi Tần Thiệu phát hiện đã ăn một nửa, Tần Thiệu khẩn trương:“Con trai, cái này không thể ăn, không phải lá trà không thể ăn,, phun ra……." Tiểu Kiều theo thói quen, vừa mới bắt đầu là ăn đóa hoa, sau này là dùng trà diệp, hiện tại thế phát triển đến ăn lá cây, tuy rằng là ăn một chút phun ra, nhưng thói quen này cũng không tốt mấy, Hàn Dũ bên cạnh nói:“Tiểu Kiều, thói quen này không tốt a, con là con thỏ sao?"
Tiểu Kiều hừ hừ, không thể ăn, tiểu gia hỏa thè lưỡi, Đoàn Tình lấy tay cố định miệng con trai mở ra kiểm tra một phen, xác định tiểu bao tử không có nuốt xuống về phía sau nhẹ nhàng thở ra, sờ sờ cái mặt:“Chỉ có biết ăn thôi!" Tiểu Kiều trong lòng muộn phiền ô ô, Tần Thiệu cười cười:“Con trai cưng, lần sau chúng ta không ăn a. Baba biết con đang phát triển, có chút ngứa răng a." Tần Thiệu rất sủng nịch tiểu hài tử này, không chỉ là vì đây là con của mình, là bởi vì Tiểu Kiềusinh non, phát dục muộn hơn so với đứa trẻ bình thường, hiện tại 9 tháng mà mới có 4 cái răng. Đứa trẻ khác 9 tháng đã biết đứng lên, nhưng Tiểu Kiều vẫn chưa làm được, Tần Thiệu là đang đau lòng a. Đoàn Tình xem hắn thở dài chưa nói cái gì, cùng Tiểu Kiều chơi. Tần Thiệu đem hai cái nhẫn làm thành vòng dây đeo trên cổ cho con, ân không sợ Tiểu Kiều ăn, cũng không sợ ném đi. Hắc hắc, vẹn toàn đôi bên.
Đoàn Tình cùng Tiểu Hồng, Hàn Dũ,Tần Thiệu, tuyên bố với bọn họ cậu tìm được hai người để dạy thêm, do năm ba cần thực tập, cậu nhàn rỗi không có việc gì nên tìm người thực tập một chút.
Tiểu Hồng hỏi trước:“Gần đây học khóa nhiều không?"
Đoàn Tình gật gật đầu:“Năm ba nên rất ít, chỉ có buổi sáng, buổi chiều chỉ có thứ sáu đi công trường thực tập." Tiểu Hồng thở dài không biết cho cậu tiền như thế nào, tiểu hài tử này tiền của ai cũng không lấy, vô luận là Đoàn Huyên hay là Đoàn Tĩnh Viễn, cậu đều không muốn, Tiểu Hồng cũng không có biện pháp gì..
Hàn Dũ không phát biểu ý kiến, y đứng trên lập trường một nam nhân, Đoàn Tình là con người kiêu ngạo, cho rằng là nam nhân nên đỉnh thiên lập địa. Tần Thiệu cười hỏi hắn:“Em dạy cái gì?" Đoàn Tình rõ ràng nói:“tiếng Anh" Tần Thiệu tiếp tục hỏi:“Mấy giờ, cả ngày sao?" Đoàn Tình lắc lắc đầu:“Không phải, có hai tiểu hài tử,buổi chiều thứ hai đến thứ năm từ 4h đến 6h, thêm vào buổi sáng thứ bảy, cuối tuần một buổi sáng." Vượt khỏi Đoàn Tình dự kiến, Tần Thiệu không có phản đối chỉ là nhẹ nhàng mà hỏi:“Có mệt hay không?"
Đoàn Tình nhìn hắn không phản đối trong lòng dễ chịu hơn, dù sao cũng là chuyện của cậu, là cậu đi làm nên cần có người ủng hộ, Đoàn Tình nở nụ cười:“Không sao." Tần Thiệu cười cười:“Cuối cùng vốn Tiếng Anh của em cũng hữu dụng. Ân, giấy chứng nhận tiếng Anh cấp 6 treo trong nhà cũng không lãng phí, anh không cần thấy áp lực nữa!" Tên này không có tiền đồ! Đoàn Tình không để ý tới hắn. Cậu còn không ý có đả kích hắn, cậu dạy một giờ 40 đồng tiền. Bằng với một buổi sáng hắn mệt chết mệt sống làm!
