Trời Sinh Lạnh Bạc
Chương 72: Mẫu thân
“Thiếu, thiếu phu nhân?" người gác cổng thấy nàng, tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
Kỳ An ôm Lãng nhi, lập tức đi tới Đông viện, cảnh vật vẫn vậy, ngay cả ao Hà Hoa kia cũng giống như hôm qua.
“Lãng nhi, mở mắt ra!" Nàng nhẹ giọng nói.
Lãng nhi chậm rãi mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là hồ nước kia.
“Nương!" hắn kinh hô một tiếng, hai tay liền giữ chặt áo Kỳ An, “Nương!". Hắn nhắm mắt lại, cả người lùi sâu vào lòng nàng.
Kỳ An cúi đầu, thấy Lãng nhi nắm chặt tay áo nàng, bấu chặt tới mức nàng phát đau. Tâm nàng cũng đau. Nếu như không vì sợ hãi tới cực điểm, Lãng nhi của nàng sao có thể có biểu hiện như vậy?
“Tiểu Thất!" Lạc Anh nghe hạ nhân báo liền cùng Kim Vân và Lạc Hoài Lễ chạy tới.
Nhìn thấy Lãng nhi trong lòng nàng, Lạc Hoài Lễ phản ứng tức thì, “Lãng nhi làm sao vậy?"
Kỳ An ngước mắt nhìn hắn, lệ nóng doanh tròng, “Lãng nhi bị dọa cho sợ rồi!" một giọt nước mắt trượt xuống má nàng.
Tim Lạc Hoài Lễ rơi đánh bịch, một tiểu Thất nhu nhược bi thương như vậy, quen thuộc mà xa lạ.
Hắn tiến lên từng bước, “Có cách nào chữa trị không?"
Kỳ An nhìn mặt nước an tĩnh, cắn răng đưa ra quyết định.
“Lãng nhi!" nàng hôn nhẹ lên má hắn, nhẹ giọng dỗ, “Có nương ở đây, có Trường Khanh thúc thúc, có ông nội, còn có rất nhiều người ở bên cạnh Lãng nhi, Lãng nhi không phải sợ, Lãng nhi mở mắt nhìn hồ này xem, không phải Lãng nhi nói muốn học bơi sao? Trong hồ này có hoa sen rất đẹp, lại có rất nhiều cá nữa, Lãng nhi mở mắt ra nhìn, được không?"
Lãng nhi mím môi đến tím ngắt cũng không nói một lời.
Kỳ An đi đến bên hồ, chậm rãi ngồi xổm xuống. Chân vừa chạm vào nước, Lãng nhi đã kêu toáng lên, “Nương, nương…"
Lạc Anh nắm lấy hai tay đang vùng vẫy của Lãng nhi, thanh âm khàn khàn, “Tiểu Thất, chúng ta từ từ dạy không được sao? Chờ Lãng nhi lớn hơn một chút, tự nhiên sẽ không sợ!"
Kỳ An lắc đầu, đi thẳng xuống nước, Lạc Anh dùng sức giữ lấy Lãng nhi, có chút nóng nảy, “Tiểu Thất, Lãng nhi còn nhỏ như vậy, ngươi sao có thể hà khắc như vậy?"
“Ta là mẫu thân hắn, ta tự nhiên biết phải làm thế nào." Kỳ An cũng phát hỏa, “Trường Khanh!"
Trường Khanh vừa động cước bộ, Chiến Liệt đã vung tay, hai phiến lá cây bay tới.
Lạc Hoài Lễ động thân, khó khăn kẹp lấy hai phiến lá, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, không thể tưởng được Đào Hoa công tử tuổi còn trẻ như vậy mà đã có công lực bậc này.
“Nhưng ta là ông nội hắn!" Lạc Anh nhìn Kỳ An, không chịu nhường.
Kỳ An ngừng một chút, nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Lạc Anh, mặt liền giãn ra, “Lần đó rơi xuống nước đã để lại chút di chứng, nó sẽ trở thành bóng ma trong tâm lý Lãng nhi, sẽ chậm rãi cắn nuốt, có thể vào lúc chúng ta không lường được mà biến thành bệnh, có khả năng khiến cho tính cách hắn vặn vẹo, cũng có thể sẽ thành ác ma ẩn trong lòng hắn."
