Trời Sinh Một Đôi
Chương 117: Người chết
Edit: Tran Phuong
Beta: Sakura
Aizzz, bấc đèn này không khỏi quá nhỏ chút, tính cầm cũng phải cầm ngọn đèn lớn.
Phản ứng đầu tiên của Chân Diệu là cái này, sau đó đột nhiên nhớ tới kẻ thích nhảy cửa sổ, vội quát dừng lại: “Thanh Cáp, đừng làm ẩu!"
Thanh Cáp quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt: “Cô nương, nô tỳ không có làm ẩu nhé."
Có lẽ nghe được động tĩnh bên trong, ngoài cửa sổ đột nhiên an tĩnh lại.
Bóng lá chuối in trên song sa rung rung.
“Thanh Cáp, mở cửa sổ ra." Chân Diệu vừa nói vừa lấy áo ở đầu giường khoác vào.
“Cô nương?" Thanh Cáp cầm chiếc kẹp bấc đèn khéo léo có chút không biết làm thế nào.
Chân Diệu nghĩ đến người ngoài cửa sổ liền nhức đầu.
Người này sao lại thích nhảy cửa sổ như vậy, may người gác đêm là Thanh Cáp, nếu là người khác chẳng phải phiền toái rồi?
“Nghe lời, mở cửa sổ ra."
“Vâng." Thanh Cáp không chần chờ nữa, nhanh nhẹn mở cửa sổ ra.
Một bóng đen chợt nhảy vào.
Thanh Cáp là một kẻ ngốc dũng cảm, không lên tiếng nhìn chằm chằm, đến khi thấy rõ bộ dạng của người đến mới giật mình kinh ngạc nói: “La thế tử?"
La Thiên Trình đứng vững, quét mắt nhìn Thanh Cáp một cái, sau đó sải bước đi về phía Chân Diệu.
Thanh Cáp đột nhiên chặn đường hắn, dùng kẹp bấc đèn chỉ vào hắn: “La thế tử, ngài muốn làm gì?"
La Thiên Trình lườm Chân Diệu một cái.
“Thanh Cáp, ta và La thế tử có hẹn ước, ngươi không cần để ý, đi nghỉ trước đi."
“Ách, vậy sao, sao cô nương không nói sớm?" Thanh Cáp ngượng ngùng sờ đầu, cười cười với La Thiên Trình, xoay người lên tháp mĩ nhân, chùm chăn kín người.
La Thiên Trình quen đường đi vào Bích Sa thụ.
Chân Diệu cắn răng, sắc mặt không tốt nói: “La thế tử, ngài hành động như vậy không nghĩ tới danh tiết của ta sao?"
“Yên tâm, không ai nhìn thấy ta." La Thiên Trình ngồi xuống bên giường.
Hàn khí tỏa ra cứ vậy ập tới.
Chân Diệu chỉ chỉ ra phía ngoài: “Không ai? Vậy Thanh Cáp là cái gì?"
“Đây chẳng phải nha hoàn của ngươi sao?" La Thiên Trình mạc danh kỳ diệu.
Chân Diệu giận đến cứng người lại.
Đúng lúc này tiếng ngáy đều đều của Thanh Cáp vang lên, mặc dù rất nhỏ nhưng tại lúc này, giữa đêm khuya yên tĩnh vẫn lộ vẻ phá lệ vang dội.
Chân Diệu không nhịn được đỡ trán, nha đầu này an tâm bao nhiêu hả!
“Vết thương ở chân?" Hiển nhiên tiếng ngáy của Thanh Cáp khiến La Thiên Trình rất vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch hỏi.
Rơi vào mắt Chân Diệu lại có vẻ hả hê.
Tức giận trừng hắn một cái: “Phải."
“Làm sao bị thương?"
“Không cẩn thận vấp vào đá."
La Thiên Trình thấp giọng cười khẽ: “Ngươi sao lại có bản lĩnh như vậy?"
