Trọn Đời Bên Nhau
Chương 28: Muốn được ở bên anh (1)
Anh nói xong, lấy một con dao nhỏ từ trên cái giá lớn xuống, đem cà chua cắt thành bông hoa sáu cánh, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi, “Có phải cắt cà chua xong là anh được nghỉ rồi phải không?"
Đồng Ngôn không trả lời một tiếng, dường như không có nghe anh nói gì.
Rất nhiều cảm xúc, cô chưa bao giờ ở trước mặt ai mà để lộ ra ngoài, cho dù là ở nhà, cô vẫn luôn duy trì bộ dạng không thèm quan tâm bất cứ thứ gì, biểu tình vô tâm vô phế. Khóc lóc hay gì đó, chỉ là ở thời điểm không thể chịu đựng được nữa mà thôi.
Cố Bình Sinh quay đầu nhìn cô, “Làm sao vậy?"
“Không biết." Đồng Ngôn thở dài một hơi, “Em cảm thấy em dễ dàng bị người khác làm cho khóc như vậy sao?"
Anh nghe được mà cảm thấy buồn cười, tùy tay cầm lấy cánh hoa cà chua vừa mới cắt xong, đưa đến bên miệng cô, “Đừng khóc nữa, anh sẽ không dỗ được em đâu."
“vậy mà anh còn nói chuyện tình cảm như thế nữa sao…"Cô nháy mắt mấy cái, cảm thấy sự kiên trì của mình sắp sụp đổ rồi, khi nước mắt đã tràn hốc mắt, cô lập tức đem mặt vùi trong lòng anh, Cố Bình Sinh chỉ có thể buông dao, ôm cô dỗ cả nửa ngày.
Sau này ngẫm lại, đã nói những gì, Đồng Ngôn cũng không nhớ rõ.
Chỉ ấn tượng sâu sắc với lời khẳng định của anh, anh thật sự sẽ không biết dỗ người khác.
Cửa bỗng nhiên bị mở ra, Cố Bình Phàm vừa định nói gì, thấy Đồng Ngôn vội thoát khỏi vòng tay của Cố Bình Sinh, mắt vẫn còn hồng hồng, không khỏi nở nụ cười, “Chị vào có sao không?"
Cố Bình Sinh mặc kệ chị ấy, tùy tay cầm lấy một bông hoa cà chua, đưa lên miệng ăn.
Cố Bình Phàm đóng cửa lại, thuận tay nắm lấy bả vai của Đồng Ngôn, ghé vào bên tay cô mà nói, “Chị nói cho em bí mật này, cậu ấy chưa bao giờ biết dỗ bạn gái đâu. Trước kia khi chị đi thăm cậu ấy, tận mặt thấy một cô bé tóc vàng ở trong phòng của nó, khóc rất khổ tâm, nhưng mà cậu ấy lại ngồi ở trên ghế sofa mặc kệ bạn gái khóc ra sao thì khóc, cậu ấy ngồi đọc sách." Cố Bình Phàm nói xong, mím môi cười rộ lên,"Nếu là chị thì chị cũng tuyệt đối chịu không được, cậu ấy trong chuyện yêu đương cần phải có người thúc đẩy một chút, tâm lý thêm một chút nữa, có cần phải nhàm chán như vậy không chứ?"
“Đúng vậy…"Đồng Ngôn cố gắng nhớ lại, làm ra dáng vẻ của Cố Bình Sinh thường ngày, “Thầy Cố thực sự rất tốt."
“Tốt? Tốt như thế nào, hử?" Cố Bình Phàm tò mò nhìn cô.
…………
Đồng Ngôn có chút quẫn bách, loại vấn đề này nói như thế nào.
Cô bị Cố Bình Phàm nhìn như vậy thì có chút đỏ mặt, bị một chị gái 30 tuổi hỏi vấn đề như vậy, đối phương lại là chị họ của Cố Bình Sinh… Thật đúng là quái dị… cũng may Cố Bình Phàm không phải là một người nhiều chuyện, đối mặt với Cố Bình Sinh cười không tốt lành gì thế kia thì liền chuyển vào vấn đề chính, ý chính là để anh bố trí tốt việc kiểm tra lại gì đó…
Hai người nói ra ít, không nói tỉ mỉ.
