Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình
Chương 23: Thổ lộ
Chắc là vì giọng nói vô cùng lạnh lẽo của Triển Thiểu Huy mà cả sòng bàn đều trở nên im lặng, Trâu Nhuận Thành cũng chấn động toàn thân, nhìn thấy sắc mặt của đại ca không tốt, vội vàng dừng lại, khó hiểu hỏi: “Đại ca?"
Ánh mắt Triển Thiểu Huy trở nên lạnh lẽo, cầm một quân bài trên bàn lên, vuốt ve từng chút một trong lòng bàn tay mình.
Trâu Nhuận Thành đã theo Triển Thiểu Huy lăn lộn vài năm, tất nhiên biết rõ anh ta đã lỡ lời, trong đầu cũng đang suy nghĩ xem mình đã sai chỗ nào, liếc mắt sang Cố Hạ, không khí sôi nổi trên bàn lắng xuống, những người bên cạnh cũng không mở miệng nữa, Cố Hạ bị Trâu Nhuận Thành dọa sợ, kiên trì thấp giọng nói với Triển Thiểu Huy: “Triển thiếu, thật sự xin lỗi, tôi thật sự đánh không giỏi…"
Giọng nói của cô càng lúc càng thấp, mặt cũng đầy vẻ áy náy, đây là lần đầu cô đánh loại bài này, kĩ thuật đánh rõ ràng không lại những người khác, thua nhiều thắng ít, không ngờ cách đánh này ngay lần đầu tiên lại thất bại như vậy.
“Không đánh giỏi thì phải học." Triển Thiểu Huy không thèm đếm xỉa đến lời cô, để quân bài xuống bàn, nói: “Tiếp tục đi, ván này vẫn chưa xong mà."
Những người khác trên bàn cũng vội hô to: “Tiếp tục đi, đến ai cầm bài rồi?"
Tất cả mọi người đều giả vờ như không có gì xảy ra mà tiếp tục đánh bài, Trâu Nhuận Thành vội vàng vụng trộm trốn ra khỏi cửa, Quý Phi Dương đã hết bài, chỉ còn lại ba người tiếp tục cuộc chiến đẫm máu, Cố Hạ ván này lại thua lớn, sợ ông chủ không vui nên cả bài cũng không dám cầm lên, đến khi Triển Thiểu Huy ho nhẹ một tiếng mới nơm nớp lo sợ lật lên, cầm bài nhìn anh xin chỉ thị: “Nên đánh quân nào đây?"
Triển Thiểu Huy không nói lời nào, Cố Hạ cũng vẫn nhìn anh, không dám tự mình quyết định, sau nửa ngày, Triển Thiểu Huy mới chậm rì rì rút một lá bài từ trong tay cô kẹp giữa hai ngón tay của mình, ngón tay trong lúc vô tình xẹt qua tay Cố Hạ, lại nhìn thấy một lá bài khác cao điểm hơn, “Quân này đi."
Ngón tay của anh đã chạm đến bài nhưng lại thu về, để cho Cố Hạ ném bài ra. Về sau rốt cuộc Cố Hạ cũng chẳng còn tâm tình mà ngắm Quý Phi Dương nữa, mỗi lần lật bài lên đều nghiêng người sang hỏi ý Triển Thiểu Huy, “Ngài xem nên đánh lá nào đây?" “Đánh quân này được không?"
Triển Thiểu Huy miễn cưỡng tựa vào thành ghế, cũng trả lời cô một tiếng, một lúc sau thì không còn kiên nhẫn, dùng giọng nói lười biếng nói: “Cô là người đánh bài, đừng có cái gì cũng hỏi tôi."
Cố Hạ ngậm miệng, nhưng mà thỉnh thoảng cũng liếc mắt sang Triển Thiểu Huy, lúc không biết đánh gì sẽ quay sang tìm kiếm sự giúp đỡ của anh, người ngoài thoạt nhìn rất giống liếc mắt đưa tình, tốc độ đánh bài dĩ nhiên dần chậm xuống, chẳng qua là những người khác cũng không có ý kiến gì.Quý Phi Dương cũng ý thức được mình đã thắng quá nhiều ván, về sau đều đánh không quá tính toán, bắt đầu hạ bài chậm lại, anh cũng không muốn Cố Hạ khó xử, cố ý thả bài hai lần, lại một lần nữa sau khi thả bài xuống, Cố Hạ hô lên một tiếng “Hồ", không ngờ Triển Thiểu Huy lại lãnh đãm nói: “Hồ cái gì mà hồ? Dù sao thua cũng là tiền của tôi, cô bỏ qua một lượt, nghĩ đến việc lớn đi, đợi một lát nữa đã."