Lúc này phòng ngoài ánh nến cũng tắt, Bích Sa thụ thì chưa, ánh sáng mờ mịt chiếu lên gương mặt tươi cười như vầng trăng lẻ loi giữa trời đêm đen nhánh, dù lãnh thanh (vắng vẻ, lạnh lẽo) nhưng lại có cảm giác ấm áp khiến người ta muốn nhích lại gần.
Chân Diệu ngơ ra.
Sau đó tức giận nói: “La thế tử không khỏi quan tâm quá nhiều rồi. Còn nữa, có chuyện gì phải gặp mặt mới nói được, không viết thư đi, lần nào cũng nhảy cửa sổ, chẳng lẽ đây là sở thích của Thế tử?"
La Thiên Trình chậm rãi thu lại nụ cười.
Vầng trăng lẻ loi biến thành vì sao lạnh lẽo.
Trầm mặc giữa hai người kéo dài.
Chân Diệu không khỏi có chút hối hận. Người này động chút là nửa đêm leo tường nhảy cửa sổ ở chỗ này của nàng, thật khiến người ta tức giận vô cùng.
Tách một tiếng, ánh nến bùng lên rồi từ từ tắt lịm.
Một lúc lâu sau La Thiên Trình mới mở miệng: “Chân Tứ, ngươi nhớ kỹ cho ta, sau này chúng ta có chuyện hoặc chúng ta gặp mặt ở bên ngoài nói, hoặc ta đến chỗ này."
“Hả?"
Môi mỏng của La Thiên Trình khẽ nhếch, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Biết đâu ngươi lại nhận được một bức thư kỳ quặc nào đó."
Nếu Nhị thúc có thể bắt chước chữ hắn một lần, cũng có thể bắt chước lần hai, lần ba. Hắn cũng không muốn bị tính kế lần nữa.
Vừa nhắc đến lá thư này, Chân Diệu chợt kịp thời phản ứng, ánh mắt phức tạp gật đầu.
Mái tóc đen của nàng chỉ dùng một sợi dây màu xanh nhạt vội vã buộc lên, vài sợi tuột xuống, thuận theo cái gật đầu không ngừng đung đưa. Vài sợi phủ lên gương mặt oánh nhuận như ngọc của nàng.
“Đúng rồi, La thế tử, việc ta nhờ ngài thăm dò thế nào rồi?"
Ánh mắt La Thiên Trình không tự chủ bị vài lọn tóc đen tinh nghịch kia hấp dẫn liền quên trả lời.
Chân Diệu nâng mày: “La thế tử?"
La Thiên Trình lúc này mới hoàn hồn, ho khẽ một tiếng nói: “Lúc ta đi huyện Phòng làm việc, thăm dò một chút, họ Trương kia ở đó cũng coi như một hộ lớn, của cải dư giả, đến độ tuổi mai mối chỉ có một, mà lại là con trai trưởng."
“Tốt như vậy?" Chân Diệu kinh ngạc trợn tròn mắt.
Điều kiện này nàng cũng muốn gả ấy chứ, không ở dưới chân thiên tử, cũng không có nhiều mối quan hệ phức tạp, của cải lại dư giả, đây chẳng phải là cuộc sống lý tưởng ban đầu của nàng sao.
“Ngươi lại đang nghĩ gì?" Nhìn vẻ mặt của Chân Diệu, La Thiên Trình không khỏi khó chịu trong lòng, lạnh mặt.
Chân Diệu bị dọa giật nảy mình.
Cái này cũng bị hắn nhìn ra, người này còn là người sao?
“Khụ khụ, ta đang nghĩ điều kiện tốt như vậy, đúng là một mối nhân duyên tốt, vận khí của biểu tỷ vẫn rất tốt….."
“Hâm mộ sao?" Giọng nói của La Thiên Trình phá lệ ôn nhu, giữa khoảng không nhỏ bé tối tăm này lại lộ vẻ mê hoặc lòng người.
