Trời Sinh Một Đôi
Chương 258: Kết tóc
Thái hậu làm tổ trên giường im lặng đi, ánh mắt đục ngầu thoạt nhìn càng thêm mê mang, như đang đắm chìm trong chuyện cũ.
Lão ma ma được gọi là Phức Hương cẩn thận nhìn Thái hậu một cái, không dám thở mạnh.
Bà là người duy nhất không bị diệt khẩu sau sự kiện kia, cũng là người duy nhất mà đến nay Thái hậu có thể nói chuyện về đoạn bí ẩn đó, giảm bớt sự nặng trĩu trong lòng.
Nhưng vừa nghĩ tới sự chấn động của sự kiện kia, còn có dơ bẩn xấu xa trong đó, người bà như bị kiến bò đầy, tê tê dại dại run rẩy.
Thậm chí bà còn suy nghĩ, nếu lúc ấy theo những người đó đi, cùng nhau vùi vào cát bụi vĩnh viễn sẽ không nói ra khỏi miệng bí mật đó, có phải tốt hơn không.
“Phức Hương."
“Có Lão nô."
“Giúp ai gia xoa bóp trán đi, đầu lại bắt đầu đau đớn."
“Vâng."
Lão ma ma ngồi quỳ xuống, thành thạo xoa trán Thái hậu.
Một lát sau, Thái hậu cảm thấy thư giãn hơn, nhẹ giọng nói: “Phức Hương, ngươi nói nha đầu kia thành nửa tôn thất nữ, tính là chuyện tốt sao?"
“Vâng, là chuyện tốt, Thái hậu, ngài cứ an tâm đi."
Thái hậu nhắm hai mắt, vẫn không mở ra nữa, như đã ngủ thiếp đi.
Lão mẹ vẫn không ngừng tay, bên trong phòng sáng sáng tối tối, không biết đã qua bao lâu.
Chân Diệu ra khỏi Ninh Khôn Cung thì đi thăm Thái phi, rồi chờ cùng La Thiên Trình trở về.
Trên xe, La Thiên Trình hỏi: “Thái phi có khỏe không?"
Hắn là ngoại thần, tất nhiên không tiện vào cung bái kiến một vị Thái phi.
“Thái phi rất khỏe, thoạt nhìn vẫn trẻ đẹp như thế."
La Thiên Trình cười nhẹ ra tiếng.
Chân Diệu đá hắn một chút: “Cười cái gì?"
“Cười người nào đó khen mình mà không đỏ mặt chứ sao."
“Chàng có ý gì?" Chân Diệu híp mắt lại.
La Thiên Trình dấn đến nắm bả vai nàng: “Tất cả mọi người nói nàng giống Thái phi, nàng nói Thái phi đẹp, không phải là nói mình sao?"
Chân Diệu bĩu môi: “Cái này có gì mà khoe khoang, trông đẹp cũng không phải bản lĩnh của ta."
Nói đến đây thì dừng, vẻ mặt bớt chút cười giỡn: “Thế tử, chàng nói, tất cả mọi người cảm thấy ta giống Thái phi?"
“Bản thân nàng không biết sao?" La Thiên Trình thấp đầu, hôn lên cổ nàng.
“Chàng đừng cứ lộn xộn." Chân Diệu đẩy.
“Ta không lộn xộn." La Thiên Trình giơ hai tay lên, lại bất ngờ hôn nhẹ lên gương mặt nàng, lúc này mới ngồi nghiêm trang.
“Thế tử!" Chân Diệu tức giận hô một tiếng. Cứ cảm thấy từ hôm nói rõ chuyện thì người nào đó quyết đoán vứt bỏ tiết tháo.
La Thiên Trình biết đạo lý một vừa hai phải, ho nhẹ một tiếng nói: “Kiểu Kiểu, gọi ta làm gì?"
Chân Diệu nhìn chằm chằm hắn. Thấy người nào đó vẫn mặt không đổi sắc. Không khỏi chán nản.
Hắn đây là heo chết không sợ nước sôi, đoán chắc mình không có cách nào với hắn sao?
“Kiểu Kiểu?" La Thiên Trình khẽ cong khóe miệng, để lộ đắc ý.
“Nếu như chàng còn làm loạn nữa, ta liền đạp chàng xuống xe."
La Thiên Trình đưa tay, quyết đoán kéo Chân Diệu lại, hôn mạnh xuống môi nàng.
