Trọn Kiếp Yêu
Chương 1: Mở đầu
Bước vào mùa thu, thời tiết thành phố Mộc ngày càng mát mẻ.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng trại trẻ mồ côi Huệ Sinh vẫn không thay đổi, chỉ có cánh cửa sắt đã tróc hết sơn để lại lớp han gỉ. Dây leo mọc chằng chịt trong sân, thuận theo bức tường lan ra ngoài, Dần dần, ánh mặt trời cũng không thể lọt xuống bên dưới.
Hành lanh tối mờ mờ, bọn trẻ đang ngủ trưa.
Bùi Hoan cúi xuống thu dọn đồ chơi, Viện trưởng đi theo sau giúp cô. Nước sơn bóng loáng trên móng tay rất đẹp nhưng cô không hề bận tâm. Viện trưởng có chút cảm thán: "Bùi tiểu thư, cả trại trẻ chúng tôi đều biết, cô thích trẻ con, người tốt rồi sẽ được báo đáp".
Bùi Hoan lắc đầu, đưa mắt về phía dãy giường nhỏ xếp ngay hàng thẳng lối trong phòng.
Trong cái nghề phù phiếm này, người làm từ thiện không thiếu, quyên góp quả là một cái cớ hay. Có người dùng để rửa tiền, có người nhằm diễn trò trước bàn dân thiên hạ.
Chỉ riêng Bùi Hoan cô đóng góp một khoản không nhiều cũng không ít theo định kỳ. Tuy chẳng rộng rãi như những ngôi sao nổi tiếng khác nhưng cô đã kiên trì nhiều năm nay.
Là một ngôi sao nhưng người phụ nữ này hết sức kỳ lạ. Có tin đồn cô kết hôn từ lâu, nhưng lại không chịu hùa theo thị hiếu, cũng không tham gia các tiết mục giải trí, phong cách đóng phim tương đối bảo thủ. Nếu nói cô nổi tiếng, chắc cũng do hậu thuẫn của nhà chồng, chỉ là hư danh mà thôi.
Viện trưởng đã sớm nghe tin đồn về ngôi sao nữ này, nhưng sau khi tiếp xúc, bà và mọi người mới phát hiện, Bùi Hoan là một người hoàn khác lạ ở trong làng giải trí hỗn loạn đó.
Cô yêu quí các em nhỏ, hễ rảnh rỗi là đến trại trẻ mồ côi tham gia hoạt động công ích. Cô không nề hà những việc quét sân, dạy bọn trẻ học và chơi cùng chùng như những người tình nguyện bình thường khác.
Bên ngoài gió rất lớn, mấy cánh cửa trên hành lang đập vào tường phát ra tiếng động. Viện trưởng sợ đánh thức bọn trẻ, lập tức chạy đi đóng cửa.
Trời sắp nổi cơn mưa giông, hôm nay là một ngày bình thường như mọi ngày
Nụ cười trên môi Bùi Hoan dần dần tắt. Thu dọn xong đồ chơi mà Viện trưởng vẫn chưa thấy bóng dáng, chỉ cong mình cô đứng ở ngoài phòng nghỉ.
Lại tới mùa thu, đây cũng là năm thứ sáu Bùi Hoan rời xa người đàn ông đó.
Đến tết Trung thu, cô cũng nên quay về thắm anh ta. Bọn họ đã nói, sáu năm sau gặp ở Lan Phường.
Chỉ là lần này, không biết liệu cô có thể sống mà rời khỏi nơi đó?
Bùi Hoan đi vào phòng nghỉ, lặng lẽ ngắm bé gái trên chiếc giường nhỏ sát tường. Bé gái khoảng bốn năm tuổi, nhìn gầy yếu hơn những đứa trẻ cùng độ tuổi khác.
Cô cúi đầu định đắp tấm chăn mỏng cho bé, nhưng tay run run. Có những chuyện, không nỡ cũng phải buộc chấp nhận.