“Ừ." Theo bản năng Chân Diệu gật đầu, chợt cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, đột nhiên tỉnh lại, liếc nhìn gương mặt sắp kết thành băng kia cười ngây ngô nói: “Ha ha, La thế tử thích nói giỡn, ha ha."
La Thiên Trình giận đến một ngụm máu bốc lên, lại âm thầm nuốt xuống, cười lạnh nói: “Cũng chẳng có tốt, cháu trai của Ngũ thái thái phủ Trường Khanh bá từ nhỏ thân thể đã yếu đuối nhiều bệnh, bệnh tình nguy kịch nhiều lần, đến nay vẫn không có nhà môn đăng hộ đối nào nguyện ý gả con gái cho. Sợ tuyệt hậu, nhà hắn đã cho hắn mấy phòng tiểu thiếp, thứ tử, thứ nữ đều có rồi, gả qua vừa lúc nhặt sẵn!"
Chân Diệu nghe vậy trợn mắt há mồm, sau đó giận điên lên.
Ngũ thái thái này cũng quá thất đức!
Bên ngoại nàng dù đã lụi bại, cũng không có lý nào lại đẩy con gái vào hố lửa, đây không phải là phiến hôn (lừa cưới) sao!
Nghĩ mà không khỏi sợ hãi, nếu không cẩn thận hỏi thăm, gả biểu tỷ qua rồi, tương lai mẫu thân biết còn không đau lòng muốn chết.
“Đa tạ La thế tử rồi." Chân Diệu thành tâm thật ý nói cảm ơn.
“Tiện tay mà thôi." La Thiên Trình thản nhiên nói.
Nên nói đã nói, nhất thời hai người lại lâm vào trầm mặc.
La Thiên Trình lấy ra một hộp ngọc tinh xảo, đưa ra: “Đây là vân sương cao trong nội cung, chữa trị ngoại thương rất tốt, ngươi thử một chút đi."
“Ách, đa tạ." Chân Diệu lộ vẻ ngoài ý muốn.
“Vậy ta đi trước." La Thiên Trình đứng lên.
“Thế tử đi thong thả." La Thiên Trình đứng lên.
La Thiên Trình đi vài bước, dường như chợt nhớ ra cái gì, dừng lại, quay đầu, thần sắc cổ quái nhìn Chân Diệu.
Chân Diệu có chút nghi hoặc: “La thế tử còn có việc?"
La Thiên Trình sờ mũi: “Ách, cũng không có việc gì, chính là muốn nhắc nhở ngươi một câu, sau này vẫn nên ăn ít thịt một chút."
Chân Diệu ngây ngốc, sau đó lập tức đỏ mặt, túm lấy gối ôm ném qua, thẹn quá hóa giận nói: “Ta nguyện ý, ta thích!"
Chết tiệt, chờ chân nàng khỏi phải dùng phương thuốc mĩ bạch cơ phu kia.
La Thiên Trình dễ dàng tóm được gối ôm, tùy ý đặt nó lên bàn, hai chân đạp cửa sổ lộn ra ngoài.
Người đã không thấy nhưng vẫn phảng phất nghe thấy tiếng cười khẽ.
Gió thu lành lạnh từ cửa sổ thổi vào, dù Bích Sa thụ ở phía trong nhưng mành lụa vẫn không ngừng đu đưa.
“Thanh Cáp….." Chân Diệu hô một tiếng.
Thanh Cáp mặc dù ngủ rất sâu, nhưng vẫn phá lệ nhạy cảm với tên mình, nghe Chân Diệu gọi lập tức vùng dậy: “Cô nương, ngài gọi nô tỳ?"
“Ừ, đóng cửa sổ vào."
“Ồ, La thế tử đi nhanh vậy?" Thanh Cáp dụi dụi mắt.