Đồng Ngôn đém mấy cái sủi cảo bỏ vào trong nồi nước sôi, làm bộ như nghe không hiểu gì.
Bởi vì mở bếp nấu cho nên phòng bếp rất nhanh đã ấm áp lên.
Khi Cố Bình Phàm rời đi, vừa vặn nồi nước trên bếp sôi thêm một lần nữa.
Cô rót một chén nước lạnh, đổ vào trong nồi nước sôi, nồi sủi cảo lại an tĩnh lại. Cố Bình Sinh đứng một bên thường lấy cà chua đút cho cô ăn, đến cuối cùng mấy quả cà chua để nấu canh đều bị hai người bọn họ ăn hết. Cô quay đầu lại nhìn phần nước màu đỏ còn sót lại trên thớt, oán giận nhìn anh, “Nếu sớm biết anh sẽ ăn sống như thế này thì ban đầu đã thêm một chút đường vào rau trộn rồi."
Anh cười cười, rất tự nhiên mà đứng sát vào người cô, khi anh đang muốn hôn cô thì điện thoại của Đồng Ngôn đổ chuông.
“Em có tin nhắn." Đồng Ngôn nghiêng đầu tránh anh, lôi điện thoại ra.
Một dãy số xa lạ, nhưng ngữ khí lại không xa lạ chút nào, là Phương Vân Vân : Mấy ngày nay có thời gian không? Ngày mai tôi muốn mời cậu ăn cơm.
Ngữ khí bình thản giống như những người bạn học cũ bình thường, nếu không phải vì quan hệ với Lục Bắc, có lẽ cô thật sự chỉ là một người bạn học cũ, vẫn là quan hệ bằng hữu không được thân thiện mà thôi.
Đồng Ngôn ấn nút tắt máy, đưa tay bỏ điện thoại vào trong túi, tiếp tục nấu sủi cảo. Khi nước sôi lần thứ ba, sôi trào rất lâu, cô lại nhìn chằm chằm mặt nước không có phản ứng gì.
Cố Bình Sinh đứng ở phía sau, đưa cằm tựa lên vai cô, thấp giọng nói, “Đồng Ngôn vô kỵ, sủi cảo sắp cạn nước rồi."
Đồng Ngồn thoáng như tỉnh mộng, tắt bếp, múc sủi cảo ra cho anh.
Sau đó lại bắt đầu luống cuống tay chân tìm dấm chua, đến cuối cùng khi chuẩn bị xong xuôi mới đem đôi đũa đưa cho Cố Bình Sinh. Anh nhận lấy đôi đũa, ăn một cái sủi cảo, ở trong màn hơi nước trắng nóng hôi hổi, đưa tay kéo cô qua ngồi trên đùi của mình, “Anh không ăn rau hẹ, bị dị ứng." Cô à một tiếng, chỉ vào đĩa sủi cải, “Tất cả đều có rau hẹ sao?"
“Không phải…."Anh nhớ lại, “Anh nhớ là còn có thịt lợn, cải trắng, vừa rồi anh quên nói cho em biết."
Thật ra mấy loại nguyên liệu này đại khái có thể xuyên thấu qua lớp bột của sủi cảo ra bên ngoài, nên có thể nhận biệt được thông qua màu sắc khác nhau của sủi cảo.
Nhưng Đồng Ngôn nghe anh nói như vậy cũng không yên tâm, liền giúp anh cắn một nửa cái bánh, “Đây là thịt lợn và cải trắng."
Vừa nói xong mới cảm thấy không đúng, chính mình cắn qua rồi lại để cho anh ăn…
Cố Bình Sinh khẽ cười, cắn một nửa cái bánh trên đôi đũa của cô, ăn thật ngon lành, “Dùng cách này cũng rất được."
