Trộm Mệnh
Chương 20 Lư hương ngư văn (bảy)
Hoa văn trên cái lư mờ nhạt, hình mấy con cá chép đang bơi lội. Trước kia khi Triệu Thiến nhìn chúng, cứ cảm thấy như chúng đang thật sự bơi lội, vây quanh cái lư bơi một vòng lại một vòng.
Nhưng lúc này cá chép không bơi nữa, cũng không đâm người giống như trước kia.
Dương Giang Hà thấy nàng từ sáng đến bây giờ vẫn luôn nhìn cái lư kia, ánh mắt sâu thẳm, lo lắng như đang nhìn con mình. Hắn cũng không rõ vì sao nàng cái gì cũng không thích, cố tình thích cái lư hương này, rõ ràng lần nào nàng cầm nó, nó đều giống như kim nhọn mà đâm nàng.
Nàng nói qua không chỉ một lần, cái lư này ghét nàng, mỗi lần nhìn nó, trong lòng không hiểu tại sao lại khó chịu. Khi mới nhìn thấy nó ở Viện bảo tàng, hắn vừa ngẩng lên, liền thấy trong mắt nàng đều là nước mắt.
Chuyện không hiểu rõ, làm hắn bất an. Cho nên vô luận là trả giá lớn ra sao, hắn cũng muốn cởi bỏ cái bí ẩn này.
"Thiến Thiến."
Nằm bò trên bàn nhìn chằm chằm lư hương Triệu Thiến ngồi thẳng dậy, chậm rãi dựa lên người hắn, nói: "Không có động tĩnh, thật giống như là đã chết."
Dương Giang Hà vỗ về tóc nàng, nói: "Khâu Từ đã đi tra xét rồi."
"Khâu tiên sinh có thể tin được không?"
"Thật ra chưa từng nghe nói hắn thất thủ." Dương Giang Hà lại nói, "Để xem sao, nếu hắn thật sự tra không ra, anh sẽ tiếp tục làm người tra."
Chẳng hiểu sao mũi Triệu Thiến hơi xót, nàng thấp giọng nói: "Làm nó sống lại đi......sống lại, muốn em làm gì cũng được."
"Sao lại nói những lời ngốc nghếch như vậy!" Dương Giang Hà nhíu mày, định nói đây chỉ là một cái lư hương, nhưng nói như vậy chỉ làm nàng khổ sở hơn. Hắn sửa miệng nói, "Không có ai quan trọng hơn em, nó cũng không."
Triệu Thiến ngước mắt nhìn hắn, nói: "Có, anh."
Dương Giang Hà hơi khựng lại, dù tim hắn làm bằng sắt đá, cũng sẽ bị tan chảy. Hắn duỗi tay ôm nàng, dù hai đùi không thể cử động, nhưng cánh tay hắn vẫn dày rộng hữu lực. Bị ôm chặt như vậy, tâm tình của Triệu Thiến tốt hơn một chút, nàng nhỏ giọng hỏi: "Chiều nay anh còn muốn ra cửa sao, có khách muốn tới sao?"
"Không cần."
"Vậy anh đừng cử động, em ngủ một chút."
"Em ngủ đi."
Nàng cứ như vậy gối lên hắn, nói xong không đến nửa phút đã ngủ rồi. Gần đây hơi mệt mỏi, sáng nay dậy sớm đến chỗ xay bột đốc thúc, lúc này cực kỳ buồn ngủ.
Dương Giang Hà cúi đầu hôn nàng một cái, rồi ngồi yên, để nàng coi hắn như sô pha hình chữ đại.
Nam Tinh đứng ở bên ngoài hoa viên một hồi vẫn không tìm được cơ hội xuống tay.
Thứ như đồ cổ, người bình thường trong lòng có kiêng kị, cảm thấy là thứ đào ra từ mộ người chết, âm khí nặng. Cho nên dù có yêu thích không buông tay đi nữa, nàng cũng chưa thấy ai lại đi ôm đồ cổ ngủ.
Hiện tại lại cố tình gặp phải.
Mộ cổ dù không có cửa, nàng cũng có thể đi vào, bởi vì đó là thế giới âm phủ.
