Trọn Đời Trọn Kiếp Bảo Hộ Em!
Chương 10: U Minh
Note: Tính từ thời điểm này cho đến chương cuối của truyện là giai đoạn tình cảm của bộ ba NT-Glanz-Gilgamesh định hình, ta xin được đẩy mác truyện lên 18+ cho an toàn =))))) Ta xin nhắc nhở trước là sẽ có rất nhiều đoạn thả thính, ôm ấp và thậm chí là H của nhân vật chính:)) ko kiểu cẩu huyết lâm đầu đâu nhưng mà cũng ngọt đến sâu răng đấy =)) NT là để yêu thương, NT không phải để ngược, ta thương ẻm lắm, không nỡ ngược ẻm đâu *khóc* Thuận theo mong muốn của mọi người U Minh sẽ có nhiều đất diễn hơn nữa =)))))) Mong mn tiếp tục ủng hộ Trọn đời trọn kiếp bảo hộ em:).
[Đồi Hồn, Đáy biển Rannes, Hải Vực Ryn phía Tây Aslan]
Glanz mở mắt ra. Trước mặt anh bây giờ là một khoảng không gian mở ảo, ánh sáng yếu ớt cùng cảm giác mông lung khó tả làm Glanz thấy cực kì khó chịu. Anh chớp chớp mắt để đồng tử thích nghi được với điều kiện ánh sáng nơi đây, tự động đẩy cảm giác hồn lực lên mức cao nhất. Những luồng hồn vụ phản ngược lại không những mạnh mẽ lại còn hết sức tinh thuần khiến Glanz choáng váng, đầu ong ong như bị va vào đá. Bên tai anh còn văng vẳng tiếng rít gào xa xăm, không phải tiếng gió hú, cũng không phải tiếng kêu của hồn thú...Nó là một thứ gì đó rất khác... Glanz lắc lắc đầu, tay xoa mi tâm để đầu óc trấn tĩnh lại:
"Quả nhiên đồi Hồn là nơi sản sinh ra những hồn khí mạnh mẽ nhất, số lượng cùng độ tinh thuần của hồn vụ thật làm người ta phải kinh ngạc. Phải tranh thủ nạp đầy hồn vụ mới được"
Thiếu niên thả lòng các thớ cơ trên cơ thể mình, bắt đầu hút vào những dòng hồn vụ, gương mặt khí khát hiện lên một nụ cười như có như không lại có vài phần ma mị. Trong khoảng thời gian thư giãn ngắn ngủi, tâm trí anh được buông thả hiện lên đoạn kí ức cách đó không lâu....
"Ta vào đó sẽ mau chóng tìm kiếm Huyền Thiết Thứ Đao, Ngài và Ngân Trần đợi ta ở Hành Lang Vực Thẳm.."
"Đừng có lấy nhầm đấy" –Gilgamesh cười châm chọc.
Glanz nhíu mày nhìn Vương Tước, phẩy phẩy tay"Ta có phải con nít năm tuổi đâu mà hồn khí của mình cũng lấy nhầm, Vương Tước ngài đùa chả vui chút nào"
"Cẩn thận vẫn hơn không mà. Cậu vào đó nhớ lưu tâm một chút, đừng có làm gì dại dột đấy"
"Ai khiến cậu lo" Glanz lè lưỡi trêu tức Ngân Trần "Cậu mới phải cẩn thận đó, tôi lấy được hồn khí rồi sẽ mạnh hơn một bậc đấy, đến lúc đó cậu có ghen tị với tôi cũng không nổi"
Ngân Trần gõ gõ trán, chớp mắt một cái. Gương mặt xinh đẹp bày ra biểu lộ bất đắc dĩ. "Tôi sẽ cố đợi đến lúc đó"
"Tôi đi đây" Glanz vẫy tay tạm biệt Vương Tước và Ngân Trần, tiến đến chạm tay vào quân cờ. Dù anh tỏ ra bình tĩnh, trong lòng không phải không có chút run sợ. Glanz nuốt khan một cái, khẽ nhắm mắt lại cảm nhận bóng tối lạnh lẽo bắt đầu nuốt lấy từng phần cơ thể mình, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn mất đi cảm giác hai nguồn hồn lực ở phía sau....
-Không thể lấy nhầm được- Glanz giơ lên nắm đấm đầy vẻ quyết tâm, đưa mắt sang xung quanh.
Cảnh vật bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, Glanz bây giờ đã có thể trông thấy tương đối những gì có trong đồi Hồn, một trong những nơi đáng mơ ước nhất trên lãnh địa Aslan. Thì ra đồi Hồn là những núi đá hùng vĩ nằm rải rác trong một không gian vô cùng rộng lớn. Những trụ đá nhấp nhô đủ hình thù tản ra hơi thở tháng năm được bao phủ bởi những lớp sương mù lãng đãng, mỏm đá sắc nhọn lóng lánh như hàng vạn đốm sáng li ti, nhìn qua dễ liên tưởng đến những con mắt tí hon phát sáng qua màn sương. Bầu trời trên đầu không hề giống như bầu trời mà Glanz được thấy trong suốt mười bảy năm cuộc đời, mơ hồ, tối tăm, chú tâm một chút mới có thể được sắc lam xám xịt. Nó khơi dậy nên trong Glanz cảm giác dị thường quái dị, tựa như một sinh vật có sự sống đang di chuyển chầm chậm trong không trung, có vẻ giống như là....
"Nước!" Ý nghĩ nảy lên trong đầu Glanz. Anh vô thức đưa tay lên xoa cằm trơn láng, chân mày lưỡi đao nhíu lại.
-Đồi Hồn nằm ở đáy biển Rannes, vậy thì thứ trên đầu mình hẳn phải là nước. Thì ra đó là lí do tại sao nơi này lại tối tăm như thế, ánh sáng vĩnh viễn không thể truyền tới đây được.
Một ý cười gian xảo đột nhiên xuất hiện trong mắt Glanz, anh mở ra lòng bàn tay mình, đồng tử lóe lên một tia sáng. Trên tay Glanz không khí bắt đầu vặn vẹo, đốm sáng leo lét ngày một trở nên rõ ràng, cuối cùng hiện nguyên hình một ngọn lửa đỏ chói. Ngọn lửa như có sinh mệnh vũ động trong không khí tản ra luồng nhiệt nhu hòa, đem chút ánh sáng đến cho địa phương tối tăm này.
-Thiên phú của mình đúng là không đùa được mà. –Glanz nhếch mép.
Anh bắt đầu cất bước tiến về phía trước, bước chân trên nền sỏi đá phát ra những tiếng lạo xạo, trong không gian yên ắng mà khuếch đại lên nhiều lần. Ngọn lửa ngay lập tức bay theo anh. Đi được ba bước, sương mù bị soi rọi dần tản đi, Glanz vừa định bước đến bước thứ tư thì giật mình thu chân lại, đồng tử vì kích thích mà giãn nở đến phát đau.
"Vực thẳm.."
Glanz xoay mũi chân đá hòn đá to bằng nắm đấm ở bên cạnh, hòn đá rơi một mạch xuống vực như mất hút vào làn nước đen ngòm. Đáp lại sự mong chờ của Glanz chỉ có làn sương dày dập dềnh lưu chuyển, đặc sệt như một cái đầm lầy chết chóc vô tận. Một tiếng động nhỏ dội lại cũng không có....
Trước cảnh tượng ấy, Glanz không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. "Nơi mình đang đứng đây là một mỏm đá nhô ra từ núi đá, xung quanh bao phủ bằng những quầng mây mù cô đặc quỷ dị khiến cho tầm nhìn bị cản trở đến cực hạn,..ban nãy nếu không cẩn thận thì đã rớt xuống đó rồi..." Anh hít sâu vào một cái lấy sự tập trung cao độ, tay đưa về phía trước phát động hồn lực. Một luồng không khí đột nhiên di chuyển thành dòng, mạnh mẽ xé tan lớp mây mù, làm lộ ra thứ khiến người ta phải kinh ngạc.
Hàng vạn hồn khí phân bố la liệt trên những núi đá, một phần bị ghim chặt vào vách núi, gợi liên tưởng đến tàn tích sau một cuộc chiến đẫm máu. Chúng nằm đó như những kho báu từ thời viễn cổ, trải qua năm tháng mà vẫn giữ được trạng thái hoàn mỹ lúc ban đầu. Có những hồn khí đã nằm ở đây từ rất rất nhiều năm về trước, thậm chí có thể sánh ngang với những vị Tư Tế Bạch Ngân. Mỗi một hồn khí đều có hình dáng khác nhau cũng những năng lực tiềm ẩn kinh hồn, có thể giúp cho hồn thuật sư gia tăng năng lực của mình lên gấp đôi, gấp ba và còn có thể cứu mạng người đó nữa. Những hồn khí phát ra những sóng hồn lực mạnh mẽ, tương tác lẫn nhau, gây ra những âm thanh như kim loại ma sát, nghe qua giống như tiếng rít gào của sinh vật sống..
Glanz không khỏi cảm thán. Được nhìn thấy hồn khí ở nơi sản sinh ra chúng thế này mang đến cảm giác nôn nao khó tả. Trong số các vũ khí đang ngủ yên kia có một cái thuộc về anh, sau này sẽ cùng anh chinh chiến, trở thành một phần cơ thể anh...Nghĩ đến đó thôi, Glanz đã cảm thấy hết sức hưng phấn.
"Huyền Thiết Thứ Đao... rốt cuộc mi đang ở đâu?"
Glanz cúi xuống chạm tay vào đất, mạch hồn trên người hiện lên vàng óng. Ánh sáng từ mạch hồn là loại ánh sáng rất khác biệt, chói lòa như mặt trời nhưng không sản sinh ra luồng nhiệt, mang đến cảm giác vạn phần cao quý. Từng dòng hồn lực thông qua cánh tay thấm vào đất, bắt đầu gây nên những biến đổi hình thái. Trong khi Glanz đang rất cao hứng, ngọn lửa trên vai đột nhiên mất đi ánh sáng, chỉ còn là một đốm sáng nhỏ.
"Chết tiệt, năng lực sử dụng đồng thời cả hai nguyên tố của mình vẫn chưa hoàn thiện.."
Đôi mắt của anh hướng về phía trước, đồng tử có chút rung động. Sau một lúc, cuối cùng anh cũng đưa ra quyết định. Ngọn lửa trên vai bị thu về, tất cả hồn lực tập trung vào phần đất dưới chân; mặt đất bắt đầu rung động nhè nhẹ, những viên đá nằm la liệt bị hút về một điểm, từng lớp từng lớp dâng lên ghép lại thành một cây cầu đá vững chắc, vắt ngang sang ngọn núi bên kia. Chờ đến khi đôi mắt đã hoàn toàn thích nghi được với điều kiện thiếu sáng. Glanz bắt đầu cất bước hướng đến vách núi đối diện, mỗi một bước chân đều rất cẩn trọng như đi trên một lớp băng mỏng...