Nàng chậm rãi cúi đầu nhìn Lãng nhi trong lòng, “Hắn đau một phần thì ta đau hơn hắn trăm ngàn lần. Lạc thúc thúc, làm sao ta lại có thể nhẫn tâm nhìn hắn đau?"
Lạc Anh buông tay ra. Lãng nhi tựa hồ nhận ra cái gì, hai chân co lại, dùng sức bám chặt lấy nàng, “Nương, nương, Lãng nhi sợ, nương ở đâu…"
Lãng nhi vô thức la hét, kêu gào. Kỳ An từng dòng nước mắt tuôn rơi xuống má.
Nàng vụt đứng dậy, ôm Lãng nhi khỏi mặt nước, “Lãng nhi!" Cuối cùng nàng cũng không đành lòng nhìn hắn thống khổ như thế.
“Trường Khanh!" Nàng kêu lên.
Trường Khanh chạy tới, “Đón lấy!" nàng chuyển Lãng nhi cho hắn.
“Không! Không!" Lãng nhi lại hoảng sợ kêu to, nắm lấy quần áo nàng không buông.
“Lãng nhi, đây là Trường Khanh thúc thúc, Lãng nhi!"
Lãng nhi lại chỉ lắc đầu, thế nào cũng không chịu thả tay ra.
“Ta đến đây!" Lạc Hoài Lễ đi tới.
Hai tay hắn vững vàng vỗ lưng Lãng nhi, “Lãng nhi ngoan, phụ thân ôm Lãng nhi, không phải sợ!"
Hàng mi Lãng nhi vẫn run run bất an. Lạc Hoài Lễ cúi người, ôm cả thân hình hắn vào ngực, “Lãng nhi có thấy không, trong thân thể chúng ta chảy cùng một dòng máu, Lãng nhi có thấy trong người ấm nóng lên không? Lãng nhi cẩn thận cảm giác xem!"
Cũng không biết Lãng nhi nghe thấy hay không mà liền ngừng kêu khóc.
Huyết thống, thật là kỳ diệu, bất luận phủ nhận thế nào cũng không thể chống lại được mối tương liên tự nhiên.
Phụ tử liên tâm, hóa ra thật sự không phải là lời đồn vô căn cứ.
Kỳ An lau sạch nước mắt, “Lãng nhi!", nàng ghé miệng vào tai hắn, nhẹ giọng nói, “Kỳ thật nước không có gì đáng sợ, nó cũng có tâm, chỉ cần Lãng nhi dụng tâm cảm thụ, sẽ biết được nó có tâm, có tình cảm, cũng biết khóc biết cười. Nó thấy Lãng nhi ghét nó như vậy, nhất định là rất đau lòng. Hay là nương đưa Lãng nhi đi xem nó, được không?"
Lãng nhi vẫn cực độ căng thẳng, Kỳ An thấy rõ ràng, cười nói, “Lãng nhi cũng biết nương không có võ công, cho nên không biết nhịn thở, nếu nương đi xem mà thấy nó khóc, sẽ phải an ủi rất lâu, nếu Lãng nhi muốn đi tìm nương thì nhớ nói nha!"
“Tiểu Thất?" Lạc Hoài Lễ nhìn nàng dò hỏi.
Kỳ An cười cười, “Lạc Hoài Lễ, ngươi thực đã an ủi được Lãng nhi, cám ơn!"
Cánh tay ôm Lãng nhi của Lạc Hoài Lễ run rẩy, thân mình nhỏ bé trong lòng hắn đáng yêu như vậy, Lạc Hoài Lễ cúi đầu, “Đương nhiên rồi!" Đây là con hắn, vợ hắn!
Kỳ An ngẩng đầu lên, “Trường Khanh, Chiến Liệt!"
Hít sâu một hơi, “Bất luận chuyện gì xảy ra, các ngươi cũng không được quấy nhiễu ta, cũng không được để cho người khác tới quấy nhiễu!"
