Trọn Đời Bên Em
Chương 52: Nếu như mọi thứ
Hướng Nhu không ngủ không nghỉ tìm kiếm bằng chứng, thường thì một đêm không ngủ, lúc mệt sẽ chợp mắt một lát rồi tiếp tục bôn ba. Ngày nào cũng đến thăm Bạch Dĩ Mạt, dường như hai người cố ý tránh né tính nghiêm trọng của vấn đề, chỉ tìm chủ đề nào đó thoải mái để mà nói, nhưng thật ra bọn họ điều hiểu mọi người không muốn trong lòng đối phương có gánh nặng quá lớn, đều vì nghĩ cho đối phương.
Nhưng mà, mỗi lần hai người họ quay lưng vào nhau thì cả hai đều không hẹn mà vành mắt đỏ lên, tất cả chuyện này Giản Quân Phàm đều nhìn thấy, rồi lại đành chịu như thế, anh chỉ có thể hi vọng nhân viên của mình có thể mang về tin tốt cho anh, nhưng tất cả dường như không có gì mới.
Từ lần đầu tiên Hướng Nhu đi thăm Bạch Dĩ Mạt về liền đi tìm Trịnh Tịnh Viên, nét mặt rạng rỡ của cô ả này khiến hắn nhìn mà chói mắt, nghĩ đến Bạch Dĩ Mạt trong nhà giam, lòng hắn lại càng thêm khó chịu.
Hắn không như trước kia nói một hai câu quanh co, mà trực tiếp hỏi thẳng Trịnh Tịnh Viên có biết chuyện của Bạch Dĩ Mạt không? Trịnh Tịnh Viên không có vẻ mặt nạ như thường ngày, da mặt như xé toạc ra, nhìn rõ đối phương, không phải làm bộ vô tội với mù mờ.
Cô ta cười, cười rất vui vẻ, cô ta nói: “Bạch Dĩ Mạt mà mọi người say mê lại cũng có ngày hôm nay, ha ha, thế mới bảo con người ta thật sự không thể phạm sai lầm, một lần sai là cái gì cũng không phải, đúng không?"
Tròng mắt Hướng Nhu âm u, bàn tay cầm ly trà bất giác nắm chặt lại: “Trịnh Tịnh Viên, tôi chỉ hỏi cô một câu, chuyện này rốt cuộc cô có biết hay không? Có liên quan gì đến cô không?"
Trịnh Tịnh Viên thản nhiên uống một ngụm trà, tao nhã giống hệt nữ vương: “Em thừa nhận mình thật sự rất ghét Bạch Dĩ Mạt, nhưng mà, cho dù có ghét cô ta đến đâu cũng sẽ không làm chuyện này, cho nên làm sao em có thể biết được? Hướng Nhu, mặc kệ anh nhìn em thế nào, nhưng anh cũng không nên hoài nghi em thế chứ?"
Hướng Nhu nghe những lời Trịnh Tịnh Viên nói thì nửa tin nửa ngờ, nhưng có thể thế nào, trời sinh diễn viên dù có thật sự đã làm thì cũng sẽ khiến cho người ta không nhìn ra lỗ hổng của cô.
Kết quả là, hắn chỉ dò xét hai câu, không kiếm được gì đành phải rời đi.
Tiếp đến chính là Kim phu nhân có nhiều nghi ngờ nhất, hắn không có cách nào có thể đi hỏi rõ ràng người phụ nữ kia được, cho nên hắn chỉ dùng biện pháp tốt nhất – theo dõi.
Hắn mời thám tử tư tốt nhất đi theo Kim phu nhân, mấy ngày tiếp theo cũng không có gì đặc biệt, ra khỏi nhà, đi ăn cơm, gặp bạn bè, về nhà, từ đầu đến cuối không có gì đặc biệt để người ta nghi ngờ cả.
Hắn vừa để thám tử tư tiếp tục tìm tung tích, vừa tìm cách khác để giúp Bạch Dĩ Mạt cởi tội.
Cùng lúc đó, chỗ Bạch Thụy và Quý Phi Dương ngày đêm bàn bạc làm sao có thể giải oan cho Bạch Dĩ Mạt dưới mấy bằng chứng xác thực đó, cho dù không thoát được tội cũng có thể không để cô chịu hình phạt ngồi tù.
Còn bên chỗ Bạch Dĩ hạo thì cực kỳ im lặng, gần đây cũng chẳng thấy người đâu, Bạch Thụy cũng thường xuyên chỉ trích Bạch Dĩ Hạo, Bạch Dĩ Hạo vẫn làm bộ mặt lãnh đạm tiếp tục làm theo ý mình, không ai biết anh đang làm gì.
Mấy ngày nay, Hướng Nhu chẳng thèm quan tâm đến nghiệp vụ công ty, chỉ lo cho chuyện của Bạch Dĩ Mạt, mẹ Hướng đến thăm hắn, nhìn thấy đứa con bình thường cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí còn ưa sạch sẽ mà giờ đây trong nhà lộn xộn lên giống như bãi rác, trong lòng cảm thấy chưa xót, bà cũng biết chuyện của Bạch Dĩ Mạt, bà đã tham dự mấy buổi tụ họp của mấy bà mẹ nhà giàu thì khi nhắc đến chuyện này, những kẻ kia liền nói bóng nói gió này nọ.