Nhưng nhà người sống không được, chỉ có thể quy quy củ củ vào từ cửa chính, hoặc vào từ cửa sổ.
Huống chi đồ vật bị người giữ kè kè bên người, căn bản không có biện pháp.
Nam Tinh quyết định chờ một chút, chờ người nọ rời tay.
Nàng lúc này đứng ngay trong góc ngoài phòng Dương gia, nơi này vừa vặn có thể tránh cameras. Chỉ là đợi nửa giờ, một giờ, mãi cho đến chạng vạng, người kia vẫn không buông tay.
"Vẫn không được."
Trong hoa viên có tiếng người truyền đến, sợi tơ màu đỏ kia, màu sắc càng rực rỡ.
Nam Tinh nhìn sợi tơ, ý thức được cái lư đang đến gần. Nàng thò đầu nhìn qua một khe hở cỡ nắm tay trên hàng rào vào trong, tơ đỏ ở ngay trước mặt, di chuyển theo xe lăn.
Tơ đỏ nằm trên một đôi tay trắng nõn xinh đẹp, lòng bàn tay đang nâng niu một cái lư hương ngư văn.
Nàng theo bàn tay nhìn lên, thấy một cô gái trẻ.
Đồng tử Nam Tinh hơi rụt lại, cái lư kia cũng run một chút.
Nhận thấy cái lư trên tay có động tĩnh Triệu Thiến vội cúi đầu nhìn, nhưng trong nháy mắt kia, nó lại an tĩnh xuống. Nàng thở dài: "Lại bất động."
Mỗi ngày buổi sáng và buổi chiều đều sẽ ra hoa viên phơi nắng Dương Giang Hà thấy nàng lúc kinh lúc rống, quay đầu lại nói: "Đưa cái lư cho anh đi."
Triệu Thiến bất đắc dĩ cười, đưa cái lư cho hắn, cảm thấy thần kinh mình có vấn đề.
Dựa vách tường Nam Tinh trầm mặc một lúc lâu, nghe thấy bọn họ đã vòng qua mặt khác của hoa viên, lấy di động ra, bấm số gọi Khâu Từ.
Nàng lúc ấy không cố tình nhớ, nhưng khổ nỗi trí nhớ quá tốt, hắn nói một lần nàng liền nhớ kỹ.
Tiếng chuông di động vang lên, trong căn phòng ở ngay phía trên chỗ Nam Tinh đứng. Nàng ngẩng đầu nhìn lên căn phòng bên trên hoa viên, bên kia đã tiếp điện thoại.
"Uy?"
"Là tôi, Nam Tinh." Nam Tinh nói, "Tôi đáp ứng anh..."
"Cầu hôn?"
"......"
Chọc nàng xong Khâu Từ bật cười, thanh âm xuyên qua di động truyền đến, có chút khàn khàn.
"Cô ở đâu? Tôi đi tìm cô."
"Từ cửa sổ nhảy xuống là thấy."
Cửa sổ trên lầu rất nhanh đã mở ra, Khâu Từ thò nửa người ra nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy Tinh Tinh cô nương. Hắn cười nói: "Bây giờ tôi đi xuống, chờ tôi."
Khâu Từ nhanh chóng xuống lầu, lúc này Nam Tinh đã ở ngoài cổng lớn. Hắn mở cửa, gặp mặt liền nói: "Cô vậy mà lại đổi ý, lý do?"
Nam Tinh không đáp, nói: "Mang tôi đi gặp Dương Giang Hà."
Khâu Từ vừa mang nàng vào, vừa hỏi: "Với tính cẩn thận của cô, sẽ không sợ tôi thuyết phục không được hắn dẫn đến lộ tẩy mục tiêu của cô sao? Cô chắc không phải tin tưởng tôi đến mức muốn trực tiếp đi gặp hắn."
"Hắn sẽ đáp ứng." Nam Tinh nói, "Đây là nghiệt duyên của hắn."
Khâu Từ khựng lại: "Nghiệt duyên?"
