Trốn Thê Của Thất Vương
Chương 48: Động phòng hoa chúc (trung)
-“Canh giờ đến. xuất các"
Nghe được thanh âm này, lòng ta bỗng nhiên căng thẳng. Hỉ nương chạy đến buông bức rèm che cho ta, giúp đỡ ta đứng dậy. Tiếng nhạc du dương vui vẻ,lụa trắng lay động. Hôn lễ dưới ánh trăng sáng tỏ này làm cho ta nhớ đến hôn lễ phong tình trong trí nhớ trước kia.
Ngồi lên kiệu hoa, trải qua một chặng hành lang. Tại đại sảnh đầy màu trắng ta thấy Hiên Viên Ảnh, áo trắng hắn mặc dưới ánh trăng phiêu phiêu, tựa như thần tiên. Ánh mắt của nhau như có thần giao nhìn nhau, chung quanh tất cả đều như yên tĩnh lại chỉ có ta cùng ngươi.
Hỉ bương giúp ta đi xuống, thẳng đến trước mặt Ảnh.
Nhìn thấy một biển người, bọn họ không cần ngủ sao? Trong đám người ta thấy một ít gương mặt quen thuộc, có thái tử Hiên Viên Táp cười sáng lạn, Lục vương không nói không cười Hiên Viên Tiến, còn có bà tám nhiều chuyện HiênViên Liễu. Như thế nào ta nhận thức người đều là vương gia a? a Người kia nhìn có chút quen mắt, là ai a? Một thân cẩm bào màu hồng, bộ dáng coi như tuấn tú.Rốt cuộc là ở nơi nào gặp qua?
-“Đang nhìn cái gì?" Thanh âm trầm thấp của Hiên Viên Ảnh ngay tại bên tai ta vang lên, nhìn the ánh mắt ta, sau đó ôm lấy ta không cho ta nhìn.
-“Lập tức liền gả cho bổn vương còn dám nhìn dễ nhìn?" Nhìn thấy sườn mặt sinh khí của Hiên Viên Ảnh ta không khỏi buồn cười. Tin tưởng lời ta, từ miệng một người nam nhân cổ đại nói ra hai từ “dễ nhìn" thật là có chút buồn cười.
-“Làm ơn, chẳng qua nhìn hắn có chút quen mặt" Còn đang sinh khí –“Này, đều phải bái đường a. Ngươi lại thối mặt cho ta?"Nam nhân này a! Thật sự là cái thùng dấm chua –“Hắn cũng tính dễ nhìn sao? Ta như thế nào không phát hiện. Trong lòng ta chỉ có bá đạo phu quân mới là dễ nhìn được không?"
-“Hừ!"
-“Ngô công công!"
-“Là, Thất điện hạ" Lão thái giám vẻ mặt nghiêm chỉnh, đây là người dẫn chương trình hôn lễ của ta a.
-“Bái đường" Đêm dài lắm mộng, phải lập tức đem nữ nhân này biến thành vương phi của mình, Hiên Viên Ảnh trong lòng thầm nghĩ như thế.
-“A! Nhưng là còn không có tế thiên…"
-‘Bái đường!"
-“Thất điện hạ, này không hợp lễ nghi a…"
-“Bổn vương nói “bái đường"" Một chữ cũng không dư thừa, đáng thương Ngô công công chịu sự uy hiếp của hắn. Chỉ thấy Ngô công công khoa trương run lên, cất giọng nói –“Bái thiên!"
-“Cúi đầu bái thiên" ta bái.
-“nhị bái thiên" Ta lại bái.
-“Tam bái thiên" Ta lại bái.
-“Tứ bái thiên!" Đến khi nghe thấy thanh âm này lần thứ tư của Ngô công công ta có loại xúc động muốn xỉu. Trộm nhìn Hiên Viên Ảnh, hắn vẫn thành thành thật thật bái a.