Nhưng khi nhìn thấy con mình vì Bạch Dĩ Mạt mà biến thành thế này, không đau lòng là không thể, bà khuyên cũng khuyên rồi, nói cũng nói rồi, nhưng Hướng Nhu chỉ đơn giản đáp lại, rồi tiếp tục làm theo ý mình.
Người trong nhà tuy cũng vì chuyện của Bạch Dĩ Mạt mà rất vội vã, nhưng họ cũng lực bất tòng tâm, chuyện này dính líu với nhau quá lớn, muốn lợi dụng chức vụ của mình để bảo lãnh cô là chuyện không thể, thậm chí sẽ còn hủy hoại tiền đồ của mình.
Hướng Nhu cũng đã cãi nhau với bố mẹ, nhất thời nổi nóng nói rất nhiều từ khó nghe, ông nội cũng vì Hướng Thiên Hoa lãnh đạm mà cảm thấy thất vọng đau khổ, thậm chí còn chiến tranh lạnh với ông.
Hướng Nhu khi đã tĩnh tâm lại thì cẩn thận suy xét, thật ra cũng không thể trách họ, càng nhiều người giúp thì lại càng bị liên lụy, sao hắn có thể ích kỷ như thế được?
Hủy hoại tất cả của hắn cũng không sao, nhưng bắt mọi người phải cùng hắn hủy hoại tiền đồ thì đúng là bất trung bất hiếu, Hướng Nhu hắn không thể làm vậy, Bạch Dĩ Mạt cũng quyết sẽ không để cho hắn làm thế, hai người họ hiểu rõ đối phương như thế, nếu Bạch Dĩ Mạt biết vì bản thân mà làm hại đến nhiều người thì e là cô lại tình nguyện ngồi tù chứ không muốn giải oan.
Mấy ngày nay, cùng hắn đi tìm bằng chứng còn có cả Lam Tiểu Hạ, thậm chí Lam Tiểu Hạ còn bôn tẩu tích cực hơn cả hắn, Hướng Nhu rất vui thì Lam Tiểu Hạ chẳng những không hận Bạch Dĩ Mạt mà còn sẵn lòng giúp cô, người bạn như thế này thật sự là không nghi ngờ gì.
Hôm nay, sau khi thám tử tư báo cáo hành tung của Kim phu nhân, vẫn như cũ không có bất kỳ đầu mối nào, hắn vốn định đưa Lam Tiểu Hạ về rồi đến cục cảnh sát một chuyến, ai ngờ lại nhận được điện thoại của Tưởng Quân.
Nói là có cách giúp Bạch Dĩ Mạt, bảo hắn đến chỗ cũ một chuyến, mọi người bàn bạc với nhau.
Hướng Nhu vui vẻ đáp lại, cúp điện thoại xong liền nói với Lam Tiểu Hạ: “Xem em cả ngày nay cũng mệt rồi, để anh đưa em về nhé?"
Lam Tiểu Hạ trông thấy ánh mắt Hướng Nhu lộ ra sự vui vẻ mà mấy ngày nay không thấy đâu, rồi hỏi: “Em không mệt, có phải có cách giúp Dĩ Mạt không?"
Hướng Nhu gật đầu thừa nhận, sau đó nói: “Để anh đưa em về, có tin gì anh sẽ cho em hay."
Lam Tiểu Hạ khẽ gật đầu, chỉ đáp một câu đơn giản: “Vâng."
Sau đó Hướng Nhu khởi động xe, đưa Lam Tiểu Hạ về khách sạn, rồi sau đó chạy như bay đến hội sở Thời Quang, vẫn là chỗ cũ của bọn họ.
Đi vào hội sở, ông chủ liền ra đón: “Hướng thiếu gia, sao lâu nay không đến?"
Hướng Nhu hơi gật đầu, vội vàng hỏi: “Bọn họ đâu rồi?"
Ông chủ cười một cách cung kính lễ độ: “Mấy người Tưởng thiếu gia đã sớm đến rồi, chỉ còn thiếu cậu thôi, ôi chao, đúng rồi, Bạch tiểu thư bên cạnh cậu đâu rồi? Sao hôm nay không tới?"
Vừa nhắc đến Bạch Dĩ Mạt, đôi mắt của Hướng Nhu lại thêm thâm trầm, hắn không nói gì thêm, lập tức đi vào phòng bào, ông chủ nhìn bóng lưng Hướng Nhu, cảm thấy không biết trong đầu hắn ta nghĩ cái gì nữa, Hướng đại thiếu gia thích nhất nói đùa chơi giỡn, lúc nào cũng cười hì hì, sao hôm nay lại bắt đầu chơi cái trò thâm trầm rồi?
Thiếu gia gì đó đúng là một ngày một khác, làm cho người ta nghĩ không ra!
Hướng Nhu vào phòng bao đã trông thấy mấy anh em đông đủ, không có người đẹp vây quanh, xem ra quả thật là nói chuyện chính sự, tất cả mọi người chỉ đến một mình, anh em của nhiên chính là anh em.
