Trộm Tim
Chương 4
Hoàn Nhan Nghê Quang vừa vào chính điện, liền phát hiện trong điện tất cả hoàng huynh hoàng đệ đều tụ tập, khó có khi tất cả bọn họ đến đông đủ. Nàng nhíu mày, đôi mắt đẹp híp lại, đáy lòng bất an càng sâu.
Đi lên trước, nàng hành lễ với nam tử oai hùng ngồi cao trên ngai vàng, nói: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Hoàn Nhan Liệt mỉm cười nói: "Nghê Quang, trẫm nghe thấy mấy ngày gần đây tâm tình con không được tốt phải không?"
Trong lòng Hoàn Nhan Nghê Quang kinh sợ, trên mặt lại không có chút biểu tình như cũ, lạnh lùng trả lời: "Tính nết nhi thần luôn luôn yên lặng, lạnh lùng, tâm tình tốt hay không tốt cũng không sao, phụ hoàng quá lo lắng."
Tại sao phụ hoàng lại hỏi như vậy? Có phải đã biết cái gì không? Mặc dù đã sớm biết phụ hoàng đặt không ít tai mắt bên cạnh nàng, nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thấy hoảng sợ.
Từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn có tình cảm phức tạp với phụ hoàng. Thật ra thì phụ hoàng đối xử với nàng không tệ, không chỉ từ nhỏ hết lòng dạy nàng, thậm chí còn đặc biệt giao trách nhiệm bảo vệ quốc bảo nặng nề cho nàng. Có điều, nàng hiểu rõ phụ hoàng không thương nàng... Không chỉ không thương nàng, cũng không yêu mẫu thân, lại càng không yêu những người khác.
Đã từng, nàng tưởng là ở trong lòng phụ hoàng, ngoài quyền lực địa vị ra thì không còn gì khác, nhận thức như vậy, đã khiến cho nàng thoáng mở rộng lòng hơn, không hề vì mẫu thân mà khổ sở quá mức nữa.
Nhưng đến năm đó tuổi lớn hơn một chút, nàng mới ngạc nhiên phát hiện, người phụ hoàng yêu, hơn nữa yêu rất sâu đậm, cũng chỉ yêu thủy chung có một người, đó là một nữ tử Long quốc đã mất tích nhiều năm, tung tích không rõ.
Cho đến lúc đó nàng mới hiểu được, phụ hoàng nhìn như vô tình thật ra thì cũng không vô tình, chỉ là tình yêu của phụ hoàng không có ở trên người những tần phi hầu hạ hắn nhiều năm qua, cũng không ở trên người đứa con gái cùng hắn huyết mạch tương liên này.
Tình yêu của phụ hoàng, chỉ vì nữ tử Long quốc đó mà tồn tại.
Khi hiểu biết rõ về mọi chuyện, nàng không nhịn được mà khó chịu, không chỉ là vì mẫu thân lưu luyến si mê phụ hoàng nhưng lại không được đáp lại, cũng vì nàng lúc trước ngu ngốc ngây thơ.
Ngu ngốc, ngây thơ, tuyệt không nên tồn tại ở trong hoàng thất Hoàn Nhan, từ ngày đó trở đi, nàng bắt đầu hiểu được cái gì gọi là bất đắc dĩ, mà khi mẫu thân cuối cùng bởi vì tan nát cõi lòng mà khốn khổ, mắc bệnh qua đời, nàng liền tự mình thề, cuộc đời này tuyệt sẽ không ngu dại như mẫu thân.
Hoàn Nhan Nghê Quang cười khẽ một tiếng, chua sót mà ảm đạm. Nàng vẫn có thể nhớ lại rõ ràng lúc đó mình đã liều mạng học võ đến cỡ nào, bởi vì khi phụ hoàng chỉ dẫn luyện tập võ nghệ, trong lúc vô tình đã từng nói một câu: "Nữ tử cường hãn tốt hơn…"
Khi đó vẻ mặt phụ hoàng vô cùng ôn hòa, trong giọng nói cũng mang theo tiếc nuối nào đó khó có thể hình dung được, đó là nét mặt ôn hoà duy nhất của phụ hoàng đối với nàng.
Về sau nàng mới hiểu được, người phụ hoàng nói chính là nữ tử Long quốc kia, mà ánh mắt dịu dàng của phụ hoàng lúc ấy, cho đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ kỹ…
Vậy mà cố gắng của nàng, lại trở nên hết sức buồn cười, tình thương của cha mà nàng khát khao, vốn là không có khả năng.
Ngay từ lúc mẫu thân qua đời, nàng đã không còn nửa phần lưu luyến với Hổ cung, không có rời đi, là bởi vì không biết nên đi nơi nào.
Hoàn Nhan Liệt nhìn Nghê Quang cúi thấp đầu, ánh mắt chớp động, cười như không cười nói: "Nói rất đúng, trẫm chính là nhìn trúng tính tình trầm lãnh của con, mới có thể giao trách nhiệm bảo vệ quốc bảo nặng nề cho con... con cũng đừng cô phụ kỳ vọng của trẫm."
Nàng ngẩn ra, sững sờ trước lời nói thâm ý của phụ hoàng. Không phải phụ hoàng đã biết quốc bảo bị trộm sao? Vì sao vẫn nói như vậy? Chẳng lẽ phụ hoàng cũng không có ý định công khai việc này, muốn bí mật trừng phạt nàng sao?
Nàng nhìn Hoàn Nhan Vân Lân, đúng lúc thấy hắn đưa mắt ra hiệu cho nàng, nghi vấn trong lòng tuy nặng nề, chỉ đành phải quay đầu nhìn phụ hoàng, đáp: " Nhi thần tuyệt không dám cô phụ phụ hoàng nhờ vả, xin phụ hoàng yên tâm."
Hoàn Nhan Liệt không mở miệng, Hoàn Nhan Lăng Đạo ở một bên cướp lời: "Vậy thì kỳ quái, tại sao nhi thần lại nghe thấy quốc bảo Thánh Huyết Bồ Đề đã sớm bị người đánh cắp? Nếu chuyện này là thật, đó không chỉ là hoàng muội Nghê Quang thất trách trong việc bảo hộ quốc bảo, ngay cả hoàng huynh Vân Lân nhận mệnh phụ hoàng giám sát việc nước cũng khó trốn tội, xin phụ hoàng minh xét."
Nét mặt Hoàn Nhan Nghê Quang không thay đổi, đáy mắt thoáng qua một tia tức giận.
Từ trước đến nay, Hoàn Nhan Lăng Đạo và Hoàn Nhan Vân Lân luôn không hòa hợp, hai người vì vị trí thái tử đã tranh đấu gay gắt mấy năm dài, hôm nay bị hắn bắt được cơ hội ngàn năm có một này liền chèn ép hai người, đương nhiên sẽ không nhẹ lời bỏ qua.
Hoàn Nhan Vân Lân lập tức phản bác: "Mời hoàng đệ Lăng Đạo đừng tin lầm lời bàn luận không thật của tiểu nhân, oan uổng người là chuyện nhỏ, ảnh hưởng tình hình dân tâm trong nước mới là chuyện lớn."
Hoàn Nhan Lăng Đạo đang muốn nói thêm gì nữa, lại bị Hoàn Nhan Liệt phất tay ngăn lại, hắn trầm giọng nói: "Lăng Đạo, trẫm không biết ngươi từ chỗ nào nghe thấy chuyện vô căn cứ như thế, nhưng hiện nay trẫm nói quốc bảo ở đây, quốc bảo chắc chắn ở đây, chẳng lẽ ngươi còn dám hoài nghi lời nói của trẫm sao?"
Hoàn Nhan Nghê Quang thờ ơ lạnh nhạt, thấy tình hình như vậy, trong nội tâm đã có cơ sở. Vừa đúng, như vậy sẽ không sợ liên lụy đến hoàng huynh rồi, nếu là chuyện như vậy làm dao động sự tín nhiệm mà phụ hoàng dành cho hoàng huynh, sao nàng có thể an lòng?!
Mặc dù Hoàn Nhan Lăng Đạo không cam lòng, nhưng cũng không dám nhiều lời, cúi đầu lên tiếng: "Là nhi thần nghi ngờ, nhi thần tuyệt không có dị tâm đối với phụ hoàng."
Ánh mắt Hoàn Nhan Liệt lạnh lẽo mà tàn khốc, đe doạ nói: "Biết rõ là tốt. Tất cả mọi người các ngươi nhớ cho kĩ, giờ phút này Thánh Huyết Bồ Đề vẫn được lưu giữ bình yên trong bảo khố, từ nay về sau nếu có người mở miệng nhắc tới việc quốc bảo bị trộm vô căn cứ, trẫm tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng tha thứ!"
Tâm tư mỗi người tuy khác nhau, lại bị uy thế của Hoàn Nhan Liệt áp bách nên không thể không cùng kêu lên đáp lại: "Dạ!"
Lúc này Hoàn Nhan Liệt mới nhếch môi cười. " Được, trẫm hôm nay tuyên các ngươi yết kiến, là muốn thông báo một chuyện lớn."