Nàng biết, hai người này sẽ tin tưởng nàng mà không cần biết lý do, hơn nữa, tuyệt đối nghe theo nàng. Cho dù, nàng sai!
“Tiểu thất!"
Là tiếng kêu sợ hãi của ai, nàng đã không nghe thấy, bởi vì nàng đã buông người nhảy vào trong ao Hà Hoa.
Ao này không sâu nhưng cũng không quá nông, đủ để ngập qua đầu nàng.
Cho nên mọi người chỉ nhìn thấy bóng dáng nàng ẩn hiện trong nước một chút rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Lạc Hoài Lễ ôm Lãng nhi tiến lên phía trước vài bước, “Tiểu Thất!"
Trường Khanh đưa tay lên ngăn lại, lạnh lùng nhìn hắn, “Tiểu thư đã căn dặn!"
Lạc Hoài Lễ trừng mắt, trong mắt lóe lên ánh tàn khốc, “Tiêu Trường Khanh, ngươi có biết tiểu Thất sẽ không bơi, cũng không có nội lực hộ thân hay không?"
Trường Khanh vẫn đứng thẳng tắp, “Tiểu thư đã có lệnh, ta sẽ làm theo."
Lạc Hoài Lễ còn muốn nói nữa, Lạc Anh đã giữ hắn lại, “Đối với Tiêu gia quân mà nói, lời của tiểu Thất chính là quân lệnh."
Lạc Hoài Lễ vừa tức vừa vội, quay đầu nhìn sang hướng khác.
Hai mắt Chiến Liệt đang chăm chăm nhìn mặt nước cũng bớt ra một giây để liếc Lạc Hoài Lễ một cái, miệng thì nói, “Lời của Kỳ An ta cũng sẽ nghe theo."
Lạc Hoài Lễ ôm Lãng nhi nên không dám làm loạn, chỉ có thể quay đầu lại hét lên, “Phó tướng!"
Trường Khanh đảo mắt, lắc mình qua phía phát ra tiếng trả lời của binh sĩ, lại di chuyển tới trước mặt Lạc Hoài Lễ, “Cho tới bây giờ ngươi cũng chưa từng tin vào tiểu thư. Trước kia đã thế, hiện tại vẫn thế"
Toàn thân Lạc Hoài Lễ cứng đờ, rõ ràng là bị nói trúng chỗ đau.
Trường Khanh chậm rãi cúi đầu, “Những chuyện các ngươi cho là đúng liền áp đặt tiểu thư nghe theo, chưa bao giờ để ý đến suy nghĩ của nàng. Dựa vào cái gì mà các ngươi cho rằng mọi thứ các ngươi nói đúng thì sẽ là đúng? Dựa vào cái gì mà các ngươi cho rằng tiểu thư phải nghe theo?"
Cắn cắn môi, Trường Khanh ngước mắt lên, hai mắt sáng rực, “Tiểu thư còn có Lãng nhi thiếu gia. Lạc tướng quân, ngươi ngay cả điều này cũng nhìn không ra sao?"
Bởi vì còn có Lãng nhi thiếu gia cho nên nàng nhất định sẽ không mạo hiểm thân mình.
Sắc mặt Lạc Hoài Lễ tái nhợt, thật lâu sau mới thở ra một hơi dài.
Lạc Anh nhìn nhìn Trường Khanh, “Ta vốn nghĩ Trường Khanh tiếc lời nói như vàng ngọc!"
Trường Khanh không trả lời, đúng là hắn không thích nói chuyện. Bởi vì có đôi lúc nói thực quá dễ dàng so với làm, nên người ta cũng thường xuyên không thể thực hiện được lời mình nói. So đi so lại, hắn nguyện ý làm hơn.
Những lời này, hắn đã để trong lòng rất nhiều năm rồi. Cho dù là người ít nói, uất ức lâu như vậy dồn nén cũng đủ để hắn nói ra một hơi.
Hiện tại, những gì muốn nói đã nói xong, cho nên tất nhiên mẩu đối thoại vô nghĩa này hắn không có ý định tiếp tục.