“Quân lão đại, có cách gì thì nói mau!" Hướng Nhu vào thẳng chủ đề, không nói chêm chọc cười, trở lại vấn đề.
Tưởng Quân là người ổn trọng chín chắn nhất trong mấy người, thấy Hướng Nhu mấy ngày nay không ăn không ngủ, cũng cảm thấy vui thay Bạch Dĩ Mạt, có một đức lang quân như thế, cuộc đời này không còn gì để hối hận nữa.
“Anh đã nghĩ rồi, nếu không tìm được bằng chứng, chúng ta chỉ không thể dùng cách đó được nữa, nếu vụ này đã định không còn đường sống toàn vẹn thì như vậy chỉ có một biện pháp cứu Bạch Dĩ Mạt ra khỏi hình phạt ngồi tù."
Hai mắt Hướng Nhu bỗng mở to, âm thanh có chút vội vã: “Anh nói đi, là biện pháp gì?"
“Tìm người thay thế." Bốn nhữ này Tưởng Quân nói rất rõ, tất cả mọi người đều nhìn Hướng Nhu, nhưng ngoài vẻ mặt không còn anh tuấn thì không tìm thấy đáp án gì.
Hướng Nhu suy nghĩ, nếu không có bằng chứng nào đủ mạnh để chứng minh Bạch Dĩ Mạt là vô tội thì Bạch Dĩ Mạt không thể thoát khỏi hình phạt, cứ xem như Bạch Thụy và Quý Phi Dương có dốc hết sức để giúp Bạch Dĩ Mạt thì kết quả e cũng phải mất mấy năm ngồi tù, làm sao hắn có thể để mặc Bạch Dĩ Mạt ở lại cái chỗ đó chứ.
Nếu kết cục nói như thế, thế thì sao không suy xét đề nghị của Tưởng Quân, với quan hệ của bọn họ, tìm một người đến chịu toàn bộ tội thì Bạch Dĩ Mạt có thể thoát tội, nhất định trong xã hội cũng sẽ có lời này nọ, nhưng cái đó không có vấn đề gì, để Bạch Dĩ Mạt xuất ngoại vài nắm, người Trung Quốc có bệnh dễ quên, không bao lâu sẽ quên đi chuyện này, đến lúc đó đón Bạch Dĩ Mạt về, tất cả không phải sẽ giống như chưa từng xảy ra chuyện gì sao?
Tưởng Quân thấy Hướng Nhu không nói gì thì liền ho nhẹ một tiếng: “Anh biết làm như thế là trái pháp luật, nhưng với tình cảnh không có bất kỳ tiến triển gì thì đây là biện pháp giải quyết tốt nhất, chẳng lẽ cậu thật sự muốn tương lai của Bạch Dĩ Mạt bị hủy hoại sao? Cậu…"
“Trong tay anh có loại người nào?" Hướng Nhu ngắt lời Tưởng Quân, từ trước đến nay Tưởng Quân luôn có kinh nghiệm giải quyết mọi chuyện, lại kỳ cựu, cho nên lời anh nói không phải là không có đạo lý.
Tưởng Quân ừ một tiếng, nói: “Chỉ cần cậu với Bạch Dĩ Mạt đồng ý, tất cả cứ giao cho anh."
Hướng Nhu cầm ly rượu trên bàn lên nói với Tưởng Quân: “Cám ơn anh, người anh em."
Tưởng Quân cũng lầm ly rượu lên, nói với Hướng nhu: “Chuyện của cậu với Bạch Dĩ Mạt cũng là chuyện của bọn này, không cần cám ơn."
Đêm đó, mấy người anh em không có vui cười náo nhiệt, chỉ có tình cảm anh em mà người ngoài mãi không thể hiểu được.
Thời gian này, rất nhiều người đều sợ rước họa vào thân mà lo tránh không kịp, bạn bè, huynh đệ, tỷ muội đều lo sợ cỡ nào, còn những cậu bé từ nhỏ trong đại viện cùng cãi lộn vạch trần nhau, bây giờ đã trở thành các quý ông đội trời đạp đất, vì anh em mà vượt lửa qua sông không hề từ chối, đây mới thật đúng là tình bạn!
Sau khi mọi người tản đi, Hướng Nhu về nhà chuẩn bị tắm rửa, đã lâu nay không ngủ được một giấc yên ổn rồi.
Vừa về đến nhà đã thấy nhà được dọn dẹp gần hết, trên bàn có để lại tờ giấy, trên bàn có để lại tờ giấy của mẹ, nội dung đại khái là đã quét dọn phòng xong, đồ ăn cũng đã làm xong để trong tủ lạnh, khi nào ăn thì hâm nóng lại, cuối cùng dặn dò hắn không cần phải làm lụng vất vả, đừng để mình đổ bệnh, phải nghỉ ngơi thật tốt.
