Trọn Đời Trọn Kiếp Bảo Hộ Em!
Chương 5: Ban ấn
Note: trong bản dịch của Hàn Vũ Phi, cách xưng hô của Vương Tước-Vương Tước, Vương Tước-Sứ Đồ, Sứ đồ-Sứ đồ là tôi/anh, tôi/cô, ta thấy không hợp liền tự ý sửa đổi, vì Tước Tích mang hơi hướng cổ trang mà nhỉ 0.0. Mong là không có ai thấy phiền.:)
Thời điểm bước chân ra khỏi Bạch Ngân Thần Điện, ta đã chấp nhận con người mới của mình.
Sứ đồ Thiên Lucifer đã chết rồi.
Bây giờ chỉ còn lại Vương Tước Cấp Bảy, Ngân Trần.
Để có thể thoát khỏi cái lồng vàng son đó, ta phải phục tùng những kẻ đã hại chết những người thân yêu nhất của ta vô điều kiện.
Diễn một vở kịch hoàn mỹ.
Lấy được lòng tin của Bạch NgânTế Ti
Mạch hồn cũ đã hỏng, phong ấn sâu trong cơ thể. Ngay tại thời điểm này, ta cũng không có cách nào khôi phục, chỉ có thể tiếp nhận mạch hồn mới, tiếp tục sống...để giải cứu Gilgamesh.
Thiên phú mới..cũng là một chấn động đi. Khi Bạch Ngân Tế Ti nói ra tên của thiên phú này, ta nhất thời đã không thể đứng vững.
Rốt cuộc bọn họ đang suy tính cái gì, giới hạn mạch hồn còn có thể tiến tới đâu nữa? Ta thật không dám tưởng tượng.
Dù sao như vậy cũng tốt..Có được cái thiên phú biến thái này, ta bất chợt cảm thấy..nếu ta sử dụng đúng cách, hi vọng cứu được Vương Tước sẽ được nới rộng thêm vài phần. Chỉ nghĩ đến đó thôi, ta đã thấy bản thân giống như được tái sinh, con đường phía trước cô độc và trắc trở bao nhiêu cũng không đáng sợ.
Ngày đó đã hứa với Ngài nếu trở thành Vương Tước..sẽ là Vương Tước mạnh mẽ nhất...Vậy nên ta càng phảicố gắng hơn nữa..
Hoàng cung hoa lệ xa dần..
Ta bước đi không một lần ngoảnh lại, trong tâm hồn, trái tim và ý thức bây giờ chỉ có một ý nghĩ.
Glanz, cậu ở đâu?
[Thiếu niên mười chín tuổi sau khi tái sinh, một bước đi lên ngôi vị Vương Tước cao quý.
Chỉ trong một đêm liền trở thành người đàn ông mang trên vai trách nhiệm nặng nề.
Để lại quá khứ sau lưng..cậu một mình đối mặt với tương lai..
Ngỡ tưởng con đường phía trước có bốn bóng hình cùng nhau sải bước..
Vậy mà cuối cùng chỉ còn một người có thể bước tiếp...]
[Ngoại ô trung tâm hồn thuật Aslan, Đế Đô Granlt]
Bóng chiều buông. Con đường được phủ bóng bởi hai hàng cây cổ thụ, nắng lọc qua tán lá ken dày giảm đi vài phần gay gắt. Những hạt nắng vàng óng vương vãi trên nền đất đỏ, khiến cho bụi cát vung lên từ vó ngựa trở nên lấp lánh như kim cương. Trong gió phảng phất mùi hơi nước, truyền vào khoang mũi thực khoan khoái dễ chịu. Ngân Trần hít sâu một cái, nội tâm phấn chấn hẳn lên.
-Chúng ta đã đi qua bốn trạm rồi, vậy nhất định cũng sắp đến Đế Đô rồi a! – Cậu quay lại nhìn Vương Tước, mong chờ câu trả lời.
Vương Tước khẽ gật đầu, đôi mắt hoàng kim nhìn sang hai bên như đang tìm kiếm gì đó.
-Đúng vậy. Đích đến chính là Bạch Ngân Thần Điện, ở trung tâm Đế Đô. Sau khi ban ấn sẽ cho ngươi đi tham quan Đế Đô một chút.
Thiếu niên cảm kích nhìn Vương Tước, tảng băng trong lòng tan chảy không còn một mảnh. "Vương Tước của mình không những đẹp trai mà còn rất hào phóng nha^o^/" Cậu thầm nghĩ.
Bất ngờ, Gilgamesh cho ngựa rẽ vào một lối mòn nhỏ lẩn khuất trong tán rừng. Dây leo và cành nhọn mọc tua tủa như những chiếc chông sắc bén, cản trở bước chân người lữ hành. Nhưng tất cả đều không chạm đến nổi vạt áo của bọn họ, giống như bị một thế lực vô hình bẻ gãy, mớ cành cây và dây leo tự động rơi xuống, mở ra lối đi quang đãng. Ngân Trần khẽ nheo mắt nhìn về phía trước, phát hiện cách đó vài chục thước là một hồ nước rộng ngút tầm mắt, tọa lạc giữa rừng cây vắng lặng như một biệt khu thần bí; cậu chớp chớp mắt: "Thì ra đó là tại sao trong không khí lại có mùi hơi nước rõ rệt như vậy"
Gilgamesh cho ngựa dừng lại bên hồ, đỡ Ngân Trần xuống. Ngài nhìn cậu bé thích thú chạy đến bờ nước, đưa tay xuống nước nghịch nghịch mà bất giác mỉm cười. Nhưng Gilgamesh vẫn không quên việc chính, ngài xoay người tìm kiếm, trong một khoảnh khắc đồng tử hoàng kim lóe lên một tia sáng mơ hồ. Không khí bắt đầu vặn vẹo, một trận gió nổi lên xoáy thành một cơn lốc nhỏ, lại không hề khiến bất cứ một chiếc lá nào xao động không khỏi mang đến cảm giác kì quái. Luồng không khí đối lưu liên tục hướng đến một cây cổ thụ, tốc độ vượt qua khả năng nhận diện thị giác của con người nên không ai biết được bên trong lốc gió là cái gì. Gilgamesh xòe lòng bàn tay ra, gió xoáy nhỏ dần rồi giảm bớt, khi hoàn toàn biến mất để lộ ba trái cây màu vàng nhạt cỡ đầu ngón tay cái nằm an vị trên tay Ngài. Ở bên kia, thiếu niên thấy vậy cũng mau chóng chạy lại, tò mò hỏi:
-Vương Tước, đây là cái gì ạ?
Ngài để cho Ngân Trần lấy đi hai quả, quan sát biểu lộ cao hứng của cậu, nhẹ nhàng giải thích:
-Đây là quả Cecila (Hi Tư Nhã). Trong truyền thuyết chính là đôi mắt của nữ thần ánh sáng Aslan.
Ngân Trần khẽ nhíu mày, ngũ quan xinh đẹp trong ánh dương quang rực rỡ lại càng thêm nổi bật. Cậu cầm trái Cecila lên bằng hai đầu ngón tay, quan sát thật tỉ mẩn.
-Thì ra đây là trái Cecila sao? Ta có nghe nhấc đến loại quả hiếm này, nhưng không biết công dụng chính xác của nó là như thế nào.
-Lại đây.
Gilgamesh cầm một trái Cecila, kêu Ngân Trần tiến lại gần. Ở khoảng cách này cậu có thể nhìn rõ gương mặt hoàn mỹ sánh ngang với thánh thần kia, tim bất giác lỡ mất một nhịp, hoảng hồn cúi mặt xuống. Vương Tước ưu nhã mỉm cười, nắm lấy chiếc cằm thanh tú nâng lên, vì cậu chỉ cao đến ngực Ngài nên ngẩng lên rất khó khăn, trong lòng âm thẩm tự mắng bản thân mãi không cao lên được.
Một giọt nước từ trái Cecila nhỏ xuống hốc mắt khiến Ngân Trần rùng mình. Khẽ chớp chớp đôi mi cong dài, cậu sững sờ... Xung quanh hai người được bao phủ bởi những lớp bụi vàng kim dày đặc, so với trên thân thể Vương Tước thì mật độ đám bụi trên người cậu chẳng là gì cả. Nhìn ra xa hơn, cậu có thể thấy trên mặt nước loang loáng cũng rải rác những hạt bụi màu vàng lơ lửng trong không khí, trên những cây cổ thụ, dây leo và cỏ dại cũng vương lại một ít, giống như bước vào một thế giới khác vậy.
-Thì ra trái Cecila có thể khiến chúng ta thấy được hồn vụ hoàng kim ở hình thái đầy đủ. Trước giờ ta chỉ được thấy một ít khi tập trung vận dụng hồn lực, không ngờ thế giới này lại có nhiều hồn vụ rải rác như thế.
Thân thể Vương Tước được bao bọc trong hàng vạn hạt bụi vàng kim, dưới ánh sáng tạo thành một vầng hào quang chói lòa, trông ngài bây giờ không khác gì một thiên thần viễn thế, khí chất thần thánh lấn át mọi thực thể sống khác.
-Vì hồn vụ hoàng kim là cội nguồn năng lượng của chúng ta nên trên lục địa này nơi nào cũng có. Hồn vụ tồn tại ở dạng hạt vô hình phát tán trong không khí, người bình thường không thể nhìn thấy trừ khi có trái Cecila. Thủy Nguyên Aslan có hai nơi tập trung mật độ hồn vụ dày đặc nhất, đó là Hành Lang Vực Thẳm, nơi sản sinh ra nhiều hồn thú cổ xưa hung bạo nhất, cấp bậc hồn lực kinh khủng nhất, được coi là vĩnh hằng địa ngục; thứ hai là Đồi Hồn, nơi tạo ra những hồn khí mạnh mẽ nhất, vũ khí chiến đấu đắc lực của các nhà hồn thuật. Sau này ngươi cũng sẽ được tới cả hai nơi đó thôi.
