Trốn Quả Đào Lớn
Chương 15
Thẩm Thạc vội vã chạy đến bệnh viện, chỉ thấy Đào Y nằm trên giường.
Sắc mặt cô kém, đôi môi trắng bệch, trán không ngừng chảy mồ hôi ra ngoài, trên cổ tay treo kim tiêm, có một loại Lâm Đại Ngọc xinh đẹp bệnh hoạn.
Biết cô mấy ngày nay, đến bây giờ cô đều vui vẻ sức sống bừng bừng, đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ cô suy yếu như vậy, giống như búp bê gấu bông, không còn sinh khí.
Tâm Thẩm Thạc trong phút chốc đau nhói, giống như bị con kiến gặm nuốt, bị ong mật chít, bị sợi dây của búp bê gỗ siết.
Anh bắt đầu hối hận, không, đã hối hận từ lâu, từ khoảnh khắc nhận được điện thoại của Giang Hàm, anh đã bắt đầu hối hận.
Anh hối hận mình vì khiến Đào Y không kề cận anh nữa, nên dùng người phụ nữ khác đến kích thích cô.
Anh cho là cô rất kiên cường, cho là cô không nghiêm túc với mình, có thể nhanh chóng tiếp nhận thực tế, sau đó cách xa anh.
Nhưng mà, anh lại xem nhẹ từ thành phố N đến đây đường xá xóc nảy, xem nhẹ hôm nay thời tiết nóng bức, cô khổ cực đến nhưng vẫn đợi dưới nhiệt độ lâu như vậy, rất có thể sẽ mất nước bị cảm nắng.
Anh nên đưa cô vào nhà khách bộ đội trước, đợi sau khi cô mát mẻ, hãy nói những lời đó, hoặc là, anh vốn không cần nói.
Giang Hàm múc nước trở lại, thấy Thẩm Thạc đứng ở mép giường lẳng lặng nhìn Đào Y. Bình tĩnh trên mặt anh không che giấu được đau lòng và do dự, chân mày nhíu lại, làm như đang suy tư chuyện quan trọng gì.
Giang Hàm nghe Hải Trường Minh nói, lúc Thẩm Thạc vừa vào bộ đội đã từng có một người bạn gái. Thẩm Thạc rất thích cô gái kia, từng nói với Hải Trường Minh, anh muốn lấy cô gái kia làm vợ. Nhưng không biết vì sao, sau một lần quân diễn, Thẩm Thạc không đề cập đến cô ta nữa. Nghe nói, cô gái kia tự sát. Mà từ đó về sau, Thẩm Thạc không còn nhìn thẳng bất kỳ một cô gái nào, ngoài người trước mắt này.
Không sai, Giang Hàm có thể nhìn ra được, Thẩm Thạc có tình cảm không tầm thường với Đào Y. Cô biết Thẩm Thạc nhiều năm như vậy, là lần đầu tiên, nhìn thấy cậu ta dùng vẻ mặt thương tiếc mà khó xử như vậy nhìn một cô gái.
Giang Hàm lặng lẽ đặt bình nước một bên, im lặng không lên tiếng rời khỏi phòng bệnh.
Khi Đào Y...tỉnh lại đã là buổi tối.
Cô mở mắt quan sát màu trắng xa lạ, hơi hoảng hốt, không biết được đêm nay là đêm nào, cô đang ở đâu. Toàn thân cô mềm nhũn, không có tí khí lực nào, giống như năm đó chạy tám trăm mét, vì đạt mục tiêu, ở một giây sau cùng ra sức chạy đến điểm cuối, sau đó cúi thân thể nôn ói, ói xong cơ thể trong tình trạng kiệt sức khiến người ta sụp đổ.
Cô thử giật giật cơ thể, muốn ngồi dậy, nhưng hơi phí công, chỉ có thể đổi vị trí để cho mình nằm thoải mái hơn.
Cô suy nghĩ, bất kể mình ở chỗ nào, dù sao cũng phải tìm người đến hỏi.
Vừa định há miệng kêu người, thì nghe âm thanh cửa phòng bị mở ra lại đóng, tiếp theo là một chuỗi tiếng bước chân trầm ổn, nhè nhẹ lại có lực độ.
Tiếng bước chân rất nhanh đã đến bên giường của cô, Đào Y vẫn nhìn phía trên, dĩ nhiên là thấy diện mạo của người đến —— tuấn mỹ mà cương nghị —— Thẩm Thạc.