Vì thế, xét đến cùng, hắn vẫn là tiếc chữ như vàng.
Kỳ An ôm Lãng nhi, lập tức đi tới Đông viện, cảnh vật vẫn vậy, ngay cả ao Hà Hoa kia cũng giống như hôm qua.
“Lãng nhi, mở mắt ra!" Nàng nhẹ giọng nói.
Lãng nhi chậm rãi mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là hồ nước kia.
“Nương!" hắn kinh hô một tiếng, hai tay liền giữ chặt áo Kỳ An, “Nương!". Hắn nhắm mắt lại, cả người lùi sâu vào lòng nàng.
Kỳ An cúi đầu, thấy Lãng nhi nắm chặt tay áo nàng, bấu chặt tới mức nàng phát đau. Tâm nàng cũng đau. Nếu như không vì sợ hãi tới cực điểm, Lãng nhi của nàng sao có thể có biểu hiện như vậy?
“Tiểu Thất!" Lạc Anh nghe hạ nhân báo liền cùng Kim Vân và Lạc Hoài Lễ chạy tới.
Nhìn thấy Lãng nhi trong lòng nàng, Lạc Hoài Lễ phản ứng tức thì, “Lãng nhi làm sao vậy?"
Kỳ An ngước mắt nhìn hắn, lệ nóng doanh tròng, “Lãng nhi bị dọa cho sợ rồi!" một giọt nước mắt trượt xuống má nàng.
Tim Lạc Hoài Lễ rơi đánh bịch, một tiểu Thất nhu nhược bi thương như vậy, quen thuộc mà xa lạ.
Hắn tiến lên từng bước, “Có cách nào chữa trị không?"
Kỳ An nhìn mặt nước an tĩnh, cắn răng đưa ra quyết định.
“Lãng nhi!" nàng hôn nhẹ lên má hắn, nhẹ giọng dỗ, “Có nương ở đây, có Trường Khanh thúc thúc, có ông nội, còn có rất nhiều người ở bên cạnh Lãng nhi, Lãng nhi không phải sợ, Lãng nhi mở mắt nhìn hồ này xem, không phải Lãng nhi nói muốn học bơi sao? Trong hồ này có hoa sen rất đẹp, lại có rất nhiều cá nữa, Lãng nhi mở mắt ra nhìn, được không?"
Lãng nhi mím môi đến tím ngắt cũng không nói một lời.
Kỳ An đi đến bên hồ, chậm rãi ngồi xổm xuống. Chân vừa chạm vào nước, Lãng nhi đã kêu toáng lên, “Nương, nương…"
Lạc Anh nắm lấy hai tay đang vùng vẫy của Lãng nhi, thanh âm khàn khàn, “Tiểu Thất, chúng ta từ từ dạy không được sao? Chờ Lãng nhi lớn hơn một chút, tự nhiên sẽ không sợ!"
Kỳ An lắc đầu, đi thẳng xuống nước, Lạc Anh dùng sức giữ lấy Lãng nhi, có chút nóng nảy, “Tiểu Thất, Lãng nhi còn nhỏ như vậy, ngươi sao có thể hà khắc như vậy?"
“Ta là mẫu thân hắn, ta tự nhiên biết phải làm thế nào." Kỳ An cũng phát hỏa, “Trường Khanh!"
Trường Khanh vừa động cước bộ, Chiến Liệt đã vung tay, hai phiến lá cây bay tới.
Lạc Hoài Lễ động thân, khó khăn kẹp lấy hai phiến lá, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, không thể tưởng được Đào Hoa công tử tuổi còn trẻ như vậy mà đã có công lực bậc này.
“Nhưng ta là ông nội hắn!" Lạc Anh nhìn Kỳ An, không chịu nhường.
Kỳ An ngừng một chút, nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Lạc Anh, mặt liền giãn ra, “Lần đó rơi xuống nước đã để lại chút di chứng, nó sẽ trở thành bóng ma trong tâm lý Lãng nhi, sẽ chậm rãi cắn nuốt, có thể vào lúc chúng ta không lường được mà biến thành bệnh, có khả năng khiến cho tính cách hắn vặn vẹo, cũng có thể sẽ thành ác ma ẩn trong lòng hắn."