Hướng Nhu đi vào phòng bếp, mở cửa tủ lạnh ra, đem đồ ăn lên, đều là những món hắn thích ăn, mẹ cũng biết làm cơm, nhưng lại lười không muốn xuống bếp, sẽ càng không làm việc nhà, mẹ của hắn là thiên kim tiểu thư mười đầu ngón tay không dính lấy bụi trần, lại vì căn phòng hắn bầy bừa ra mà dọn dẹp sạch sẽ, còn làm thức ăn cho hắn.
Nhớ lại lúc trước cãi nhau với mẹ, khiến bố tức giận, hắn cảm giác mình đúng là bất hiếu, những năm gần đầy tự mình khư khư cố chấp thích làm gì thì làm, chưa bao giờ nghe lời bố mẹ.
Nhưng nhìn thấy đồ ăn trước mắt, cuối cùng hắn cũng đã hiểu rõ một đạo lý, đứa con dù có hỗn hào ra sao, bố mẹ cũng sẽ không bỏ bạn.
Hắn cầm điện thoại lên muốn gọi cho trong nhà, nhìn thời gian thấy đã gần sáng, ngẫm lại vẫn là thôi đi, để giải quyết chuyện của Bạch Dĩ Mạt xong, rồi dẫn Bạch Dĩ Mạt về nhà chịu đòn nhận tội sau.
Thế là hắn vào phòng tắm tắm rửa một phen, rồi hâm nóng thức ăn lại, sau đó ngã vật ra giường mơ màng ngủ đi.
Hắn ngủ không sâu lắm, mơ màng ngủ đến tám giờ sáng, dù chỉ ngủ được vài tiếng, hắn cũng cảm thấy đây là giấc ngủ ngon nhất gần đây.
Tắm rửa, thay quần áo, ra khỏi cửa định vào cục cảnh sát, trên đường hắn suy nghĩ rất nhiều, nếu quyết định làm vậy thì nhất định phải giấu Bạch Dĩ Mạt và Giản Quân Phàm.
Bạch Dĩ Mạt là một người não phẳng1, Giản Quân Phàm vì chính nghĩa mà không nhận người thân, chuyện này nhất định phải giấu hai người họ, đang nghĩ đến đoạn nhất định phải giấu chuyện này thì điện thoại của Hướng Nhu vang lên.
(1 Ý chỉ sự cự tuyệt không nhận lời khuyên hay ý tưởng của người khác, tư tưởng cứng nhắc cố chấp)
“Có chuyện gì?" Hướng Nhu vừa nhìn thì thấy là Lâm Thắng Nam, mấy ngày nay hắn không quản chuyện công ty, đem hết tất cả mọi việc giao cho giám đốc với Lâm Thắng Nam quyết định, lúc này có cuộc gọi này nhất định là có vấn đề gì đó.
Quả nhiên, ngữ khí lạnh lùng cung kính như xưa của Lâm Thắng Nam vang lên: “Sáng nay thị trường chứng khoán vừa bắt đầu phiên giao dịch đã sụt giảm, tập đoàn Hàn Thiên thừa lúc tụt xuống đã thu mua hết, nếu công ty còn đi xuống như thế nữa thì sẽ có phiền toái rất lớn."
Hướng Nhu vừa nghe thì liền đột ngột dừng xe lại, giọng nói bỗng trở nên lạnh lùng: “Vì sao lại như vậy?"
“Tình hình cụ thể thì không biết, nhưng bên ngoài đồn thổi tin đồn xấu của tổng giám đốc anh với luật sư Bạch, hơn nữa còn nói công ty chúng ta là nơi tàng trữ ma túy, rửa tiền, tóm lại tin tức này vừa tung ra thì cổ phiếu liên tục đi xuống, lúc này công ty của bọn họ thừa dịp tấn công, thu mua hết."
Trước kia ngày nào Hướng Nhu cũng chú ý đến tin tức, chỉ riêng gần đây không có tâm tư để quan tâm, ai ngờ lại có người tung tin chuyện của hắn với Bạch Dĩ Mạt.
“Hướng tổng?" Lâm Thắng Nam thấy Hướng Nhu không nói gì, không biết hắn làm sao, thế là bèn gọi bên đầu dây.
Hướng nhu định thần lại, dặn dò Lâm Thắng Nam: “Trước tiên cô cứ ổn định công ty đã, tôi xong việc sẽ quay về."
“Hướng tổng, mấy tin đồn xấu đó gây ra tranh cãi rất lớn, tôi đề nghị anh mau triệu tập cuộc họp, giải quyết chuyện này đi đã." Lâm Thắng Nam giờ phút này cảm thấy chỉ còn hậu thế ở công chúng, các phương tiện truyền thông đều đã đưa tin đến các nhà đầu tư hết rồi.
“Tôi biết rồi, cô đi chuẩn bị nhớ thông báo cho tôi biết, tôi sẽ về nhanh thôi, yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, tin tôi đi." Hướng Nhu nói một cách chắc chắn.
Từ thởu ban đầu khi Lâm Thắng Nam mới quen Hướng Nhu chỉ biết hắn là một người không ra bài theo lẽ thường, mỗi lần chuyện đến lúc nguy cơ là hắn lại có thể biến nguy thành an, hơn nữa so với trước còn tốt hơn, có lẽ hắn thật sự có biện pháp!