-“Ngũ bái…" Ta hãn, rốt cuộc bái thiên này phải bái bao nhiêu lần a?
Ở thời điểm ta sắp ngất xỉu, rốt cuộc bị tống nhập động phòng. Ta xin nhắc nhở tỷ muội còn chưa có xuyên qua, nhất định không cần đến Đông Phương quốc này, kết hôn thôi cũng đem người ta mệt chết. Chỉ bái thiên thôi cũng phải bái đến tám lần. Ta ngồi ở trên giường, kéo bỏ rèm che nằm lên trên giường.
-“Tiểu Lục, Tiểu Lục" Ta dắt giọng kêu to.
-“Đến đây, đến đây, vương phi nương nương của ta, hôm nay là ngày vui của người, không cần tùy tiện như vậy được không?" Nghe nghe!
-“Thiên a! Tiểu thư, người như thế nào nằm trên giường, người như thế nào nằm ở trên giường như vậy? Thiên a! Người như thế nào đem rèm che kéo xuông, ngươi như thế nào đem rèm che của chính mình kéo xuống? thiên a! thiên a!"
-“Kêu đủ chưa?" Ta vô lực nhìn về phía nàng.
-“Ta muốn ăn gì đó!"
-“A!"
-“A cái gì a!Không thấy tiểu thư nhà người ngay cả khí lực ngồi cũng không có sao? Mau lấy đồ ăn cho ta" Hiên Viên Ảnh tên kia thật được, cùng đám khốn khiếp bên ngoài kia ăn uống, ta đáng thương đói đến gần chết trong phòng.
-“Tiểu thư, canh ngân nhĩ hạt sen ngài yêu nhất đến đây" Tiểu Lục đẩy cửa mà vào.
Ta một bên ăn một bên xả đai lưng để hô hấp thuận lợi, lấy tốc độ gió cuốn mây bay cầm lấy bát canh ngân nhĩ hạt sen. Thỏa mãn hít một hơi, bỗng nhiên nghĩ đến một câu danh ngôn chí lí — nhân là thiết, cơm là cương.
Nghe được thanh âm này, lòng ta bỗng nhiên căng thẳng. Hỉ nương chạy đến buông bức rèm che cho ta, giúp đỡ ta đứng dậy. Tiếng nhạc du dương vui vẻ,lụa trắng lay động. Hôn lễ dưới ánh trăng sáng tỏ này làm cho ta nhớ đến hôn lễ phong tình trong trí nhớ trước kia.
Ngồi lên kiệu hoa, trải qua một chặng hành lang. Tại đại sảnh đầy màu trắng ta thấy Hiên Viên Ảnh, áo trắng hắn mặc dưới ánh trăng phiêu phiêu, tựa như thần tiên. Ánh mắt của nhau như có thần giao nhìn nhau, chung quanh tất cả đều như yên tĩnh lại chỉ có ta cùng ngươi.
Hỉ bương giúp ta đi xuống, thẳng đến trước mặt Ảnh.
Nhìn thấy một biển người, bọn họ không cần ngủ sao? Trong đám người ta thấy một ít gương mặt quen thuộc, có thái tử Hiên Viên Táp cười sáng lạn, Lục vương không nói không cười Hiên Viên Tiến, còn có bà tám nhiều chuyện HiênViên Liễu. Như thế nào ta nhận thức người đều là vương gia a? a Người kia nhìn có chút quen mắt, là ai a? Một thân cẩm bào màu hồng, bộ dáng coi như tuấn tú.Rốt cuộc là ở nơi nào gặp qua?
-“Đang nhìn cái gì?" Thanh âm trầm thấp của Hiên Viên Ảnh ngay tại bên tai ta vang lên, nhìn the ánh mắt ta, sau đó ôm lấy ta không cho ta nhìn.
-“Lập tức liền gả cho bổn vương còn dám nhìn dễ nhìn?" Nhìn thấy sườn mặt sinh khí của Hiên Viên Ảnh ta không khỏi buồn cười. Tin tưởng lời ta, từ miệng một người nam nhân cổ đại nói ra hai từ “dễ nhìn" thật là có chút buồn cười.
