Trời Sinh Một Đôi
Chương 289: Đăng thị ngẫu ngộ* (vô tình gặp gỡ trong chợ đèn)
Edit: TranPhuong
Beta: Sakura
Chân Diệu nghe xong thở dài, nghĩ lại xử phạt Tiểu Thiền cũng có chút đáng tiếc.
La Thiên Trình khuyên bảo vài câu, bất động thanh sắc dẫn Giáng Châu đi.
Thanh Phong đường thoáng cái thiếu một nha hoàn, ngoài mặt mọi người không nói gì, lòng thầm nói, nhất là Tử Tô, một ngày này rốt cuộc không nhịn được quỳ xuống thỉnh tội: “Đại nãi nãi, mong ngài trách phạt nô tỳ đi."
Lúc này trong phòng còn có hai người Bạch Thược và Bách Linh hầu hạ, Chân Diệu bảo Bách Linh đỡ Tử Tô dậy, nói: “Trí giả cũng có khi sai sót, huống chi Thế tử vận dụng ám vệ mới tra ra Giáng Châu không thích hợp, việc này ngược lại không trách ngươi được."
Tử Tô xấu hổ: “Nhưng nếu không phải trước đây nô tỳ chọn Giáng Châu, cũng không có mấy chuyện này."
Với dung mạo và tài năng của Giáng Châu, nếu trước đây vào Trầm Hương uyển, trổ hết tài năng là chuyện sớm muộn, người đề bạt dù không là Tử Tô thì cũng có thể là Bạch Thược, thậm chí chính là nàng.
Cho nên nói tra ra Giáng Châu tâm hoài bất quỹ, nàng mặc dù kinh ngạc tức giận, nhưng không quá thương tâm, tỉ mỉ nghĩ lại đó là vì mặc dù Giáng Châu ưu tú vô cùng, không biết vì sao từ đầu đã không quá hợp mắt nàng. Không dụng tâm với một người vậy dĩ nhiên là không nói đến thương tâm.
Chân Diệu thản nhiên cười: “Mau dậy đi, Tử Tô, nếu muốn xin lỗi ta vậy sau này càng thêm dụng tâm làm việc là được, cũng không thể gả cho người ta xong liền hướng ra ngoài."
Lời này khiến Tử Tô đỏ bừng, xấu hổ không nói nổi một câu.
Chân Diệu nhìn xung quanh, nói: “Kỳ thực ta còn thấy may mắn người nọ không phải một trong số các ngươi, sớm điều tra ra, ngược lại là chuyện tốt."
Ba người Tử Tô đều thấy ấm áp.
Nhất là Bạch Thược, từ lúc mặt bị hủy, nghĩ thông suốt rất nhiều điều, thấy chủ tử này của nàng thực sự không thể so với nữ tử tầm thường.
Người bên ngoài gặp phải chuyện này nghĩ bị phản bội mà thương tâm phẫn nộ, chủ tử lại nhìn mặt tốt, tâm rộng hào phóng, thảo nào phúc trạch thâm hậu.
“Đại nãi nãi, Giáng Châu đi, vị trí còn thiếu sớm bổ sung, đỡ lo lòng người hoang mang." Bạch Thược nhắc nhở.
Chân Diệu gật đầu, nghĩ một chút nói: “Được rồi, Bách Linh, ngày ấy gặp phải nha đầu quét dọn tên gì nhỉ, nàng ta mồm miệng rất thông minh."
Bách Linh vội nói: “Nô tỳ sau đó có hỏi, tên là Mộc Chi."
“Là nàng ta đi."
“Đại nãi nãi, có phải nên điều tra một chút không?" Vì chuyện Giáng Châu, Bách Linh có chút không yên lòng.
Chân Diệu cười: “Không sao, nhóm bọn họ để sau này Thế tử chọn."
Từ đó, nha đầu quét dọn tên Mộc Chi thành nha hoàn tam đẳng ở Thanh Phong đường, chuyên chăm sóc Cẩm Ngôn và Bạch Tuyết.
Năm nay ảm đạm hơn năm rồi, trừ những nhà tương đối thân cận gặp gỡ một phen còn lại cũng không có hoạt động lớn nào cả. Sợ ca múa thái bình chọc phải người trên, vì vậy mấy ngày này phủ Quốc Công coi như bình tĩnh, La Thiên Trình lại tra được chút chuyện.
