Trời Sinh Lạnh Bạc
Chương 13: Cầu đi
Trời tối sầm lại. Lại một ngày qua đi, người đó vẫn chưa tới.
Thật sự, thật sự là mệt mỏi! Kỳ An khẽ khép mắt lại.
Bất luận kiếp trước hay kiếp này, nàng đều không cách nào thỏa hiệp. Nàng vốn cũng định thử xem, thử bỏ đi những định kiến thâm căn cố đế trong lòng, đáng tiếc, ông trời lại không cho nàng cơ hội.
“Trường Lan, ta đói bụng!" Nàng cao giọng nói với người ngoài cửa.
“Dạ, tiểu thư!" Trường Lan lau nước mắt trên mặt, bưng mâm đồ ăn đã nguội đi ra, rất nhanh sau đó đã trở lại, đưa thức ăn mới vào qua ô cửa.
“Hoài Lễ?" Kim Vân lo lắng gọi, nhi tử đã tự nhốt mình ở thư phòng từ lúc đó tới giờ, cơm không ăn một miếng, nước không uống lấy một ngụm.
“Hoài Lễ, ngươi không tới xem Liên nhi ra sao sao?"
Lạc Hoài Lễ không ngừng viết chữ “Tĩnh" lên giấy, coi như không nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa.
“Hoài Lễ, nếu như Tiêu Thất thật sự làm cho ngươi tức giận, hãy hưu nàng đi, không cần tra tấn chính mình." Kim Vân đập cửa.
Cửa bỗng nhiên mở ra, Lạc Hoài Lễ thần sắc tiều tụy, nói, “Không được!"
“Vì sao? Nàng đã gây nên chuyện như vậy, cho dù là hoàng thượng cũng không thể nói gì chúng ta."
Lạc Hoài Lễ cúi đầu, “Bởi vì, bởi vì ta yêu nàng."
Hài tử còn có thể có, nhưng tiểu Thất, lại chỉ có một."
Kim Vân nhìn Lạc Hoài Lễ như vậy thì đau lòng không thôi, “Tạo nghiệt, tạo nghiệt a! Gia môn bất hạnh, thật là gia môn bất hạnh!"
Ngày hôm sau, Lạc Hoài Lễ còn chưa rời giường đã nghe thấy tiếng cửa đập ầm ầm, quản gia kêu lên, “Thiếu gia, thiếu gia, mau dậy, thái tử gia đến."
Lạc Hoài Lễ giật mình, chuyện của tiểu Thất hắn đã cấm không cho truyền ra ngoài, sao Hiên Viên Ký lại tới đúng thời điểm này. Hắn mặc xong quần áo, hỏi, “Lão gia đã trở lại chưa?"
Quản gia nói, “Hôm qua đã nhận được tin tức, sáng nay lão gia sẽ về tới."
Lạc Hoài Lễ gật gật đầu, đi ra cửa, “Thái tử ở đâu?"
“Đang tới Đông viện rồi."
Đuổi theo tới Đông viện, đã thấy Hiên Viên Ký ôm tiểu Thất ra khỏi cửa. Tiểu Thất vùi mặt trong ngực hắn, không nhìn rõ biểu tình gì.
Lại là một trận đau lòng. Lạc Hoài Lễ bước lên phía trước hành lễ, “Thái tử điện hạ!"
Hiên Viên Ký cũng không thèm nhìn tới hắn, “Vị Liên phu nhân kia của ngươi ở đâu?"
Lạc Hoài Lễ cả kinh, nhìn về phía tiểu Thất trong ngực thái tử, “Tiểu Thất, Liên nhi đã thành ra như vậy, ngươi vẫn không thể buông tha nàng sao?"
Hiên Viên Ký ôm chặt nữ nhân trong lồng ngực, nhìn Lạc Hoài Lễ một hồi lâu mới nhếch khóe miệng, trên mặt lộ vẻ mỏi mệt, cúi đầu, nhẹ nhàng nói với tiểu Thất, “Tiểu Thất, ta đã hiểu rồi, ta đáp ứng ngươi."
Sau đó đi đến bên người Lạc Hoài Lễ, thấp giọng nói một câu: “Hoài Lễ, ngươi thật làm cho ta thất vọng."
Ôm tiểu Thất ra cửa viện, lạnh lùng ra lệnh cho quản gia, “Dẫn đường cho bổn cung."
Tới Tây viện, Kim Vân và Lý Thị đã đứng vây trước giường Long Liên. Long Liên mặt trắng bệch, ướt đẫm nước mắt, vừa nhìn thấy Lạc Hoài Lễ đã lao vào hắn, “Phu quân!"
Lạc Hoài Lễ vội vàng đỡ lấy Long Liên, ôm lấy, an ủi nàng, “Không sao, có ta ở đây, không sao đâu."