Triển Thiểu Huy lại nhìn sang Quý Phi Dương, không nóng không lạnh nói: “Quý nhị công tử không cần phải để ý như vậy, đánh bài cũng chỉ để vui vẻ, nếu khiến cho mọi người không thoải mái chẳng phải chủ nhà như tôi đây đã chiêu đãi không chu toàn rồi sao."
Sòng bài vẫn còn tiếp tục, Cố Hạ như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, vừa đánh bài vừa không ngừng nhìn sang Triển Thiểu Huy, dù sao cũng là ông chủ của mình, áp lực của cô rất lớn, cộng thêm vận may không tốt, càng đánh càng không còn chút sức lực nào, sau khi đánh vài ván thì mắt không ngừng nhìn sang Triển Thiểu Huy, thử thăm dò: “Triển thiếu, thời tiết bên ngoài rất tốt, rất thích hợp để tắm suối nước nóng."
Triển Thiểu Huy cũng buông tha cho cô, “Hãy đi đi."
Cố Hạ như trút được gánh nặng, hôm nay thua không ít tiền của ông chủ, cô cũng không biết cụ thể là bao nhiêu, trong lòng có chút áy náy cùng cảm thấy nghĩ đến mà sợ, về sau lúc đến quầy phục vụ chọn áo tắm, toàn thân ngập vào dòng nước suối, ngồi ở hòn đá trên hồ, đá đá chân, quơ quơ cánh tay mới làm cho cô thấy dễ chịu một chút.
Cố Hạ chọn hồ không có người, tuy không lớn nhưng không gian lại rất đẹp, cô không thể không cảm phục trình độ thưởng thức cùng tầm nhìn của Triển Thiểu Huy, đáy hồ suối nước nóng dùng những hòn đá nhỏ trải xuống, trên mặt là đá cuội bóng loáng, từng dòng bọt khí bốc lên từ nhưng khe hở của đá, ánh sáng chiếu lên làm những bọt nước thay đổi màu sắc, mặt nước bốc lên một tầng khí nóng, hoa cỏ bên cạnh hồ tươi tốt, từng bụi cỏ xanh tươi rất đáng yêu. Bên cạnh là một chiếc bàn gỗ, đằng sau là những tấm rèm trúc rất hấp dẫn, vừa vặn ngăn cách với hồ nước bên cạnh, tuy có thể nhìn thấy có người đang lắc lư nhưng lại không nhìn rõ là ai.
Lúc sau Quý Phi Dương tới, cô đang tựa người vào cạnh hồ nhìn ngắm những tấm rèm trúc mang một phong thái phóng khoáng xinh đẹp tuyệt trần dưới ánh trời chiều, thấy anh tới thì có chút bất ngờ, “Quý sư huynh, sao anh cũng tới đây?"
Quý Phi Dương vẫn mặc bộ quần áo thường ngày lúc đánh bài, thần thái tuấn lãng, “Sao chỉ có mình em ở đây? Không sang bên kia náo nhiệt hơn?"
Anh chỉ vào hai cái hồ cách đó không xa, chỗ đó phong cảnh đẹp hơn, vài đôi nam nữ đang cùng nhau cười đùa, giọng của bọn họ truyền đi cực kì xa, Cố Hạ nhìn theo hướng anh chỉ, ngồi bên thành hồ nhún nhún vai, “Em có theo chân bọn họ cũng không quen biết."
Cố Hạ cũng không phải là người không thích làm quen với người khác, chẳng qua là hôm nay người đến đây trên cơ bản đều là người quyền quý giàu có, nói chuyện đều chỉ có một giọng, Cố Hạ thật sự không có tiếng nói chung với bọn họ, cho nên mới một mình ở đây. Cô ngước mặt lên hỏi Quý Phi Dương, “Nếu anh đến tắm suối nước nóng, sao lại còn mặc như vậy?"
“Không phải anh đến tắm suối nước nóng mà là đến tìm em." Quý Phi Dương ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hỏi: “Lúc đánh bài, tổng giám đốc Trâu nói em đuổi theo tên cướp suýt chút nữa mất mạng là thế nào?"