Nàng chậm rãi cúi đầu nhìn Lãng nhi trong lòng, “Hắn đau một phần thì ta đau hơn hắn trăm ngàn lần. Lạc thúc thúc, làm sao ta lại có thể nhẫn tâm nhìn hắn đau?"
Lạc Anh buông tay ra. Lãng nhi tựa hồ nhận ra cái gì, hai chân co lại, dùng sức bám chặt lấy nàng, “Nương, nương, Lãng nhi sợ, nương ở đâu…"
Lãng nhi vô thức la hét, kêu gào. Kỳ An từng dòng nước mắt tuôn rơi xuống má.
Nàng vụt đứng dậy, ôm Lãng nhi khỏi mặt nước, “Lãng nhi!" Cuối cùng nàng cũng không đành lòng nhìn hắn thống khổ như thế.
“Trường Khanh!" Nàng kêu lên.
Trường Khanh chạy tới, “Đón lấy!" nàng chuyển Lãng nhi cho hắn.
“Không! Không!" Lãng nhi lại hoảng sợ kêu to, nắm lấy quần áo nàng không buông.
“Lãng nhi, đây là Trường Khanh thúc thúc, Lãng nhi!"
Lãng nhi lại chỉ lắc đầu, thế nào cũng không chịu thả tay ra.
“Ta đến đây!" Lạc Hoài Lễ đi tới.
Hai tay hắn vững vàng vỗ lưng Lãng nhi, “Lãng nhi ngoan, phụ thân ôm Lãng nhi, không phải sợ!"
Hàng mi Lãng nhi vẫn run run bất an. Lạc Hoài Lễ cúi người, ôm cả thân hình hắn vào ngực, “Lãng nhi có thấy không, trong thân thể chúng ta chảy cùng một dòng máu, Lãng nhi có thấy trong người ấm nóng lên không? Lãng nhi cẩn thận cảm giác xem!"
Cũng không biết Lãng nhi nghe thấy hay không mà liền ngừng kêu khóc.
Huyết thống, thật là kỳ diệu, bất luận phủ nhận thế nào cũng không thể chống lại được mối tương liên tự nhiên.
Phụ tử liên tâm, hóa ra thật sự không phải là lời đồn vô căn cứ.
Kỳ An lau sạch nước mắt, “Lãng nhi!", nàng ghé miệng vào tai hắn, nhẹ giọng nói, “Kỳ thật nước không có gì đáng sợ, nó cũng có tâm, chỉ cần Lãng nhi dụng tâm cảm thụ, sẽ biết được nó có tâm, có tình cảm, cũng biết khóc biết cười. Nó thấy Lãng nhi ghét nó như vậy, nhất định là rất đau lòng. Hay là nương đưa Lãng nhi đi xem nó, được không?"
Lãng nhi vẫn cực độ căng thẳng, Kỳ An thấy rõ ràng, cười nói, “Lãng nhi cũng biết nương không có võ công, cho nên không biết nhịn thở, nếu nương đi xem mà thấy nó khóc, sẽ phải an ủi rất lâu, nếu Lãng nhi muốn đi tìm nương thì nhớ nói nha!"
“Tiểu Thất?" Lạc Hoài Lễ nhìn nàng dò hỏi.
Kỳ An cười cười, “Lạc Hoài Lễ, ngươi thực đã an ủi được Lãng nhi, cám ơn!"
Cánh tay ôm Lãng nhi của Lạc Hoài Lễ run rẩy, thân mình nhỏ bé trong lòng hắn đáng yêu như vậy, Lạc Hoài Lễ cúi đầu, “Đương nhiên rồi!" Đây là con hắn, vợ hắn!
Kỳ An ngẩng đầu lên, “Trường Khanh, Chiến Liệt!"
Hít sâu một hơi, “Bất luận chuyện gì xảy ra, các ngươi cũng không được quấy nhiễu ta, cũng không được để cho người khác tới quấy nhiễu!"
Nàng biết, hai người này sẽ tin tưởng nàng mà không cần biết lý do, hơn nữa, tuyệt đối nghe theo nàng. Cho dù, nàng sai!