Đoàn Tình thời gian an bài rất tốt, cả hai nơi dạy không trùng nhau, cũng không ảnh hưởng chương trình học, hẳn là chính vừa lúc, chiều nào ngọ cậu cùng cùng Tần Thiệu về đến nhà, thứ sáu ở lại công trường đợi Tần Thiệu cùng nhau tan tầm, chờ đợi cũng không nhàn rỗi, ngồi đó nói một chút về công trình, ra dáng hệt lão sư. Cậu cũng thực vừa lòng tình trạng trước mặt, học tập cùng công việc coi như vừa ý. Hết thảy đều thực bình thản, ân, anh trai cậu cùng Tần Diệp Hoa cùng nhau thường xuyên đến, Đoàn Tĩnh Viễn ttới giờ cũng không tới, Đoàn Tình ngoắc ngoắc khóe miệng, không có tới thì tốt. cậu thật sự không muốn nhìn thấy ông. Có lẽ là cậu để ý Đoàn Tĩnh Viễn cho nên sẽ không dễ dàng tha thứ cho ông.
Người nhà chưa có tới quấy rầy, Tần Thiệu cũng không có, Tần phu nhân không biết là tìm không đến hay là vì nguyên nhân gì, tóm lại chưa có tới, Tần Gia Lạc cũng không có đến qua, Đoàn Tình tại công trường có gặp qua gã, đứng xa xa nhìn, Tần Thiệu mỗi một lần thấy ba mình cũng không có lên tiếng gọi, lôi cậu vào khu nghỉ. Đoàn Tình nhìn hắn có chút không biết nói như thế nào:“Tần Thiệu, muốn hay không tới chào hỏi?" Tần Thiệu sờ sờ mặt cậu, Đoàn Tình náo loạn:“Đang hỏi anh mà, cái kia, tôi không có ép anh không gặp người nhà đâu"
Tần Thiệu cười cười:“Anh cũng nói thật, anh không muốn gặp ông ta." Đoàn Tình xem hắn trên tay toàn mồ hôi có chút khó chịu, Tần Thiệu học rất nhanh, hai tháng đã muốn học xong, công tác này là kiếm tiền, một ngày 200. Tần Thiệu nói công tác này là kỹ năng sống, không phiền lụy còn kiếm tiền nhiều, sống trong xã hội cần phãi có kĩ năng! hắn mỗi lần nói đều cợt nhả, Đoàn Tình không có cách nào, nói hắn là cố chấp cũng không đúng, nói hắn chăm chỉ học cũng không đúng, thấy hắn thành thành thực thực đi làm, điều này làm cho Đoàn Tình không biết khuyên hắn như thế nào.
Tần Thiệu kháp kháp mặt:“Anh đẹp trai không? Đẹp đến khiến em ngốc người?" Đoàn Tình nhìn hắn một cái, đúng là rất đẹp, trên mặt tuy toàn mồ hôi cùng vết bẩn vẫn vô cùng đẹp. Đoàn Tình cắt lời:“Đẹp trai ngu ngốc." Tần Thiệu cà lơ phất phơ:“Anh lúc nào thấy em cũng xem anh như đồ ngốc" Đoàn Tình cười nhạo:“Tôi không nhìn anh, đang nhìn bọn họ. Ông ta đi rồi" Tần Thiệu quay đầu đến xem xem:“Ân. Chúng ta cũng đi thôi. Em rửa mặt rồi lên lớp đi!"
Đoàn Tình vừa đi vừa nói:“Vậy anh ở trên cao cẩn thận một chút." Tần Thiệu ôm cậu“Yên tâm thân thủ của anh em không phải không biết, võ nghệ cao cường không gì không làm được." Đoàn Tình hết chỗ nói rồi, không thèm nói với hắn nữa, Tần Thiệu liền ôm cậu đi rửa tay rửa mặt. Tần Gia Lạc lên xe quay đầu, đứng xa xa nhìn anh em hai người bọn họ.
Chương này khá dài, có lẽ tác giả muốn viết cho xong phần tình cảm cũng như bày tỏ hết chuyện của Gia Lạc-Tình Viễn và phần cuối chương là lời tâm sự khá dài. ( cả chương hơn 12k chữ QAQ) nên chia làm 2-3 part nha ♥
Cậu ngồi xe công cộng cùng bạn học tìm người, mấy ngày nay chương trình học không nhiều lắm, tương đốinhàn rỗi, mà dạy kèm tiếng Anh kiếm được rất nhiều tiền, cậu cũng có hỏi qua mấy đứa bạn, họ nói rằng tiếng Anh nhiều hơn môn khác, mỗi giờ từ 30 đến 50, Đoàn Tình trong lòng nở nụ cười, tiền lương đúng là hơn nhiều so với Tần Thiệu, Tần Thiệu mệt chết mệt sống đi làm! Đoàn Tình cắn răng nhìn ra phong cảnh bên ngoài trong lòng nói không nên lời đây là cái tư vị gì, bên ngoài trời đang nóng, nóng đề mắt cũng đau rát! Đoàn Tình dùng sức quay đầu, cậu muốn đọc sách, cậu làm đến nơi đến chốn, cậu muốn đi tìm người để dạy thêm.