“Không nghiêm trọng vậy đâu, lần trước gặp anh ở quảng trường, kết quả bị một tên cướp mất túi xách trong tay em rồi bỏ chạy nên em đã đuổi theo." Cố Hạ hời hợt nói, “Chẳng qua là người qua đường không chịu giúp đỡ, vừa may gặp được Triển thiếu, anh chàng vệ sĩ kia thật là lợi hại, thoáng cái đã đạp tên cướp ngã lăn, giúp em lấy lại đồ."
Cô nói rất đơn giản, Quý Phi Dương cũng có thể hình dung ra một cô gái mảnh mai như vậy mà đuổi theo tên cướp cũng rất khó khăn, “Khó trách gần đây em gần gũi với Triển Thiểu Huy như vậy, có phải lúc đó em đã đuổi tới một nơi vắng vẻ không?"
Cố Hạ không nói gì, từ trong hồ nước đứng lên cầm một cái khăn tắm lớn bọc người lại. Xung quanh suối nước nóng ẩm ướt ấm áp, cô không thấy lạnh, ngồi xuống ghế, cầm lấy đồ uồng từ chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nói: “Người nhiều tiền các anh thật biết hưởng thụ, trước kia em cũng từng đi tắm suối nước nóng nhưng mà hoàn cảnh cùng phục vụ thật sự kém xa nơi này."
Thấy cô vòng vo đổi chủ đề, Quý Phi Dương chậm rãi nói: “Cũng không phải chỉ thuần túy hưởng thụ, hôm nay rất nhiều người tới là vì nể mặt Triển thiếu, vì muốn mở rộng quan hệ mà thôi, anh cũng vậy. Dạo này anh bận rất nhiều việc, lần trước cũng vội vàng đi, không kịp nghe em nói."
Anh nhìn Cố Hạ cười cười, “Cố Hạ, rất cảm ơn em đã giúp đỡ anh, nhưng mà từ nay về sau ngàn vạn lần không cần phải như vậy, bất kể có thế nào thì cũng phải nghĩ đến sự an toàn của mình trước tiên. Xã hội này rất phức tạp, chuyện cần phải lo lắng còn rất nhiều."
“Lúc ấy em chỉ theo phản xạ mà đuổi theo thôi." Cố Hạ không muốn nói về chuyện này nữa, hỏi: “Lúc nãy đánh bài, các anh cược bao nhiêu tiền một ván?"
“Trước là mười vạn, về sau năm vạn." Quý Phi Dương có chút áy náy, “Anh cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ thắng nhiều như vậy."
“Có phải Triển thiếu thua rất nhiều tiền không?" Cố Hạ kêu lên, trong đầu bắt đầu tính toán, “Ngài ấy có thể trừ lương em không?"
“Anh ta chắn hẳn là thua nhiều, anh ta ngồi bên cạnh xem em đánh, đã không lên tiếng, bị thua tất nhiên cũng không trách em. Tối nay có khả năng còn phải đánh tiếp, anh lại phát hiện thêm một điều." Quý Phi Dương bổ sung thêm một câu, “Đánh bài vốn chính là để giao thiệp, thắng quá nhiều cũng là chuyện không tốt."
Ánh tà dương phía tây to lớn dị thường, ánh nắng vàng nhạt len lỏi qua từng ngọn cây, rơi vào trong hồ nước, mặt nước hiện lên những gợn sóng lăn tăn, Quý Phi Dương thấy không còn sớm nên nói: “Em cũng nên về thay quần áo đi, một lát nữa là đến bữa tiệc tối rồi, lát nữa ông chủ của em bận rất nhiều việc, không biết có giao việc cho em không nữa."
Cố Hạ quấn chặt khăn tắm trên người lại, “Ở đây em cũng không quen, lại không thể giống như thư kí trong công ty miệng có thể phun ra hoa sen, bọn họ sẽ không giao việc cho em đâu."
“Ở đây em không quen thuộc, không bằng tiệc tối lát nữa cùng đi với anh đi, lúc ăn cơm đỡ bị nhàm chán." Quý Phi Dương mang trên mặt một nụ cười ấm áp, một lần nữa nhìn vào chân trời chiều, nói: “Đi về trước đi."
Cố Hạ đứng lên, cùng anh đi song song dọc theo con đường về phòng, ven đường những rặng trúc xanh đậm vô cùng sum suê, đi vài bước Quý Phi Dương nói: “Có chuyện không biết anh có nên hỏi không."