“Kiểu Kiểu, nàng đạp đi. Ta không sợ mọi người biết ta sợ vợ, đến lúc đó người khác còn mời ta uống hoa tửu, vừa lúc hùng hồn từ chối rồi, tránh cho còn phải đau đầu tìm cớ."
“La Thiên Trình, chàng đã quên lời Kỷ nương tử nói rồi?"
La Thiên Trình càng dịu dàng hơn, dùng ngón tay quấn quanh sợi tóc rũ xuống của Chân Diệu, thấp giọng nói: “Chưa. Ta chỉ muốn nàng sớm quen sự tiếp cận của ta. Chuyện hôm đó ta khốn kiếp, khiến nàng sợ hãi. Nhưng như nàng đã nói, trong lòng có mấu chốt, dù sao cũng phải vượt qua đúng không? Hiện tại chúng ta là người một nhà rồi, vô luận sau này gặp phải việc khó gì, chúng ta đều cùng đi đối mặt, cùng nhau bước qua nó, có được không?"
Chân Diệu nghe có lý, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái lắm, cảm thấy mình bị lừa dối, nhưng lại nói không ra lời không đúng chỗ nào.
La Thiên Trình cũng không dám được một tấc lại tiến thêm thước, chẳng qua là nhẹ nhàng ôm Chân Diệu, thấy lần này nàng không phản kháng, hài lòng cười.
Thân thể Chân Diệu đang cứng ngắc dần dần mềm đi, dường như nàng không hề phản cảm cái ôm đơn thuần, thậm chí trong ngày mua đông này, còn cảm thấy ấm áp và tin cậy.
“Thế tử ——"
“Hử?"
La Thiên Trình hình như nghiện thưởng thức tóc của Chân Diệu, không ngừng quấn quanh ngón tay mình, sau đó nổi hứng thú, bện với tóc mình.
Chân Diệu không phát giác, tự lo nói: “Ta phát hiện Thái hậu không thích ta."
“Thật à?" La Thiên Trình thu tay để ở trên tay Chân Diệu, cười nói, “Nàng cũng không phải là vàng bạc châu báu, chẳng lẽ phải người gặp người thích sao?"
Chân Diệu rút tay về, nhìn hắn, nghiêm mặt nói: “Nhưng ta cứ cảm thấy là lạ."
“Lạ chỗ nào?"
“Tất cả mọi người có thể thấy, Thái phi và Thái hậu có quan hệ rất tốt, nếu công nhận ta giống Thái phi, ta rất khó tưởng tượng một người sẽ có hai cảm nhận hoàn toàn khác nhau đối với hai gương mặt tương tự nhau. Dù sao ta không hề làm chuyện gì tội ác tày trời đúng không?"
Trong lòng La Thiên Trình khẽ động, nhìn Chân Diệu với ánh mắt sáng quắc: “Nàng nói là —"
Chân Diệu nhẹ nhàng cắn môi: “Ta chỉ nói nhờ cảm giác, không chắc là đúng, chàng đừng quá cho là thật. Ta cảm thấy, chỉ có đạo lý yêu ai yêu cả đường đi và ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng, có lẽ quan hệ giữa Thái hậu và Thái phi, không đơn giản như chúng ta nghĩ. . . . . ."
“Kiểu Kiểu." La Thiên Trình lại cầm tay Chân Diệu.
“Vâng?"
“Nếu cảm thấy Thái hậu không thích nàng, sau này chúng ta ít vào cung là được. Về phần chuyện trong cung, chúng ta không nên hỏi nhiều."
Kiểu Kiểu của hắn, còn thông minh hơn hắn tưởng.
Nắm giữ ám vệ của Cẩm Lân vệ và ám vệ của phủ Trấn Quốc công trong tay, vài chuyện kiếp trước không biết dần dần nổi lên mặt nước, hắn lại phát giác kiếp trước người tặng bí tịch võ công cho hắn chính là người phủ phủ Trưởng công chúa Chiêu Vân!
Hơn nữa khi hắn mất tích ở bãi săn Bắc Hà, Trưởng công chúa Chiêu Vân phái không chỉ một nhóm người qua đó.
Hắn không thể nào tin tưởng lý do vớ vẩn rằng huyện chủ Trọng Hỉ và Kiểu Kiểu vốn là bạn thân, trưởng công chúa Chiêu Vân chỉ giúp con gái.