Nhìn nét mặt vui vẻ hiếm thấy kia, tâm trạng mọi người đều bất an, mỗi người đều có mục đích riêng của mình. Chỉ thấy Hoàn Nhan Liệt quay người sang bình phong phía bên cạnh, cười nói: "Ngươi hãy ra ngoài, để cho bọn họ nhìn ngươi một chút."
"Vâng" Một nam tử áo đen tuấn mỹ lên tiếng trả lời rồi chậm rãi đi ra, vẻ mặt hắn cợt nhã, môi hiện lên nụ cười châm biếm, sắc mặt lại có chút tái nhợt, giống như vừa bệnh nặng mới khỏi.
Tính tình Hoàn Nhan Lăng Đạo nóng nảy nhất, không nhịn được hỏi: "Phụ hoàng, người này là?"
Hoàn Nhan Liệt lạnh nhạt nói: "Hắn là Hoàn Nhan Phong Kỳ, là đại hoàng huynh các ngươi đã mất tích nhiều năm, trẫm đã phong hắn làm Bình Nam vương, hơn nữa còn dự định sắc lập hắn làm thái tử, sau này liền cùng hắn quản lí quốc sự. Phong Kỳ lưu lạc dân gian nhiều năm, không quen thuộc tình hình quốc sự lắm, các ngươi phải giúp hắn thật tốt."
Nghe lời nói này, sắc mặt mọi người không ai không thay đổi, mỗi người đưa mắt nhìn nhau, không dám tin các hoàng tử tranh giành thái tử vị này nhiều năm như vậy, lại do một người xa lạ, bất minh dễ dàng lấy được.
Hoàn Nhan Liệt cười nói: "Phong Kỳ, bọn họ chính là hoàng đệ, hoàng muội ngươi, có lúc rãnh rỗi thì nhiều cùng bọn họ hàn huyên một chút, đẩy mạnh tình cảm."
Hoàn Nhan Phong Kỳ mỉm cười: "Nhi thần hiểu."
Rốt cục Hoàn Nhan Lăng Đạo cũng không kiềm chế được tức giận trong lòng, bực tức nói: "Phụ hoàng, nhi thần có một chuyện không hiểu, muốn thỉnh giáo phụ hoàng."
Hoàn Nhan Liệt chau mày, "Nói thẳng đi."
Hoàn Nhan Lăng Đạo vội vàng xuất toàn bộ bất mãn trong lòng ra, " Hoàng huynh Phong Kỳ lưu lạc dân gian nhiều năm, không biết chút gì về chính sự, nếu tùy tiện trao thái tử vị như thế, nhi thần sợ hoàng huynh Phong Kỳ không chịu nổi, huống chi hoàng huynh Phong Kỳ một vốn một lời cũng không có nửa phần chiến công, chỉ e khó phục chúng."
Hoàn Nhan Nghê Quang khẽ cau mày, đôi mắt đẹp liếc về phía Hoàn Nhan Vân Lân ở một bên như có điều gì đang suy nghĩ, trong lòng cũng có chút nóng nảy.
Hoàn Nhan Liệt lạnh nhạt nói: "Ngươi có dị nghị với quyết định của trẫm sao?"
Ánh mắt hắn nghiêm túc, ánh mắt tàn lãnh khiến toàn thân mỗi người đều rùng mình và cảm nhận được luồng sát khí tàn khốc một cách rõ rệt.
Hoàn Nhan Lăng Đạo sợ đến nỗi té quỵ xuống đất, luôn miệng trả lời: "Nhi thần không dám, tất cả đều tùy ý phụ hoàng sắp xếp."
Mọi người câm như hến, không có người nào dám nhiều lời.
Thấy mọi người đã không có dị nghị, Hoàn Nhan Liệt hài lòng cười, “ Ngày mai trẫm lâm triều tuyên bố sắc lập Phong Kỳ làm thái tử, trừ Phong Kỳ, Vân Lân và Nghê Quang, tất cả những người còn lại đều lui ra đi."
Nghe vậy, trong lòng mọi người tuy có bất mãn, nhưng cũng đành phải dừng nói rời đi.
Nét mặt Hoàn Nhan Liệt vừa chuyển liền trầm giọng hỏi: "Nghê Quang, về chuyện Thánh Huyết Bồ Đề bị trộm, ngươi cần phải nên làm gì, biết không?"
"Dạ, nhi thần mặc cho phụ hoàng xử trí." Nàng thản nhiên ứng đối, cũng không giải thích lại càng không cầu xin tha thứ.
Hoàn Nhan Liệt đưa mắt nhìn nàng, vẻ mặt bí hiểm, sau đó nhếch môi cười nhạt nói: "Tính tình ngươi đứa nhỏ này bướng bỉnh, thế nào cũng không muốn yếu thế. Thôi, trước hết trẫm không truy cứu chuyện này, chỉ là, ngươi vẫn phải âm thầm đoạt Thánh Huyết Bồ Đề về, hiểu chưa?"
Trong lòng nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cung kính đồng ý: "Dạ, nhi thần nhất định cố gắng đoạt về."
"Trong các hoàng tử hoàng nữ của trẫm, hai người các ngươi có tài nhất, có các ngươi tương trợ cho Phong Kỳ, chính là như hổ thêm cánh, lợi ích tăng thêm không ít."
Hoàn Nhan Nghê Quang lén nhìn trộm sắc mặt Hoàn Nhan Vân Lân ủ dột ở một bên, trong lòng xúc động vô cùng.
Hoàng huynh vì nước vất vả nhiều năm, quay đầu lại lại là hai bàn tay trắng, thái tử vị liền bị người nửa đường đoạt đi như vậy, bảo hoàng huynh làm sao mà chịu nổi?!
Dường như Hoàn Nhan Vân Lân chú ý tới ánh mắt nàng lo lắng, khẽ mỉm cười với nàng, có chút thần bí, nhưng cũng chứa một tia giảo hoạt, sau hắn quay người sang phía Hoàn Nhan Liệt, cung kính lên tiếng: "Phụ hoàng có mệnh, nhi thần nhất định tuân theo, ngày sau chắc chắn sẽ tận tâm tận lực trợ giúp hoàng huynh Phong Kỳ."
"Nhi thần cũng thế." Tuy ngoài miệng Hoàn Nhan Nghê Quang nói như vậy, nhưng lại sinh ra cảm giác vô cùng bất an.
Mấy tháng qua, cuộc đời của nàng thay đổi lớn bởi sự xuất hiện liên tiếp của hai người, một người là Nhất Trận Phong, một người khác hoàn toàn xa lạ là Hoàn Nhan Phong Kỳ.
Sau này, cuộc đời của nàng sẽ lại thay đổi điều gì đây?
E rằng, khó khăn liên tiếp a!
~~~~~~~~~~~~Phân cách tuyến~~~~~~~~~~~~
Nơi tiếp giáp hai nước Long Hổ
Trong thôn nhỏ cằn cỗi, một gian nhà ngói đỏ tàn tạ biệt lập, vừa mới nhìn thì hết sức bình thường, nhưng người bên trong nhà lại không tầm thường. Bởi vì, người chủ nhà này chính là thiên hạ đệ nhất trộm danh xưng là quái đạo —— Nhất Trận Phong.
Giờ phút này, hắn đang lười biếng nằm ở trên giường, nhìn Tử Ngọc sai trong tay hắn trộm được mà than thở, giữa hai lông mày đều đầy ưu phiền.
Sau khi rời khỏi Hoa phủ, hắn vốn muốn thực hiện lời hứa với Hoàn Nhan Nghê Quang, thẳng hướng đi đến kinh thành Hựu Hổ quốc, nhưng đi được nửa đường, sau khi bình tĩnh liền suy nghĩ thật tốt, hắn đi tới nơi thôn nhỏ vắng vẻ này, tự mình vào không được lui cũng không được.
Rõ ràng nhớ muốn gặp lại tiểu mỹ nhân, nhưng lại không có cách nào đi tới, nghĩ rằng cứ như vậy không nhìn thấy nàng nữa, lại không bỏ được. Nguyên nhân rất đơn giản, cũng rất không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa còn thừa nhận vô cùng xấu hổ ——
Bởi vì, hắn sợ.
Mày rậm nhíu chặt, trên gương mặt tuấn tú lộ ra một tia cười khổ bất đắc dĩ.
Sao hắn có thể lại xuất hiện ở trước mặt nàng đây? Chính mình trộm quốc bảo nàng hết lòng giữ gìn, hại nàng không làm hết bổn phận bắt trộm! Mặc dù rất muốn thấy nàng, nhưng bây giờ thật không biết nên đối mặt với nàng thế nào, vừa nghĩ tới nàng sẽ hận mình, tim của hắn liền tràn đầy khó chịu không nói ra được.
Trải qua mấy ngày nay, hắn chưa từng nghe Hựu Hổ quốc truyền ra tin tức quốc bảo bị trộm, rất có khả năng là hoàng thất phong tỏa việc này, không để tin tức lộ ra ngoài, nàng… không có sao chứ?