“Tôi đi chuẩn bị ngay đây, có gì sẽ thông báo cho anh, nhất định anh phải nhanh chóng trở về."
“Ừ."
Hướng Nhu cúp điện thoại thì liền gọi cho Tưởng Quân: “Quân lão đại, em có việc muốn nhờ anh giúp…"
Nhưng mà, mỗi lần hai người họ quay lưng vào nhau thì cả hai đều không hẹn mà vành mắt đỏ lên, tất cả chuyện này Giản Quân Phàm đều nhìn thấy, rồi lại đành chịu như thế, anh chỉ có thể hi vọng nhân viên của mình có thể mang về tin tốt cho anh, nhưng tất cả dường như không có gì mới.
Từ lần đầu tiên Hướng Nhu đi thăm Bạch Dĩ Mạt về liền đi tìm Trịnh Tịnh Viên, nét mặt rạng rỡ của cô ả này khiến hắn nhìn mà chói mắt, nghĩ đến Bạch Dĩ Mạt trong nhà giam, lòng hắn lại càng thêm khó chịu.
Hắn không như trước kia nói một hai câu quanh co, mà trực tiếp hỏi thẳng Trịnh Tịnh Viên có biết chuyện của Bạch Dĩ Mạt không? Trịnh Tịnh Viên không có vẻ mặt nạ như thường ngày, da mặt như xé toạc ra, nhìn rõ đối phương, không phải làm bộ vô tội với mù mờ.
Cô ta cười, cười rất vui vẻ, cô ta nói: “Bạch Dĩ Mạt mà mọi người say mê lại cũng có ngày hôm nay, ha ha, thế mới bảo con người ta thật sự không thể phạm sai lầm, một lần sai là cái gì cũng không phải, đúng không?"
Tròng mắt Hướng Nhu âm u, bàn tay cầm ly trà bất giác nắm chặt lại: “Trịnh Tịnh Viên, tôi chỉ hỏi cô một câu, chuyện này rốt cuộc cô có biết hay không? Có liên quan gì đến cô không?"
Trịnh Tịnh Viên thản nhiên uống một ngụm trà, tao nhã giống hệt nữ vương: “Em thừa nhận mình thật sự rất ghét Bạch Dĩ Mạt, nhưng mà, cho dù có ghét cô ta đến đâu cũng sẽ không làm chuyện này, cho nên làm sao em có thể biết được? Hướng Nhu, mặc kệ anh nhìn em thế nào, nhưng anh cũng không nên hoài nghi em thế chứ?"
Hướng Nhu nghe những lời Trịnh Tịnh Viên nói thì nửa tin nửa ngờ, nhưng có thể thế nào, trời sinh diễn viên dù có thật sự đã làm thì cũng sẽ khiến cho người ta không nhìn ra lỗ hổng của cô.
Kết quả là, hắn chỉ dò xét hai câu, không kiếm được gì đành phải rời đi.
Tiếp đến chính là Kim phu nhân có nhiều nghi ngờ nhất, hắn không có cách nào có thể đi hỏi rõ ràng người phụ nữ kia được, cho nên hắn chỉ dùng biện pháp tốt nhất – theo dõi.
Hắn mời thám tử tư tốt nhất đi theo Kim phu nhân, mấy ngày tiếp theo cũng không có gì đặc biệt, ra khỏi nhà, đi ăn cơm, gặp bạn bè, về nhà, từ đầu đến cuối không có gì đặc biệt để người ta nghi ngờ cả.
Hắn vừa để thám tử tư tiếp tục tìm tung tích, vừa tìm cách khác để giúp Bạch Dĩ Mạt cởi tội.
Cùng lúc đó, chỗ Bạch Thụy và Quý Phi Dương ngày đêm bàn bạc làm sao có thể giải oan cho Bạch Dĩ Mạt dưới mấy bằng chứng xác thực đó, cho dù không thoát được tội cũng có thể không để cô chịu hình phạt ngồi tù.
Còn bên chỗ Bạch Dĩ hạo thì cực kỳ im lặng, gần đây cũng chẳng thấy người đâu, Bạch Thụy cũng thường xuyên chỉ trích Bạch Dĩ Hạo, Bạch Dĩ Hạo vẫn làm bộ mặt lãnh đạm tiếp tục làm theo ý mình, không ai biết anh đang làm gì.
Mấy ngày nay, Hướng Nhu chẳng thèm quan tâm đến nghiệp vụ công ty, chỉ lo cho chuyện của Bạch Dĩ Mạt, mẹ Hướng đến thăm hắn, nhìn thấy đứa con bình thường cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí còn ưa sạch sẽ mà giờ đây trong nhà lộn xộn lên giống như bãi rác, trong lòng cảm thấy chưa xót, bà cũng biết chuyện của Bạch Dĩ Mạt, bà đã tham dự mấy buổi tụ họp của mấy bà mẹ nhà giàu thì khi nhắc đến chuyện này, những kẻ kia liền nói bóng nói gió này nọ.