Giáng Châu không chỉ tra được có liên quan đến Nguyệt Di tộc đồng thời còn bị La nhị lão gia mua chuộc từ lúc Chân Diệu còn chưa vào cửa.
Nhìn kết quả này, La Thiên Trình cũng có chút dở khóc dở cười, thật không biết Nhị thúc của hắn lấy vận khí ở đâu ra, mật thám nằm vùng do thế lực hiện nay mới chỉ mơ hồ thấy một góc của băng sơn tỉ mỉ bồi dưỡng, vậy cũng là tìm củ cải lại mua được nhân sâm.
Hiện nay tra rõ sau lưng có thế lực của Nguyệt Di tộc và phế Thái tử cấu kết, nhưng luôn đến điểm then chốt thì đầu mối bị chặt đứt, rơi vào sương mù dày vô tận.
La Thiên Trình biết cỗ thế lực âm thầm phát triển đến bây giờ đã mười mấy hai mươi năm, không phải nhất thời nửa khắc là có thể bắt được, ngược lại cũng không nóng lòng, lặng lẽ sai người tra xét ba đời nha hoàn hồi môn của Chân Diệu, lúc này mới yên tâm.
Cẩn Lân vệ không giống nha thự bình thường, Minh vệ thì cũng thôi, ám vệ chỉ có Chiêu Phong đế biết, cho tới giờ người biết sự tồn tại của Ám vệ không nhiều, càng không người nào biết thống lĩnh ám vệ là người phương nào.
La Thiên Trình bận mỗi ngày chân không chạm đất chủ yếu là chuyện ám vệ.
Ám vệ ở khắc các nơi, tin tức từ bốn phương tám hướng như tuyết rơi trên bàn, các ám vệ đều là đơn tuyến, ai cũng không biết thân phận đối phương, đa tuyến chỉ có một mình La Thiên Trình, toàn bộ cần hắn xem, phân loại, tập hợp, rồi đem tin ức có giá trị trình lên.
Từ lúc cảm nhận được tình ý như có như không của Chân Diệu, La Thiên Trình có bận hơn nữa cũng luôn không nhịn được cười khúc khích một hồi, tâm tâm niệm niệm đều là người kìa, chạng vạng ngày nguyên tiêu, liền không nhịn được trở về phủ.
“Gì, mang ta đi ngắm hoa đăng?" Chân Diệu có chút ngoài ý muốn: “Năm nay không phải quan phủ đã hủy lễ hội đèn lồng sao?"
La Thiên Trình vô cùng thân thiết vuốt vuốt chóp mũi nàng: “Dân gian tự phát, hình thành hội đèn lồng, có thú vị khác, muốn đi ngắm không?"
Kiếp trước Chân Diệu cũng chỉ sống đến hai mươi tuổi, chưa bao giờ trải qua tình yêu nam nữ, cho tới giờ mới lần đầu trải qua, ngược lại càng thêm nhiệt liệt, thầm nghĩ chốc lát rồi nói: “Nếu cùng chàng tất nhiên là muốn."
Một câu khiến La Thiên Trình tâm hoa nộ phóng, cũng không cố kị Bạch Thược, A Loan còn đang ở đó, ôm ngang Chân Diệu đi vào nội thất, đè lên người nàng.
Bạch Thược còn đỡ, A Loan sớm thẹn đến đỏ mặt, vội tránh ra ngoài cửa.
Chân Diệu tức giận, dùng sức đấm hắn: “Ngay trước mặt người khác đó, chàng như vậy khiến ta còn gặp người được sao?"
Hai tay La Thiên Trình chống bên nàng dừng lại, có chút thở hổn hển: “Đó là nha hoàn thiếp thân của nàng, còn dám nói lung tung sao? Hơn nữa vợ chồng chúng ta ở trong phòng mình, muốn làm gì thì làm đó, nếu có ai nói lung tung thì để cho hắn biết kết cục của người lắm miệng!"
Nói xong khẽ hôn lên đôi môi đỏ bừng như cánh hoa, liếm liếm, chỉ cảm thấy miệng đầy hương thơm, như là mút mật, khiến hắn không dừng được, chờ phát hiện người dưới thân mềm mại thuận theo, bộ dáng khép hờ mắt mặc người hái, hắn lập tức hối hận vì đã đề xuất đi ngắm hoa đăng cái quỷ gì.
“Kiểu Kiểu."
“Vâng?"
“Nàng nhắm mắt làm gì?"