Mà nàng… có nhớ hắn hay không? Lại có thể bởi vì hắn chậm chạp không xuất hiện mà tức giận không đây? Có lẽ, nàng chỉ muốn bắt hắn lại, đoạt lại Thánh Huyết Bồ Đề và Tử Ngọc sai.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của hắn chuyển thành chán nản, vô cùng buồn bã nhìn Tử Ngọc sai mà tự mình lẩm bẩm, "Nếu có thể, ta cũng muốn trả lại Thánh Huyết Bồ Đề cho nàng, nhưng mà tiểu Mặc nhi cần nó, cho nên, vẫn phải xin lỗi nàng rồi."
Nhất Trận Phong thu hồi tầm mắt, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, than thở nói: "Ông trời a ông trời, có thể chỉ điểm tìm một con đường sáng hay không? Nên đi nên ở lại, ngươi thật ra cho chút dấu hiệu chứ!"
Lời nói chưa dứt, lỗ tai hắn nhanh nhạy lập tức nghe ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân của nữ tử rất nhỏ, không rõ người tới có ý đồ gì, trước tránh một chút được rồi.
Nhất Trận Phong nhanh nhẹn từ trên giường bật lên, hai chân điểm nhẹ một chút, nhẹ nhàng nhảy lên xà ngang, ẩn giấu mình rất kín đáo.
Sau một lúc lâu, hai người nữ tử phong thái xinh đẹp khác nhau đẩy cửa vào. Người mặc hồng y như lửa, dung mạo ngày thường là tuyệt diễm vô song, một đôi mắt phượng linh động sáng rỡ, anh khí bừng bừng, nhưng giữa hai lông mày rồi lại ẩn giấu nồng đậm chua xót, dường như tâm sự đầy cõi lòng.
Một người còn lại mặc bạch sam, tướng mạo thanh nhã xinh đẹp, khí chất bên trong trầm tĩnh, mắt đẹp thanh lãnh như băng, nhìn ngó xung quanh, câu tâm hồn người.
Nhất Trận Phong cảm thấy ngoài ý muốn nhíu mày, môi mỏng nâng lên nở nụ cười suy nghĩ. Không ngờ căn phòng nhỏ cũ rách này của hắn lại có tuyệt thế giai nhân như thế tới thăm, thật đúng là hiếm thấy.
Hắn ngầm thở dài, ngay sau đó thu hồi tâm trạng phân tán bốn phía không nghĩ nhiều nữa, để tránh bỏ quên chuyện trước mắt. Hai tiểu mỹ nhân này có thể tìm tới cửa, đủ để thấy có chỗ không tầm thường, những hảo bằng hữu của hắn đối với hành tung của hắn đều khó mà nắm chắc, người tầm thường há có thể biết hắn đặt chân đến nơi nào.
Các nàng đến cuối cùng vì sao mà tới?
Nhất Trận Phong nghi vấn cũng không kéo dài quá lâu, nữ tử hồng sam trong khoảnh khắc liền thản nhiên tỏ rõ thân phận, ý đồ.
Nàng lấy một đóa hoa giấy nhiều màu sắc khác nhau đặt lên bàn, cất cao giọng nói: "Tại hạ Tả Hồng Anh, bằng hữu Hoa Xảo Ngữ, có chuyện xin Nhất Trận Phong tương trợ."
Nheo mắt lại, nhìn đóa hoa giấy cực kỳ quen mắt này lộ ra một chút cười nhạt không thể làm gì, hắn nhận ra nó, đó là tín vật tiểu Hoa đặc chế, ai, việc này hắn không thể không giúp rồi.
"Xích Hà quận chúa quả nhiên thần thông quảng đại, xem ra, tại hạ không giúp không được." Nhất Trận Phong lặng lẽ quay người mà xuống, dưới tình huống hai người không hay biết gì đã từ từ thong thả ngồi bên cạnh bàn, thuận tay cầm lên đóa hoa giấy thưởng thức.
Nghe thấy ba chữ Tả Hồng Anh, hắn lập tức liền nhớ tới thân phận của nàng.
Hắn từ chỗ tiểu Hoa nghe được không ít chuyện về nàng, Tả Hồng Anh này xuất thân quyền quý, là biểu tỷ đương kim Long hoàng Long Húc, được Long hoàng tin tưởng quá mức, phong làm Xích Hà Quận chúa. Nàng là một kỳ nữ tử hiếm thấy, không chỉ giỏi về buôn bán, mà ở trong võ lâm cũng rất có phân lượng.
Nếu hồng y nữ tử này là Tả Hồng Anh, vậy vị nữ tử bạch sam bên cạnh chắc là một trong hộ vệ tùy thân của nàng, y thuật tuyệt diệu còn có danh xưng "Bạch sam Thần Nông" hẳn là Tố Lăng rồi.
Nhất Trận Phong thản nhiên quan sát, rất tò mò đối với nét mặt trong trẻo lạnh lùng này của nàng.
Nhìn nàng như vậy, thế nhưng hắn lại không thể không nghĩ tới một dung nhan khác cũng lạnh lùng xinh đẹp, hai người một thanh nhã một diễm mị, khí chất lạnh nhạt hờ hững tuy tương tự, nhưng so với Tố Lăng nội liễm hơn, cặp mắt Hoàn Nhan Nghê Quang lạnh lùng thêm chút kiêu ngạo, cũng ít đi mấy phần chững chạc.
Chỉ là, cũng càng thêm phức tạp hơn, mãnh liệt hấp dẫn hắn, khiến hắn cũng không có cách nào quên lãng.
Nét mặt Tả Hồng Anh nghiêm chỉnh, trầm giọng nói: "Các hạ không hỏi trước là việc gì sao?"
Nhất Trận Phong cười nhạt, "Quận chúa không cần đa lễ, tại hạ đây là giang hồ lỗ mãng nhưng cũng có thể chấp nhận. Về phần việc quận chúa nhờ vả, tại hạ cũng có thể đoán được bảy phần, chỉ cần phải dùng tới, tại hạ tự nhiên làm hết sức."
Nhớ vài ngày trước đó, chuyện tình Tả Hồng Anh huyên náo cả nước đều biết rõ —— đầu tiên là nàng xuống Giang Nam thoái hôn, trở lại kinh thành cùng hộ vệ tùy thân Phong Minh định thành thân vào mấy ngày gần đây, về sau Phong Minh lại vô duyên vô cớ mất tích, có thể nói là ly kỳ phức tạp.
Hôm nay Tả Hồng Anh tìm tới cửa, nói chung là có chút liên quan đến nghề vốn có của hắn đêm lẻn vào thăm dò chuyện bí mật, dù sao gần đây không có việc gì, thay vì ở chỗ này cái gì cũng không làm được, chi bằng giúp tiểu mỹ nhân một chút, hoạt động gân cốt, sao lại không làm?!
Tả Hồng Anh thở phào nhẹ nhõm, "Đa tạ."
"Đi thôi!" Nhất Trận Phong cũng không nhiều lời, đứng dậy liền đi về phía cửa.
Tả Hồng Anh không nhịn được hỏi: "Hành lý của ngươi?"
"Thân không vật dư thừa, trong sạch." Nhất Trận Phong phất phất ống tay áo, dáng vẻ nhàn nhã tự tại.
Hắn thích trân bảo, không có hứng thú gì với ngân lượng, hơn nữa thích nhất là đào trộm tài bảo lúc cảm giác được kích thích, một khi trân bảo tới tay, sức hấp dẫn cũng tự nhiên biến mất.
Cho nên, hắn xưa nay trộm bảo vật cũng không giữ lại, người khác nói hắn quái gở, bản thân hắn cũng cảm thấy bình thường, người người yêu thích khác nhau, hắn đặc biệt thích cảm giác mạo hiểm trong quá trình trộm bảo vật.
Nhất Trận Phong tâm niệm vừa động, đột nhiên giác ngộ, phỏng đoán tâm trạng của mình đối với Hoàn Nhan Nghê Quang cũng là như vậy hay không? Nhưng sau đó lại suy nghĩ một chút, lại cũng không giống như vậy, thường ngày lúc đào trộm trân bảo hắn cũng chưa từng lui bước, nhưng lúc đối mặt với tiểu mỹ nhân bướng bỉnh, dưới xúc động mãnh liệt tương tự, hình như lại thêm chút gì đó xa lạ.
Vậy rốt cuộc là cái gì? Phải làm sao hắn mới có thể hiểu?
Đáp án… giống như rất rõ ràng, rồi lại hết sức mơ hồ…
Tả Hồng Anh ngẩn ra, thấy buồn cười. "Tốt! Ngươi bằng hữu này ta định rồi."
"Chúng ta đã là bằng hữu." Nhất Trận Phong thu hồi tinh thần, quay đầu nghịch ngợm nháy mắt với nàng mấy cái. Nữ tử này tính tình hào sảng, xác thực đáng giá kết giao.
Ba người đi ra ngoài phòng, không đợi Nhất Trận Phong hỏi nhiều, Tả Hồng Anh thản nhiên kể toàn bộ chuyện đã xảy ra.