“Anh không phải… định để cho em ăn thử một nửa trước rồi anh mới ăn đấy chứ?" Đồng Ngôn cảm thấy đã hơn nửa đêm rồi, lại ở phòng bếp trong nhà ông ngoại của anh mà làm như vây, thật sự có điểm ái muội lẫn bất lương.
“Còn có một cách nữa…"Cố Bình Sinh dùng một chiếc đũa đâm thủng một lỗ trên chiếc bánh, “Làm theo cách này không chừng càng đơn giản hơn được một chút."
Đồng Ngôn cắn đầu đũa, dở khóc dở cười nhìn anh.
Cũng không nói sớm…
Anh còn thật sự cúi đầu anh sủi cảo.
Đồng Ngôn thật sự rất thích ngồi nhìn anh ăn, nhìn anh ăn ngon lành như vậy, cũng không có bộ dạng nghiêm túc quá hay có quy định gì trong lúc ăn.
Mỗi lần nhìn anh ăn, đều cảm thấy chính mình ăn cái gì cũng ngon hơn.
Cả hai người đều rất đói bụng, rất nhanh liền ăn xong, tiếp tục bận rộn với công việc rửa chén. Loại công việc này chủ yếu là do Cố Bình Sinh đảm nhận, Đồng Ngôn nhiều nhất chỉ lấy giẻ sạch lau khô chén mà thôi, lau khô một loạt chén bát, đũa rồi để lên trên kệ bát.
Bận việc cả nửa ngày, thật ra là cùng nhau ăn cơm tối rồi đưa cô về nhà.
Bởi vì thời gian quá muộn, Cố Bình Sinh sợ gọi không được xe taxi, liền tự mình lái xe đưa cô về nhà. Khi xe dừng dưới lầu, cô bỗng nhiên cảm thấy thật sự luyến tiếc, ngồi nói chuyện cùng anh, không muốn xuống xe.
Điều hòa trong xe thực ấm, anh chỉ mắc một chiếc áo sơ mi, hai cúc ở cổ áo cũng không có cài lại, từ góc độ này của cô có thể nhìn thấy hình xăm dưới cổ áo. Cô chưa từng nhìn tỉ mỉ những hình xăm trên người của anh, rất ngạc nhiên chỉ chỉ lên bờ vai của anh, “Hình xăm của anh, là từ bả vai đến cánh tay, hoa văn hoàn chỉnh là cái gì vậy?"
Anh nhìn theo phía tay cô chỉ, cúi đầu nhìn bả vai mình, “Muốn xem thì để anh cởi áo ra mới có thể thấy toàn bộ được."
Đồng Ngôn nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, đỏ mặt.
Cô cũng không có ý tứ đó, tuyệt đối không có mượn cơ hội mà có ý tứ sỗ sàng như vậy…
Cố Bình Sinh nhìn ra được ý nghĩ trong đầu cô, đưa tay búng lên trán cô một quả, “Trong đầu em đang suy nghĩ cái gì thế hả?"
Cô xoa cái trán, bỗng nhiên liền nghĩ tới lời nói của Cố Bình Phàm, “Em đang nghĩ… anh còn chưa có trả lời vấn đề của em."
“vấn đề gì?"
“Bạn gái cũ của anh…." Tâm tư của cô là tò mò, tuyệt đối phải áp xuống dục vọng ghen tuông trong lòng, “Chị anh nói… bạn gái trước kia của anh là một cô gái tóc vàng? Mỹ nữ?"
Anh phỏng chừng không dự đoán được cô lại chuyển đề tài nhanh như vậy, giống như nhớ lại một chút rồi mới nói, “Hình như là vậy, nhưng mà cũng rất lâu về trước rồi."
Cho tới tận hôm nay cô trừ bỏ giao lưu cùng với lưu học sinh hoặc giảng viên nước ngoài, cũng chưa từng tiếp xúc với người ngoại quốc nào khác, nhất là mỹ nữ tóc vàng, thực sự là chưa từng thấy qua. Cô nghĩ lại cảnh tưởng trong phim truyền hình Âu Mĩ, lại nhìn lại trên người Cố Bình Sinh, nghĩ như nào cũng không được tự nhiên…"Vì sao lại là lâu về trước chứ?"