Vương Tước tiến đến bên hồ nước, làm một động tác quý phái, hai quả cầu bằng nước đường kính bằng một bàn tay dâng lên không trung, làn nước trong suốt khẽ rung động. Ngài hướng Ngân Trần nói:
-Vận dụng hồn lực, đóng băng chúng cho ta.
Thiếu niên gật đầu, tập trung ý thức. Không giống như từ trước đến giờ cậu sử dụng hồn lực, những bí mật trước nay cậu luôn thắc mắc, có thể tự nhìn mà giải đáp. Hồn vụ hoàng kim lơ lửng trong không khí từ từ thấm vào cơ thể, màu vàng kim dần biến mất, thay vào đó là một chấn động nhỏ lên hệ thần kinh trung ương. Nhờ sức mạnh ý thức của cậu, từ lõi hai quả cầu sinh ra những tinh thể sáu cạnh hoàn mỹ, sinh sôi này nở như ấu trùng nhanh chóng choán hết cả không gian bên trong khối cầu, liên kết thành mạch vững chắc. Trong chớp mắt, nước đã hoàn toàn bị đóng băng, hình thành hai khối cầu băng lạnh lẽo không tì vết. Cậu mỉm cười:
-Thực ra ta cũng có thể làm thêm vài trò nữa, ngài có muốn xem không?
Thấy Vương Tước gật đầu, cậu nhanh chóng cụp mắt lại, hai tay đưa ra đằng trước, một cột nước thanh mảnh giống như linh xà trong suốt bay lên, uốn lượn trong không trung xoắn vào rồi lại dãn ra, tạo nên một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt. Sau một hồi, Ngân Trần mở mắt ra, cột nước xoáy tròn tạo nên một bông tuyết khổng lồ đột ngột vỡ tan như bọt nước, những mảnh vụn tinh thể bay lơ lửng trong không trung thành một cơn mưa tuyết thơ mộng.
Đồng tử hoàng kim của người kia rung động kịch liệt. Ngài không ngờ tiềm năng thiên phú của Ngân Trần lại đáng sợ như vậy, không cần qua đào tạo,không hề được ban ấn nhưng cậu ta lại có thể điều khiển nước ở trạng thái nguyên thủy theo ý mình. Điều khiển nước dạng lỏng là hình thức hồn thuật khó nhất, cần nhiều năng lượng nhất và nhất thiết không phải ai đã học hồn thuật nhiều năm cũng có thể làm được. Ngài chậm rãi quan sát Ngân Trần, ánh mắt có chút hỗn loạn.
-Vương Tước, ta đã cho ngài coi màn trình diễn tuyệt vời như vậy rồi, ngài có thể vận dụng hồn lực cho ta coi một cái được không? –Ngân Trần bày ra ánh mắt tha thiết, khiến Gilgamesh không nhịn được cười.
-Ngươi đang nghi ngờ năng lực của ta đấy à?
-Tuyệt đối không phải. Nếu người không muốn thì không cần a – Cậu rối rít xua tay.
Gilgamesh ra hiệu Ngân Trần lại gần mình, quay sang nhìn chăm chú vào mặt nước sóng sánh màu lục. Qua một khắc, Ngân Trần ngây người nhận ra một điểm quan trọng. Không giống như mình, khi vận dụng hồn lực, Vương Tước không làm suy chuyển một hạt hồn vụ hoàng kim nào, như hoàn toàn không cần đến chúng vậy. Lúc ngài nâng lên một quả cầu nước nữa, bên trong còn có một con cá màu ánh kim đang bơi lội tung tăng. Tựa như bị nhốt trong một cái lồng vô hình, dù có cố gắng thế nào con cá cũng không thể thoát ra ngoài. Bàn tay đang duỗi thẳng của Gilgamesh đột ngột nắm lại, lớp bên ngoài của khối nước ngừng dao động, thu lại thành một khối hoàn mỹ. Một luồng sáng lướt qua như chớp giật, khác hẳn với quả cầu trước, bên trong khối cầu của Gilgamesh con cá vẫn thỏa sức bơi lội mà không bị ảnh hưởng. Khi Ngài cầm khối cầu trên tay, khí lạnh tỏa ra trắng xóa nhưng trông nó tuyệt nhiên không có nửa điểm giống bị đóng băng, lớp bên ngoài trong suốt tựa như pha lê bóng loáng, về tổng thể có thể sánh ngang với một tác phẩm nghệ thuật siêu việt. Ngân Trần đưa tay đỡ lấy, cảm giác lạnh lẽo đến tê dại trên tay cho thấy đây hoàn toàn khồng phải mơ. Cậu vội quỳ một chân xuống đất.
-Tiểu tử có mắt mà không thấy Thái Sơn, mong ngài trách phạt. – Nói rồi cúi gằm mặt, không dám đối diện với Vương Tước.
Vương Tước chỉ phẩy tay đỡ cậu đứng dậy- Ngươi chưa qua đào tạo mà đã có thể làm được như vậy thực sự làm ta bất ngờ. Sau này thừa kế mạch hồn của ta.. còn có thể tiến bộ được đến đâu, ta không thể biết được. Hồn thuật đóng băng này, ngươi chắc chắn còn làm tốt hơn ta.
Thấy hai má tiểu Sứ đồ của mình hồng lên mấy phần, Gilgamesh không nhìn nữa, cầm lấy quả cầu băng, xoay người ném mạnh về phía mặt nước. Ánh mắt của Ngài hướng về phía xa, không biết đang suy tính điều gì, Ngân Trần ở bên cạnh lặng lẽ nhìn theo thứ đang trôi nổi trên mặt nước từ từ tan ra, để lộ một lỗ hổng lớn giải phóng con cá rồi cũng dần biến mất trong làn nước xanh thẳm. Mặt nước dập dành như đang trêu ngươi con người, làm cho lòng người càng thêm rối loạn. Những ngọn sóng vỗ ba ba vào bờ cát, tóe lên một ít nước, sủi bọt hỗn độn hình thành mớ tơ vò trong tâm thức. Hai người cùng có một mục tiêu trong tầm mắt, nhưng trong suy nghĩ lại là hai đường thẳng song song. Một lớn một nhỏ đứng cạnh nhau, hài hòa sóng đôi nhưng lại luôn bảo trì một khoảng cách. Đó rốt cuộc là gì và tại sao không ai dám chắc... có những điều...đôi khi chỉ có lòng người tự biết, tự cảm nhận chứ không thể diễn tả thành lời...
Gilgamesh là người phá tan bầu không khí im lặng đó, ngài xoa đầu Ngân Trần:
Chúng ta đi thôi.
[Đế Đô Granlt, trung tâm hồn thuật Aslan]
Không hổ là Đế Đô, so với trấn Vĩnh An tấp nập còn sầm uất hơn cả trăm lần. Ngân Trần hưng phấn quan sát hai bên đường, đi cạnh Vương Tước mà cứ cười mãi không thôi. Để tránh gây sự chú ý, họ đã để ngựa ở ngoài thành, tự đi bộ vào. Xung quanh Gilgamesh và Ngân Trần, các gia đình đã chuẩn bị thắp đèn, người người qua lại trò chuyện rôm rả. Vài người chú ý thiếu niên xinh đẹp với mái tóc thắt bím khả ái, đã có ý bắt chuyện với cậu. Ngân Trần ngạc nhiên khi thấy ai ai cũng cầm theo đèn hoa đăng bảy màu, liền quay sang hỏi Vương Tước:
-Bọn họ cần nhiều đèn hoa đăng như vậy để làm gì ạ? Chẳng lẽ là lễ hội hoa đăng?
Gilgamesh cũng nhìn qua một lượt, tùy tiện nói:
-Đúng là lễ hội hoa đăng hàng năm của Granlt, mọi người sẽ cùng tập trung tại bên hồ Trường Sinh bên bức tượng của các vị Tư Tế Bạch Ngân, cùng nhau cầu nguyện bày tỏ lòng biết ơn bọn họ đã mang lại cuộc sống ấm no an bình. Sau khi có tiếng chuông điểm sẽ đồng loạt đốt đèn hoa đăng thả trôi theo dòng nước. Vì nước là biểu tượng của Aslan, ánh sáng từ những chiếc đèn hoa đăng rọi xuống nước sẽ soi sáng cả một vùng tượng trưng cho ánh sáng mà Bạch Ngân Tế Ti đã mang đến cho đế quốc này...Lát nữa, chúng ta sẽ đi xem một chút.
Từ nhỏ đến lớn chỉ biết về lễ hội hoa đăng qua lời kể của ông, Ngân Trần thực sự mong muốn có thể một lần dạo chơi Đế Đô, đến thăm hồ Trường Sinh, ngắm những chùm hoa đăng nổi trên mặt nước phát ra ánh sáng nhu hòa. Giấc mơ sắp được thực hiện nên cậu vui vẻ hẳn lên, hai mắt ngắm nghía xung quanh. Một người đàn ông trung niên thấy cậu thích thú với sạp hàng của mình, liền lên tiếng:
-Công tử đây tướng mạo hơn người thật nha, lớn lên nhất định sẽ là một nam nhân khiến hàng vạn thiếu nữ phải chết mê chết mệt ha ha.
