Trốn Thoát Khỏi Thư Viện
Chương 148 + 149 Bào chữa vô tội 01 + 02
~ CHƯƠNG TRÌNH HỌC MỚI BẮT ĐẦU RỒI ~
Chương trình học yêu cầu họ tìm ra hung thủ thật sự trong vòng 5 ngày, nhóm Việt Tinh Văn đã tìm ra hung thủ, cũng chính là Triệu Thành rơi xuống sông, chắc chắn họ đã đủ điểm qua môn rồi. Nhưng phương thức gây án của hung thủ cùng việc rốt cuộc Lưu Lan có tham gia vào vụ này không, mọi người mới chỉ đang suy luận, chưa thể xác định, họ buộc phải tìm ra bằng chứng đanh thép hơn.
Mặc dù môn thi này không có câu hỏi phụ, nhưng chắc chắn quá trình suy luận sẽ ảnh hưởng đến điểm số cuối cùng. Việt Tinh Văn bèn đề nghị: "Còn một ngày nữa mới hết thời gian thi, hay là chúng ta tìm thêm bằng chứng, điều tra rõ ràng thủ pháp gây án của hung thủ?"
Lam Á Dung nói: "Nếu đã nghi ngờ Lưu Lan xóa lịch sử cuộc gọi, chúng ta chỉ có thể đến công ty viễn thông điều tra thôi, trong điện thoại của cô ấy chỉ có bản ghi âm cuộc gọi lúc 23:30, nếu sau cuộc gọi này, cô ta gọi lại cho luật sư Châu, vậy tức là có thể cô ta đã dụ chồng mình lên sân thượng."
Lam Á Dung lắc đầu, "Nhà mạng chỉ lưu lịch sử cuộc gọi, cũng tức là bạn đã cho cho ai vào mấy giờ mấy phút, nói chuyện trong bao lâu, đã nghe điện thoại của ai... Còn nội dung cụ thể thì trừ khi cảnh sát theo dõi trước, nghe trộm điện thoại của ai đó, sau cuộc gọi mới điều tra thì không tra được gì đâu."
Nghĩ cũng phải, mỗi ngày, khắp cả nước có nhiều người gọi điện thoại như vậy, có những cặp đôi nấu cháo điện thoại đến hai ba tiếng một lần, nhà mạng cũng không thể lưu lại hết nội dung cuộc gọi được. Muốn tra cụ thể Lưu Lan đã nói gì, quả thật rất khó.
Nhưng nếu có thể tra ra lịch sử cuộc gọi giữa cô với người khác, ví dụ như bằng chứng từng liên hệ với Triệu Thành, Tần Thi Âm, suy đoán "Lưu Lan là người đứng sau hỗ trợ" của họ sẽ càng được chứng thực, chắc hẳn điểm thi cũng sẽ cao hơn.
Lịch sử cuộc gọi cho thấy, 23:30 ngày xảy ra án mạng, Châu Tử Dương gọi Lưu Lan, cuộc gọi kéo dài 5 phút, nội dung cuộc gọi này được ghi âm trong điện thoại của Lưu Lan, cảnh sát cũng đã nghe, không có gì đáng ngờ.
Sau đó, lúc 23:40, Lưu Lại gọi lại cho Châu Tử Dương, cuộc gọi chỉ kéo dài nửa phút.
Cô đã nói gì khi gọi lại cho Châu Tử Dương, không ai biết được, dù có hỏi cô, cô cũng không thể thừa nhận mình đã dụ Châu Tử Dương lên sân thượng. Cô có thể nói mình gọi lại chửi tên cặn bã kia vài câu, chỉ với lịch sử cuộc gọi thôi thì không đủ quy tội cho Lưu Lan.
Hơn nữa, trong lịch sử cuộc gọi một năm trở lại đây của Lưu Lan không hề có Tần Thi Âm, Triệu Thành. Liên lạc với Châu Tử Dương cũng vô cùng hiếm hoi, người cô liên lạc nhiều nhất là bác sĩ ở khoa tâm lý và chủ nhiệm lớp tiểu học của con trai, không có gì khả nghi.
Tháng 9 năm ngoái, cũng là ngày Lưu Lan và Tần Thi Âm cùng đến bệnh viện khám tâm lý.
Hôm đó Tần Thi Âm là bệnh nhân số 4, vào khám bệnh trước, khi ấy Lưu Lan đợi bên ngoài, chắc hẳn khi cô ta thấy cái tên "Tần Thi Âm", đã nhận ra đối phương là nạn nhân của vụ Thân Hải Tân năm xưa, bèn dùng tên giả tiếp cận đối phương.