Trí nhớ trước khi té xỉu thoáng chốc quay lại, nghĩ đến Thẩm Thạ đã có bạn gái, cô nhịn xuống trái tim chua xót và ái mộ với anh, khách khí kéo khóe miệng, giống như nhìn bất kỳ một người không quen thuộc nào như vậy, nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi." Cô đã đại khái hiểu, cô bị cảm nắng té xỉu.
Thẩm Thạc nghe cô khách sáo và xa cách, trái tim căng thẳng, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Là vợ chồng Giang Hàm cứu cô, không phải là tôi."
Anh lại chần chờ, lại không nhịn được hỏi: “Khá hơn chút nào không?"
“Ừ, chỉ bị cảm nắng nho nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại." Đào Y cười nhạt, biết là người khác cứu cô, mà không phải anh, cô hơi thất vọng. Thì ra, trong lòng vẫn đang mong đợi anh có thể đuổi theo cô, còn đang mong đợi...
Nhưng mong đợi có lợi ích gì đâu? Người đàn ông này vốn không cần cô, cho dù cô ngã, anh cũng không cần cô.
Đào Y tự giễu kéo khóe môi, sau đó làm như nghĩ đến điều gì, hỏi: “Tôi còn ở quân khu sao?"
Thẩm Thạc gật đầu, die@3ndle$@quy@#don không xem thường cô vừa hơi cong môi châm chọc.
Đào Y ngượng ngùng cười nói: “Khiến anh phiền toái, ngày mai tôi có thể rời khỏi đây."
Thẩm Thạc giật môi, vốn muốn nói, không cần gấp gáp như vậy, lại ngoan độc nhẫn tâm, không nói ra. Chỉ nói: “Ừ."
Anh lấy thức ăn vừa đi xuống mua ra, lấy ra một đĩa một đĩa, đặt trên bàn nhỏ vừa chống lên trên giường, “Ăn chút gì đi."
Đào Y vừa ngửi mùi thơm của thức ăn, bụng lập tức không chịu thua kém kêu lên ùng ục.
Cô lúng túng cười cười khi Thẩm Thạc quay đầu lại nhìn cô, nói: “Xin lỗi, hôm nay tôi chỉ ăn bữa sáng."
Thẩm Thạc ngừng tay, thịt trên đầu quả tim bị xé hung bạo.
Thức ăn bày xong, Đào Y lại thử dùng cùi chỏ chống cơ thể lên, lúc này hơi sức dường như khôi phục, cô gắng gượng để mình ngồi dậy.
Nhận lấy chiếc đũa, Đào Y trực tiếp xem nhẹ Thẩm Thạc, bắt đầu ăn ngốn nga ngốn nghiến.
Trước kia, cô chưa từng có ba bữa không đúng giờ như vậy. Cho dù là lúc đại học buổi sáng lười biếng ngủ nướng với mấy bạn cùng phòng, bạn cùng phòng Lục Tiếu chịu khó nhất cũng sẽ giúp các cô mua cơm, quát các cô đến ăn cơm.
Đến quân doanh tìm Thẩm Thạc trước, cô vốn tưởng rằng mặc kệ tốt xấu, buổi trưa sẽ ăn được một bữa cơm, vì giảm bớt gánh nặng, không có mang đồ ăn gì. Ai mà nghĩ...
Thôi, chuyện đã qua đều đã qua, dù sao Thẩm Thạc chưa cho cô cam kết gì, đến bây giờ đều là cô tự mình đa tình. Cho nên, cô không có lý do gì oán hận anh. Còn nữa, dù sao anh cũng chú ba của Thẩm Dục và Lục Tiếu, sau này mặc dù gặp mặt không nhiều, nhưng không có nghĩa là sẽ không gặp mặt, bọn họ vẫn hòa hòa khí khí là tốt. Huống chi, chỉ là một lần thất tình mà thôi, không có gì đáng ngại. Sau khi trở về, đi quán bar uống rượu một lần, nhớ lại đoạn tình yêu ngắn ngủi say đắm này, cũng có thể đến đây từ bỏ thôi?
Đào Y vừa nghĩ đến tâm sự như vậy, vừa ăn cơm, vốn không quản Thẩm Thạc ngồi bên cạnh im lặng không lên tiếng.