-“Làm ơn, chẳng qua nhìn hắn có chút quen mặt" Còn đang sinh khí –“Này, đều phải bái đường a. Ngươi lại thối mặt cho ta?"Nam nhân này a! Thật sự là cái thùng dấm chua –“Hắn cũng tính dễ nhìn sao? Ta như thế nào không phát hiện. Trong lòng ta chỉ có bá đạo phu quân mới là dễ nhìn được không?"
-“Hừ!"
-“Ngô công công!"
-“Là, Thất điện hạ" Lão thái giám vẻ mặt nghiêm chỉnh, đây là người dẫn chương trình hôn lễ của ta a.
-“Bái đường" Đêm dài lắm mộng, phải lập tức đem nữ nhân này biến thành vương phi của mình, Hiên Viên Ảnh trong lòng thầm nghĩ như thế.
-“A! Nhưng là còn không có tế thiên…"
-‘Bái đường!"
-“Thất điện hạ, này không hợp lễ nghi a…"
-“Bổn vương nói “bái đường"" Một chữ cũng không dư thừa, đáng thương Ngô công công chịu sự uy hiếp của hắn. Chỉ thấy Ngô công công khoa trương run lên, cất giọng nói –“Bái thiên!"
-“Cúi đầu bái thiên" ta bái.
-“nhị bái thiên" Ta lại bái.
-“Tam bái thiên" Ta lại bái.
-“Tứ bái thiên!" Đến khi nghe thấy thanh âm này lần thứ tư của Ngô công công ta có loại xúc động muốn xỉu. Trộm nhìn Hiên Viên Ảnh, hắn vẫn thành thành thật thật bái a.
-“Ngũ bái…" Ta hãn, rốt cuộc bái thiên này phải bái bao nhiêu lần a?
Ở thời điểm ta sắp ngất xỉu, rốt cuộc bị tống nhập động phòng. Ta xin nhắc nhở tỷ muội còn chưa có xuyên qua, nhất định không cần đến Đông Phương quốc này, kết hôn thôi cũng đem người ta mệt chết. Chỉ bái thiên thôi cũng phải bái đến tám lần. Ta ngồi ở trên giường, kéo bỏ rèm che nằm lên trên giường.
-“Tiểu Lục, Tiểu Lục" Ta dắt giọng kêu to.
-“Đến đây, đến đây, vương phi nương nương của ta, hôm nay là ngày vui của người, không cần tùy tiện như vậy được không?" Nghe nghe!
-“Thiên a! Tiểu thư, người như thế nào nằm trên giường, người như thế nào nằm ở trên giường như vậy? Thiên a! Người như thế nào đem rèm che kéo xuông, ngươi như thế nào đem rèm che của chính mình kéo xuống? thiên a! thiên a!"
-“Kêu đủ chưa?" Ta vô lực nhìn về phía nàng.
-“Ta muốn ăn gì đó!"
-“A!"
-“A cái gì a!Không thấy tiểu thư nhà người ngay cả khí lực ngồi cũng không có sao? Mau lấy đồ ăn cho ta" Hiên Viên Ảnh tên kia thật được, cùng đám khốn khiếp bên ngoài kia ăn uống, ta đáng thương đói đến gần chết trong phòng.
-“Tiểu thư, canh ngân nhĩ hạt sen ngài yêu nhất đến đây" Tiểu Lục đẩy cửa mà vào.
Ta một bên ăn một bên xả đai lưng để hô hấp thuận lợi, lấy tốc độ gió cuốn mây bay cầm lấy bát canh ngân nhĩ hạt sen. Thỏa mãn hít một hơi, bỗng nhiên nghĩ đến một câu danh ngôn chí lí — nhân là thiết, cơm là cương.
Tác giả :
Phong Sanh Sanh