Chân Diệu ở mắt, thấy trong nụ cười của hắn tràn đầy chọc ghẹo, tim nảy lên.
Hỗn đản này, được tiện nghi còn khoe mẽ.
Lập tức nhãn châu chuyển động, cười ngọt ngào nói: “Tất nhiên là chàng muốn làm gì thì làm đó."
Một câu nói bình thường lại như thiên lôi động địa hỏa, La Thiên Trình chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hận không thể nhào nặn người dưới thân.
Bàn tay ấm nóng nắm lấy đôi tay mát mẻ không xương đặt lên nơi nào đó, cười khổ nói: “Kiểu Kiểu, nàng thật biết cách khiến ta khó chịu."
Chân Diệu giận hắn lúc trước bỡn cợt, cũng là vì từ lúc động tâm, liền phát giác chuyện hai người da thịt thân cận rất tuyệt vời, nàng không phải người thích làm bộ, liền theo tâm ý hành sự, thân thể tới gần hắn, cười tủm tỉm nói: “Chàng khó chịu chỗ nào?"
Câu hỏi vô tội lại đơn thuần, trên mặt còn mang theo sự ngây thơ, nhưng La Thiên Trình biết nàng kỳ thực đã hiểu, tương phản như vậy, có cảm giác kích thích không thể nói, khiến nơi nào đó càng điên cuồng, nhịn không được than nhẹ một tiếng.
Chân Diệu biết đã chọc lửa, ngược lại thực sự không dám lộn xộn.
Tai La Thiên Trình đỏ ửng, vội vã đứng lên, mắt lóe sáng như thắp lửa, vẻ mặt có chút chật vật: “Kiểu Kiểu, nàng thực học xấu rồi. Chờ thân thể nàng tốt rồi chúng ta sẽ tính sổ. Đi thôi, chúng ta đi ngắm hoa đăng."
Cảnh ca nhi nhận được tin, khóc lóc om sòm nháo muốn đi theo.
La Thiên Trình hiếm khi có một đêmở bên vợ yêu, tất nhiên không muốn mang theo một cái đuôi nhỏ, khuyên can mãi, cuối cùng vẫn là Chân Diệu đồng ý mang về cho bé một cái đèn đẹp nhất lại thêm một ngày có thể gọi mẫu phi, mới trấn an được tiểu tử kia.
Lúc này đến nha hoàn cũng không mang theo, La Thiên Trình dẫn Chân Diệu ra ngoài.
Chợ đèn sáng như ban ngày, ngư long phi vũ, khắp nơi đều là ngọc thụ ngân hoa, đăng thụ tỏa sáng, vô số thiếu nam nữ thỏa thích nở nụ cười, tâm sự với nhau.
Đoan ngọ, đêm thất tịch và nguyên tiêu đều là ngày thoải mái nhất của các cô nương.
Chân Diệu nhìn mấy người chen lấn đến một tòa bảo tháp ngọc lưu ly đăng, cao ba thước, ánh sáng vạn thiên, không khỏi ngây dại, đi qua còn quay đầu nhìn, lại chợt thấy bị kéo một cái.
Chờ đến lúc hồi thần nhìn về phía La Thiên Trình, đã thấy hắn nhếch môi nói: “Cẩn thận người khác đụng phải nàng."
Chân Diệu theo bản năng nhìn về phía sau, quả nhiên thấy một thư sinh mặc đồ nam tử trẻ tuổi đứng cách đó không xa, còn si ngốc nhìn về bên này, hiển nhiên nàng thiếu chút nữa đụng phải người ta, được La Thiên Trình kéo đúng lúc.
La Thiên Trình thấy thư sinh kia còn nhìn vợ hắn, lòng càng buồn bực, nhưng trên đời này không thể vì người khác nhìn vợ mình nhiều hơn một cái liền giơ nắm đấm đánh người ta, chỉ đành cau có kéo Chân Diệu đi vội đến một quầy hàng, chọn một mặt nạ khỉ hco nàng đeo.
Chân Diệu bất mãn: “Tại sao lại là khỉ?"
La Thiên Trình trừng mắt: “Nàng còn muốn mang mặt nạ hằng nga chọc người phải không?"