Nhưng khi nhìn thấy con mình vì Bạch Dĩ Mạt mà biến thành thế này, không đau lòng là không thể, bà khuyên cũng khuyên rồi, nói cũng nói rồi, nhưng Hướng Nhu chỉ đơn giản đáp lại, rồi tiếp tục làm theo ý mình.
Người trong nhà tuy cũng vì chuyện của Bạch Dĩ Mạt mà rất vội vã, nhưng họ cũng lực bất tòng tâm, chuyện này dính líu với nhau quá lớn, muốn lợi dụng chức vụ của mình để bảo lãnh cô là chuyện không thể, thậm chí sẽ còn hủy hoại tiền đồ của mình.
Hướng Nhu cũng đã cãi nhau với bố mẹ, nhất thời nổi nóng nói rất nhiều từ khó nghe, ông nội cũng vì Hướng Thiên Hoa lãnh đạm mà cảm thấy thất vọng đau khổ, thậm chí còn chiến tranh lạnh với ông.
Hướng Nhu khi đã tĩnh tâm lại thì cẩn thận suy xét, thật ra cũng không thể trách họ, càng nhiều người giúp thì lại càng bị liên lụy, sao hắn có thể ích kỷ như thế được?
Hủy hoại tất cả của hắn cũng không sao, nhưng bắt mọi người phải cùng hắn hủy hoại tiền đồ thì đúng là bất trung bất hiếu, Hướng Nhu hắn không thể làm vậy, Bạch Dĩ Mạt cũng quyết sẽ không để cho hắn làm thế, hai người họ hiểu rõ đối phương như thế, nếu Bạch Dĩ Mạt biết vì bản thân mà làm hại đến nhiều người thì e là cô lại tình nguyện ngồi tù chứ không muốn giải oan.
Mấy ngày nay, cùng hắn đi tìm bằng chứng còn có cả Lam Tiểu Hạ, thậm chí Lam Tiểu Hạ còn bôn tẩu tích cực hơn cả hắn, Hướng Nhu rất vui thì Lam Tiểu Hạ chẳng những không hận Bạch Dĩ Mạt mà còn sẵn lòng giúp cô, người bạn như thế này thật sự là không nghi ngờ gì.
Hôm nay, sau khi thám tử tư báo cáo hành tung của Kim phu nhân, vẫn như cũ không có bất kỳ đầu mối nào, hắn vốn định đưa Lam Tiểu Hạ về rồi đến cục cảnh sát một chuyến, ai ngờ lại nhận được điện thoại của Tưởng Quân.
Nói là có cách giúp Bạch Dĩ Mạt, bảo hắn đến chỗ cũ một chuyến, mọi người bàn bạc với nhau.
Hướng Nhu vui vẻ đáp lại, cúp điện thoại xong liền nói với Lam Tiểu Hạ: “Xem em cả ngày nay cũng mệt rồi, để anh đưa em về nhé?"
Lam Tiểu Hạ trông thấy ánh mắt Hướng Nhu lộ ra sự vui vẻ mà mấy ngày nay không thấy đâu, rồi hỏi: “Em không mệt, có phải có cách giúp Dĩ Mạt không?"
Hướng Nhu gật đầu thừa nhận, sau đó nói: “Để anh đưa em về, có tin gì anh sẽ cho em hay."
Lam Tiểu Hạ khẽ gật đầu, chỉ đáp một câu đơn giản: “Vâng."
Sau đó Hướng Nhu khởi động xe, đưa Lam Tiểu Hạ về khách sạn, rồi sau đó chạy như bay đến hội sở Thời Quang, vẫn là chỗ cũ của bọn họ.
Đi vào hội sở, ông chủ liền ra đón: “Hướng thiếu gia, sao lâu nay không đến?"
Hướng Nhu hơi gật đầu, vội vàng hỏi: “Bọn họ đâu rồi?"
Ông chủ cười một cách cung kính lễ độ: “Mấy người Tưởng thiếu gia đã sớm đến rồi, chỉ còn thiếu cậu thôi, ôi chao, đúng rồi, Bạch tiểu thư bên cạnh cậu đâu rồi? Sao hôm nay không tới?"
Vừa nhắc đến Bạch Dĩ Mạt, đôi mắt của Hướng Nhu lại thêm thâm trầm, hắn không nói gì thêm, lập tức đi vào phòng bào, ông chủ nhìn bóng lưng Hướng Nhu, cảm thấy không biết trong đầu hắn ta nghĩ cái gì nữa, Hướng đại thiếu gia thích nhất nói đùa chơi giỡn, lúc nào cũng cười hì hì, sao hôm nay lại bắt đầu chơi cái trò thâm trầm rồi?
Thiếu gia gì đó đúng là một ngày một khác, làm cho người ta nghĩ không ra!
Hướng Nhu vào phòng bao đã trông thấy mấy anh em đông đủ, không có người đẹp vây quanh, xem ra quả thật là nói chuyện chính sự, tất cả mọi người chỉ đến một mình, anh em của nhiên chính là anh em.
“Quân lão đại, có cách gì thì nói mau!" Hướng Nhu vào thẳng chủ đề, không nói chêm chọc cười, trở lại vấn đề.