Giang Bình Sách thấp giọng nói: "Người được gọi là 'chị Ninh' này, rất có thể chính là Lưu Lan, cô ta mua một số điện thoại, dùng thân phận giả để liên lạc với hai cha con Tần Thi Âm. Lịch sử cuộc gọi giữa cô ta với Tần Thi Âm cực kỳ dày đặc, còn nhiều lần đến bệnh viện cùng thời gian với Tần Thi Âm, chắc hẳn cô ta vẫn luôn quan tâm đến tình trạng của Tần Thi Âm, đả thông tư tưởng giúp cô."
Giang Bình Sách còn điều tra được trạm thu phát di động nơi tín hiệu điện thoại của "chị Ninh" từng xuất hiện – Ở ngay gần cao ốc Tinh Hải.
Nhưng trạm thu phát tín hiệu này bao trùm cả tòa văn phòng, khu căn hộ và ba khu chung cơ cỡ lớn gần đó, ngoài ra có cả trường học và rất nhiều cửa hàng, phạm vi khổng lồ, căn bản không thể định vị địa điểm cụ thể của tín hiệu.
Việt Tinh Văn chau mày nói: "Dù có điều tra thế nào, Lưu Lan cũng không trực tiếp tham gia vào quá trình phạm tội, dù cô ta tiết lộ thông tin về Châu Tử Dương cho Triệu Thành, cũng không cấu thành tội gϊếŧ người, hoặc gϊếŧ người gián tiếp. Bản thân Triệu Thành muốn báo thù, tự tay gϊếŧ người, hơn nữa ông ta cũng đã nhận tội. Đọc email, có thể thấy chuyện của luật sư Châu đã vây khốn ông nhiều năm, ông chỉ muốn được giải thoát. Vụ án này, có tiếp tục điều tra cũng không thể thay đổi kết quả."
Giang Bình Sách gật đầu, nói: "Ừ, phải có chứng cứ cảnh sát mới bắt người, không thể bắt cô ta chỉ vì chúng ta nghi ngờ Lưu Lan có qua lại với hung thủ. Tìm ra hung thủ đã tính là hoàn thành nhiệm vụ bài thi rồi."
Hai người quay lại nhà Chương Tiểu Niên, báo kết quả điều tra lịch sử cuộc gọi cho đồng đội.
Lam Á Dung thở dài, nói: "Theo nguyên tắc 'suy đoán vô tội'[101], trong tố tụng hình sự, khi chứng cứ chưa đủ xác thực, không đầy đủ, không thể truy cứu trách nhiệm hình sự của bị cáo. Lưu Lan đã lợi dụng kiến thức pháp luật mà mình đã học, mượn dao gϊếŧ người, không để lại bằng chứng, mặc dù cô ta cũng là người bị hại... nhưng cách làm này không xứng được tôn vinh."
Tâm trạng mọi người đều rối bời.
Mỗi lần ra khỏi chương trình học của thư viện, tâm trạng của Việt Tinh Văn đều khó nói nên lời, cả khoa Kiến trúc, khoa Sinh lúc trước, dường như mỗi một chương trình học đều đang truyền đạt cho họ thông tin nào đó.
Sinh viên từ những khoa khác nhau, sẽ hiểu thêm về kiến thức của từng khoa trong quá trình làm bài thi, cũng học hỏi và cảm ngộ được nhiều điều. Khoa Luật lần này lại càng rõ ràng hơn, đơn giản như một "ví dụ về mặt trái" khiến mọi người phải nghiêm túc suy nghĩ.
Việt Tinh Văn luôn cảm thấy ý nghĩa tồn tại của thư viện không chỉ đơn giản là tóm một đám sinh viên đến đây chơi mấy trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Thấy trời đã sắp tối, Việt Tinh Văn hít sâu một hơi, nói: "Chuẩn bị rời trường thi thôi, môn tiếp theo đang đợi chúng ta."
Mọi người tụ tập lại, đúng 24 giờ đêm, thông báo quen thuộc hiện lên trong khung nổi góc phải trên tầm mắt của tất cả mọi người...
Nhóm nghiên cứu: C-183
Chương trình học: Cái chết của luật sư
Học phần: 4
Điểm: 95 điểm
Điểm tích lũy: 4×95=380 điểm
Điểm cộng nhóm nghiên cứu: Group C x1,5 điểm tích lũy, điểm tích lũy nhận được là 570 điểm
Tỷ lệ trượt môn: 35%
Số điểm 95 khiến mọi người đều rất hài lòng, chứng tỏ quá trình suy luận của họ cơ bản là đúng, chương trình học suy luận rất khó được điểm tuyệt đối, dù sao họ vẫn còn vài vấn đề nhỏ chưa giải quyết hoàn hảo.