Chân Diệu thành thành thật thật đeo mặt nạ khỉ nắm tay hắn đi dạo khắp nơi, nhìn qua một lượt đèn lồng muôn hình vạn trạng, đột nhiên nghe người khác hô một tiếng: “Phóng pháo hoa rồi……"
Tất cả mọi người ở đây đều vọt tới hướng nào đó, Chân Diệu cũng nhìn về phía bầu trời bên kia, chợt nghe ầm một tiếng, trên không trung phóng ra từng đóa, từng đóa pháo hoa rực rỡ.
Pháo hoa cực kỳ đẹp, nhuộm sáng nửa bầu trời, tất cả mọi người ngwng thần nín thở.
Chân Diệu chợt thấy mặt khẽ nhẹ đi, có cơn gió thoáng qua, chẳng biết La Thiên Trình đã nhấc mặt nạ của nàng lên phân nửa từ lúc nào, người trước mắt tuấn tú vô song, trong mắt là ôn nhu, tình ý, quyến luyến, chỉ chưa có bản thân.
Giây phút này Chân Diệu đột nhiên cảm thấy rất may mắn, tại một triều đại xa lạ như vậy, gặp một người như vậy.
Tựa hồ trừ quý trọng nàng không nghĩ ra được cái gì khác.
Chân Diệu nhón chân lên, chủ động hôn thật nhanh lên đôi môi cong duyên dáng một cái.
Đoàn người lần nữa huyên náo ầm ĩ, La Thiên Trình kéo mặt nạ xuống cho nàng, đang muốn nắm tay nàng đi về phía trước đột nhiên dừng lại.
“Sao vậy?" Chân Diệu nhìn theo phương hướng hắn nhìn, chỉ thấy tỷ muội Chân Băng, Chân Ngọc sắc mặt lo lắng, tựa hồ đang vội vã tìm kiếm cái gì.
Lấy mặt nạ khỉ ra, Chân Diệu vẫy tay: “Ngũ muội, Lục muội, hai muội cũng tới ngắm hoa đăng hả, xảy ra chuyện gì sao?"
Hai người Chân Băng đột nhiên nhìn thấy Chân Diệu thì vui vẻ, mang theo một đám tôi tớ chạy tới.
Chân Ngọc bất chấp La Thiên Trình ở một bên, giọng căm hận nói: “Tứ tỷ, biểu muội kia của tỷ nháo sống chết theo chúng ta đi ngắm đèn lồng nhưng nháy mắt đã không thấy đâu!"
Beta: Sakura
Chân Diệu nghe xong thở dài, nghĩ lại xử phạt Tiểu Thiền cũng có chút đáng tiếc.
La Thiên Trình khuyên bảo vài câu, bất động thanh sắc dẫn Giáng Châu đi.
Thanh Phong đường thoáng cái thiếu một nha hoàn, ngoài mặt mọi người không nói gì, lòng thầm nói, nhất là Tử Tô, một ngày này rốt cuộc không nhịn được quỳ xuống thỉnh tội: “Đại nãi nãi, mong ngài trách phạt nô tỳ đi."
Lúc này trong phòng còn có hai người Bạch Thược và Bách Linh hầu hạ, Chân Diệu bảo Bách Linh đỡ Tử Tô dậy, nói: “Trí giả cũng có khi sai sót, huống chi Thế tử vận dụng ám vệ mới tra ra Giáng Châu không thích hợp, việc này ngược lại không trách ngươi được."
Tử Tô xấu hổ: “Nhưng nếu không phải trước đây nô tỳ chọn Giáng Châu, cũng không có mấy chuyện này."
Với dung mạo và tài năng của Giáng Châu, nếu trước đây vào Trầm Hương uyển, trổ hết tài năng là chuyện sớm muộn, người đề bạt dù không là Tử Tô thì cũng có thể là Bạch Thược, thậm chí chính là nàng.
Cho nên nói tra ra Giáng Châu tâm hoài bất quỹ, nàng mặc dù kinh ngạc tức giận, nhưng không quá thương tâm, tỉ mỉ nghĩ lại đó là vì mặc dù Giáng Châu ưu tú vô cùng, không biết vì sao từ đầu đã không quá hợp mắt nàng. Không dụng tâm với một người vậy dĩ nhiên là không nói đến thương tâm.
Chân Diệu thản nhiên cười: “Mau dậy đi, Tử Tô, nếu muốn xin lỗi ta vậy sau này càng thêm dụng tâm làm việc là được, cũng không thể gả cho người ta xong liền hướng ra ngoài."
Lời này khiến Tử Tô đỏ bừng, xấu hổ không nói nổi một câu.
