Trời Sinh Một Đôi
Chương 218: Tỉnh lại
Thời tiết này, dù trời trong, nhưng đến khi tịch dương buông xuống, nhiệt độ bỗng giảm xuống rất nhiều.
Hai tay thiếu niên co lại trong ống tay áo, dậm chân đi qua đi lại, sắc mặt tái mét.
“Chủ tử, nếu không tiểu nhân đi qua hỏi một chút xem rốt cuộc vị lão gia kia dã trở về chưa?" Kim Đại cẩn thận từng li từng tí hỏi, sắc mặt cũng không dễ nhìn gì lắm.
Hai canh giờ, bọn họ đã hứng gió lạnh trong cái vườn nát này trọn hai canh giờ!
“Không cần, không phải phụ nhân kia đã nói khi người trở về sẽ lập tức đi mời chúng ta sang rồi à." Thiếu niên quả quyết cự tuyệt.
Tự mình đi về?
Hừ, tự mình đi về thì thật quá mất mặt, rõ ràng là Hồ gia thỉnh cầu Kim gia của hắn mà.
Phụ thân đã nói, hắn đại biểu chính là thể diện của Kim phủ, nhất định không thể vì thứ trà bánh kia đặc biệt, mà đánh mất sức mạnh trước mặt đối phương, nếu không sẽ bị người ta dắt mũi đi.
Không có trà bánh kiểu mới này, Kim gia hắn cũng chỉ kiếm danh tiếng và ngân lượng ít chút thôi, nhưng Hồ gia sẽ vĩnh viễn là một tiểu tài chủ ở huyện thành vắng vẻ.
Nếu không có phụ thân nhắc nhở, hắn cũng biết làm cách nào để bắt chẹt Hồ gia.
Hừ, nếu không phải Hồ lão gia kia tự mình đến mời, thì hắn tuyệt đối sẽ không đi qua.
Thiếu niên hạ quyết tâm, đắc ý cười cười, lại khép sát tay vào đi qua đi lại.
Mẹ ơi, nhưng mà lạnh quá, sao còn chưa có ai tới vậy?
Nam tử râu quai nón đã được dìu vào phòng nắm, đại phu lần thứ hai đến phủ kê đơn thuốc rồi xách hòm thuốc đi.
Lúc này Hồ thị mới thở phào .
Lão gia không có chuyện gì là tốt rồi!
Sau đó nhìn về phía La Thiên Trình: “Các ngươi thật sự tới tìm thân thích ư? Lão gia nhà ta là Tứ thúc của ngươi?"
La Thiên Trình gật đầu: “Đương nhiên là thật. Hình xăm bươm bướm sau lưng Tứ thúc không sai được, nhưng mà xem ra, trí nhớ của Tứ thúc hình như có chút vấn đề. Không bằng chờ Tứ thúc tỉnh lại rồi hãy nói."
Nhìn thoáng qua Hồ quản gia cùng A Hạnh, nói tiếp: “Vô luận người có tin hay không, chuyện này vẫn không nên tuyên truyền ra."
Hồ thị gật đầu: “Việc này cứ yên tâm, Hồ quản gia và A Hạnh đều là thân tín."
Hồ quản gia và A Hạnh rất cảm động, bận rộn thề thốt có đánh chết cũng không nói ra.
Lại nghe La Thiên Trình chậm rãi nói: “Theo lý thuyết, quả thật chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật nhất. . . . . ."
Hồ quản gia và A Hạnh sắp khóc rồi.
“Nhưng nếu là thân tín của Tứ thúc, vậy thì thôi."
Tứ thúc chưa tỉnh, thật ra trong lòng La Thiên Trình vẫn phòng bị Hồ thị. Cho nên cũng không tiết lộ thân phận phủ Quốc Công.
Mà Hồ thị, đối với người đột nhiên xuất hiện nhận thân, cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, chỉ nghĩ chờ lão gia tỉnh lại rồi nói sau.
Sau khi bình tĩnh lại, Hồ thị cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, nhìn lướt qua phòng khách, sắc mặt thay đổi: “A Hạnh, lúc đó không phải ta bảo sau khi ngươi đi mời ba vị khách nhân này đến thì đi mời Kim công tử đấy sao?"