Bùi Hoan nhìn bé gái vẫn đang say giấc nồng, giọt nước mắt từ khóe mi cô xuống chăn. Bé gái ngủ rất say, không hề phát giác. Bùi Hoan chợt nhớ tới câu vừa rồi của Viện trưởng, nói cô là người tốt nên sẽ được báo đáp.
Nếu thực sự là người tốt, cô đã không bỏ con gái ruộtở trại trẻ mồ côi những năm năm trời.
Cô gái mới hai mươi lăm tuổi, đã là một người mẹ. Đứa bé bị bệnh tật giày vò trước mặt làn con gái năm đó cô mang trong mình chín tháng mười ngày, trải quan bao gian nan vất vả mới có thể giữ lại. Vậy mà cô vẫn nhẫn tâm để con bé ở trại trẻ mồ côi.
Bùi Hoan vuốt ve gương mặt nho nhỏ của bé gái, nghẹn ngào gọi tên con: "Sênh Sênh...".
Bé gái dường như cảm nhận được bàn tay ấm áp của cô, vô thức quay về bên này.
Có lẽ đây là lần cuối cùng cô gặp con gái.
Bùi Hoan bịt miệng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Cô ép bản thân quay người, đi từng bước ra ngoài.
Rời khỏi nơi này, cô vẫn là người phụ nữ lặng lẽ và xinh đẹp như thường lệ.
Thành phố Mộc trong thời tiết mùa thu rất yên bình. Đây là thành phố cổ có bề day lịch sử cẩ trăm năm, khu vực trung tâm có nhiều lối ngõ cổ kính ngoằn ngèo, còn giữ lại nét trang nghiêm.
Bùi Hoan quàng khăn và đẹo cặp kính râm cỡ lớn. Hôm nay cô không lái xe, đi một đoạn khá xa mới bắt được taxi. Tài xế là người bản xứ, anh ta có vẻ bức bí cả ngày nên muốn tán gẫu với cô.
Anh ta nhận ra Bùi Hoan là ngôi sao, nói với người phụ nữ lặng lẽ này tin tức mà anh ta nhận được gần đây: "Lan Phường lại có buổi tụ họp. Cô đừng đến gần mấy con đường đó. Đó là địa bàn của Kính Lan Hội, cũng là con phố "đen"". Anh ta vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu: "Cứ nói thời buổi bây giờ làm gì có xã hội đen, nhưng cô cũng đừng phủ nhận. Kính Lan Hội ấy à, chính là nó đấy, ai mà chẳng biết điều đó. Ha ha... Cô gái, tôi kể chuyện vui thôi, cô dừng sợ. Bọn họ là tổ chức có quy tắc, không giống xã hội đen trong các bộ phim truyền hình đâu".
Bùi Hoan im lặng từ đầu đến cuối. Cô dõi mắt ra ngoài cửa sổ, lướt qua mặt đường đầy lá rụng.
Hôm đó cũng là một ngày như hôm nay, tiết trời vào thu, gió se lạnh, cô từ Lan Phường chạy ra ngoài, bộ dạng vô cùng thảm hại. Cô không biết đi đâu, chỉ có thể ra sức chạy về phía trước.
Cả thành phố đều trầm mặc, chỉ một mình cô ngã xuống lề đường, dưới chân là những phiến là nát vụn.
Cô từng điên cuồng muốn rời khỏi con phố đó, nhưng mãi mãi không thể thoát ra.
Người tài xế ở phía trước vẫn lải nhải: "Cô biết Hoa tiên sinh không? Mọi người đồn anh ta là con nuôi của Hội trưởng quá cố. Hồi đó, Hội thà giao cả sản nghiệp cho anh ra cũng không để lại cho cháu trai ruột. Chậc chậc, chẳng nói cũng biết ang ta là người thủ đoạn đến mức nào. Nghe nói Hoa tiên sinh làm nghề kinh doanh mặt hàng gỗ,nhưng trên thực tế, anh ta chính là chủ nhân Kính Lan Hội...".