Nam Tinh không nói nữa, Khâu Từ còn chưa gặp qua cô nương nào không thích nói chuyện như nàng. Hắn lại nói: "Nhưng cô cũng nói, đồ cổ sẽ lựa chọn giữ lại ký ức sâu nhất của nó, cho nên dù Dương tiên sinh có duyên với nó, cũng chưa chắc là có thể tìm được đoạn lịch sử đó đi? Ý, không đúng, vì cái gì là nghiệt duyên của Dương tiên sinh, không phải là của Dương thái thái sao? Rõ ràng Dương thái thái mới có cảm giác đau đớn, Dương tiên sinh không có cảm giác gì."
Nam Tinh nhẫn nhịn, bước chân khựng lại, nhìn hắn nói: "Anh là cái tò mò bảo bảo sao?"
Khâu Từ lập tức nghẹn họng.
Đương nhiên không phải, được được được, không hỏi, không hỏi.
Tai Nam Tinh rốt cuộc thanh tĩnh.
Dương Giang Hà và Triệu Thiến nghe Khâu Từ nói có thể cởi bỏ bí mật của lư hương, lập tức tới đại sảnh. Bên cạnh Khâu Từ có một cô gái, cô gái kia có vẻ mặt đạm mạc xa cách, cũng không hề chào hỏi vấn an.
Khâu Từ nói: "Dương tiên sinh, Dương thái thái, đây là trợ thủ của tôi, kêu Nam Tinh. Chuyện mấy người muốn biết, cô ấy có thể làm được. Chỉ là chúng ta yêu cầu thêm một điều kiện."
"Nói đi."
"Sau khi mọi chuyện xong xuôi, chúng ta muốn mượn lư hương, chỉ cần một giờ là được."
Dương Giang Hà nhíu mày: "Mang ra ngoài?"
"Đúng, mang ra ngoài."
Dương Giang Hà không nói gì, Triệu Thiến cũng trầm mặc, lát sau nàng ta mới mở miệng: "Không được."
Khâu Từ nói: "Tôi đảm bảo."
Triệu Thiến nhíu mày, vẫn lắc đầu: "Việc này không liên quan gì đến tin hay không, thỉnh Khâu tiên sinh thứ lỗi. Có điều vì sao phải mượn ra ngoài?"
Khâu Từ bất đắc dĩ nói: "Hữu dụng."
Triệu Thiến vẫn lắc đầu, không có lý do thích hợp, nàng ta không có khả năng cho mượn ra ngoài, cho dù là đích thân Lê Viễn làm đảm bảo, cũng không được. Nàng ta biết chồng mình có làm ăn với Lê gia, không muốn hắn sau này bị nói là không cho Lê gia mặt mũi, nghĩ nghĩ nói: "Những thứ khác đều có thể, riêng cái này không được."
Thái độ nàng ta kiên định, không có đường thương lượng.
Nam Tinh mở miệng hỏi: "Mấy người từng nghe qua lời đồn về trộm mệnh sư chưa?"
Dương Giang Hà nhíu mày, liếc mắt đánh giá nàng một cái, hỏi: "Chẳng lẽ cô là trộm mệnh sư?"
"Đúng vậy, cái lư này là thứ ta cần cho nhiệm vụ lần này, không có nó liền vô pháp hoàn thành."
Triệu Thiến nói: "Tại sao cứ phải là nó?"
"Tôi cũng không biết, nhưng khí tràng ăn khớp, là nó." Nam Tinh tiếp tục nói, "Có lẽ là vì hai chuyện có tính chất tương đồng, cũng có thể là tác dụng nào đó tương đồng, hoặc là từng có điểm chung. Cụ thể là loại nào, phải nhìn ký ức của nó khi trộm mệnh."
Dương Giang Hà và Triệu Thiến lần đầu nghe chuyện này, cũng không quá hiểu. Ngay cả Khâu Từ từng cùng nàng tiến vào thế giới khác, cũng không hiểu rõ ràng.
Trộm mệnh thật sự là một việc đòi hỏi kỹ năng cao.
"Dương tiên sinh, Dương thái thái." Nam Tinh nói, "Tôi tạm thời không cần mang cái lư đi, cho tôi một phòng, chỉ cần nửa giờ, tôi có thể tháo gỡ duyên phận giữa nó và các người. Cái lư này có khúc mắc, chỉ cần cởi bỏ khúc mắc, Dương thái thái về sau nhìn nó, sẽ không cảm thấy tâm lạnh nữa."