Cố Hạ khó hiểu nhìn anh một chút, “Quý sư huynh có gì băn khoăn sao? Có vấn đề gì thì cứ trực tiếp hỏi em là được."
Quý Phi Dương bước chậm lại, “Ở đây mặc dù là sản nghiệp của Triển Thiểu Huy, nhưng cũng không thuộc về công ty khoa học công nghệ Khải Hoành, ở trong Khải Hoành em làm chức trợ lý bộ phận tiêu thụ, cho dù thư kí không có thời gian, xét về cương vị, tổng giám đốc Trâu cũng không nên mang em tới đây, cho nên hôm nay gặp lại có hơi bất ngờ."
Cố Hạ dừng chân, “Anh muốn hỏi em vì sao hôm nay lại tới đây sao?"
Quý Phi Dương không nói gì, ánh mắt tỏ vẻ nghi vấn.
Cố Hạ nhìn anh, khóe miệng khẽ giật giật, dùng giọng nói không nặng không nhẹ nói: “Bởi vì em thích anh, Triển thiếu nói lễ khai trương anh cũng sẽ đến cho nên em xin bọn họ mang em đến đây."
Quý Phi Dương giật mình, trên mặt Cố Hạ vẫn như trước giữ vẻ trấn định hào phóng, dường như không phải vừa mới thổ lộ, đơn giản chỉ đang kể lại một chuyện tốt mà thôi, ánh tà dương chiếu rọi trên khuôn mặt cô, hàng long mi còn vương bọt nước, cô cứ như vậy mà nhìn anh, không có chờ đợi, không có ngượng ngùng, cằm hơi cong lên. Sau nửa ngày, Quý Phi Dương nhẹ nhàng cười cười: “Cảm ơn em đã thích anh."
Anh dừng lại một chút: “Nhưng mà…"
“Em biết mà." Cố Hạ ngắt lời anh, trên mặt vẫn trấn định, “Thật ra cũng không quan trọng, Quý sư huynh, em không có ý gì khác, sau này cũng sẽ không quấn quýt lấy anh, chỉ là muốn nói với anh một tiếng, khi còn ở trường thì em đã thích anh rồi."
Cô nhìn anh cười cười, “Quý sư huynh, anh không cần để ý nhiều làm gì, trước kia trong trường có rất nhiều người thích anh, em chỉ là một trong số đó, em biết rõ những chênh lệch giữa chúng ta, em cũng tin tưởng còn có người thích hợp với em hơn anh đang đợi em, em chỉ là không muốn giữ mãi chuyện này trong lòng nên mới nói ra, hy vọng sau này chúng ta cũng vẫn là bạn."
Bên môi Quý Phi Dương mang theo một nụ cười nhẹ, thật lâu sau mới chậm rã mở miệng, “Cố Hạ, em rất đáng yêu. Anh vẫn luôn xem em là bạn."
Cố Hạ nở một nụ cười hào phóng, “Vậy là tốt rồi, không biết bữa tiệc tối nay anh còn có thể tiếp tục đi cùng em không?"
Quý Phi Dương nhún nhún vai, dùng giọng điệu trêu chọc nói: “Ở đây ngoại trừ quen biết ông chủ của em cũng không còn người bạn nào khác, tất nhiên đàn anh như anh đây phải đi cùng em rồi, bằng không nói không chừng em sẽ bị lãng quên trong một góc hẻo lánh nào đó."
Cố Hạ cười cười, nói ra được trong lòng vô cùng thoải mái, những áng mây hẹp dài phía tây đang bị nhuộm thành một màu đỏ thẫm, xa xa vẫn còn vọng lại tiếng nói cười, rơi vào tai giòn tan.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, Quý Phi Dương vừa đi vừa nhắc nhở: “Em ở Khải Hoành chỉ là một nhân viên bình thường, không cần phải gần gũi với ông chủ như vậy, làm tốt phận sự của mình là được rồi, Triển thiếu cùng tổng giám đốc Trâu, cái vòng luẩn quẩn của bọn họ chưa hẳn đã thích hợp với em, em vẫn nên cố gắng ít đi chung với bọn họ thì hơn."
“Ông chủ vui buồn thất thường, thật là khó hầu hạ." Cố Hạ cười nói, “Từ nay về sau không có việc gì em sẽ cố gắng cách xa bọn họ một chút."