Ngân Trần nuốt khan, đánh mắt sang người bên cạnh mình còn đang mang mũ trùm kín cả mặt, trộm nghĩ "Đấy là ông còn chưa nhìn thấy Vương Tước của tôi, bằng không sẽ dọa ông sợ chết khiếp đi"
Người đàn ông tiếp tục thao thao bất tuyệt: -Phong thái, dung mạo cậu có đủ cả. Nhưng vẫn thiếu một thứ, đó là khí chất. Mà khí chất nam tử hán từ đâu mà có, nhất định không thể thiếu những phụ kiện trên người rồi. Cậu nhìn xem, cái lắc bạc này thực sự rất hợp với cậu đó. Giá cũng rất phải chăng nha. – Vừa nói ông vừa giờ lên một cái lắc bạc tinh xảo, móc vào một sợi chỉ màu đỏ tượng trưng cho may mắn. Hoa văn trên chiếc lắc được chế tác tỉ mỉ, độ cong hoàn mỹ không có điểm nào có thể bắt lỗi, phần đuôi tạc thành hình vầng trăng khuyết vô cùng bắt mắt, chắc chắn là hàng cực phẩm. Thấy Ngân Trần lưỡng lự, ông ta quay sang người bên cạnh cậu, bồi thêm vài câu:
-Vị đại nhân, ngài cũng thấy chứ, chiếc lắc này giống như được tạo ra riêng cho cậu ấy vậy. Đeo lên không phải là hoa càng thêm thắm, kiếm càng thêm sắc sao? Nhân lễ hội hoa đăng này, ngài có thể mua tặng con trai mình làm quà, thực sự có ý nghĩa lắm đấy
"Cái gì..con trai á.." thiếu niên toát mồ hôi lạnh, ái ngại nhìn sang, quả thực đã á khẩu. Cậu có thể thấy được loáng thoáng gương mặt điển trai bên dưới lớp mũ bắt đầu đen lại, không khỏi nuốt khan.
Không giống như tưởng tượng của cậu, Vương Tước liền cầm lấy chiếc lắc, đưa tiền cho người ta, không nói không rằng đeo nó vào thắt lưng của cậu, động tác cực kì ôn nhu. Người đàn ông ngưỡng mộ vị khách nhân hào phóng không cần nhận lại tiền thừa, hớn hở vì món hời mình vừa kiếm được, buông thêm một câu cảm thán:
-Vị đại nhân này phóng khoáng quá, chúc hai người lễ hội hoa đăng vui vẻ.
Gilgamesh sau khi đeo vào cho cậu còn cẩn thận ngắm nghía lại, không khỏi làm thiếu niên ngại ngùng. Ngài xoa đầu câụ, dịu dàng nói:
-Da ngươi rất trắng, có phụ kiện bằng bạc sẽ rất tôn màu da. Hơn nữa, tên của ngươi có một chữ Ngân, đeo đồ bằng bạc sẽ gặp nhiều may mắn.
Ngân Trần nghe mấy lời này mặt càng đỏ lợi hại, cậu cúi gằm mặt cảm ơn Ngài, kéo tay áo Vương tước cầu ngài mau đi tiếp.
Bọn họ không đầy nửa canh giờ sau đã tới Bạch Ngân Thần Điện, người chưa bao giờ được tiếp xúc với phú quý hoa lệ như Ngân Trần không khỏi choáng ngợp. Từ bên ngoài cung điện đi vào mắt còn quên không chớp, vành mắt đỏ ửng cả lên. Những hành lang màu trắng chạm khắc hình nguồn nước đặc trưng của Aslan dát đầy đá quý dẫn hai người vào sâu trong tòa nhà, thỉnh thoảng lại gặp một toán Sứ giả Bạch Ngân đi ngang qua, dáng vẻ của bọn họ không khỏi khiến Ngân Trần cảm thấy sợ hãi. Sứ giả Bạch Ngân trong bộ trang phục màu trắng che kín nhân dạng, chỉ để lộ ra những con mắt sáng quắc trong màn đêm, phản chiếu ánh sáng được tạo ra từ ngọn lửa hồn thuật giống như mắt mèo không thấy được đồng tử. Cậu cúi thấp người đi sau Vương Tước, cảm thấy khó thích ứng. Càng đi sâu vào bên trong, quang cảnh lại càng khác biệt, sảnh lớn hoa lệ thay bằng những lối đi nhỏ dài bằng cẩm thạch, trái với quy luật thông thường, bọn họ càng đi thì lại càng thấy được ánh sáng rực rỡ, hai bên là những vách tường bằng nước chảy ngược hết sức quỷ dị.
Gilgamesh thỉnh thoảng lại quay lại nhìn biểu tình của cậu, âm thầm nắm lấy cánh tay Ngân Trần kéo cậu sát lại bên mình – Đừng sợ.
Hai chữ này rơi vào tai như viên thuốc an thần làm cho nội tâm đang run sợ của cậu trấn tĩnh lại, cậu an tâm đi bên cạnh Vương Tước, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay rộng lớn nắm lấy cổ tay mình bất giác cười nhẹ.
Vương Tước đưa Ngân Trần đi qua một cây cầu đá xoay, men theo cầu thang bằng đá đi xuống dưới lòng đất, nơi này không còn sáng rỡ như ban nãy mà trở nên tận cùng u ám, ánh sáng leo lét từ những tấm thủy tinh khảm nạm trên vách tường chỉ đủ để soi rọi đường đi. Ngân Trần có cảm giác mình đang đi trên lưng một con quái vật đang ngủ say, mỗi bước chân đều phải rất cẩn trọng không phát ra tiếng động, nhịp thở cũng trở nên đứt quãng. Tận cùng của hành lang dài là một mặt nước đen ngòm, sóng gợn lăn tăn mặc dù không có gió, thứ nước sền sệt đặc quánh tựa như lòng sông địa ngục không có cách nào nhìn thấy đáy. Ngân Trần lo lắng, quay sang Vương Tước; ngài mỉm cười bỏ mũ trùm xuống, để lộ gương mặt mê hoặc chúng sinh. Gilgamesh chậm rãi nói với cậu – Nhắm mắt lại, bịt tại lại nữa, tin tưởng ta.. tiếp theo có xảy ra chuyện gì cũng không được mở mắt.
Ngân Trần an phận nghe theo, mặc dù trong lòng đầy nghi vấn. Qua một khắc, cậu cảm thấy có một cánh tay chắc khỏe vòng qua eo cậu nắm thật chặt, cả thân người được nâng lên giống như không có trọng lượng, tựa như đang đi trên không khí. Cậu cũng không hề ngạc nhiên, Vương Tước của mình có thể sử dụng nguyên tố gió, loại chuyện này không thể làm khó ngài. Được nửa đường, bỗng nhiên cậu cảm thấy có gì đó nắm lấy gót giày mình giật xuống, không tự chủ nổi mà mở mắt ra. Bên dưới là một cánh tay trắng hếu, sưng phù, thịt xương lẫn lộn, túm lấy gót giày cậu nhưng rất nhanh đã bị một năng lượng vô hình chặt đứt, cánh tay rơi tõm xuống làn nước đen ngòm không còn chút dấu vết. Cậu sợ đến mức nhắm tịt mắt lại, hai tai dù được bịt kín cũng có thể nghe được tiếng thét dài đau đớn. Rốt cuộc cái quái gì đang diễn ra vậy?
Chạm được chân xuống mặt đất rồi, cậu thở hắt, ngã khuỵu xuống, cố gắng để không nôn mửa. Vương Tước cúi xuống, dịu dàng vuốt lưng cho cậu:
-Ta đã cảnh báo ngươi đừng mở mắt ra, sẽ phải đối diện với "những thứ đó". Thực ra ta có thể tạo ra cầu đá để chúng ta đi qua, nhưng chính ta cũng không thể chắc chắn có chuyện gì bất trắc xảy ra, vì nơi này đến một hòn sỏi cũng không lường trước được.
Ngân Trần chống tay xuống đất đứng dậy, chậm chạp lấy lại nhịp thở. – Những thứ đó là cái gì vậy?
Gilgamesh bất lực lắc đầu, cậu cũng không hỏi thêm nữa, theo ngài đi qua một cánh cửa lớn vào một căn phòng khổng lồ. Bốn vách tường trống trơn không có lấy một hoa văn hay vật trang trí, bên trên đầu là mái vòm hình ngôi sao sáu cạnh. Ở chính giữa tâm ngôi sao là một khối thủy tinh phát sáng, ngoài ra không còn vật gì khác. Sau khi có dấu hiệu người bước vào, vách tưởng đột nhiên trở nên trong suốt, phát ra ánh sáng lập lòe. Ngân Trần thấy Gilgamesh quỳ một gối cũng quỳ theo, nuốt nước bọt một cái. Nơi tôn nghiêm như vậy cuối cùng cậu cũng đã được tới rồi.
Từ trong phiến thủy tinh vọng ra giọng nói khàn khàn nồng đậm hơi thở thần thánh, Ngân Trần vội cúi thấp đầu hơn nữa.
-Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, Gilgamesh
-Thưa Tư Tế Bạch Ngân, ta đã mang Ngân Trần về đến Đế Đô. Hiện tại sau khi kiểm tra lần cuối cùng có thể tiến hành ban ấn.- Gilgamesh quý phái quỳ trên mặt đất, một tay đặt trước ngực. Gương mặt nhìn nghiêng đẹp đến ngộp thở, biểu cảm nghiêm túc hiếm thấy càng tôn lên vẻ điển trai của Ngài.