Chân Diệu nhìn xung quanh, nói: “Kỳ thực ta còn thấy may mắn người nọ không phải một trong số các ngươi, sớm điều tra ra, ngược lại là chuyện tốt."
Ba người Tử Tô đều thấy ấm áp.
Nhất là Bạch Thược, từ lúc mặt bị hủy, nghĩ thông suốt rất nhiều điều, thấy chủ tử này của nàng thực sự không thể so với nữ tử tầm thường.
Người bên ngoài gặp phải chuyện này nghĩ bị phản bội mà thương tâm phẫn nộ, chủ tử lại nhìn mặt tốt, tâm rộng hào phóng, thảo nào phúc trạch thâm hậu.
“Đại nãi nãi, Giáng Châu đi, vị trí còn thiếu sớm bổ sung, đỡ lo lòng người hoang mang." Bạch Thược nhắc nhở.
Chân Diệu gật đầu, nghĩ một chút nói: “Được rồi, Bách Linh, ngày ấy gặp phải nha đầu quét dọn tên gì nhỉ, nàng ta mồm miệng rất thông minh."
Bách Linh vội nói: “Nô tỳ sau đó có hỏi, tên là Mộc Chi."
“Là nàng ta đi."
“Đại nãi nãi, có phải nên điều tra một chút không?" Vì chuyện Giáng Châu, Bách Linh có chút không yên lòng.
Chân Diệu cười: “Không sao, nhóm bọn họ để sau này Thế tử chọn."
Từ đó, nha đầu quét dọn tên Mộc Chi thành nha hoàn tam đẳng ở Thanh Phong đường, chuyên chăm sóc Cẩm Ngôn và Bạch Tuyết.
Năm nay ảm đạm hơn năm rồi, trừ những nhà tương đối thân cận gặp gỡ một phen còn lại cũng không có hoạt động lớn nào cả. Sợ ca múa thái bình chọc phải người trên, vì vậy mấy ngày này phủ Quốc Công coi như bình tĩnh, La Thiên Trình lại tra được chút chuyện.
Giáng Châu không chỉ tra được có liên quan đến Nguyệt Di tộc đồng thời còn bị La nhị lão gia mua chuộc từ lúc Chân Diệu còn chưa vào cửa.
Nhìn kết quả này, La Thiên Trình cũng có chút dở khóc dở cười, thật không biết Nhị thúc của hắn lấy vận khí ở đâu ra, mật thám nằm vùng do thế lực hiện nay mới chỉ mơ hồ thấy một góc của băng sơn tỉ mỉ bồi dưỡng, vậy cũng là tìm củ cải lại mua được nhân sâm.
Hiện nay tra rõ sau lưng có thế lực của Nguyệt Di tộc và phế Thái tử cấu kết, nhưng luôn đến điểm then chốt thì đầu mối bị chặt đứt, rơi vào sương mù dày vô tận.
La Thiên Trình biết cỗ thế lực âm thầm phát triển đến bây giờ đã mười mấy hai mươi năm, không phải nhất thời nửa khắc là có thể bắt được, ngược lại cũng không nóng lòng, lặng lẽ sai người tra xét ba đời nha hoàn hồi môn của Chân Diệu, lúc này mới yên tâm.
Cẩn Lân vệ không giống nha thự bình thường, Minh vệ thì cũng thôi, ám vệ chỉ có Chiêu Phong đế biết, cho tới giờ người biết sự tồn tại của Ám vệ không nhiều, càng không người nào biết thống lĩnh ám vệ là người phương nào.
La Thiên Trình bận mỗi ngày chân không chạm đất chủ yếu là chuyện ám vệ.
Ám vệ ở khắc các nơi, tin tức từ bốn phương tám hướng như tuyết rơi trên bàn, các ám vệ đều là đơn tuyến, ai cũng không biết thân phận đối phương, đa tuyến chỉ có một mình La Thiên Trình, toàn bộ cần hắn xem, phân loại, tập hợp, rồi đem tin ức có giá trị trình lên.
Từ lúc cảm nhận được tình ý như có như không của Chân Diệu, La Thiên Trình có bận hơn nữa cũng luôn không nhịn được cười khúc khích một hồi, tâm tâm niệm niệm đều là người kìa, chạng vạng ngày nguyên tiêu, liền không nhịn được trở về phủ.