Đại khái là cha mẹ đều hy vọng con nình có thể thành long thành phượng, vì thế từ nhỏ liền bắt đầu tìm người dạy. Cho nên Đoàn Tình dạy là hai chị em, người chị 10 tuổi, đứa em 3 tuổi, cả hai đều phi thường xinh đẹp khả ái. Ân, cũng thực nghịch ngợm, hệt như Tiểu Kiều. Đoàn Tình nhìn bọn họ rất có kiên nhẫn, so với Tiểu Kiều có phần kiên nhẫn hơn. Đoàn Tình dạy học rất tốt, tiếng Anh giỏi hay không bất quá là do hoàn cảnh học tập, mưa dầm thấm đất. Đoàn Tình có thói quen cùng bọn họ nói chuyện bằng tiếng Anh, cậu sẽ dùng từ ngữ đơn giản từ ngữ ở hoàn cảnh nhất định giảng giải một lần, ví dụ như bọn họ thích ăn gì đó a, cảm thấy hứng thú món đồ chơi gì, đưa bọn họ ra ngoài chơi, nhìn thấy gì thì dùng tiếng Anh nói ra, ngày qua ngày bọn họ cuối cùng sẽ nhớ kỹ.
Về việc đi dạy của cậu, Tần Thiệu qua vài ngày liền biết, không có biện pháp a, hai người bọn họ đều ngồi xe công cộng để về nhà, vì thế lúc tan tầm có vài lần đụng mặt nhau trong tiểu khu, Tần Thiệu nhìn cậu ngồi xe công cộng có chút khó hiểu, kéo lại:"Ấu Đường?"
Đoàn Tình nhìn hắn đen mặt không muốn để ý đến hắn, Tần Thiệu lôi kéo cậu chậm rãi đi:"Sao không lái xe? Bị hư?" Đoàn Tình liếc mắt một cái:"Anh ngóng trông như vậy làm gì! Tôi không nghĩ gì cả."
Tần Thiệu sờ sờ đầu của cậu:"Hay tiết kiệm tiền cho anh?" Đoàn Tình nhìn hắn, Tần Thiệu có thể nhìn ra cậu đang nghĩ cái gì, này cũng rất đáng giận.
Đoàn Tình bỏ tay hắn ra đi nhanh về nhà, Tần Thiệu đi theo phía sau giải thích:"Ấu Đường, anh thật sự kiếm rất nhiều tiền. Em tin anh đi, cái việc kia thực có thể kiếm tiền." Hắn theo ở phía sau ầm ĩ, hệt như đứa trẻ sợ bị ghét bỏ!
Tần Thiệu nhìn hắn cũng không quay đầu lại cứ cắm đầu mà đi nên tiếp tục cằn nhằn:"Ấu Đường, anh thực có thể kiếm tiền, một tháng không 1000 cũng có 8000 mà!!" Trong tiểu khu có mấy bác gái đại gia kỳ quái nhìn hai người bọn họ, đây chính là mâu thuẫn trong gua đình. Đoàn Tình dừng bước quay đầu nhìn hắn một cái:"Anh cho rằng tôi là đồ ngốc hay sao!" Nếu một mỗi ngày khuân vác có thể làm ra 1000, vậy mọi người đều đổ xô đi hết rồi.
Tần Thiệu hắc hắc cười:"Em rốt cuộc chịu nói chuyện với anh rồi……"
Tần Thiệu hắc hắc cười:"Ngươi rốt cuộc chịu theo ta nói chuyện ……"
Đoàn Tình hiện tại không có tâm tình tốt như hắn, sắc mặt lạnh như băng. Tần Thiệu nhìn cậu cùng mấy bác gái cười cười, lôi kéo Đoàn Tình đi đến góc đình. Đoàn Tình đến gắt gso gỡ tay Tần Thiệu ra, Tần Thiệu nhìn cậu cười:"Ấu Đường, em có chuyện gì thì có thể nói với anh." Đoàn Tình quay đầu:"Anh có bao giờ chịu nghe chuyện tôi nói đâu!"
Tần Thiệu mím môi:"Anh đi công trường vì đây là công việc của ta, anh nghĩ mọi người không cần biết đến. Em còn phải đến trường, Tiểu Kiều còn nhỏ……"
“Cho nên, anh đem hai người bọn tôi xem như người vô hình! Tần Thiệu! Tôi cũng là Tiểu Kiều, khụ," (ý em bảo em cũng cha Tiểu Kiều)
Nhìn thấy trong mắt Tần Thiệu có chút cảm động, Đoàn Tình hung hăng cắt ngang:“Không phải tôi lo cho anh mà là tôi và Tiểu Kiều không muốn mắc nợ anh! Đỡ phải phiền phức về sau!"