-Ngân Trần, ngươi tiến tới, đặt tay lên vách tường đi. – Trên tường hiện lên một biểu tượng nguồn nước, nhấp nháy không ngừng. Ngân Trần theo lệnh của Bạch Ngân Tế Ti cũng tiến tới áp tay lên phiến thủy tinh, chính giữa biểu tượng chói lòa. Từng tấc da thịt của cậu bỗng trở nên lạnh ngắt, một dòng điện chạy dọc theo kinh mạch đánh đến tận từng gốc tế bào khiến cậu đơ cứng cả người, gương mặt xinh đẹp thống khổ vặn vẹo. Gilgamesh ở một bên chỉ lặng lẽ cụp mắt lại, không biết ngài đang suy nghĩ cái gì. Qua một khắc, biểu tượng trên tường biến mất, Ngân Trần mất một lúc mới có thể đứng vững, lảo đảo đi về chỗ cũ.
-Rất tốt. Ngươi có thể tiến hành ban ấn rồi, Gilgamesh. Từ giờ Ngân Trần sẽ là Đại Thiên Sứ của Aslan, hiệu là Lucifer, hỗ trợ Vương Tước Cấp Một phụng sự đất nước- Giọng nói trong tấm thủy tinh truyền ra, ra lệnh cho Gilgamesh tiến hành nghi thức. Ánh sáng trên vách tường nhanh chóng biến mất, trả lại căn phòng như ban đầu.
Tuân lệnh Bạch Ngân Tế Ti. – Gilgamesh đáp lại, chậm rãi đứng lên.
-Hiện tại không cần phải ban ấn luôn, nếu ngươi cảm thấy không thích hợp – Vương Tước đỡ cậu, ánh mắt đầy quan tâm lo lắng.
Ngân Trần chỉ cười trừ, lắc đầu.
-Ta có thể tiếp tục mà, xin Ngài hãy tiến hành đi ạ.
Khi đã chắc chắn Ngân Trần có thể tiếp tục, Gilgamesh nhẹ nhàng đưa tay ra, cậu hiểu ý liền gạt bím tóc qua một bên để lộ cần cổ trắng nõn. Ngài đặt tay lên đó, độ ấm từ bàn tay khiến cậu rùng mình một cái.
-Nắm lấy cổ tay ta, đau thì cứ nắm chặt vào.
Gilgamesh đưa ra cổ tay trái để cho thiếu niên gắt gao nắm chặt, bắt đầu vận dụng hồn lực. Đồng tử vàng kim xuất hiện những tia sáng, trên thân thể tráng kiện hiện ra những mạch hồn chi chít qua lớp quần áo hiện lên rõ ràng. Ngân Trần bắt đầu cảm thấy da thịt ở nơi tiếp xúc nóng dần lên, một nguồn năng lượng khồng lồ như vũ bão truyền vào bên trong cơ thể như ấu trùng nhanh chóng sinh sôi nảy nở, hình thành hệ thống mạch hồn phức tạp. Mỗi một tấc da thịt thiếu niên giống như bị thiêu cháy, nhịp thở đứt quãng, hai chân muốn nhũn ra, nhờ có cánh tay của Vương tước mới giữa được thăng bằng. Bên dưới làn da trắng mịn đến trong suốt nổi lên mạch hồn vàng óng, lan rộng đến mặt và các đầu ngón tay. Ngân Trần đau đến mức nhắm nghiền mắt, trong tai chỉ văng vẳng giọng nói trầm ấm của Vương Tước trấn an mình mà thu hết can đảm, cắn răng chịu đựng. Cổ tay Vương Tước bị móng tay thiếu niên khảm vào, xuất hiện vài tia máu nhưng nhanh chóng đã liền lại ngay.
"aaaa.."
Đau đớn qua đi, ánh sáng từ mạch hồn cũng dịu bớt, Ngân Trần từ từ mở mắt ra, ngắm nhìn cánh tay chi chít mạch hồn, cảm nhận cơ thể giống như được tái sinh, tươi mới và tràn đầy sức sống. Cậu mừng rỡ nhìn Vương Tước, khóe mắt cong lên thành hình bán nguyệt hết sức khả ái. Ngay sau đó, khi nhận ra biểu lộ sững sờ của Vương Tước, cậu mới đưa tay chạm lên mặt mình "Mặt ta bị gì sao?"
Gilgamesh vươn tay nắm lấy bím tóc đưa đến trước mặt cậu, mỉm cười dịu dàng: Thật thú vị.
Thiếu niên hoảng hốt ly khai, chạy đến bên bức tường thủy tinh. Gương mặt phản chiếu trong đó vô cùng quen thuộc vừa có chút không quen, toàn bộ mái tóc, chân mày và lông mi đều đã chuyển sang màu bạch kim sáng chói, làn da so với trước càng thêm trắng, đường nét gương mặt có cảm giác sắc nét hơn, nâng nhan sắc của thiếu niên đến hàng cực phẩm, có điểm áp đảo cả mỹ nhân. Cậu lẩm bẩm:
-Mình đã không còn là con người nữa....
Gilgamesh từ đằng sau bước tới, thân hình cao lớn cúi xuống nắm lấy hai cánh tay cậu, gương mặt hoàn mỹ tì lên bả vai. Ở vị trí này, hơi thở nam tính phả nhẹ vào cần cổ trắng nõn, làm tim cậu cư nhiên đập mạnh.
-Ta không ngờ rằng, ban ấn xong lại xảy ra biến đổi hình thái như thế. Đông Hách và Glanz đều không giống như vậy, nếu ngươi có không thích, ta cũng không có cách nào...
-Không, ta rất thích- Ngân Trần xoay người lại, thân mình tự giác bài trừ tiếp xúc của Vương Tước. Không hiểu sao từ lúc hoàn thành ban ấn, mùi hương trên cơ thể ngài lại càng nồng đậm, bất cứ đụng chạm dù nhỏ nhất cũng đủ làm Ngân Trần tim đập chân run. "Thực câu dẫn...A...mình đang nghĩ cái gì thế này" Hai má Ngân Trần đỏ lựng như trái cà chua chín, Gilgamesh chú ý thấy điểm này cũng bật cười.
-Ta quên mất. Những người có mạch hồn giống nhau tự nhiên sẽ sinh ra mối tương liên giống như những người có chung huyết thống vậy, về tâm hồn lại giống như tri kỷ, đôi khi không cần nói ra cũng có thể hiểu tâm ý của nhau, hình thành nên sự trung thành tuyệt đối, tin tưởng và bảo hộ lẫn nhau. Mặc dù.....-Ngài cố ý dừng lại một lúc mới nói tiếp- Ban đầu tình cảm ấy không được rõ ràng cho lắm, có thể ví như tình yêu của con người. Ở gần nhau sẽ cảm thấy đối phương rất hấp dẫn, tự nhiên bị người đó thu hút, sinh ra cảm giác giống như...
Gilgamesh cúi xuống áp sát cánh môi vào vành tai mẫn cảm của tiểu sứ đồ, chậm rãi nói ra từng chữ. – Ham muốn tình dục của loài người.
Ngân Trần suýt chút nữa xỉu tại chỗ, lấy tay đỡ lấy trán, đôi mắt mở to nhìn người kia không những không đỏ mặt mà còn cười gian, xấu hổ đến mức muốn tìm một lỗ nào mà chui xuống.
Thấy tiểu sứ đồ của mình sắp bốc cháy tới nơi rồi, ngài mới ngừng trêu chọc cậu:
-Ta chỉ dọa ngươi thôi, cũng không có đến mức đấy đâu. Glanz và Đông Hách cũng không có phản ứng như ngươi, xem ra là vì mạch hồn ngươi thừa kế gần như hoàn mỹ nhất trong cả ba sứ đồ. Qua vài canh giờ nữa ngươi sẽ thích ứng được thôi, từ giờ tới lúc đó giữ khoảng cách với ta là được. (Vương tước. ngài đã bao h nghe câu "Công công thụ thụ bất tương thân chưa =))))))))))
Ngân Trần còn đang đơ cứng hết cả người, nghe tiếng gọi của Vương Tước mới sực tỉnh lúc cúc chạy theo Ngài, bím tóc màu bạc đung đưa thập phần khả ái.
Lúc đi trên hành lang dài thiếu sinh khí, Ngân Trần dù sợ hãi cũng vẫn tự giác đứng xa Vương Tước đến cả thước, sợ rằng mình sẽ không kiềm chế được. (chứ anh định làm gì =)))) Đột nhiên cậu sực nhớ ra một điều, cất giọng hỏi:
-Vương Tước, vậy tước ấn của chúng ta ở nơi nào vậy? Ta không có thấy...
Vì đứng xa nên Ngân Trần không thấy được bả vai của Vương Tước đang rung lên, một lúc sau ngài mới đáp lời:
-Ngươi nên nhớ, tước ấn là vị trí vô cùng quan trọng, không được phép để người khác nhìn thấy, càng không thể để người khác chạm qua. Sau này nhất thiết phải cẩn trọng. – Gilgamesh kéo Ngân Trần lại gần mình, bằng giọng trầm thấp nói cho cậu biết bí mật của bọn họ.
-Tước ấn của chúng ta...nằm ở trên đốt xương cụt. –Nói xong, ngài xoay người bước đi, không quên buông tiếng cười sảng khoái, trong hành lang sóng âm dội lại truyền đến cảm giác quỷ dị.
-Đốt xương cụt... không phải là...-Ngân Trần giống như bị sét đánh, đơ cứng tại chỗ- Vương Tước!! Chỗ đó thì ai có thể chạm qua chứ!!