[Hàng lang Vực Thẳm, đế quốc Aslan, Phía Tây]
Hai tia sáng rớt xuống từ trên trời giải phóng một trận hồn lực khổng lồ, không khí vặn vẹo kịch liệt rồi tản ra. Hai thân ảnh dần lộ rõ...
-Vương Tước chỗ này là Hành Lang Vực Thẳm sao?
Thanh âm trung tính dễ nghe của thiếu niên vang lên chỉ vừa đủ để người bên cạnh nghe thấy, còn pha chút lo lắng. Cậu nhìn quanh quất nơi giống như địa ngục nhân gian này, gương mặt xinh đẹp nhăn hết cả lại.
Mặc dù bây giờ là buổi sáng, bầu trời không một gợn mây trên đầu lại vô cùng xám xịt, khoác lên một màu u buồn ảm đạm đến nao lòng. Dưới mặt đất, những xác chết nằm la liệt ghê tởm không nói lên lời, thiếu niên phải cố gắng lắm mới không đụng phải chúng, mũi chân bước trên mặt đất như bước trên chảo lửa. Đôi mắt trong veo mờ mịt, tầm mắt hướng sang người đồng hành của mình, thoáng chút hi vọng. Người kia nhìn thấy biểu cảm thống khổ của cậu, gương mặt rộ lên một nụ cười trấn an:
-Đúng vậy. Hành Lang Vực Thẳm, còn được gọi là địa ngục thứ hai, bởi vì nó là mồ chôn của hàng vạn hồn thú cùng hồn thuật sư. Những thứ dưới chân ngươi chắc cũng đã từng là một hồn thú dũng mãnh hoặc là một hồn thuật sư cao ngạo, bất quá khi chết đều giống nhau....
Ngân Trần nhìn đám xương thịt lổn nhổn bốc mùi dưới chân, ôm miệng ngồi thụp xuống, cố gắng để không nôn ra một trận. Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu, một bàn tay khác lại đỡ cho cậu đứng lên, sau đó dịu dàng nắm lấy cổ tay cậu. Ngân Trần cảm thấy trong lòng giống như có một dòng nước ấm chảy tràn, khóe miệng gắng gượng bày ra được một nụ cười đáp lại Vương Tước.
-Cố gắng đừng nghĩ đến. Nghĩ đến chỉ khiến ngươi cảm thấy khó chịu thôi. Nếu ngươi quá không thoải mái, chúng ta không cần vội, có ta đi cùng với ngươi rồi. –Gilgamesh dùng ánh mắt quan tâm nhìn Sứ đồ của mình, nơi đồng tử còn phảng phất chút yêu thương nhàn nhạt khó nhận ra. Ở một nơi như thế này, ngài là một trong số ít người có thể giữ được bình tĩnh, bởi vì Ngài đã từng trông thấy những thứ còn đáng kinh tởm hơn rất nhiều, hay phải nói rằng, Ngài đã từng ở một nơi chỉ có máu thịt nhòe nhoẹt, mà để sống sót được, kẻ duy nhất có thể nhìn thấy ánh mặt trời bắt buộc phải là kẻ mạnh nhất...
-Cảm ơn Vương Tước- Thiếu niên đưa mắt nhìn Gilgamesh, trên mặt viết đầy cảm kích. Cậu bước theo Vương Tước, lấy tấm lưng vững chãi của Ngài làm tâm điểm chú ý để quên đi cảnh tượng đáng sợ xung quanh. Bờ lưng của Gilgamesh cũng hoàn mỹ như dung nhan của ngài, cứng rắn lại rộng lớn, mang đến cảm giác đáng tin cậy. Ngân Trần thầm tưởng tượng, nếu được dựa vào tấm lưng ấy thì sẽ có cảm giác như thế nào... Cậu lắc lắc đầu cho ý nghĩ bay biến đi, tự kéo mình khỏi dòng suy nghĩ miên man.
-Vương Tước...A
Một vật thể không xác định đột nhiên bay đến phía cậu với tốc độ cực đại, Ngân Trần trong lúc không chú ý suýt nữa đã bị nó đâm trúng từ sau lưng. Trong một khoảnh khắc, bàn tay ở cổ tay mạnh mẽ kéo cậu vào một lồng ngực ấm áp, còn có mùi hương thoang thoảng. Ngân Trần hiện giờ ở trong vòng tay Vương Tước hơi run run, thanh âm đứt quãng:
-Đó..là..cái..gì vậy..
-Đến rồi-Gilgamesh nhíu mày. Ngài bày ra một tấm lá chắn khí đem hai người bao lấy, gương mặt điển trai cúi xuống nhìn thiếu niên run rẩy trong lòng, dịu dàng trấn an cậu:
-Là lỗi của ta, ta đã quá bất cẩn. –Gilgamesh thở hắt ra, đồng tử hoàng kim đã bắt đầu hiện lên vài tia sáng, ngài ngập ngừng một lúc mới lên tiếng. –Ta đã đánh giá thấp năng lực ẩn giấu hồn lực của Thiết Mộc Xà.
-Thiết Mộc Xà? Là hồn thú? Một con rắn?
Nghe được những câu hỏi của Ngân Trần, Gilgamesh khẽ gật một cái. Ngài nói tiếp.
-Cấp bậc hồn lực của nó chỉ ở hạng hai nhưng Thiết Mộc Xà có một khả năng hết sức đặc biệt. Ẩn giấu hồn lực. Vốn loài rắn bình thường đã có khả năng ngụy trang bản thân rất tốt, với một hồn thú như Thiết Mộc Xà thì năng lực này còn lớn hơn cả vạn lần. Ở trạng thái hoàn toàn ẩn mình, nó gần như không để lại một chút dấu hiệu hồn lực nào, chỉ giống như một đám hồn vụ tụ tập với mật độ lớn hơn bình thường một chút, dựa vào cảm giác hồn lực thông thường, ngươi sẽ không bao giờ phát hiện được nó.
-Nhưng tại sao cho đến bây giờ ta cũng không thấy nó? –Thiếu niên thắc mắc.
-Tàng hình. Thiết Mộc Xà có khả năng tàng hình. Nó còn sở thích vô cùng quái dị là ẩn thân đi theo con mồi đợi đến khi con mồi không phòng bị sẽ bất ngờ lộ diện mà tấn công. Vũ khí sát thương vừa nãy bắn tới ngươi là cái gai thép ở đuôi của nó. Nếu bị nó đâm trúng cùng lắm chỉ mất máu thôi, nhưng công kích vừa rồi hoàn hảo nhắm đến tim của ngươi, không sai lệch một li. Ta quả thật cũng bị bất ngờ một chút.
Ngân Trần nuốt một ngụm nước bọt, đồng tử rung động kịch liệt:
-Vậy là có một con mãng xà khổng lồ đã theo chúng ta từ nãy đến giờ? –Cậu đưa mắt nhìn ra xung quanh, nắm tay hơi run run.
-Rất có thể nó còn đang ở quanh chúng ta, giương đôi mắt chờ đợi chúng ta lộ ra sơ hở để tấn công –Gilgamesh nhấc một bên mày, trên mặt bày ra nụ cười có chút đáng sợ.
Chung quanh yên ắng đến rợn người. Quả nhiên kẻ thù ẩn núp trong bóng tối luôn là kẻ đáng sợ nhất. Ở nơi xa kia không biết có thứ gì đang thè cái lưỡi đỏ lòm do thám động tĩnh của kẻ lạ mặt vô tình bước vào lãnh địa của nó. Đôi mắt khổng lồ phảng phất như tử thần viễn ngục, chực chờ tiễn bọn họ xuống hoàng tuyền cùng với những vong linh quằn quại trong đau đớn.
Ngân Trần ở trong vòng tay bảo hộ Vương Tước nên cảm thấy an tâm hơn một chút, cậu kéo kéo vạt áo Ngài: -Chúng ta phải làm sao bây giờ?
-Đương nhiên là bắt nó lộ diện. Ta cũng muốn chơi trò gì vui một chút. –Vương Tước thì vẫn là Vương Tước. Có là đế vương thì vẫn có tật xấu không sửa được. Ngài cười cười đưa ra bàn tay, vận dụng chút hồn lực; những hạt nước trong không khí ngưng kết lại thành những giọt lơ lửng trong không trung, xếp thành hàng thẳng tăm tắp, hạt nào hạt nấy cách nhau đúng một thước. Ma trận giọt nước bao quanh tấm lá chắn khí, tạo thành một cái bẫy hoàn hảo. Chỉ cần Thiết Mộc Xà tiến đến gần, nó sẽ ngay lập tức bị phát hiện.
Bỗng nhiên trong không khí ngoài tiếng quạ kêu còn xuất hiện những tiếng rít đều đều, nghe qua giống như tiếng của mãng xà lại có điểm không giống, dâng lên trong lòng người cảm giác khó chịu đến cực điểm. Âm thanh dội vào càng ngày càng lớn hơn, đánh vào màng nhĩ đau đớn. Ngân Trần bắt đầu cảm thấy choáng váng, ôm lấy tai để chống chọi với những luồng sóng âm ập đến như vũ bão. Cậu yếu đuối dựa vào lồng ngực Vương Tước, được cánh tay mạnh mẽ phủ lấy nên miễn cưỡng có thể thoải mái hơn một chút, dây thần kinh căng chặt cũng dần trùng xuống.
Nụ cười trên mặt Gilgamesh không có nhiều biến hóa, đặt trong hoàn cảnh này có gì đó quái dị. Ngài khẽ xoay mũi chân, hồn lực bắt đầu chảy xuống mặt đất.
-Ngươi lại giở chiêu này sao Thiết Mộc Xà? Bất quá ta đã biết ngươi trốn ở đâu rồi. –Đôi mắt hoàng kim của Vương Tước lóe lên một tia sáng, trong không khí lập tức truyền đến tiếng kim loại ma sát kèm theo tiếng thét rống kinh hoàng.
Ngân Trần xoay người lại, biểu lộ vô cùng vặn vẹo. Trước mắt cậu là một trụ băng khổng lồ được Gilgamesh dâng lên sắc bén như dao, mà ở khoảng không bên trên trụ băng là một mảng trắng trơn quỷ dị. Cậu quay sang Vương Tước với ánh mắt mông lung, nhìn gương mặt tỉnh bơ của Ngài mà tim suýt rơi ra ngoài: -Vương Tước, chuyện gì đang xảy ra vậy?