Chẳng lẽ đã từng phải trải qua tổn thương gì sao?
“Bạn gái cũ của anh …chắc là thời trung học." Anh còn thật sự bắt đầu kể lại cho cô nghe, “Khi đó tuổi còn trẻ, có một vài năm thật sự thích những cô gái cùng độ tuổi, sau này bỗng nhiên cảm thấy loại sự tình thực sự rất phiền toái, bắt đầu chậm rãi đem hứng thú chuyển dời sang việc khác."
“Trung học sao?" Đồng Ngôn yên lặng tính toán, “Thật sự là rất lâu rồi."
Khó trách lần đầu tiên hẹn hò, sau khi cơm nước xong đi về, anh thật sự còn cảm thán bản thân mình không có kinh nghiệm gì. Cuối cùng lại quyết định đưa cô đi tham gia Lễ Vọng… cô cảm thấy buồn cười, đưa tay đến chỗ máy điều hòa, làn gió ấm áp thổi vào trong lòng bàn tay, rất thoải mái.
“Còn mối tình đầu của anh thì sao?" Cô còn chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục hỏi anh, “Anh còn nhớ rõ không?"
“Là một cô gái người hoa…"Anh cho cô một đáp án ngắn gọn, cười rất ấm áp, cúi người giúp cô mở dây an toàn,. “Vừa lòng chưa em?"
Làm sao có thể vừa lòng cơ chứ…
Cô nheo mắt lại, cảm thấy chính mình đúng là tự tìm khổ, lại cảm thấy rất ghen tị.
Vẫn là tự mình chuốc lấy phiền não.
Đồng Ngôn nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ nơi cổ tay của anh, 11h15 rồi.
“Mấy ngày nghĩ này em cũng rất rảnh rỗi…"Cô vẫn đang ngồi tựa người vào ghế phụ, nhìn anh, “Anh thì sao?" Nhớ lại toàn bộ buổi tối, dường như không có làm được chuyện gì cho đứng đắn cả, đói bụng chạy đến gần nhà anh, đứng trong phòng nấu bánh nhận được tin nhắn thì ngẩn người, đến cuối cùng là không tới một giờ mà đã ăn hết một mâm sủi cảo…
Chỉ có vậy mà để đến nửa đêm rồi, lại giảm bớt được sự lo lắng lúc ban ngày.
Cô nhìn anh, cảm thấy điều gì cũng không quan trọng, chỉ cần ở bên anh là tốt rồi.
“Mấy ngày tiếp theo anh cũng không có việc gì cần làm…." Anh lấy áo lông từ sau chỗ ngồi, đưa cho cô, “Cho nên em cần đi đâu, có thể nói anh biết."
Cô vâng một tiếng, nhận áo lông mặc vào, vừa muốn nói gì, chợt có người ở phía sau cô gõ lên cửa kính xe.
Đồng Ngôn quay đầu lại, tim đập loạn nhịp.
Bà nội không biết khi nào thì đã xuống dưới, lúc này đã bước đến bên cạnh cửa xe chỗ cô người, nếu không gõ cửa kính xe, ngay cả Cố Binh Sinh cũng không để ý đến. Anh thấp giọng nói cô xuống xe, Đồng Ngôn mới giật mình mở cửa xe, “Bà làm sao lại xuống dưới này thế ạ? Bên ngoài lạnh như thế…"
Sắc mặt của bà nội có chút nghiêm túc.
Bà nội thay cô sửa lại mũ lông ở phía sau, nhìn về Cố Bình Sinh đang bước xuống xe, “Thầy Cố, có thời gian nói chuyện một chút không?"
Cố Bình Sinh theo sau Đồng Ngôn xuống xe, căn bản chưa kịp mặc áo khoác. Gió bắc rất lớn, vạt áo sơ mi của anh bị gió thổi bay lên, lại cũng không có ý tứ quầy lại xe lấy quần áo, chỉ gật đầu nói, “vâng ạ, bà nội muốn nói chuyện ở đây hay là lên lầu ạ?"