Hai bóng người một lớn một nhỏ, một người cười không khép được miệng, còn người kia mặt đỏ như tôm luộc, nối đuôi nhau rời đi khỏi Bạch Ngân Thần Điện, hòa vào dòng người xuôi ngược...
Thời điểm bước chân ra khỏi Bạch Ngân Thần Điện, ta đã chấp nhận con người mới của mình.
Sứ đồ Thiên Lucifer đã chết rồi.
Bây giờ chỉ còn lại Vương Tước Cấp Bảy, Ngân Trần.
Để có thể thoát khỏi cái lồng vàng son đó, ta phải phục tùng những kẻ đã hại chết những người thân yêu nhất của ta vô điều kiện.
Diễn một vở kịch hoàn mỹ.
Lấy được lòng tin của Bạch NgânTế Ti
Mạch hồn cũ đã hỏng, phong ấn sâu trong cơ thể. Ngay tại thời điểm này, ta cũng không có cách nào khôi phục, chỉ có thể tiếp nhận mạch hồn mới, tiếp tục sống...để giải cứu Gilgamesh.
Thiên phú mới..cũng là một chấn động đi. Khi Bạch Ngân Tế Ti nói ra tên của thiên phú này, ta nhất thời đã không thể đứng vững.
Rốt cuộc bọn họ đang suy tính cái gì, giới hạn mạch hồn còn có thể tiến tới đâu nữa? Ta thật không dám tưởng tượng.
Dù sao như vậy cũng tốt..Có được cái thiên phú biến thái này, ta bất chợt cảm thấy..nếu ta sử dụng đúng cách, hi vọng cứu được Vương Tước sẽ được nới rộng thêm vài phần. Chỉ nghĩ đến đó thôi, ta đã thấy bản thân giống như được tái sinh, con đường phía trước cô độc và trắc trở bao nhiêu cũng không đáng sợ.
Ngày đó đã hứa với Ngài nếu trở thành Vương Tước..sẽ là Vương Tước mạnh mẽ nhất...Vậy nên ta càng phảicố gắng hơn nữa..
Hoàng cung hoa lệ xa dần..
Ta bước đi không một lần ngoảnh lại, trong tâm hồn, trái tim và ý thức bây giờ chỉ có một ý nghĩ.
Glanz, cậu ở đâu?
[Thiếu niên mười chín tuổi sau khi tái sinh, một bước đi lên ngôi vị Vương Tước cao quý.
Chỉ trong một đêm liền trở thành người đàn ông mang trên vai trách nhiệm nặng nề.
Để lại quá khứ sau lưng..cậu một mình đối mặt với tương lai..
Ngỡ tưởng con đường phía trước có bốn bóng hình cùng nhau sải bước..
Vậy mà cuối cùng chỉ còn một người có thể bước tiếp...]
[Ngoại ô trung tâm hồn thuật Aslan, Đế Đô Granlt]
Bóng chiều buông. Con đường được phủ bóng bởi hai hàng cây cổ thụ, nắng lọc qua tán lá ken dày giảm đi vài phần gay gắt. Những hạt nắng vàng óng vương vãi trên nền đất đỏ, khiến cho bụi cát vung lên từ vó ngựa trở nên lấp lánh như kim cương. Trong gió phảng phất mùi hơi nước, truyền vào khoang mũi thực khoan khoái dễ chịu. Ngân Trần hít sâu một cái, nội tâm phấn chấn hẳn lên.
-Chúng ta đã đi qua bốn trạm rồi, vậy nhất định cũng sắp đến Đế Đô rồi a! – Cậu quay lại nhìn Vương Tước, mong chờ câu trả lời.
Vương Tước khẽ gật đầu, đôi mắt hoàng kim nhìn sang hai bên như đang tìm kiếm gì đó.
-Đúng vậy. Đích đến chính là Bạch Ngân Thần Điện, ở trung tâm Đế Đô. Sau khi ban ấn sẽ cho ngươi đi tham quan Đế Đô một chút.
Thiếu niên cảm kích nhìn Vương Tước, tảng băng trong lòng tan chảy không còn một mảnh. "Vương Tước của mình không những đẹp trai mà còn rất hào phóng nha^o^/" Cậu thầm nghĩ.
Bất ngờ, Gilgamesh cho ngựa rẽ vào một lối mòn nhỏ lẩn khuất trong tán rừng. Dây leo và cành nhọn mọc tua tủa như những chiếc chông sắc bén, cản trở bước chân người lữ hành. Nhưng tất cả đều không chạm đến nổi vạt áo của bọn họ, giống như bị một thế lực vô hình bẻ gãy, mớ cành cây và dây leo tự động rơi xuống, mở ra lối đi quang đãng. Ngân Trần khẽ nheo mắt nhìn về phía trước, phát hiện cách đó vài chục thước là một hồ nước rộng ngút tầm mắt, tọa lạc giữa rừng cây vắng lặng như một biệt khu thần bí; cậu chớp chớp mắt: "Thì ra đó là tại sao trong không khí lại có mùi hơi nước rõ rệt như vậy"
Gilgamesh cho ngựa dừng lại bên hồ, đỡ Ngân Trần xuống. Ngài nhìn cậu bé thích thú chạy đến bờ nước, đưa tay xuống nước nghịch nghịch mà bất giác mỉm cười. Nhưng Gilgamesh vẫn không quên việc chính, ngài xoay người tìm kiếm, trong một khoảnh khắc đồng tử hoàng kim lóe lên một tia sáng mơ hồ. Không khí bắt đầu vặn vẹo, một trận gió nổi lên xoáy thành một cơn lốc nhỏ, lại không hề khiến bất cứ một chiếc lá nào xao động không khỏi mang đến cảm giác kì quái. Luồng không khí đối lưu liên tục hướng đến một cây cổ thụ, tốc độ vượt qua khả năng nhận diện thị giác của con người nên không ai biết được bên trong lốc gió là cái gì. Gilgamesh xòe lòng bàn tay ra, gió xoáy nhỏ dần rồi giảm bớt, khi hoàn toàn biến mất để lộ ba trái cây màu vàng nhạt cỡ đầu ngón tay cái nằm an vị trên tay Ngài. Ở bên kia, thiếu niên thấy vậy cũng mau chóng chạy lại, tò mò hỏi:
-Vương Tước, đây là cái gì ạ?
Ngài để cho Ngân Trần lấy đi hai quả, quan sát biểu lộ cao hứng của cậu, nhẹ nhàng giải thích:
-Đây là quả Cecila (Hi Tư Nhã). Trong truyền thuyết chính là đôi mắt của nữ thần ánh sáng Aslan.
Ngân Trần khẽ nhíu mày, ngũ quan xinh đẹp trong ánh dương quang rực rỡ lại càng thêm nổi bật. Cậu cầm trái Cecila lên bằng hai đầu ngón tay, quan sát thật tỉ mẩn.
-Thì ra đây là trái Cecila sao? Ta có nghe nhấc đến loại quả hiếm này, nhưng không biết công dụng chính xác của nó là như thế nào.
-Lại đây.
Gilgamesh cầm một trái Cecila, kêu Ngân Trần tiến lại gần. Ở khoảng cách này cậu có thể nhìn rõ gương mặt hoàn mỹ sánh ngang với thánh thần kia, tim bất giác lỡ mất một nhịp, hoảng hồn cúi mặt xuống. Vương Tước ưu nhã mỉm cười, nắm lấy chiếc cằm thanh tú nâng lên, vì cậu chỉ cao đến ngực Ngài nên ngẩng lên rất khó khăn, trong lòng âm thẩm tự mắng bản thân mãi không cao lên được.
Một giọt nước từ trái Cecila nhỏ xuống hốc mắt khiến Ngân Trần rùng mình. Khẽ chớp chớp đôi mi cong dài, cậu sững sờ... Xung quanh hai người được bao phủ bởi những lớp bụi vàng kim dày đặc, so với trên thân thể Vương Tước thì mật độ đám bụi trên người cậu chẳng là gì cả. Nhìn ra xa hơn, cậu có thể thấy trên mặt nước loang loáng cũng rải rác những hạt bụi màu vàng lơ lửng trong không khí, trên những cây cổ thụ, dây leo và cỏ dại cũng vương lại một ít, giống như bước vào một thế giới khác vậy.
-Thì ra trái Cecila có thể khiến chúng ta thấy được hồn vụ hoàng kim ở hình thái đầy đủ. Trước giờ ta chỉ được thấy một ít khi tập trung vận dụng hồn lực, không ngờ thế giới này lại có nhiều hồn vụ rải rác như thế.
Thân thể Vương Tước được bao bọc trong hàng vạn hạt bụi vàng kim, dưới ánh sáng tạo thành một vầng hào quang chói lòa, trông ngài bây giờ không khác gì một thiên thần viễn thế, khí chất thần thánh lấn át mọi thực thể sống khác.
-Vì hồn vụ hoàng kim là cội nguồn năng lượng của chúng ta nên trên lục địa này nơi nào cũng có. Hồn vụ tồn tại ở dạng hạt vô hình phát tán trong không khí, người bình thường không thể nhìn thấy trừ khi có trái Cecila. Thủy Nguyên Aslan có hai nơi tập trung mật độ hồn vụ dày đặc nhất, đó là Hành Lang Vực Thẳm, nơi sản sinh ra nhiều hồn thú cổ xưa hung bạo nhất, cấp bậc hồn lực kinh khủng nhất, được coi là vĩnh hằng địa ngục; thứ hai là Đồi Hồn, nơi tạo ra những hồn khí mạnh mẽ nhất, vũ khí chiến đấu đắc lực của các nhà hồn thuật. Sau này ngươi cũng sẽ được tới cả hai nơi đó thôi.