“Phu quân, liên nhi sợ."
Kim Vân quỳ trên mặt đất, dập đầu, “Thái tử điện hạ, tiểu Thất làm chuyện như vậy, chúng ta cơ bản không muốn cho người ngoài biết, ai ngờ lại kinh động đến ngài. Tuy rằng ngài và Tiêu gia ngọn nguồn thâm sâu, nhưng cũng không thể bất công như vậy. Liên nhi đã mất ấu tử, mong rằng thái tử hạ thủ lưu tình, không làm thương tổn thêm hài tử đáng thương này nữa."
Lạc Hoài Lễ ôm chặt Long Liên đang run lẩy bẩy vào lòng, không chịu yếu thế nhìn lại Hiên Viên Ký, “Điện hạ, người không phải là người không phân biệt thị phi như vậy. Đây là chuyện nhà chúng ta, chúng ta sẽ tự mình xử lý."
Hiên Viên Ký chỉ cảm thấy đau lòng, hắn thở mạnh, nói rành mạch từng chữ, “Đúng vậy, bản cung đương nhiên rõ ràng thị phi, nhất định không dung túng cho bất kỳ sai phạm nào. Lạc Hoài Lễ, hãy đưa Long Liên đến Mạc Lý tự trước."
Đại Lý tự khanh Mạc Nhược phi thường yêu thương tiểu Thất, Lạc Hoài Lễ rõ điều này hơn ai hết, đưa Long Liên tới đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì, hắn thở dài, “Tiểu Thất, ta đã nói rồi, Liên nhi sẽ không tranh giành gì với ngươi, người cần gì phải…" Sao lại như vậy, tiểu Thất thanh linh đáng yêu của hắn rốt cuộc đã đi đâu mất rồi?
Hiên Viên Ký lạnh lùng cười, “Không phải muốn có công lý sao? Đã có tội, làm sao có thể thiếu được nguyên cáo."
Long Liên liều mạng lắc đầu, nước mắt rơi như mưa, “Phu quân, Liên nhi không đi, không đi."
“Người đâu!" Hiên Viên Ký ra lệnh, “Giải tất cả những người có liên quan đến Đại Lý tự!"
Lạc Hoài Lễ cúi đầu, ôm chặt Long Liên, “Không phải sợ, Liên nhi, không sao đâu."
Từ đầu đến cuối, Kỳ An đều an tĩnh ở trong lòng Hiên Viên Ký, không nói một câu, không có bất cứ động tác gì. Chẳng qua là cảm thấy hỗn loạn nên ngay cả nói chuyện cũng trở thành một việc nặng nhọc.
Cùng lúc đó, trên đường lớn có hai con ngựa đang chạy như bay.
Hồ thái y tức giận, mặt đỏ bừng bừng, trừng mắt nhìn Lạc Anh mắng, “Tiểu tử nhà ngươi bị mèo cắp mất mắt rồi hay sao? Tiểu Thất làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Cho dù tiểu Thất có muốn làm, cũng sẽ không ngốc như vậy. Nàng là đệ tử chân truyền của ta, có thể một kim giết người thần không biết quỷ không hay, làm sao có thể ngu ngốc để người khác biết chứ?
Lạc Anh lòng nóng như lửa đốt. Hôm nay mới biết tiểu Thất lại là đệ tử của Hồ thái y, một tay dùng châm xuất thần nhập hóa, càng thêm thấy được vẻ khả nghi của Long Liên. Chỉ sợ Hoài Lễ lịch duyệt còn thấp, nếu có làm sai chuyện gì, thật sự sẽ không thể vãn hồi.
Phía trên công đường, Mạc Nhược vẻ mặt nghiêm nghị, Long Liên yếu ớt đứng không vững, phải dựa vào người Lạc Hoài Lễ. Tiêu Vinh cùng vài lão tướng Tiêu gia đã đứng đó từ bao giờ, nghiêm nghị không nói.
Lạc Hoài Lễ nhìn tiểu Thất, trong lòng đau đớn, “Tiểu Thất, nhất định phải làm lớn chuyện thế này sao? Liên nhi đã mất hài tử, ngươi còn không chịu buông tha nàng sao? Thái tử điện hạ và Mạc Nhược vốn sủng ái ngươi, thiên hạ đều biết. Cho dù hôm nay có tìm ra bao nhiêu chứng cứ chứng minh ngươi trong sạch, bắt giam xử tử Liên nhi cũng làm sao mà bịt được miệng người đời?"
Hiên Viên Ký nhẹ nhàng buông Kỳ An ra, im lặng đứng sang một bên.