Khung cảnh chợt thay đổi, mọi người quay lại thư viện quen thuộc.
Việt Tinh Văn vừa ra khỏi cửa đã đụng mặt nhóm A-76 cũng đi ra từ phòng đối diện, sắc mặt đàn anh Dụ Minh Vũ hơi tệ, để qua môn lần này, họ còn phải mượn một viện trợ khoa Luật từ đại học Chính trị – Pháp luật.
Trác Phong quan tâm bước lên, hỏi: "Lão Dụ, kết quả thi sao rồi?"
Dụ Minh Vũ đáp: "Phá được án, nhưng bọn tôi chậm một bước, sau khi Trương Vinh Hoa chết mới bắt đầu điều tra quan hệ của hắn ta với luật sư Châu, đến khi tìm được hung thủ thì ông ta đã nhảy sông tự sát rồi, điểm cuối cùng khá thấp, chỉ được 75 điểm."
Việt Tinh Văn sững sờ, hỏi: "Hôm xảy ra án mạng, các anh không theo dõi văn phòng luật sư à?"
Dụ Minh Vũ: "Mấy đứa bọn anh vẫn nhìn đấy chứ, vừa thấy người rơi xuống là chạy đi tìm xác ngay. Nhưng không biết gặp vấn đề chỗ nào mà cứ suy luận chậm một nhịp, thời gian điều tra vô cùng eo hẹp."
Giang Bình Sách nói: "Các anh không chú ý đến thang máy phải không?"
Dụ Minh Vũ khó hiểu nói: "Thang máy nào?"
Việt Tinh Văn nói: "Sau khi thấy luật sư ngã xuống, mấy bạn học ở khu căn hộ chạy xuống tìm thi thể, hẳn là khi ấy sẽ phát hiện hai chiếc thang máy đều dừng ở tầng 1, không giống như bình thường được mặc định dừng tại tầng 17, rõ ràng đã có người xuống trước. Tra camera an ninh khu căn hộ, có thể tìm ra manh mối về Trương Vinh Hoa trước, tìm ra nhóm công tử sau lưng hắn ta đều có qua lại với luật sư Châu, rồi tìm đến vụ án 5 năm trước với những nhân vật quan trọng như Thân Hải Tân, Tần Thi Âm."
Dụ Minh Vũ ngạc nhiên trông thấy, thang máy dừng ở tầng 1 hay tầng 17, đúng là anh không chú ý đến chi tiết này!
Nhưng chính chi tiết này lại kéo theo manh mối mới, nếu không nắm bắt, manh mối liên quan đến Trương Vinh Hoa chỉ trồi lên khi hung thủ đã gϊếŧ hắn ta, tất nhiên khi ấy quá trình suy luận sẽ chậm hơn tiến triển câu chuyện một nhịp.
Dù cuối cùng vẫn có thể qua môn, nhưng điểm số sẽ rất thấp.
Tần Lãng đi ra từ phòng học bên cạnh, cảm thán: "Không biết nói gì luôn, em gái khoa Luật đội bọn tôi không muốn làm luật sư nữa rồi, sợ đắc tội bị người nhà người ta trả thù, hầy."
Lòng mọi người đều nặng trĩu.
Việt Tinh Văn chủ động khích lệ mọi người: "Đã thi xong rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi, ngày mai vẫn còn môn thứ hai nữa."
Mọi người cùng đến nhà ăn ăn trưa, sau đó về ký túc xá ngủ.
Đến chiều, mọi người đều làm tổ trong ký túc xá, môn bắt buộc của khoa Luật đã khiến họ rụng tóc lắm rồi, không một ai muốn đụng vào môn tự chọn nữa, đều đợi đến môn bắt buộc thứ hai vào sáng thứ ba.
Sáng hôm sau, Việt Tinh Văn dẫn mọi người đến sảnh chọn lớp khoa Luật tầng 6, cậu ấn nút chọn lớp trên tablet.
Thông tin xuất hiện trên màn hình...
[Môn bắt buộc: Bào chữa vô tội]
[Khoa: Luật]
[Học phần: 5]
[Quy tắc trường thi: Giới hạn 12 người (Không tính thành viên X)]
[Mô tả chương trình học: Thân chủ của bạn bị truy tố tội cố ý gϊếŧ người, chứng cứ cảnh sát đang có rất bất lợi với cô ấy]
[Yêu cầu: Bào chữa cho thân chủ, rửa sạch mối oan cho cô ấy. Nếu tòa phán đương sự có tội, bài thi sẽ thất bại. Nếu tòa phán vô tội được phóng thích, tức các bạn đã hoàn thành bài thi. Điểm số cụ thể sẽ phụ thuộc vào quá trình bào chữa. Trong quá trình bào chữa, các bạn có tối đa ba cơ hội xin tạm hoãn để sắp xếp lại manh mối.]