“Gì, mang ta đi ngắm hoa đăng?" Chân Diệu có chút ngoài ý muốn: “Năm nay không phải quan phủ đã hủy lễ hội đèn lồng sao?"
La Thiên Trình vô cùng thân thiết vuốt vuốt chóp mũi nàng: “Dân gian tự phát, hình thành hội đèn lồng, có thú vị khác, muốn đi ngắm không?"
Kiếp trước Chân Diệu cũng chỉ sống đến hai mươi tuổi, chưa bao giờ trải qua tình yêu nam nữ, cho tới giờ mới lần đầu trải qua, ngược lại càng thêm nhiệt liệt, thầm nghĩ chốc lát rồi nói: “Nếu cùng chàng tất nhiên là muốn."
Một câu khiến La Thiên Trình tâm hoa nộ phóng, cũng không cố kị Bạch Thược, A Loan còn đang ở đó, ôm ngang Chân Diệu đi vào nội thất, đè lên người nàng.
Bạch Thược còn đỡ, A Loan sớm thẹn đến đỏ mặt, vội tránh ra ngoài cửa.
Chân Diệu tức giận, dùng sức đấm hắn: “Ngay trước mặt người khác đó, chàng như vậy khiến ta còn gặp người được sao?"
Hai tay La Thiên Trình chống bên nàng dừng lại, có chút thở hổn hển: “Đó là nha hoàn thiếp thân của nàng, còn dám nói lung tung sao? Hơn nữa vợ chồng chúng ta ở trong phòng mình, muốn làm gì thì làm đó, nếu có ai nói lung tung thì để cho hắn biết kết cục của người lắm miệng!"
Nói xong khẽ hôn lên đôi môi đỏ bừng như cánh hoa, liếm liếm, chỉ cảm thấy miệng đầy hương thơm, như là mút mật, khiến hắn không dừng được, chờ phát hiện người dưới thân mềm mại thuận theo, bộ dáng khép hờ mắt mặc người hái, hắn lập tức hối hận vì đã đề xuất đi ngắm hoa đăng cái quỷ gì.
“Kiểu Kiểu."
“Vâng?"
“Nàng nhắm mắt làm gì?"
Chân Diệu ở mắt, thấy trong nụ cười của hắn tràn đầy chọc ghẹo, tim nảy lên.
Hỗn đản này, được tiện nghi còn khoe mẽ.
Lập tức nhãn châu chuyển động, cười ngọt ngào nói: “Tất nhiên là chàng muốn làm gì thì làm đó."
Một câu nói bình thường lại như thiên lôi động địa hỏa, La Thiên Trình chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hận không thể nhào nặn người dưới thân.
Bàn tay ấm nóng nắm lấy đôi tay mát mẻ không xương đặt lên nơi nào đó, cười khổ nói: “Kiểu Kiểu, nàng thật biết cách khiến ta khó chịu."
Chân Diệu giận hắn lúc trước bỡn cợt, cũng là vì từ lúc động tâm, liền phát giác chuyện hai người da thịt thân cận rất tuyệt vời, nàng không phải người thích làm bộ, liền theo tâm ý hành sự, thân thể tới gần hắn, cười tủm tỉm nói: “Chàng khó chịu chỗ nào?"
Câu hỏi vô tội lại đơn thuần, trên mặt còn mang theo sự ngây thơ, nhưng La Thiên Trình biết nàng kỳ thực đã hiểu, tương phản như vậy, có cảm giác kích thích không thể nói, khiến nơi nào đó càng điên cuồng, nhịn không được than nhẹ một tiếng.
Chân Diệu biết đã chọc lửa, ngược lại thực sự không dám lộn xộn.
Tai La Thiên Trình đỏ ửng, vội vã đứng lên, mắt lóe sáng như thắp lửa, vẻ mặt có chút chật vật: “Kiểu Kiểu, nàng thực học xấu rồi. Chờ thân thể nàng tốt rồi chúng ta sẽ tính sổ. Đi thôi, chúng ta đi ngắm hoa đăng."
Cảnh ca nhi nhận được tin, khóc lóc om sòm nháo muốn đi theo.
La Thiên Trình hiếm khi có một đêmở bên vợ yêu, tất nhiên không muốn mang theo một cái đuôi nhỏ, khuyên can mãi, cuối cùng vẫn là Chân Diệu đồng ý mang về cho bé một cái đèn đẹp nhất lại thêm một ngày có thể gọi mẫu phi, mới trấn an được tiểu tử kia.
