Trốn Quả Đào Lớn

Chương 37

Thẩm Thạc mở hội nghị cả ngày rồi trở lại túc xá mở điện thoại di động ra thì nhảy ra một tin ngắn —— đến từ “Đào Tiểu Y".

Anh nhếch khóe môi, trong con ngươi mệt mỏi nghiêm túc lập tức bị nhu hòa ôn mềm thay thế.

—— quân diễn sắp đến, chuẩn bị đánh ngã địch nhân đồng thời đừng quên bảo dưỡng hảo thân thể. Thân thể chính là tiền vốn “Cách mạng“.

Thẩm Thạc nhìn phía trên hai chữ cách mạng thêm dấu ngoặc kép, bên khóe môi không khỏi tà tà khơi lên.

Tiểu nha đầu này lại học được đùa giỡn anh.

Xem ra, hai ngày nghỉ khi quân diễn kết thúc anh phải hảo hảo khiến cô thể hiểu được anh rốt cuộc có bao nhiêu tiền vốn.

Lần trận đầu quân diễn này, Đoàn 534 bọn Thẩm Thạc chống lại Đoàn 515, đó là lấy danh hiệu pháo binh cùng bộ binh. Lần này Tổng chỉ huy đoàn 515 là đoàn trưởng La Thanh của bọn họ, là đội trưởng của đội bọn họ năm đó huấn luyện một tân binh Thẩm Thạc. Thẩm Thạc cùng La Thanh vừa là thầy vừa là bạn, lúc quân diễn tranh tài lại thị tử đối đầu. Nói thật ra, trận đầu chống lại bọn họ, Thẩm Thạc nhao nhao muốn thử.

“Lần này chỉ huy giao cho cậu, tôi đi bưng hang ổ của La Thanh." Hải Trường Minh xắn tay áo lên, giống như anh lập tức bắt lại bộ chỉ huy đoàn 515.

Thẩm Thạc khẽ cười, lại nói: “Lần này hai ta thay đổi, tôi đi tiền tuyến."

Đánh cờ chưa chắc là đứng ở vị trí ngang hàng, ở tiền tuyến tiếp nhận mệnh lệnh, bản thân lấy tình hình chiến đấu thực tế này trực tiếp phân tích tài liệu cho ra báo cáo phản quỹ cho tổng chỉ huy từ đó lấy được điều lệnh tốt hơn, dđ#%lế!#$42quy#2don sau đó trong thời gian nhanh nhất đứng trước mặt La Thanh khiến anh ta thất kinh, Thẩm Thạc nghĩ như vậy sẽ càng tốt hơn.

Hợp tác với Thẩm Thạc nhiều năm như vậy, Hải Trường Minh ít nhiều có thể đoán ra ý tưởng của Thẩm Thạc, nhưng vẫn là lo lắng Thẩm Thạc muốn tự tay bắt được La Thanh là vì một nguyên nhân khác. Anh vỗ vỗ bả vai của Thẩm Thạc quan tâm nói: “Tiểu tử cậu không phải còn không bỏ được Cố Cầm đi?"

Thẩm Thạc ngớ ngẩn, trong lòng đột nhiên dâng lên bi thương nồng nặc, muốn phát tiết rồi lại tinh tường biết anh không thể, vì vậy không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ áp chế thương cảm nồng nặc xuống, giọng nói nhàn nhạt nói: “Không liên quan đến Cố Cầm."

“Vậy thì tốt." Hải Trường Minh biết rõ trong lúc vô tình anh nhắc đến chỗ đau của Thẩm Thạc, không biết làm sao vỗ bả vai củaThẩm Thạc lời lẽ tầm thường an ủi, “Không liên quan là tốt rồi, không liên quan là tốt rồi. Chuyện năm đó không trách cậu, đừng già ôm đồm trên người mình. Bây giờ ở cùng với nha đầu Đào Y, thì quét sạch Cố Cầm ra khỏi lòng. Xóa sạch không hết, thì đặt ở chỗ sâu nhất, đừng để tiểu nha đầu phát hiện. Phụ nữ, ăn dấm chua thật là nguy."

Thẩm Thạc không lên tiếng, ánh mắt xuyên qua sân huấn luyện đầu hướng bầu trời phương xa. Nơi đó, là nơi Cố Cầm thuộc về, cũng là nơi anh chôn sâu áy náy.

Nếu như năm đó anh...

A, không có nếu như.

***

Đào Y gửi thư từ chức đến hộp thư của công ty HR, đồng nghiệp HR gọi điện thoại cho cô, đơn giản là khuyên cô đừng từ chức.