-Ngươi nhìn kĩ đi
Theo lời Vương Tước, cậu lại quay ra nhìn, bất quá bây giờ có thứ thú vị hơn. Ở nơi vốn chỉ có khoảng không đã bị thế chỗ bởi một con mãng xà khổng lồ, thân mình màu đỏ rực tuyệt đẹp. Ở vị trí đuôi của nó được bố trí một cái chùy thép, trên đó gắn những cái gai cứng rắn, phỏng chừng chính là cái đã tấn công Ngân Trần khi nãy. Con mãng xà bị trụ băng của Gilgamesh gim chặt, liều mình dãy dụa, cái lưỡi dài đỏ lòm thè ra thụt vào, cơ hàm chốc chốc lại kéo căng để lộ những chiếc răng nanh nhọn hoắt, đôi mắt vàng khè chứa đầy địch ý. Không gian nồng đậm hơi thở chết chóc.
Đến bây giờ thì Ngân Trần đã có thể cảm nhận được dấu hiệu hồn lực của Thiết Mộc Xà. Quả nhiên nó rất giỏi che giấu hồn lực, ở trạng thái hiện nguyên hình, nó mới phát ra dấu hiệu hồn lực dồi dào. Cậu bỗng cảm nhận được một luồng hồn lực từ nó phát ra dội về phía mình và Vương Tước, giống như đang cố gắng tạo lập kết nối vậy. Tuy nhiên, Ngân Trần vẫn chưa học được cách tạo kết nối tinh thần này, cậu nhìn Vương Tước, có ý chờ đợi.
Thiếu niên giờ phút này mới được nhìn rõ biểu cảm ngưng trọng của Gilgamesh, trong lòng tự nhiên sinh ra một loại mĩ cảm rất kì lạ, khí chất vương giả đặc hữu của vị Vương Tước ngự trị chúng sinh giống như vầng hào quang tự nhiên của ngài ấy, chói lòa nhưng lại vô cùng thu hút, khi nhìn vào cậu thấy mình thật nhỏ bé.
Gilgamesh qua một lúc mới lên tiếng, gương mặt cười cười có chút gì đó thiếu nghiêm túc. Bất quá bình thường trông ngài ấy cũng chẳng có mấy phần nghiêm túc:
-Ngân Trần, ngươi nói ta có nên tha cho Thiết Mộc Xà không?
Thiếu niên chau mày, ánh mắt trở nên mông lung. "Sao ngài lại hỏi mình câu này? Tại sao lại muốn biết ý kiến của mình? Mình làm sao có thể quyết định được?....Vương Tước, ngài lại đùa ta có phải không?"
-Ta..ta không biết...
-Ngân Trần, ngươi phải kiên quyết. –Ý cười lộ rõ trong mắt Vương Tước, ngài đưa bàn tay ra, mạch hồn trên các ngón tay dần hiện rõ. Ngài hướng tay về phía Thiết Mộc Xà.
Đồng tử của thiếu niên căng chặt, cậu nhìn Vương Tước rồi lại nhìn Thiết Mộc Xà, môi mím chặt, biểu lộ vài phần thống khổ.
"Gi..êtt..không...giết..."
-Ngân Trần...
-Ta..ta...
"Bang" Trong lúc Ngân Trần lưỡng lự, Thiết Mộc Xà đã bẻ gãy được trụ băng, để mặc cho trụ băng ghim trên người, bằng tốc độ cực đại trốn đi mất. Thân hình đỏ rực của nó nhanh chóng đã mất hút trong tầm mắt.
-Đi..đi mất rồi...-Ngân Trần lấy tay ôm mặt.
Gilgamesh hạ cánh tay xuống, biểu cảm trên mặt không biết là gì. Ngài dịu dàng gỡ bàn tay mềm mại của cậu, để cậu tựa đầu vào hõm vai mình. Ngân Trần ảm đạm giấu mặt vào đó, thở hắt ra. –Ta không làm được.
-Ta hiểu..-Gilgamesh nhìn về xa xăm, âm thầm chôn câu mình định nói ra ở trong lòng
"Có lẽ vì thế mà chúng ta không giống nhau..."
[Đồi Hồn, Đáy biển Rannes, Hải Vực Ryn phía Tây Aslan]
Glanz đứng trên một mỏm đá cheo leo, đôi mắt nhìn xuống lớp sương mù dày đặc. Gương mặt anh đột nhiên rộ lên một nụ cười sáng lạn, đôi môi mỏng quyến rũ hơi hé ra:
-Tìm thấy rồi.
Cảm giác ở tước ấn cho thấy nguồn phát ra hồn lực cộng hưởng với hồn lực của anh chắc chắn là Huyền Thiết Thứ Đao, Glanz dùng một đao gió khiến cho sương mù tản đi. Trên phiến đá cổ xưa nhô ra ở bên dưới, hai thanh đao giống hệt nhau nằm im lìm như đang ngủ say, màu đen bóng như nước đầm lầy Vụ Nữ tản ra hơi thở chết chóc đặc hữu. Glanz ngay lập tức có thể cảm nhận được kết nối giữa mình với chúng nó, anh một đường nhảy xuống, bước đến bên phiến đá. "Thì ra Huyền Thiết Thứ Đao không phải một mà là hai." Glanz cầm lên hai thanh đao, xúc cảm lành lạnh của sắt thép trên bàn tay khiến anh phấn khích.
-Các ngươi đã ở đây bao lâu rồi? Có khi các ngươi còn lớn hơn tuổi ta ấy chứ? Bất quá bây giờ ta là chủ nhân của các ngươi...Sau này chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu...
Hai thanh đao lóe lên tia sáng cộng hưởng với Glanz. Anh cầm một thanh lên đưa đến sống lưng mình, một đường đâm xuống. Trái với quy luật thông thường, nơi lưỡi đao tiếp xúc với da thịt phát ra những tia sáng lấp lánh. Glanz không những không cảm thấy đau mà còn cảm thấy vô cùng thoải mái, từng thớ cơ trong cơ thể giống như được tiếp thêm sức mạnh nổi lên cuồn cuộn. Thanh đao lớn như vậy nhanh chóng đã biến mất không còn một dấu vết, thanh đao còn lại trên tay Glanz nhanh chóng tan thành một làn khói mỏng, bị hút vào Tước Ấn.
Chưa bao giờ Glanz lại cảm thấy mạnh mẽ như lúc này, anh thấy mình giống như được tiếp thêm vài phần năng lực. Những mạch hồn trên người anh hiện lên căng tràn như những mạch máu, hướng đến Tước Ấn đang đập mạnh mẽ như trái tim lưu chuyển các dòng hồn lực. Glanz ngắm nghía những mạch hồn trên người mình, đắc ý:
-Ngân Trần nhất định sẽ ghen tị lắm đây.
Qua một hồi, ánh sáng trên người bị Glanz thu lại, anh định quay lên tìm đường ra thì bỗng nhiên ở dưới màn sương mù có gì đó làm anh chú ý... Glanz nhíu mày, đôi mắt nheo lại để nhìn rõ hơn. Trong một giây, anh đã thấy một thứ không nên có mặt ở đó...
Một cái xúc tu....
[Hành lang Vực Thẳm, đế quốc Aslan, Phía Tây]
Ngân Trần có gắng lấy lại nhịp thở. Cậu đứng tại chỗ hai tay chống gối, mắt tự giác nhìn về xung quanh. Vương Tước đi đến một tảng đá, ưu nhã ngồi xuống, tay vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình. –Lại đây.
Hai người họ mất nửa ngày trời cuối cùng cũng đến được nơi hẹn với Glanz, trên đường đi gặp đến hơn mười hồn thú đủ chủng loại, cấp bậc hồn lực cũng tăng dần. Chủ yếu là Vương Tước xử lí chúng, Ngân Trần không dám xuống tay. Cũng có hai hồn thú Ngân Trần bắt buộc phải tự mình đối kháng, đến lúc kết liễu cũng lại nhờ đến Vương Tước.
-Sau này chúng ta sẽ đến đây nhiều hơn. Lúc đó ta sẽ không giúp ngươi nữa. –Gilgamesh nhếch một bên mày, biểu lộ có chút xấu xa.
Ngân Trần ngồi xuống bên cạnh hơi rũ mắt, cậu đặt tay lên cánh tay tráng kiện của Vương tước, mái đầu lắc lắc tỏ ý phản đối. Bím tóc nhỏ sau lưng khẽ đung đưa, dưới ánh dương quang ánh lên màu bạc lạnh lẽo. –Đừng mà...
-Ngươi đang làm nũng với ta đấy à. –Nụ cười trên mặt Gilgamesh khiến Ngân Trần đỏ bừng hai má. Cậu theo phản xạ lắc đầu nguầy nguậy.
-Không..không có chuyện ấy..Chỉ là ta không muốn tự mình làm việc đó mà thôi. –Ánh mắt của cậu dâng lên một mảng tha thiết.
Gilgamesh thở dài, ngài vuốt vuốt lại mấy lọn tóc cho cậu: -Ngươi sẽ phải làm. Ngươi quên rằng đó là sứ mệnh của mình sao..
Ngân Trần trầm mặc. Bầu không khí vì sự yên lặng trở nên ngưng trọng, cảm giác bí bức buộc một trong hai người phải lên tiếng. –Nếu ngươi không làm được thì sẽ bị phạt. Nếu cần thiết, ta sẽ tước đi vị trí này của ngươi, để cho người khác làm Sứ đồ Cấp Một.-Gilgamesh trêu Ngân Trần.
Thiếu niên sững sờ, đồng tử long lanh có chút ánh nước. –Ngài không thể..mạch hồn ban rồi sao có thể lấy lại chứ.
-Ta ban được sao không lấy lại được -Nhìn biểu cảm của Ngân Trần, Gilgamesh không nhịn được tiếp tục đùa cợt. –Sứ đồ Cấp Một mới sẽ mạnh mẽ, lãnh khốc, là một cỗ máy chiến đấu hoàn hảo. Hắn sẽ trở thành niềm tự hào của ta.
Ngân Trần đôi mắt ánh lệ, cậu không nói gì chỉ lặng im nhìn Vương Tước, sau một hồi mới nặn ra được mấy chữ, giọng nghèn nghẹn: -Vậy ta không làm Sứ đồ Thiên nữa..Ta là nỗi xấu hổ của Ngài..Nếu Ngài không cần ta nữa thì có thể lấy lại mạch hồn...
