Trốn Thê Của Thất Vương
Chương 10: Hàn huyên
-“Ta thích nhất chính là hoa sen"
-“Vì sao?"Tiểu Lục nghiêng đầu hướng ta hỏi.
-“Bởi vì nó sống nơi bùn đất mà không nhiễm mùi bùn, thanh tịnh, hương thơm nhẹ nhàng, có vẻ thanh cao có nhìn xa mà không thể lấy đến"
Tiểu Lục vẻ mờ mịt.
-“Được một cái “sống nơi bùn đất mà không nhiễm mùi bùn"muội muội thực tài tình" Lăng Ba Nhi đến đây.
Gặp Tiểu Lục cuống quýt đứng dậy, ta cũng không nhúc nhích. Như trước ngồi bên cạnh ao nói –“Tỷ tỷ khen nhầm rồi"
-“Muội muội hôm nay là ân nhân của Sở phủ chúng ta, tỷ tỷ muốn gặp ngươi cũng thật khó" Lăng Ba Nhi kì thật là cũng được, chính là phương thức nói chuyện của nàng làm cho ta không thể nào thích. Lập tức cũng không nhiều lời.
-“Tỷ tỷ hôm nay là đặc biệt đến cám ơn muội muội, nếu không có muội muội có khả năng diệu thủ hồi xuân, biểu ca hắn…"
-“Tỷ tỷ không cần như vậy, muội muội ta là nhận thù lao."
-“Muội muội lại tự khiêm tốn, đó là nên làm, ngươi cứu cũng không phải chỉ là tính mạng của biểu ca nha! Nói sau, tỷ tỷ biết muội muội cũng không phải loại người này"
Nha nha, cùng nàng nói chuyện thật là mệt nha! Loại người như vậy, gặp tiền liền sáng mắt, ta chính là loại này!
-“Đây là bộ đồ mới vì muội muội làm…"
-“Tiểu Lục, tiếp nhận" Tiểu Lục tiếp nhận quần áo từ trong tay Tiểu Cúc, không mất tiền mà không nhận quả là uổng phí.
-“Tỷ tỷ đi gặp Sở công tử chưa?"
-“Chưa đi, di nương nói biểu ca đang nghỉ ngơi…"
-“Kia tỷ còn chưa biết sao, Sở công tử đã tỉnh" Ta ngắt lời nói.
-“Thật vậy chăng? Kia…kia, tỷ tỷ đi, không quấy rầy muội muội, ta…"
-“Nhanh đi nhìn xem đi" Ta cười nói.
Nhìn thấy nàng biến mất bóng dáng, đi thật là nhanh.
-“Hô…rốt cuộc đi rồi,ta đều nhanh muốn chết"
-“Tiểu thư, hihi"
-“Tiểu nhân, còn cười trộm. Xem ta thu thập ngươi"
Ta xuất ra độc môn tuyệt kĩ – nhất chỉ thiên.
-“Tiểu thư….hahahaha…."
Tiểu Lục ôm một đôi quần áo chạy như điên, tiểu thư ta ở phía sau cuồng truy!
-“Tốt nhất không cần bị ta bắt đến"
-“Vì sao?"Tiểu Lục nghiêng đầu hướng ta hỏi.
-“Bởi vì nó sống nơi bùn đất mà không nhiễm mùi bùn, thanh tịnh, hương thơm nhẹ nhàng, có vẻ thanh cao có nhìn xa mà không thể lấy đến"
Tiểu Lục vẻ mờ mịt.
-“Được một cái “sống nơi bùn đất mà không nhiễm mùi bùn"muội muội thực tài tình" Lăng Ba Nhi đến đây.
Gặp Tiểu Lục cuống quýt đứng dậy, ta cũng không nhúc nhích. Như trước ngồi bên cạnh ao nói –“Tỷ tỷ khen nhầm rồi"
-“Muội muội hôm nay là ân nhân của Sở phủ chúng ta, tỷ tỷ muốn gặp ngươi cũng thật khó" Lăng Ba Nhi kì thật là cũng được, chính là phương thức nói chuyện của nàng làm cho ta không thể nào thích. Lập tức cũng không nhiều lời.
-“Tỷ tỷ hôm nay là đặc biệt đến cám ơn muội muội, nếu không có muội muội có khả năng diệu thủ hồi xuân, biểu ca hắn…"
-“Tỷ tỷ không cần như vậy, muội muội ta là nhận thù lao."
-“Muội muội lại tự khiêm tốn, đó là nên làm, ngươi cứu cũng không phải chỉ là tính mạng của biểu ca nha! Nói sau, tỷ tỷ biết muội muội cũng không phải loại người này"
Nha nha, cùng nàng nói chuyện thật là mệt nha! Loại người như vậy, gặp tiền liền sáng mắt, ta chính là loại này!
-“Đây là bộ đồ mới vì muội muội làm…"
-“Tiểu Lục, tiếp nhận" Tiểu Lục tiếp nhận quần áo từ trong tay Tiểu Cúc, không mất tiền mà không nhận quả là uổng phí.
-“Tỷ tỷ đi gặp Sở công tử chưa?"
-“Chưa đi, di nương nói biểu ca đang nghỉ ngơi…"
-“Kia tỷ còn chưa biết sao, Sở công tử đã tỉnh" Ta ngắt lời nói.
-“Thật vậy chăng? Kia…kia, tỷ tỷ đi, không quấy rầy muội muội, ta…"
-“Nhanh đi nhìn xem đi" Ta cười nói.
Nhìn thấy nàng biến mất bóng dáng, đi thật là nhanh.
-“Hô…rốt cuộc đi rồi,ta đều nhanh muốn chết"
-“Tiểu thư, hihi"
-“Tiểu nhân, còn cười trộm. Xem ta thu thập ngươi"
Ta xuất ra độc môn tuyệt kĩ – nhất chỉ thiên.
-“Tiểu thư….hahahaha…."
Tiểu Lục ôm một đôi quần áo chạy như điên, tiểu thư ta ở phía sau cuồng truy!
-“Tốt nhất không cần bị ta bắt đến"
Tác giả :
Phong Sanh Sanh