Tần Thiệu không nói gì chỉ chăm chú nhìn Đoàn Tình bằng ánh mắt ôn hòa, nhìn một cái cố chấp, Đoàn Tình quay đầu, bọn họ tiểu khu này càng ngày càng khang trang, ân, vừa tới thời điểm tiêu điều nhìn không vừa mắt, trước mắt đều là tuyết đọng. Hiện tại khắp nơi đều là hoa cỏ, bất tri bất giác mới nhớ ra bọn họ chuyển đến đây đã 9 tháng, 9 tháng qua đúng là thật có nhiều biến động. Hoa cỏ còn như vậy, huống chi là người. Tâm người khó đoán, ngay cả cậu cũng không hiểu, huống chi là dò đến tâm Tần Thiệu.
Đoàn Tình nhìn thoáng qua sánh mắt trời rồi nở nụ cười:“Tần Thiệu anh trở về đi, trở về làm đại thiếu gia. Không cần phải theo chúng tôi cùng một chỗ chịu khổ nữa. Hai chúng ta cũng không có một mối quan hệ gì"
Chúng ta không có mối quan hệ gì với nhau. Hắn mặc có oán cậu cũng được, cậu không muốn vì mình mà kéo hắn xuống nước, rồi ngày nào đó hắn sẽ cảm thấy hối hận. Ngày đó hắn chắc chắn sẽ về nhà, còn cậu cả đời này cũng không về nữa. Cậu sợ mình sẽ lún sâu vào hố không đáy, đến ngày đó sẽ cảm thấy mất mát cho nên, còn không bằng sớm chấm dứt, đau dài không bằng đau ngắn.
Tần Thiệu nhìn cậu một hồi cười ấm áp, Đoàn Tình không có quay, thủ nắm chặt lan can, khớp xương rõ ràng. Tần Thiệu nhìn thấy bóng dáng cương trực ấy, trong mắt có chút mơ hồ, Tần Thiệu vươn tay ôm bả vai:“Đồ không lương tâm! Nhanh như vậy không muốn anh nữa rồi.." Đoàn Tình náo loạn, cậu hiện tại đang nói chuyện nghiêm túc mà cái tên hỗn đản này cứ càn rỡ, nói năng ngọt xớt! Tần Thiệu đem cậu dùng sức ôm lấy, cầm tay ghé vào lỗ tai cười thì thào:“Ấu Đường, anh sẽ không đi đâu hết, em ghét bỏ anh thế nào, anh cũng không đi. Em đánh gãy chân anh cũng sẽ bò tới cạnh em!"
Đoàn Tình tức giận:“Tần Thiệu! Tôi đang nói là thật! Anh có thể nghiêm túc chút không!" Tần Thiệu dùng sức không cho cậu quay đầu lại, không muốn nhìn thấy hắn đang rơi nước mắt, thật rất dọa người. Đoàn Tình nhìn hắn càng ôm càng chặt buồn bực:“Trước buông tôi ra, ở đây toàn là người!!!" Ôm ôm ấp áp còn ra thể thống gì!! Tần Thiệu thanh âm ong ong:“Em hứa không được đuổi anh đi, anh sẽ thả em ra."
Đoàn Tình không thể nhịn được nữa:“Tần Thiệu! Anh đừng ngây thơ như vậy được không! Tại sao anh không suy nghĩ chính chắn một chút! Làm đại thiếu gia không làm, tới đây để! Tôi không vì vậy mà đáp lại tình cảm của anh đâu!"
Tần Thiệu cười cười:“Anh nghĩ kĩ rồi, anh chính là muốn cùng em ở một chỗ! Ở với em, dù cho ăn xin, anh cũng sẽ làm để nuôi sống em!" Đoàn Tình chụp lấy hắn hắn:“Trước buông tôi ra!" Tần Thiệu ôm:“Không buông! Đồng ý ở chung với anh đi!"
Đoàn Tình bất đắc dĩ nở nụ cười, không đấu tranh, thanh âm có chút lãnh liệt:“Tần Thiệu, Đoàn Tình tôi chưa bao giờ miễn cưỡng ai. Tôi chính là cưỡng cầu nhiều năm thế này mới chịu nhiều đau khổ" Tần Thiệu dùng sức ôm. Đoàn Tình cũng muốn tốc chiến tốc thắng:“Tần Thiệu, anh rõ ràng không bỏ xuống được người nhà của mình. Anh có một gia đình viên mãn, có cha có mẹ, còn có em gái, còn có nhiều người thích anh như vậy, sao cứ khăng khăng đòi ở chung với tôi" Tần Thiệu ánh mắt đau đớn, hắn dùng sức ngửa đầu, ngực như có ai đó dùng dao cứa vào sâu thẫm bên trong, hắn rất muốn nói, Ấu Đường ngươi là em trai ruột của mình! Là người suốt đời này anh sẽ dùng mọi thứ để che chở..