Chờ cô ăn uống no đủ, tinh thần khôi phục hơn, tư tưởng rộng rãi không ít, tâm tình đã khá nhiều.
Cô để chén đũa xuống, nói tiếng cám ơn với Thẩm Thạc, cũng không có gì có thể nói.
Thẩm Thạc muốn thu dọn chén đũa, Đào Y từ từ trợt xuống giường, muốn giúp đở dọn dẹp, Thẩm Thạc lay chuyển được cô, chỉ đành phải để cô giúp một tay.
Nhìn Đào Y giống như trước cái gì cũng không phát sinh, vẫn thật vui vẻ như cũ, Thẩm Thạc không biết là yên tâm, hay là toát ra cảm giác kỳ quái không thoải mái.
Thật ra thì, Đào Y không phải giống lúc trước không phát sinh chuyện gì, chỉ là cô hơi mạnh mẽ, té xỉu một lần, nghĩ thông suốt một chút. Huống chi, cô tính trở về thành phố N mua say, để chuyện này triệt để qua đi.
Chén đũa đã thu dọn xong, Thẩm Thạc không biết tán gẫu tiếp cái gì với Đào Y, nên thu dọn trở về doanh trại.
Đào Y nhàm chán, vút đến bên cửa sổ, núp phía sau rèm cửa sổ, nhìn người đàn ông đi ra khỏi bệnh viện, đưa mắt nhìn anh, mãi đến khi bóng dáng của anh hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.
Con ngươi Đào Y dần dần hiện ra sương mù, ban đêm không tiếng động càng tích tụ càng nhiều, đến khi ánh mắt không đủ không gian chứa lớn hơn, lúc này mới yên lặng hợp thành hai dòng suối nhỏ, chảy xuống gò má.
Hôm sau, lúc chuẩn bị xuất phát, Giang Hàm đến tiễn cô.
Mặc dù biết mới hai ngày, nhưng Đào Y lại cảm giác giống như biết Giang Hàm thật nhiều năm, đặc biệt quen thuộc với cô ấy.
Cô kéo cánh tay của cô ấy, cười hì hì nói với cô ấy: “Chị Giang Hàm, sau này có rãnh rỗi đến thành phố N tìm em chơi nha, em lo ăn lo ở còn lo chơi nữa."
Giang Hàm cũng rất thích Đào Y, cười lại nói: “Tốt. Nhất định."
Hai người lại hàn huyên một lát, vừa tán gẫu, ánh mắt Đào Y vừa chuyển loạn xung quanh, giống như đang tìm đồ gì. Giang Hàm tự nhiên rõ ràng cô đang tìm gì, cũng không nói vào, chỉ là mỉm cười nói chuyện phiếm với cô.
Thấy Giang Hàm muốn đưa cô đến xe việt dã, Đào Y mới lưu luyến không rời theo sát Giang Hàm tạm biệt, cẩn thận mỗi bước đi, chậm chạm đi về phía xe.
Vừa mở cửa xe ghế trước ra, thấy gò má tài xế, Đào Y ngây ngẩn cả người, “Thẩm Thạc?"
Thẩm Thạc xoay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Lên xe."
Đào Y vốn vì Thẩm Thạc không đến tiễn cô mà thất vọng, lúc này thấy anh muốn đưa cô ra xe mà không được tự nhiên. Anh đưa cô đi, là có ý gì?
Thẩm Thạc thấy Đào Y cộc gỗ đứng ở đó bất động, lại kiên nhẫn nói: “Lên xe, nơi này không thể dừng xe quá lâu."
Đào Y mới phản ứng được, xách rương hành lý nhỏ đi lên. TRuyện được đăng tải duy nhất tại die@3ndle$@quy@#don
Thẩm Thạc thấy trên tay cô còn cầm rương hành lý, đã đi xuống xe, đi vòng qua bên cô, để nhờ, nhắc cái rương, bỏ nó vào trong cóp sau.
Cuối cùng, anh còn nghi ngờ hỏi: “Cô mang theo hành lý làm gì? Mới từ thành phố B đến đây?"
Đào Y cười chói lọi, xem như ngầm thừa nhận, trong lòng lại lặng lẽ đáp: Thật ra, tôi vốn tính ở quân doanh trường kỳ tác chiến, nhất cổ tác khí bắt anh lại, đến khi nhậm chức không đi không được sẽ rời đi.