Nhà thiên tử, thật sự có quá nhiều bí mật kỳ lạ không thể nói rõ, về sau ngay cả hắn cũng không dám tra thêm nữa, không ngờ Kiểu Kiểu có trực giác chính xác như thế.
Một người, sao kiếp trước kiếp này lại có thể khác nhau đến thế?
Kiếp trước Chân thị khôn khéo lộ ra ngoài, nhưng hắn mắt lạnh nhìn. Chẳng qua chỉ là khôn vặt thôi, mà Kiểu Kiểu thì thường ngày không để trong lòng những việc lặt vặt, nhưng chuyện quan trọng thì chưa bao giờ mơ hồ.
Có lúc, hắn thật nghi ngờ các nàng là hai người, ẩn giấu dưới cùng một xác thịt, là linh hồn chuyên đến cứu vớt hắn.
“La đại nhân ——" ngoài xe ngựa vang lên tiếng, xe ngựa chợt dừng lại.
Thân thể Chân Diệu đung đưa một cái. Da đầu đau đến không nhịn được kêu một tiếng, cúi đầu nhìn, hẳn là bởi vì tóc hai người bện với nhau, lập tức đen mặt.
La Thiên Trình lúng túng: “Ta chỉ không nhịn được mà kết tóc —"
Khóe miệng Chân Diệu run lên mãnh liệt: “Trên xe ngựa mà chàng kết tóc. Sao chàng không kết mình luôn đi?"
La Thiên Trình. . . . . .
“Đại nhân. Ngài có ở bên trong không?"
Chân Diệu và La Thiên Trình hai mặt nhìn nhau.
“Có, chuyện gì?" La Thiên Trình cắn răng phun ra những lời này, nhanh chóng tháo tóc, thế nhưng càng tháo càng loạn.
“Nha thự có cấp báo, chờ ngài trở về xử lý." Thuộc hạ kia nhìn màn xe vẫn không nhúc nhích, thầm than trong lòng, rốt cuộc là Thượng Quan. Phần điềm tĩnh này thì bọn họ không thể so sánh.
Thượng Quan điềm tĩnh nào đó đã luống cuống tay chân rồi.
Chân Diệu không nhanh không chậm nhìn, mơ hồ hết giận rồi mới lấy cây kéo từ giỏ kim chỉ trong ngăn kéo ra.
La Thiên Trình nhận lấy, xoẹt một tiếng đã cắt tóc xong rồi.
Chân Diệu mờ mịt: “Thế tử, chàng cắt tóc của ta làm cái gì?"
La Thiên Trình im lặng một lát, nặn ra hai chữ: “Tay trơn."
Nói xong nhanh chóng dọc theo chỗ kết tóc cắt chỗ tóc bên mình, lưu loát vén rèm xe lên đi ra ngoài.
Tiếng vó ngựa xa dần. Màn xe còn đang lay đông, lúc này Chân Diệu mới hoàn hồn.
“La Thiên Trình, chàng quay lại cho ta. Ta bảo đảm không đánh chết chàng!"
Phu xe đang giơ cao roi ngựa trong tay, nghe vậy đột nhiên dừng lại, nghi hoặc nhìn Bán Hạ ngồi ở một bên.
Bán Hạ ngoáy ngoáy lỗ tai, vẻ mặt vô tội: “Cái gì? Gió to quá, vừa rồi ta không nghe thấy gì!"
Trong xe ngựa Chân Diệu hô xong rồi, nhận mệnh lấy kính Lưu Ly ra, nhét chỗ tóc bị cắt ngắn quá nửa vào trong búi tóc, lại lấy một cái trâm hoa hải đường dự bị cắm vào đó, mới tính che lấp được.
Làm xong những thứ này, cất giọng nói: “Bán Hạ, đi gọi A Loan và Thanh Cáp ở xe ngựa phía sau lên với ta."
Các chủ tử ra ngoài, luôn phải dẫn gã sai vặt hoặc nha hoàn theo, chỉ là bởi vì vợ chồng Chân Diệu ngồi chung một xe, nha hoan đi theo ngồi ở một chiếc xe khác, khi vào cung, nha hoàn không thể đi theo vào, chiếc xe kia đợi bên ngoài.
“Đại nãi nãi ——" một lát sau, A Loan và Thanh Cáp xốc màn xe tiến vào.
“Nào, chúng ta đánh bài Diệp Tử đi."