Đoàn Tình động đậy không được cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì nói thẳng:“Anh không bỏ xuống được người nhà, cũng không phải loại người chịu thiệt, vô luận là cổ phiếu từ đầu tới cuối đều không chịu từ bỏ, thất bại cũng không có vạch rõ ngọn ngành tư lý, ủy thân vào công trường mỗi ngày còn không quên tự mình chú ý an toàn ……" Đoàn Tình ngẩng đầu thản nhiên nở nụ cười, kỳ thật không thể không thừa nhận này người này có nhiều chuyện như vậy. Đoàn Tình kỳ thật cũng không phải người không phân rõ phải trái, cũng không phải keo kiệt, năm xưa chuyện cũ đều cho qua, cũng không canh cánh trong lòng một đời, liên lụy người khác mệt mình, hại người hại mình.
Đoàn Tình vỗ vỗ tay Tần Thiệu:“Tần Thiệu, anh không bỏ xuống được người nhà, cũng không bỏ được Tần thị. Cho nên, không cần vì tôi mà ru rú ở công trường một đời, Đoàn Tình tôi không thể nhận được chân tình lớn như vậy. Tôi không muốn mắc món nợ chân tình này! Anh buông tôi ra đi, Tần Thiệu. Tôi thả anh tự do. Từ nay về sau sau, chúng ta hai người vĩnh viễn không liên quan, không thiếu nợ nhau." Đoàn Tình nói một cách quyết liệt, Tần Thiệu nói chấm dứt công trình liền không làm, nhưng cậu không tin, cậu thật sự cảm nhận được kiếm tiền không dễ, Tiểu Kiều hiện giờ cũng cần rất nhiều tiền.
Tần Thiệu ôm cậu tâm tình đã dần dần an ổn, nhẹ nhàng buông ra, đặt hay tay lên vai cậu từng câu từng từ nói:“Ấu Đường, anh lặp lại lần nữa, đời này cũng sẽ không rời bỏ em, sẽ không rời bỏ Tiểu Kiều. Em chính là người biết rõ nguyên nhân, anh thích tiểu kiều, anh còn yêu em, yêu rất nhiều!" Đoàn Tình ánh mắt tối đen như trước, Tần Thiệu cười cười:“Anh đúng là bỏ không được người nhà, mà em chính là người nhà của anh, em cùng Tiểu Kiều chính là người nhà của anh, là thứ mà anh phấn đấu sống tiếp nửa đời còn lại. Anh không bỏ xuống được Tần thị, đó là bởi vì Tần thị có của cổ phiếu của em. Anh biết, em không tham 10% cổ phần kia, anh cũng vậy"
Tần Thiệu nắm tay cậu tiếp tục nói:“15 tuổi anh đã ly khai khỏi Tần gia.10 năm vô dụng chưa đụng đến một phân tiền của Tần thị. Anh chính hận chết Tần thị." Đoàn Tình không hiểu lắm, Tần Thiệu cũng không muốn giải thích lý do hắn sinh ra là vị lợi ích gia tộc giữa hai nhà, cái này cũng không tốt đẹp gì để nói ra.
Tần Thiệu tiếp tục nói:“Em nói anh chính người không thể chịu thiệt, em có thể hay không giải thích cho lão công nghe một chút, em cho rằng lão công ta là long truyền nhân? Vậy con chúng ta là long tử long tôn……" Đoàn Tình dùng sức đạp một cái lên chân.
Tần Thiệu há miệng tỏ vẻ đau,, Đoàn Tình quát lớn:“Xứng đáng."