A Hạnh che miệng kinh hô.
Ông trời ơi, nàng đã cảm thấy hình như quên cái gì đó từ lâu, thì ra là, thì ra là trực giác của nàng không sai chút nào!
Thế là A Hạnh vội vã đi tìm Kim công tử.
Kim công tử mang theo một đám hạ nhân tỏa ra hàn khí trở lại, nghe thấy tin thân thể lão gia Hồ phủ không khỏe thì thở hổn hển.
Cảm xúc muốn mắng chửi của thiếu niên sục sôi, La Thiên Trình không nói một lời, đi tới cạnh hắn, vươn ra chân phải ra nghiền nghiền xuống đất, sau đó dời chân đi.
Nhìn dấu chân trên đá xanh dưới đất, âm thanh của thiếu niên im bặt.
Ánh mắt Hồ thị nhìn về phía La Thiên Trình càng thấp thỏm, lời vốn muốn hỏi đi đến khóe miệng lại đành yên lặng nuốt xuống.
Dưới uy hiếp bạo lực của La Thiên Trình, thiếu niên thành thành thật thật dẫn theo hạ nhân đi nghỉ ngơi.
Sau khi chỉ còn lại mấy người, La Thiên Trình vẫn không nhịn được hỏi: “Không biết Tứ thúc ta làm sao quen biết ngài?"
Trong lòng Hồ thị trầm xuống.
Nàng là trưởng nữ Hồ phủ, chỉ có một ấu đệ hôm nay vẫn chưa tới mười tuổi, mấy năm trước phụ mẫu đều mất. Nếu không phải tình cờ cứu được lão gia, cũng vội vã thành thân trong lúc đại tang, thì đã sớm không giữ được mảnh gia nghiệp này của Hồ phủ.
Nàng cũng không phải đóa hoa được chiều chuộng ngây thơ u mê nuôi trong khuê phòng.
Thanh niên tự xưng là chất nhi của lão gia này từ đầu đến cuối đều không gọi nàng một tiếng Tứ thẩm!
Nghĩ tới đây, Hồ thị có chút mê muội.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ trước đây lão gia đã có thê thất hay sao?
Ban đầu bị buộc đến tuyệt lộ, vội vàng thành thân, nàng chẳng quan tâm nghĩ nhiều như vậy, sau đó thỉnh thoảng vẫn nghĩ đến vấn đề này, nhưng nàng không muốn nghĩ sâu vào.
Lão gia khi đó đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, tuổi đó thì việc có thê tử là bình thường a?
Không, không, phải nói, không có thê tử mới là không bình thường!
Nghĩ đến đây, Hồ thị đã cảm thấy sợ hãi, sau đó lại thầm an ủi mình, lão gia không nhớ rõ chuyện cũ nữa, cũng không thể cả đời không lấy vợ, nàng chỉ trở thành vợ của người kia vào đúng thời điểm đó mà thôi.
Không phải nàng thì vẫn còn có người khác.
Lão gia mất trí nhớ, có lẽ mới là vận mệnh an bài, để cho bọn họ có duyên vợ chồng.
Nhìn La Thiên Trình, Hồ thị lặng lẽ đưa ra một quyết định.
Nếu như lão gia không nhớ lại được, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận Tứ thúc gì đó, càng sẽ không để bọn họ phá hỏng cuộc sống yên bình nàng rất vất vả mới có được!
“Ta nghĩ, lão gia có phải người các ngươi muốn tìm hay không, vẫn nên chờ lão gia tỉnh lại rồi nói. Chỉ một hình xăm, cũng không thể chứng minh cái gì."
La Thiên Trình hiểu rõ cười cười: “Vậy thì chờ Tứ thúc tỉnh lại rồi nói sau."
Chuyện hắn nhận định, không cần người khác chứng minh.
Nếu như Tứ thúc nhớ lại, vậy thì dễ nói, nếu như không nhớ lại được, vậy hắn chỉ có thể đánh Tứ thúc ngất xỉu khiêng về kinh thành.