Vương Tước tiến đến bên hồ nước, làm một động tác quý phái, hai quả cầu bằng nước đường kính bằng một bàn tay dâng lên không trung, làn nước trong suốt khẽ rung động. Ngài hướng Ngân Trần nói:
-Vận dụng hồn lực, đóng băng chúng cho ta.
Thiếu niên gật đầu, tập trung ý thức. Không giống như từ trước đến giờ cậu sử dụng hồn lực, những bí mật trước nay cậu luôn thắc mắc, có thể tự nhìn mà giải đáp. Hồn vụ hoàng kim lơ lửng trong không khí từ từ thấm vào cơ thể, màu vàng kim dần biến mất, thay vào đó là một chấn động nhỏ lên hệ thần kinh trung ương. Nhờ sức mạnh ý thức của cậu, từ lõi hai quả cầu sinh ra những tinh thể sáu cạnh hoàn mỹ, sinh sôi này nở như ấu trùng nhanh chóng choán hết cả không gian bên trong khối cầu, liên kết thành mạch vững chắc. Trong chớp mắt, nước đã hoàn toàn bị đóng băng, hình thành hai khối cầu băng lạnh lẽo không tì vết. Cậu mỉm cười:
-Thực ra ta cũng có thể làm thêm vài trò nữa, ngài có muốn xem không?
Thấy Vương Tước gật đầu, cậu nhanh chóng cụp mắt lại, hai tay đưa ra đằng trước, một cột nước thanh mảnh giống như linh xà trong suốt bay lên, uốn lượn trong không trung xoắn vào rồi lại dãn ra, tạo nên một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt. Sau một hồi, Ngân Trần mở mắt ra, cột nước xoáy tròn tạo nên một bông tuyết khổng lồ đột ngột vỡ tan như bọt nước, những mảnh vụn tinh thể bay lơ lửng trong không trung thành một cơn mưa tuyết thơ mộng.
Đồng tử hoàng kim của người kia rung động kịch liệt. Ngài không ngờ tiềm năng thiên phú của Ngân Trần lại đáng sợ như vậy, không cần qua đào tạo,không hề được ban ấn nhưng cậu ta lại có thể điều khiển nước ở trạng thái nguyên thủy theo ý mình. Điều khiển nước dạng lỏng là hình thức hồn thuật khó nhất, cần nhiều năng lượng nhất và nhất thiết không phải ai đã học hồn thuật nhiều năm cũng có thể làm được. Ngài chậm rãi quan sát Ngân Trần, ánh mắt có chút hỗn loạn.
-Vương Tước, ta đã cho ngài coi màn trình diễn tuyệt vời như vậy rồi, ngài có thể vận dụng hồn lực cho ta coi một cái được không? –Ngân Trần bày ra ánh mắt tha thiết, khiến Gilgamesh không nhịn được cười.
-Ngươi đang nghi ngờ năng lực của ta đấy à?
-Tuyệt đối không phải. Nếu người không muốn thì không cần a – Cậu rối rít xua tay.
Gilgamesh ra hiệu Ngân Trần lại gần mình, quay sang nhìn chăm chú vào mặt nước sóng sánh màu lục. Qua một khắc, Ngân Trần ngây người nhận ra một điểm quan trọng. Không giống như mình, khi vận dụng hồn lực, Vương Tước không làm suy chuyển một hạt hồn vụ hoàng kim nào, như hoàn toàn không cần đến chúng vậy. Lúc ngài nâng lên một quả cầu nước nữa, bên trong còn có một con cá màu ánh kim đang bơi lội tung tăng. Tựa như bị nhốt trong một cái lồng vô hình, dù có cố gắng thế nào con cá cũng không thể thoát ra ngoài. Bàn tay đang duỗi thẳng của Gilgamesh đột ngột nắm lại, lớp bên ngoài của khối nước ngừng dao động, thu lại thành một khối hoàn mỹ. Một luồng sáng lướt qua như chớp giật, khác hẳn với quả cầu trước, bên trong khối cầu của Gilgamesh con cá vẫn thỏa sức bơi lội mà không bị ảnh hưởng. Khi Ngài cầm khối cầu trên tay, khí lạnh tỏa ra trắng xóa nhưng trông nó tuyệt nhiên không có nửa điểm giống bị đóng băng, lớp bên ngoài trong suốt tựa như pha lê bóng loáng, về tổng thể có thể sánh ngang với một tác phẩm nghệ thuật siêu việt. Ngân Trần đưa tay đỡ lấy, cảm giác lạnh lẽo đến tê dại trên tay cho thấy đây hoàn toàn khồng phải mơ. Cậu vội quỳ một chân xuống đất.
-Tiểu tử có mắt mà không thấy Thái Sơn, mong ngài trách phạt. – Nói rồi cúi gằm mặt, không dám đối diện với Vương Tước.
Vương Tước chỉ phẩy tay đỡ cậu đứng dậy- Ngươi chưa qua đào tạo mà đã có thể làm được như vậy thực sự làm ta bất ngờ. Sau này thừa kế mạch hồn của ta.. còn có thể tiến bộ được đến đâu, ta không thể biết được. Hồn thuật đóng băng này, ngươi chắc chắn còn làm tốt hơn ta.
Thấy hai má tiểu Sứ đồ của mình hồng lên mấy phần, Gilgamesh không nhìn nữa, cầm lấy quả cầu băng, xoay người ném mạnh về phía mặt nước. Ánh mắt của Ngài hướng về phía xa, không biết đang suy tính điều gì, Ngân Trần ở bên cạnh lặng lẽ nhìn theo thứ đang trôi nổi trên mặt nước từ từ tan ra, để lộ một lỗ hổng lớn giải phóng con cá rồi cũng dần biến mất trong làn nước xanh thẳm. Mặt nước dập dành như đang trêu ngươi con người, làm cho lòng người càng thêm rối loạn. Những ngọn sóng vỗ ba ba vào bờ cát, tóe lên một ít nước, sủi bọt hỗn độn hình thành mớ tơ vò trong tâm thức. Hai người cùng có một mục tiêu trong tầm mắt, nhưng trong suy nghĩ lại là hai đường thẳng song song. Một lớn một nhỏ đứng cạnh nhau, hài hòa sóng đôi nhưng lại luôn bảo trì một khoảng cách. Đó rốt cuộc là gì và tại sao không ai dám chắc... có những điều...đôi khi chỉ có lòng người tự biết, tự cảm nhận chứ không thể diễn tả thành lời...
Gilgamesh là người phá tan bầu không khí im lặng đó, ngài xoa đầu Ngân Trần:
Chúng ta đi thôi.
[Đế Đô Granlt, trung tâm hồn thuật Aslan]
Không hổ là Đế Đô, so với trấn Vĩnh An tấp nập còn sầm uất hơn cả trăm lần. Ngân Trần hưng phấn quan sát hai bên đường, đi cạnh Vương Tước mà cứ cười mãi không thôi. Để tránh gây sự chú ý, họ đã để ngựa ở ngoài thành, tự đi bộ vào. Xung quanh Gilgamesh và Ngân Trần, các gia đình đã chuẩn bị thắp đèn, người người qua lại trò chuyện rôm rả. Vài người chú ý thiếu niên xinh đẹp với mái tóc thắt bím khả ái, đã có ý bắt chuyện với cậu. Ngân Trần ngạc nhiên khi thấy ai ai cũng cầm theo đèn hoa đăng bảy màu, liền quay sang hỏi Vương Tước:
-Bọn họ cần nhiều đèn hoa đăng như vậy để làm gì ạ? Chẳng lẽ là lễ hội hoa đăng?
Gilgamesh cũng nhìn qua một lượt, tùy tiện nói:
-Đúng là lễ hội hoa đăng hàng năm của Granlt, mọi người sẽ cùng tập trung tại bên hồ Trường Sinh bên bức tượng của các vị Tư Tế Bạch Ngân, cùng nhau cầu nguyện bày tỏ lòng biết ơn bọn họ đã mang lại cuộc sống ấm no an bình. Sau khi có tiếng chuông điểm sẽ đồng loạt đốt đèn hoa đăng thả trôi theo dòng nước. Vì nước là biểu tượng của Aslan, ánh sáng từ những chiếc đèn hoa đăng rọi xuống nước sẽ soi sáng cả một vùng tượng trưng cho ánh sáng mà Bạch Ngân Tế Ti đã mang đến cho đế quốc này...Lát nữa, chúng ta sẽ đi xem một chút.
Từ nhỏ đến lớn chỉ biết về lễ hội hoa đăng qua lời kể của ông, Ngân Trần thực sự mong muốn có thể một lần dạo chơi Đế Đô, đến thăm hồ Trường Sinh, ngắm những chùm hoa đăng nổi trên mặt nước phát ra ánh sáng nhu hòa. Giấc mơ sắp được thực hiện nên cậu vui vẻ hẳn lên, hai mắt ngắm nghía xung quanh. Một người đàn ông trung niên thấy cậu thích thú với sạp hàng của mình, liền lên tiếng:
-Công tử đây tướng mạo hơn người thật nha, lớn lên nhất định sẽ là một nam nhân khiến hàng vạn thiếu nữ phải chết mê chết mệt ha ha.