Chỉ là, ý nghĩ này sao có thể nói ra khỏi miệng đây? Bất quá một ngày mà thôi, giữa bọn họ đã không thể nào.
Cả đoạn đường không nói chuyện.
Đào Y luôn luôn ầm ầm ĩ ĩ đột nhiên không thích nói chuyện, mới đầu khiến Thẩm Thạc không thích ứng, nhưng anh nghĩ có lẽ Đào Y vì bị nguyên nhân cảm nắng nên cơ thể còn không thoải mái, cũng từ từ buông được.
Xe vẫn đưa Đào Y đến nhà trọ Lục Tiếu và Thẩm Dục ở tạm, Đào Y xuống xe ở cửa tiểu khu, nói cảm ơn với Thẩm Thạc, không nói để anh vào trong nhà ngồi, đã tạm biệt rời khỏi rồi.
Thẩm Thạc thật sâu nhìn bóng lưng của cô biến mất ở cửa tiểu khu, mới láy ô-tô rời khỏi, đi đến biệt thự của anh ở thành phố N.
Biệt thự là hai nhà Thẩm Chiêu và Thẩm Lịch chung vốn đưa cho anh, ban đầu mua coi như tiện nghi, nói là cho anh cưới vợ dùng. Khi đó, anh thật sự suy nghĩ làm tân phòng ở biệt thự nhỏ kia, chỉ tiếc cảnh còn người mất, hôn sự không giải quyết được gì.
Đào Y vừa đến nhà trọ, vọt vào tắm rửa, sấy tóc khô, ném mình lên trên giường.
Cô nhìn trần nhà màu trắng, trong đầu bay ra bóng dáng của Thẩm Thạc, dùng sức lắc đầu, lấy gối đầu mềm mại cuộn mình bên dưới.
Đào Y a Đào Y, ta phải có tiền đồ, quên Thẩm Thạc, phấn chấn lại lần nữa.
Ta không phải là không ai muốn, chờ chỉnh lý lại tốt tâm tình, vẫn là quả đào ngon, tươi mới nộn, không tin sẽ không người trân quý đến hái.
Đào Y lại ám hiệu trong lòng với mình làm một lần nữa, tính ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối đi quán bar mua say, hoàn toàn SAY GOODBYE với Thẩm Thạc.
Sắc mặt cô kém, đôi môi trắng bệch, trán không ngừng chảy mồ hôi ra ngoài, trên cổ tay treo kim tiêm, có một loại Lâm Đại Ngọc xinh đẹp bệnh hoạn.
Biết cô mấy ngày nay, đến bây giờ cô đều vui vẻ sức sống bừng bừng, đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ cô suy yếu như vậy, giống như búp bê gấu bông, không còn sinh khí.
Tâm Thẩm Thạc trong phút chốc đau nhói, giống như bị con kiến gặm nuốt, bị ong mật chít, bị sợi dây của búp bê gỗ siết.
Anh bắt đầu hối hận, không, đã hối hận từ lâu, từ khoảnh khắc nhận được điện thoại của Giang Hàm, anh đã bắt đầu hối hận.
Anh hối hận mình vì khiến Đào Y không kề cận anh nữa, nên dùng người phụ nữ khác đến kích thích cô.
Anh cho là cô rất kiên cường, cho là cô không nghiêm túc với mình, có thể nhanh chóng tiếp nhận thực tế, sau đó cách xa anh.
Nhưng mà, anh lại xem nhẹ từ thành phố N đến đây đường xá xóc nảy, xem nhẹ hôm nay thời tiết nóng bức, cô khổ cực đến nhưng vẫn đợi dưới nhiệt độ lâu như vậy, rất có thể sẽ mất nước bị cảm nắng.
Anh nên đưa cô vào nhà khách bộ đội trước, đợi sau khi cô mát mẻ, hãy nói những lời đó, hoặc là, anh vốn không cần nói.
Giang Hàm múc nước trở lại, thấy Thẩm Thạc đứng ở mép giường lẳng lặng nhìn Đào Y. Bình tĩnh trên mặt anh không che giấu được đau lòng và do dự, chân mày nhíu lại, làm như đang suy tư chuyện quan trọng gì.