Bọn họ vòng qua một khúc ngoặc, đi về hướng khác, không biết hồ nước sau tấm rèm bên cạnh còn có vài người.
Ánh mắt Triển Thiểu Huy trở nên lạnh lẽo, cầm một quân bài trên bàn lên, vuốt ve từng chút một trong lòng bàn tay mình.
Trâu Nhuận Thành đã theo Triển Thiểu Huy lăn lộn vài năm, tất nhiên biết rõ anh ta đã lỡ lời, trong đầu cũng đang suy nghĩ xem mình đã sai chỗ nào, liếc mắt sang Cố Hạ, không khí sôi nổi trên bàn lắng xuống, những người bên cạnh cũng không mở miệng nữa, Cố Hạ bị Trâu Nhuận Thành dọa sợ, kiên trì thấp giọng nói với Triển Thiểu Huy: “Triển thiếu, thật sự xin lỗi, tôi thật sự đánh không giỏi…"
Giọng nói của cô càng lúc càng thấp, mặt cũng đầy vẻ áy náy, đây là lần đầu cô đánh loại bài này, kĩ thuật đánh rõ ràng không lại những người khác, thua nhiều thắng ít, không ngờ cách đánh này ngay lần đầu tiên lại thất bại như vậy.
“Không đánh giỏi thì phải học." Triển Thiểu Huy không thèm đếm xỉa đến lời cô, để quân bài xuống bàn, nói: “Tiếp tục đi, ván này vẫn chưa xong mà."
Những người khác trên bàn cũng vội hô to: “Tiếp tục đi, đến ai cầm bài rồi?"
Tất cả mọi người đều giả vờ như không có gì xảy ra mà tiếp tục đánh bài, Trâu Nhuận Thành vội vàng vụng trộm trốn ra khỏi cửa, Quý Phi Dương đã hết bài, chỉ còn lại ba người tiếp tục cuộc chiến đẫm máu, Cố Hạ ván này lại thua lớn, sợ ông chủ không vui nên cả bài cũng không dám cầm lên, đến khi Triển Thiểu Huy ho nhẹ một tiếng mới nơm nớp lo sợ lật lên, cầm bài nhìn anh xin chỉ thị: “Nên đánh quân nào đây?"
Triển Thiểu Huy không nói lời nào, Cố Hạ cũng vẫn nhìn anh, không dám tự mình quyết định, sau nửa ngày, Triển Thiểu Huy mới chậm rì rì rút một lá bài từ trong tay cô kẹp giữa hai ngón tay của mình, ngón tay trong lúc vô tình xẹt qua tay Cố Hạ, lại nhìn thấy một lá bài khác cao điểm hơn, “Quân này đi."
Ngón tay của anh đã chạm đến bài nhưng lại thu về, để cho Cố Hạ ném bài ra. Về sau rốt cuộc Cố Hạ cũng chẳng còn tâm tình mà ngắm Quý Phi Dương nữa, mỗi lần lật bài lên đều nghiêng người sang hỏi ý Triển Thiểu Huy, “Ngài xem nên đánh lá nào đây?" “Đánh quân này được không?"
Triển Thiểu Huy miễn cưỡng tựa vào thành ghế, cũng trả lời cô một tiếng, một lúc sau thì không còn kiên nhẫn, dùng giọng nói lười biếng nói: “Cô là người đánh bài, đừng có cái gì cũng hỏi tôi."
Cố Hạ ngậm miệng, nhưng mà thỉnh thoảng cũng liếc mắt sang Triển Thiểu Huy, lúc không biết đánh gì sẽ quay sang tìm kiếm sự giúp đỡ của anh, người ngoài thoạt nhìn rất giống liếc mắt đưa tình, tốc độ đánh bài dĩ nhiên dần chậm xuống, chẳng qua là những người khác cũng không có ý kiến gì.Quý Phi Dương cũng ý thức được mình đã thắng quá nhiều ván, về sau đều đánh không quá tính toán, bắt đầu hạ bài chậm lại, anh cũng không muốn Cố Hạ khó xử, cố ý thả bài hai lần, lại một lần nữa sau khi thả bài xuống, Cố Hạ hô lên một tiếng “Hồ", không ngờ Triển Thiểu Huy lại lãnh đãm nói: “Hồ cái gì mà hồ? Dù sao thua cũng là tiền của tôi, cô bỏ qua một lượt, nghĩ đến việc lớn đi, đợi một lát nữa đã."