Ánh dương ấm áp chiếu rọi gương mặt thoáng chút bi thương của Ngân Trần, những đường nét thanh tú của cậu giờ đây lại càng nổi bật, biểu cảm bị khi dễ khiến cho bất kì ai cũng không thể kìm lòng, muốn ngay lập tức kéo cậu vào lòng yêu thương. Bất quá biểu lộ này của Ngân Trần trên thế gian rộng lớn vĩnh viễn cũng chỉ có một người được nhìn thấy..Ngài mỉm cười, lại tì cằm lên vai cậu. Gương mặt hoàn mỹ chỉ cách chóp mũi thiếu niên có vài li.
-Ai..sao lại dễ bị khi dễ như vậy chứ. Ngươi rất thông minh, Ngân Trần. Ngươi biết mà.. trên đời này không có ai có thể thay thế vị trí của ngươi trong lòng ta...
Câu nói mang vài phần ý tứ. Không rõ Ngân Trần có hiểu được hay không, hai má tự giác phiếm hồng lên. Cậu xấu hổ quay mặt đi, nhìn vào khoảng không phía xa "sao tự dưng mặt mình lại nóng thế nhỉ"
Gilgamesh ngắm nhìn gương mặt nhìn nghiêng của Ngân Trần, trong mắt là một mảng yêu thương nhàn nhạt. Ngài tranh thủ tận hưởng cảm giác bình yên trong một khoảnh khắc, tinh thần cũng trùng xuống.
Tuy nhiên, chỉ một lúc sau, Gilgamesh đã cảm nhận được điểm kì dị. Ngài đứng lên, dùng tấm lưng rộng lớn che đi tiểu Sứ đồ của mình. Ngân Trần không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cậu thắc mắc:
-Vương Tước, có chuyện gì vậy?
-Ở yên đó, không có chỉ thị của ta thì không được đứng lên.
-Ta không hiểu...
Trên mặt Ngân Trần viết đầy dấu hỏi. Cậu hơi hé mắt qua thân mình Vương Tước nhìn về phía trước đầy nghi hoặc. –Chẳng lẽ là hồn thú?
Một luồng hồn lực nổ tung trong không gian, mạnh mẽ đến nỗi Ngân Trần tự dưng thấy đầu óc choáng váng. Cậu cố gắng lấy lại tự chủ rồi hé mắt nhìn, phát hiện ở nơi hồn lực được giải phỏng là một nam nhân cao lớn. Thân hình cường tráng cùng gương mặt điển trai của gã thật đáng ganh tị, bất quá nụ cười trên mặt có chút gì đó cổ quái, vẻ mặt ngông nghênh không mang lại nhiều thiện cảm. Gã đứng trước mặt Gilgamesh tuy có chút dè chừng những vẫn không mất đi phần cao ngạo, hơi thở chết chóc từ gã nồng đậm đến nỗi người ta dễ liên tưởng đển tử thần hạ thế. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ họ sẽ cảm thấy đang đứng trước mặt tử thần đích thực.
Nhìn xuống tay gã, Ngân Trần thiếu điều nôn mửa ra. Gã đang cầm trên tay một bộ da cáo còn ấm. Những vệt máu còn chưa khô hết trên đám lông làm người ta thấy rợn người, tuy Ngân Trần không phải người thần kinh yếu vẫn không khỏi bị choáng. "Hắn là ai? Tại sao lại ra tay độc ác như thế? Thật đáng sợ."
Người ở trước mặt cất giọng, thanh âm không như tưởng tượng của Ngân Trần, trầm thấp nhưng rất có từ tính:
-Lại gặp nhau ở đây rồi, Nhất Độ Vương Tước. –Khóe miệng của gã hơi nhếch lên, nhìn qua đã không có mấy hảo cảm.
-Tôi rất cao hứng- Gilgamesh vẫn như cũ tươi cười, trong ánh mắt là ý tứ thâm sâu khó lường.
-Tôi thấy là sau lưng anh có một bảo vật nha. Hiếm có khi nào anh lại đích thân bảo vệ thế này. –Gã nhìn mái đầu bàng bạc lộ ra sau lưng Gilgamesh cùng cặp mắt to tròn đang thao láo nhìn mình, cất giọng châm biếm.
Gilgamesh cười lạnh, thanh âm không để lộ chút cảm xúc nào. –Tôi chỉ bảo vệ những thứ thuộc về mình thôi.
Câu này Ngân Trần nghe không lọt tai lắm. Cậu ngước mắt lên nhìn Vương Tước, trên mặt lại càng viết nhiều câu hỏi.
Người kia cất tiếng cười: -Tôi nghe nói anh mới thu nạp Sứ đồ, còn là một thiếu niên rất rất xinh đẹp. Thảo nào anh lại muốn giữ cho riêng mình như vậy.
-Đừng đánh đồng chúng ta với nhau. –Gilgamesh vẫn như cũ không hề lung lay –Không phải anh cũng mới có Sứ đồ sao? Không ở nhà bồi dưỡng Sứ đồ, lại chạy đến đây giải khuây thế này.
Nghe được mấy lời đó, nụ cười trên mặt nam nhân quái dị kia tắt lịm, qua một lúc mới phục hồi như cũ. Gã liếc nhìn gương mặt thản nhiên của Gilgamesh, đồng tử hiện lên tia sát ý.
-Đúng là chúng ta khác nhau, Nhất Độ Vương Tước. Tôi chỉ có chút công chuyện qua đây thôi..không ngờ còn được xem một màn kịch hay.
-Kịch?
-Có một kẻ ngốc không nhận ra là mình đang bị anh đùa giỡn, thật đáng thương. Cậu ta không phát hiện ra cũng phải, anh đã dốc công dàn dựng thế cơ mà...
Hai cặp mắt nhìn nhau, thăm dò lại có mấy phần sát ý. Trong không gian như kim loại ma sát tóe ra tia lửa điện, người ngoài nhìn vào hẳn sẽ bị dọa sợ chết khiếp. Nam nhân kia tiếp lời:
-Tôi cảm thấy rất thú vị nha, Gilgamesh.. Bình thường hồn thú hạng nhất cũng chỉ cần một cái liếc mắt của anh là đã thịt nát xương tan, cớ sao một hồn thú hạng hai như Thiết Mộc Xà lại có thể làm khó anh như vậy. –Ánh mắt của gã thoáng chút châm chọc. – Anh cũng có một cái bí mật nhỏ dễ thương đó nhỉ.
-Chuyện của ai thì người đó lo thôi, U Minh. Tôi không biết anh lại có tính bao đồng đấy. –Gilgamesh cười khinh khỉnh.
-Tôi chỉ tình cờ đi ngang thôi mà. Anh cũng biết tôi ở đó đúng không, bởi vì năng lực cảm ứng hồn lực của anh quá sức biến thái mà. Với khả năng ẩn giấu hồn lực của Thiết Mộc Xà, anh cũng nhận ra nó từ khoảng cách cả dặm chứ nhỉ.
-Nhị độ Vương Tước, anh hiểu rõ tôi lắm phải không?
-Làm sao tôi dám nhận chứ haha..ít ra tôi vẫn hiểu anh hơn một người- U Minh tỏ vẻ bi thương –Người đó có biết anh thực sự là người thế nào không? Chắc là không đâu, nhìn cách cậu ta tin tưởng dựa vào ngực anh là tôi đã hiểu rồi. Tuy tôi không nhìn rõ mặt, từ khoảng cách xa như thế cũng đủ thấy cậu ta đúng là một tiểu mĩ nhân. Gilgamesh, nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng sẵn sàng xuống nước để đóng một màn kịch lắm.
-Tôi chỉ làm những việc mình nên làm thôi. Anh cũng tự tin thái quá đấy U Minh. Đừng tưởng tôi không biết anh đến chỗ này để làm gì..Tốt nhất là nên lo chuyện của mình đi. Tôi sẽ không ngăn cản anh, nhưng nếu anh làm điều gì quá phận, tôi cũng không tha cho anh đâu. Dù anh có là Vương Tước Giết Chóc, hãy nhớ rằng khoảng cách thực lực của chúng ta là bao xa...
U Minh bị Gilgamesh bắt bài, nụ cười trên mặt tắt ngấm. Gã hằn học nhìn vị Vương Tước ngự trị chúng sinh kia. -Anh giỏi lắm Gilgamesh.
Gã xoay người bỏ đi, trước khi đi còn buông lời cuối cùng: -Chúng ta sẽ còn gặp lại đấy.
Không khí vặn vẹo, những luồng hồn lực dồi dào mạnh mẽ nổ tung. U Minh giống như một cơn lốc màu đen biến mất. Gilgamesh xoay người lại nhìn ánh mắt hỗn loạn của Ngân Trần, bàn tay đưa đến chạm lên sườn mặt cậu. Ngân Trần cảm nhận được độ ấm thân thuộc, nhấc mi tâm thanh tú nhìn Vương Tước, tay nắm lấy bàn tay áp trên mặt mình.
-Vương tước, ta không để ý những lời hắn nói đâu. Dù thế nào ta vẫn tin tưởng ngài. Vương Tước..ngài là Vương Tước của ta...
Tròng mắt hoàng kim của Gilgamesh hiện ra một tia sáng, suy nghĩ một chút. ngài để Ngân Trần áp mặt vào bả vai mình, tay khẽ vỗ nhẹ lên tấm lưng thanh mảnh: -Cảm ơn ngươi.
Ngân Trần hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại cảm nhận sự ấm áp này. Có những điều biết cũng không nên nói, có những điều nên nói cũng không biết mà nói ra...Những thứ phức tạp đó Ngân Trần quăng hết đi, dồn tâm sức tận hưởng khoảnh khắc này
"Vương Tước..."
..............................................
Tầm mắt của Glanz lại một lần nữa thấy được ánh sáng mặt trời ấm áp, không khỏi cảm thấy hưng phấn. Anh mỉm cười quan sát xung quanh tìm kiếm hai bóng hình, cuối cùng cũng tìm ra.
-Vương Tước...Ngân Trần..
-Glanz, cậu đã ra rồi. –Ngân Trần dù không có quá nhiều biểu cảm trên gương mặt nhưng ánh mắt quan tâm đã cho thấy cảm xúc của cậu lúc này. Cậu tiến tới vỗ vỗ vai Glanz.
Gilgamesh nhìn phong thái tự tin của Glanz, đoán chừng là cậu đã có những trải nghiệm rất tốt. Ngài nhấc mi mắt:
-Ngươi đã có được hồn khí. Cảm xúc bây giờ chắc là rất tốt.
Glanz vui vẻ gật đầu. Bỗng nhiên anh nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt lại trùng xuống.
-Vương Tước, có một chuyện rất kì lạ.