Khóe miệng Chân Diệu khẽ run.
Đây rốt cuộc là nha hoàn của ai hả, không đi lẽ nào phải qua đêm ở đây?
Thanh Cáp đi ra đóng cửa, thấy gối ôm thì cầm lên, thầm nói: “Kỳ quái, sao gối ôm lại chạy ra đây?"
Ôm gối ôm vào Bích Sa thụ: “Cô nương, nô tỳ nhặt được cái này."
Chân Diệu đỡ trán.
Thanh Cáp nhìn thần sắc Chân Diệu. Bừng tỉnh đại ngộ: “Cô nương, chẳng lẽ là ngài đưa cho La thế tử? Ơ, ngài ấy không cầm đi, cô nương, ngài, ngài cũng đừng đặt trong lòng."
“Mau đi ngủ đi." Chân Diệu nhận mệnh khoát khoát tay.
Hôm sau, lúc Ôn thị tới thỉnh an, Chân Diệu lấy cớ nói chuyện phiếm mời bà vào Bích Sa thụ, sau đó nói lại một lần tình huống mà La Thiên Trình điều tra được.
Ôn thị sửng sốt một lúc mới nói: “Nếu La thế tử tra được vậy khẳng định không sai. Ngũ thái thái kia là đồ khốn nạn, chết không được tử tế!"
Chân Diệu vội khuyên bảo.
Ôn thị than thở: “Hôn sự của biểu tỷ con thật khó khăn. Aizzz, Diệu Nhi, con cần biết tiếc phúc, mẹ thấy La thế tử đối xử với con rất tốt."
Chân Diệu dở khóc dở cười gật đầu.
Khó mà nói rõ được, chuyện La Thiên Trình làm với nàng khi đó, Ôn thị không biết, có lẽ đây mới là tốt nhất đi.
Có hộp sương vân cao La Thiên Trình cho, chân Chân Diệu không đến mấy ngày đã sắp khỏi, mặc dù đi lại vẫn có chút không tiện nhưng không cần Thanh Cáp cõng nữa.
Chớp mắt đã đến sinh thần hoàng đế, Lão bá gia và Đại lão gia đều đi triêu hạ, ít nhất phải hành lễ đến xế chiều mới có thể về.
Chân Diệu đang nói chuyện phiếm với lão phu nhân thì nha hoàn vào báo Đại phu nhân đến.
Đây là lúc Đại phu nhân Tưởng thị xử lý sự vụ, đang yên đang lành sao lại tìm Lão phu nhân vậy?
Chân Diệu trong lòng buồn bực, chỉ thấy Đại phu nhân đến, dù sắc mặt trầm ổn nhưng bước chân vội vã đã làm lộ tâm tình khẩn trương của bà.
“Sao vậy Tưởng thị?" Lão phu nhân hỏi.
Tưởng thị nhìn Chân Diệu một cái, cũng không có ý kiêng kỵ nàng, khẩu khí chậm lại nói: “Lão phu nhân, là Lam di nương phòng con mất rồi."
Tay xoay phật châu của lão phu nhân dừng lại, lông mày cũng không nhấc lên: “Hôm nay là sinh nhật hoàng thượng, là ngày vô cùng tốt, một di nương thôi, mất thì cũng mất rồi, khâm niệm là được."
Tưởng thị gật đầu: “Trước đó vài ngày Lam di nương nhiễm phong hàn, bị bệnh không nhẹ, đã chuẩn bị xong rồi."
Chân Diệu nghe vậy mí mắt giật giật.
Trước đó vài ngày Lam di nương bị bệnh không giả, nhưng nói mất là mất, nào có thể đơn giản như vậy được.
Quả nhiên lại nghe Tưởng thị nói: “Bên cạnh Lam di nương có nha đầu Thanh Nga rất mực trung thành Lam di nương không còn vậy mà tuẫn chủ, theo con dâu thấy cũng hậu táng đi."