Giang Hàm nghe Hải Trường Minh nói, lúc Thẩm Thạc vừa vào bộ đội đã từng có một người bạn gái. Thẩm Thạc rất thích cô gái kia, từng nói với Hải Trường Minh, anh muốn lấy cô gái kia làm vợ. Nhưng không biết vì sao, sau một lần quân diễn, Thẩm Thạc không đề cập đến cô ta nữa. Nghe nói, cô gái kia tự sát. Mà từ đó về sau, Thẩm Thạc không còn nhìn thẳng bất kỳ một cô gái nào, ngoài người trước mắt này.
Không sai, Giang Hàm có thể nhìn ra được, Thẩm Thạc có tình cảm không tầm thường với Đào Y. Cô biết Thẩm Thạc nhiều năm như vậy, là lần đầu tiên, nhìn thấy cậu ta dùng vẻ mặt thương tiếc mà khó xử như vậy nhìn một cô gái.
Giang Hàm lặng lẽ đặt bình nước một bên, im lặng không lên tiếng rời khỏi phòng bệnh.
Khi Đào Y...tỉnh lại đã là buổi tối.
Cô mở mắt quan sát màu trắng xa lạ, hơi hoảng hốt, không biết được đêm nay là đêm nào, cô đang ở đâu. Toàn thân cô mềm nhũn, không có tí khí lực nào, giống như năm đó chạy tám trăm mét, vì đạt mục tiêu, ở một giây sau cùng ra sức chạy đến điểm cuối, sau đó cúi thân thể nôn ói, ói xong cơ thể trong tình trạng kiệt sức khiến người ta sụp đổ.
Cô thử giật giật cơ thể, muốn ngồi dậy, nhưng hơi phí công, chỉ có thể đổi vị trí để cho mình nằm thoải mái hơn.
Cô suy nghĩ, bất kể mình ở chỗ nào, dù sao cũng phải tìm người đến hỏi.
Vừa định há miệng kêu người, thì nghe âm thanh cửa phòng bị mở ra lại đóng, tiếp theo là một chuỗi tiếng bước chân trầm ổn, nhè nhẹ lại có lực độ.
Tiếng bước chân rất nhanh đã đến bên giường của cô, Đào Y vẫn nhìn phía trên, dĩ nhiên là thấy diện mạo của người đến —— tuấn mỹ mà cương nghị —— Thẩm Thạc.
Trí nhớ trước khi té xỉu thoáng chốc quay lại, nghĩ đến Thẩm Thạ đã có bạn gái, cô nhịn xuống trái tim chua xót và ái mộ với anh, khách khí kéo khóe miệng, giống như nhìn bất kỳ một người không quen thuộc nào như vậy, nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi." Cô đã đại khái hiểu, cô bị cảm nắng té xỉu.
Thẩm Thạc nghe cô khách sáo và xa cách, trái tim căng thẳng, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Là vợ chồng Giang Hàm cứu cô, không phải là tôi."
Anh lại chần chờ, lại không nhịn được hỏi: “Khá hơn chút nào không?"
“Ừ, chỉ bị cảm nắng nho nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại." Đào Y cười nhạt, biết là người khác cứu cô, mà không phải anh, cô hơi thất vọng. Thì ra, trong lòng vẫn đang mong đợi anh có thể đuổi theo cô, còn đang mong đợi...
Nhưng mong đợi có lợi ích gì đâu? Người đàn ông này vốn không cần cô, cho dù cô ngã, anh cũng không cần cô.
Đào Y tự giễu kéo khóe môi, sau đó làm như nghĩ đến điều gì, hỏi: “Tôi còn ở quân khu sao?"
Thẩm Thạc gật đầu, die@3ndle$@quy@#don không xem thường cô vừa hơi cong môi châm chọc.
Đào Y ngượng ngùng cười nói: “Khiến anh phiền toái, ngày mai tôi có thể rời khỏi đây."
Thẩm Thạc giật môi, vốn muốn nói, không cần gấp gáp như vậy, lại ngoan độc nhẫn tâm, không nói ra. Chỉ nói: “Ừ."
Anh lấy thức ăn vừa đi xuống mua ra, lấy ra một đĩa một đĩa, đặt trên bàn nhỏ vừa chống lên trên giường, “Ăn chút gì đi."
Đào Y vừa ngửi mùi thơm của thức ăn, bụng lập tức không chịu thua kém kêu lên ùng ục.
Cô lúng túng cười cười khi Thẩm Thạc quay đầu lại nhìn cô, nói: “Xin lỗi, hôm nay tôi chỉ ăn bữa sáng."