-Có chuyện gì?- Gilgamesh nhíu mày,
Glanz chớp mắt, vẻ bướng bỉnh trên mặt đã biến đi đâu mất, thay vào đó là biểu cảm nghiêm trọng. Ánh mắt của Glanz cực kì mông lung, giống như đang suy nghĩ có nên nói ra điều này không không. Cuối cùng anh cũng hạ quyết tâm:
-Nếu như ta không nhầm...Ở nơi đó...có...
-Có cái gì?
-Chúc Phúc...
Hết chương mười.
[Đồi Hồn, Đáy biển Rannes, Hải Vực Ryn phía Tây Aslan]
Glanz mở mắt ra. Trước mặt anh bây giờ là một khoảng không gian mở ảo, ánh sáng yếu ớt cùng cảm giác mông lung khó tả làm Glanz thấy cực kì khó chịu. Anh chớp chớp mắt để đồng tử thích nghi được với điều kiện ánh sáng nơi đây, tự động đẩy cảm giác hồn lực lên mức cao nhất. Những luồng hồn vụ phản ngược lại không những mạnh mẽ lại còn hết sức tinh thuần khiến Glanz choáng váng, đầu ong ong như bị va vào đá. Bên tai anh còn văng vẳng tiếng rít gào xa xăm, không phải tiếng gió hú, cũng không phải tiếng kêu của hồn thú...Nó là một thứ gì đó rất khác... Glanz lắc lắc đầu, tay xoa mi tâm để đầu óc trấn tĩnh lại:
"Quả nhiên đồi Hồn là nơi sản sinh ra những hồn khí mạnh mẽ nhất, số lượng cùng độ tinh thuần của hồn vụ thật làm người ta phải kinh ngạc. Phải tranh thủ nạp đầy hồn vụ mới được"
Thiếu niên thả lòng các thớ cơ trên cơ thể mình, bắt đầu hút vào những dòng hồn vụ, gương mặt khí khát hiện lên một nụ cười như có như không lại có vài phần ma mị. Trong khoảng thời gian thư giãn ngắn ngủi, tâm trí anh được buông thả hiện lên đoạn kí ức cách đó không lâu....
"Ta vào đó sẽ mau chóng tìm kiếm Huyền Thiết Thứ Đao, Ngài và Ngân Trần đợi ta ở Hành Lang Vực Thẳm.."
"Đừng có lấy nhầm đấy" –Gilgamesh cười châm chọc.
Glanz nhíu mày nhìn Vương Tước, phẩy phẩy tay"Ta có phải con nít năm tuổi đâu mà hồn khí của mình cũng lấy nhầm, Vương Tước ngài đùa chả vui chút nào"
"Cẩn thận vẫn hơn không mà. Cậu vào đó nhớ lưu tâm một chút, đừng có làm gì dại dột đấy"
"Ai khiến cậu lo" Glanz lè lưỡi trêu tức Ngân Trần "Cậu mới phải cẩn thận đó, tôi lấy được hồn khí rồi sẽ mạnh hơn một bậc đấy, đến lúc đó cậu có ghen tị với tôi cũng không nổi"
Ngân Trần gõ gõ trán, chớp mắt một cái. Gương mặt xinh đẹp bày ra biểu lộ bất đắc dĩ. "Tôi sẽ cố đợi đến lúc đó"
"Tôi đi đây" Glanz vẫy tay tạm biệt Vương Tước và Ngân Trần, tiến đến chạm tay vào quân cờ. Dù anh tỏ ra bình tĩnh, trong lòng không phải không có chút run sợ. Glanz nuốt khan một cái, khẽ nhắm mắt lại cảm nhận bóng tối lạnh lẽo bắt đầu nuốt lấy từng phần cơ thể mình, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn mất đi cảm giác hai nguồn hồn lực ở phía sau....
-Không thể lấy nhầm được- Glanz giơ lên nắm đấm đầy vẻ quyết tâm, đưa mắt sang xung quanh.
Cảnh vật bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, Glanz bây giờ đã có thể trông thấy tương đối những gì có trong đồi Hồn, một trong những nơi đáng mơ ước nhất trên lãnh địa Aslan. Thì ra đồi Hồn là những núi đá hùng vĩ nằm rải rác trong một không gian vô cùng rộng lớn. Những trụ đá nhấp nhô đủ hình thù tản ra hơi thở tháng năm được bao phủ bởi những lớp sương mù lãng đãng, mỏm đá sắc nhọn lóng lánh như hàng vạn đốm sáng li ti, nhìn qua dễ liên tưởng đến những con mắt tí hon phát sáng qua màn sương. Bầu trời trên đầu không hề giống như bầu trời mà Glanz được thấy trong suốt mười bảy năm cuộc đời, mơ hồ, tối tăm, chú tâm một chút mới có thể được sắc lam xám xịt. Nó khơi dậy nên trong Glanz cảm giác dị thường quái dị, tựa như một sinh vật có sự sống đang di chuyển chầm chậm trong không trung, có vẻ giống như là....
"Nước!" Ý nghĩ nảy lên trong đầu Glanz. Anh vô thức đưa tay lên xoa cằm trơn láng, chân mày lưỡi đao nhíu lại.
-Đồi Hồn nằm ở đáy biển Rannes, vậy thì thứ trên đầu mình hẳn phải là nước. Thì ra đó là lí do tại sao nơi này lại tối tăm như thế, ánh sáng vĩnh viễn không thể truyền tới đây được.
Một ý cười gian xảo đột nhiên xuất hiện trong mắt Glanz, anh mở ra lòng bàn tay mình, đồng tử lóe lên một tia sáng. Trên tay Glanz không khí bắt đầu vặn vẹo, đốm sáng leo lét ngày một trở nên rõ ràng, cuối cùng hiện nguyên hình một ngọn lửa đỏ chói. Ngọn lửa như có sinh mệnh vũ động trong không khí tản ra luồng nhiệt nhu hòa, đem chút ánh sáng đến cho địa phương tối tăm này.
-Thiên phú của mình đúng là không đùa được mà. –Glanz nhếch mép.
Anh bắt đầu cất bước tiến về phía trước, bước chân trên nền sỏi đá phát ra những tiếng lạo xạo, trong không gian yên ắng mà khuếch đại lên nhiều lần. Ngọn lửa ngay lập tức bay theo anh. Đi được ba bước, sương mù bị soi rọi dần tản đi, Glanz vừa định bước đến bước thứ tư thì giật mình thu chân lại, đồng tử vì kích thích mà giãn nở đến phát đau.
"Vực thẳm.."
Glanz xoay mũi chân đá hòn đá to bằng nắm đấm ở bên cạnh, hòn đá rơi một mạch xuống vực như mất hút vào làn nước đen ngòm. Đáp lại sự mong chờ của Glanz chỉ có làn sương dày dập dềnh lưu chuyển, đặc sệt như một cái đầm lầy chết chóc vô tận. Một tiếng động nhỏ dội lại cũng không có....
Trước cảnh tượng ấy, Glanz không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. "Nơi mình đang đứng đây là một mỏm đá nhô ra từ núi đá, xung quanh bao phủ bằng những quầng mây mù cô đặc quỷ dị khiến cho tầm nhìn bị cản trở đến cực hạn,..ban nãy nếu không cẩn thận thì đã rớt xuống đó rồi..." Anh hít sâu vào một cái lấy sự tập trung cao độ, tay đưa về phía trước phát động hồn lực. Một luồng không khí đột nhiên di chuyển thành dòng, mạnh mẽ xé tan lớp mây mù, làm lộ ra thứ khiến người ta phải kinh ngạc.
Hàng vạn hồn khí phân bố la liệt trên những núi đá, một phần bị ghim chặt vào vách núi, gợi liên tưởng đến tàn tích sau một cuộc chiến đẫm máu. Chúng nằm đó như những kho báu từ thời viễn cổ, trải qua năm tháng mà vẫn giữ được trạng thái hoàn mỹ lúc ban đầu. Có những hồn khí đã nằm ở đây từ rất rất nhiều năm về trước, thậm chí có thể sánh ngang với những vị Tư Tế Bạch Ngân. Mỗi một hồn khí đều có hình dáng khác nhau cũng những năng lực tiềm ẩn kinh hồn, có thể giúp cho hồn thuật sư gia tăng năng lực của mình lên gấp đôi, gấp ba và còn có thể cứu mạng người đó nữa. Những hồn khí phát ra những sóng hồn lực mạnh mẽ, tương tác lẫn nhau, gây ra những âm thanh như kim loại ma sát, nghe qua giống như tiếng rít gào của sinh vật sống..
Glanz không khỏi cảm thán. Được nhìn thấy hồn khí ở nơi sản sinh ra chúng thế này mang đến cảm giác nôn nao khó tả. Trong số các vũ khí đang ngủ yên kia có một cái thuộc về anh, sau này sẽ cùng anh chinh chiến, trở thành một phần cơ thể anh...Nghĩ đến đó thôi, Glanz đã cảm thấy hết sức hưng phấn.
"Huyền Thiết Thứ Đao... rốt cuộc mi đang ở đâu?"
Glanz cúi xuống chạm tay vào đất, mạch hồn trên người hiện lên vàng óng. Ánh sáng từ mạch hồn là loại ánh sáng rất khác biệt, chói lòa như mặt trời nhưng không sản sinh ra luồng nhiệt, mang đến cảm giác vạn phần cao quý. Từng dòng hồn lực thông qua cánh tay thấm vào đất, bắt đầu gây nên những biến đổi hình thái. Trong khi Glanz đang rất cao hứng, ngọn lửa trên vai đột nhiên mất đi ánh sáng, chỉ còn là một đốm sáng nhỏ.
"Chết tiệt, năng lực sử dụng đồng thời cả hai nguyên tố của mình vẫn chưa hoàn thiện.."
Đôi mắt của anh hướng về phía trước, đồng tử có chút rung động. Sau một lúc, cuối cùng anh cũng đưa ra quyết định. Ngọn lửa trên vai bị thu về, tất cả hồn lực tập trung vào phần đất dưới chân; mặt đất bắt đầu rung động nhè nhẹ, những viên đá nằm la liệt bị hút về một điểm, từng lớp từng lớp dâng lên ghép lại thành một cây cầu đá vững chắc, vắt ngang sang ngọn núi bên kia. Chờ đến khi đôi mắt đã hoàn toàn thích nghi được với điều kiện thiếu sáng. Glanz bắt đầu cất bước hướng đến vách núi đối diện, mỗi một bước chân đều rất cẩn trọng như đi trên một lớp băng mỏng...
[Hàng lang Vực Thẳm, đế quốc Aslan, Phía Tây]
Hai tia sáng rớt xuống từ trên trời giải phóng một trận hồn lực khổng lồ, không khí vặn vẹo kịch liệt rồi tản ra. Hai thân ảnh dần lộ rõ...