Beta: Sakura
Aizzz, bấc đèn này không khỏi quá nhỏ chút, tính cầm cũng phải cầm ngọn đèn lớn.
Phản ứng đầu tiên của Chân Diệu là cái này, sau đó đột nhiên nhớ tới kẻ thích nhảy cửa sổ, vội quát dừng lại: “Thanh Cáp, đừng làm ẩu!"
Thanh Cáp quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt: “Cô nương, nô tỳ không có làm ẩu nhé."
Có lẽ nghe được động tĩnh bên trong, ngoài cửa sổ đột nhiên an tĩnh lại.
Bóng lá chuối in trên song sa rung rung.
“Thanh Cáp, mở cửa sổ ra." Chân Diệu vừa nói vừa lấy áo ở đầu giường khoác vào.
“Cô nương?" Thanh Cáp cầm chiếc kẹp bấc đèn khéo léo có chút không biết làm thế nào.
Chân Diệu nghĩ đến người ngoài cửa sổ liền nhức đầu.
Người này sao lại thích nhảy cửa sổ như vậy, may người gác đêm là Thanh Cáp, nếu là người khác chẳng phải phiền toái rồi?
“Nghe lời, mở cửa sổ ra."
“Vâng." Thanh Cáp không chần chờ nữa, nhanh nhẹn mở cửa sổ ra.
Một bóng đen chợt nhảy vào.
Thanh Cáp là một kẻ ngốc dũng cảm, không lên tiếng nhìn chằm chằm, đến khi thấy rõ bộ dạng của người đến mới giật mình kinh ngạc nói: “La thế tử?"
La Thiên Trình đứng vững, quét mắt nhìn Thanh Cáp một cái, sau đó sải bước đi về phía Chân Diệu.
Thanh Cáp đột nhiên chặn đường hắn, dùng kẹp bấc đèn chỉ vào hắn: “La thế tử, ngài muốn làm gì?"
La Thiên Trình lườm Chân Diệu một cái.
“Thanh Cáp, ta và La thế tử có hẹn ước, ngươi không cần để ý, đi nghỉ trước đi."
“Ách, vậy sao, sao cô nương không nói sớm?" Thanh Cáp ngượng ngùng sờ đầu, cười cười với La Thiên Trình, xoay người lên tháp mĩ nhân, chùm chăn kín người.
La Thiên Trình quen đường đi vào Bích Sa thụ.
Chân Diệu cắn răng, sắc mặt không tốt nói: “La thế tử, ngài hành động như vậy không nghĩ tới danh tiết của ta sao?"
“Yên tâm, không ai nhìn thấy ta." La Thiên Trình ngồi xuống bên giường.
Hàn khí tỏa ra cứ vậy ập tới.
Chân Diệu chỉ chỉ ra phía ngoài: “Không ai? Vậy Thanh Cáp là cái gì?"
“Đây chẳng phải nha hoàn của ngươi sao?" La Thiên Trình mạc danh kỳ diệu.
Chân Diệu giận đến cứng người lại.
Đúng lúc này tiếng ngáy đều đều của Thanh Cáp vang lên, mặc dù rất nhỏ nhưng tại lúc này, giữa đêm khuya yên tĩnh vẫn lộ vẻ phá lệ vang dội.
Chân Diệu không nhịn được đỡ trán, nha đầu này an tâm bao nhiêu hả!
“Vết thương ở chân?" Hiển nhiên tiếng ngáy của Thanh Cáp khiến La Thiên Trình rất vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch hỏi.
Rơi vào mắt Chân Diệu lại có vẻ hả hê.
Tức giận trừng hắn một cái: “Phải."
“Làm sao bị thương?"
“Không cẩn thận vấp vào đá."
La Thiên Trình thấp giọng cười khẽ: “Ngươi sao lại có bản lĩnh như vậy?"