Dương Giang Hà nhìn về phía Khâu Từ, hỏi: "Cậu nói hết cho cô ấy rồi?"
"Không có." Khâu Từ cũng muốn biết Nam Tinh từ đâu mà biết những việc này, bao gồm chuyện Triệu Thiến chạm vào cái lư. Nhìn tình hình này, nàng và Triệu Thiến là lần đầu tiên chạm mặt, lần đầu tiên nhìn thấy liền biết nhiều chuyện như vậy?
Dương Giang Hà không quyết định thay vợ, Triệu Thiến suy nghĩ hồi lâu, nói: "Nếu thật sự đúng như cô nói, có thể tháo gỡ nghi vấn trong lòng tôi, cái lư kia cô có thể mượn đi."
Nam Tinh gật gật đầu: "Phiền toái Dương thái thái hiện tại liền an bài một gian phòng, không cho phép bất kỳ ai tiến vào, nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì cũng đừng vào."
Người Dương gia không nhiều lắm, phòng trống rất nhiều. Nam Tinh chọn gian quạnh quẽ nhất, đang định đóng cửa lại, liền thấy Khâu Từ duỗi tay ngăn lại, nhìn nàng cười cười: "Tôi cũng muốn nhìn."
"Nếu tôi cự tuyệt thì sao?"
"Vậy thì tôi sẽ rất đau lòng."
Nam Tinh khẽ cười một tiếng, vẫn tiếp tục đóng cửa. Mắt thấy sắp phải bị kẹp tay Khâu Từ vội chen vào, cảm khái nói: "Thật lạnh nhạt." Hắn cười nói, "Dù sao ở mộ Hậu Thăng tôi đã theo cô đi một lần đến Chiến quốc, lần này cũng không có quan hệ đi?"
"Có." Nam Tinh nói, "Đi vào một lần, mệnh sẽ ngắn đi một chút, anh không sợ?"
Khâu Từ khựng lại, nhìn nàng hỏi: "Cô đi mấy lần? Vậy mệnh của cô có phải đã hao tổn rất nhiều hay không?"
Nam Tinh vốn định dọa lui hắn, ai ngờ hắn vòng qua cái trọng điểm này, ngược lại còn quan tâm mệnh của nàng.
Người bình thường đều nên hoảng sợ, lo lắng mệnh của mình bị hao tổn, không phải sao?
"Tôi gạt anh thôi." Nam Tinh dời mắt đi, cầm cái lư đến bên cái bàn trong phòng.
Khâu Từ bán tín bán nghi, hy vọng nàng thật sự gạt người, nếu không chỉ riêng những vụ có khả năng quan hệ đến trộm mệnh mà hắn biết, cũng hơn cả trăm, cộng lại, thời gian mất đi cũng thực kinh người.
Trong phòng không biết khi nào đã bắt đầu có hương khí quanh quẩn, ẩn ẩn chui vào mũi, mạnh mẽ kéo suy nghĩ của hắn về. Khâu Từ nhìn qua, thấy cái lư cũng không có thắp hương, lại đang có khói trắng chậm rãi bay lên.
Khói dần dần dày lên, như sương sớm trong hang núi, lượn lờ bốc lên.
Có một cô gái đang bước nhanh về phía hắn, loáng thoáng như mặc váy dài, tóc đen chấm eo, bước chân dồn dập, vạt váy cùng mái tóc đen tung bay. Khâu Từ hoàn hồn, liếc mắt một cái lại thấy Nam Tinh.
Hắn không khỏi bất ngờ.
Mùi hương càng thêm nồng đậm, bên tai tiếng gót sắt rung động, mùi hương nháy mắt biến thành mùi khói thuốc súng, thân ở chiến trường, khói nồng nặc khắp nơi.
Sau khi Đường triều diệt vong, năm cái chính quyền theo thứ tự mà thay đổi, hơn mười cái chính quyền cát cứ một phương, là thời kỳ phân hóa lớn trong lịch sử Trung Quốc, gọi chung là —— ngũ đại thập quốc.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai cũng là 10 điểmđổi mới.