Đào Y nói cô không cách nào đảm nhiệm chức trợ lý Tổng giám đốc, sợ làm hỏng việc, cũng không muốn để công ty lãng phí tiền và thời gian vô ích, không thể làm gì khác hơn là tự mình ran xào tự mình cá mực.

Đồng nghiệp HR nghe lý do chính thức từ chức của Đào Y, suy nghĩ rồi nói: “Nếu không, tôi hỏi cấp trên, có thể để cô trở lại bộ phận ký giả khôi phục chức vụ ban đầu hay không. Cô nói, như vậy có được hay không?" Thật ra thì, mục đích của cô là lưu Đào Y lại, an bài cụ thể cô đến cương vị công tác nào, cấp trên nói là tùy tiện.

Đào Y vốn muốn nói không tốt, vì cô sợ Hạ Nhĩ lợi dụng chức vị, sẽ đi quấy rối cô, có thể tưởng tượng đến mình không làm việc bây giờ rỗi rãnh nhàm chán, thì gật đầu đồng ý. Tự nhiên, điều kiện tiên quyết là không thể tùy ý đổi cương vị công việc cho cô, nhất là có liên quan đến Tổng giám đốc.

Đồng nghiệp HR cúp điện thoại sau lại gọi lại, nói cấp trên đồng ý.

Vì vậy, Đào Y lại vinh quang biến trở về ký giả Cẩu Tử, chỉ là cô làm trợ lý Tổng giám đốc ngắn ngủi khiến các đồng nghiệp suy nghĩ kỳ quái, không biết cô là phía trên có người, hay là đắc tội cấp trên, cho nên tình hữu nghi văn phòng không quá hái hòa vừa mới khởi sắc lại loại bỏ Đào Y ra bên ngoài.

Đào Y cũng không để ý. Vốn là vậy, nếu trong phòng làm việc có thể kết giao một hai người bạn, đó là may mắn, kết không đến cũng là điều bình thường. Dù sao giữa đồng nghiệp dính dáng đến vấn đề chức vụ kim tiền và lợi ích, ngươi phòng ta đến ta phòng ngươi cũng là thói thường của con người.

Cứ như vậy Đào Y lại lên mấy ngày, vì đoạn thời gian này Thẩm Thạc quân diễn, điện thoại di động vẫn vào trạng thái tắt máy, cô không có đi quấy rầy anh.

Đến ngày thứ ba quân diễn, cũng chính là ngày Thẩm Thạc nới với Đào Y sẽ kết thúc, Đào Y đột nhiên nhận được điện thoại của vợ Hải Trường Minh.

“Alo? Chị dâu?" Đào Y nghi ngờ Giang Hàm làm sao đột nhiên gọi điện thoại cho mình, mà cùng lúc đó, từ đáy lòng đột nhiên nảy sinh dự cảm bất tường.

“Đào Y, Thẩm Thạc bị thương, đang ở bệnh viện quân khu." Giọng Giang Hàm xuyên thấu qua làn sóng điện chính xác truyền vào trong tai Đào Y.

Đào Y để điện thoại xuống, lập tức xin nghỉ với chủ quản, dđ#%lế!#$42quy#2don thuê xe chạy đến bệnh viện quân khu.

Đến bệnh viện, Đào Y lại gọi điện thoại cho Giang Hàm hỏi rõ vị trí phòng bệnh, rồi vội vã chạy tới.

Bên ngoài phòng bệnh 302 rất nhiều quân nhân oai hùng đứng, đặc biệt làm người khác chú ý.

Bọn họ phong trần mệt mỏi, trên mặt lau vệt sáng, đều là gương mặt trang nghiêm.

Đào Y biết bọn họ mới từ trên chiến trường quân diễn xuống, nhìn lướt qua, xuyên qua đám người muốn đi vào phòng bệnh302.

“Vị tiểu thư này xin chờ chút." Đào Y còn chưa tiến vào phòng bệnh, đã bị một giọng nữ trong trẻo lạnh nhạt gọi lại.

Đào Y quay đầu lại nhìn người phía sau —— mi mục thanh nhã, cực kỳ xinh đẹp. Nếu không phải cô mặc quần áo hiện đại, lại mặc áo khoác trắng, Đào Y cho rằng cô là mỹ nhân cổ điển từ trong tranh vẽ tiếp xuống.

“Cô kêu tôi?" Đào Y xác định cô không nhận ra vị mỹ nữ bác sĩ này.