Thì ra là Phong Minh hẳn là con của Hổ hoàng Hoàn Nhan Liệt, Hoàn Nhan Liệt vì muốn đoạt được tiền tài quyền thế của Tả gia, nhiều năm trước đưa Phong Minh mai danh ẩn tích vào Tả gia, cố tình Phong Minh và Tả Hồng Anh tình đầu ý hợp, nhiều lần trắc trở, cuối cùng hai người không để ý đến thân phận có khác mà bày tỏ nỗi lòng, cuối cùng, thậm chí Phong Minh nguyện vì Tả Hồng Anh mà tách rời hoàng thất Hoàn Nhan ở rể Tả gia.
Mà Hoàn Nhan Liệt cũng không nguyện vì vậy bỏ qua, trong lúc cãi vã, Phong Minh bất hạnh ngã xuống vực, tung tích không rõ, Tả Hồng Anh đau khổ tìm nhiều ngày lại tìm không ra hắn, sau này nghe nói Hựu Hổ quốc mới lập một thái tử Hoàn Nhan Phong Kỳ, tướng mạo tuổi tác giống Phong Minh như đúc, rất có khả năng chính là Phong Minh, vì vậy nàng không để ý tình thế hai nước hiểm ác, đích thân mạo hiểm chỉ vì xác định Hoàn Nhan Phong Kỳ có phải là người yêu Phong Minh đã mất tích nhiều ngày.
Ánh mắt Nhất Trận Phong chớp động, miễn cưỡng cười nói: "Rất thú vị."
Đâu chỉ có thú vị, quả thật là cực kỳ tốt, xem ra ông trời xác thực chỉ điểm một con đường sáng cho hắn —— hắn nhất định đi tới Hổ cung, nàng và hắn, nhất định dây dưa không rõ.
Trong lòng hèn yếu, sợ hãi thối lui, tình cảm tương tư dằn xuống sâu trong đáy lòng đã lâu ngay sau đó sôi trào cuồn cuộn, chiếm cứ cả trái tim, không còn nửa phần trống.
Hắn thật muốn thấy nàng, coi như nàng ghét hắn, hận hắn, vẫn là không cách nào ức chế được nhớ nhung của mình đối nàng, tình cảm sâu sắc mãnh liệt như vậy, chỉ vì nàng.
Không biết qua bao lâu, kinh thành Hổ quốc đã gần ngay trước mắt, Nhất Trận Phong điều khiển ngựa đi chầm chậm, gương mặt tuấn tú sáng sủa cười lên, giữa lông mày không tự chủ được tràn đầy nùng tình mật ý, nhịp tim cũng bắt đầu tăng nhanh, hưng phấn khó an.
Hắn rốt cuộc đã trở lại, trở lại cái nơi mà có nàng.
Lúc này, trước khi biết rõ tâm ý của mình, hắn tuyệt đối sẽ không rời đi!
~~~~~~~~~~~~~~~Phân cách tuyến~~~~~~~~~~~~~~~
Vào nửa đêm, Nhất Trận Phong và Tả Hồng Anh nhẹ nhàng linh hoạt lẻn vào Hổ cung.
Đến bên ngoài Đông cung, hai người âm thầm ẩn thân vào trong bóng cây dò xét tình huống.
Nhìn thị vệ đi qua đi lại, ánh mắt Nhất Trận Phong chớp động, môi mỏng vẽ ra một nụ cười tà xảo quyệt. Thật đúng là người đông thế mạnh, chỉ là, nhiều người lại cũng không thấy hữu dụng, lần trước không phải hắn đã chứng minh qua một lần rồi sao?
Nghĩ tới cùng Hoàn Nhan Nghê Quang quen biết, trái tim tựa như ngọt thêm đắng, hận không thể lập tức chạy như bay tới Di Thiên lâu của nàng, một lần gặp kia khiến hắn mong nhớ dung nhan xinh đẹp lãnh diễm ngày đêm.
Hắn thầm than nhẹ, đôi mắt đen mang theo chút không vừa lòng. Ai, chỉ tiếc, trước mắt hắn còn có chuyện quan trọng phải làm, trước giải quyết chuyện này, sau đó, chính là việc trọng tâm rồi.
Được, bắt đầu hành động! Vì tiểu mỹ nhân, hắn thế nhưng vô cùng bốc đồng ——
Nhất Trận Phong nháy mắt với Tả Hồng Anh, ý bảo nàng kế hoạch bắt đầu, sau đó thân hình chợt lóe, chạy cực nhanh thẳng hướng chính giữa Hổ cung.
Bộ pháp của hắn quỷ mị, thật như một trận gió đi đến vô tung, rõ ràng cùng những thị vệ kia lướt qua nhau, nhưng hành động mau lẹ lại linh hoạt, bọn thị vệ căn bản không nhận thấy được có người lướt qua bên cạnh mình, mãi đến lúc hắn nhảy thẳng lên trên nóc, vẫn không có một người phát hiện.
Bước chân Nhất Trận Phong đứng vững trên nóc cung, hít sâu một hơi, sau đó lên tiếng hô to: "Bắt trộm!"
Bọn thị vệ phía dưới nghe tiếng lập tức đến, thế nhưng hắn lại một chút cũng không để trong lòng, ngược lại ở trên cao hết sức phấn khởi vừa kêu vừa nhảy, cố ý gây sự chú ý của bọn hắn.
Ngay sau đó lúc thị vệ tập trung đông đảo, hắn mới lộ nét mặt cười đạt được như ý, không chút hoang mang xoay người nhảy xuống, xuyên qua ở trong cung, khéo léo lợi dụng tường cao, cây lớn bỏ rơi sự truy bắt, đồng thời lại trở về bên ngoài Đông cung, quả nhiên như hắn dự liệu, thị vệ bị dẫn đi không ít, canh phòng buông lỏng rất nhiều.
Nhất Trận Phong cẩn thận từng li từng tí lẻn vào Đông cung, một đôi mắt sắc bén nhìn xung quanh tìm kiếm vị trí Tả Hồng Anh.
Vào lúc này nàng đã theo kế hoạch lẻn vào Đông cung, quả thật, hắn ở trong bóng tối nhìn thấy Tả Hồng Anh, nàng đang chuyên chú nhìn thái tử bên trong tẩm cung, vẻ mặt tựa như vui mừng còn lo âu, thay đổi trong nháy mắt.
Nhất Trận Phong thoáng nhíu mày, vì nàng si tình cảm thấy có chút cảm động. Nàng thật rất thích Phong Minh, nếu không cũng sẽ không có nét mặt phức tạp như thế. Hắn nghĩ.
Sau đó, hắn lặng lẽ tiến đến gần sau lưng Tả Hồng Anh, mỉm cười không nói, bỗng chốc vỗ nhẹ vai nàng.
Nàng cả kinh, quay đầu lại nhìn đôi mắt hắn mang theo ý cười, nhỏ giọng oán trách: "Ngươi thiếu chút nữa hù chết ta!"
Nhất Trận Phong cũng không nhiều lời giải thích, sau khi xác định bên trong tẩm cung chỉ có Hoàn Nhan Phong Kỳ, nhẹ giọng nói: "Tốt lắm, thuốc Tố Lăng đưa cho ngươi đâu?"
Tả Hồng Anh lấy ra hai lọ mê hương. "Lăng tỷ nói chai màu xanh này là mê hương bình thường, dùng để đối phó thị vệ ngoài cửa; mà màu đỏ ‘ ma cân nhuyễn cốt hương ’ là dùng ở trên người Hoàn Nhan Phong Kỳ."
"Ta biết rồi."
Nhất Trận Phong nhận lấy mê hương, dùng chưởng lực đẩy mê hương trong bình xanh về phía đám thị vệ kia, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thị vệ mềm oặt ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Hiệu lực của mê hương nhanh, động tác của hắn lại nhanh hơn, lúc thị vệ chưa ngã xuống phát ra tiếng vang kinh động người bên trong thì người khác đã đứng ở bên ngoài tẩm cung, tương tự cũng dùng chưởng lực đẩy ma cân nhuyễn cốt hương vào trong cung. Mà khi bên trong tẩm cung truyền đến âm thanh người gục xuống thì hắn lại thần không biết quỷ không hay trở lại bên cạnh Tả Hồng Anh.
Tả Hồng Anh nhìn, thành tâm mở miệng: "Cám ơn."
Nhất Trận Phong phất tay một cái, vẫn là dáng vẻ tự đắc cười. "Mau vào đi thôi! Đến lúc thị vệ giao ca, ta sẽ lập tức nhắc nhở ngươi."
Nhanh nhanh nhanh, sớm giải quyết sớm có thời gian, nghĩ tới tiểu mỹ nhân cũng ở nơi đây, hai người cách nhau không xa, hắn gần như kềm chế không được xúc động trong lòng, chỉ muốn thấy nàng thật sớm.
Tả Hồng Anh gật đầu, lập tức nhanh chóng tiến vào nội cung, Nhất Trận Phong nhìn bóng lưng nàng kiên định, đáy mắt thoáng qua một chút suy nghĩ sâu xa.
Đây chính là tình yêu, vượt qua thân phận, biên giới, làm cho người ta quên mất tất cả, mặc kệ sống chết.
Hắn thầm tự hỏi, tình cảm của mình đối với Hoàn Nhan Nghê Quang, có thể mãnh liệt cuồng nhiệt như thế không? Hắn có thể vì Hoàn Nhan Nghê Quang làm như vậy sao? Mà Hoàn Nhan Nghê Quang có ý nghĩ gì đối với mình đây?