Bùi Hoan nhắm mắt. Sáu năm rồi, đã đến lúc cô nên quay về gặp anh.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng trại trẻ mồ côi Huệ Sinh vẫn không thay đổi, chỉ có cánh cửa sắt đã tróc hết sơn để lại lớp han gỉ. Dây leo mọc chằng chịt trong sân, thuận theo bức tường lan ra ngoài, Dần dần, ánh mặt trời cũng không thể lọt xuống bên dưới.
Hành lanh tối mờ mờ, bọn trẻ đang ngủ trưa.
Bùi Hoan cúi xuống thu dọn đồ chơi, Viện trưởng đi theo sau giúp cô. Nước sơn bóng loáng trên móng tay rất đẹp nhưng cô không hề bận tâm. Viện trưởng có chút cảm thán: "Bùi tiểu thư, cả trại trẻ chúng tôi đều biết, cô thích trẻ con, người tốt rồi sẽ được báo đáp".
Bùi Hoan lắc đầu, đưa mắt về phía dãy giường nhỏ xếp ngay hàng thẳng lối trong phòng.
Trong cái nghề phù phiếm này, người làm từ thiện không thiếu, quyên góp quả là một cái cớ hay. Có người dùng để rửa tiền, có người nhằm diễn trò trước bàn dân thiên hạ.
Chỉ riêng Bùi Hoan cô đóng góp một khoản không nhiều cũng không ít theo định kỳ. Tuy chẳng rộng rãi như những ngôi sao nổi tiếng khác nhưng cô đã kiên trì nhiều năm nay.
Là một ngôi sao nhưng người phụ nữ này hết sức kỳ lạ. Có tin đồn cô kết hôn từ lâu, nhưng lại không chịu hùa theo thị hiếu, cũng không tham gia các tiết mục giải trí, phong cách đóng phim tương đối bảo thủ. Nếu nói cô nổi tiếng, chắc cũng do hậu thuẫn của nhà chồng, chỉ là hư danh mà thôi.
Viện trưởng đã sớm nghe tin đồn về ngôi sao nữ này, nhưng sau khi tiếp xúc, bà và mọi người mới phát hiện, Bùi Hoan là một người hoàn khác lạ ở trong làng giải trí hỗn loạn đó.
Cô yêu quí các em nhỏ, hễ rảnh rỗi là đến trại trẻ mồ côi tham gia hoạt động công ích. Cô không nề hà những việc quét sân, dạy bọn trẻ học và chơi cùng chùng như những người tình nguyện bình thường khác.
Bên ngoài gió rất lớn, mấy cánh cửa trên hành lang đập vào tường phát ra tiếng động. Viện trưởng sợ đánh thức bọn trẻ, lập tức chạy đi đóng cửa.
Trời sắp nổi cơn mưa giông, hôm nay là một ngày bình thường như mọi ngày
Nụ cười trên môi Bùi Hoan dần dần tắt. Thu dọn xong đồ chơi mà Viện trưởng vẫn chưa thấy bóng dáng, chỉ cong mình cô đứng ở ngoài phòng nghỉ.
Lại tới mùa thu, đây cũng là năm thứ sáu Bùi Hoan rời xa người đàn ông đó.
Đến tết Trung thu, cô cũng nên quay về thắm anh ta. Bọn họ đã nói, sáu năm sau gặp ở Lan Phường.
Chỉ là lần này, không biết liệu cô có thể sống mà rời khỏi nơi đó?
Bùi Hoan đi vào phòng nghỉ, lặng lẽ ngắm bé gái trên chiếc giường nhỏ sát tường. Bé gái khoảng bốn năm tuổi, nhìn gầy yếu hơn những đứa trẻ cùng độ tuổi khác.
Cô cúi đầu định đắp tấm chăn mỏng cho bé, nhưng tay run run. Có những chuyện, không nỡ cũng phải buộc chấp nhận.