Lúc này phòng ngoài ánh nến cũng tắt, Bích Sa thụ thì chưa, ánh sáng mờ mịt chiếu lên gương mặt tươi cười như vầng trăng lẻ loi giữa trời đêm đen nhánh, dù lãnh thanh (vắng vẻ, lạnh lẽo) nhưng lại có cảm giác ấm áp khiến người ta muốn nhích lại gần.
Chân Diệu ngơ ra.
Sau đó tức giận nói: “La thế tử không khỏi quan tâm quá nhiều rồi. Còn nữa, có chuyện gì phải gặp mặt mới nói được, không viết thư đi, lần nào cũng nhảy cửa sổ, chẳng lẽ đây là sở thích của Thế tử?"
La Thiên Trình chậm rãi thu lại nụ cười.
Vầng trăng lẻ loi biến thành vì sao lạnh lẽo.
Trầm mặc giữa hai người kéo dài.
Chân Diệu không khỏi có chút hối hận. Người này động chút là nửa đêm leo tường nhảy cửa sổ ở chỗ này của nàng, thật khiến người ta tức giận vô cùng.
Tách một tiếng, ánh nến bùng lên rồi từ từ tắt lịm.
Một lúc lâu sau La Thiên Trình mới mở miệng: “Chân Tứ, ngươi nhớ kỹ cho ta, sau này chúng ta có chuyện hoặc chúng ta gặp mặt ở bên ngoài nói, hoặc ta đến chỗ này."
“Hả?"
Môi mỏng của La Thiên Trình khẽ nhếch, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Biết đâu ngươi lại nhận được một bức thư kỳ quặc nào đó."
Nếu Nhị thúc có thể bắt chước chữ hắn một lần, cũng có thể bắt chước lần hai, lần ba. Hắn cũng không muốn bị tính kế lần nữa.
Vừa nhắc đến lá thư này, Chân Diệu chợt kịp thời phản ứng, ánh mắt phức tạp gật đầu.
Mái tóc đen của nàng chỉ dùng một sợi dây màu xanh nhạt vội vã buộc lên, vài sợi tuột xuống, thuận theo cái gật đầu không ngừng đung đưa. Vài sợi phủ lên gương mặt oánh nhuận như ngọc của nàng.
“Đúng rồi, La thế tử, việc ta nhờ ngài thăm dò thế nào rồi?"
Ánh mắt La Thiên Trình không tự chủ bị vài lọn tóc đen tinh nghịch kia hấp dẫn liền quên trả lời.
Chân Diệu nâng mày: “La thế tử?"
La Thiên Trình lúc này mới hoàn hồn, ho khẽ một tiếng nói: “Lúc ta đi huyện Phòng làm việc, thăm dò một chút, họ Trương kia ở đó cũng coi như một hộ lớn, của cải dư giả, đến độ tuổi mai mối chỉ có một, mà lại là con trai trưởng."
“Tốt như vậy?" Chân Diệu kinh ngạc trợn tròn mắt.
Điều kiện này nàng cũng muốn gả ấy chứ, không ở dưới chân thiên tử, cũng không có nhiều mối quan hệ phức tạp, của cải lại dư giả, đây chẳng phải là cuộc sống lý tưởng ban đầu của nàng sao.
“Ngươi lại đang nghĩ gì?" Nhìn vẻ mặt của Chân Diệu, La Thiên Trình không khỏi khó chịu trong lòng, lạnh mặt.
Chân Diệu bị dọa giật nảy mình.
Cái này cũng bị hắn nhìn ra, người này còn là người sao?
“Khụ khụ, ta đang nghĩ điều kiện tốt như vậy, đúng là một mối nhân duyên tốt, vận khí của biểu tỷ vẫn rất tốt….."
“Hâm mộ sao?" Giọng nói của La Thiên Trình phá lệ ôn nhu, giữa khoảng không nhỏ bé tối tăm này lại lộ vẻ mê hoặc lòng người.