Tần Thiệu tiếp tục cười cười:“Cái kia, lão công anh quả thật là có ý tưởng. Sống ở công trường cũng là tạm thời, công trường kiếm tiền nhiều, nhưng cũng là tiền mồ hôi nước mắt, một phút đồng hồ kiếm một phần tiền, cho nên anh muốn dùng sức mình kiếm tiền. Cho nên, anh trên cơ bản không có thời gian ở bên cạnh em và Tiểu Kiều. Anh cũng không muốn như vậy. Cho nên, anh nghĩ kĩ rồi, chờ anh hoàn tành xuông mục naày, thanh tiền xong tất cả khoản tiền, anh liền đổi nghề, chúng ta mở một chỗ sửa tân trang ô tô cải, đó mới chính là thứ anh thích." Nhìn thấy ánh mắt Đoàn Tình dịu đi, Tần Thiệu cười cười tiếp tục nói:“Ân, chờ chúng ta giải quyết xong vấn đề sinh kế, Tiểu Kiều đi học, hai chúng ta tiếp tục mở một vườn trà, đi dưỡng lão……"
Câu sau hắn nói là vô nghĩa, Đoàn Tình nhắm chặt mắt chọn trọng điểm hỏi:“Tân trang ô tô?" Tần Thiệu cười cười:“Đúng, xe em đang chạy là cực phẩm đó, sốc lắm phải không?" Nhìn Đoàn Tình gật đầu, Tần Thiệu cười thực tự hào:“Anh đem một chiếc phổ thông tân trang thành như vậy, vô luận là tốc độ hay là ngoại hình, lão công anh đều được!!!" Đoàn Tình vốn thực cảm thấy hứng thú, nhưng bị vài tiếng lão công này cảm thấy có chút ghê tởm, Tần Thiệu luôn luôn buộc cậu thừa nhận thật sự là phiền chết người! Đoàn Tình khoát tay:“Được rồi, được rồi. Vậy anh cần bao nhiêu, tôi nơi này còn có 5 vạn, không có tác dụng."
Tần Thiệu cười cười:“Yên tâm chờ đến thời điểm. Ân, lanh lấy em 5 vạn, vậy em là đại cổ đông của anh!" Đoàn Tình cười nhạo:“Vậy chắc cũng không lớn mấy đi?" Tần Thiệu cười cười:“Chúng ta về sau càng làm càng lớn." Đoàn Tình thắc mắc:“Được không, ở đây không nhiều a?" Tần Thiệu gật gật đầu:“Đúng không nhiều, cho nên chúng ta gia tăng nghiệp vụ, rửa xe a, chúng ta đều làm, làm đến nơi đến chốn làm! nhất định sẽ càng làm càng tốt. Em tin tưởng anh đi"
Đoàn Tình khụ thanh:"Không tin"
Tần Thiệu bĩu môi:“Em vừa rồi cũng không tin ta, ghét bỏ muốn đem anh đuổi đi." Đoàn Tình nhìn hắn bộ dạng này chọt chọt tay:“Được rồi, chúng ta về nhà đi."
Tần Thiệu kéo cậu lại:“Đợi đã, anh còn có chuyện chưa nói xong."
Đoàn Tình đành phải chờ hắn:“Có chuyện gì nói mau."
Tần Thiệu nhìn nhìn bốn phía ho một cái, Đoàn Tình nhíu mày, bản năng cảm giác hắn sắp nói không phải thứ hay ho gì. Quả nhiên Tần Thiệu bối lời kịch:“Từ hôm nay trở đi, anh nguyện ý đem Ấu Đường thành một nửa của mình, từ hôm nay trở đi có nhau,, vô luận là tốt là xấu, giàu có hay bần cùng, bệnh tật hay khỏe mạnh đều yêu thương lẫn nhau, quý trọng, chỉ có cái chết mới có thể tách rời hai ta. Đời này kiếp này, vĩnh không phân ly." Tần Thiệu nói rất rõ ràng, đặc biệt cường điệu câu cuối cùng, đây là vì Đoàn Tình ban nãy nói không muốn mắc nợ hắn!
Đoàn Tình nhảy dựng lên, không biết học bao lâu àm có thể nói trôi chảy như vậy. Tần Thiệu tiếp tục nói:“Cho nên Ấu Đường, em tin anh một lần nữa được không? Tin tưởng anh đời này sẽ ở bên em. Vô luận sinh lão bệnh tử, vô luận là anh……" Đoàn Tình cắt lời:"Tôi biết rồi"
Tần Thiệu đại hỉ bắt đầu sờ túi vải, sờ một hồi mặt suy sụp:“Nhẫn không mang……" Đoàn Tình náo loạn:“Được rồi, đừng dọa người! Chúng ta về nhà đi." Lãng mạn cũng phải đổi địa điểm. Trong nhà còn có một đám người chờ bọn họ. Tần Thiệu kéo lại:“Đợi đã, lập tức ổn thôi." Thật vất vả mới cầu hôn, như thế nào cũng muốn có nhẫn đính ước.
Đoàn Tình nhìn hắn bay đến khu vườn, không được tự nhiên làm ra hai cái chiếc nhẫn, đeo trên tay Đoàn Tình. Đoàn Tình nhìn nhẫn này có chút buồn bực, đây là cỏ a! Tần Thiệu đem một cái khác đeo trên tay mình cao hứng:“Chúng ta về nhà đi. Anh làm vòng hao cho Tiểu Kiều" Mắt thấy hắn lại muốn đi bứt hao cỏ, Đoàn Tình kéo lại:“Đi mau, cái này gọi là phá hư của công! Sẽ bị phạt tiền đó!" Tần Thiệu lôi kéo tay hắn trở về nhà, Đoàn Tình vào cửa tliền đem nhẫn thả lại vào túi, Tần Thiệu nhìn hắn không vứt đi mà đặt ở trong túi áo liền cao hứng, bản thân cũng cất đi.