Kỳ An đi vào giữa, an tĩnh quỳ xuống, không nhìn sang Lạc Hoài Lễ lấy một cái.
Mạc Nhược đau lòng nhìn tiểu Thất, nắm tay rung bần bật, một vệt máu hồng thấm qua vạt áo xanh.
Dùng sức hít sâu một hơi, Mạc Nhược nhìn về phía Long Liên, “Liên phu nhân, chính là Tiêu Thất bắt ngươi uống bột hoa hồng, lại mệnh cho thị vệ đẩy ngươi xuống hồ sen phải không?"
Long Liên càng chui sâu vào lòng Lạc Hoài Lễ, chỉ khóc mà không đáp lại.
Kim Vân đứng một bên, khóc ròng nói, “Đại nhân, nếu ngài đã biết rõ, còn hỏi làm gì nữa? Bắt đứa trẻ này nhớ lại một lần, chẳng phải là lại thêm một lần bị tra tấn sao?"
Mạc Nhược giống như phải cưỡng chế cái gì, lại hít sâu một hơi, “Long Liên, bản quan đang hỏi ngươi. Ngươi chỉ việc trả lời, phải hay là không phải."
Long Liên lại run lên, Lạc Hoài Lễ vỗ vỗ vai nàng, “Liên nhi, trả lời hắn, không sao cả."
Long Liên chỉ khóc, đầu cũng không chịu ngẩng lên.
Mạc Nhược quắc mắt đứng lên, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Long Liên, ngực phập phồng dữ dội, nhẫn nhịn, lại ngồi xuống, “Long Liên, nếu ngươi không trả lời, coi như là ngươi vu cáo. Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, có phải hay không?"
“Đúng vậy!" Long Liên bị dọa nhảy dựng lên, đáp.
“Được, vậy là tốt rồi." Mạc Nhược nói khẽ, hơi hơi nhắm hai mắt lại.
Sau một lát, Mạc Nhược mở mắt, đi xuống dưới, ngồi xổm trước mặt Kỳ An, “Tiểu Thất, sẽ không hối hận chứ?"
Kỳ An mỉm cười, “Vĩnh viễn không hối hận!"
Mạc Nhược cũng cười, khóe mắt ươn ướt, đưa tay vuốt đầu nàng, “Vậy, sẽ như ngươi mong muốn."
Hắn đứng dậy, lớn giọng hô lên, “Công công, vào đi!"
Lạc Hoài Lễ cả kinh ngẩng đầu lên, đúng là Cao công công, cận thị bên người hoàng thượng. Mọi người nhất tề quỳ xuống, cung nghênh thánh chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Tiêu gia tiểu Thất, nhân đố sinh hận, phạm đại sai lầm, niệm tình Tiêu gia cả nhà trung liệt, tội chết có thể tha, nhưng phải chịu phạt. Từ nay Tiêu Thất và Lạc Hoài Lễ ly tán, về sau không còn quan hệ. Tước bỏ phong hào công chúa, trục xuất khỏi gia phả Tiêu gia, phế làm thứ dân. Khâm thử!"
Kỳ An cúi thấp người, hai tay tiếp thánh chỉ.
Lạc Hoài Lễ ngây ngẩn cả người, ngay cả Long Liên cũng không biết ngừng thút thít từ lúc nào, hai mắt mở to nhìn về phía tiểu Thất.
“Tiểu Thất!" Phục hồi lại tinh thần, Lạc Hoài Lễ kêu lên, “Không, tiểu Thất, ta không muốn."
Kỳ An ngước mắt lên, nhẹ nhàng bâng quơ cười, “Lạc tướng quân, hoàng mệnh không thể không tuân theo, không phải sao?"
“Tiểu Thất?" Lạc Hoài Lễ còn muốn nói gì nữa, đã bị Hiên Viên Kỹ duỗi tay ra chặn, “Lạc Hoài Lễ, phạm sai lầm thì phải trả giá, đó không phải thứ mà ngươi và người nhà ngươi mong muốn sao? Giờ thánh chỉ đã hạ, có thể giải tỏa tức giận trong lòng các ngươi rồi."
Quay đầu, nhìn về phía Kim Vân, “Lão phu nhân, Tiêu Thất đã làm nhục gia phong, nhưng vì giao tình giữa Tiêu gia và Lạc phủ trong quá khứ, nếu tiểu Thất mang theo một bảo bối, Lạc gia có thể hứa sẽ vĩnh viễn không truy cứu hay đòi lại không?"
Kim Vân nhìn tiểu Thất, lại nhìn sang Lạc Hoài Lễ, chỉ cảm thấy trong lòng bấn loạn không thôi, nghe thấy câu hỏi của thái tử, chỉ biết mờ mịt gật đầu.