Cho đến khi thắng hết hà bao của hai nha hoàn, cũng đến phủ Trấn Quốc công, cuối cùng Chân Diệu cũng thoải mái hơn.
Xe ngựa chạy thẳng vào cửa thuỳ hoa, Bán Hạ ở ngoài xe hô: “Đại nãi nãi, đến rồi."
Thanh Cáp nhảy xuống trước, tiếp theo là A Loan.
A Loan xoay người vươn tay muốn đỡ Chân Diệu.
Thanh Cáp ưỡn ngực: “Để ta!" Sau đó nha hoàn mập mạp ôm Chân Diệu xuống.
Trong biểu cảm kinh hãi của Bán Hạ, Chân Diệu bình tĩnh ho khan một tiếng: “Đi thôi."
Ba chủ tớ đi thẳng tới Di An đường.
“Vợ Đại lang, tổ mẫu không ngờ cháu còn may mắn thế, sau này nhất định phải tiếc phúc." Lão phu nhân dặn dò một phen, lại có nha hoàn tới bẩm báo phía ngoài có người tới.
“Ai?"
“Là di thái thái của Tứ lão gia và Tiểu công tử đến, đang chờ ở ngoài cửa viện cầu kiến ngài đây."
Lão phu nhân gật đầu: “Tính ngày thì đúng trong hai ngày này rồi."
“Thế hầu gái đi mời di thái thái và Tiểu công tử đi vào?" Nha hoàn tới truyền lời là nha hoàn tam đẳng trong viện, thầm nghĩ vị di thái thái kia đúng là có tiền, phần thưởng vừa rồi kín đáo đưa cho nàng ngang với tiền lương một năm của nàng rồi.
Lão phu nhân nhíu mày: “Đi nói với Hồ di nương, trước tiên đi gặp Tứ phu nhân, về sau Tứ phu nhân dẫn tới gặp ta. Còn chưa kính trà vợ cả, sao lại dẫn tới chỗ ta."
Nha hoàn kia giật mình, mơ hồ có tính toán về địa vị của vị di nương có tiền kia trong lòng lão phu nhân, vội gật đầu, khom người lui xuống.
Hồ thị thấy nha hoàn truyền tin đi ra ngoài, cười thân thiết: “Vị tỷ tỷ này, lão phu nhân vẫn rảnh rỗi chứ?"
Lão ma ma được gọi là Phức Hương cẩn thận nhìn Thái hậu một cái, không dám thở mạnh.
Bà là người duy nhất không bị diệt khẩu sau sự kiện kia, cũng là người duy nhất mà đến nay Thái hậu có thể nói chuyện về đoạn bí ẩn đó, giảm bớt sự nặng trĩu trong lòng.
Nhưng vừa nghĩ tới sự chấn động của sự kiện kia, còn có dơ bẩn xấu xa trong đó, người bà như bị kiến bò đầy, tê tê dại dại run rẩy.
Thậm chí bà còn suy nghĩ, nếu lúc ấy theo những người đó đi, cùng nhau vùi vào cát bụi vĩnh viễn sẽ không nói ra khỏi miệng bí mật đó, có phải tốt hơn không.
“Phức Hương."
“Có Lão nô."
“Giúp ai gia xoa bóp trán đi, đầu lại bắt đầu đau đớn."
“Vâng."
Lão ma ma ngồi quỳ xuống, thành thạo xoa trán Thái hậu.
Một lát sau, Thái hậu cảm thấy thư giãn hơn, nhẹ giọng nói: “Phức Hương, ngươi nói nha đầu kia thành nửa tôn thất nữ, tính là chuyện tốt sao?"
“Vâng, là chuyện tốt, Thái hậu, ngài cứ an tâm đi."
Thái hậu nhắm hai mắt, vẫn không mở ra nữa, như đã ngủ thiếp đi.
Lão mẹ vẫn không ngừng tay, bên trong phòng sáng sáng tối tối, không biết đã qua bao lâu.
Chân Diệu ra khỏi Ninh Khôn Cung thì đi thăm Thái phi, rồi chờ cùng La Thiên Trình trở về.
Trên xe, La Thiên Trình hỏi: “Thái phi có khỏe không?"
Hắn là ngoại thần, tất nhiên không tiện vào cung bái kiến một vị Thái phi.
“Thái phi rất khỏe, thoạt nhìn vẫn trẻ đẹp như thế."
La Thiên Trình cười nhẹ ra tiếng.