Đừng nói cái gì mà như thế không công bằng với Hồ thị, nói không chừng Tứ thúc bằng lòng sống cuộc sống như hiện tại. Vậy đối với tổ mẫu già cả phải chịu đựng nỗi đau mất con, đối với Tứ thẩm không còn hứng thú gì trên đời, còn cả Lục đệ trầm mặc ít nói thì công bằng sao?
Ừ, hi vọng Tứ thúc đừng cho hắn cơ hội dĩ hạ phạm thượng này.
La Thiên Trình sờ cằm, lặng yên suy nghĩ.
Hồ thị nhìn vẻ mặt La Thiên Trình, trong lòng lại mơ hồ bất an, quay đầu phân phó: “A Hạnh, đi ôm Chương ca nhi đến đây."
Chỉ chốc lát sau, A Đào ôm Chương ca nhi tới đây, A Hạnh xách theo đèn lồng đi bên cạnh.
Lúc này, trời tối sớm, Chương ca nhi dụi dụi mắt, dường như có chút buồn ngủ.
“Chương ca nhi, tới chỗ mẹ này, cơm tối còn chưa có ăn, đừng ngủ trước."
Chương ca nhi chui vào lòng Hồ thị.
La Thiên Trình âm thầm nhíu mày, nghĩ đến cục diện sau này, có chút sốt ruột.
Hồ thị đích thực là người thông minh, ôm con ra, chắc là sợ sau khi Tứ thúc thật sự nhớ lại sẽ đưa ra quyết định bất lợi cho mẹ con các nàng.
“Phu nhân, lão gia tỉnh rồi ạ." Một nha hoàn vội vã tới bẩm báo.
Sắc mặt Hồ thị vui mừng, sau đó lại có chút cứng ngắc, nhấc chân muốn đi tới nhưng dưới chân như mọc rễ, bước không nổi.
La Thiên Trình lại kéo Chân Diệu, nhấc chân liền đi.
“Chờ một chút!" Hồ thị hô.
La Thiên Trình quay đầu lại.
Hồ thị thầm hít một hơi bình phục tâm tình, nói: “Lời các ngươi nói chỉ là lời một phía, vẫn là chờ tiểu phụ nhân đi xem một chút xem lão gia như thế nào, rồi lại mời ba vị qua."
La Thiên Trình khẽ cười một tiếng, dùng giọng điệu chân thật đáng tin nói: “Ta phải gặp Tứ thúc trước!"
Tứ thúc đã mất tích quá lâu, thúc chất từng thân thiết, không biết hiện tại là kiểu gì, cho nên hắn không thể mạo hiểm để Hồ thị một mình đối mặt nói gì đó với Tứ thúc.
Hắn chỉ muốn sau khi Tứ thúc tỉnh lại, thì quan sát bộ dáng của thúc ấy trước.
Có lẽ Tứ thúc vẫn không nhớ ra, hoặc có lẽ Tứ thúc nhớ được nhưng tiếp tục vờ mất trí nhớ, chỉ có khi hắn không để cho Tứ thúc và Hồ thị chút cơ hội thở dốc nào, thì hắn mới có thể nhận được đáp án chân thật nhất!
Lời nói không khách khí như thế, khiến Hồ thị tức giận: “Đây là nhà ta, ta là thê tử của lão gia. Ngươi như thế quá thất lễ rồi đấy?"
Nụ cười La Thiên Trình lạnh lại, thản nhiên nói: “Ta đã nói từ trước, người khác là ai cũng không quan trọng."
Nói xong kéo Chân Diệu qua một cái, nhấc chân đi về phía noãn các an trí nam tử râu quai nón.
Bất kể giữa Hồ thị và Tứ thúc có chuyện gì, nếu ngăn hắn và Tứ thúc nhận nhau, thì hắn không ngại bày ra chút hình thức trào phúng đâu.
Nữ nhân thật là phiền toái, vẫn là Tứ nhà hắn tốt, chưa bao giờ nói lung tung.
Sờ bàn tay mềm mại nhỏ bé của Chân Diệu, La Thiên Trình nghĩ thầm.