Hiên Viên Ký vừa lòng gật đầu, lại nhìn người đứng trước mặt, “Hoài Lễ, ngươi cũng đồng ý chứ?"
Lạc Hoài Lễ sầu thảm cười, nhìn tiểu Thất sau lưng thái tử, “Tiểu Thất, ngươi biết rõ, vô luận ngươi muốn cái gì, ta đều đáp ứng."
“Được rồi, hôm nay có các vị làm chứng, dù Tiêu Thất đem bảo bối của Lạc phủ đi đâu, Lạc gia cũng vĩnh viễn không truy cứu hay đòi lại."
Cao giọng nói xong, Hiên Viên Ký xoay người, nâng Kỳ An dậy, “Tiểu Thất, từ nay về sau, ngươi không còn là người Lạc gia, cũng không phải người của Tiêu gia. Đánh đập mắng chửi, giết người cướp của đều dựa theo mong muốn của ngươi, không còn gì cố kỵ nữa. Tiểu Thất, ngươi nhất định phải hạnh phúc."
Tiêu Vinh cùng mấy gia tướng quỳ xuống, “Duy nguyện từ nay về sau, không còn ràng buộc."
Kỳ An nhìn thật kỹ những người trước mặt, biết Hiên Viên Ký vì nàng mà bỏ qua cơ hội sử dụng Tiêu gia quân đội, cũng biết Tiêu gia quân vì nàng mà không chấp nhất việc đòi lại thanh danh Tiêu gia, vì thế nàng cúi thấp người: “Các vị, đừng như vậy."
Nàng không biết đường nàng chọn đi có thể hạnh phúc hay không, nhưng nàng tin tưởng, nó chắc chắn sẽ vui vẻ khoái hoạt hơn hiện tại.
Nhẹ tay nhấc làn váy, cười tươi rạng rỡ, thanh khiết như tuyết, mềm mại động lòng người. Tiêu sái xoay người, Kỳ An bước về phía cửa.
“Tiểu Thất!" Hai người bọn Lạc Anh thở hồng hộc chạy tới, chỉ kịp ngăn Kỳ An trước khi nàng bước lên xe ngựa.
Kỳ An nhìn thấy Lạc Anh, lại nhìn sang Hồ thái y, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, “Lão nhân, ngươi đã tới chậm nha!" Hồ thái y sửng sốt, trong lòng Lạc Anh cũng thấy bất an, “Tiểu Thất?"
Kỳ An thi lễ với Lạc Anh, “Lạc thúc thúc, tiểu Thất cáo biệt người tại đây."
“Tiểu Thất?" Lạc Anh kinh nghi bất định.
Kỳ An cười khẽ, “Lạc thúc thúc, ta biết ngươi muốn nói gì. Nhưng thật sự là không cần, đây là lựa chọn của ta, Lạc thúc thúc, có thể thành toàn cho ta sao?"
Lạc Anh nhìn thấy Lạc Hoài Lễ đuổi ra tới cửa, lại thấy đi cùng hắn chỉ có Long Liên, có chút minh bạch, nhịn không được, giọng điệu có chút nghẹn ngào, “Tiểu Thất, đây là lựa chọn của ngươi sao?"
“Dạ!" Kỳ An kiên định gật đầu.
Lạc Anh vuốt đầu Kỳ An, nhìn gương mặt tiều tụy tái nhợt của nàng, thở dài, “Chung quy là Lạc gia phụ ngươi. Tiểu Thất, Lạc thúc thúc thật đau lòng."
Sống mũi cay cay, Kỳ An lao vào lòng Lạc Anh, “Cám ơn Lạc thúc thúc."
Lạc Anh vỗ vỗ vai nàng, buông nàng ra.
Kỳ An hấp hấp cánh mũi, đi đến trước mặt Hồ thái y, “Lão nhân, ta rốt cục đã có cơ hội đi ra ngoài xem xét rồi. Ngươi xem, ta đã nói là sẽ có cơ hội mà."
Khẽ nghiêng đầu, Kỳ An cười nhìn hắn.
“Nha đầu ngốc!" Hồ thái y cười mắng, ôm cổ nàng.
“Sư phụ!" Nàng thấp giọng nói với Hồ thái y, “Không cần cho Lạc Hoài Lễ biết quan hệ giữa chúng ta. Nếu nàng ta đã trả giá lớn như vậy, ta liền thành toàn cho nàng."
Hồ thái y không nói gì, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên. Tên đồ đệ thiện lương này!
“Tiểu Thất!" Lạc Hoài Lễ lại gọi một tiếng, đau thương nhìn nàng.
Kỳ An quay đầu lại, môi giật giật. Long Liên lập tức khẩn trương chạy đến bên người Lạc Hoài Lễ.
Kỳ An than nhẹ, đi tới trước mặt hắn, “Lạc Hoài Lễ, thực xin lỗi về tất cả mọi chuyện." Một câu này là chân tâm thành ý, không thể nói là ai phụ ai, chỉ có thể đổ tại thiên ý trêu ngươi.
Ánh mắt chuyển đến Long Liên, “Tướng quân phu nhân, điều ngươi muốn, ta đã thành toàn, điều ngươi không muốn, thượng thiên cũng đã thành toàn."
Nàng quét mắt một vòng bốn phía, “Các vị, sau này còn gặp lại."
Sau đó lên xe ngựa đi, không hề quay đầu lại.
Để lại sau lưng là ai hối, ai đau, ai không cam, đều đã không còn can hệ tới nàng.
Sóng trước chưa lui, song sau đã xô tới. Mọi người Lạc gia về tới phủ, phát hiện thấy người tới người lui một mảnh hỗn loạn.
“Đây là chuyện gì?" Lạc Anh hỏi.
Quản gia sắc mặt lo sợ không yên, nhìn về phía Trường Lan.
Trường Lan cúi người hành lễ, biểu tình bình tĩnh, đưa ra một cuốn sổ, “Bẩm thượng thư đại nhân, Trường Lan đã hạch toán hết đồ cưới ngày đó của tiểu thư, lại cả những tiêu dùng nửa năm qua ở Lạc phủ, đây là kết quả, Trường Lan đã so sánh với kết quả của quản gia, chuẩn xác không sai, thỉnh lão tướng quân xem qua."
Một bên lại đưa ra một cái hộp, đi đến trước mặt Kim Vân và Lý Thị, “Những châu bảo trang sức mà hai vị phu nhân đưa cho tiểu thư đều ở trong này, thỉnh phu nhân xem qua."
Đặt chiếc hộp trước mặt hai người xong, lại cầm một tấm ngân phiếu đi tới trước mặt Lạc Hoài Lễ, “Lạc tướng quân, ngài từng mua rất nhiều quần áo trang sức cho tiểu thư. Những thứ đó vì đã dùng qua nên không thể trả lại hiện vật, bởi vậy Trường Lan tính ra tiền cho ngài, thỉnh kiểm kê lại một chút." Cũng không chờ Lạc Hoài Lễ trả lời đã đem ngân phiếu đặt lên bàn trà bên cạnh hắn.
Bỗng nhiên một tiếng nổ lớn vang lên bên ngoài, Lạc Anh cả kinh, “Lại chuyện gì nữa đây?"
Chỉ thấy Trường Khanh mặt mày lấm lem đi vào, theo sau cũng là mấy người mặt đầy tro xám.
Trường Khanh đi tới, đứng song song với Trường Lan, chắp tay hướng Lạc Anh, “Tiểu thư nhà ta phạm sai sự, làm ô nhục gia phong của Lạc gia, khiến tất cả mọi người đều tức giận. Trường Khanh đã nghĩ, một chỗ bẩn như vậy nên bị phá hủy thật sạch sẽ, bởi vậy Đông viện nơi tiểu thư từng sống ta đã cho nổ tung rồi, xin cam đoan là không còn một chút dấu vết. Bản vẽ lại của Đông viện ta đã giao cho đốc công, tiền công cũng đã trả, sau ba tháng nữa sẽ hoàn công."
Lạc Hoài Lễ ngơ ngác nhìn mặt đất, một dấu vết không còn là ý gì? Có phải ngay cả những thứ hắn treo trước cửa sổ cho nàng ngắm cũng không còn?
Trường Khanh và Trường Lan nhìn nhau một cái, gật gật đầu, cùng nhau quỳ xuống, cung kính hành lễ với Lạc Anh, “Trường Lan/Trường Khanh bái biệt Thượng thư đại nhân."
Lạc Anh thở dài một tiếng, “Tiểu Thất giao cho các ngươi."
Hai người nhìn nhau cười, đi ra cửa, cước bộ nhẹ nhàng như bay.
“Trường Khanh, nhanh lên, nếu không sẽ không đuổi kịp tiểu thư." Đây là tiếng Trường Lan.
“Được!" Trường Khanh hưng phấn đáp.
Lạc Hoài Lễ chỉ cảm thấy lòng trống trơn, vô cùng khó chịu, một ngày này giống như một năm, thật là gian nan.
“Tiểu Thất!" Hắn nằm lấy ngực ngồi xổm xuống, muốn làm giảm đau đớn nơi lồng ngực. Rõ ràng là nàng làm sai, vì sao những gì xảy ra hôm nay lại làm cho người ta hỗn loạn. Hay là hắn sai lầm rồi.
Lạc Anh suy sụp ngồi trên ghế, như đột nhiên già thêm vài tuổi.