Ăn cơm chiều xong ôm Tiểu Kiều, Tần Thiệu cùng Đoàn Tình, Hàn Dũ, Tiểu Hồng xem TV, Tiểu Kiều sờ sờ đào đào một hồi lấy nhẫn ra, sau đó để lại trong miệng cắn cắn, đợi đến khi Tần Thiệu phát hiện đã ăn một nửa, Tần Thiệu khẩn trương:“Con trai, cái này không thể ăn, không phải lá trà không thể ăn,, phun ra……." Tiểu Kiều theo thói quen, vừa mới bắt đầu là ăn đóa hoa, sau này là dùng trà diệp, hiện tại thế phát triển đến ăn lá cây, tuy rằng là ăn một chút phun ra, nhưng thói quen này cũng không tốt mấy, Hàn Dũ bên cạnh nói:“Tiểu Kiều, thói quen này không tốt a, con là con thỏ sao?"
Tiểu Kiều hừ hừ, không thể ăn, tiểu gia hỏa thè lưỡi, Đoàn Tình lấy tay cố định miệng con trai mở ra kiểm tra một phen, xác định tiểu bao tử không có nuốt xuống về phía sau nhẹ nhàng thở ra, sờ sờ cái mặt:“Chỉ có biết ăn thôi!" Tiểu Kiều trong lòng muộn phiền ô ô, Tần Thiệu cười cười:“Con trai cưng, lần sau chúng ta không ăn a. Baba biết con đang phát triển, có chút ngứa răng a." Tần Thiệu rất sủng nịch tiểu hài tử này, không chỉ là vì đây là con của mình, là bởi vì Tiểu Kiềusinh non, phát dục muộn hơn so với đứa trẻ bình thường, hiện tại 9 tháng mà mới có 4 cái răng. Đứa trẻ khác 9 tháng đã biết đứng lên, nhưng Tiểu Kiều vẫn chưa làm được, Tần Thiệu là đang đau lòng a. Đoàn Tình xem hắn thở dài chưa nói cái gì, cùng Tiểu Kiều chơi. Tần Thiệu đem hai cái nhẫn làm thành vòng dây đeo trên cổ cho con, ân không sợ Tiểu Kiều ăn, cũng không sợ ném đi. Hắc hắc, vẹn toàn đôi bên.
Đoàn Tình cùng Tiểu Hồng, Hàn Dũ,Tần Thiệu, tuyên bố với bọn họ cậu tìm được hai người để dạy thêm, do năm ba cần thực tập, cậu nhàn rỗi không có việc gì nên tìm người thực tập một chút.
Tiểu Hồng hỏi trước:“Gần đây học khóa nhiều không?"
Đoàn Tình gật gật đầu:“Năm ba nên rất ít, chỉ có buổi sáng, buổi chiều chỉ có thứ sáu đi công trường thực tập." Tiểu Hồng thở dài không biết cho cậu tiền như thế nào, tiểu hài tử này tiền của ai cũng không lấy, vô luận là Đoàn Huyên hay là Đoàn Tĩnh Viễn, cậu đều không muốn, Tiểu Hồng cũng không có biện pháp gì..
Hàn Dũ không phát biểu ý kiến, y đứng trên lập trường một nam nhân, Đoàn Tình là con người kiêu ngạo, cho rằng là nam nhân nên đỉnh thiên lập địa. Tần Thiệu cười hỏi hắn:“Em dạy cái gì?" Đoàn Tình rõ ràng nói:“tiếng Anh" Tần Thiệu tiếp tục hỏi:“Mấy giờ, cả ngày sao?" Đoàn Tình lắc lắc đầu:“Không phải, có hai tiểu hài tử,buổi chiều thứ hai đến thứ năm từ 4h đến 6h, thêm vào buổi sáng thứ bảy, cuối tuần một buổi sáng." Vượt khỏi Đoàn Tình dự kiến, Tần Thiệu không có phản đối chỉ là nhẹ nhàng mà hỏi:“Có mệt hay không?"