Thẩm Thạc ngừng tay, thịt trên đầu quả tim bị xé hung bạo.
Thức ăn bày xong, Đào Y lại thử dùng cùi chỏ chống cơ thể lên, lúc này hơi sức dường như khôi phục, cô gắng gượng để mình ngồi dậy.
Nhận lấy chiếc đũa, Đào Y trực tiếp xem nhẹ Thẩm Thạc, bắt đầu ăn ngốn nga ngốn nghiến.
Trước kia, cô chưa từng có ba bữa không đúng giờ như vậy. Cho dù là lúc đại học buổi sáng lười biếng ngủ nướng với mấy bạn cùng phòng, bạn cùng phòng Lục Tiếu chịu khó nhất cũng sẽ giúp các cô mua cơm, quát các cô đến ăn cơm.
Đến quân doanh tìm Thẩm Thạc trước, cô vốn tưởng rằng mặc kệ tốt xấu, buổi trưa sẽ ăn được một bữa cơm, vì giảm bớt gánh nặng, không có mang đồ ăn gì. Ai mà nghĩ...
Thôi, chuyện đã qua đều đã qua, dù sao Thẩm Thạc chưa cho cô cam kết gì, đến bây giờ đều là cô tự mình đa tình. Cho nên, cô không có lý do gì oán hận anh. Còn nữa, dù sao anh cũng chú ba của Thẩm Dục và Lục Tiếu, sau này mặc dù gặp mặt không nhiều, nhưng không có nghĩa là sẽ không gặp mặt, bọn họ vẫn hòa hòa khí khí là tốt. Huống chi, chỉ là một lần thất tình mà thôi, không có gì đáng ngại. Sau khi trở về, đi quán bar uống rượu một lần, nhớ lại đoạn tình yêu ngắn ngủi say đắm này, cũng có thể đến đây từ bỏ thôi?
Đào Y vừa nghĩ đến tâm sự như vậy, vừa ăn cơm, vốn không quản Thẩm Thạc ngồi bên cạnh im lặng không lên tiếng.
Chờ cô ăn uống no đủ, tinh thần khôi phục hơn, tư tưởng rộng rãi không ít, tâm tình đã khá nhiều.
Cô để chén đũa xuống, nói tiếng cám ơn với Thẩm Thạc, cũng không có gì có thể nói.
Thẩm Thạc muốn thu dọn chén đũa, Đào Y từ từ trợt xuống giường, muốn giúp đở dọn dẹp, Thẩm Thạc lay chuyển được cô, chỉ đành phải để cô giúp một tay.
Nhìn Đào Y giống như trước cái gì cũng không phát sinh, vẫn thật vui vẻ như cũ, Thẩm Thạc không biết là yên tâm, hay là toát ra cảm giác kỳ quái không thoải mái.
Thật ra thì, Đào Y không phải giống lúc trước không phát sinh chuyện gì, chỉ là cô hơi mạnh mẽ, té xỉu một lần, nghĩ thông suốt một chút. Huống chi, cô tính trở về thành phố N mua say, để chuyện này triệt để qua đi.
Chén đũa đã thu dọn xong, Thẩm Thạc không biết tán gẫu tiếp cái gì với Đào Y, nên thu dọn trở về doanh trại.
Đào Y nhàm chán, vút đến bên cửa sổ, núp phía sau rèm cửa sổ, nhìn người đàn ông đi ra khỏi bệnh viện, đưa mắt nhìn anh, mãi đến khi bóng dáng của anh hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.
Con ngươi Đào Y dần dần hiện ra sương mù, ban đêm không tiếng động càng tích tụ càng nhiều, đến khi ánh mắt không đủ không gian chứa lớn hơn, lúc này mới yên lặng hợp thành hai dòng suối nhỏ, chảy xuống gò má.
Hôm sau, lúc chuẩn bị xuất phát, Giang Hàm đến tiễn cô.
Mặc dù biết mới hai ngày, nhưng Đào Y lại cảm giác giống như biết Giang Hàm thật nhiều năm, đặc biệt quen thuộc với cô ấy.
Cô kéo cánh tay của cô ấy, cười hì hì nói với cô ấy: “Chị Giang Hàm, sau này có rãnh rỗi đến thành phố N tìm em chơi nha, em lo ăn lo ở còn lo chơi nữa."
Giang Hàm cũng rất thích Đào Y, cười lại nói: “Tốt. Nhất định."