[Ghi chú: Khuyến nghị trong đội có sinh viên chuyên ngành liên quan đến pháp luật. Nếu không tìm được đồng đội ngành luật, có thể xin thư viện cung cấp viện trợ pháp luật, để thư viện sắp xếp luật sư bào chữa cho các bạn]
[Xác nhận chọn lớp: Có/Không]
[Cần thư viện sắp xếp luật sư bào chữa: Có/Không]
Việt Tinh Văn quay lại nhìn Lam Á Dung: "Đàn chị, chị có kinh nghiệm bào chữa trên tòa không?"
Lam Á Dung chau mày nói: "Lúc thực tập chị từng lên tòa làm trợ lý cho thầy rồi, cũng biết đại khái quá trình. Chị nghĩ nếu nhờ thư viện sắp xếp luật sư bào chữa, rất có thể người đó sẽ hại chúng ta, bọn mình tự xử lý thì đáng tin hơn."
Nhớ lại giáo sư Đường ở khoa Sinh lúc nào cũng rình cơ hội để hại mọi người, chỉ sai đường cho họ...
Việt Tinh Văn quyết đoán nói: "Chúng ta tự thi."
Luật sư thư viện sắp xếp cho họ sẽ nói năng trôi chảy thuyết phục thẩm phán, để bọn họ nằm không cũng thắng? Đâu ra mà ngon vậy.
Vậy nên, có lẽ lựa chọn thứ hai là phương án được chuẩn bị cho những nhóm thật sự không thể tìm được đồng đội học luật, 183 bọn họ có nghiên cứu sinh khoa Luật chuyên nghiệp Lam Á Dung, không cần luật sư thư viện cung cấp.
Việt Tinh Văn nhanh chóng chọn "Có", "Không".
Tiếng thông báo vang lên: "Chúc mừng nhóm nghiên cứu C183 chọn lớp thành công, môn bắt buộc khoa Luật 'Bào chữa vô tội' sắp bắt đầu, xin vui lòng đợi."
Đúng 8 giờ sáng, khung cảnh trước mắt mọi người chợt thay đổi.
Việt Tinh Văn bất ngờ phát hiện khung cảnh xung quanh cậu vô cùng quen thuộc, cửa sổ sát đất choán một vách tường, bàn làm việc, và cả tủ sách.
Đây là văn phòng luật sư Minh Huy?
Việt Tinh Văn bước nhanh ra ngoài, cậu tìm đến văn phòng bên cạnh theo trí nhớ, quả nhiên cậu thấy hai đàn chị đang ở đó.
Lam Á Dung đứng dậy nói: "Ba chúng ta vẫn ở văn phòng luật sư, những người khác thì sao?"
Việt Tinh Văn mở danh bạ điện thoại, chương trình học mới bắt đầu, những số đã lưu trong điện thoại lần trước đều bị xóa sạch, nhưng cậu nhớ số điện thoại của Giang Bình Sách là 183765411XX, cậu lập tức gọi vào số điện thoại trong trí nhớ.
Sau hai tiếng tút tút, giọng nói trầm thấp của Giang Bình Sách truyền qua ống nghe: "Tinh Văn?"
Giang Bình Sách cũng nhớ số điện thoại của Việt Tinh Văn, nhìn con số hiển thị trên điện thoại, hắn đoán ngay là Tinh Văn gọi tới.
Việt Tinh Văn thở phào, cười nói: "Số điện thoại cũng không thay đổi. Bình Sách, cậu vẫn là cảnh sát à?"
Giang Bình Sách lắc đầu, "Không phải, chắc lần này thư viện không xếp người vào cục cảnh sát nữa, tôi với Kha Thiếu Bân, Tần Miểu đang ở trong trường học, thân phận của bọn tôi là sinh viên."
Không xếp người vào sở cảnh sát cũng rất bình thường, bằng không, họ có thể kiểm soát tiến độ điều tra của bên cảnh sát bất cứ lúc nào, luật sư bên công tố tố cáo thân chủ của họ tội cố ý gϊếŧ người, nếu họ biết cảnh sát có chứng cứ gì trong tay sẽ dễ bào chữa hơn nhiều.
Vậy nên, ba người Giang Bình Sách được chuyển sang trường học, thân phận là học sinh.
Xem ra vụ án lần này có liên quan đến trường học?
Tác giả:
Tôi tra rất nhiều sách vở, tài liệu, sẽ cố gắng viết thật tốt, nhưng dù sao tôi cũng không tốt nghiệp ngành Luật, có sai sót gì thì mắng khẽ thôi, moah moah!
Môn này chắc sẽ thú vị hơn luật sư một chút.
Cái chết của luật sư nói về mặt trái, mọi người đừng lấn cấn kết cục Lưu Lan thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật.
Còn môn này là mặt phải, luật sư giúp đỡ đương sự cởi bỏ mối oan, lấy lại công bằng cho người vô tội!
Chú thích:
101, Suy đoán vô tội hay giả định vô tội, là một trong những nguyên tắc cơ bản, được ứng dụng rộng rãi trong nền khoa học pháp lý hiện đại. Nội dung cốt lõi của nguyên tắc cho rằng mọi nghi can đều vô tội cho đến khi được chứng minh là có tội.
~ THÂN PHẬN MỚI VÀ PHÂN CÔNG NHIỆM VỤ ~
Việt Tinh Văn muốn xác nhận vị trí và thân phận của các đồng đội trước, bèn nói với Giang Bình Sách: "Bình Sách, cậu bảo Kha Thiếu gọi điện hoặc nhắn tin cho mọi người, lập một nhóm Wechat để tiện liên lạc."
Chương trình học khác, dữ liệu trong điện thoại của mọi người đều bị xóa sạch, nhưng laptop của Kha Thiếu Bân là kỹ năng của khoa Máy tính, có thể thu lại thành ký hiệu máy tính trong lòng bàn tay, dữ liệu đã đưa vào máy tính của Kha Thiếu Bân vẫn không bị xóa dù có đổi chương trình học, đổi bối cảnh.
Khi ở đội hình sự, để tra số điện thoại của mọi người, Kha Thiếu Bân đã lưu lại một bản vào trong máy tính.
Giang Bình Sách lập tức tìm Kha Thiếu Bân, bảo cậu kết bạn với từng người, không đến 10 phút sau, thành viên nhóm C183 đã đông đủ, Kha Thiếu Bân mở một nhóm chat, tên nhóm vẫn là "Nhóm ma quỷ 183", sau đó cậu chuyển quyền quản trị cho Việt Tinh Văn.
Mọi người lần lượt "trồi" lên chào hỏi.
Việt Tinh Văn nói: "@Tất cả thành viên, mọi người báo cáo thân phận và vị trí của mình, xem có bao nhiêu người thay đổi. Em nói trước, em với đàn chị Lam, chị Mạn La vẫn là luật sư ở văn phòng luật sư Minh Huy, giống môn trước."
Giang Bình Sách nói: "Tôi với Kha Thiếu Bân, Tần Miểu ở trường đại học, chuyên ngành lần lượt là toán, máy tính, lịch sử, giống chuyên ngành của từng người, tôi ở phòng 331 tòa 1 ký túc xá nam."
Kha Thiếu Bân nói: "Tớ ở phòng 770 tòa 3 ký túc xá nam."
Tần Miểu tiếp lời: "Tôi ở phòng 814 tòa 6 ký túc xá nữ."
Lưu Chiếu Thanh nói: "Anh vẫn làm ở khoa cấp cứu bệnh viện nhân dân, vừa rồi Hứa Diệc Thâm đến tìm anh, cậu ấy ở khoa ngoại, hai đứa anh vẫn thế. Tần Lộ lúc trước làm y tá, giờ thì không thấy đâu."
Tần Lộ nói: "Em đang làm phục vụ ở một quán nướng ven biển."
Trác Phong: "Anh thì chắc là tài xế xe buýt? Anh vừa mới tỉnh lại đã đang ngồi trong xe rồi."
Chương Tiểu Niên nói: "Em ở cùng chị Tần Lộ, làm phục vụ ở quán đồ nướng."
Tân Ngôn lên tiếng cuối cùng: "Tôi đang ở văn phòng cố vấn trong trường, vai trò trợ lý cố vấn khoa Luật."
Việt Tinh Văn thống kê lại thân phận của các đồng đội, tổng kết lại: "Văn phòng luật có 3 người, trường học 4 người, bệnh viện 2 người, quán đồ nướng 2 người, tài xế 1 người. Phía cảnh sát không có thành viên của chúng ta, chứng tỏ chúng ta rất khó trực tiếp tham gia vào quá trình điều tra vụ án, trường học và quán đồ nướng là hai địa điểm mới xuất hiện, rất có thể các sinh viên sẽ xảy ra chuyện khi ra ngoài ăn đồ nướng?"
Cách giải thích này đều được mọi người tán thành.
Kha Thiếu Bân nhỏ giọng lầm bầm, "Sao lại không cho mình đến quán nướng nhỉ?"
Lâm Mạn La cười nói: "Chắc thư viện cũng đoán được em là nhóc ham ăn, nếu cho em làm ở tiệm đồ nướng, chắc em sẽ chỉ chú ý đến thịt nướng thôi quá!"
Kha Thiếu Bân: "..."
Trác Phong nói: "Giờ đang là tháng 10, thời tiết ở Bắc Sơn khá đẹp, thành phố này giáp biển, có bờ cát rộng, cuối tuần các sinh viên tổ chức ra biển ăn đồ nướng rồi tiện cắm trại luôn, hoạt động team building kiểu này chắc hot với lứa học sinh sinh viên lắm nhỉ?"
Giọng Lâm Mạn La cũng có vẻ hoài niệm, "Chị nhớ hồi năm hai, hội sinh viên chúng ta cũng từng tổ chức thịt nướng bãi biển, lúc đó một mình Tiểu Kha ăn hết 30 xiên thịt nướng."
Kha Thiếu Bân: "...Sao chị nhớ rõ vậy?"
Lâm Mạn La gửi một chiếc sticker xoa đầu, "Bởi vì lúc em ăn xiên nướng cực kỳ giống bé sóc sắp chết đói, chị còn nói với Trác Phong, cậu em này ăn giỏi quá, không nuôi nổi, không nuôi nổi."
Hai má Kha Thiếu Bân nóng rực, hóa ra hình tượng của cậu trong lòng các anh chị đã đổ vỡ từ lâu rồi.
Lâm Mạn La nói tiếp: "Phải rồi, lần đó Tinh Văn với Bình Sách ngủ chung lều đúng không?"
Việt Tinh Văn nói: "Đúng ạ. Ngủ trên bãi cát không thoải mái chút nào, gió đêm thổi còn lạnh nữa."
Giang Bình Sách nhớ lại chuyện cũ, khóe miệng khẽ cong lên.
Mọi người thảo luận trong nhóm chat một hồi, Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Mọi người tự điều tra xung quanh trước, làm quen với môi trường sống của mình, đặc biệt là những người ở bãi cát, rất có thể sẽ có chuyện xảy ra ở đó."
Giang Bình Sách luôn có năng lực bình tĩnh kéo chủ đề về, như giáo viên chủ nhiệm của nhóm ma quỷ 183 vậy.
Mọi người lần lượt đáp lại, bắt đầu thăm dò xung quanh.
Bên Việt Tinh Văn không có gì cần điều tra, cao ốc Tinh Hải, văn phòng luật sư Minh Huy, từ vụ án trước họ đã lật tung tòa cao ốc này lên rồi, ngay cả vị trí lắp camera an ninh cũng rõ như lòng bàn tay. Chỗ ở của họ cũng không thay đổi, vẫn ở khu căn hộ Tinh Hải đối diện.
Trước khi vụ án xuất hiện, tạm thời vẫn chưa cần đến ba thành viên nhóm luật sư bọn họ.
Giang Bình Sách và hai người Kha Thiếu Bân, Tần Miểu nhanh chóng đi một vòng quanh trường học, Kha Thiếu Bân còn để Tiểu Đồ vẽ lại bản đồ trường học, và cả sơ đồ các phòng trong ký túc xá nam, ký túc xá nữ, sau đó gửi vào nhóm chat.
Giang Bình Sách nói: "Đại học dạng tổng hợp có rất nhiều các ngành, khoa. Khu ký túc xá sinh viên có 10 tòa, từ 1 đến 5 là ký túc xá nam, từ 6 đến 10 là ký túc xá nữ, thông thường, sinh viên cùng một chuyên ngành sẽ ở cùng một tòa ký túc xá. Phòng ký túc là phòng bốn người tiêu chuẩn, bên trên là giường, bên dưới là bàn học và tủ quần áo, mỗi phòng có ban công và nhà tắm riêng."
Việt Tinh Văn kinh ngạc trước tốc độ của ba người, cậu lập tức gửi họ một ngón cái: "Ba cậu vất vả rồi."
Tần Miểu nói: "Hôm nay là thứ sáu, khi chúng tôi ra ngoài điều tra cũng đúng vào giờ ăn tối, người qua lại trong trường rất đông, tạm thời chưa phát hiện ra ai khả nghi."
Việt Tinh Văn hỏi: "Bên Tân Ngôn sao rồi?"
Tân Ngôn gửi một tệp Excel vào nhóm chat: "Tôi là trợ lý cố vấn khoa Luật, đây là hồ sơ của cả khoa tôi vừa mới sao chép từ máy tính của cố vấn phụ. Danh sách sinh viên từ năm nhất đến năm tư đều trong đó."
Việt Tinh Văn gật đầu, nói: "Ừ, đây là môn thi thuộc khoa Luật, có thể cuối cùng cũng chính sinh viên khoa Luật ở đây gặp chuyện. Danh sách này rất quan trọng, Kha Thiếu, cậu lưu số tài liệu này về máy cậu đi."
Kha Thiếu Bân gửi sticker OK: "Lưu rồi."
Việt Tinh Văn hỏi tiếp: "Bên bờ biển thì sao?"
Tần Lộ báo cáo kết quả chung: "Tớ là phục vụ ở quán nướng, ngoại ô ven biển thành phố Bắc Sơn có một bãi cát lớn chuyên dùng để tổ chức nướng thịt bãi biển, cón có dịch vụ cho thuê lều trại, tớ hỏi đồng nghiệp rồi, cô ấy bảo gần đây đẹp trời, cuối tuần rất đông người đến nướng thịt, cửa hàng còn tổ chức tiệc bãi biển, mời người mẫu đến nhảy cho không khí sôi động, tối nay sẽ tổ chức lửa trại."
Việt Tinh Văn: "Nếu tổ chức thịt nướng bãi biển có cần tự mang đồ ăn không?"
Tần Lộ đáp: "Cửa hàng có mấy món phổ biến như cánh gà, sườn, thịt dê, thịt bò với các loại rau củ, thịt viên, có thể mua ngay tại đây, đương nhiên tự mang cũng được. Mấy dụng cụ như giá nướng, bếp lò, que sắt đều được cửa hàng cung cấp."
Thức ăn do cửa hàng cung cấp sẽ khiến mọi người yên tâm về vấn đề an toàn hơn. Dù sao cũng rất khó để gϊếŧ chính xác một người bằng thực phẩm được cung cấp thống nhất. Nếu tự mang đồ ăn thì chưa chắc, nếu có người quen cho độc vào một loại thực phẩm nhất định, hung thủ có thể gϊếŧ chết mục tiêu thích ăn món ăn đó.
Không lâu sau, Chương Tiểu Niên gửi một tấm hình vào nhóm chat: "Em đo khoảng cách một vòng quanh bãi cát rồi, đây là sơ đồ cả bãi cát, có cả vị trí của tiệm đồ nướng. Bãi cát này đủ để dựng hơn một trăm lều cùng lúc, diện tích rất lớn."
Mọi người đều có việc làm, Lưu Chiếu Thanh và Hứa Diệc Thâm ở bệnh viện lại không có gì cần điều tra.
Hứa Diệc Thâm bèn đề xuất: "Hay là cuối tuần chúng ta cũng tham gia tiệc nướng đi? Như vậy có phải có thể tham gia vào quá trình xảy ra vụ án, nắm bắt được thông tin về người chết và nghi phạm trước tiên không?"
Nghe đề nghị của anh, Kha Thiếu Bân đồng ý hai tay hai chân, "Em cũng nghĩ vậy đó!"
Hứa Diệc Thâm đùa cậu: "Tiểu Kha, mỗi người chúng ta chỉ có 300 tệ thôi, không mua được nhiều thịt xiên đâu đấy."
Kha Thiếu Bân gửi sticker gật đầu ngoan ngoãn, "Em chỉ ăn chay cũng được mà!"
Việt Tinh Văn nói: "Dựa theo kinh nghiệm lần thi trước, chắc chúng ta không tiêu hết 300 trong mấy ngày đâu. Sắp tới ngày nào mọi người cũng bận rộn tìm manh mối, đến lúc đó đừng nghĩ đến chuyện ăn gì ngon lành, em nhớ hai hôm cuối cùng em với Bình Sách bận đến nỗi không có thời gian ăn, toàn mua sữa và bánh mỳ trong tiệm tạp hóa ăn tạm."
Những người khác cũng vậy, xem camera an ninh ở chỗ Chương Tiểu Niên cả ngày, sắp mù cả mắt, cơm nước đều gọi đồ ăn ngoài.
Giang Bình Sách tán thành, "Khi vụ án xảy ra, chắc chắn mọi người phải điều tra rất vất vả, không có thời gian suy nghĩ chuyện ăn uống đâu. Nếu mọi người muốn tổ chức nướng thịt bãi biển, có thể tranh thủ trải nghiệm khi vụ án chưa xảy ra."
Đúng lúc này, Tần Miểu bỗng bình tĩnh đặt vấn đề: "Các cậu chắc chắn vụ án sẽ xảy ra ở bãi cát à?"
Mọi người sững sờ.
Tần Lộ nói: "Chị, thư viện sắp xếp thành viên nhóm chúng ta ở bãi cát, chỉ dẫn thế này rõ ràng lắm rồi nhỉ?"
Tần Miểu chau mày, nói: "Có thể là tôi đa nghi, tôi cảm thấy thư viện không đơn giản như vậy, biết đâu nó cố ý dẫn dắt mọi người cho rằng sẽ có chuyện xảy ra ở bãi cát, để chúng ta cùng tới đó, dụ hổ xa rừng?"
Nghe cô nói vậy, Việt Tinh Văn cũng nghĩ đến trường hợp này. Thư viện chưa từng "tung chiêu" một cách bình thường, lỡ như nó thật sự "dụ hổ xa rừng" kéo họ đến bãi cát, cuối cùng lại xảy ra chuyện ở trường học, vậy không phải họ ngáo luôn sao?
Giang Bình Sách nói: "Chia nhóm đi, vài người ở lại trường."
Tần Miểu nói: "Tôi không thích ăn đồ nướng, tôi ở lại trường, xem bên ký túc xá nữ có chuyện gì không."
Tân Ngôn cũng nói: "Tôi không thích đồ nướng, tôi ở lại phòng trực cố vấn."
Kha Thiếu Bân ngại ngùng nói: "Tớ đang ở trường, vậy tớ cũng ở lại..."
Việt Tinh Văn cười nói: "Tiếng kêu của sâu đói trong bụng cậu tớ còn nghe được này, cậu đi nướng thịt."
Lam Á Dung và Lâm Mạn La quyết định cùng ở lại khu căn hộ, mặc dù cao ốc Tinh Hải và khu căn hộ Tinh Hải là địa điểm chính của vụ án trước, nhưng cũng không thể lơ là hoàn toàn, lỡ như sinh viên đến khách sạn trong khu căn hộ thì sao? Còn về đồ nướng, hai người họ có thể cùng gọi về ăn.
Mọi người phân công xong xuôi.
Cuối cùng, Lưu Chiếu Thanh ở lại bệnh viện, hôm nay anh trực đêm, khoa cấp cứu cũng rất có thể sẽ có chuyện. Lam Á Dung và Lâm Mạn La ở lại khu căn hộ Tinh Hải, hai người cùng gọi tôm hùm đất tê cay về ăn.
Tần Lộ, Chương Tiểu Niên làm việc ở quán nướng bãi biển, Kha Thiếu Bân, Hứa Diệc Thâm, Việt Tinh Văn cùng nhau ra biển cắm trại. Giang Bình Sách, Tân Ngôn và Tần Miểu ở lại trường, chia nhau theo dõi văn phòng cố vấn, ký túc xá nam và ký túc xá nữ.
Việt Tinh Văn lên nhóm chat gọi Giang Bình Sách, cậu hỏi: "Cậu muốn ăn gì tôi mang về cho?"
Giang Bình Sách: "Không cần, tôi không thích thịt nướng, tôi gọi đồ ăn ngoài là được."
Việt Tinh Văn gật đầu, nói: "Vậy nhờ ba cậu chú ý tình hình bên trường học nhé, bọn tôi đi trước đây."
Đúng lúc này, Trác Phong nhắn tin vào nhóm chat: "Sinh viên năm tư khoa Luật vừa gọi lên công ty xe buýt bọn anh đặt hai xe, tối nay ra bãi biển nướng thịt cắm trại."
Quả nhiên là vậy.
Việt Tinh Văn hỏi: "Năm bốn đi hết à?"
Trác Phong nói: "Tổng số người đăng ký là 98 người, nhưng trong danh sách Tân Ngôn vừa gửi, khoa Luật hẳn phải có đến 120 sinh viên năm tư, chứng tỏ có 22 người không tham gia hoạt động tập thể lần này."
Vậy nên họ chia nhóm là đúng đắn, buộc phải có người ở lại trường học.
Việt Tinh Văn nói: "Em hiểu rồi, anh Trác Phong lái xe đưa các bạn đến nơi rồi tìm bọn em, tối nay chúng ta phải chú ý gắt gao tình hình của nhóm người đến nướng thịt. Bên trường học thì nhờ Bình Sách, Tần Miểu và Tân Ngôn chú ý những bạn học không tham gia hoạt động."
Mọi người đồng loạt trả lời đã biết.
Rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì? Việt Tinh Văn cũng không chắc chắn.
Cậu chỉ có thể bố trí trước theo sắp xếp của thư viện, cố gắng giành được nhiều manh mối hơn.