Chân Diệu đá hắn một chút: “Cười cái gì?"
“Cười người nào đó khen mình mà không đỏ mặt chứ sao."
“Chàng có ý gì?" Chân Diệu híp mắt lại.
La Thiên Trình dấn đến nắm bả vai nàng: “Tất cả mọi người nói nàng giống Thái phi, nàng nói Thái phi đẹp, không phải là nói mình sao?"
Chân Diệu bĩu môi: “Cái này có gì mà khoe khoang, trông đẹp cũng không phải bản lĩnh của ta."
Nói đến đây thì dừng, vẻ mặt bớt chút cười giỡn: “Thế tử, chàng nói, tất cả mọi người cảm thấy ta giống Thái phi?"
“Bản thân nàng không biết sao?" La Thiên Trình thấp đầu, hôn lên cổ nàng.
“Chàng đừng cứ lộn xộn." Chân Diệu đẩy.
“Ta không lộn xộn." La Thiên Trình giơ hai tay lên, lại bất ngờ hôn nhẹ lên gương mặt nàng, lúc này mới ngồi nghiêm trang.
“Thế tử!" Chân Diệu tức giận hô một tiếng. Cứ cảm thấy từ hôm nói rõ chuyện thì người nào đó quyết đoán vứt bỏ tiết tháo.
La Thiên Trình biết đạo lý một vừa hai phải, ho nhẹ một tiếng nói: “Kiểu Kiểu, gọi ta làm gì?"
Chân Diệu nhìn chằm chằm hắn. Thấy người nào đó vẫn mặt không đổi sắc. Không khỏi chán nản.
Hắn đây là heo chết không sợ nước sôi, đoán chắc mình không có cách nào với hắn sao?
“Kiểu Kiểu?" La Thiên Trình khẽ cong khóe miệng, để lộ đắc ý.
“Nếu như chàng còn làm loạn nữa, ta liền đạp chàng xuống xe."
La Thiên Trình đưa tay, quyết đoán kéo Chân Diệu lại, hôn mạnh xuống môi nàng.
“Kiểu Kiểu, nàng đạp đi. Ta không sợ mọi người biết ta sợ vợ, đến lúc đó người khác còn mời ta uống hoa tửu, vừa lúc hùng hồn từ chối rồi, tránh cho còn phải đau đầu tìm cớ."
“La Thiên Trình, chàng đã quên lời Kỷ nương tử nói rồi?"
La Thiên Trình càng dịu dàng hơn, dùng ngón tay quấn quanh sợi tóc rũ xuống của Chân Diệu, thấp giọng nói: “Chưa. Ta chỉ muốn nàng sớm quen sự tiếp cận của ta. Chuyện hôm đó ta khốn kiếp, khiến nàng sợ hãi. Nhưng như nàng đã nói, trong lòng có mấu chốt, dù sao cũng phải vượt qua đúng không? Hiện tại chúng ta là người một nhà rồi, vô luận sau này gặp phải việc khó gì, chúng ta đều cùng đi đối mặt, cùng nhau bước qua nó, có được không?"
Chân Diệu nghe có lý, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái lắm, cảm thấy mình bị lừa dối, nhưng lại nói không ra lời không đúng chỗ nào.
La Thiên Trình cũng không dám được một tấc lại tiến thêm thước, chẳng qua là nhẹ nhàng ôm Chân Diệu, thấy lần này nàng không phản kháng, hài lòng cười.
Thân thể Chân Diệu đang cứng ngắc dần dần mềm đi, dường như nàng không hề phản cảm cái ôm đơn thuần, thậm chí trong ngày mua đông này, còn cảm thấy ấm áp và tin cậy.
“Thế tử ——"
“Hử?"
La Thiên Trình hình như nghiện thưởng thức tóc của Chân Diệu, không ngừng quấn quanh ngón tay mình, sau đó nổi hứng thú, bện với tóc mình.
Chân Diệu không phát giác, tự lo nói: “Ta phát hiện Thái hậu không thích ta."
“Thật à?" La Thiên Trình thu tay để ở trên tay Chân Diệu, cười nói, “Nàng cũng không phải là vàng bạc châu báu, chẳng lẽ phải người gặp người thích sao?"
Chân Diệu rút tay về, nhìn hắn, nghiêm mặt nói: “Nhưng ta cứ cảm thấy là lạ."
“Lạ chỗ nào?"