-Vương Tước chỗ này là Hành Lang Vực Thẳm sao?
Thanh âm trung tính dễ nghe của thiếu niên vang lên chỉ vừa đủ để người bên cạnh nghe thấy, còn pha chút lo lắng. Cậu nhìn quanh quất nơi giống như địa ngục nhân gian này, gương mặt xinh đẹp nhăn hết cả lại.
Mặc dù bây giờ là buổi sáng, bầu trời không một gợn mây trên đầu lại vô cùng xám xịt, khoác lên một màu u buồn ảm đạm đến nao lòng. Dưới mặt đất, những xác chết nằm la liệt ghê tởm không nói lên lời, thiếu niên phải cố gắng lắm mới không đụng phải chúng, mũi chân bước trên mặt đất như bước trên chảo lửa. Đôi mắt trong veo mờ mịt, tầm mắt hướng sang người đồng hành của mình, thoáng chút hi vọng. Người kia nhìn thấy biểu cảm thống khổ của cậu, gương mặt rộ lên một nụ cười trấn an:
-Đúng vậy. Hành Lang Vực Thẳm, còn được gọi là địa ngục thứ hai, bởi vì nó là mồ chôn của hàng vạn hồn thú cùng hồn thuật sư. Những thứ dưới chân ngươi chắc cũng đã từng là một hồn thú dũng mãnh hoặc là một hồn thuật sư cao ngạo, bất quá khi chết đều giống nhau....
Ngân Trần nhìn đám xương thịt lổn nhổn bốc mùi dưới chân, ôm miệng ngồi thụp xuống, cố gắng để không nôn ra một trận. Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu, một bàn tay khác lại đỡ cho cậu đứng lên, sau đó dịu dàng nắm lấy cổ tay cậu. Ngân Trần cảm thấy trong lòng giống như có một dòng nước ấm chảy tràn, khóe miệng gắng gượng bày ra được một nụ cười đáp lại Vương Tước.
-Cố gắng đừng nghĩ đến. Nghĩ đến chỉ khiến ngươi cảm thấy khó chịu thôi. Nếu ngươi quá không thoải mái, chúng ta không cần vội, có ta đi cùng với ngươi rồi. –Gilgamesh dùng ánh mắt quan tâm nhìn Sứ đồ của mình, nơi đồng tử còn phảng phất chút yêu thương nhàn nhạt khó nhận ra. Ở một nơi như thế này, ngài là một trong số ít người có thể giữ được bình tĩnh, bởi vì Ngài đã từng trông thấy những thứ còn đáng kinh tởm hơn rất nhiều, hay phải nói rằng, Ngài đã từng ở một nơi chỉ có máu thịt nhòe nhoẹt, mà để sống sót được, kẻ duy nhất có thể nhìn thấy ánh mặt trời bắt buộc phải là kẻ mạnh nhất...
-Cảm ơn Vương Tước- Thiếu niên đưa mắt nhìn Gilgamesh, trên mặt viết đầy cảm kích. Cậu bước theo Vương Tước, lấy tấm lưng vững chãi của Ngài làm tâm điểm chú ý để quên đi cảnh tượng đáng sợ xung quanh. Bờ lưng của Gilgamesh cũng hoàn mỹ như dung nhan của ngài, cứng rắn lại rộng lớn, mang đến cảm giác đáng tin cậy. Ngân Trần thầm tưởng tượng, nếu được dựa vào tấm lưng ấy thì sẽ có cảm giác như thế nào... Cậu lắc lắc đầu cho ý nghĩ bay biến đi, tự kéo mình khỏi dòng suy nghĩ miên man.
-Vương Tước...A
Một vật thể không xác định đột nhiên bay đến phía cậu với tốc độ cực đại, Ngân Trần trong lúc không chú ý suýt nữa đã bị nó đâm trúng từ sau lưng. Trong một khoảnh khắc, bàn tay ở cổ tay mạnh mẽ kéo cậu vào một lồng ngực ấm áp, còn có mùi hương thoang thoảng. Ngân Trần hiện giờ ở trong vòng tay Vương Tước hơi run run, thanh âm đứt quãng:
-Đó..là..cái..gì vậy..
-Đến rồi-Gilgamesh nhíu mày. Ngài bày ra một tấm lá chắn khí đem hai người bao lấy, gương mặt điển trai cúi xuống nhìn thiếu niên run rẩy trong lòng, dịu dàng trấn an cậu:
-Là lỗi của ta, ta đã quá bất cẩn. –Gilgamesh thở hắt ra, đồng tử hoàng kim đã bắt đầu hiện lên vài tia sáng, ngài ngập ngừng một lúc mới lên tiếng. –Ta đã đánh giá thấp năng lực ẩn giấu hồn lực của Thiết Mộc Xà.
-Thiết Mộc Xà? Là hồn thú? Một con rắn?
Nghe được những câu hỏi của Ngân Trần, Gilgamesh khẽ gật một cái. Ngài nói tiếp.
-Cấp bậc hồn lực của nó chỉ ở hạng hai nhưng Thiết Mộc Xà có một khả năng hết sức đặc biệt. Ẩn giấu hồn lực. Vốn loài rắn bình thường đã có khả năng ngụy trang bản thân rất tốt, với một hồn thú như Thiết Mộc Xà thì năng lực này còn lớn hơn cả vạn lần. Ở trạng thái hoàn toàn ẩn mình, nó gần như không để lại một chút dấu hiệu hồn lực nào, chỉ giống như một đám hồn vụ tụ tập với mật độ lớn hơn bình thường một chút, dựa vào cảm giác hồn lực thông thường, ngươi sẽ không bao giờ phát hiện được nó.
-Nhưng tại sao cho đến bây giờ ta cũng không thấy nó? –Thiếu niên thắc mắc.
-Tàng hình. Thiết Mộc Xà có khả năng tàng hình. Nó còn sở thích vô cùng quái dị là ẩn thân đi theo con mồi đợi đến khi con mồi không phòng bị sẽ bất ngờ lộ diện mà tấn công. Vũ khí sát thương vừa nãy bắn tới ngươi là cái gai thép ở đuôi của nó. Nếu bị nó đâm trúng cùng lắm chỉ mất máu thôi, nhưng công kích vừa rồi hoàn hảo nhắm đến tim của ngươi, không sai lệch một li. Ta quả thật cũng bị bất ngờ một chút.
Ngân Trần nuốt một ngụm nước bọt, đồng tử rung động kịch liệt:
-Vậy là có một con mãng xà khổng lồ đã theo chúng ta từ nãy đến giờ? –Cậu đưa mắt nhìn ra xung quanh, nắm tay hơi run run.
-Rất có thể nó còn đang ở quanh chúng ta, giương đôi mắt chờ đợi chúng ta lộ ra sơ hở để tấn công –Gilgamesh nhấc một bên mày, trên mặt bày ra nụ cười có chút đáng sợ.
Chung quanh yên ắng đến rợn người. Quả nhiên kẻ thù ẩn núp trong bóng tối luôn là kẻ đáng sợ nhất. Ở nơi xa kia không biết có thứ gì đang thè cái lưỡi đỏ lòm do thám động tĩnh của kẻ lạ mặt vô tình bước vào lãnh địa của nó. Đôi mắt khổng lồ phảng phất như tử thần viễn ngục, chực chờ tiễn bọn họ xuống hoàng tuyền cùng với những vong linh quằn quại trong đau đớn.
Ngân Trần ở trong vòng tay bảo hộ Vương Tước nên cảm thấy an tâm hơn một chút, cậu kéo kéo vạt áo Ngài: -Chúng ta phải làm sao bây giờ?
-Đương nhiên là bắt nó lộ diện. Ta cũng muốn chơi trò gì vui một chút. –Vương Tước thì vẫn là Vương Tước. Có là đế vương thì vẫn có tật xấu không sửa được. Ngài cười cười đưa ra bàn tay, vận dụng chút hồn lực; những hạt nước trong không khí ngưng kết lại thành những giọt lơ lửng trong không trung, xếp thành hàng thẳng tăm tắp, hạt nào hạt nấy cách nhau đúng một thước. Ma trận giọt nước bao quanh tấm lá chắn khí, tạo thành một cái bẫy hoàn hảo. Chỉ cần Thiết Mộc Xà tiến đến gần, nó sẽ ngay lập tức bị phát hiện.
Bỗng nhiên trong không khí ngoài tiếng quạ kêu còn xuất hiện những tiếng rít đều đều, nghe qua giống như tiếng của mãng xà lại có điểm không giống, dâng lên trong lòng người cảm giác khó chịu đến cực điểm. Âm thanh dội vào càng ngày càng lớn hơn, đánh vào màng nhĩ đau đớn. Ngân Trần bắt đầu cảm thấy choáng váng, ôm lấy tai để chống chọi với những luồng sóng âm ập đến như vũ bão. Cậu yếu đuối dựa vào lồng ngực Vương Tước, được cánh tay mạnh mẽ phủ lấy nên miễn cưỡng có thể thoải mái hơn một chút, dây thần kinh căng chặt cũng dần trùng xuống.
Nụ cười trên mặt Gilgamesh không có nhiều biến hóa, đặt trong hoàn cảnh này có gì đó quái dị. Ngài khẽ xoay mũi chân, hồn lực bắt đầu chảy xuống mặt đất.
-Ngươi lại giở chiêu này sao Thiết Mộc Xà? Bất quá ta đã biết ngươi trốn ở đâu rồi. –Đôi mắt hoàng kim của Vương Tước lóe lên một tia sáng, trong không khí lập tức truyền đến tiếng kim loại ma sát kèm theo tiếng thét rống kinh hoàng.
Ngân Trần xoay người lại, biểu lộ vô cùng vặn vẹo. Trước mắt cậu là một trụ băng khổng lồ được Gilgamesh dâng lên sắc bén như dao, mà ở khoảng không bên trên trụ băng là một mảng trắng trơn quỷ dị. Cậu quay sang Vương Tước với ánh mắt mông lung, nhìn gương mặt tỉnh bơ của Ngài mà tim suýt rơi ra ngoài: -Vương Tước, chuyện gì đang xảy ra vậy?