Tưởng Quân là người ổn trọng chín chắn nhất trong mấy người, thấy Hướng Nhu mấy ngày nay không ăn không ngủ, cũng cảm thấy vui thay Bạch Dĩ Mạt, có một đức lang quân như thế, cuộc đời này không còn gì để hối hận nữa.
“Anh đã nghĩ rồi, nếu không tìm được bằng chứng, chúng ta chỉ không thể dùng cách đó được nữa, nếu vụ này đã định không còn đường sống toàn vẹn thì như vậy chỉ có một biện pháp cứu Bạch Dĩ Mạt ra khỏi hình phạt ngồi tù."
Hai mắt Hướng Nhu bỗng mở to, âm thanh có chút vội vã: “Anh nói đi, là biện pháp gì?"
“Tìm người thay thế." Bốn nhữ này Tưởng Quân nói rất rõ, tất cả mọi người đều nhìn Hướng Nhu, nhưng ngoài vẻ mặt không còn anh tuấn thì không tìm thấy đáp án gì.
Hướng Nhu suy nghĩ, nếu không có bằng chứng nào đủ mạnh để chứng minh Bạch Dĩ Mạt là vô tội thì Bạch Dĩ Mạt không thể thoát khỏi hình phạt, cứ xem như Bạch Thụy và Quý Phi Dương có dốc hết sức để giúp Bạch Dĩ Mạt thì kết quả e cũng phải mất mấy năm ngồi tù, làm sao hắn có thể để mặc Bạch Dĩ Mạt ở lại cái chỗ đó chứ.
Nếu kết cục nói như thế, thế thì sao không suy xét đề nghị của Tưởng Quân, với quan hệ của bọn họ, tìm một người đến chịu toàn bộ tội thì Bạch Dĩ Mạt có thể thoát tội, nhất định trong xã hội cũng sẽ có lời này nọ, nhưng cái đó không có vấn đề gì, để Bạch Dĩ Mạt xuất ngoại vài nắm, người Trung Quốc có bệnh dễ quên, không bao lâu sẽ quên đi chuyện này, đến lúc đó đón Bạch Dĩ Mạt về, tất cả không phải sẽ giống như chưa từng xảy ra chuyện gì sao?
Tưởng Quân thấy Hướng Nhu không nói gì thì liền ho nhẹ một tiếng: “Anh biết làm như thế là trái pháp luật, nhưng với tình cảnh không có bất kỳ tiến triển gì thì đây là biện pháp giải quyết tốt nhất, chẳng lẽ cậu thật sự muốn tương lai của Bạch Dĩ Mạt bị hủy hoại sao? Cậu…"
“Trong tay anh có loại người nào?" Hướng Nhu ngắt lời Tưởng Quân, từ trước đến nay Tưởng Quân luôn có kinh nghiệm giải quyết mọi chuyện, lại kỳ cựu, cho nên lời anh nói không phải là không có đạo lý.
Tưởng Quân ừ một tiếng, nói: “Chỉ cần cậu với Bạch Dĩ Mạt đồng ý, tất cả cứ giao cho anh."
Hướng Nhu cầm ly rượu trên bàn lên nói với Tưởng Quân: “Cám ơn anh, người anh em."
Tưởng Quân cũng lầm ly rượu lên, nói với Hướng nhu: “Chuyện của cậu với Bạch Dĩ Mạt cũng là chuyện của bọn này, không cần cám ơn."
Đêm đó, mấy người anh em không có vui cười náo nhiệt, chỉ có tình cảm anh em mà người ngoài mãi không thể hiểu được.
Thời gian này, rất nhiều người đều sợ rước họa vào thân mà lo tránh không kịp, bạn bè, huynh đệ, tỷ muội đều lo sợ cỡ nào, còn những cậu bé từ nhỏ trong đại viện cùng cãi lộn vạch trần nhau, bây giờ đã trở thành các quý ông đội trời đạp đất, vì anh em mà vượt lửa qua sông không hề từ chối, đây mới thật đúng là tình bạn!
Sau khi mọi người tản đi, Hướng Nhu về nhà chuẩn bị tắm rửa, đã lâu nay không ngủ được một giấc yên ổn rồi.
Vừa về đến nhà đã thấy nhà được dọn dẹp gần hết, trên bàn có để lại tờ giấy, trên bàn có để lại tờ giấy của mẹ, nội dung đại khái là đã quét dọn phòng xong, đồ ăn cũng đã làm xong để trong tủ lạnh, khi nào ăn thì hâm nóng lại, cuối cùng dặn dò hắn không cần phải làm lụng vất vả, đừng để mình đổ bệnh, phải nghỉ ngơi thật tốt.
Hướng Nhu đi vào phòng bếp, mở cửa tủ lạnh ra, đem đồ ăn lên, đều là những món hắn thích ăn, mẹ cũng biết làm cơm, nhưng lại lười không muốn xuống bếp, sẽ càng không làm việc nhà, mẹ của hắn là thiên kim tiểu thư mười đầu ngón tay không dính lấy bụi trần, lại vì căn phòng hắn bầy bừa ra mà dọn dẹp sạch sẽ, còn làm thức ăn cho hắn.