Hết chương 28
Đồng Ngôn không trả lời một tiếng, dường như không có nghe anh nói gì.
Rất nhiều cảm xúc, cô chưa bao giờ ở trước mặt ai mà để lộ ra ngoài, cho dù là ở nhà, cô vẫn luôn duy trì bộ dạng không thèm quan tâm bất cứ thứ gì, biểu tình vô tâm vô phế. Khóc lóc hay gì đó, chỉ là ở thời điểm không thể chịu đựng được nữa mà thôi.
Cố Bình Sinh quay đầu nhìn cô, “Làm sao vậy?"
“Không biết." Đồng Ngôn thở dài một hơi, “Em cảm thấy em dễ dàng bị người khác làm cho khóc như vậy sao?"
Anh nghe được mà cảm thấy buồn cười, tùy tay cầm lấy cánh hoa cà chua vừa mới cắt xong, đưa đến bên miệng cô, “Đừng khóc nữa, anh sẽ không dỗ được em đâu."
“vậy mà anh còn nói chuyện tình cảm như thế nữa sao…"Cô nháy mắt mấy cái, cảm thấy sự kiên trì của mình sắp sụp đổ rồi, khi nước mắt đã tràn hốc mắt, cô lập tức đem mặt vùi trong lòng anh, Cố Bình Sinh chỉ có thể buông dao, ôm cô dỗ cả nửa ngày.
Sau này ngẫm lại, đã nói những gì, Đồng Ngôn cũng không nhớ rõ.
Chỉ ấn tượng sâu sắc với lời khẳng định của anh, anh thật sự sẽ không biết dỗ người khác.
Cửa bỗng nhiên bị mở ra, Cố Bình Phàm vừa định nói gì, thấy Đồng Ngôn vội thoát khỏi vòng tay của Cố Bình Sinh, mắt vẫn còn hồng hồng, không khỏi nở nụ cười, “Chị vào có sao không?"
Cố Bình Sinh mặc kệ chị ấy, tùy tay cầm lấy một bông hoa cà chua, đưa lên miệng ăn.
Cố Bình Phàm đóng cửa lại, thuận tay nắm lấy bả vai của Đồng Ngôn, ghé vào bên tay cô mà nói, “Chị nói cho em bí mật này, cậu ấy chưa bao giờ biết dỗ bạn gái đâu. Trước kia khi chị đi thăm cậu ấy, tận mặt thấy một cô bé tóc vàng ở trong phòng của nó, khóc rất khổ tâm, nhưng mà cậu ấy lại ngồi ở trên ghế sofa mặc kệ bạn gái khóc ra sao thì khóc, cậu ấy ngồi đọc sách." Cố Bình Phàm nói xong, mím môi cười rộ lên,"Nếu là chị thì chị cũng tuyệt đối chịu không được, cậu ấy trong chuyện yêu đương cần phải có người thúc đẩy một chút, tâm lý thêm một chút nữa, có cần phải nhàm chán như vậy không chứ?"
“Đúng vậy…"Đồng Ngôn cố gắng nhớ lại, làm ra dáng vẻ của Cố Bình Sinh thường ngày, “Thầy Cố thực sự rất tốt."
“Tốt? Tốt như thế nào, hử?" Cố Bình Phàm tò mò nhìn cô.
…………
Đồng Ngôn có chút quẫn bách, loại vấn đề này nói như thế nào.
Cô bị Cố Bình Phàm nhìn như vậy thì có chút đỏ mặt, bị một chị gái 30 tuổi hỏi vấn đề như vậy, đối phương lại là chị họ của Cố Bình Sinh… Thật đúng là quái dị… cũng may Cố Bình Phàm không phải là một người nhiều chuyện, đối mặt với Cố Bình Sinh cười không tốt lành gì thế kia thì liền chuyển vào vấn đề chính, ý chính là để anh bố trí tốt việc kiểm tra lại gì đó…
Hai người nói ra ít, không nói tỉ mỉ.