Hắn chán nản thở dài, cực kỳ phiền muộn. Không biết, hắn thật không biết…
Đi lên trước, nàng hành lễ với nam tử oai hùng ngồi cao trên ngai vàng, nói: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Hoàn Nhan Liệt mỉm cười nói: "Nghê Quang, trẫm nghe thấy mấy ngày gần đây tâm tình con không được tốt phải không?"
Trong lòng Hoàn Nhan Nghê Quang kinh sợ, trên mặt lại không có chút biểu tình như cũ, lạnh lùng trả lời: "Tính nết nhi thần luôn luôn yên lặng, lạnh lùng, tâm tình tốt hay không tốt cũng không sao, phụ hoàng quá lo lắng."
Tại sao phụ hoàng lại hỏi như vậy? Có phải đã biết cái gì không? Mặc dù đã sớm biết phụ hoàng đặt không ít tai mắt bên cạnh nàng, nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thấy hoảng sợ.
Từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn có tình cảm phức tạp với phụ hoàng. Thật ra thì phụ hoàng đối xử với nàng không tệ, không chỉ từ nhỏ hết lòng dạy nàng, thậm chí còn đặc biệt giao trách nhiệm bảo vệ quốc bảo nặng nề cho nàng. Có điều, nàng hiểu rõ phụ hoàng không thương nàng... Không chỉ không thương nàng, cũng không yêu mẫu thân, lại càng không yêu những người khác.
Đã từng, nàng tưởng là ở trong lòng phụ hoàng, ngoài quyền lực địa vị ra thì không còn gì khác, nhận thức như vậy, đã khiến cho nàng thoáng mở rộng lòng hơn, không hề vì mẫu thân mà khổ sở quá mức nữa.
Nhưng đến năm đó tuổi lớn hơn một chút, nàng mới ngạc nhiên phát hiện, người phụ hoàng yêu, hơn nữa yêu rất sâu đậm, cũng chỉ yêu thủy chung có một người, đó là một nữ tử Long quốc đã mất tích nhiều năm, tung tích không rõ.
Cho đến lúc đó nàng mới hiểu được, phụ hoàng nhìn như vô tình thật ra thì cũng không vô tình, chỉ là tình yêu của phụ hoàng không có ở trên người những tần phi hầu hạ hắn nhiều năm qua, cũng không ở trên người đứa con gái cùng hắn huyết mạch tương liên này.
Tình yêu của phụ hoàng, chỉ vì nữ tử Long quốc đó mà tồn tại.
Khi hiểu biết rõ về mọi chuyện, nàng không nhịn được mà khó chịu, không chỉ là vì mẫu thân lưu luyến si mê phụ hoàng nhưng lại không được đáp lại, cũng vì nàng lúc trước ngu ngốc ngây thơ.
Ngu ngốc, ngây thơ, tuyệt không nên tồn tại ở trong hoàng thất Hoàn Nhan, từ ngày đó trở đi, nàng bắt đầu hiểu được cái gì gọi là bất đắc dĩ, mà khi mẫu thân cuối cùng bởi vì tan nát cõi lòng mà khốn khổ, mắc bệnh qua đời, nàng liền tự mình thề, cuộc đời này tuyệt sẽ không ngu dại như mẫu thân.
Hoàn Nhan Nghê Quang cười khẽ một tiếng, chua sót mà ảm đạm. Nàng vẫn có thể nhớ lại rõ ràng lúc đó mình đã liều mạng học võ đến cỡ nào, bởi vì khi phụ hoàng chỉ dẫn luyện tập võ nghệ, trong lúc vô tình đã từng nói một câu: "Nữ tử cường hãn tốt hơn…"
Khi đó vẻ mặt phụ hoàng vô cùng ôn hòa, trong giọng nói cũng mang theo tiếc nuối nào đó khó có thể hình dung được, đó là nét mặt ôn hoà duy nhất của phụ hoàng đối với nàng.
Về sau nàng mới hiểu được, người phụ hoàng nói chính là nữ tử Long quốc kia, mà ánh mắt dịu dàng của phụ hoàng lúc ấy, cho đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ kỹ…
Vậy mà cố gắng của nàng, lại trở nên hết sức buồn cười, tình thương của cha mà nàng khát khao, vốn là không có khả năng.
Ngay từ lúc mẫu thân qua đời, nàng đã không còn nửa phần lưu luyến với Hổ cung, không có rời đi, là bởi vì không biết nên đi nơi nào.
Hoàn Nhan Liệt nhìn Nghê Quang cúi thấp đầu, ánh mắt chớp động, cười như không cười nói: "Nói rất đúng, trẫm chính là nhìn trúng tính tình trầm lãnh của con, mới có thể giao trách nhiệm bảo vệ quốc bảo nặng nề cho con... con cũng đừng cô phụ kỳ vọng của trẫm."
Nàng ngẩn ra, sững sờ trước lời nói thâm ý của phụ hoàng. Không phải phụ hoàng đã biết quốc bảo bị trộm sao? Vì sao vẫn nói như vậy? Chẳng lẽ phụ hoàng cũng không có ý định công khai việc này, muốn bí mật trừng phạt nàng sao?
Nàng nhìn Hoàn Nhan Vân Lân, đúng lúc thấy hắn đưa mắt ra hiệu cho nàng, nghi vấn trong lòng tuy nặng nề, chỉ đành phải quay đầu nhìn phụ hoàng, đáp: " Nhi thần tuyệt không dám cô phụ phụ hoàng nhờ vả, xin phụ hoàng yên tâm."
Hoàn Nhan Liệt không mở miệng, Hoàn Nhan Lăng Đạo ở một bên cướp lời: "Vậy thì kỳ quái, tại sao nhi thần lại nghe thấy quốc bảo Thánh Huyết Bồ Đề đã sớm bị người đánh cắp? Nếu chuyện này là thật, đó không chỉ là hoàng muội Nghê Quang thất trách trong việc bảo hộ quốc bảo, ngay cả hoàng huynh Vân Lân nhận mệnh phụ hoàng giám sát việc nước cũng khó trốn tội, xin phụ hoàng minh xét."
Nét mặt Hoàn Nhan Nghê Quang không thay đổi, đáy mắt thoáng qua một tia tức giận.
Từ trước đến nay, Hoàn Nhan Lăng Đạo và Hoàn Nhan Vân Lân luôn không hòa hợp, hai người vì vị trí thái tử đã tranh đấu gay gắt mấy năm dài, hôm nay bị hắn bắt được cơ hội ngàn năm có một này liền chèn ép hai người, đương nhiên sẽ không nhẹ lời bỏ qua.
Hoàn Nhan Vân Lân lập tức phản bác: "Mời hoàng đệ Lăng Đạo đừng tin lầm lời bàn luận không thật của tiểu nhân, oan uổng người là chuyện nhỏ, ảnh hưởng tình hình dân tâm trong nước mới là chuyện lớn."
Hoàn Nhan Lăng Đạo đang muốn nói thêm gì nữa, lại bị Hoàn Nhan Liệt phất tay ngăn lại, hắn trầm giọng nói: "Lăng Đạo, trẫm không biết ngươi từ chỗ nào nghe thấy chuyện vô căn cứ như thế, nhưng hiện nay trẫm nói quốc bảo ở đây, quốc bảo chắc chắn ở đây, chẳng lẽ ngươi còn dám hoài nghi lời nói của trẫm sao?"
Hoàn Nhan Nghê Quang thờ ơ lạnh nhạt, thấy tình hình như vậy, trong nội tâm đã có cơ sở. Vừa đúng, như vậy sẽ không sợ liên lụy đến hoàng huynh rồi, nếu là chuyện như vậy làm dao động sự tín nhiệm mà phụ hoàng dành cho hoàng huynh, sao nàng có thể an lòng?!
Mặc dù Hoàn Nhan Lăng Đạo không cam lòng, nhưng cũng không dám nhiều lời, cúi đầu lên tiếng: "Là nhi thần nghi ngờ, nhi thần tuyệt không có dị tâm đối với phụ hoàng."
Ánh mắt Hoàn Nhan Liệt lạnh lẽo mà tàn khốc, đe doạ nói: "Biết rõ là tốt. Tất cả mọi người các ngươi nhớ cho kĩ, giờ phút này Thánh Huyết Bồ Đề vẫn được lưu giữ bình yên trong bảo khố, từ nay về sau nếu có người mở miệng nhắc tới việc quốc bảo bị trộm vô căn cứ, trẫm tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng tha thứ!"
Tâm tư mỗi người tuy khác nhau, lại bị uy thế của Hoàn Nhan Liệt áp bách nên không thể không cùng kêu lên đáp lại: "Dạ!"
Lúc này Hoàn Nhan Liệt mới nhếch môi cười. " Được, trẫm hôm nay tuyên các ngươi yết kiến, là muốn thông báo một chuyện lớn."
Nhìn nét mặt vui vẻ hiếm thấy kia, tâm trạng mọi người đều bất an, mỗi người đều có mục đích riêng của mình. Chỉ thấy Hoàn Nhan Liệt quay người sang bình phong phía bên cạnh, cười nói: "Ngươi hãy ra ngoài, để cho bọn họ nhìn ngươi một chút."