Nhớ lại lúc trước cãi nhau với mẹ, khiến bố tức giận, hắn cảm giác mình đúng là bất hiếu, những năm gần đầy tự mình khư khư cố chấp thích làm gì thì làm, chưa bao giờ nghe lời bố mẹ.
Nhưng nhìn thấy đồ ăn trước mắt, cuối cùng hắn cũng đã hiểu rõ một đạo lý, đứa con dù có hỗn hào ra sao, bố mẹ cũng sẽ không bỏ bạn.
Hắn cầm điện thoại lên muốn gọi cho trong nhà, nhìn thời gian thấy đã gần sáng, ngẫm lại vẫn là thôi đi, để giải quyết chuyện của Bạch Dĩ Mạt xong, rồi dẫn Bạch Dĩ Mạt về nhà chịu đòn nhận tội sau.
Thế là hắn vào phòng tắm tắm rửa một phen, rồi hâm nóng thức ăn lại, sau đó ngã vật ra giường mơ màng ngủ đi.
Hắn ngủ không sâu lắm, mơ màng ngủ đến tám giờ sáng, dù chỉ ngủ được vài tiếng, hắn cũng cảm thấy đây là giấc ngủ ngon nhất gần đây.
Tắm rửa, thay quần áo, ra khỏi cửa định vào cục cảnh sát, trên đường hắn suy nghĩ rất nhiều, nếu quyết định làm vậy thì nhất định phải giấu Bạch Dĩ Mạt và Giản Quân Phàm.
Bạch Dĩ Mạt là một người não phẳng1, Giản Quân Phàm vì chính nghĩa mà không nhận người thân, chuyện này nhất định phải giấu hai người họ, đang nghĩ đến đoạn nhất định phải giấu chuyện này thì điện thoại của Hướng Nhu vang lên.
(1 Ý chỉ sự cự tuyệt không nhận lời khuyên hay ý tưởng của người khác, tư tưởng cứng nhắc cố chấp)
“Có chuyện gì?" Hướng Nhu vừa nhìn thì thấy là Lâm Thắng Nam, mấy ngày nay hắn không quản chuyện công ty, đem hết tất cả mọi việc giao cho giám đốc với Lâm Thắng Nam quyết định, lúc này có cuộc gọi này nhất định là có vấn đề gì đó.
Quả nhiên, ngữ khí lạnh lùng cung kính như xưa của Lâm Thắng Nam vang lên: “Sáng nay thị trường chứng khoán vừa bắt đầu phiên giao dịch đã sụt giảm, tập đoàn Hàn Thiên thừa lúc tụt xuống đã thu mua hết, nếu công ty còn đi xuống như thế nữa thì sẽ có phiền toái rất lớn."
Hướng Nhu vừa nghe thì liền đột ngột dừng xe lại, giọng nói bỗng trở nên lạnh lùng: “Vì sao lại như vậy?"
“Tình hình cụ thể thì không biết, nhưng bên ngoài đồn thổi tin đồn xấu của tổng giám đốc anh với luật sư Bạch, hơn nữa còn nói công ty chúng ta là nơi tàng trữ ma túy, rửa tiền, tóm lại tin tức này vừa tung ra thì cổ phiếu liên tục đi xuống, lúc này công ty của bọn họ thừa dịp tấn công, thu mua hết."
Trước kia ngày nào Hướng Nhu cũng chú ý đến tin tức, chỉ riêng gần đây không có tâm tư để quan tâm, ai ngờ lại có người tung tin chuyện của hắn với Bạch Dĩ Mạt.
“Hướng tổng?" Lâm Thắng Nam thấy Hướng Nhu không nói gì, không biết hắn làm sao, thế là bèn gọi bên đầu dây.
Hướng nhu định thần lại, dặn dò Lâm Thắng Nam: “Trước tiên cô cứ ổn định công ty đã, tôi xong việc sẽ quay về."
“Hướng tổng, mấy tin đồn xấu đó gây ra tranh cãi rất lớn, tôi đề nghị anh mau triệu tập cuộc họp, giải quyết chuyện này đi đã." Lâm Thắng Nam giờ phút này cảm thấy chỉ còn hậu thế ở công chúng, các phương tiện truyền thông đều đã đưa tin đến các nhà đầu tư hết rồi.
“Tôi biết rồi, cô đi chuẩn bị nhớ thông báo cho tôi biết, tôi sẽ về nhanh thôi, yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, tin tôi đi." Hướng Nhu nói một cách chắc chắn.
Từ thởu ban đầu khi Lâm Thắng Nam mới quen Hướng Nhu chỉ biết hắn là một người không ra bài theo lẽ thường, mỗi lần chuyện đến lúc nguy cơ là hắn lại có thể biến nguy thành an, hơn nữa so với trước còn tốt hơn, có lẽ hắn thật sự có biện pháp!
“Tôi đi chuẩn bị ngay đây, có gì sẽ thông báo cho anh, nhất định anh phải nhanh chóng trở về."
“Ừ."
Hướng Nhu cúp điện thoại thì liền gọi cho Tưởng Quân: “Quân lão đại, em có việc muốn nhờ anh giúp…"
Tác giả :
Tiêu Lộ