Triển Thiểu Huy lại nhìn sang Quý Phi Dương, không nóng không lạnh nói: “Quý nhị công tử không cần phải để ý như vậy, đánh bài cũng chỉ để vui vẻ, nếu khiến cho mọi người không thoải mái chẳng phải chủ nhà như tôi đây đã chiêu đãi không chu toàn rồi sao."
Sòng bài vẫn còn tiếp tục, Cố Hạ như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, vừa đánh bài vừa không ngừng nhìn sang Triển Thiểu Huy, dù sao cũng là ông chủ của mình, áp lực của cô rất lớn, cộng thêm vận may không tốt, càng đánh càng không còn chút sức lực nào, sau khi đánh vài ván thì mắt không ngừng nhìn sang Triển Thiểu Huy, thử thăm dò: “Triển thiếu, thời tiết bên ngoài rất tốt, rất thích hợp để tắm suối nước nóng."
Triển Thiểu Huy cũng buông tha cho cô, “Hãy đi đi."
Cố Hạ như trút được gánh nặng, hôm nay thua không ít tiền của ông chủ, cô cũng không biết cụ thể là bao nhiêu, trong lòng có chút áy náy cùng cảm thấy nghĩ đến mà sợ, về sau lúc đến quầy phục vụ chọn áo tắm, toàn thân ngập vào dòng nước suối, ngồi ở hòn đá trên hồ, đá đá chân, quơ quơ cánh tay mới làm cho cô thấy dễ chịu một chút.
Cố Hạ chọn hồ không có người, tuy không lớn nhưng không gian lại rất đẹp, cô không thể không cảm phục trình độ thưởng thức cùng tầm nhìn của Triển Thiểu Huy, đáy hồ suối nước nóng dùng những hòn đá nhỏ trải xuống, trên mặt là đá cuội bóng loáng, từng dòng bọt khí bốc lên từ nhưng khe hở của đá, ánh sáng chiếu lên làm những bọt nước thay đổi màu sắc, mặt nước bốc lên một tầng khí nóng, hoa cỏ bên cạnh hồ tươi tốt, từng bụi cỏ xanh tươi rất đáng yêu. Bên cạnh là một chiếc bàn gỗ, đằng sau là những tấm rèm trúc rất hấp dẫn, vừa vặn ngăn cách với hồ nước bên cạnh, tuy có thể nhìn thấy có người đang lắc lư nhưng lại không nhìn rõ là ai.
Lúc sau Quý Phi Dương tới, cô đang tựa người vào cạnh hồ nhìn ngắm những tấm rèm trúc mang một phong thái phóng khoáng xinh đẹp tuyệt trần dưới ánh trời chiều, thấy anh tới thì có chút bất ngờ, “Quý sư huynh, sao anh cũng tới đây?"
Quý Phi Dương vẫn mặc bộ quần áo thường ngày lúc đánh bài, thần thái tuấn lãng, “Sao chỉ có mình em ở đây? Không sang bên kia náo nhiệt hơn?"
Anh chỉ vào hai cái hồ cách đó không xa, chỗ đó phong cảnh đẹp hơn, vài đôi nam nữ đang cùng nhau cười đùa, giọng của bọn họ truyền đi cực kì xa, Cố Hạ nhìn theo hướng anh chỉ, ngồi bên thành hồ nhún nhún vai, “Em có theo chân bọn họ cũng không quen biết."
Cố Hạ cũng không phải là người không thích làm quen với người khác, chẳng qua là hôm nay người đến đây trên cơ bản đều là người quyền quý giàu có, nói chuyện đều chỉ có một giọng, Cố Hạ thật sự không có tiếng nói chung với bọn họ, cho nên mới một mình ở đây. Cô ngước mặt lên hỏi Quý Phi Dương, “Nếu anh đến tắm suối nước nóng, sao lại còn mặc như vậy?"
“Không phải anh đến tắm suối nước nóng mà là đến tìm em." Quý Phi Dương ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hỏi: “Lúc đánh bài, tổng giám đốc Trâu nói em đuổi theo tên cướp suýt chút nữa mất mạng là thế nào?"