Chân Diệu dĩ nhiên sẽ không nói lung tung, nàng đã bị cái bồn máu chó lớn này dội đến sợ ngây người rồi.
Mặc dù trước kia từng nói muốn tìm đến gia đình này vì có thể có liên quan đến Tứ thúc của La Thiên Trình, nhưng trong lòng nàng vẫn không có cảm giác gì.
Cho đến lúc này, mới chậm lụt phản ứng, nam tử râu quai nón kia thật sự là Tứ lão gia phủ Trấn Quốc Công?
Vậy Tứ thẩm và Lục lang làm sao đây? Hồ thị và Chương ca nhi sẽ thế nào?
Vào trong phòng, nhìn qua một cái, thấy nam tử râu quai nón đang mở to mắt kinh ngạc nhìn qua song cửa sổ khắc hoa.
La Thiên Trình từng bước từng bước đi tới.
Nam tử râu quai nón nhìn sang.
“Tứ thúc?" La Thiên Trình quỳ một gối xuống.
Nhìn nhau một lúc lâu, nam tử râu quai nón thở dài một tiếng: “Đại lang."
Quả đấm nắm chặt giấu trong tay áo La Thiên Trình buông lỏng ra.
Cũng may, Tứ thúc đã khôi phục trí nhớ, cũng may, Tứ thúc cũng định gánh chịu trách nhiệm thân phận kia, mà không làm một người nhu nhược trốn tránh!
“Lão gia, bọn họ, bọn họ thật sự là người thân của ngài?" Tay Hồ thị hơi phát run.
Chương ca nhi ôm cổ Hồ thị, tò mò nhìn quanh.
La Tứ lão gia nhìn Hồ thị và Chương ca nhi, ánh mắt đặc biệt phức tạp, khẽ gật đầu một cái nói: “Hồ thị, nàng đi xem một chút xem cơm tối chuẩn bị như thế nào. Hôm nay gặp được chất nhi, phải náo nhiệt một phen."
Hồ thị miễn cưỡng bày ra bộ dáng cao hứng, xoay người đi ra ngoài.
La Tứ lão gia thở dài.
Nhớ lại chuyện cũ, hắn thật sự không biết nên an trí Hồ thị làm sao cho thích đáng.
“Trong phủ như thế nào? Làm sao cháu tìm được đến đây?"
“Trong phủ khá tốt, thân thể tổ phụ và tổ mẫu vẫn còn khỏe mạnh, chất nhi đã thành hôn, hôn sự của Nguyên Nương và Nhị nương tất cả đều đã định rồi." Về việc làm sao tới được đây, La Thiên Trình cũng không nói.
La Tứ lão gia nhìn về phía Chân Diệu.
“Tứ thúc." Chân Diệu giòn giòn giã giã gọi một tiếng.
Trong mắt La Tứ lão gia ánh lên sự vui mừng, mở miệng nói: “Đại lang, trước kia Tứ thúc lo lắng nhất là chuyện chung thân của cháu, hiện tại cuối cùng cũng đã yên tâm."
Chần chờ một chút, lại hỏi: “Tứ thẩm cháu ——"
“Sau khi ngài mất tích, Tứ thẩm luôn u uất trong lòng, có điều ——"
“Có điều cái gì?" La Tứ lão gia hơi khẩn trương lên.
“Lúc ngài mất tích, thật ra thì Tứ thẩm đã có thai, sau đó sinh ra Lục Lang, bây giờ cũng được năm tuổi."
Nhớ tới Lục lang, La Thiên Trình không nhịn được vui vẻ.
Vốn mồ côi từ trong bụng mẹ, cho dù xuất thân có tốt, thì mệnh cũng khổ. Nhưng bây giờ cuối cùng cũng tốt rồi.
“Cái gì!" La Tứ lão gia vừa kinh vừa hỉ.
Đối với Hồ thị và Thích thị, tâm tình của hắn cực kỳ phức tạp, nhưng có trưởng tử, đích thực hắn rất kinh hỉ.
Kể lại hết tin tức căn bản, La Thiên Trình hiển nhiên không có ý định quan tâm vấn đề an trí nữ nhân của La Tứ lão gia, trực tiếp hỏi: “Tứ thúc, làm sao thúc lại mất trí nhớ?"