Đoàn Tình nhìn hắn không phản đối trong lòng dễ chịu hơn, dù sao cũng là chuyện của cậu, là cậu đi làm nên cần có người ủng hộ, Đoàn Tình nở nụ cười:“Không sao." Tần Thiệu cười cười:“Cuối cùng vốn Tiếng Anh của em cũng hữu dụng. Ân, giấy chứng nhận tiếng Anh cấp 6 treo trong nhà cũng không lãng phí, anh không cần thấy áp lực nữa!" Tên này không có tiền đồ! Đoàn Tình không để ý tới hắn. Cậu còn không ý có đả kích hắn, cậu dạy một giờ 40 đồng tiền. Bằng với một buổi sáng hắn mệt chết mệt sống làm!
Đoàn Tình thời gian an bài rất tốt, cả hai nơi dạy không trùng nhau, cũng không ảnh hưởng chương trình học, hẳn là chính vừa lúc, chiều nào ngọ cậu cùng cùng Tần Thiệu về đến nhà, thứ sáu ở lại công trường đợi Tần Thiệu cùng nhau tan tầm, chờ đợi cũng không nhàn rỗi, ngồi đó nói một chút về công trình, ra dáng hệt lão sư. Cậu cũng thực vừa lòng tình trạng trước mặt, học tập cùng công việc coi như vừa ý. Hết thảy đều thực bình thản, ân, anh trai cậu cùng Tần Diệp Hoa cùng nhau thường xuyên đến, Đoàn Tĩnh Viễn ttới giờ cũng không tới, Đoàn Tình ngoắc ngoắc khóe miệng, không có tới thì tốt. cậu thật sự không muốn nhìn thấy ông. Có lẽ là cậu để ý Đoàn Tĩnh Viễn cho nên sẽ không dễ dàng tha thứ cho ông.
Người nhà chưa có tới quấy rầy, Tần Thiệu cũng không có, Tần phu nhân không biết là tìm không đến hay là vì nguyên nhân gì, tóm lại chưa có tới, Tần Gia Lạc cũng không có đến qua, Đoàn Tình tại công trường có gặp qua gã, đứng xa xa nhìn, Tần Thiệu mỗi một lần thấy ba mình cũng không có lên tiếng gọi, lôi cậu vào khu nghỉ. Đoàn Tình nhìn hắn có chút không biết nói như thế nào:“Tần Thiệu, muốn hay không tới chào hỏi?" Tần Thiệu sờ sờ mặt cậu, Đoàn Tình náo loạn:“Đang hỏi anh mà, cái kia, tôi không có ép anh không gặp người nhà đâu"
Tần Thiệu cười cười:“Anh cũng nói thật, anh không muốn gặp ông ta." Đoàn Tình xem hắn trên tay toàn mồ hôi có chút khó chịu, Tần Thiệu học rất nhanh, hai tháng đã muốn học xong, công tác này là kiếm tiền, một ngày 200. Tần Thiệu nói công tác này là kỹ năng sống, không phiền lụy còn kiếm tiền nhiều, sống trong xã hội cần phãi có kĩ năng! hắn mỗi lần nói đều cợt nhả, Đoàn Tình không có cách nào, nói hắn là cố chấp cũng không đúng, nói hắn chăm chỉ học cũng không đúng, thấy hắn thành thành thực thực đi làm, điều này làm cho Đoàn Tình không biết khuyên hắn như thế nào.
Tần Thiệu kháp kháp mặt:“Anh đẹp trai không? Đẹp đến khiến em ngốc người?" Đoàn Tình nhìn hắn một cái, đúng là rất đẹp, trên mặt tuy toàn mồ hôi cùng vết bẩn vẫn vô cùng đẹp. Đoàn Tình cắt lời:“Đẹp trai ngu ngốc." Tần Thiệu cà lơ phất phơ:“Anh lúc nào thấy em cũng xem anh như đồ ngốc" Đoàn Tình cười nhạo:“Tôi không nhìn anh, đang nhìn bọn họ. Ông ta đi rồi" Tần Thiệu quay đầu đến xem xem:“Ân. Chúng ta cũng đi thôi. Em rửa mặt rồi lên lớp đi!"
Đoàn Tình vừa đi vừa nói:“Vậy anh ở trên cao cẩn thận một chút." Tần Thiệu ôm cậu“Yên tâm thân thủ của anh em không phải không biết, võ nghệ cao cường không gì không làm được." Đoàn Tình hết chỗ nói rồi, không thèm nói với hắn nữa, Tần Thiệu liền ôm cậu đi rửa tay rửa mặt. Tần Gia Lạc lên xe quay đầu, đứng xa xa nhìn anh em hai người bọn họ.
Chương này khá dài, có lẽ tác giả muốn viết cho xong phần tình cảm cũng như bày tỏ hết chuyện của Gia Lạc-Tình Viễn và phần cuối chương là lời tâm sự khá dài. ( cả chương hơn 12k chữ QAQ) nên chia làm 2-3 part nha ♥
Tác giả :
Bạch Y Nhược Tuyết