“Tất cả mọi người có thể thấy, Thái phi và Thái hậu có quan hệ rất tốt, nếu công nhận ta giống Thái phi, ta rất khó tưởng tượng một người sẽ có hai cảm nhận hoàn toàn khác nhau đối với hai gương mặt tương tự nhau. Dù sao ta không hề làm chuyện gì tội ác tày trời đúng không?"
Trong lòng La Thiên Trình khẽ động, nhìn Chân Diệu với ánh mắt sáng quắc: “Nàng nói là —"
Chân Diệu nhẹ nhàng cắn môi: “Ta chỉ nói nhờ cảm giác, không chắc là đúng, chàng đừng quá cho là thật. Ta cảm thấy, chỉ có đạo lý yêu ai yêu cả đường đi và ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng, có lẽ quan hệ giữa Thái hậu và Thái phi, không đơn giản như chúng ta nghĩ. . . . . ."
“Kiểu Kiểu." La Thiên Trình lại cầm tay Chân Diệu.
“Vâng?"
“Nếu cảm thấy Thái hậu không thích nàng, sau này chúng ta ít vào cung là được. Về phần chuyện trong cung, chúng ta không nên hỏi nhiều."
Kiểu Kiểu của hắn, còn thông minh hơn hắn tưởng.
Nắm giữ ám vệ của Cẩm Lân vệ và ám vệ của phủ Trấn Quốc công trong tay, vài chuyện kiếp trước không biết dần dần nổi lên mặt nước, hắn lại phát giác kiếp trước người tặng bí tịch võ công cho hắn chính là người phủ phủ Trưởng công chúa Chiêu Vân!
Hơn nữa khi hắn mất tích ở bãi săn Bắc Hà, Trưởng công chúa Chiêu Vân phái không chỉ một nhóm người qua đó.
Hắn không thể nào tin tưởng lý do vớ vẩn rằng huyện chủ Trọng Hỉ và Kiểu Kiểu vốn là bạn thân, trưởng công chúa Chiêu Vân chỉ giúp con gái.
Nhà thiên tử, thật sự có quá nhiều bí mật kỳ lạ không thể nói rõ, về sau ngay cả hắn cũng không dám tra thêm nữa, không ngờ Kiểu Kiểu có trực giác chính xác như thế.
Một người, sao kiếp trước kiếp này lại có thể khác nhau đến thế?
Kiếp trước Chân thị khôn khéo lộ ra ngoài, nhưng hắn mắt lạnh nhìn. Chẳng qua chỉ là khôn vặt thôi, mà Kiểu Kiểu thì thường ngày không để trong lòng những việc lặt vặt, nhưng chuyện quan trọng thì chưa bao giờ mơ hồ.
Có lúc, hắn thật nghi ngờ các nàng là hai người, ẩn giấu dưới cùng một xác thịt, là linh hồn chuyên đến cứu vớt hắn.
“La đại nhân ——" ngoài xe ngựa vang lên tiếng, xe ngựa chợt dừng lại.
Thân thể Chân Diệu đung đưa một cái. Da đầu đau đến không nhịn được kêu một tiếng, cúi đầu nhìn, hẳn là bởi vì tóc hai người bện với nhau, lập tức đen mặt.
La Thiên Trình lúng túng: “Ta chỉ không nhịn được mà kết tóc —"
Khóe miệng Chân Diệu run lên mãnh liệt: “Trên xe ngựa mà chàng kết tóc. Sao chàng không kết mình luôn đi?"
La Thiên Trình. . . . . .
“Đại nhân. Ngài có ở bên trong không?"
Chân Diệu và La Thiên Trình hai mặt nhìn nhau.
“Có, chuyện gì?" La Thiên Trình cắn răng phun ra những lời này, nhanh chóng tháo tóc, thế nhưng càng tháo càng loạn.
“Nha thự có cấp báo, chờ ngài trở về xử lý." Thuộc hạ kia nhìn màn xe vẫn không nhúc nhích, thầm than trong lòng, rốt cuộc là Thượng Quan. Phần điềm tĩnh này thì bọn họ không thể so sánh.
Thượng Quan điềm tĩnh nào đó đã luống cuống tay chân rồi.
Chân Diệu không nhanh không chậm nhìn, mơ hồ hết giận rồi mới lấy cây kéo từ giỏ kim chỉ trong ngăn kéo ra.
La Thiên Trình nhận lấy, xoẹt một tiếng đã cắt tóc xong rồi.