Hai tay thiếu niên co lại trong ống tay áo, dậm chân đi qua đi lại, sắc mặt tái mét.
“Chủ tử, nếu không tiểu nhân đi qua hỏi một chút xem rốt cuộc vị lão gia kia dã trở về chưa?" Kim Đại cẩn thận từng li từng tí hỏi, sắc mặt cũng không dễ nhìn gì lắm.
Hai canh giờ, bọn họ đã hứng gió lạnh trong cái vườn nát này trọn hai canh giờ!
“Không cần, không phải phụ nhân kia đã nói khi người trở về sẽ lập tức đi mời chúng ta sang rồi à." Thiếu niên quả quyết cự tuyệt.
Tự mình đi về?
Hừ, tự mình đi về thì thật quá mất mặt, rõ ràng là Hồ gia thỉnh cầu Kim gia của hắn mà.
Phụ thân đã nói, hắn đại biểu chính là thể diện của Kim phủ, nhất định không thể vì thứ trà bánh kia đặc biệt, mà đánh mất sức mạnh trước mặt đối phương, nếu không sẽ bị người ta dắt mũi đi.
Không có trà bánh kiểu mới này, Kim gia hắn cũng chỉ kiếm danh tiếng và ngân lượng ít chút thôi, nhưng Hồ gia sẽ vĩnh viễn là một tiểu tài chủ ở huyện thành vắng vẻ.
Nếu không có phụ thân nhắc nhở, hắn cũng biết làm cách nào để bắt chẹt Hồ gia.
Hừ, nếu không phải Hồ lão gia kia tự mình đến mời, thì hắn tuyệt đối sẽ không đi qua.
Thiếu niên hạ quyết tâm, đắc ý cười cười, lại khép sát tay vào đi qua đi lại.
Mẹ ơi, nhưng mà lạnh quá, sao còn chưa có ai tới vậy?
Nam tử râu quai nón đã được dìu vào phòng nắm, đại phu lần thứ hai đến phủ kê đơn thuốc rồi xách hòm thuốc đi.
Lúc này Hồ thị mới thở phào .
Lão gia không có chuyện gì là tốt rồi!
Sau đó nhìn về phía La Thiên Trình: “Các ngươi thật sự tới tìm thân thích ư? Lão gia nhà ta là Tứ thúc của ngươi?"
La Thiên Trình gật đầu: “Đương nhiên là thật. Hình xăm bươm bướm sau lưng Tứ thúc không sai được, nhưng mà xem ra, trí nhớ của Tứ thúc hình như có chút vấn đề. Không bằng chờ Tứ thúc tỉnh lại rồi hãy nói."
Nhìn thoáng qua Hồ quản gia cùng A Hạnh, nói tiếp: “Vô luận người có tin hay không, chuyện này vẫn không nên tuyên truyền ra."
Hồ thị gật đầu: “Việc này cứ yên tâm, Hồ quản gia và A Hạnh đều là thân tín."
Hồ quản gia và A Hạnh rất cảm động, bận rộn thề thốt có đánh chết cũng không nói ra.
Lại nghe La Thiên Trình chậm rãi nói: “Theo lý thuyết, quả thật chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật nhất. . . . . ."
Hồ quản gia và A Hạnh sắp khóc rồi.
“Nhưng nếu là thân tín của Tứ thúc, vậy thì thôi."
Tứ thúc chưa tỉnh, thật ra trong lòng La Thiên Trình vẫn phòng bị Hồ thị. Cho nên cũng không tiết lộ thân phận phủ Quốc Công.
Mà Hồ thị, đối với người đột nhiên xuất hiện nhận thân, cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, chỉ nghĩ chờ lão gia tỉnh lại rồi nói sau.
Sau khi bình tĩnh lại, Hồ thị cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, nhìn lướt qua phòng khách, sắc mặt thay đổi: “A Hạnh, lúc đó không phải ta bảo sau khi ngươi đi mời ba vị khách nhân này đến thì đi mời Kim công tử đấy sao?"
A Hạnh che miệng kinh hô.
Ông trời ơi, nàng đã cảm thấy hình như quên cái gì đó từ lâu, thì ra là, thì ra là trực giác của nàng không sai chút nào!
Thế là A Hạnh vội vã đi tìm Kim công tử.
Kim công tử mang theo một đám hạ nhân tỏa ra hàn khí trở lại, nghe thấy tin thân thể lão gia Hồ phủ không khỏe thì thở hổn hển.
Cảm xúc muốn mắng chửi của thiếu niên sục sôi, La Thiên Trình không nói một lời, đi tới cạnh hắn, vươn ra chân phải ra nghiền nghiền xuống đất, sau đó dời chân đi.
Nhìn dấu chân trên đá xanh dưới đất, âm thanh của thiếu niên im bặt.
Ánh mắt Hồ thị nhìn về phía La Thiên Trình càng thấp thỏm, lời vốn muốn hỏi đi đến khóe miệng lại đành yên lặng nuốt xuống.
Dưới uy hiếp bạo lực của La Thiên Trình, thiếu niên thành thành thật thật dẫn theo hạ nhân đi nghỉ ngơi.
Sau khi chỉ còn lại mấy người, La Thiên Trình vẫn không nhịn được hỏi: “Không biết Tứ thúc ta làm sao quen biết ngài?"
Trong lòng Hồ thị trầm xuống.
Nàng là trưởng nữ Hồ phủ, chỉ có một ấu đệ hôm nay vẫn chưa tới mười tuổi, mấy năm trước phụ mẫu đều mất. Nếu không phải tình cờ cứu được lão gia, cũng vội vã thành thân trong lúc đại tang, thì đã sớm không giữ được mảnh gia nghiệp này của Hồ phủ.
Nàng cũng không phải đóa hoa được chiều chuộng ngây thơ u mê nuôi trong khuê phòng.
Thanh niên tự xưng là chất nhi của lão gia này từ đầu đến cuối đều không gọi nàng một tiếng Tứ thẩm!
Nghĩ tới đây, Hồ thị có chút mê muội.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ trước đây lão gia đã có thê thất hay sao?
Ban đầu bị buộc đến tuyệt lộ, vội vàng thành thân, nàng chẳng quan tâm nghĩ nhiều như vậy, sau đó thỉnh thoảng vẫn nghĩ đến vấn đề này, nhưng nàng không muốn nghĩ sâu vào.
Lão gia khi đó đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, tuổi đó thì việc có thê tử là bình thường a?
Không, không, phải nói, không có thê tử mới là không bình thường!
Nghĩ đến đây, Hồ thị đã cảm thấy sợ hãi, sau đó lại thầm an ủi mình, lão gia không nhớ rõ chuyện cũ nữa, cũng không thể cả đời không lấy vợ, nàng chỉ trở thành vợ của người kia vào đúng thời điểm đó mà thôi.
Không phải nàng thì vẫn còn có người khác.
Lão gia mất trí nhớ, có lẽ mới là vận mệnh an bài, để cho bọn họ có duyên vợ chồng.
Nhìn La Thiên Trình, Hồ thị lặng lẽ đưa ra một quyết định.
Nếu như lão gia không nhớ lại được, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận Tứ thúc gì đó, càng sẽ không để bọn họ phá hỏng cuộc sống yên bình nàng rất vất vả mới có được!
“Ta nghĩ, lão gia có phải người các ngươi muốn tìm hay không, vẫn nên chờ lão gia tỉnh lại rồi nói. Chỉ một hình xăm, cũng không thể chứng minh cái gì."
La Thiên Trình hiểu rõ cười cười: “Vậy thì chờ Tứ thúc tỉnh lại rồi nói sau."
Chuyện hắn nhận định, không cần người khác chứng minh.
Nếu như Tứ thúc nhớ lại, vậy thì dễ nói, nếu như không nhớ lại được, vậy hắn chỉ có thể đánh Tứ thúc ngất xỉu khiêng về kinh thành.