Đồng Ngôn đém mấy cái sủi cảo bỏ vào trong nồi nước sôi, làm bộ như nghe không hiểu gì.
Bởi vì mở bếp nấu cho nên phòng bếp rất nhanh đã ấm áp lên.
Khi Cố Bình Phàm rời đi, vừa vặn nồi nước trên bếp sôi thêm một lần nữa.
Cô rót một chén nước lạnh, đổ vào trong nồi nước sôi, nồi sủi cảo lại an tĩnh lại. Cố Bình Sinh đứng một bên thường lấy cà chua đút cho cô ăn, đến cuối cùng mấy quả cà chua để nấu canh đều bị hai người bọn họ ăn hết. Cô quay đầu lại nhìn phần nước màu đỏ còn sót lại trên thớt, oán giận nhìn anh, “Nếu sớm biết anh sẽ ăn sống như thế này thì ban đầu đã thêm một chút đường vào rau trộn rồi."
Anh cười cười, rất tự nhiên mà đứng sát vào người cô, khi anh đang muốn hôn cô thì điện thoại của Đồng Ngôn đổ chuông.
“Em có tin nhắn." Đồng Ngôn nghiêng đầu tránh anh, lôi điện thoại ra.
Một dãy số xa lạ, nhưng ngữ khí lại không xa lạ chút nào, là Phương Vân Vân : Mấy ngày nay có thời gian không? Ngày mai tôi muốn mời cậu ăn cơm.
Ngữ khí bình thản giống như những người bạn học cũ bình thường, nếu không phải vì quan hệ với Lục Bắc, có lẽ cô thật sự chỉ là một người bạn học cũ, vẫn là quan hệ bằng hữu không được thân thiện mà thôi.
Đồng Ngôn ấn nút tắt máy, đưa tay bỏ điện thoại vào trong túi, tiếp tục nấu sủi cảo. Khi nước sôi lần thứ ba, sôi trào rất lâu, cô lại nhìn chằm chằm mặt nước không có phản ứng gì.
Cố Bình Sinh đứng ở phía sau, đưa cằm tựa lên vai cô, thấp giọng nói, “Đồng Ngôn vô kỵ, sủi cảo sắp cạn nước rồi."
Đồng Ngồn thoáng như tỉnh mộng, tắt bếp, múc sủi cảo ra cho anh.
Sau đó lại bắt đầu luống cuống tay chân tìm dấm chua, đến cuối cùng khi chuẩn bị xong xuôi mới đem đôi đũa đưa cho Cố Bình Sinh. Anh nhận lấy đôi đũa, ăn một cái sủi cảo, ở trong màn hơi nước trắng nóng hôi hổi, đưa tay kéo cô qua ngồi trên đùi của mình, “Anh không ăn rau hẹ, bị dị ứng." Cô à một tiếng, chỉ vào đĩa sủi cải, “Tất cả đều có rau hẹ sao?"
“Không phải…."Anh nhớ lại, “Anh nhớ là còn có thịt lợn, cải trắng, vừa rồi anh quên nói cho em biết."
Thật ra mấy loại nguyên liệu này đại khái có thể xuyên thấu qua lớp bột của sủi cảo ra bên ngoài, nên có thể nhận biệt được thông qua màu sắc khác nhau của sủi cảo.
Nhưng Đồng Ngôn nghe anh nói như vậy cũng không yên tâm, liền giúp anh cắn một nửa cái bánh, “Đây là thịt lợn và cải trắng."
Vừa nói xong mới cảm thấy không đúng, chính mình cắn qua rồi lại để cho anh ăn…
Cố Bình Sinh khẽ cười, cắn một nửa cái bánh trên đôi đũa của cô, ăn thật ngon lành, “Dùng cách này cũng rất được."
“Anh không phải… định để cho em ăn thử một nửa trước rồi anh mới ăn đấy chứ?" Đồng Ngôn cảm thấy đã hơn nửa đêm rồi, lại ở phòng bếp trong nhà ông ngoại của anh mà làm như vây, thật sự có điểm ái muội lẫn bất lương.