Ngân Trần nuốt khan, đánh mắt sang người bên cạnh mình còn đang mang mũ trùm kín cả mặt, trộm nghĩ "Đấy là ông còn chưa nhìn thấy Vương Tước của tôi, bằng không sẽ dọa ông sợ chết khiếp đi"
Người đàn ông tiếp tục thao thao bất tuyệt: -Phong thái, dung mạo cậu có đủ cả. Nhưng vẫn thiếu một thứ, đó là khí chất. Mà khí chất nam tử hán từ đâu mà có, nhất định không thể thiếu những phụ kiện trên người rồi. Cậu nhìn xem, cái lắc bạc này thực sự rất hợp với cậu đó. Giá cũng rất phải chăng nha. – Vừa nói ông vừa giờ lên một cái lắc bạc tinh xảo, móc vào một sợi chỉ màu đỏ tượng trưng cho may mắn. Hoa văn trên chiếc lắc được chế tác tỉ mỉ, độ cong hoàn mỹ không có điểm nào có thể bắt lỗi, phần đuôi tạc thành hình vầng trăng khuyết vô cùng bắt mắt, chắc chắn là hàng cực phẩm. Thấy Ngân Trần lưỡng lự, ông ta quay sang người bên cạnh cậu, bồi thêm vài câu:
-Vị đại nhân, ngài cũng thấy chứ, chiếc lắc này giống như được tạo ra riêng cho cậu ấy vậy. Đeo lên không phải là hoa càng thêm thắm, kiếm càng thêm sắc sao? Nhân lễ hội hoa đăng này, ngài có thể mua tặng con trai mình làm quà, thực sự có ý nghĩa lắm đấy
"Cái gì..con trai á.." thiếu niên toát mồ hôi lạnh, ái ngại nhìn sang, quả thực đã á khẩu. Cậu có thể thấy được loáng thoáng gương mặt điển trai bên dưới lớp mũ bắt đầu đen lại, không khỏi nuốt khan.
Không giống như tưởng tượng của cậu, Vương Tước liền cầm lấy chiếc lắc, đưa tiền cho người ta, không nói không rằng đeo nó vào thắt lưng của cậu, động tác cực kì ôn nhu. Người đàn ông ngưỡng mộ vị khách nhân hào phóng không cần nhận lại tiền thừa, hớn hở vì món hời mình vừa kiếm được, buông thêm một câu cảm thán:
-Vị đại nhân này phóng khoáng quá, chúc hai người lễ hội hoa đăng vui vẻ.
Gilgamesh sau khi đeo vào cho cậu còn cẩn thận ngắm nghía lại, không khỏi làm thiếu niên ngại ngùng. Ngài xoa đầu câụ, dịu dàng nói:
-Da ngươi rất trắng, có phụ kiện bằng bạc sẽ rất tôn màu da. Hơn nữa, tên của ngươi có một chữ Ngân, đeo đồ bằng bạc sẽ gặp nhiều may mắn.
Ngân Trần nghe mấy lời này mặt càng đỏ lợi hại, cậu cúi gằm mặt cảm ơn Ngài, kéo tay áo Vương tước cầu ngài mau đi tiếp.
Bọn họ không đầy nửa canh giờ sau đã tới Bạch Ngân Thần Điện, người chưa bao giờ được tiếp xúc với phú quý hoa lệ như Ngân Trần không khỏi choáng ngợp. Từ bên ngoài cung điện đi vào mắt còn quên không chớp, vành mắt đỏ ửng cả lên. Những hành lang màu trắng chạm khắc hình nguồn nước đặc trưng của Aslan dát đầy đá quý dẫn hai người vào sâu trong tòa nhà, thỉnh thoảng lại gặp một toán Sứ giả Bạch Ngân đi ngang qua, dáng vẻ của bọn họ không khỏi khiến Ngân Trần cảm thấy sợ hãi. Sứ giả Bạch Ngân trong bộ trang phục màu trắng che kín nhân dạng, chỉ để lộ ra những con mắt sáng quắc trong màn đêm, phản chiếu ánh sáng được tạo ra từ ngọn lửa hồn thuật giống như mắt mèo không thấy được đồng tử. Cậu cúi thấp người đi sau Vương Tước, cảm thấy khó thích ứng. Càng đi sâu vào bên trong, quang cảnh lại càng khác biệt, sảnh lớn hoa lệ thay bằng những lối đi nhỏ dài bằng cẩm thạch, trái với quy luật thông thường, bọn họ càng đi thì lại càng thấy được ánh sáng rực rỡ, hai bên là những vách tường bằng nước chảy ngược hết sức quỷ dị.
Gilgamesh thỉnh thoảng lại quay lại nhìn biểu tình của cậu, âm thầm nắm lấy cánh tay Ngân Trần kéo cậu sát lại bên mình – Đừng sợ.
Hai chữ này rơi vào tai như viên thuốc an thần làm cho nội tâm đang run sợ của cậu trấn tĩnh lại, cậu an tâm đi bên cạnh Vương Tước, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay rộng lớn nắm lấy cổ tay mình bất giác cười nhẹ.
Vương Tước đưa Ngân Trần đi qua một cây cầu đá xoay, men theo cầu thang bằng đá đi xuống dưới lòng đất, nơi này không còn sáng rỡ như ban nãy mà trở nên tận cùng u ám, ánh sáng leo lét từ những tấm thủy tinh khảm nạm trên vách tường chỉ đủ để soi rọi đường đi. Ngân Trần có cảm giác mình đang đi trên lưng một con quái vật đang ngủ say, mỗi bước chân đều phải rất cẩn trọng không phát ra tiếng động, nhịp thở cũng trở nên đứt quãng. Tận cùng của hành lang dài là một mặt nước đen ngòm, sóng gợn lăn tăn mặc dù không có gió, thứ nước sền sệt đặc quánh tựa như lòng sông địa ngục không có cách nào nhìn thấy đáy. Ngân Trần lo lắng, quay sang Vương Tước; ngài mỉm cười bỏ mũ trùm xuống, để lộ gương mặt mê hoặc chúng sinh. Gilgamesh chậm rãi nói với cậu – Nhắm mắt lại, bịt tại lại nữa, tin tưởng ta.. tiếp theo có xảy ra chuyện gì cũng không được mở mắt.
Ngân Trần an phận nghe theo, mặc dù trong lòng đầy nghi vấn. Qua một khắc, cậu cảm thấy có một cánh tay chắc khỏe vòng qua eo cậu nắm thật chặt, cả thân người được nâng lên giống như không có trọng lượng, tựa như đang đi trên không khí. Cậu cũng không hề ngạc nhiên, Vương Tước của mình có thể sử dụng nguyên tố gió, loại chuyện này không thể làm khó ngài. Được nửa đường, bỗng nhiên cậu cảm thấy có gì đó nắm lấy gót giày mình giật xuống, không tự chủ nổi mà mở mắt ra. Bên dưới là một cánh tay trắng hếu, sưng phù, thịt xương lẫn lộn, túm lấy gót giày cậu nhưng rất nhanh đã bị một năng lượng vô hình chặt đứt, cánh tay rơi tõm xuống làn nước đen ngòm không còn chút dấu vết. Cậu sợ đến mức nhắm tịt mắt lại, hai tai dù được bịt kín cũng có thể nghe được tiếng thét dài đau đớn. Rốt cuộc cái quái gì đang diễn ra vậy?
Chạm được chân xuống mặt đất rồi, cậu thở hắt, ngã khuỵu xuống, cố gắng để không nôn mửa. Vương Tước cúi xuống, dịu dàng vuốt lưng cho cậu:
-Ta đã cảnh báo ngươi đừng mở mắt ra, sẽ phải đối diện với "những thứ đó". Thực ra ta có thể tạo ra cầu đá để chúng ta đi qua, nhưng chính ta cũng không thể chắc chắn có chuyện gì bất trắc xảy ra, vì nơi này đến một hòn sỏi cũng không lường trước được.
Ngân Trần chống tay xuống đất đứng dậy, chậm chạp lấy lại nhịp thở. – Những thứ đó là cái gì vậy?
Gilgamesh bất lực lắc đầu, cậu cũng không hỏi thêm nữa, theo ngài đi qua một cánh cửa lớn vào một căn phòng khổng lồ. Bốn vách tường trống trơn không có lấy một hoa văn hay vật trang trí, bên trên đầu là mái vòm hình ngôi sao sáu cạnh. Ở chính giữa tâm ngôi sao là một khối thủy tinh phát sáng, ngoài ra không còn vật gì khác. Sau khi có dấu hiệu người bước vào, vách tưởng đột nhiên trở nên trong suốt, phát ra ánh sáng lập lòe. Ngân Trần thấy Gilgamesh quỳ một gối cũng quỳ theo, nuốt nước bọt một cái. Nơi tôn nghiêm như vậy cuối cùng cậu cũng đã được tới rồi.
Từ trong phiến thủy tinh vọng ra giọng nói khàn khàn nồng đậm hơi thở thần thánh, Ngân Trần vội cúi thấp đầu hơn nữa.
-Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, Gilgamesh
-Thưa Tư Tế Bạch Ngân, ta đã mang Ngân Trần về đến Đế Đô. Hiện tại sau khi kiểm tra lần cuối cùng có thể tiến hành ban ấn.- Gilgamesh quý phái quỳ trên mặt đất, một tay đặt trước ngực. Gương mặt nhìn nghiêng đẹp đến ngộp thở, biểu cảm nghiêm túc hiếm thấy càng tôn lên vẻ điển trai của Ngài.
-Ngân Trần, ngươi tiến tới, đặt tay lên vách tường đi. – Trên tường hiện lên một biểu tượng nguồn nước, nhấp nháy không ngừng. Ngân Trần theo lệnh của Bạch Ngân Tế Ti cũng tiến tới áp tay lên phiến thủy tinh, chính giữa biểu tượng chói lòa. Từng tấc da thịt của cậu bỗng trở nên lạnh ngắt, một dòng điện chạy dọc theo kinh mạch đánh đến tận từng gốc tế bào khiến cậu đơ cứng cả người, gương mặt xinh đẹp thống khổ vặn vẹo. Gilgamesh ở một bên chỉ lặng lẽ cụp mắt lại, không biết ngài đang suy nghĩ cái gì. Qua một khắc, biểu tượng trên tường biến mất, Ngân Trần mất một lúc mới có thể đứng vững, lảo đảo đi về chỗ cũ.
-Rất tốt. Ngươi có thể tiến hành ban ấn rồi, Gilgamesh. Từ giờ Ngân Trần sẽ là Đại Thiên Sứ của Aslan, hiệu là Lucifer, hỗ trợ Vương Tước Cấp Một phụng sự đất nước- Giọng nói trong tấm thủy tinh truyền ra, ra lệnh cho Gilgamesh tiến hành nghi thức. Ánh sáng trên vách tường nhanh chóng biến mất, trả lại căn phòng như ban đầu.
Tuân lệnh Bạch Ngân Tế Ti. – Gilgamesh đáp lại, chậm rãi đứng lên.
-Hiện tại không cần phải ban ấn luôn, nếu ngươi cảm thấy không thích hợp – Vương Tước đỡ cậu, ánh mắt đầy quan tâm lo lắng.
Ngân Trần chỉ cười trừ, lắc đầu.
-Ta có thể tiếp tục mà, xin Ngài hãy tiến hành đi ạ.
Khi đã chắc chắn Ngân Trần có thể tiếp tục, Gilgamesh nhẹ nhàng đưa tay ra, cậu hiểu ý liền gạt bím tóc qua một bên để lộ cần cổ trắng nõn. Ngài đặt tay lên đó, độ ấm từ bàn tay khiến cậu rùng mình một cái.
-Nắm lấy cổ tay ta, đau thì cứ nắm chặt vào.
Gilgamesh đưa ra cổ tay trái để cho thiếu niên gắt gao nắm chặt, bắt đầu vận dụng hồn lực. Đồng tử vàng kim xuất hiện những tia sáng, trên thân thể tráng kiện hiện ra những mạch hồn chi chít qua lớp quần áo hiện lên rõ ràng. Ngân Trần bắt đầu cảm thấy da thịt ở nơi tiếp xúc nóng dần lên, một nguồn năng lượng khồng lồ như vũ bão truyền vào bên trong cơ thể như ấu trùng nhanh chóng sinh sôi nảy nở, hình thành hệ thống mạch hồn phức tạp. Mỗi một tấc da thịt thiếu niên giống như bị thiêu cháy, nhịp thở đứt quãng, hai chân muốn nhũn ra, nhờ có cánh tay của Vương tước mới giữa được thăng bằng. Bên dưới làn da trắng mịn đến trong suốt nổi lên mạch hồn vàng óng, lan rộng đến mặt và các đầu ngón tay. Ngân Trần đau đến mức nhắm nghiền mắt, trong tai chỉ văng vẳng giọng nói trầm ấm của Vương Tước trấn an mình mà thu hết can đảm, cắn răng chịu đựng. Cổ tay Vương Tước bị móng tay thiếu niên khảm vào, xuất hiện vài tia máu nhưng nhanh chóng đã liền lại ngay.
"aaaa.."
Đau đớn qua đi, ánh sáng từ mạch hồn cũng dịu bớt, Ngân Trần từ từ mở mắt ra, ngắm nhìn cánh tay chi chít mạch hồn, cảm nhận cơ thể giống như được tái sinh, tươi mới và tràn đầy sức sống. Cậu mừng rỡ nhìn Vương Tước, khóe mắt cong lên thành hình bán nguyệt hết sức khả ái. Ngay sau đó, khi nhận ra biểu lộ sững sờ của Vương Tước, cậu mới đưa tay chạm lên mặt mình "Mặt ta bị gì sao?"
Gilgamesh vươn tay nắm lấy bím tóc đưa đến trước mặt cậu, mỉm cười dịu dàng: Thật thú vị.
Thiếu niên hoảng hốt ly khai, chạy đến bên bức tường thủy tinh. Gương mặt phản chiếu trong đó vô cùng quen thuộc vừa có chút không quen, toàn bộ mái tóc, chân mày và lông mi đều đã chuyển sang màu bạch kim sáng chói, làn da so với trước càng thêm trắng, đường nét gương mặt có cảm giác sắc nét hơn, nâng nhan sắc của thiếu niên đến hàng cực phẩm, có điểm áp đảo cả mỹ nhân. Cậu lẩm bẩm:
-Mình đã không còn là con người nữa....
Gilgamesh từ đằng sau bước tới, thân hình cao lớn cúi xuống nắm lấy hai cánh tay cậu, gương mặt hoàn mỹ tì lên bả vai. Ở vị trí này, hơi thở nam tính phả nhẹ vào cần cổ trắng nõn, làm tim cậu cư nhiên đập mạnh.
-Ta không ngờ rằng, ban ấn xong lại xảy ra biến đổi hình thái như thế. Đông Hách và Glanz đều không giống như vậy, nếu ngươi có không thích, ta cũng không có cách nào...
-Không, ta rất thích- Ngân Trần xoay người lại, thân mình tự giác bài trừ tiếp xúc của Vương Tước. Không hiểu sao từ lúc hoàn thành ban ấn, mùi hương trên cơ thể ngài lại càng nồng đậm, bất cứ đụng chạm dù nhỏ nhất cũng đủ làm Ngân Trần tim đập chân run. "Thực câu dẫn...A...mình đang nghĩ cái gì thế này" Hai má Ngân Trần đỏ lựng như trái cà chua chín, Gilgamesh chú ý thấy điểm này cũng bật cười.
-Ta quên mất. Những người có mạch hồn giống nhau tự nhiên sẽ sinh ra mối tương liên giống như những người có chung huyết thống vậy, về tâm hồn lại giống như tri kỷ, đôi khi không cần nói ra cũng có thể hiểu tâm ý của nhau, hình thành nên sự trung thành tuyệt đối, tin tưởng và bảo hộ lẫn nhau. Mặc dù.....-Ngài cố ý dừng lại một lúc mới nói tiếp- Ban đầu tình cảm ấy không được rõ ràng cho lắm, có thể ví như tình yêu của con người. Ở gần nhau sẽ cảm thấy đối phương rất hấp dẫn, tự nhiên bị người đó thu hút, sinh ra cảm giác giống như...
Gilgamesh cúi xuống áp sát cánh môi vào vành tai mẫn cảm của tiểu sứ đồ, chậm rãi nói ra từng chữ. – Ham muốn tình dục của loài người.
Ngân Trần suýt chút nữa xỉu tại chỗ, lấy tay đỡ lấy trán, đôi mắt mở to nhìn người kia không những không đỏ mặt mà còn cười gian, xấu hổ đến mức muốn tìm một lỗ nào mà chui xuống.
Thấy tiểu sứ đồ của mình sắp bốc cháy tới nơi rồi, ngài mới ngừng trêu chọc cậu:
-Ta chỉ dọa ngươi thôi, cũng không có đến mức đấy đâu. Glanz và Đông Hách cũng không có phản ứng như ngươi, xem ra là vì mạch hồn ngươi thừa kế gần như hoàn mỹ nhất trong cả ba sứ đồ. Qua vài canh giờ nữa ngươi sẽ thích ứng được thôi, từ giờ tới lúc đó giữ khoảng cách với ta là được. (Vương tước. ngài đã bao h nghe câu "Công công thụ thụ bất tương thân chưa =))))))))))
Ngân Trần còn đang đơ cứng hết cả người, nghe tiếng gọi của Vương Tước mới sực tỉnh lúc cúc chạy theo Ngài, bím tóc màu bạc đung đưa thập phần khả ái.
Lúc đi trên hành lang dài thiếu sinh khí, Ngân Trần dù sợ hãi cũng vẫn tự giác đứng xa Vương Tước đến cả thước, sợ rằng mình sẽ không kiềm chế được. (chứ anh định làm gì =)))) Đột nhiên cậu sực nhớ ra một điều, cất giọng hỏi:
-Vương Tước, vậy tước ấn của chúng ta ở nơi nào vậy? Ta không có thấy...
Vì đứng xa nên Ngân Trần không thấy được bả vai của Vương Tước đang rung lên, một lúc sau ngài mới đáp lời:
-Ngươi nên nhớ, tước ấn là vị trí vô cùng quan trọng, không được phép để người khác nhìn thấy, càng không thể để người khác chạm qua. Sau này nhất thiết phải cẩn trọng. – Gilgamesh kéo Ngân Trần lại gần mình, bằng giọng trầm thấp nói cho cậu biết bí mật của bọn họ.
-Tước ấn của chúng ta...nằm ở trên đốt xương cụt. –Nói xong, ngài xoay người bước đi, không quên buông tiếng cười sảng khoái, trong hành lang sóng âm dội lại truyền đến cảm giác quỷ dị.
-Đốt xương cụt... không phải là...-Ngân Trần giống như bị sét đánh, đơ cứng tại chỗ- Vương Tước!! Chỗ đó thì ai có thể chạm qua chứ!!
Hai bóng người một lớn một nhỏ, một người cười không khép được miệng, còn người kia mặt đỏ như tôm luộc, nối đuôi nhau rời đi khỏi Bạch Ngân Thần Điện, hòa vào dòng người xuôi ngược...
Tác giả :
SuraChan