Bùi Hoan nhìn bé gái vẫn đang say giấc nồng, giọt nước mắt từ khóe mi cô xuống chăn. Bé gái ngủ rất say, không hề phát giác. Bùi Hoan chợt nhớ tới câu vừa rồi của Viện trưởng, nói cô là người tốt nên sẽ được báo đáp.
Nếu thực sự là người tốt, cô đã không bỏ con gái ruộtở trại trẻ mồ côi những năm năm trời.
Cô gái mới hai mươi lăm tuổi, đã là một người mẹ. Đứa bé bị bệnh tật giày vò trước mặt làn con gái năm đó cô mang trong mình chín tháng mười ngày, trải quan bao gian nan vất vả mới có thể giữ lại. Vậy mà cô vẫn nhẫn tâm để con bé ở trại trẻ mồ côi.
Bùi Hoan vuốt ve gương mặt nho nhỏ của bé gái, nghẹn ngào gọi tên con: "Sênh Sênh...".
Bé gái dường như cảm nhận được bàn tay ấm áp của cô, vô thức quay về bên này.
Có lẽ đây là lần cuối cùng cô gặp con gái.
Bùi Hoan bịt miệng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Cô ép bản thân quay người, đi từng bước ra ngoài.
Rời khỏi nơi này, cô vẫn là người phụ nữ lặng lẽ và xinh đẹp như thường lệ.
Thành phố Mộc trong thời tiết mùa thu rất yên bình. Đây là thành phố cổ có bề day lịch sử cẩ trăm năm, khu vực trung tâm có nhiều lối ngõ cổ kính ngoằn ngèo, còn giữ lại nét trang nghiêm.
Bùi Hoan quàng khăn và đẹo cặp kính râm cỡ lớn. Hôm nay cô không lái xe, đi một đoạn khá xa mới bắt được taxi. Tài xế là người bản xứ, anh ta có vẻ bức bí cả ngày nên muốn tán gẫu với cô.
Anh ta nhận ra Bùi Hoan là ngôi sao, nói với người phụ nữ lặng lẽ này tin tức mà anh ta nhận được gần đây: "Lan Phường lại có buổi tụ họp. Cô đừng đến gần mấy con đường đó. Đó là địa bàn của Kính Lan Hội, cũng là con phố "đen"". Anh ta vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu: "Cứ nói thời buổi bây giờ làm gì có xã hội đen, nhưng cô cũng đừng phủ nhận. Kính Lan Hội ấy à, chính là nó đấy, ai mà chẳng biết điều đó. Ha ha... Cô gái, tôi kể chuyện vui thôi, cô dừng sợ. Bọn họ là tổ chức có quy tắc, không giống xã hội đen trong các bộ phim truyền hình đâu".
Bùi Hoan im lặng từ đầu đến cuối. Cô dõi mắt ra ngoài cửa sổ, lướt qua mặt đường đầy lá rụng.
Hôm đó cũng là một ngày như hôm nay, tiết trời vào thu, gió se lạnh, cô từ Lan Phường chạy ra ngoài, bộ dạng vô cùng thảm hại. Cô không biết đi đâu, chỉ có thể ra sức chạy về phía trước.
Cả thành phố đều trầm mặc, chỉ một mình cô ngã xuống lề đường, dưới chân là những phiến là nát vụn.
Cô từng điên cuồng muốn rời khỏi con phố đó, nhưng mãi mãi không thể thoát ra.
Người tài xế ở phía trước vẫn lải nhải: "Cô biết Hoa tiên sinh không? Mọi người đồn anh ta là con nuôi của Hội trưởng quá cố. Hồi đó, Hội thà giao cả sản nghiệp cho anh ra cũng không để lại cho cháu trai ruột. Chậc chậc, chẳng nói cũng biết ang ta là người thủ đoạn đến mức nào. Nghe nói Hoa tiên sinh làm nghề kinh doanh mặt hàng gỗ,nhưng trên thực tế, anh ta chính là chủ nhân Kính Lan Hội...".
Bùi Hoan nhắm mắt. Sáu năm rồi, đã đến lúc cô nên quay về gặp anh.
Tác giả :
Huyền Mặc