Đừng nói cái gì mà như thế không công bằng với Hồ thị, nói không chừng Tứ thúc bằng lòng sống cuộc sống như hiện tại. Vậy đối với tổ mẫu già cả phải chịu đựng nỗi đau mất con, đối với Tứ thẩm không còn hứng thú gì trên đời, còn cả Lục đệ trầm mặc ít nói thì công bằng sao?
Ừ, hi vọng Tứ thúc đừng cho hắn cơ hội dĩ hạ phạm thượng này.
La Thiên Trình sờ cằm, lặng yên suy nghĩ.
Hồ thị nhìn vẻ mặt La Thiên Trình, trong lòng lại mơ hồ bất an, quay đầu phân phó: “A Hạnh, đi ôm Chương ca nhi đến đây."
Chỉ chốc lát sau, A Đào ôm Chương ca nhi tới đây, A Hạnh xách theo đèn lồng đi bên cạnh.
Lúc này, trời tối sớm, Chương ca nhi dụi dụi mắt, dường như có chút buồn ngủ.
“Chương ca nhi, tới chỗ mẹ này, cơm tối còn chưa có ăn, đừng ngủ trước."
Chương ca nhi chui vào lòng Hồ thị.
La Thiên Trình âm thầm nhíu mày, nghĩ đến cục diện sau này, có chút sốt ruột.
Hồ thị đích thực là người thông minh, ôm con ra, chắc là sợ sau khi Tứ thúc thật sự nhớ lại sẽ đưa ra quyết định bất lợi cho mẹ con các nàng.
“Phu nhân, lão gia tỉnh rồi ạ." Một nha hoàn vội vã tới bẩm báo.
Sắc mặt Hồ thị vui mừng, sau đó lại có chút cứng ngắc, nhấc chân muốn đi tới nhưng dưới chân như mọc rễ, bước không nổi.
La Thiên Trình lại kéo Chân Diệu, nhấc chân liền đi.
“Chờ một chút!" Hồ thị hô.
La Thiên Trình quay đầu lại.
Hồ thị thầm hít một hơi bình phục tâm tình, nói: “Lời các ngươi nói chỉ là lời một phía, vẫn là chờ tiểu phụ nhân đi xem một chút xem lão gia như thế nào, rồi lại mời ba vị qua."
La Thiên Trình khẽ cười một tiếng, dùng giọng điệu chân thật đáng tin nói: “Ta phải gặp Tứ thúc trước!"
Tứ thúc đã mất tích quá lâu, thúc chất từng thân thiết, không biết hiện tại là kiểu gì, cho nên hắn không thể mạo hiểm để Hồ thị một mình đối mặt nói gì đó với Tứ thúc.
Hắn chỉ muốn sau khi Tứ thúc tỉnh lại, thì quan sát bộ dáng của thúc ấy trước.
Có lẽ Tứ thúc vẫn không nhớ ra, hoặc có lẽ Tứ thúc nhớ được nhưng tiếp tục vờ mất trí nhớ, chỉ có khi hắn không để cho Tứ thúc và Hồ thị chút cơ hội thở dốc nào, thì hắn mới có thể nhận được đáp án chân thật nhất!
Lời nói không khách khí như thế, khiến Hồ thị tức giận: “Đây là nhà ta, ta là thê tử của lão gia. Ngươi như thế quá thất lễ rồi đấy?"
Nụ cười La Thiên Trình lạnh lại, thản nhiên nói: “Ta đã nói từ trước, người khác là ai cũng không quan trọng."
Nói xong kéo Chân Diệu qua một cái, nhấc chân đi về phía noãn các an trí nam tử râu quai nón.
Bất kể giữa Hồ thị và Tứ thúc có chuyện gì, nếu ngăn hắn và Tứ thúc nhận nhau, thì hắn không ngại bày ra chút hình thức trào phúng đâu.
Nữ nhân thật là phiền toái, vẫn là Tứ nhà hắn tốt, chưa bao giờ nói lung tung.
Sờ bàn tay mềm mại nhỏ bé của Chân Diệu, La Thiên Trình nghĩ thầm.
Chân Diệu dĩ nhiên sẽ không nói lung tung, nàng đã bị cái bồn máu chó lớn này dội đến sợ ngây người rồi.
Mặc dù trước kia từng nói muốn tìm đến gia đình này vì có thể có liên quan đến Tứ thúc của La Thiên Trình, nhưng trong lòng nàng vẫn không có cảm giác gì.
Cho đến lúc này, mới chậm lụt phản ứng, nam tử râu quai nón kia thật sự là Tứ lão gia phủ Trấn Quốc Công?
Vậy Tứ thẩm và Lục lang làm sao đây? Hồ thị và Chương ca nhi sẽ thế nào?
Vào trong phòng, nhìn qua một cái, thấy nam tử râu quai nón đang mở to mắt kinh ngạc nhìn qua song cửa sổ khắc hoa.
La Thiên Trình từng bước từng bước đi tới.
Nam tử râu quai nón nhìn sang.
“Tứ thúc?" La Thiên Trình quỳ một gối xuống.
Nhìn nhau một lúc lâu, nam tử râu quai nón thở dài một tiếng: “Đại lang."
Quả đấm nắm chặt giấu trong tay áo La Thiên Trình buông lỏng ra.
Cũng may, Tứ thúc đã khôi phục trí nhớ, cũng may, Tứ thúc cũng định gánh chịu trách nhiệm thân phận kia, mà không làm một người nhu nhược trốn tránh!
“Lão gia, bọn họ, bọn họ thật sự là người thân của ngài?" Tay Hồ thị hơi phát run.
Chương ca nhi ôm cổ Hồ thị, tò mò nhìn quanh.
La Tứ lão gia nhìn Hồ thị và Chương ca nhi, ánh mắt đặc biệt phức tạp, khẽ gật đầu một cái nói: “Hồ thị, nàng đi xem một chút xem cơm tối chuẩn bị như thế nào. Hôm nay gặp được chất nhi, phải náo nhiệt một phen."
Hồ thị miễn cưỡng bày ra bộ dáng cao hứng, xoay người đi ra ngoài.
La Tứ lão gia thở dài.
Nhớ lại chuyện cũ, hắn thật sự không biết nên an trí Hồ thị làm sao cho thích đáng.
“Trong phủ như thế nào? Làm sao cháu tìm được đến đây?"
“Trong phủ khá tốt, thân thể tổ phụ và tổ mẫu vẫn còn khỏe mạnh, chất nhi đã thành hôn, hôn sự của Nguyên Nương và Nhị nương tất cả đều đã định rồi." Về việc làm sao tới được đây, La Thiên Trình cũng không nói.
La Tứ lão gia nhìn về phía Chân Diệu.
“Tứ thúc." Chân Diệu giòn giòn giã giã gọi một tiếng.
Trong mắt La Tứ lão gia ánh lên sự vui mừng, mở miệng nói: “Đại lang, trước kia Tứ thúc lo lắng nhất là chuyện chung thân của cháu, hiện tại cuối cùng cũng đã yên tâm."
Chần chờ một chút, lại hỏi: “Tứ thẩm cháu ——"
“Sau khi ngài mất tích, Tứ thẩm luôn u uất trong lòng, có điều ——"
“Có điều cái gì?" La Tứ lão gia hơi khẩn trương lên.
“Lúc ngài mất tích, thật ra thì Tứ thẩm đã có thai, sau đó sinh ra Lục Lang, bây giờ cũng được năm tuổi."
Nhớ tới Lục lang, La Thiên Trình không nhịn được vui vẻ.
Vốn mồ côi từ trong bụng mẹ, cho dù xuất thân có tốt, thì mệnh cũng khổ. Nhưng bây giờ cuối cùng cũng tốt rồi.
“Cái gì!" La Tứ lão gia vừa kinh vừa hỉ.
Đối với Hồ thị và Thích thị, tâm tình của hắn cực kỳ phức tạp, nhưng có trưởng tử, đích thực hắn rất kinh hỉ.
Kể lại hết tin tức căn bản, La Thiên Trình hiển nhiên không có ý định quan tâm vấn đề an trí nữ nhân của La Tứ lão gia, trực tiếp hỏi: “Tứ thúc, làm sao thúc lại mất trí nhớ?"
Tác giả :
Đông Thanh Liễu Diệp