“Không nghiêm trọng vậy đâu, lần trước gặp anh ở quảng trường, kết quả bị một tên cướp mất túi xách trong tay em rồi bỏ chạy nên em đã đuổi theo." Cố Hạ hời hợt nói, “Chẳng qua là người qua đường không chịu giúp đỡ, vừa may gặp được Triển thiếu, anh chàng vệ sĩ kia thật là lợi hại, thoáng cái đã đạp tên cướp ngã lăn, giúp em lấy lại đồ."
Cô nói rất đơn giản, Quý Phi Dương cũng có thể hình dung ra một cô gái mảnh mai như vậy mà đuổi theo tên cướp cũng rất khó khăn, “Khó trách gần đây em gần gũi với Triển Thiểu Huy như vậy, có phải lúc đó em đã đuổi tới một nơi vắng vẻ không?"
Cố Hạ không nói gì, từ trong hồ nước đứng lên cầm một cái khăn tắm lớn bọc người lại. Xung quanh suối nước nóng ẩm ướt ấm áp, cô không thấy lạnh, ngồi xuống ghế, cầm lấy đồ uồng từ chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nói: “Người nhiều tiền các anh thật biết hưởng thụ, trước kia em cũng từng đi tắm suối nước nóng nhưng mà hoàn cảnh cùng phục vụ thật sự kém xa nơi này."
Thấy cô vòng vo đổi chủ đề, Quý Phi Dương chậm rãi nói: “Cũng không phải chỉ thuần túy hưởng thụ, hôm nay rất nhiều người tới là vì nể mặt Triển thiếu, vì muốn mở rộng quan hệ mà thôi, anh cũng vậy. Dạo này anh bận rất nhiều việc, lần trước cũng vội vàng đi, không kịp nghe em nói."
Anh nhìn Cố Hạ cười cười, “Cố Hạ, rất cảm ơn em đã giúp đỡ anh, nhưng mà từ nay về sau ngàn vạn lần không cần phải như vậy, bất kể có thế nào thì cũng phải nghĩ đến sự an toàn của mình trước tiên. Xã hội này rất phức tạp, chuyện cần phải lo lắng còn rất nhiều."
“Lúc ấy em chỉ theo phản xạ mà đuổi theo thôi." Cố Hạ không muốn nói về chuyện này nữa, hỏi: “Lúc nãy đánh bài, các anh cược bao nhiêu tiền một ván?"
“Trước là mười vạn, về sau năm vạn." Quý Phi Dương có chút áy náy, “Anh cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ thắng nhiều như vậy."
“Có phải Triển thiếu thua rất nhiều tiền không?" Cố Hạ kêu lên, trong đầu bắt đầu tính toán, “Ngài ấy có thể trừ lương em không?"
“Anh ta chắn hẳn là thua nhiều, anh ta ngồi bên cạnh xem em đánh, đã không lên tiếng, bị thua tất nhiên cũng không trách em. Tối nay có khả năng còn phải đánh tiếp, anh lại phát hiện thêm một điều." Quý Phi Dương bổ sung thêm một câu, “Đánh bài vốn chính là để giao thiệp, thắng quá nhiều cũng là chuyện không tốt."
Ánh tà dương phía tây to lớn dị thường, ánh nắng vàng nhạt len lỏi qua từng ngọn cây, rơi vào trong hồ nước, mặt nước hiện lên những gợn sóng lăn tăn, Quý Phi Dương thấy không còn sớm nên nói: “Em cũng nên về thay quần áo đi, một lát nữa là đến bữa tiệc tối rồi, lát nữa ông chủ của em bận rất nhiều việc, không biết có giao việc cho em không nữa."
Cố Hạ quấn chặt khăn tắm trên người lại, “Ở đây em cũng không quen, lại không thể giống như thư kí trong công ty miệng có thể phun ra hoa sen, bọn họ sẽ không giao việc cho em đâu."
“Ở đây em không quen thuộc, không bằng tiệc tối lát nữa cùng đi với anh đi, lúc ăn cơm đỡ bị nhàm chán." Quý Phi Dương mang trên mặt một nụ cười ấm áp, một lần nữa nhìn vào chân trời chiều, nói: “Đi về trước đi."
Cố Hạ đứng lên, cùng anh đi song song dọc theo con đường về phòng, ven đường những rặng trúc xanh đậm vô cùng sum suê, đi vài bước Quý Phi Dương nói: “Có chuyện không biết anh có nên hỏi không."
Cố Hạ khó hiểu nhìn anh một chút, “Quý sư huynh có gì băn khoăn sao? Có vấn đề gì thì cứ trực tiếp hỏi em là được."