Kim Vân mờ mịt nhìn ra ngoài cửa, cảm thấy ánh mặt trời trở nên cực kỳ chói mắt.
Trong xe ngựa, Trường Lan giúp đỡ Kỳ An, một bên không ngừng kêu lên, “Trường Khanh, chậm một chút, không được làm tiểu thư mệt."
Kỳ An cười tủm tỉm nhìn Trường Lan, “Trường Lan, xe ngựa không thể chậm hơn, nếu chậm hơn sẽ bị muộn mất."
Trường Lan cẩn thận nhìn nàng, “Tiểu thư, có phải không thoải mái không? Hay là chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút."
“Không, ta rất tốt", Kỳ An vỗ vỗ tay lên bụng, vẻ mặt hạnh phúc, “Cục cưng cũng rất tốt."
Hài tử này đã được tạo nên trong tình yêu, nàng cũng muốn nó được sinh ra và lớn lên trong tình yêu.
Nàng nghĩ, tình yêu của Long Liên thực sự sâu đậm hơn của nàng rất nhiều rất nhiều. Kiếp trước, nàng và Trương Sở Du đã yêu nhau nhiều năm như vậy, nàng vẫn thiên vị Sở Sở. Thân là một mẫu thân, nàng vĩnh viễn không thể tưởng tượng được có thể hạ thủ làm thương tổn hài tử của chính mình. Cho nên trong cuộc đua tranh với Long Liên, nàng đã thua, thua tâm phục khẩu phục.
Long Liên đã ăn bột hoa hồng, lại nhận một chưởng của Phương Phỉ, ngâm người trong nước lạnh nên sinh non, có lẽ sẽ vĩnh viễn mất khả năng làm mẫu thân. Nàng nếu đã nguyện ý trả giá như vậy để giành lấy tình cảm, tức là đã yêu đến điên cuồng. Cho nên, nàng thành toàn.
“Tiểu thư, họ mẹ của Tiêu gia chủ là họ Tống, hay là chúng ta sau này sửa thành họ Tống đi?"
“Họ Tống?" Kỳ An ngạc nhiên, im lặng trong chốc lát rồi nở nụ cười, “Hóa ra đúng là thiên ý. Được, vậy thị họ Tống. Cục cưng, nghe thấy không? Ngươi về sau họ Tống nha!"
“Tống Trường Khanh? Ân, cũng rất dễ nghe." Nghe thanh âm hai nữ nhân trong xe ngựa, Trường Khanh cũng thì thào tự nói hai câu.
Lão tướng quân có nói, dùng binh phải linh hoạt, bất kể là chiêu thức gì, hữu ích là tốt rồi. Làm người cũng giống như vậy, cái gì hư danh giả tự, người Tiêu gia chưa bao giờ để ý, chỉ cần người vẫn là người đó, họ gì thì có gì phải suy nghĩ. Trường Khanh lại thêm một lần bội phục tướng quân nhà mình. Hay là tướng quân đã sớm dự đoán được có ngày này, cho nên mới sớm dạy mọi người như vậy? Bằng không tiểu thư sao có thể dễ dàng bị thuyết phục như vậy.
_________________
Thật sự, thật sự là mệt mỏi! Kỳ An khẽ khép mắt lại.
Bất luận kiếp trước hay kiếp này, nàng đều không cách nào thỏa hiệp. Nàng vốn cũng định thử xem, thử bỏ đi những định kiến thâm căn cố đế trong lòng, đáng tiếc, ông trời lại không cho nàng cơ hội.
“Trường Lan, ta đói bụng!" Nàng cao giọng nói với người ngoài cửa.
“Dạ, tiểu thư!" Trường Lan lau nước mắt trên mặt, bưng mâm đồ ăn đã nguội đi ra, rất nhanh sau đó đã trở lại, đưa thức ăn mới vào qua ô cửa.
“Hoài Lễ?" Kim Vân lo lắng gọi, nhi tử đã tự nhốt mình ở thư phòng từ lúc đó tới giờ, cơm không ăn một miếng, nước không uống lấy một ngụm.
“Hoài Lễ, ngươi không tới xem Liên nhi ra sao sao?"
Lạc Hoài Lễ không ngừng viết chữ “Tĩnh" lên giấy, coi như không nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa.
“Hoài Lễ, nếu như Tiêu Thất thật sự làm cho ngươi tức giận, hãy hưu nàng đi, không cần tra tấn chính mình." Kim Vân đập cửa.
Cửa bỗng nhiên mở ra, Lạc Hoài Lễ thần sắc tiều tụy, nói, “Không được!"
“Vì sao? Nàng đã gây nên chuyện như vậy, cho dù là hoàng thượng cũng không thể nói gì chúng ta."
Lạc Hoài Lễ cúi đầu, “Bởi vì, bởi vì ta yêu nàng."
Hài tử còn có thể có, nhưng tiểu Thất, lại chỉ có một."
Kim Vân nhìn Lạc Hoài Lễ như vậy thì đau lòng không thôi, “Tạo nghiệt, tạo nghiệt a! Gia môn bất hạnh, thật là gia môn bất hạnh!"
Ngày hôm sau, Lạc Hoài Lễ còn chưa rời giường đã nghe thấy tiếng cửa đập ầm ầm, quản gia kêu lên, “Thiếu gia, thiếu gia, mau dậy, thái tử gia đến."
Lạc Hoài Lễ giật mình, chuyện của tiểu Thất hắn đã cấm không cho truyền ra ngoài, sao Hiên Viên Ký lại tới đúng thời điểm này. Hắn mặc xong quần áo, hỏi, “Lão gia đã trở lại chưa?"
Quản gia nói, “Hôm qua đã nhận được tin tức, sáng nay lão gia sẽ về tới."
Lạc Hoài Lễ gật gật đầu, đi ra cửa, “Thái tử ở đâu?"
“Đang tới Đông viện rồi."
Đuổi theo tới Đông viện, đã thấy Hiên Viên Ký ôm tiểu Thất ra khỏi cửa. Tiểu Thất vùi mặt trong ngực hắn, không nhìn rõ biểu tình gì.
Lại là một trận đau lòng. Lạc Hoài Lễ bước lên phía trước hành lễ, “Thái tử điện hạ!"
Hiên Viên Ký cũng không thèm nhìn tới hắn, “Vị Liên phu nhân kia của ngươi ở đâu?"
Lạc Hoài Lễ cả kinh, nhìn về phía tiểu Thất trong ngực thái tử, “Tiểu Thất, Liên nhi đã thành ra như vậy, ngươi vẫn không thể buông tha nàng sao?"
Hiên Viên Ký ôm chặt nữ nhân trong lồng ngực, nhìn Lạc Hoài Lễ một hồi lâu mới nhếch khóe miệng, trên mặt lộ vẻ mỏi mệt, cúi đầu, nhẹ nhàng nói với tiểu Thất, “Tiểu Thất, ta đã hiểu rồi, ta đáp ứng ngươi."
Sau đó đi đến bên người Lạc Hoài Lễ, thấp giọng nói một câu: “Hoài Lễ, ngươi thật làm cho ta thất vọng."
Ôm tiểu Thất ra cửa viện, lạnh lùng ra lệnh cho quản gia, “Dẫn đường cho bổn cung."
Tới Tây viện, Kim Vân và Lý Thị đã đứng vây trước giường Long Liên. Long Liên mặt trắng bệch, ướt đẫm nước mắt, vừa nhìn thấy Lạc Hoài Lễ đã lao vào hắn, “Phu quân!"
Lạc Hoài Lễ vội vàng đỡ lấy Long Liên, ôm lấy, an ủi nàng, “Không sao, có ta ở đây, không sao đâu."
“Phu quân, liên nhi sợ."
Kim Vân quỳ trên mặt đất, dập đầu, “Thái tử điện hạ, tiểu Thất làm chuyện như vậy, chúng ta cơ bản không muốn cho người ngoài biết, ai ngờ lại kinh động đến ngài. Tuy rằng ngài và Tiêu gia ngọn nguồn thâm sâu, nhưng cũng không thể bất công như vậy. Liên nhi đã mất ấu tử, mong rằng thái tử hạ thủ lưu tình, không làm thương tổn thêm hài tử đáng thương này nữa."
Lạc Hoài Lễ ôm chặt Long Liên đang run lẩy bẩy vào lòng, không chịu yếu thế nhìn lại Hiên Viên Ký, “Điện hạ, người không phải là người không phân biệt thị phi như vậy. Đây là chuyện nhà chúng ta, chúng ta sẽ tự mình xử lý."
Hiên Viên Ký chỉ cảm thấy đau lòng, hắn thở mạnh, nói rành mạch từng chữ, “Đúng vậy, bản cung đương nhiên rõ ràng thị phi, nhất định không dung túng cho bất kỳ sai phạm nào. Lạc Hoài Lễ, hãy đưa Long Liên đến Mạc Lý tự trước."
Đại Lý tự khanh Mạc Nhược phi thường yêu thương tiểu Thất, Lạc Hoài Lễ rõ điều này hơn ai hết, đưa Long Liên tới đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì, hắn thở dài, “Tiểu Thất, ta đã nói rồi, Liên nhi sẽ không tranh giành gì với ngươi, người cần gì phải…" Sao lại như vậy, tiểu Thất thanh linh đáng yêu của hắn rốt cuộc đã đi đâu mất rồi?