“Ừ." Theo bản năng Chân Diệu gật đầu, chợt cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, đột nhiên tỉnh lại, liếc nhìn gương mặt sắp kết thành băng kia cười ngây ngô nói: “Ha ha, La thế tử thích nói giỡn, ha ha."
La Thiên Trình giận đến một ngụm máu bốc lên, lại âm thầm nuốt xuống, cười lạnh nói: “Cũng chẳng có tốt, cháu trai của Ngũ thái thái phủ Trường Khanh bá từ nhỏ thân thể đã yếu đuối nhiều bệnh, bệnh tình nguy kịch nhiều lần, đến nay vẫn không có nhà môn đăng hộ đối nào nguyện ý gả con gái cho. Sợ tuyệt hậu, nhà hắn đã cho hắn mấy phòng tiểu thiếp, thứ tử, thứ nữ đều có rồi, gả qua vừa lúc nhặt sẵn!"
Chân Diệu nghe vậy trợn mắt há mồm, sau đó giận điên lên.
Ngũ thái thái này cũng quá thất đức!
Bên ngoại nàng dù đã lụi bại, cũng không có lý nào lại đẩy con gái vào hố lửa, đây không phải là phiến hôn (lừa cưới) sao!
Nghĩ mà không khỏi sợ hãi, nếu không cẩn thận hỏi thăm, gả biểu tỷ qua rồi, tương lai mẫu thân biết còn không đau lòng muốn chết.
“Đa tạ La thế tử rồi." Chân Diệu thành tâm thật ý nói cảm ơn.
“Tiện tay mà thôi." La Thiên Trình thản nhiên nói.
Nên nói đã nói, nhất thời hai người lại lâm vào trầm mặc.
La Thiên Trình lấy ra một hộp ngọc tinh xảo, đưa ra: “Đây là vân sương cao trong nội cung, chữa trị ngoại thương rất tốt, ngươi thử một chút đi."
“Ách, đa tạ." Chân Diệu lộ vẻ ngoài ý muốn.
“Vậy ta đi trước." La Thiên Trình đứng lên.
“Thế tử đi thong thả." La Thiên Trình đứng lên.
La Thiên Trình đi vài bước, dường như chợt nhớ ra cái gì, dừng lại, quay đầu, thần sắc cổ quái nhìn Chân Diệu.
Chân Diệu có chút nghi hoặc: “La thế tử còn có việc?"
La Thiên Trình sờ mũi: “Ách, cũng không có việc gì, chính là muốn nhắc nhở ngươi một câu, sau này vẫn nên ăn ít thịt một chút."
Chân Diệu ngây ngốc, sau đó lập tức đỏ mặt, túm lấy gối ôm ném qua, thẹn quá hóa giận nói: “Ta nguyện ý, ta thích!"
Chết tiệt, chờ chân nàng khỏi phải dùng phương thuốc mĩ bạch cơ phu kia.
La Thiên Trình dễ dàng tóm được gối ôm, tùy ý đặt nó lên bàn, hai chân đạp cửa sổ lộn ra ngoài.
Người đã không thấy nhưng vẫn phảng phất nghe thấy tiếng cười khẽ.
Gió thu lành lạnh từ cửa sổ thổi vào, dù Bích Sa thụ ở phía trong nhưng mành lụa vẫn không ngừng đu đưa.
“Thanh Cáp….." Chân Diệu hô một tiếng.
Thanh Cáp mặc dù ngủ rất sâu, nhưng vẫn phá lệ nhạy cảm với tên mình, nghe Chân Diệu gọi lập tức vùng dậy: “Cô nương, ngài gọi nô tỳ?"
“Ừ, đóng cửa sổ vào."
“Ồ, La thế tử đi nhanh vậy?" Thanh Cáp dụi dụi mắt.
Khóe miệng Chân Diệu khẽ run.