“Còn có một cách nữa…"Cố Bình Sinh dùng một chiếc đũa đâm thủng một lỗ trên chiếc bánh, “Làm theo cách này không chừng càng đơn giản hơn được một chút."
Đồng Ngôn cắn đầu đũa, dở khóc dở cười nhìn anh.
Cũng không nói sớm…
Anh còn thật sự cúi đầu anh sủi cảo.
Đồng Ngôn thật sự rất thích ngồi nhìn anh ăn, nhìn anh ăn ngon lành như vậy, cũng không có bộ dạng nghiêm túc quá hay có quy định gì trong lúc ăn.
Mỗi lần nhìn anh ăn, đều cảm thấy chính mình ăn cái gì cũng ngon hơn.
Cả hai người đều rất đói bụng, rất nhanh liền ăn xong, tiếp tục bận rộn với công việc rửa chén. Loại công việc này chủ yếu là do Cố Bình Sinh đảm nhận, Đồng Ngôn nhiều nhất chỉ lấy giẻ sạch lau khô chén mà thôi, lau khô một loạt chén bát, đũa rồi để lên trên kệ bát.
Bận việc cả nửa ngày, thật ra là cùng nhau ăn cơm tối rồi đưa cô về nhà.
Bởi vì thời gian quá muộn, Cố Bình Sinh sợ gọi không được xe taxi, liền tự mình lái xe đưa cô về nhà. Khi xe dừng dưới lầu, cô bỗng nhiên cảm thấy thật sự luyến tiếc, ngồi nói chuyện cùng anh, không muốn xuống xe.
Điều hòa trong xe thực ấm, anh chỉ mắc một chiếc áo sơ mi, hai cúc ở cổ áo cũng không có cài lại, từ góc độ này của cô có thể nhìn thấy hình xăm dưới cổ áo. Cô chưa từng nhìn tỉ mỉ những hình xăm trên người của anh, rất ngạc nhiên chỉ chỉ lên bờ vai của anh, “Hình xăm của anh, là từ bả vai đến cánh tay, hoa văn hoàn chỉnh là cái gì vậy?"
Anh nhìn theo phía tay cô chỉ, cúi đầu nhìn bả vai mình, “Muốn xem thì để anh cởi áo ra mới có thể thấy toàn bộ được."
Đồng Ngôn nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, đỏ mặt.
Cô cũng không có ý tứ đó, tuyệt đối không có mượn cơ hội mà có ý tứ sỗ sàng như vậy…
Cố Bình Sinh nhìn ra được ý nghĩ trong đầu cô, đưa tay búng lên trán cô một quả, “Trong đầu em đang suy nghĩ cái gì thế hả?"
Cô xoa cái trán, bỗng nhiên liền nghĩ tới lời nói của Cố Bình Phàm, “Em đang nghĩ… anh còn chưa có trả lời vấn đề của em."
“vấn đề gì?"
“Bạn gái cũ của anh…." Tâm tư của cô là tò mò, tuyệt đối phải áp xuống dục vọng ghen tuông trong lòng, “Chị anh nói… bạn gái trước kia của anh là một cô gái tóc vàng? Mỹ nữ?"
Anh phỏng chừng không dự đoán được cô lại chuyển đề tài nhanh như vậy, giống như nhớ lại một chút rồi mới nói, “Hình như là vậy, nhưng mà cũng rất lâu về trước rồi."
Cho tới tận hôm nay cô trừ bỏ giao lưu cùng với lưu học sinh hoặc giảng viên nước ngoài, cũng chưa từng tiếp xúc với người ngoại quốc nào khác, nhất là mỹ nữ tóc vàng, thực sự là chưa từng thấy qua. Cô nghĩ lại cảnh tưởng trong phim truyền hình Âu Mĩ, lại nhìn lại trên người Cố Bình Sinh, nghĩ như nào cũng không được tự nhiên…"Vì sao lại là lâu về trước chứ?"
Chẳng lẽ đã từng phải trải qua tổn thương gì sao?
“Bạn gái cũ của anh …chắc là thời trung học." Anh còn thật sự bắt đầu kể lại cho cô nghe, “Khi đó tuổi còn trẻ, có một vài năm thật sự thích những cô gái cùng độ tuổi, sau này bỗng nhiên cảm thấy loại sự tình thực sự rất phiền toái, bắt đầu chậm rãi đem hứng thú chuyển dời sang việc khác."
“Trung học sao?" Đồng Ngôn yên lặng tính toán, “Thật sự là rất lâu rồi."
Khó trách lần đầu tiên hẹn hò, sau khi cơm nước xong đi về, anh thật sự còn cảm thán bản thân mình không có kinh nghiệm gì. Cuối cùng lại quyết định đưa cô đi tham gia Lễ Vọng… cô cảm thấy buồn cười, đưa tay đến chỗ máy điều hòa, làn gió ấm áp thổi vào trong lòng bàn tay, rất thoải mái.
“Còn mối tình đầu của anh thì sao?" Cô còn chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục hỏi anh, “Anh còn nhớ rõ không?"
“Là một cô gái người hoa…"Anh cho cô một đáp án ngắn gọn, cười rất ấm áp, cúi người giúp cô mở dây an toàn,. “Vừa lòng chưa em?"
Làm sao có thể vừa lòng cơ chứ…
Cô nheo mắt lại, cảm thấy chính mình đúng là tự tìm khổ, lại cảm thấy rất ghen tị.
Vẫn là tự mình chuốc lấy phiền não.
Đồng Ngôn nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ nơi cổ tay của anh, 11h15 rồi.
“Mấy ngày nghĩ này em cũng rất rảnh rỗi…"Cô vẫn đang ngồi tựa người vào ghế phụ, nhìn anh, “Anh thì sao?" Nhớ lại toàn bộ buổi tối, dường như không có làm được chuyện gì cho đứng đắn cả, đói bụng chạy đến gần nhà anh, đứng trong phòng nấu bánh nhận được tin nhắn thì ngẩn người, đến cuối cùng là không tới một giờ mà đã ăn hết một mâm sủi cảo…
Chỉ có vậy mà để đến nửa đêm rồi, lại giảm bớt được sự lo lắng lúc ban ngày.
Cô nhìn anh, cảm thấy điều gì cũng không quan trọng, chỉ cần ở bên anh là tốt rồi.
“Mấy ngày tiếp theo anh cũng không có việc gì cần làm…." Anh lấy áo lông từ sau chỗ ngồi, đưa cho cô, “Cho nên em cần đi đâu, có thể nói anh biết."
Cô vâng một tiếng, nhận áo lông mặc vào, vừa muốn nói gì, chợt có người ở phía sau cô gõ lên cửa kính xe.
Đồng Ngôn quay đầu lại, tim đập loạn nhịp.
Bà nội không biết khi nào thì đã xuống dưới, lúc này đã bước đến bên cạnh cửa xe chỗ cô người, nếu không gõ cửa kính xe, ngay cả Cố Binh Sinh cũng không để ý đến. Anh thấp giọng nói cô xuống xe, Đồng Ngôn mới giật mình mở cửa xe, “Bà làm sao lại xuống dưới này thế ạ? Bên ngoài lạnh như thế…"
Sắc mặt của bà nội có chút nghiêm túc.
Bà nội thay cô sửa lại mũ lông ở phía sau, nhìn về Cố Bình Sinh đang bước xuống xe, “Thầy Cố, có thời gian nói chuyện một chút không?"
Cố Bình Sinh theo sau Đồng Ngôn xuống xe, căn bản chưa kịp mặc áo khoác. Gió bắc rất lớn, vạt áo sơ mi của anh bị gió thổi bay lên, lại cũng không có ý tứ quầy lại xe lấy quần áo, chỉ gật đầu nói, “vâng ạ, bà nội muốn nói chuyện ở đây hay là lên lầu ạ?"
Hết chương 28
Tác giả :
Mặc Bảo Phi Bảo