Lúc này đến nha hoàn cũng không mang theo, La Thiên Trình dẫn Chân Diệu ra ngoài.
Chợ đèn sáng như ban ngày, ngư long phi vũ, khắp nơi đều là ngọc thụ ngân hoa, đăng thụ tỏa sáng, vô số thiếu nam nữ thỏa thích nở nụ cười, tâm sự với nhau.
Đoan ngọ, đêm thất tịch và nguyên tiêu đều là ngày thoải mái nhất của các cô nương.
Chân Diệu nhìn mấy người chen lấn đến một tòa bảo tháp ngọc lưu ly đăng, cao ba thước, ánh sáng vạn thiên, không khỏi ngây dại, đi qua còn quay đầu nhìn, lại chợt thấy bị kéo một cái.
Chờ đến lúc hồi thần nhìn về phía La Thiên Trình, đã thấy hắn nhếch môi nói: “Cẩn thận người khác đụng phải nàng."
Chân Diệu theo bản năng nhìn về phía sau, quả nhiên thấy một thư sinh mặc đồ nam tử trẻ tuổi đứng cách đó không xa, còn si ngốc nhìn về bên này, hiển nhiên nàng thiếu chút nữa đụng phải người ta, được La Thiên Trình kéo đúng lúc.
La Thiên Trình thấy thư sinh kia còn nhìn vợ hắn, lòng càng buồn bực, nhưng trên đời này không thể vì người khác nhìn vợ mình nhiều hơn một cái liền giơ nắm đấm đánh người ta, chỉ đành cau có kéo Chân Diệu đi vội đến một quầy hàng, chọn một mặt nạ khỉ hco nàng đeo.
Chân Diệu bất mãn: “Tại sao lại là khỉ?"
La Thiên Trình trừng mắt: “Nàng còn muốn mang mặt nạ hằng nga chọc người phải không?"
Chân Diệu thành thành thật thật đeo mặt nạ khỉ nắm tay hắn đi dạo khắp nơi, nhìn qua một lượt đèn lồng muôn hình vạn trạng, đột nhiên nghe người khác hô một tiếng: “Phóng pháo hoa rồi……"
Tất cả mọi người ở đây đều vọt tới hướng nào đó, Chân Diệu cũng nhìn về phía bầu trời bên kia, chợt nghe ầm một tiếng, trên không trung phóng ra từng đóa, từng đóa pháo hoa rực rỡ.
Pháo hoa cực kỳ đẹp, nhuộm sáng nửa bầu trời, tất cả mọi người ngwng thần nín thở.
Chân Diệu chợt thấy mặt khẽ nhẹ đi, có cơn gió thoáng qua, chẳng biết La Thiên Trình đã nhấc mặt nạ của nàng lên phân nửa từ lúc nào, người trước mắt tuấn tú vô song, trong mắt là ôn nhu, tình ý, quyến luyến, chỉ chưa có bản thân.
Giây phút này Chân Diệu đột nhiên cảm thấy rất may mắn, tại một triều đại xa lạ như vậy, gặp một người như vậy.
Tựa hồ trừ quý trọng nàng không nghĩ ra được cái gì khác.
Chân Diệu nhón chân lên, chủ động hôn thật nhanh lên đôi môi cong duyên dáng một cái.
Đoàn người lần nữa huyên náo ầm ĩ, La Thiên Trình kéo mặt nạ xuống cho nàng, đang muốn nắm tay nàng đi về phía trước đột nhiên dừng lại.
“Sao vậy?" Chân Diệu nhìn theo phương hướng hắn nhìn, chỉ thấy tỷ muội Chân Băng, Chân Ngọc sắc mặt lo lắng, tựa hồ đang vội vã tìm kiếm cái gì.
Lấy mặt nạ khỉ ra, Chân Diệu vẫy tay: “Ngũ muội, Lục muội, hai muội cũng tới ngắm hoa đăng hả, xảy ra chuyện gì sao?"
Hai người Chân Băng đột nhiên nhìn thấy Chân Diệu thì vui vẻ, mang theo một đám tôi tớ chạy tới.
Chân Ngọc bất chấp La Thiên Trình ở một bên, giọng căm hận nói: “Tứ tỷ, biểu muội kia của tỷ nháo sống chết theo chúng ta đi ngắm đèn lồng nhưng nháy mắt đã không thấy đâu!"
Tác giả :
Đông Thanh Liễu Diệp