Đây rốt cuộc là nha hoàn của ai hả, không đi lẽ nào phải qua đêm ở đây?
Thanh Cáp đi ra đóng cửa, thấy gối ôm thì cầm lên, thầm nói: “Kỳ quái, sao gối ôm lại chạy ra đây?"
Ôm gối ôm vào Bích Sa thụ: “Cô nương, nô tỳ nhặt được cái này."
Chân Diệu đỡ trán.
Thanh Cáp nhìn thần sắc Chân Diệu. Bừng tỉnh đại ngộ: “Cô nương, chẳng lẽ là ngài đưa cho La thế tử? Ơ, ngài ấy không cầm đi, cô nương, ngài, ngài cũng đừng đặt trong lòng."
“Mau đi ngủ đi." Chân Diệu nhận mệnh khoát khoát tay.
Hôm sau, lúc Ôn thị tới thỉnh an, Chân Diệu lấy cớ nói chuyện phiếm mời bà vào Bích Sa thụ, sau đó nói lại một lần tình huống mà La Thiên Trình điều tra được.
Ôn thị sửng sốt một lúc mới nói: “Nếu La thế tử tra được vậy khẳng định không sai. Ngũ thái thái kia là đồ khốn nạn, chết không được tử tế!"
Chân Diệu vội khuyên bảo.
Ôn thị than thở: “Hôn sự của biểu tỷ con thật khó khăn. Aizzz, Diệu Nhi, con cần biết tiếc phúc, mẹ thấy La thế tử đối xử với con rất tốt."
Chân Diệu dở khóc dở cười gật đầu.
Khó mà nói rõ được, chuyện La Thiên Trình làm với nàng khi đó, Ôn thị không biết, có lẽ đây mới là tốt nhất đi.
Có hộp sương vân cao La Thiên Trình cho, chân Chân Diệu không đến mấy ngày đã sắp khỏi, mặc dù đi lại vẫn có chút không tiện nhưng không cần Thanh Cáp cõng nữa.
Chớp mắt đã đến sinh thần hoàng đế, Lão bá gia và Đại lão gia đều đi triêu hạ, ít nhất phải hành lễ đến xế chiều mới có thể về.
Chân Diệu đang nói chuyện phiếm với lão phu nhân thì nha hoàn vào báo Đại phu nhân đến.
Đây là lúc Đại phu nhân Tưởng thị xử lý sự vụ, đang yên đang lành sao lại tìm Lão phu nhân vậy?
Chân Diệu trong lòng buồn bực, chỉ thấy Đại phu nhân đến, dù sắc mặt trầm ổn nhưng bước chân vội vã đã làm lộ tâm tình khẩn trương của bà.
“Sao vậy Tưởng thị?" Lão phu nhân hỏi.
Tưởng thị nhìn Chân Diệu một cái, cũng không có ý kiêng kỵ nàng, khẩu khí chậm lại nói: “Lão phu nhân, là Lam di nương phòng con mất rồi."
Tay xoay phật châu của lão phu nhân dừng lại, lông mày cũng không nhấc lên: “Hôm nay là sinh nhật hoàng thượng, là ngày vô cùng tốt, một di nương thôi, mất thì cũng mất rồi, khâm niệm là được."
Tưởng thị gật đầu: “Trước đó vài ngày Lam di nương nhiễm phong hàn, bị bệnh không nhẹ, đã chuẩn bị xong rồi."
Chân Diệu nghe vậy mí mắt giật giật.
Trước đó vài ngày Lam di nương bị bệnh không giả, nhưng nói mất là mất, nào có thể đơn giản như vậy được.
Quả nhiên lại nghe Tưởng thị nói: “Bên cạnh Lam di nương có nha đầu Thanh Nga rất mực trung thành Lam di nương không còn vậy mà tuẫn chủ, theo con dâu thấy cũng hậu táng đi."
Tác giả :
Đông Thanh Liễu Diệp