Chân Diệu mờ mịt: “Thế tử, chàng cắt tóc của ta làm cái gì?"
La Thiên Trình im lặng một lát, nặn ra hai chữ: “Tay trơn."
Nói xong nhanh chóng dọc theo chỗ kết tóc cắt chỗ tóc bên mình, lưu loát vén rèm xe lên đi ra ngoài.
Tiếng vó ngựa xa dần. Màn xe còn đang lay đông, lúc này Chân Diệu mới hoàn hồn.
“La Thiên Trình, chàng quay lại cho ta. Ta bảo đảm không đánh chết chàng!"
Phu xe đang giơ cao roi ngựa trong tay, nghe vậy đột nhiên dừng lại, nghi hoặc nhìn Bán Hạ ngồi ở một bên.
Bán Hạ ngoáy ngoáy lỗ tai, vẻ mặt vô tội: “Cái gì? Gió to quá, vừa rồi ta không nghe thấy gì!"
Trong xe ngựa Chân Diệu hô xong rồi, nhận mệnh lấy kính Lưu Ly ra, nhét chỗ tóc bị cắt ngắn quá nửa vào trong búi tóc, lại lấy một cái trâm hoa hải đường dự bị cắm vào đó, mới tính che lấp được.
Làm xong những thứ này, cất giọng nói: “Bán Hạ, đi gọi A Loan và Thanh Cáp ở xe ngựa phía sau lên với ta."
Các chủ tử ra ngoài, luôn phải dẫn gã sai vặt hoặc nha hoàn theo, chỉ là bởi vì vợ chồng Chân Diệu ngồi chung một xe, nha hoan đi theo ngồi ở một chiếc xe khác, khi vào cung, nha hoàn không thể đi theo vào, chiếc xe kia đợi bên ngoài.
“Đại nãi nãi ——" một lát sau, A Loan và Thanh Cáp xốc màn xe tiến vào.
“Nào, chúng ta đánh bài Diệp Tử đi."
Cho đến khi thắng hết hà bao của hai nha hoàn, cũng đến phủ Trấn Quốc công, cuối cùng Chân Diệu cũng thoải mái hơn.
Xe ngựa chạy thẳng vào cửa thuỳ hoa, Bán Hạ ở ngoài xe hô: “Đại nãi nãi, đến rồi."
Thanh Cáp nhảy xuống trước, tiếp theo là A Loan.
A Loan xoay người vươn tay muốn đỡ Chân Diệu.
Thanh Cáp ưỡn ngực: “Để ta!" Sau đó nha hoàn mập mạp ôm Chân Diệu xuống.
Trong biểu cảm kinh hãi của Bán Hạ, Chân Diệu bình tĩnh ho khan một tiếng: “Đi thôi."
Ba chủ tớ đi thẳng tới Di An đường.
“Vợ Đại lang, tổ mẫu không ngờ cháu còn may mắn thế, sau này nhất định phải tiếc phúc." Lão phu nhân dặn dò một phen, lại có nha hoàn tới bẩm báo phía ngoài có người tới.
“Ai?"
“Là di thái thái của Tứ lão gia và Tiểu công tử đến, đang chờ ở ngoài cửa viện cầu kiến ngài đây."
Lão phu nhân gật đầu: “Tính ngày thì đúng trong hai ngày này rồi."
“Thế hầu gái đi mời di thái thái và Tiểu công tử đi vào?" Nha hoàn tới truyền lời là nha hoàn tam đẳng trong viện, thầm nghĩ vị di thái thái kia đúng là có tiền, phần thưởng vừa rồi kín đáo đưa cho nàng ngang với tiền lương một năm của nàng rồi.
Lão phu nhân nhíu mày: “Đi nói với Hồ di nương, trước tiên đi gặp Tứ phu nhân, về sau Tứ phu nhân dẫn tới gặp ta. Còn chưa kính trà vợ cả, sao lại dẫn tới chỗ ta."
Nha hoàn kia giật mình, mơ hồ có tính toán về địa vị của vị di nương có tiền kia trong lòng lão phu nhân, vội gật đầu, khom người lui xuống.
Hồ thị thấy nha hoàn truyền tin đi ra ngoài, cười thân thiết: “Vị tỷ tỷ này, lão phu nhân vẫn rảnh rỗi chứ?"
Tác giả :
Đông Thanh Liễu Diệp