“Tiểu thất!"
Là tiếng kêu sợ hãi của ai, nàng đã không nghe thấy, bởi vì nàng đã buông người nhảy vào trong ao Hà Hoa.
Ao này không sâu nhưng cũng không quá nông, đủ để ngập qua đầu nàng.
Cho nên mọi người chỉ nhìn thấy bóng dáng nàng ẩn hiện trong nước một chút rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Lạc Hoài Lễ ôm Lãng nhi tiến lên phía trước vài bước, “Tiểu Thất!"
Trường Khanh đưa tay lên ngăn lại, lạnh lùng nhìn hắn, “Tiểu thư đã căn dặn!"
Lạc Hoài Lễ trừng mắt, trong mắt lóe lên ánh tàn khốc, “Tiêu Trường Khanh, ngươi có biết tiểu Thất sẽ không bơi, cũng không có nội lực hộ thân hay không?"
Trường Khanh vẫn đứng thẳng tắp, “Tiểu thư đã có lệnh, ta sẽ làm theo."
Lạc Hoài Lễ còn muốn nói nữa, Lạc Anh đã giữ hắn lại, “Đối với Tiêu gia quân mà nói, lời của tiểu Thất chính là quân lệnh."
Lạc Hoài Lễ vừa tức vừa vội, quay đầu nhìn sang hướng khác.
Hai mắt Chiến Liệt đang chăm chăm nhìn mặt nước cũng bớt ra một giây để liếc Lạc Hoài Lễ một cái, miệng thì nói, “Lời của Kỳ An ta cũng sẽ nghe theo."
Lạc Hoài Lễ ôm Lãng nhi nên không dám làm loạn, chỉ có thể quay đầu lại hét lên, “Phó tướng!"
Trường Khanh đảo mắt, lắc mình qua phía phát ra tiếng trả lời của binh sĩ, lại di chuyển tới trước mặt Lạc Hoài Lễ, “Cho tới bây giờ ngươi cũng chưa từng tin vào tiểu thư. Trước kia đã thế, hiện tại vẫn thế"
Toàn thân Lạc Hoài Lễ cứng đờ, rõ ràng là bị nói trúng chỗ đau.
Trường Khanh chậm rãi cúi đầu, “Những chuyện các ngươi cho là đúng liền áp đặt tiểu thư nghe theo, chưa bao giờ để ý đến suy nghĩ của nàng. Dựa vào cái gì mà các ngươi cho rằng mọi thứ các ngươi nói đúng thì sẽ là đúng? Dựa vào cái gì mà các ngươi cho rằng tiểu thư phải nghe theo?"
Cắn cắn môi, Trường Khanh ngước mắt lên, hai mắt sáng rực, “Tiểu thư còn có Lãng nhi thiếu gia. Lạc tướng quân, ngươi ngay cả điều này cũng nhìn không ra sao?"
Bởi vì còn có Lãng nhi thiếu gia cho nên nàng nhất định sẽ không mạo hiểm thân mình.
Sắc mặt Lạc Hoài Lễ tái nhợt, thật lâu sau mới thở ra một hơi dài.
Lạc Anh nhìn nhìn Trường Khanh, “Ta vốn nghĩ Trường Khanh tiếc lời nói như vàng ngọc!"
Trường Khanh không trả lời, đúng là hắn không thích nói chuyện. Bởi vì có đôi lúc nói thực quá dễ dàng so với làm, nên người ta cũng thường xuyên không thể thực hiện được lời mình nói. So đi so lại, hắn nguyện ý làm hơn.
Những lời này, hắn đã để trong lòng rất nhiều năm rồi. Cho dù là người ít nói, uất ức lâu như vậy dồn nén cũng đủ để hắn nói ra một hơi.
Hiện tại, những gì muốn nói đã nói xong, cho nên tất nhiên mẩu đối thoại vô nghĩa này hắn không có ý định tiếp tục.
Vì thế, xét đến cùng, hắn vẫn là tiếc chữ như vàng.
Tác giả :
Tinh Không Thuyết