"Vâng" Một nam tử áo đen tuấn mỹ lên tiếng trả lời rồi chậm rãi đi ra, vẻ mặt hắn cợt nhã, môi hiện lên nụ cười châm biếm, sắc mặt lại có chút tái nhợt, giống như vừa bệnh nặng mới khỏi.
Tính tình Hoàn Nhan Lăng Đạo nóng nảy nhất, không nhịn được hỏi: "Phụ hoàng, người này là?"
Hoàn Nhan Liệt lạnh nhạt nói: "Hắn là Hoàn Nhan Phong Kỳ, là đại hoàng huynh các ngươi đã mất tích nhiều năm, trẫm đã phong hắn làm Bình Nam vương, hơn nữa còn dự định sắc lập hắn làm thái tử, sau này liền cùng hắn quản lí quốc sự. Phong Kỳ lưu lạc dân gian nhiều năm, không quen thuộc tình hình quốc sự lắm, các ngươi phải giúp hắn thật tốt."
Nghe lời nói này, sắc mặt mọi người không ai không thay đổi, mỗi người đưa mắt nhìn nhau, không dám tin các hoàng tử tranh giành thái tử vị này nhiều năm như vậy, lại do một người xa lạ, bất minh dễ dàng lấy được.
Hoàn Nhan Liệt cười nói: "Phong Kỳ, bọn họ chính là hoàng đệ, hoàng muội ngươi, có lúc rãnh rỗi thì nhiều cùng bọn họ hàn huyên một chút, đẩy mạnh tình cảm."
Hoàn Nhan Phong Kỳ mỉm cười: "Nhi thần hiểu."
Rốt cục Hoàn Nhan Lăng Đạo cũng không kiềm chế được tức giận trong lòng, bực tức nói: "Phụ hoàng, nhi thần có một chuyện không hiểu, muốn thỉnh giáo phụ hoàng."
Hoàn Nhan Liệt chau mày, "Nói thẳng đi."
Hoàn Nhan Lăng Đạo vội vàng xuất toàn bộ bất mãn trong lòng ra, " Hoàng huynh Phong Kỳ lưu lạc dân gian nhiều năm, không biết chút gì về chính sự, nếu tùy tiện trao thái tử vị như thế, nhi thần sợ hoàng huynh Phong Kỳ không chịu nổi, huống chi hoàng huynh Phong Kỳ một vốn một lời cũng không có nửa phần chiến công, chỉ e khó phục chúng."
Hoàn Nhan Nghê Quang khẽ cau mày, đôi mắt đẹp liếc về phía Hoàn Nhan Vân Lân ở một bên như có điều gì đang suy nghĩ, trong lòng cũng có chút nóng nảy.
Hoàn Nhan Liệt lạnh nhạt nói: "Ngươi có dị nghị với quyết định của trẫm sao?"
Ánh mắt hắn nghiêm túc, ánh mắt tàn lãnh khiến toàn thân mỗi người đều rùng mình và cảm nhận được luồng sát khí tàn khốc một cách rõ rệt.
Hoàn Nhan Lăng Đạo sợ đến nỗi té quỵ xuống đất, luôn miệng trả lời: "Nhi thần không dám, tất cả đều tùy ý phụ hoàng sắp xếp."
Mọi người câm như hến, không có người nào dám nhiều lời.
Thấy mọi người đã không có dị nghị, Hoàn Nhan Liệt hài lòng cười, “ Ngày mai trẫm lâm triều tuyên bố sắc lập Phong Kỳ làm thái tử, trừ Phong Kỳ, Vân Lân và Nghê Quang, tất cả những người còn lại đều lui ra đi."
Nghe vậy, trong lòng mọi người tuy có bất mãn, nhưng cũng đành phải dừng nói rời đi.
Nét mặt Hoàn Nhan Liệt vừa chuyển liền trầm giọng hỏi: "Nghê Quang, về chuyện Thánh Huyết Bồ Đề bị trộm, ngươi cần phải nên làm gì, biết không?"
"Dạ, nhi thần mặc cho phụ hoàng xử trí." Nàng thản nhiên ứng đối, cũng không giải thích lại càng không cầu xin tha thứ.
Hoàn Nhan Liệt đưa mắt nhìn nàng, vẻ mặt bí hiểm, sau đó nhếch môi cười nhạt nói: "Tính tình ngươi đứa nhỏ này bướng bỉnh, thế nào cũng không muốn yếu thế. Thôi, trước hết trẫm không truy cứu chuyện này, chỉ là, ngươi vẫn phải âm thầm đoạt Thánh Huyết Bồ Đề về, hiểu chưa?"
Trong lòng nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cung kính đồng ý: "Dạ, nhi thần nhất định cố gắng đoạt về."
"Trong các hoàng tử hoàng nữ của trẫm, hai người các ngươi có tài nhất, có các ngươi tương trợ cho Phong Kỳ, chính là như hổ thêm cánh, lợi ích tăng thêm không ít."
Hoàn Nhan Nghê Quang lén nhìn trộm sắc mặt Hoàn Nhan Vân Lân ủ dột ở một bên, trong lòng xúc động vô cùng.
Hoàng huynh vì nước vất vả nhiều năm, quay đầu lại lại là hai bàn tay trắng, thái tử vị liền bị người nửa đường đoạt đi như vậy, bảo hoàng huynh làm sao mà chịu nổi?!
Dường như Hoàn Nhan Vân Lân chú ý tới ánh mắt nàng lo lắng, khẽ mỉm cười với nàng, có chút thần bí, nhưng cũng chứa một tia giảo hoạt, sau hắn quay người sang phía Hoàn Nhan Liệt, cung kính lên tiếng: "Phụ hoàng có mệnh, nhi thần nhất định tuân theo, ngày sau chắc chắn sẽ tận tâm tận lực trợ giúp hoàng huynh Phong Kỳ."
"Nhi thần cũng thế." Tuy ngoài miệng Hoàn Nhan Nghê Quang nói như vậy, nhưng lại sinh ra cảm giác vô cùng bất an.
Mấy tháng qua, cuộc đời của nàng thay đổi lớn bởi sự xuất hiện liên tiếp của hai người, một người là Nhất Trận Phong, một người khác hoàn toàn xa lạ là Hoàn Nhan Phong Kỳ.
Sau này, cuộc đời của nàng sẽ lại thay đổi điều gì đây?
E rằng, khó khăn liên tiếp a!
~~~~~~~~~~~~Phân cách tuyến~~~~~~~~~~~~
Nơi tiếp giáp hai nước Long Hổ
Trong thôn nhỏ cằn cỗi, một gian nhà ngói đỏ tàn tạ biệt lập, vừa mới nhìn thì hết sức bình thường, nhưng người bên trong nhà lại không tầm thường. Bởi vì, người chủ nhà này chính là thiên hạ đệ nhất trộm danh xưng là quái đạo —— Nhất Trận Phong.
Giờ phút này, hắn đang lười biếng nằm ở trên giường, nhìn Tử Ngọc sai trong tay hắn trộm được mà than thở, giữa hai lông mày đều đầy ưu phiền.
Sau khi rời khỏi Hoa phủ, hắn vốn muốn thực hiện lời hứa với Hoàn Nhan Nghê Quang, thẳng hướng đi đến kinh thành Hựu Hổ quốc, nhưng đi được nửa đường, sau khi bình tĩnh liền suy nghĩ thật tốt, hắn đi tới nơi thôn nhỏ vắng vẻ này, tự mình vào không được lui cũng không được.
Rõ ràng nhớ muốn gặp lại tiểu mỹ nhân, nhưng lại không có cách nào đi tới, nghĩ rằng cứ như vậy không nhìn thấy nàng nữa, lại không bỏ được. Nguyên nhân rất đơn giản, cũng rất không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa còn thừa nhận vô cùng xấu hổ ——
Bởi vì, hắn sợ.
Mày rậm nhíu chặt, trên gương mặt tuấn tú lộ ra một tia cười khổ bất đắc dĩ.
Sao hắn có thể lại xuất hiện ở trước mặt nàng đây? Chính mình trộm quốc bảo nàng hết lòng giữ gìn, hại nàng không làm hết bổn phận bắt trộm! Mặc dù rất muốn thấy nàng, nhưng bây giờ thật không biết nên đối mặt với nàng thế nào, vừa nghĩ tới nàng sẽ hận mình, tim của hắn liền tràn đầy khó chịu không nói ra được.
Trải qua mấy ngày nay, hắn chưa từng nghe Hựu Hổ quốc truyền ra tin tức quốc bảo bị trộm, rất có khả năng là hoàng thất phong tỏa việc này, không để tin tức lộ ra ngoài, nàng… không có sao chứ?
Mà nàng… có nhớ hắn hay không? Lại có thể bởi vì hắn chậm chạp không xuất hiện mà tức giận không đây? Có lẽ, nàng chỉ muốn bắt hắn lại, đoạt lại Thánh Huyết Bồ Đề và Tử Ngọc sai.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của hắn chuyển thành chán nản, vô cùng buồn bã nhìn Tử Ngọc sai mà tự mình lẩm bẩm, "Nếu có thể, ta cũng muốn trả lại Thánh Huyết Bồ Đề cho nàng, nhưng mà tiểu Mặc nhi cần nó, cho nên, vẫn phải xin lỗi nàng rồi."
Nhất Trận Phong thu hồi tầm mắt, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, than thở nói: "Ông trời a ông trời, có thể chỉ điểm tìm một con đường sáng hay không? Nên đi nên ở lại, ngươi thật ra cho chút dấu hiệu chứ!"
Lời nói chưa dứt, lỗ tai hắn nhanh nhạy lập tức nghe ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân của nữ tử rất nhỏ, không rõ người tới có ý đồ gì, trước tránh một chút được rồi.
Nhất Trận Phong nhanh nhẹn từ trên giường bật lên, hai chân điểm nhẹ một chút, nhẹ nhàng nhảy lên xà ngang, ẩn giấu mình rất kín đáo.
Sau một lúc lâu, hai người nữ tử phong thái xinh đẹp khác nhau đẩy cửa vào. Người mặc hồng y như lửa, dung mạo ngày thường là tuyệt diễm vô song, một đôi mắt phượng linh động sáng rỡ, anh khí bừng bừng, nhưng giữa hai lông mày rồi lại ẩn giấu nồng đậm chua xót, dường như tâm sự đầy cõi lòng.
Một người còn lại mặc bạch sam, tướng mạo thanh nhã xinh đẹp, khí chất bên trong trầm tĩnh, mắt đẹp thanh lãnh như băng, nhìn ngó xung quanh, câu tâm hồn người.
Nhất Trận Phong cảm thấy ngoài ý muốn nhíu mày, môi mỏng nâng lên nở nụ cười suy nghĩ. Không ngờ căn phòng nhỏ cũ rách này của hắn lại có tuyệt thế giai nhân như thế tới thăm, thật đúng là hiếm thấy.
Hắn ngầm thở dài, ngay sau đó thu hồi tâm trạng phân tán bốn phía không nghĩ nhiều nữa, để tránh bỏ quên chuyện trước mắt. Hai tiểu mỹ nhân này có thể tìm tới cửa, đủ để thấy có chỗ không tầm thường, những hảo bằng hữu của hắn đối với hành tung của hắn đều khó mà nắm chắc, người tầm thường há có thể biết hắn đặt chân đến nơi nào.
Các nàng đến cuối cùng vì sao mà tới?
Nhất Trận Phong nghi vấn cũng không kéo dài quá lâu, nữ tử hồng sam trong khoảnh khắc liền thản nhiên tỏ rõ thân phận, ý đồ.
Nàng lấy một đóa hoa giấy nhiều màu sắc khác nhau đặt lên bàn, cất cao giọng nói: "Tại hạ Tả Hồng Anh, bằng hữu Hoa Xảo Ngữ, có chuyện xin Nhất Trận Phong tương trợ."
Nheo mắt lại, nhìn đóa hoa giấy cực kỳ quen mắt này lộ ra một chút cười nhạt không thể làm gì, hắn nhận ra nó, đó là tín vật tiểu Hoa đặc chế, ai, việc này hắn không thể không giúp rồi.
"Xích Hà quận chúa quả nhiên thần thông quảng đại, xem ra, tại hạ không giúp không được." Nhất Trận Phong lặng lẽ quay người mà xuống, dưới tình huống hai người không hay biết gì đã từ từ thong thả ngồi bên cạnh bàn, thuận tay cầm lên đóa hoa giấy thưởng thức.
Nghe thấy ba chữ Tả Hồng Anh, hắn lập tức liền nhớ tới thân phận của nàng.
Hắn từ chỗ tiểu Hoa nghe được không ít chuyện về nàng, Tả Hồng Anh này xuất thân quyền quý, là biểu tỷ đương kim Long hoàng Long Húc, được Long hoàng tin tưởng quá mức, phong làm Xích Hà Quận chúa. Nàng là một kỳ nữ tử hiếm thấy, không chỉ giỏi về buôn bán, mà ở trong võ lâm cũng rất có phân lượng.
Nếu hồng y nữ tử này là Tả Hồng Anh, vậy vị nữ tử bạch sam bên cạnh chắc là một trong hộ vệ tùy thân của nàng, y thuật tuyệt diệu còn có danh xưng "Bạch sam Thần Nông" hẳn là Tố Lăng rồi.
Nhất Trận Phong thản nhiên quan sát, rất tò mò đối với nét mặt trong trẻo lạnh lùng này của nàng.
Nhìn nàng như vậy, thế nhưng hắn lại không thể không nghĩ tới một dung nhan khác cũng lạnh lùng xinh đẹp, hai người một thanh nhã một diễm mị, khí chất lạnh nhạt hờ hững tuy tương tự, nhưng so với Tố Lăng nội liễm hơn, cặp mắt Hoàn Nhan Nghê Quang lạnh lùng thêm chút kiêu ngạo, cũng ít đi mấy phần chững chạc.
Chỉ là, cũng càng thêm phức tạp hơn, mãnh liệt hấp dẫn hắn, khiến hắn cũng không có cách nào quên lãng.
Nét mặt Tả Hồng Anh nghiêm chỉnh, trầm giọng nói: "Các hạ không hỏi trước là việc gì sao?"
Nhất Trận Phong cười nhạt, "Quận chúa không cần đa lễ, tại hạ đây là giang hồ lỗ mãng nhưng cũng có thể chấp nhận. Về phần việc quận chúa nhờ vả, tại hạ cũng có thể đoán được bảy phần, chỉ cần phải dùng tới, tại hạ tự nhiên làm hết sức."
Nhớ vài ngày trước đó, chuyện tình Tả Hồng Anh huyên náo cả nước đều biết rõ —— đầu tiên là nàng xuống Giang Nam thoái hôn, trở lại kinh thành cùng hộ vệ tùy thân Phong Minh định thành thân vào mấy ngày gần đây, về sau Phong Minh lại vô duyên vô cớ mất tích, có thể nói là ly kỳ phức tạp.
Hôm nay Tả Hồng Anh tìm tới cửa, nói chung là có chút liên quan đến nghề vốn có của hắn đêm lẻn vào thăm dò chuyện bí mật, dù sao gần đây không có việc gì, thay vì ở chỗ này cái gì cũng không làm được, chi bằng giúp tiểu mỹ nhân một chút, hoạt động gân cốt, sao lại không làm?!
Tả Hồng Anh thở phào nhẹ nhõm, "Đa tạ."
"Đi thôi!" Nhất Trận Phong cũng không nhiều lời, đứng dậy liền đi về phía cửa.
Tả Hồng Anh không nhịn được hỏi: "Hành lý của ngươi?"
"Thân không vật dư thừa, trong sạch." Nhất Trận Phong phất phất ống tay áo, dáng vẻ nhàn nhã tự tại.
Hắn thích trân bảo, không có hứng thú gì với ngân lượng, hơn nữa thích nhất là đào trộm tài bảo lúc cảm giác được kích thích, một khi trân bảo tới tay, sức hấp dẫn cũng tự nhiên biến mất.
Cho nên, hắn xưa nay trộm bảo vật cũng không giữ lại, người khác nói hắn quái gở, bản thân hắn cũng cảm thấy bình thường, người người yêu thích khác nhau, hắn đặc biệt thích cảm giác mạo hiểm trong quá trình trộm bảo vật.
Nhất Trận Phong tâm niệm vừa động, đột nhiên giác ngộ, phỏng đoán tâm trạng của mình đối với Hoàn Nhan Nghê Quang cũng là như vậy hay không? Nhưng sau đó lại suy nghĩ một chút, lại cũng không giống như vậy, thường ngày lúc đào trộm trân bảo hắn cũng chưa từng lui bước, nhưng lúc đối mặt với tiểu mỹ nhân bướng bỉnh, dưới xúc động mãnh liệt tương tự, hình như lại thêm chút gì đó xa lạ.
Vậy rốt cuộc là cái gì? Phải làm sao hắn mới có thể hiểu?
Đáp án… giống như rất rõ ràng, rồi lại hết sức mơ hồ…
Tả Hồng Anh ngẩn ra, thấy buồn cười. "Tốt! Ngươi bằng hữu này ta định rồi."
"Chúng ta đã là bằng hữu." Nhất Trận Phong thu hồi tinh thần, quay đầu nghịch ngợm nháy mắt với nàng mấy cái. Nữ tử này tính tình hào sảng, xác thực đáng giá kết giao.
Ba người đi ra ngoài phòng, không đợi Nhất Trận Phong hỏi nhiều, Tả Hồng Anh thản nhiên kể toàn bộ chuyện đã xảy ra.
Thì ra là Phong Minh hẳn là con của Hổ hoàng Hoàn Nhan Liệt, Hoàn Nhan Liệt vì muốn đoạt được tiền tài quyền thế của Tả gia, nhiều năm trước đưa Phong Minh mai danh ẩn tích vào Tả gia, cố tình Phong Minh và Tả Hồng Anh tình đầu ý hợp, nhiều lần trắc trở, cuối cùng hai người không để ý đến thân phận có khác mà bày tỏ nỗi lòng, cuối cùng, thậm chí Phong Minh nguyện vì Tả Hồng Anh mà tách rời hoàng thất Hoàn Nhan ở rể Tả gia.
Mà Hoàn Nhan Liệt cũng không nguyện vì vậy bỏ qua, trong lúc cãi vã, Phong Minh bất hạnh ngã xuống vực, tung tích không rõ, Tả Hồng Anh đau khổ tìm nhiều ngày lại tìm không ra hắn, sau này nghe nói Hựu Hổ quốc mới lập một thái tử Hoàn Nhan Phong Kỳ, tướng mạo tuổi tác giống Phong Minh như đúc, rất có khả năng chính là Phong Minh, vì vậy nàng không để ý tình thế hai nước hiểm ác, đích thân mạo hiểm chỉ vì xác định Hoàn Nhan Phong Kỳ có phải là người yêu Phong Minh đã mất tích nhiều ngày.
Ánh mắt Nhất Trận Phong chớp động, miễn cưỡng cười nói: "Rất thú vị."
Đâu chỉ có thú vị, quả thật là cực kỳ tốt, xem ra ông trời xác thực chỉ điểm một con đường sáng cho hắn —— hắn nhất định đi tới Hổ cung, nàng và hắn, nhất định dây dưa không rõ.
Trong lòng hèn yếu, sợ hãi thối lui, tình cảm tương tư dằn xuống sâu trong đáy lòng đã lâu ngay sau đó sôi trào cuồn cuộn, chiếm cứ cả trái tim, không còn nửa phần trống.
Hắn thật muốn thấy nàng, coi như nàng ghét hắn, hận hắn, vẫn là không cách nào ức chế được nhớ nhung của mình đối nàng, tình cảm sâu sắc mãnh liệt như vậy, chỉ vì nàng.
Không biết qua bao lâu, kinh thành Hổ quốc đã gần ngay trước mắt, Nhất Trận Phong điều khiển ngựa đi chầm chậm, gương mặt tuấn tú sáng sủa cười lên, giữa lông mày không tự chủ được tràn đầy nùng tình mật ý, nhịp tim cũng bắt đầu tăng nhanh, hưng phấn khó an.
Hắn rốt cuộc đã trở lại, trở lại cái nơi mà có nàng.
Lúc này, trước khi biết rõ tâm ý của mình, hắn tuyệt đối sẽ không rời đi!
~~~~~~~~~~~~~~~Phân cách tuyến~~~~~~~~~~~~~~~
Vào nửa đêm, Nhất Trận Phong và Tả Hồng Anh nhẹ nhàng linh hoạt lẻn vào Hổ cung.
Đến bên ngoài Đông cung, hai người âm thầm ẩn thân vào trong bóng cây dò xét tình huống.
Nhìn thị vệ đi qua đi lại, ánh mắt Nhất Trận Phong chớp động, môi mỏng vẽ ra một nụ cười tà xảo quyệt. Thật đúng là người đông thế mạnh, chỉ là, nhiều người lại cũng không thấy hữu dụng, lần trước không phải hắn đã chứng minh qua một lần rồi sao?
Nghĩ tới cùng Hoàn Nhan Nghê Quang quen biết, trái tim tựa như ngọt thêm đắng, hận không thể lập tức chạy như bay tới Di Thiên lâu của nàng, một lần gặp kia khiến hắn mong nhớ dung nhan xinh đẹp lãnh diễm ngày đêm.
Hắn thầm than nhẹ, đôi mắt đen mang theo chút không vừa lòng. Ai, chỉ tiếc, trước mắt hắn còn có chuyện quan trọng phải làm, trước giải quyết chuyện này, sau đó, chính là việc trọng tâm rồi.
Được, bắt đầu hành động! Vì tiểu mỹ nhân, hắn thế nhưng vô cùng bốc đồng ——
Nhất Trận Phong nháy mắt với Tả Hồng Anh, ý bảo nàng kế hoạch bắt đầu, sau đó thân hình chợt lóe, chạy cực nhanh thẳng hướng chính giữa Hổ cung.
Bộ pháp của hắn quỷ mị, thật như một trận gió đi đến vô tung, rõ ràng cùng những thị vệ kia lướt qua nhau, nhưng hành động mau lẹ lại linh hoạt, bọn thị vệ căn bản không nhận thấy được có người lướt qua bên cạnh mình, mãi đến lúc hắn nhảy thẳng lên trên nóc, vẫn không có một người phát hiện.
Bước chân Nhất Trận Phong đứng vững trên nóc cung, hít sâu một hơi, sau đó lên tiếng hô to: "Bắt trộm!"
Bọn thị vệ phía dưới nghe tiếng lập tức đến, thế nhưng hắn lại một chút cũng không để trong lòng, ngược lại ở trên cao hết sức phấn khởi vừa kêu vừa nhảy, cố ý gây sự chú ý của bọn hắn.
Ngay sau đó lúc thị vệ tập trung đông đảo, hắn mới lộ nét mặt cười đạt được như ý, không chút hoang mang xoay người nhảy xuống, xuyên qua ở trong cung, khéo léo lợi dụng tường cao, cây lớn bỏ rơi sự truy bắt, đồng thời lại trở về bên ngoài Đông cung, quả nhiên như hắn dự liệu, thị vệ bị dẫn đi không ít, canh phòng buông lỏng rất nhiều.
Nhất Trận Phong cẩn thận từng li từng tí lẻn vào Đông cung, một đôi mắt sắc bén nhìn xung quanh tìm kiếm vị trí Tả Hồng Anh.
Vào lúc này nàng đã theo kế hoạch lẻn vào Đông cung, quả thật, hắn ở trong bóng tối nhìn thấy Tả Hồng Anh, nàng đang chuyên chú nhìn thái tử bên trong tẩm cung, vẻ mặt tựa như vui mừng còn lo âu, thay đổi trong nháy mắt.
Nhất Trận Phong thoáng nhíu mày, vì nàng si tình cảm thấy có chút cảm động. Nàng thật rất thích Phong Minh, nếu không cũng sẽ không có nét mặt phức tạp như thế. Hắn nghĩ.
Sau đó, hắn lặng lẽ tiến đến gần sau lưng Tả Hồng Anh, mỉm cười không nói, bỗng chốc vỗ nhẹ vai nàng.
Nàng cả kinh, quay đầu lại nhìn đôi mắt hắn mang theo ý cười, nhỏ giọng oán trách: "Ngươi thiếu chút nữa hù chết ta!"
Nhất Trận Phong cũng không nhiều lời giải thích, sau khi xác định bên trong tẩm cung chỉ có Hoàn Nhan Phong Kỳ, nhẹ giọng nói: "Tốt lắm, thuốc Tố Lăng đưa cho ngươi đâu?"
Tả Hồng Anh lấy ra hai lọ mê hương. "Lăng tỷ nói chai màu xanh này là mê hương bình thường, dùng để đối phó thị vệ ngoài cửa; mà màu đỏ ‘ ma cân nhuyễn cốt hương ’ là dùng ở trên người Hoàn Nhan Phong Kỳ."
"Ta biết rồi."
Nhất Trận Phong nhận lấy mê hương, dùng chưởng lực đẩy mê hương trong bình xanh về phía đám thị vệ kia, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thị vệ mềm oặt ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Hiệu lực của mê hương nhanh, động tác của hắn lại nhanh hơn, lúc thị vệ chưa ngã xuống phát ra tiếng vang kinh động người bên trong thì người khác đã đứng ở bên ngoài tẩm cung, tương tự cũng dùng chưởng lực đẩy ma cân nhuyễn cốt hương vào trong cung. Mà khi bên trong tẩm cung truyền đến âm thanh người gục xuống thì hắn lại thần không biết quỷ không hay trở lại bên cạnh Tả Hồng Anh.
Tả Hồng Anh nhìn, thành tâm mở miệng: "Cám ơn."
Nhất Trận Phong phất tay một cái, vẫn là dáng vẻ tự đắc cười. "Mau vào đi thôi! Đến lúc thị vệ giao ca, ta sẽ lập tức nhắc nhở ngươi."
Nhanh nhanh nhanh, sớm giải quyết sớm có thời gian, nghĩ tới tiểu mỹ nhân cũng ở nơi đây, hai người cách nhau không xa, hắn gần như kềm chế không được xúc động trong lòng, chỉ muốn thấy nàng thật sớm.
Tả Hồng Anh gật đầu, lập tức nhanh chóng tiến vào nội cung, Nhất Trận Phong nhìn bóng lưng nàng kiên định, đáy mắt thoáng qua một chút suy nghĩ sâu xa.
Đây chính là tình yêu, vượt qua thân phận, biên giới, làm cho người ta quên mất tất cả, mặc kệ sống chết.
Hắn thầm tự hỏi, tình cảm của mình đối với Hoàn Nhan Nghê Quang, có thể mãnh liệt cuồng nhiệt như thế không? Hắn có thể vì Hoàn Nhan Nghê Quang làm như vậy sao? Mà Hoàn Nhan Nghê Quang có ý nghĩ gì đối với mình đây?
Hắn chán nản thở dài, cực kỳ phiền muộn. Không biết, hắn thật không biết…
Tác giả :
Hải Lục