Mỹ nữ bác sĩ lạnh nhạt nhìn cô, nói: “Nơi này ngoài tôi và cô là phụ nữ."

Được rồi, mỹ nữ bác sĩ rất có khuôn cách.

Nhìn cô xuất hiện ở đây, phải là bác sĩ của Thẩm Thạc đi.

Mặc dù Đào Y vội vả đi xem Thẩm Thạc, nhưng nếu bác sĩ có dặn dò, vì lý do vết thương của Thẩm Thạc, cô vẫn phải tuân theo chỉ thị của bác sĩ mới đúng.

Mỹ nữ bác sĩ thấy Đào Y không nói lời nào, chờ lời nói tiếp theo của cô, cô mới lên tiếng: “Thời gian thăm Thẩm Thạc đã qua, cô và những người lính kia cùng nhau rời khỏi đi."

“Nhưng mà tôi vừa mới đến, còn chưa thấy anh." Đào Y kinh ngạc.

Mỹ nữ sác sĩ bất vi sở động, “Tôi nói rồi thời gian thăm bệnh đã qua."

Đào Y dựa vào đạo lý để bảo vệ quyền lợi, “Bác sĩ, cho tôi gặp anh ấy đi, tôi sẽ không ồn ào quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi. Hơn nữa, tôi tin tưởng, anh ấy thấy tôi sẽ rất cao hứng. Cô biết, đây giúp người bệnh tâm tình vui vẻ, vết thương sẽ nhanh tốt hơn rất nhiều, đúng không?"

Mỹ nữ bác sĩ liếc cô, lấy một loại ánh mắt quan sát, “Cô là gì của anh ấy?"

Đào Y Y vẫn duy trì nụ cười lấy lòng vừa rồi, “Tôi là vị hôn thê của anh ấy."

“Vị hôn thê?!" Ánh mắt của mỹ nữ bác sĩ trong nháy mắt nheo lại, con ngươi vốn là lãnh mạc càng phát ra lạnh lùng, phủ thêm một tầng băng sương, còn vèo vèo bắn băng tiễn ra ngoài, đâm cả người Đào Y không thoải mái.

Đào Y vô cùng hoang mang với vị mỹ nữ bác sĩ này, có cảm giác cô là vị hôn thê của Thẩm Thạc là tội ác. Nếu như cảm giác của cô không có không nhạy, vị bác sĩ này có địch ý với cô, hơn nữa tình địch còn không phải là giữa loại địch ý gì đó, mà là tương tự vẻ chi ý căm phận tội phạm giết hại người nhà.

Đào Y chợt sợ run cả người, có cảm giác không rét mà run.

“Tôi không biết Thẩm Thạc có vị hôn thê lúc nào." Cô ta hừ lạnh, vừa nghiêng đầu đi vào phòng bệnh.

Vị mỹ nữ bác sĩ này khẩu khí giống như Thẩm Thạc là vật sở hữu của cô ta khiến Đào Y nghe không thoải mái.

Nếu mỹ nữ bác sĩ đi vào không có nghiêm lệnh cô không thể đi vào, Đào Y liền đi theo vào.

Thẩm Thạc an tĩnh nằm trên giường bệnh, một chân bó thạch cao treo ngược ở đầu giường, anh cau mày, đang ngủ không an ổn lắm.

Chợt, khuôn mặt tuấn mỹ của anh thống khổ vặn vẹo, trong miệng lầm bầm nhớ tới: “Tiểu Cầm, tiểu Cầm... Không muốn... Không muốn..."

Đào Y bỗng nhiên dừng bước ở chỗ ấy, không biết tại sao chỉ là từ trong miệng anh nghe được cái tên xa lạ, trong lòng của cô dâng lên chua xót khó nói nên lời. TRuyện được đăng tải duy nhất tại dđ#%lế!#$42quy#2don

“Tiểu Cầm là bạn gái của Thẩm Thạc, cũng là em gái của tôi." Mỹ nữ bác sĩ cũng là Cố Sắt đột nhiên nói, “Tiểu Cầm ở chung chỗ với Thẩm Thạc từ trung học cơ sở, tình cảm vẫn rất tốt, cho đến... Chuyện kia cô không biết cũng được. Cho nên, làm như tôi biết cô nói mình là vị hôn thê của Thẩm Thạc, tôi chỉ xem cô đang nói giỡn. Với sự hiểu biết của tôi về Thẩm Thạc, cậu ta yêu em gái tôi vô cùng sâu nặng, không thể nào ở chung chỗ với người phụ nữ khác."