Quý Phi Dương bước chậm lại, “Ở đây mặc dù là sản nghiệp của Triển Thiểu Huy, nhưng cũng không thuộc về công ty khoa học công nghệ Khải Hoành, ở trong Khải Hoành em làm chức trợ lý bộ phận tiêu thụ, cho dù thư kí không có thời gian, xét về cương vị, tổng giám đốc Trâu cũng không nên mang em tới đây, cho nên hôm nay gặp lại có hơi bất ngờ."
Cố Hạ dừng chân, “Anh muốn hỏi em vì sao hôm nay lại tới đây sao?"
Quý Phi Dương không nói gì, ánh mắt tỏ vẻ nghi vấn.
Cố Hạ nhìn anh, khóe miệng khẽ giật giật, dùng giọng nói không nặng không nhẹ nói: “Bởi vì em thích anh, Triển thiếu nói lễ khai trương anh cũng sẽ đến cho nên em xin bọn họ mang em đến đây."
Quý Phi Dương giật mình, trên mặt Cố Hạ vẫn như trước giữ vẻ trấn định hào phóng, dường như không phải vừa mới thổ lộ, đơn giản chỉ đang kể lại một chuyện tốt mà thôi, ánh tà dương chiếu rọi trên khuôn mặt cô, hàng long mi còn vương bọt nước, cô cứ như vậy mà nhìn anh, không có chờ đợi, không có ngượng ngùng, cằm hơi cong lên. Sau nửa ngày, Quý Phi Dương nhẹ nhàng cười cười: “Cảm ơn em đã thích anh."
Anh dừng lại một chút: “Nhưng mà…"
“Em biết mà." Cố Hạ ngắt lời anh, trên mặt vẫn trấn định, “Thật ra cũng không quan trọng, Quý sư huynh, em không có ý gì khác, sau này cũng sẽ không quấn quýt lấy anh, chỉ là muốn nói với anh một tiếng, khi còn ở trường thì em đã thích anh rồi."
Cô nhìn anh cười cười, “Quý sư huynh, anh không cần để ý nhiều làm gì, trước kia trong trường có rất nhiều người thích anh, em chỉ là một trong số đó, em biết rõ những chênh lệch giữa chúng ta, em cũng tin tưởng còn có người thích hợp với em hơn anh đang đợi em, em chỉ là không muốn giữ mãi chuyện này trong lòng nên mới nói ra, hy vọng sau này chúng ta cũng vẫn là bạn."
Bên môi Quý Phi Dương mang theo một nụ cười nhẹ, thật lâu sau mới chậm rã mở miệng, “Cố Hạ, em rất đáng yêu. Anh vẫn luôn xem em là bạn."
Cố Hạ nở một nụ cười hào phóng, “Vậy là tốt rồi, không biết bữa tiệc tối nay anh còn có thể tiếp tục đi cùng em không?"
Quý Phi Dương nhún nhún vai, dùng giọng điệu trêu chọc nói: “Ở đây ngoại trừ quen biết ông chủ của em cũng không còn người bạn nào khác, tất nhiên đàn anh như anh đây phải đi cùng em rồi, bằng không nói không chừng em sẽ bị lãng quên trong một góc hẻo lánh nào đó."
Cố Hạ cười cười, nói ra được trong lòng vô cùng thoải mái, những áng mây hẹp dài phía tây đang bị nhuộm thành một màu đỏ thẫm, xa xa vẫn còn vọng lại tiếng nói cười, rơi vào tai giòn tan.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, Quý Phi Dương vừa đi vừa nhắc nhở: “Em ở Khải Hoành chỉ là một nhân viên bình thường, không cần phải gần gũi với ông chủ như vậy, làm tốt phận sự của mình là được rồi, Triển thiếu cùng tổng giám đốc Trâu, cái vòng luẩn quẩn của bọn họ chưa hẳn đã thích hợp với em, em vẫn nên cố gắng ít đi chung với bọn họ thì hơn."
“Ông chủ vui buồn thất thường, thật là khó hầu hạ." Cố Hạ cười nói, “Từ nay về sau không có việc gì em sẽ cố gắng cách xa bọn họ một chút."
Bọn họ vòng qua một khúc ngoặc, đi về hướng khác, không biết hồ nước sau tấm rèm bên cạnh còn có vài người.
Tác giả :
Đông Tẫn Hoan