-Ngươi nhìn kĩ đi
Theo lời Vương Tước, cậu lại quay ra nhìn, bất quá bây giờ có thứ thú vị hơn. Ở nơi vốn chỉ có khoảng không đã bị thế chỗ bởi một con mãng xà khổng lồ, thân mình màu đỏ rực tuyệt đẹp. Ở vị trí đuôi của nó được bố trí một cái chùy thép, trên đó gắn những cái gai cứng rắn, phỏng chừng chính là cái đã tấn công Ngân Trần khi nãy. Con mãng xà bị trụ băng của Gilgamesh gim chặt, liều mình dãy dụa, cái lưỡi dài đỏ lòm thè ra thụt vào, cơ hàm chốc chốc lại kéo căng để lộ những chiếc răng nanh nhọn hoắt, đôi mắt vàng khè chứa đầy địch ý. Không gian nồng đậm hơi thở chết chóc.
Đến bây giờ thì Ngân Trần đã có thể cảm nhận được dấu hiệu hồn lực của Thiết Mộc Xà. Quả nhiên nó rất giỏi che giấu hồn lực, ở trạng thái hiện nguyên hình, nó mới phát ra dấu hiệu hồn lực dồi dào. Cậu bỗng cảm nhận được một luồng hồn lực từ nó phát ra dội về phía mình và Vương Tước, giống như đang cố gắng tạo lập kết nối vậy. Tuy nhiên, Ngân Trần vẫn chưa học được cách tạo kết nối tinh thần này, cậu nhìn Vương Tước, có ý chờ đợi.
Thiếu niên giờ phút này mới được nhìn rõ biểu cảm ngưng trọng của Gilgamesh, trong lòng tự nhiên sinh ra một loại mĩ cảm rất kì lạ, khí chất vương giả đặc hữu của vị Vương Tước ngự trị chúng sinh giống như vầng hào quang tự nhiên của ngài ấy, chói lòa nhưng lại vô cùng thu hút, khi nhìn vào cậu thấy mình thật nhỏ bé.
Gilgamesh qua một lúc mới lên tiếng, gương mặt cười cười có chút gì đó thiếu nghiêm túc. Bất quá bình thường trông ngài ấy cũng chẳng có mấy phần nghiêm túc:
-Ngân Trần, ngươi nói ta có nên tha cho Thiết Mộc Xà không?
Thiếu niên chau mày, ánh mắt trở nên mông lung. "Sao ngài lại hỏi mình câu này? Tại sao lại muốn biết ý kiến của mình? Mình làm sao có thể quyết định được?....Vương Tước, ngài lại đùa ta có phải không?"
-Ta..ta không biết...
-Ngân Trần, ngươi phải kiên quyết. –Ý cười lộ rõ trong mắt Vương Tước, ngài đưa bàn tay ra, mạch hồn trên các ngón tay dần hiện rõ. Ngài hướng tay về phía Thiết Mộc Xà.
Đồng tử của thiếu niên căng chặt, cậu nhìn Vương Tước rồi lại nhìn Thiết Mộc Xà, môi mím chặt, biểu lộ vài phần thống khổ.
"Gi..êtt..không...giết..."
-Ngân Trần...
-Ta..ta...
"Bang" Trong lúc Ngân Trần lưỡng lự, Thiết Mộc Xà đã bẻ gãy được trụ băng, để mặc cho trụ băng ghim trên người, bằng tốc độ cực đại trốn đi mất. Thân hình đỏ rực của nó nhanh chóng đã mất hút trong tầm mắt.
-Đi..đi mất rồi...-Ngân Trần lấy tay ôm mặt.
Gilgamesh hạ cánh tay xuống, biểu cảm trên mặt không biết là gì. Ngài dịu dàng gỡ bàn tay mềm mại của cậu, để cậu tựa đầu vào hõm vai mình. Ngân Trần ảm đạm giấu mặt vào đó, thở hắt ra. –Ta không làm được.
-Ta hiểu..-Gilgamesh nhìn về xa xăm, âm thầm chôn câu mình định nói ra ở trong lòng
"Có lẽ vì thế mà chúng ta không giống nhau..."
[Đồi Hồn, Đáy biển Rannes, Hải Vực Ryn phía Tây Aslan]
Glanz đứng trên một mỏm đá cheo leo, đôi mắt nhìn xuống lớp sương mù dày đặc. Gương mặt anh đột nhiên rộ lên một nụ cười sáng lạn, đôi môi mỏng quyến rũ hơi hé ra:
-Tìm thấy rồi.
Cảm giác ở tước ấn cho thấy nguồn phát ra hồn lực cộng hưởng với hồn lực của anh chắc chắn là Huyền Thiết Thứ Đao, Glanz dùng một đao gió khiến cho sương mù tản đi. Trên phiến đá cổ xưa nhô ra ở bên dưới, hai thanh đao giống hệt nhau nằm im lìm như đang ngủ say, màu đen bóng như nước đầm lầy Vụ Nữ tản ra hơi thở chết chóc đặc hữu. Glanz ngay lập tức có thể cảm nhận được kết nối giữa mình với chúng nó, anh một đường nhảy xuống, bước đến bên phiến đá. "Thì ra Huyền Thiết Thứ Đao không phải một mà là hai." Glanz cầm lên hai thanh đao, xúc cảm lành lạnh của sắt thép trên bàn tay khiến anh phấn khích.
-Các ngươi đã ở đây bao lâu rồi? Có khi các ngươi còn lớn hơn tuổi ta ấy chứ? Bất quá bây giờ ta là chủ nhân của các ngươi...Sau này chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu...
Hai thanh đao lóe lên tia sáng cộng hưởng với Glanz. Anh cầm một thanh lên đưa đến sống lưng mình, một đường đâm xuống. Trái với quy luật thông thường, nơi lưỡi đao tiếp xúc với da thịt phát ra những tia sáng lấp lánh. Glanz không những không cảm thấy đau mà còn cảm thấy vô cùng thoải mái, từng thớ cơ trong cơ thể giống như được tiếp thêm sức mạnh nổi lên cuồn cuộn. Thanh đao lớn như vậy nhanh chóng đã biến mất không còn một dấu vết, thanh đao còn lại trên tay Glanz nhanh chóng tan thành một làn khói mỏng, bị hút vào Tước Ấn.
Chưa bao giờ Glanz lại cảm thấy mạnh mẽ như lúc này, anh thấy mình giống như được tiếp thêm vài phần năng lực. Những mạch hồn trên người anh hiện lên căng tràn như những mạch máu, hướng đến Tước Ấn đang đập mạnh mẽ như trái tim lưu chuyển các dòng hồn lực. Glanz ngắm nghía những mạch hồn trên người mình, đắc ý:
-Ngân Trần nhất định sẽ ghen tị lắm đây.
Qua một hồi, ánh sáng trên người bị Glanz thu lại, anh định quay lên tìm đường ra thì bỗng nhiên ở dưới màn sương mù có gì đó làm anh chú ý... Glanz nhíu mày, đôi mắt nheo lại để nhìn rõ hơn. Trong một giây, anh đã thấy một thứ không nên có mặt ở đó...
Một cái xúc tu....
[Hành lang Vực Thẳm, đế quốc Aslan, Phía Tây]
Ngân Trần có gắng lấy lại nhịp thở. Cậu đứng tại chỗ hai tay chống gối, mắt tự giác nhìn về xung quanh. Vương Tước đi đến một tảng đá, ưu nhã ngồi xuống, tay vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình. –Lại đây.
Hai người họ mất nửa ngày trời cuối cùng cũng đến được nơi hẹn với Glanz, trên đường đi gặp đến hơn mười hồn thú đủ chủng loại, cấp bậc hồn lực cũng tăng dần. Chủ yếu là Vương Tước xử lí chúng, Ngân Trần không dám xuống tay. Cũng có hai hồn thú Ngân Trần bắt buộc phải tự mình đối kháng, đến lúc kết liễu cũng lại nhờ đến Vương Tước.
-Sau này chúng ta sẽ đến đây nhiều hơn. Lúc đó ta sẽ không giúp ngươi nữa. –Gilgamesh nhếch một bên mày, biểu lộ có chút xấu xa.
Ngân Trần ngồi xuống bên cạnh hơi rũ mắt, cậu đặt tay lên cánh tay tráng kiện của Vương tước, mái đầu lắc lắc tỏ ý phản đối. Bím tóc nhỏ sau lưng khẽ đung đưa, dưới ánh dương quang ánh lên màu bạc lạnh lẽo. –Đừng mà...
-Ngươi đang làm nũng với ta đấy à. –Nụ cười trên mặt Gilgamesh khiến Ngân Trần đỏ bừng hai má. Cậu theo phản xạ lắc đầu nguầy nguậy.
-Không..không có chuyện ấy..Chỉ là ta không muốn tự mình làm việc đó mà thôi. –Ánh mắt của cậu dâng lên một mảng tha thiết.
Gilgamesh thở dài, ngài vuốt vuốt lại mấy lọn tóc cho cậu: -Ngươi sẽ phải làm. Ngươi quên rằng đó là sứ mệnh của mình sao..
Ngân Trần trầm mặc. Bầu không khí vì sự yên lặng trở nên ngưng trọng, cảm giác bí bức buộc một trong hai người phải lên tiếng. –Nếu ngươi không làm được thì sẽ bị phạt. Nếu cần thiết, ta sẽ tước đi vị trí này của ngươi, để cho người khác làm Sứ đồ Cấp Một.-Gilgamesh trêu Ngân Trần.
Thiếu niên sững sờ, đồng tử long lanh có chút ánh nước. –Ngài không thể..mạch hồn ban rồi sao có thể lấy lại chứ.
-Ta ban được sao không lấy lại được -Nhìn biểu cảm của Ngân Trần, Gilgamesh không nhịn được tiếp tục đùa cợt. –Sứ đồ Cấp Một mới sẽ mạnh mẽ, lãnh khốc, là một cỗ máy chiến đấu hoàn hảo. Hắn sẽ trở thành niềm tự hào của ta.
Ngân Trần đôi mắt ánh lệ, cậu không nói gì chỉ lặng im nhìn Vương Tước, sau một hồi mới nặn ra được mấy chữ, giọng nghèn nghẹn: -Vậy ta không làm Sứ đồ Thiên nữa..Ta là nỗi xấu hổ của Ngài..Nếu Ngài không cần ta nữa thì có thể lấy lại mạch hồn...
Ánh dương ấm áp chiếu rọi gương mặt thoáng chút bi thương của Ngân Trần, những đường nét thanh tú của cậu giờ đây lại càng nổi bật, biểu cảm bị khi dễ khiến cho bất kì ai cũng không thể kìm lòng, muốn ngay lập tức kéo cậu vào lòng yêu thương. Bất quá biểu lộ này của Ngân Trần trên thế gian rộng lớn vĩnh viễn cũng chỉ có một người được nhìn thấy..Ngài mỉm cười, lại tì cằm lên vai cậu. Gương mặt hoàn mỹ chỉ cách chóp mũi thiếu niên có vài li.
-Ai..sao lại dễ bị khi dễ như vậy chứ. Ngươi rất thông minh, Ngân Trần. Ngươi biết mà.. trên đời này không có ai có thể thay thế vị trí của ngươi trong lòng ta...
Câu nói mang vài phần ý tứ. Không rõ Ngân Trần có hiểu được hay không, hai má tự giác phiếm hồng lên. Cậu xấu hổ quay mặt đi, nhìn vào khoảng không phía xa "sao tự dưng mặt mình lại nóng thế nhỉ"
Gilgamesh ngắm nhìn gương mặt nhìn nghiêng của Ngân Trần, trong mắt là một mảng yêu thương nhàn nhạt. Ngài tranh thủ tận hưởng cảm giác bình yên trong một khoảnh khắc, tinh thần cũng trùng xuống.
Tuy nhiên, chỉ một lúc sau, Gilgamesh đã cảm nhận được điểm kì dị. Ngài đứng lên, dùng tấm lưng rộng lớn che đi tiểu Sứ đồ của mình. Ngân Trần không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cậu thắc mắc:
-Vương Tước, có chuyện gì vậy?
-Ở yên đó, không có chỉ thị của ta thì không được đứng lên.
-Ta không hiểu...
Trên mặt Ngân Trần viết đầy dấu hỏi. Cậu hơi hé mắt qua thân mình Vương Tước nhìn về phía trước đầy nghi hoặc. –Chẳng lẽ là hồn thú?
Một luồng hồn lực nổ tung trong không gian, mạnh mẽ đến nỗi Ngân Trần tự dưng thấy đầu óc choáng váng. Cậu cố gắng lấy lại tự chủ rồi hé mắt nhìn, phát hiện ở nơi hồn lực được giải phỏng là một nam nhân cao lớn. Thân hình cường tráng cùng gương mặt điển trai của gã thật đáng ganh tị, bất quá nụ cười trên mặt có chút gì đó cổ quái, vẻ mặt ngông nghênh không mang lại nhiều thiện cảm. Gã đứng trước mặt Gilgamesh tuy có chút dè chừng những vẫn không mất đi phần cao ngạo, hơi thở chết chóc từ gã nồng đậm đến nỗi người ta dễ liên tưởng đển tử thần hạ thế. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ họ sẽ cảm thấy đang đứng trước mặt tử thần đích thực.
Nhìn xuống tay gã, Ngân Trần thiếu điều nôn mửa ra. Gã đang cầm trên tay một bộ da cáo còn ấm. Những vệt máu còn chưa khô hết trên đám lông làm người ta thấy rợn người, tuy Ngân Trần không phải người thần kinh yếu vẫn không khỏi bị choáng. "Hắn là ai? Tại sao lại ra tay độc ác như thế? Thật đáng sợ."
Người ở trước mặt cất giọng, thanh âm không như tưởng tượng của Ngân Trần, trầm thấp nhưng rất có từ tính:
-Lại gặp nhau ở đây rồi, Nhất Độ Vương Tước. –Khóe miệng của gã hơi nhếch lên, nhìn qua đã không có mấy hảo cảm.
-Tôi rất cao hứng- Gilgamesh vẫn như cũ tươi cười, trong ánh mắt là ý tứ thâm sâu khó lường.
-Tôi thấy là sau lưng anh có một bảo vật nha. Hiếm có khi nào anh lại đích thân bảo vệ thế này. –Gã nhìn mái đầu bàng bạc lộ ra sau lưng Gilgamesh cùng cặp mắt to tròn đang thao láo nhìn mình, cất giọng châm biếm.
Gilgamesh cười lạnh, thanh âm không để lộ chút cảm xúc nào. –Tôi chỉ bảo vệ những thứ thuộc về mình thôi.
Câu này Ngân Trần nghe không lọt tai lắm. Cậu ngước mắt lên nhìn Vương Tước, trên mặt lại càng viết nhiều câu hỏi.
Người kia cất tiếng cười: -Tôi nghe nói anh mới thu nạp Sứ đồ, còn là một thiếu niên rất rất xinh đẹp. Thảo nào anh lại muốn giữ cho riêng mình như vậy.
-Đừng đánh đồng chúng ta với nhau. –Gilgamesh vẫn như cũ không hề lung lay –Không phải anh cũng mới có Sứ đồ sao? Không ở nhà bồi dưỡng Sứ đồ, lại chạy đến đây giải khuây thế này.
Nghe được mấy lời đó, nụ cười trên mặt nam nhân quái dị kia tắt lịm, qua một lúc mới phục hồi như cũ. Gã liếc nhìn gương mặt thản nhiên của Gilgamesh, đồng tử hiện lên tia sát ý.
-Đúng là chúng ta khác nhau, Nhất Độ Vương Tước. Tôi chỉ có chút công chuyện qua đây thôi..không ngờ còn được xem một màn kịch hay.
-Kịch?
-Có một kẻ ngốc không nhận ra là mình đang bị anh đùa giỡn, thật đáng thương. Cậu ta không phát hiện ra cũng phải, anh đã dốc công dàn dựng thế cơ mà...
Hai cặp mắt nhìn nhau, thăm dò lại có mấy phần sát ý. Trong không gian như kim loại ma sát tóe ra tia lửa điện, người ngoài nhìn vào hẳn sẽ bị dọa sợ chết khiếp. Nam nhân kia tiếp lời:
-Tôi cảm thấy rất thú vị nha, Gilgamesh.. Bình thường hồn thú hạng nhất cũng chỉ cần một cái liếc mắt của anh là đã thịt nát xương tan, cớ sao một hồn thú hạng hai như Thiết Mộc Xà lại có thể làm khó anh như vậy. –Ánh mắt của gã thoáng chút châm chọc. – Anh cũng có một cái bí mật nhỏ dễ thương đó nhỉ.
-Chuyện của ai thì người đó lo thôi, U Minh. Tôi không biết anh lại có tính bao đồng đấy. –Gilgamesh cười khinh khỉnh.
-Tôi chỉ tình cờ đi ngang thôi mà. Anh cũng biết tôi ở đó đúng không, bởi vì năng lực cảm ứng hồn lực của anh quá sức biến thái mà. Với khả năng ẩn giấu hồn lực của Thiết Mộc Xà, anh cũng nhận ra nó từ khoảng cách cả dặm chứ nhỉ.
-Nhị độ Vương Tước, anh hiểu rõ tôi lắm phải không?
-Làm sao tôi dám nhận chứ haha..ít ra tôi vẫn hiểu anh hơn một người- U Minh tỏ vẻ bi thương –Người đó có biết anh thực sự là người thế nào không? Chắc là không đâu, nhìn cách cậu ta tin tưởng dựa vào ngực anh là tôi đã hiểu rồi. Tuy tôi không nhìn rõ mặt, từ khoảng cách xa như thế cũng đủ thấy cậu ta đúng là một tiểu mĩ nhân. Gilgamesh, nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng sẵn sàng xuống nước để đóng một màn kịch lắm.
-Tôi chỉ làm những việc mình nên làm thôi. Anh cũng tự tin thái quá đấy U Minh. Đừng tưởng tôi không biết anh đến chỗ này để làm gì..Tốt nhất là nên lo chuyện của mình đi. Tôi sẽ không ngăn cản anh, nhưng nếu anh làm điều gì quá phận, tôi cũng không tha cho anh đâu. Dù anh có là Vương Tước Giết Chóc, hãy nhớ rằng khoảng cách thực lực của chúng ta là bao xa...
U Minh bị Gilgamesh bắt bài, nụ cười trên mặt tắt ngấm. Gã hằn học nhìn vị Vương Tước ngự trị chúng sinh kia. -Anh giỏi lắm Gilgamesh.
Gã xoay người bỏ đi, trước khi đi còn buông lời cuối cùng: -Chúng ta sẽ còn gặp lại đấy.
Không khí vặn vẹo, những luồng hồn lực dồi dào mạnh mẽ nổ tung. U Minh giống như một cơn lốc màu đen biến mất. Gilgamesh xoay người lại nhìn ánh mắt hỗn loạn của Ngân Trần, bàn tay đưa đến chạm lên sườn mặt cậu. Ngân Trần cảm nhận được độ ấm thân thuộc, nhấc mi tâm thanh tú nhìn Vương Tước, tay nắm lấy bàn tay áp trên mặt mình.
-Vương tước, ta không để ý những lời hắn nói đâu. Dù thế nào ta vẫn tin tưởng ngài. Vương Tước..ngài là Vương Tước của ta...
Tròng mắt hoàng kim của Gilgamesh hiện ra một tia sáng, suy nghĩ một chút. ngài để Ngân Trần áp mặt vào bả vai mình, tay khẽ vỗ nhẹ lên tấm lưng thanh mảnh: -Cảm ơn ngươi.
Ngân Trần hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại cảm nhận sự ấm áp này. Có những điều biết cũng không nên nói, có những điều nên nói cũng không biết mà nói ra...Những thứ phức tạp đó Ngân Trần quăng hết đi, dồn tâm sức tận hưởng khoảnh khắc này
"Vương Tước..."
..............................................
Tầm mắt của Glanz lại một lần nữa thấy được ánh sáng mặt trời ấm áp, không khỏi cảm thấy hưng phấn. Anh mỉm cười quan sát xung quanh tìm kiếm hai bóng hình, cuối cùng cũng tìm ra.
-Vương Tước...Ngân Trần..
-Glanz, cậu đã ra rồi. –Ngân Trần dù không có quá nhiều biểu cảm trên gương mặt nhưng ánh mắt quan tâm đã cho thấy cảm xúc của cậu lúc này. Cậu tiến tới vỗ vỗ vai Glanz.
Gilgamesh nhìn phong thái tự tin của Glanz, đoán chừng là cậu đã có những trải nghiệm rất tốt. Ngài nhấc mi mắt:
-Ngươi đã có được hồn khí. Cảm xúc bây giờ chắc là rất tốt.
Glanz vui vẻ gật đầu. Bỗng nhiên anh nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt lại trùng xuống.
-Vương Tước, có một chuyện rất kì lạ.
-Có chuyện gì?- Gilgamesh nhíu mày,
Glanz chớp mắt, vẻ bướng bỉnh trên mặt đã biến đi đâu mất, thay vào đó là biểu cảm nghiêm trọng. Ánh mắt của Glanz cực kì mông lung, giống như đang suy nghĩ có nên nói ra điều này không không. Cuối cùng anh cũng hạ quyết tâm:
-Nếu như ta không nhầm...Ở nơi đó...có...
-Có cái gì?
-Chúc Phúc...
Hết chương mười.
Tác giả :
SuraChan