Trong lòng Đào Y chua xót theo lời của mỹ nữ bác sĩ càng khơi lên lan tràn nồng đậm, cô nhìn Thẩm Thạc vẫn lẳng lặng ngủ trên giường như cũ, không biết nên phản ứng gì, chỉ có thể thẩn thờ đứng ở đó, nhìn khuôn mặt đẹp trai đến ngẩn người.

“Cô có thể đi ra ngoài. Nếu như có điều chất vấn với lời nói vừa rồi của tôi, cô có thể đi hỏi Hải Trường Minh, hoặc là hỏi bất kỳ một người nhà họ Thẩm cũng có thể. Cố gia chúng tôi và Thẩm gia là thế giao, chỉ cần người quen biết sẽ biết tiểu Cầm và Thẩm Thạc là trời đất tạo nên một đôi."

Trời đất tạo nên một đôi...

Trong đầu Đào Y lượn vòng những lời này, vẫn đứng ngơ ngác bất động tại chỗ như cũ. Không biết qua bao lâu, lâu đến Cố Sắt sắp mất đi tính nhẫn nại, Đào Y chợt bình tĩnh hỏi: “Thẩm Thạc vui vẻ sao?"

“Cái gì?" Cố Sắt không hiểu cô gái nhỏ mới nhìn qua rất nhu nhược làm sao sẽ đột nhiên toát ra một câu mở đầu như vậy không đáp lời phía sau.

“Bây giờ, Thẩm Thạc nhắc tới tên tiểu Cầm... Vẫn vui vẻ sao?" Đào Y không ngai phiền hỏi lại một lần, “Nếu như, Thẩm Thạc cảm thấy hạnh phúc khi ở cùng chỗ với tiểu Cầm hơn với tôi, tôi tự nguyện rút lui ra."

Không thể không nói, lúc vừa rồi nghe Thẩm Thạc đang ngủ kêu tên cô gái khác, trong lòng cô thật sự rất khó chịu, mới vừa biết Thẩm Thạc có bạn gái, xác thực nói hẳn là bạn gái trước, cô cũng không thoải mái, nhưng, có mấy người chưa từng có đi? Nhất là đàn ông ưu tú giống như Thẩm Thạc vậy đến ba mươi tuổi lại có mấy người chưa từng có?

Cô không phải là không để ý, chỉ là xoắn xuýt quá khứ của người yêu quá nhiều, sẽ chỉ làm mình mệt chết đi, cũng khiến hai bên mệt chết đi.

Nếu như, tiểu Cầm còn là hiện tại tương lai của Thẩm Thạc, cô tuyệt đối sẽ chủ động thoái vị hai bên. Nhưng cô tin tưởng Thẩm Thạc, tin tưởng anh sẽ không chân đạp hai thuyền, mà là sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi một cô gái.

Mà trước mắt, cô xác định cô chính là toàn tâm toàn ý của anh.

Cố Sắt không ngờ tiểu nha đầu này nhìn qua tinh tế gầy teo dịu dàng yếu yếu, đầu lại không đần như vậy, người cũng không dễ dàng đối phó như thế.

Nhưng mà, người khó đối phó nữa cô cũng sẽ khiến người kia cách Thẩm Thạc xa xa. Thẩm Thạc là của Tiểu Cầm, vĩnh viễn cũng chỉ có thể là của Tiểu Cầm. Đây là Thẩm Thạc thiếu Tiểu Cầm, từ trước thiếu, hiện tại thiếu, sau này cũng vẫn thiếu, cho đến khi cậu ta bước vào phần mộ.

“Dĩ nhiên." Cố Sắt khó được nở nụ cười, chỉ là dáng vẻ này ngoài cười trong không cười so với dáng vẻ lạnh như băng của cô ta càng thêm đáng sợ, “Nếu bọn họ ở chung chỗ không vui, cũng sẽ không bắt đầu hẹn hò từ nhỏ như vậy. Cho nên, cô có thể đi, sau này đừng không biết xấu hổ làm tiểu tam giữa hai người họ."

Tiểu tam sao?

Con ngươi Đào Y tối sầm, một lát sau lại kiên định nói: “Tôi sẽ chờ Thẩm Thạc tỉnh lại tự mình kêu tôi đi. Nếu như, anh ấy nói cho tôi biết ở trong lòng của anh ấy tiểu Cầm quan trọng hơn, mà tôi chỉ là người thứ ba thượng vị tạm thời, như vậy không cần cô chỉ trích, cũng không cần Thẩm Thạc nhiều lời kêu tôi đi, tôi sẽ chủ động rời khỏi."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại