Trộm Sói
Chương 26
Một gã nha sai, vội vội, vàng vàng chạy đến Hạng phủ lý, thần sắc kích động, dường như trời sụp, một đường từ trước viện chạy vào phía sau viện, ngoài miệng không ngừng hô."Không xong ! Không xong ! Đại nhân không xong !"
Hạng Thiếu Hoài đang ở trong thư phòng đọc sách sử, đối với tiếng hô to từ xa đến gần vẫn bất động như núi, vẻ mặt bình tĩnh, không thấy một tia lay động, cho đến khi gã nha sai thở hổn hển chạy vào trong cửa, quỳ trên mặt đất.
"Đại nhân, không tốt, trộm, trộm, trộm, trộm, trộm,.." trộm nửa ngày, còn trộm không ra làm sao.
"Có chuyện gì từ từ nói, từng chữ, từng chữ một". So với người bị sợ hãi, hoảng hốt, Hạng Thiếu Hoài trước sau vẫn vững vàng, ngay cả mày cũng chưa nhíu chút nào.
Gã nha sai thật vất vả thở ra, đem câu nói không hoàn chỉnh lớn tiếng nói ra.
"Trộm Sói đánh tới rồi!"
"A?" Hạng Thiếu Hoài chẳng những không lộ vẻ kinh ngạc, còn nâng ly trà trên bàn uống một ngụm, dường như rất nhàn nhã, thoải mái, tin tức gã nha sai báo cáo cho hắn là việc nhỏ bình thường, không đáng ngạc nhiên.
"Đại nhân ………" Gã nha sai muốn khóc lên, hết lần này đến lần khác, đại nhân vẻ mặt không lo lắng nhưng hắn vội muốn chết.
Hạng Thiếu Hoài khép lại cuốn sách, đứng lên."Hừ, bất quá chỉ là con sói bị gặp đưòng cùng cắn bậy thôi, chờ bản quan đi nhìn xem hắn có bao nhiêu năng lực". Hạng Thiếu Hoài vén áo bước ra cửa, hai tay chấp sau lưng, bước đi vững vàng, không chút hoang mang đi đến phía trước viện.
Phía trước, trên quảng trường, hộ vệ và đám quan sai xông tới bao vây xung quanh Trộm Sói, lúc này Vinh Ứng đại nhân đang đánh nhau với Trộm Sói, hai người hừng hực khí thế, ngang tài ngang sức, đao kiếm khua vang, xa xa truyền tới tai Hạng Thiếu Hoài.
Thấy đại nhân đến, trên mặt Ôn sư gia nở nụ cười, chắp tay vái chào."Đại nhân".
Con ngươi lạnh lùng liếc nhìn Ôn sư gia đang hé ra khuôn mặt tươi cười nghênh đón, Trộm Sói đánh vào phủ, sư gia đã sớm nhắc nhở qua, Hạng Thiếu Hoài tuy rằng không cam lòng nhưng không thể không bội phục liệu sự như thần của hắn.
Hắn nhìn bóng người phía trước đánh nhau kịch liệt, môi mỏng nhếch lên một tiếng hừ lạnh. "Tên này to gan, lớn mật, thật sự dám đánh vào phủ".
Ôn sư gia cười nói: "Không cần gấp, không cần gấp, theo ngu kiến của hạ quan, tên Trộm sói này tuy rằng hung hăng, nhưng còn chưa tới mức nổi điên, đại nhân yên tâm".
"Mang đao đánh vào phủ đệ bản quan, là tội chém đầu, ngay cả mệnh đều không cần, còn không tính nổi điên?"
"Mục đích của Trộm Sói, chỉ là muốn gặp đại nhân, theo hạ quan phán đoán, hiện tại đúng là thời cơ tốt để đại nhân đàm phán cùng hắn".
Hạng Thiếu Hoài ánh mắt lạnh lùng nhìn sư gia rồi chuyển ra phía trước, trầm ngâm trong chốc lát, liền lớn tiếng ra lệnh. "Vinh Ứng, dừng tay!"
Vinh Ứng vốn cùng Trộm Sói đang đánh nhau kịch, vừa nghe đại nhân ra lệnh, lập tức thu kiếm nhảy ra xa, trở về bên người đại nhân, mà các quan binh, hộ viện khác thì tạo thành bức tường người vây quanh che chắn trước mặt đại nhân, phòng ngừa Trộm Sói đánh bất ngờ.
Trộm Sói cả người đằng đằng sát khí, tay nắm chặt đại đao, gân xanh nổi lên, con ngươi âm độc hung hăng trừng mắt nhìn Hạng Thiếu Hoài, ánh mắt kia thật là muốn giết hắn.
Hạng Thiếu Hoài hừ lạnh. "Ngươi cầm đại đao, tự tiện xông vào phủ đệ của ta, muốn tạo phản sao?"
"Nàng ở nơi nào?"
"Không tên, không họ , bản quan sao biết ngươi hỏi ai?"
"Họ Hạng kia, bớt giả bộ hồ đồ đi, mau giao ra Tử nhi đây!"
Trộm Sói trong lòng không thể không lo lắng, ngày ấy sau khi rời khỏi Nguyệt Hoa phường, hắn muốn tìm Tử nhi giải thích rõ ràng nhưng Tử nhi cũng không trở lại, họ Hạng lừa hắn, nói Tử nhi đi kinh thành một chuyến, hắn lên kinh tìm nửa tháng, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Tử nhi, lúc này mới phát hiện là kế điệu hổ ly sơn, vì thế hắn gấp rút trở về, khởi binh tới cửa hỏi tội, lúc này, vừa đi vừa về là cả một tháng, làm cho hắn tức chết không thôi.
"Ngươi có ý đồ ám sát bản quan, đã phạm vào tôi chém đầu, lại còn dám dõng dạc cùng bản quan đưa ra điều kiện, ngươi dựa vào cái gì?"
"Chúng ta nói trắng ra, bất quá ngươi muốn Trộm Sói ta nghe theo lệnh của ngươi, làm việc cho ngươi". Đại đao trên tay Trộm Sói ném xuống đất, từ vạt áo lấy ra một phong thơ, hắn lớn tiếng nói: "Ta dùng thứ này trao đổi Tử nhi với ngươi".
Tuần phủ đại nhân cau mày suy nghĩ."Vậy là cái gì?"
"Ta tin đại nhân đối với phong thư này rất có hứng thú, Hoắc Thất người này, đại nhân hẳn là nghe qua đi?"
Nghe tới tên của Hoắc Thất, trong con ngươi Hạng Thiếu Hoài thoáng chốc như bó đuốc bùng cháy. Hoắc Thất là tên buôn muối lậu lớn nhất vùng duyên hải ở Giang Nam, hắn cảm thấy thất kinh, không ngờ Trộm Sói biết Hoắc Thất này.
Trộm Sói vừa nhìn thấy vẻ mặt hắn, liền biết đặt cược đã thắng, khóe môi cong lên, có một chút tà khí.
Tuần phủ đại nhân nhìn một tên thủ hạ ý bảo, một gã quan sai tiến lên, tiếp nhận phong thư trong tay Trộm Sói, sau đó giao cho Vinh Ứng, Vinh Ứng lại cung kính trình cho đại nhân. Hạng Thiếu Hoài mở lá thư, sau khi nhìn đến nội dung lá thư, từ trước đến nay gương mặt trầm lãnh rất khó phát hiện được thần sắc kinh ngạc, nhưng lại lần nữa trừng mắt nhìn Trộm Sói.
"Ngươi có manh mối?"
"Ta không chỉ có manh mối, còn có bằng chứng vững chắc, hắn buôn lậu như thế nào, đi đường bộ thế nào, cấu kết với ai, ta đều tra ra rất rõ ràng".
Vì điều tra chuyện của Hoắc Thất, hắn đã phải âm thầm bố cục từ lâu, bởi vì buôn lậu muối tư quá mức càn rỡ, lần đến các tỉnh, hơn nữa thế lực quá mức khổng lồ, thậm chí tự mình có quân đội, người ngựa, ngay cả triều đình cũng hạ lệnh tiêu diệt thế lực khổng lồ buôn lậu muối tư.
Từ ngay từ đầu, Trộm Sói biết Hạng Thiếu Hoài vẫn trăm phương ngàn kế muốn bắt lão đại phía sau màn buôn lậu muối tư, bởi vậy hắn âm thầm điều tra lâu dài, trong mắt người khác, nghĩ hắn chỉ ham mê rượu chè, bài bạc, lại lưu luyến thanh lâu, trên thực tế, là hắn tìm hiểu tin tức.
Tốt, một con sói thông minh hơn người!
Hạng Thiếu Hoài không khỏi thầm giật mình, hơn nữa bừng tỉnh đại ngộ, vốn là Trộm Sói đã sớm có kế hoạch, dùng này văn kiện đến trao đổi Tử nhi, ngoài mặt thoạt nhìn cả ngày không có việc gì, lười nhác không kềm chế được, kỳ thật đã sớm âm thầm bố cục, đến lúc quan trọng, mới lấy ra lợi thế cùng hắn quyết đấu. Mà chết tiệt, lợi thế này gãi đúng chỗ ngứa, hoàn toàn chính xác tính khí của Hạng Thiếu Hoài hắn, đúng là một giao dịch không thua lỗ.
Trộm Sói ung dung vòng tay ngang trước ngực, không sợ Hạng Thiếu Hoài không động lòng, bởi vì hắn rất hiểu trong lòng Hạng Thiếu Hoài muốn bắt được Hoắc Thất biết bao nhiêu, muốn tiêu diệt thế lực làm cho triều đình đứng ngồi không yên.
Hạng Thiếu Hoài đem lá thư chậm rãi nắm trong tay, bên trong ngoại trừ đề cập đến tên Hoắc Thất và những người trọng yếu bên ngoài, mặt khác còn có bốn từ mấu chốt ……. “Thiết kiếm sơn trang".
Hắn đã sớm hoài nghi, trang chủ Bạch Thiệu Đông của Thiết kiếm sơn trang và Hoắc Thất âm thầm cấu kết, đáng tiếc tra xét nhiều năm như vậy nhưng trước sau vẫn không tra ra được cái đuôi hồ ly Thiết kiếm sơn trang, Trộm Sói lại nắm giữ chứng cớ, bảo hắn không vừa yêu vừa hận con sói này sao được, giỏi thật!
"Như thế nào? Đại nhân muốn một đao giết con sói ta đây cho hết giận? hay trao đổi điều kiện với ta, vụ làm ăn này chắc chắn không thể thua lỗ?"
Hạng Thiếu Hoài trong lòng biết rõ Trộm Sói nói đúng, chỉ cần ra lệnh một câu là có thể chế phục được con sói này, nhưng mục đích của hắn lúc này không phải như vậy, hắn muốn cái đầu của Hoắc Thất và vạch trần chiếc mặt nạ của Bạch Thiệu Đông trong nhiều năm qua. "Ngươi muốn điều kiện gì?"
"Ta chỉ muốn Tử nhi".
"Không thành vấn đề".
"Không, ngươi không hiểu ý của ta, ta muốn nàng nguyên vẹn, nói cách khác, sau này nàng không còn nghe theo lệnh của ngươi, cũng không còn là thuộc hạ của ngươi mà hoàn toàn thuộc về ta, ngươi không thể ra lệnh cho nàng".
Hạng Thiếu Hoài nhíu mày, lạnh lùng liếc ánh hắn một cái. Khá lắm, con sói này thật giảo hoạt, muốn một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã, chặt đứt nổi lo về sau phải không?
Mắt nhìn xuống lá thư trong tay, suy tính thiệt hơn, Hạng Thiếu Hoài biết phải tiếp nhận điều kiện của hắn.
"Tốt, bản quan đồng ý với ngươi".
Trong lòng Trộm Sói mừng thầm, hắn biết Hạng Thiếu Hoài lắm mưu nhiều kế, không phải là kẻ dễ bắt nạt, nhưng là vị quan ngay thẳng, nói lời giữ lấy lời, huống chi lại ở trước mặt nhiều người như vậy đáp ứng hắn, chỉ cần chặt đứt quan hệ chủ tớ giữa Tử nhi và Hạng Thiếu Hoài thì sự tình sẽ tốt thôi.
Hắn từ trong áo lấy ra một quyển sổ, lớn tiếng nói: "Đây là sổ sách Thiết kiếm sơn trang, còn có toàn bộ đường dây liên lạc của bọn họ, địa điểm, ám hiệu để che dấu tai mắt người, cửa hiệu, tên người, tất cả đều ở trên".
Nhìn quan sai tiếp nhận tập quyển sổ trên tay hắn, sau đó giao lại cho đại nhân, Trộm Sói mới nói: "Hiện tại nói cho ta biết, Tử nhi ở nơi nào?" Tuy rằng ngoài mặt hắn rất bình tĩnh nhưng trong lòng gấp gáp muốn nữ nhân của hắn quay trở về, không có tin tức của Tử nhi, làm cho lòng hắn lo lắng không thôi.
Cầm quyển sổ và bản danh sách trong tay, Tuần phủ đại nhân giao cho Ôn sư gia, sư gia lật xem, sau đó nhìn đại nhân gật gật đầu, Hạng Thiếu Hoài lúc này mới nở nụ cười, chậm rãi mở miệng.
"Muốn gặp Tử nhi, phải đi Thiết kiếm sơn trang đi".
Trộm Sói nhíu mày, đối với đáp án này rất kinh ngạc, mắt lộ hung quang.
"Nàng đi Thiết kiếm sơn trang? Ngươi phái nàng đi chỗ đó tra án?"
"Không nên nói, trăm ngàn lần không nên nói". Ôn sư gia ở một bên, dùng quạt lông che khuất miệng, nhỏ giọng nhắc nhở đại nhân.
Hạng Thiếu Hoài liếc hắn một cái. Không nói? Không phải là bảo hắn sợ Trộm Sói? Với tính nết ngạo nghễ, đương nhiên không thể chịu đựng được một tên giặc cỏ quá kiêu ngạo vặn hỏi hắn, không để ý tới cảnh cáo của sư gia, hắn hừ một tiếng, cười nói.
"Nếu ngươi kéo dài, chờ hết hôm nay, nàng đã là vợ của người khác rồi".
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, trên mặt Trộm Sói tản ra sát khí làm cho người ta sợ hãi.
"A di đà Phật, thiện tai thiện tai." Ôn sư gia trong miệng thì thào niệm, cũng thở dài, tiếc nuối vẫn là tiếc nuối, nhưng bảo vệ tính mệnh càng quan trọng hơn, lặng lẽ nhích ra một bên vài bước, cách xa đại nhân một chút.
"Ngươi đem nàng gả cho Bạch Thiệu Đông!" Trộm Sói hai mắt phun lửa, tựa như ác quỷ muốn xổng ra khỏi lồng, toàn thân bừng bừng sát khí, lạnh lẽo làm người ta hoảng sợ, làm cho bọn quan binh, hộ vệ sẳn sàng phòng bị.
Trộm Sói biết Thiết kiếm sơn trang vội vàng làm tiệc vui, nhưng không biết tân nương tử là người phương nào, cho đến lúc Hạng Thiếu Hoài nói ra khỏi miệng, hắn mới bừng tỉnh, lập tức hiểu được dụng ý của lão hồ li này, té ra đối phương đã sớm tính kế với hắn, cố ý đem Tử nhi gả cho Bạch Thiệu Đông mục đích là buộc Trộm Sói hắn nhúng tay vào chuyện của Thiết kiếm sơn trang.
Thật đáng giận!
"Ta đã cho rằng Trộm Sói ta đủ giả dối đê tiện, không thể tưởng được ngươi càng thêm âm hiểm vô sỉ!"
Hạng Thiếu Hoài thắng lợi mỉm cười, đối phương tức giận chửi mắng hắn, ngược lại hắn cũng không tức giận, mà xem như là lời khen ngợi hắn.
"Ngươi nếu không đi nhanh, bản quan chắc sẽ thay ngươi tiếc hận đoạn nhân duyên tốt này". Hắn tin tưởng Trộm Sói sẽ không ngốc tìm hắn tính sổ, kéo dài thời gian, Tử nhi càng gặp nguy hiểm, cũng không hề sợ sệt, rốt cuộc, tất cả đều nằm trong sự khống chế của hắn, con sói này, trước sau gì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận thua, thần phục hắn.
Trộm Sói tức giận tay nổi gân xanh, siết chặt hai đấm, các đốt ngón tay kêu lên răng rắc, nhưng cuối cùng, hắn vẫn xoay người, đi nhanh ra cửa.
Đang lúc mọi người nghĩ đến hắn vội vàng rời đi thì lại không ngờ tới, chân hắn vận sức hất nhẹ, thanh cương đao trên mặt đất bắn lên, chân kia xoay ngược, đá thanh cương đao bắn đi. Thanh đao sắc bén nhắm thẳng vào đại nhân, vì sự tình phát sinh quá mức đột ngột, không ai lường trước được Trộm Sói đã đi đến cửa vẫn đá một cước, ngay cả Vinh Ứng cũng không kịp ngăn cản.
Lưỡi đao xé gió bay tới, sượt qua đỉnh đầu Hạng Thiếu Hoài, cắt đứt một đoạn sợi đai màu lam buộc trên đầu, thoáng chốc, tóc dài rối tung rơi xuống, rủ tán loạn trên vai.
Mọi người nhịn không được hít một hơi sợ hãi, nhìn sắc mặt đại nhân xanh mét, chỉ cần thanh cương đao đi xuống một tấc nữa, Hạng Thiếu Hoài liền chết thẳng cẳng, đây là Trộm Sói cảnh cáo, hắn hiểu rõ, nếu như Trộm Sói muốn lấy mạng của hắn, cho dù có nhiều người cũng ngăn không được.
Sau khi cho đối phương một cảnh cáo, Trộm Sói lập tức lắc mình ra ngoài cửa lớn, lên ngựa trên đường rời đi, để lại Hạng Thiếu Hoài sắc mặt khó coi vô cùng, hàm dưới căng ra, tức giận không chịu nổi mắt trợn trừng.
Ôn sư gia len lén trốn ở một bên thở dài, thì thào tự nói.
"Đó là lí do trăm ngàn không nên nói rồi mà. . . . . ."
Hạng Thiếu Hoài đang ở trong thư phòng đọc sách sử, đối với tiếng hô to từ xa đến gần vẫn bất động như núi, vẻ mặt bình tĩnh, không thấy một tia lay động, cho đến khi gã nha sai thở hổn hển chạy vào trong cửa, quỳ trên mặt đất.
"Đại nhân, không tốt, trộm, trộm, trộm, trộm, trộm,.." trộm nửa ngày, còn trộm không ra làm sao.
"Có chuyện gì từ từ nói, từng chữ, từng chữ một". So với người bị sợ hãi, hoảng hốt, Hạng Thiếu Hoài trước sau vẫn vững vàng, ngay cả mày cũng chưa nhíu chút nào.
Gã nha sai thật vất vả thở ra, đem câu nói không hoàn chỉnh lớn tiếng nói ra.
"Trộm Sói đánh tới rồi!"
"A?" Hạng Thiếu Hoài chẳng những không lộ vẻ kinh ngạc, còn nâng ly trà trên bàn uống một ngụm, dường như rất nhàn nhã, thoải mái, tin tức gã nha sai báo cáo cho hắn là việc nhỏ bình thường, không đáng ngạc nhiên.
"Đại nhân ………" Gã nha sai muốn khóc lên, hết lần này đến lần khác, đại nhân vẻ mặt không lo lắng nhưng hắn vội muốn chết.
Hạng Thiếu Hoài khép lại cuốn sách, đứng lên."Hừ, bất quá chỉ là con sói bị gặp đưòng cùng cắn bậy thôi, chờ bản quan đi nhìn xem hắn có bao nhiêu năng lực". Hạng Thiếu Hoài vén áo bước ra cửa, hai tay chấp sau lưng, bước đi vững vàng, không chút hoang mang đi đến phía trước viện.
Phía trước, trên quảng trường, hộ vệ và đám quan sai xông tới bao vây xung quanh Trộm Sói, lúc này Vinh Ứng đại nhân đang đánh nhau với Trộm Sói, hai người hừng hực khí thế, ngang tài ngang sức, đao kiếm khua vang, xa xa truyền tới tai Hạng Thiếu Hoài.
Thấy đại nhân đến, trên mặt Ôn sư gia nở nụ cười, chắp tay vái chào."Đại nhân".
Con ngươi lạnh lùng liếc nhìn Ôn sư gia đang hé ra khuôn mặt tươi cười nghênh đón, Trộm Sói đánh vào phủ, sư gia đã sớm nhắc nhở qua, Hạng Thiếu Hoài tuy rằng không cam lòng nhưng không thể không bội phục liệu sự như thần của hắn.
Hắn nhìn bóng người phía trước đánh nhau kịch liệt, môi mỏng nhếch lên một tiếng hừ lạnh. "Tên này to gan, lớn mật, thật sự dám đánh vào phủ".
Ôn sư gia cười nói: "Không cần gấp, không cần gấp, theo ngu kiến của hạ quan, tên Trộm sói này tuy rằng hung hăng, nhưng còn chưa tới mức nổi điên, đại nhân yên tâm".
"Mang đao đánh vào phủ đệ bản quan, là tội chém đầu, ngay cả mệnh đều không cần, còn không tính nổi điên?"
"Mục đích của Trộm Sói, chỉ là muốn gặp đại nhân, theo hạ quan phán đoán, hiện tại đúng là thời cơ tốt để đại nhân đàm phán cùng hắn".
Hạng Thiếu Hoài ánh mắt lạnh lùng nhìn sư gia rồi chuyển ra phía trước, trầm ngâm trong chốc lát, liền lớn tiếng ra lệnh. "Vinh Ứng, dừng tay!"
Vinh Ứng vốn cùng Trộm Sói đang đánh nhau kịch, vừa nghe đại nhân ra lệnh, lập tức thu kiếm nhảy ra xa, trở về bên người đại nhân, mà các quan binh, hộ viện khác thì tạo thành bức tường người vây quanh che chắn trước mặt đại nhân, phòng ngừa Trộm Sói đánh bất ngờ.
Trộm Sói cả người đằng đằng sát khí, tay nắm chặt đại đao, gân xanh nổi lên, con ngươi âm độc hung hăng trừng mắt nhìn Hạng Thiếu Hoài, ánh mắt kia thật là muốn giết hắn.
Hạng Thiếu Hoài hừ lạnh. "Ngươi cầm đại đao, tự tiện xông vào phủ đệ của ta, muốn tạo phản sao?"
"Nàng ở nơi nào?"
"Không tên, không họ , bản quan sao biết ngươi hỏi ai?"
"Họ Hạng kia, bớt giả bộ hồ đồ đi, mau giao ra Tử nhi đây!"
Trộm Sói trong lòng không thể không lo lắng, ngày ấy sau khi rời khỏi Nguyệt Hoa phường, hắn muốn tìm Tử nhi giải thích rõ ràng nhưng Tử nhi cũng không trở lại, họ Hạng lừa hắn, nói Tử nhi đi kinh thành một chuyến, hắn lên kinh tìm nửa tháng, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Tử nhi, lúc này mới phát hiện là kế điệu hổ ly sơn, vì thế hắn gấp rút trở về, khởi binh tới cửa hỏi tội, lúc này, vừa đi vừa về là cả một tháng, làm cho hắn tức chết không thôi.
"Ngươi có ý đồ ám sát bản quan, đã phạm vào tôi chém đầu, lại còn dám dõng dạc cùng bản quan đưa ra điều kiện, ngươi dựa vào cái gì?"
"Chúng ta nói trắng ra, bất quá ngươi muốn Trộm Sói ta nghe theo lệnh của ngươi, làm việc cho ngươi". Đại đao trên tay Trộm Sói ném xuống đất, từ vạt áo lấy ra một phong thơ, hắn lớn tiếng nói: "Ta dùng thứ này trao đổi Tử nhi với ngươi".
Tuần phủ đại nhân cau mày suy nghĩ."Vậy là cái gì?"
"Ta tin đại nhân đối với phong thư này rất có hứng thú, Hoắc Thất người này, đại nhân hẳn là nghe qua đi?"
Nghe tới tên của Hoắc Thất, trong con ngươi Hạng Thiếu Hoài thoáng chốc như bó đuốc bùng cháy. Hoắc Thất là tên buôn muối lậu lớn nhất vùng duyên hải ở Giang Nam, hắn cảm thấy thất kinh, không ngờ Trộm Sói biết Hoắc Thất này.
Trộm Sói vừa nhìn thấy vẻ mặt hắn, liền biết đặt cược đã thắng, khóe môi cong lên, có một chút tà khí.
Tuần phủ đại nhân nhìn một tên thủ hạ ý bảo, một gã quan sai tiến lên, tiếp nhận phong thư trong tay Trộm Sói, sau đó giao cho Vinh Ứng, Vinh Ứng lại cung kính trình cho đại nhân. Hạng Thiếu Hoài mở lá thư, sau khi nhìn đến nội dung lá thư, từ trước đến nay gương mặt trầm lãnh rất khó phát hiện được thần sắc kinh ngạc, nhưng lại lần nữa trừng mắt nhìn Trộm Sói.
"Ngươi có manh mối?"
"Ta không chỉ có manh mối, còn có bằng chứng vững chắc, hắn buôn lậu như thế nào, đi đường bộ thế nào, cấu kết với ai, ta đều tra ra rất rõ ràng".
Vì điều tra chuyện của Hoắc Thất, hắn đã phải âm thầm bố cục từ lâu, bởi vì buôn lậu muối tư quá mức càn rỡ, lần đến các tỉnh, hơn nữa thế lực quá mức khổng lồ, thậm chí tự mình có quân đội, người ngựa, ngay cả triều đình cũng hạ lệnh tiêu diệt thế lực khổng lồ buôn lậu muối tư.
Từ ngay từ đầu, Trộm Sói biết Hạng Thiếu Hoài vẫn trăm phương ngàn kế muốn bắt lão đại phía sau màn buôn lậu muối tư, bởi vậy hắn âm thầm điều tra lâu dài, trong mắt người khác, nghĩ hắn chỉ ham mê rượu chè, bài bạc, lại lưu luyến thanh lâu, trên thực tế, là hắn tìm hiểu tin tức.
Tốt, một con sói thông minh hơn người!
Hạng Thiếu Hoài không khỏi thầm giật mình, hơn nữa bừng tỉnh đại ngộ, vốn là Trộm Sói đã sớm có kế hoạch, dùng này văn kiện đến trao đổi Tử nhi, ngoài mặt thoạt nhìn cả ngày không có việc gì, lười nhác không kềm chế được, kỳ thật đã sớm âm thầm bố cục, đến lúc quan trọng, mới lấy ra lợi thế cùng hắn quyết đấu. Mà chết tiệt, lợi thế này gãi đúng chỗ ngứa, hoàn toàn chính xác tính khí của Hạng Thiếu Hoài hắn, đúng là một giao dịch không thua lỗ.
Trộm Sói ung dung vòng tay ngang trước ngực, không sợ Hạng Thiếu Hoài không động lòng, bởi vì hắn rất hiểu trong lòng Hạng Thiếu Hoài muốn bắt được Hoắc Thất biết bao nhiêu, muốn tiêu diệt thế lực làm cho triều đình đứng ngồi không yên.
Hạng Thiếu Hoài đem lá thư chậm rãi nắm trong tay, bên trong ngoại trừ đề cập đến tên Hoắc Thất và những người trọng yếu bên ngoài, mặt khác còn có bốn từ mấu chốt ……. “Thiết kiếm sơn trang".
Hắn đã sớm hoài nghi, trang chủ Bạch Thiệu Đông của Thiết kiếm sơn trang và Hoắc Thất âm thầm cấu kết, đáng tiếc tra xét nhiều năm như vậy nhưng trước sau vẫn không tra ra được cái đuôi hồ ly Thiết kiếm sơn trang, Trộm Sói lại nắm giữ chứng cớ, bảo hắn không vừa yêu vừa hận con sói này sao được, giỏi thật!
"Như thế nào? Đại nhân muốn một đao giết con sói ta đây cho hết giận? hay trao đổi điều kiện với ta, vụ làm ăn này chắc chắn không thể thua lỗ?"
Hạng Thiếu Hoài trong lòng biết rõ Trộm Sói nói đúng, chỉ cần ra lệnh một câu là có thể chế phục được con sói này, nhưng mục đích của hắn lúc này không phải như vậy, hắn muốn cái đầu của Hoắc Thất và vạch trần chiếc mặt nạ của Bạch Thiệu Đông trong nhiều năm qua. "Ngươi muốn điều kiện gì?"
"Ta chỉ muốn Tử nhi".
"Không thành vấn đề".
"Không, ngươi không hiểu ý của ta, ta muốn nàng nguyên vẹn, nói cách khác, sau này nàng không còn nghe theo lệnh của ngươi, cũng không còn là thuộc hạ của ngươi mà hoàn toàn thuộc về ta, ngươi không thể ra lệnh cho nàng".
Hạng Thiếu Hoài nhíu mày, lạnh lùng liếc ánh hắn một cái. Khá lắm, con sói này thật giảo hoạt, muốn một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã, chặt đứt nổi lo về sau phải không?
Mắt nhìn xuống lá thư trong tay, suy tính thiệt hơn, Hạng Thiếu Hoài biết phải tiếp nhận điều kiện của hắn.
"Tốt, bản quan đồng ý với ngươi".
Trong lòng Trộm Sói mừng thầm, hắn biết Hạng Thiếu Hoài lắm mưu nhiều kế, không phải là kẻ dễ bắt nạt, nhưng là vị quan ngay thẳng, nói lời giữ lấy lời, huống chi lại ở trước mặt nhiều người như vậy đáp ứng hắn, chỉ cần chặt đứt quan hệ chủ tớ giữa Tử nhi và Hạng Thiếu Hoài thì sự tình sẽ tốt thôi.
Hắn từ trong áo lấy ra một quyển sổ, lớn tiếng nói: "Đây là sổ sách Thiết kiếm sơn trang, còn có toàn bộ đường dây liên lạc của bọn họ, địa điểm, ám hiệu để che dấu tai mắt người, cửa hiệu, tên người, tất cả đều ở trên".
Nhìn quan sai tiếp nhận tập quyển sổ trên tay hắn, sau đó giao lại cho đại nhân, Trộm Sói mới nói: "Hiện tại nói cho ta biết, Tử nhi ở nơi nào?" Tuy rằng ngoài mặt hắn rất bình tĩnh nhưng trong lòng gấp gáp muốn nữ nhân của hắn quay trở về, không có tin tức của Tử nhi, làm cho lòng hắn lo lắng không thôi.
Cầm quyển sổ và bản danh sách trong tay, Tuần phủ đại nhân giao cho Ôn sư gia, sư gia lật xem, sau đó nhìn đại nhân gật gật đầu, Hạng Thiếu Hoài lúc này mới nở nụ cười, chậm rãi mở miệng.
"Muốn gặp Tử nhi, phải đi Thiết kiếm sơn trang đi".
Trộm Sói nhíu mày, đối với đáp án này rất kinh ngạc, mắt lộ hung quang.
"Nàng đi Thiết kiếm sơn trang? Ngươi phái nàng đi chỗ đó tra án?"
"Không nên nói, trăm ngàn lần không nên nói". Ôn sư gia ở một bên, dùng quạt lông che khuất miệng, nhỏ giọng nhắc nhở đại nhân.
Hạng Thiếu Hoài liếc hắn một cái. Không nói? Không phải là bảo hắn sợ Trộm Sói? Với tính nết ngạo nghễ, đương nhiên không thể chịu đựng được một tên giặc cỏ quá kiêu ngạo vặn hỏi hắn, không để ý tới cảnh cáo của sư gia, hắn hừ một tiếng, cười nói.
"Nếu ngươi kéo dài, chờ hết hôm nay, nàng đã là vợ của người khác rồi".
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, trên mặt Trộm Sói tản ra sát khí làm cho người ta sợ hãi.
"A di đà Phật, thiện tai thiện tai." Ôn sư gia trong miệng thì thào niệm, cũng thở dài, tiếc nuối vẫn là tiếc nuối, nhưng bảo vệ tính mệnh càng quan trọng hơn, lặng lẽ nhích ra một bên vài bước, cách xa đại nhân một chút.
"Ngươi đem nàng gả cho Bạch Thiệu Đông!" Trộm Sói hai mắt phun lửa, tựa như ác quỷ muốn xổng ra khỏi lồng, toàn thân bừng bừng sát khí, lạnh lẽo làm người ta hoảng sợ, làm cho bọn quan binh, hộ vệ sẳn sàng phòng bị.
Trộm Sói biết Thiết kiếm sơn trang vội vàng làm tiệc vui, nhưng không biết tân nương tử là người phương nào, cho đến lúc Hạng Thiếu Hoài nói ra khỏi miệng, hắn mới bừng tỉnh, lập tức hiểu được dụng ý của lão hồ li này, té ra đối phương đã sớm tính kế với hắn, cố ý đem Tử nhi gả cho Bạch Thiệu Đông mục đích là buộc Trộm Sói hắn nhúng tay vào chuyện của Thiết kiếm sơn trang.
Thật đáng giận!
"Ta đã cho rằng Trộm Sói ta đủ giả dối đê tiện, không thể tưởng được ngươi càng thêm âm hiểm vô sỉ!"
Hạng Thiếu Hoài thắng lợi mỉm cười, đối phương tức giận chửi mắng hắn, ngược lại hắn cũng không tức giận, mà xem như là lời khen ngợi hắn.
"Ngươi nếu không đi nhanh, bản quan chắc sẽ thay ngươi tiếc hận đoạn nhân duyên tốt này". Hắn tin tưởng Trộm Sói sẽ không ngốc tìm hắn tính sổ, kéo dài thời gian, Tử nhi càng gặp nguy hiểm, cũng không hề sợ sệt, rốt cuộc, tất cả đều nằm trong sự khống chế của hắn, con sói này, trước sau gì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận thua, thần phục hắn.
Trộm Sói tức giận tay nổi gân xanh, siết chặt hai đấm, các đốt ngón tay kêu lên răng rắc, nhưng cuối cùng, hắn vẫn xoay người, đi nhanh ra cửa.
Đang lúc mọi người nghĩ đến hắn vội vàng rời đi thì lại không ngờ tới, chân hắn vận sức hất nhẹ, thanh cương đao trên mặt đất bắn lên, chân kia xoay ngược, đá thanh cương đao bắn đi. Thanh đao sắc bén nhắm thẳng vào đại nhân, vì sự tình phát sinh quá mức đột ngột, không ai lường trước được Trộm Sói đã đi đến cửa vẫn đá một cước, ngay cả Vinh Ứng cũng không kịp ngăn cản.
Lưỡi đao xé gió bay tới, sượt qua đỉnh đầu Hạng Thiếu Hoài, cắt đứt một đoạn sợi đai màu lam buộc trên đầu, thoáng chốc, tóc dài rối tung rơi xuống, rủ tán loạn trên vai.
Mọi người nhịn không được hít một hơi sợ hãi, nhìn sắc mặt đại nhân xanh mét, chỉ cần thanh cương đao đi xuống một tấc nữa, Hạng Thiếu Hoài liền chết thẳng cẳng, đây là Trộm Sói cảnh cáo, hắn hiểu rõ, nếu như Trộm Sói muốn lấy mạng của hắn, cho dù có nhiều người cũng ngăn không được.
Sau khi cho đối phương một cảnh cáo, Trộm Sói lập tức lắc mình ra ngoài cửa lớn, lên ngựa trên đường rời đi, để lại Hạng Thiếu Hoài sắc mặt khó coi vô cùng, hàm dưới căng ra, tức giận không chịu nổi mắt trợn trừng.
Ôn sư gia len lén trốn ở một bên thở dài, thì thào tự nói.
"Đó là lí do trăm ngàn không nên nói rồi mà. . . . . ."
Tác giả :
Mạc Nhan