Hai người lại hàn huyên một lát, vừa tán gẫu, ánh mắt Đào Y vừa chuyển loạn xung quanh, giống như đang tìm đồ gì. Giang Hàm tự nhiên rõ ràng cô đang tìm gì, cũng không nói vào, chỉ là mỉm cười nói chuyện phiếm với cô.
Thấy Giang Hàm muốn đưa cô đến xe việt dã, Đào Y mới lưu luyến không rời theo sát Giang Hàm tạm biệt, cẩn thận mỗi bước đi, chậm chạm đi về phía xe.
Vừa mở cửa xe ghế trước ra, thấy gò má tài xế, Đào Y ngây ngẩn cả người, “Thẩm Thạc?"
Thẩm Thạc xoay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Lên xe."
Đào Y vốn vì Thẩm Thạc không đến tiễn cô mà thất vọng, lúc này thấy anh muốn đưa cô ra xe mà không được tự nhiên. Anh đưa cô đi, là có ý gì?
Thẩm Thạc thấy Đào Y cộc gỗ đứng ở đó bất động, lại kiên nhẫn nói: “Lên xe, nơi này không thể dừng xe quá lâu."
Đào Y mới phản ứng được, xách rương hành lý nhỏ đi lên. TRuyện được đăng tải duy nhất tại die@3ndle$@quy@#don
Thẩm Thạc thấy trên tay cô còn cầm rương hành lý, đã đi xuống xe, đi vòng qua bên cô, để nhờ, nhắc cái rương, bỏ nó vào trong cóp sau.
Cuối cùng, anh còn nghi ngờ hỏi: “Cô mang theo hành lý làm gì? Mới từ thành phố B đến đây?"
Đào Y cười chói lọi, xem như ngầm thừa nhận, trong lòng lại lặng lẽ đáp: Thật ra, tôi vốn tính ở quân doanh trường kỳ tác chiến, nhất cổ tác khí bắt anh lại, đến khi nhậm chức không đi không được sẽ rời đi.
Chỉ là, ý nghĩ này sao có thể nói ra khỏi miệng đây? Bất quá một ngày mà thôi, giữa bọn họ đã không thể nào.
Cả đoạn đường không nói chuyện.
Đào Y luôn luôn ầm ầm ĩ ĩ đột nhiên không thích nói chuyện, mới đầu khiến Thẩm Thạc không thích ứng, nhưng anh nghĩ có lẽ Đào Y vì bị nguyên nhân cảm nắng nên cơ thể còn không thoải mái, cũng từ từ buông được.
Xe vẫn đưa Đào Y đến nhà trọ Lục Tiếu và Thẩm Dục ở tạm, Đào Y xuống xe ở cửa tiểu khu, nói cảm ơn với Thẩm Thạc, không nói để anh vào trong nhà ngồi, đã tạm biệt rời khỏi rồi.
Thẩm Thạc thật sâu nhìn bóng lưng của cô biến mất ở cửa tiểu khu, mới láy ô-tô rời khỏi, đi đến biệt thự của anh ở thành phố N.
Biệt thự là hai nhà Thẩm Chiêu và Thẩm Lịch chung vốn đưa cho anh, ban đầu mua coi như tiện nghi, nói là cho anh cưới vợ dùng. Khi đó, anh thật sự suy nghĩ làm tân phòng ở biệt thự nhỏ kia, chỉ tiếc cảnh còn người mất, hôn sự không giải quyết được gì.
Đào Y vừa đến nhà trọ, vọt vào tắm rửa, sấy tóc khô, ném mình lên trên giường.
Cô nhìn trần nhà màu trắng, trong đầu bay ra bóng dáng của Thẩm Thạc, dùng sức lắc đầu, lấy gối đầu mềm mại cuộn mình bên dưới.
Đào Y a Đào Y, ta phải có tiền đồ, quên Thẩm Thạc, phấn chấn lại lần nữa.
Ta không phải là không ai muốn, chờ chỉnh lý lại tốt tâm tình, vẫn là quả đào ngon, tươi mới nộn, không tin sẽ không người trân quý đến hái.
Đào Y lại ám hiệu trong lòng với mình làm một lần nữa, tính ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối đi quán bar mua say, hoàn toàn SAY GOODBYE với Thẩm Thạc.
Tác giả :
Lăng Tinh Tuyết