Hiên Viên Ký lạnh lùng cười, “Không phải muốn có công lý sao? Đã có tội, làm sao có thể thiếu được nguyên cáo."
Long Liên liều mạng lắc đầu, nước mắt rơi như mưa, “Phu quân, Liên nhi không đi, không đi."
“Người đâu!" Hiên Viên Ký ra lệnh, “Giải tất cả những người có liên quan đến Đại Lý tự!"
Lạc Hoài Lễ cúi đầu, ôm chặt Long Liên, “Không phải sợ, Liên nhi, không sao đâu."
Từ đầu đến cuối, Kỳ An đều an tĩnh ở trong lòng Hiên Viên Ký, không nói một câu, không có bất cứ động tác gì. Chẳng qua là cảm thấy hỗn loạn nên ngay cả nói chuyện cũng trở thành một việc nặng nhọc.
Cùng lúc đó, trên đường lớn có hai con ngựa đang chạy như bay.
Hồ thái y tức giận, mặt đỏ bừng bừng, trừng mắt nhìn Lạc Anh mắng, “Tiểu tử nhà ngươi bị mèo cắp mất mắt rồi hay sao? Tiểu Thất làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Cho dù tiểu Thất có muốn làm, cũng sẽ không ngốc như vậy. Nàng là đệ tử chân truyền của ta, có thể một kim giết người thần không biết quỷ không hay, làm sao có thể ngu ngốc để người khác biết chứ?
Lạc Anh lòng nóng như lửa đốt. Hôm nay mới biết tiểu Thất lại là đệ tử của Hồ thái y, một tay dùng châm xuất thần nhập hóa, càng thêm thấy được vẻ khả nghi của Long Liên. Chỉ sợ Hoài Lễ lịch duyệt còn thấp, nếu có làm sai chuyện gì, thật sự sẽ không thể vãn hồi.
Phía trên công đường, Mạc Nhược vẻ mặt nghiêm nghị, Long Liên yếu ớt đứng không vững, phải dựa vào người Lạc Hoài Lễ. Tiêu Vinh cùng vài lão tướng Tiêu gia đã đứng đó từ bao giờ, nghiêm nghị không nói.
Lạc Hoài Lễ nhìn tiểu Thất, trong lòng đau đớn, “Tiểu Thất, nhất định phải làm lớn chuyện thế này sao? Liên nhi đã mất hài tử, ngươi còn không chịu buông tha nàng sao? Thái tử điện hạ và Mạc Nhược vốn sủng ái ngươi, thiên hạ đều biết. Cho dù hôm nay có tìm ra bao nhiêu chứng cứ chứng minh ngươi trong sạch, bắt giam xử tử Liên nhi cũng làm sao mà bịt được miệng người đời?"
Hiên Viên Ký nhẹ nhàng buông Kỳ An ra, im lặng đứng sang một bên.
Kỳ An đi vào giữa, an tĩnh quỳ xuống, không nhìn sang Lạc Hoài Lễ lấy một cái.
Mạc Nhược đau lòng nhìn tiểu Thất, nắm tay rung bần bật, một vệt máu hồng thấm qua vạt áo xanh.
Dùng sức hít sâu một hơi, Mạc Nhược nhìn về phía Long Liên, “Liên phu nhân, chính là Tiêu Thất bắt ngươi uống bột hoa hồng, lại mệnh cho thị vệ đẩy ngươi xuống hồ sen phải không?"
Long Liên càng chui sâu vào lòng Lạc Hoài Lễ, chỉ khóc mà không đáp lại.
Kim Vân đứng một bên, khóc ròng nói, “Đại nhân, nếu ngài đã biết rõ, còn hỏi làm gì nữa? Bắt đứa trẻ này nhớ lại một lần, chẳng phải là lại thêm một lần bị tra tấn sao?"
Mạc Nhược giống như phải cưỡng chế cái gì, lại hít sâu một hơi, “Long Liên, bản quan đang hỏi ngươi. Ngươi chỉ việc trả lời, phải hay là không phải."
Long Liên lại run lên, Lạc Hoài Lễ vỗ vỗ vai nàng, “Liên nhi, trả lời hắn, không sao cả."
Long Liên chỉ khóc, đầu cũng không chịu ngẩng lên.
Mạc Nhược quắc mắt đứng lên, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Long Liên, ngực phập phồng dữ dội, nhẫn nhịn, lại ngồi xuống, “Long Liên, nếu ngươi không trả lời, coi như là ngươi vu cáo. Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, có phải hay không?"
“Đúng vậy!" Long Liên bị dọa nhảy dựng lên, đáp.
“Được, vậy là tốt rồi." Mạc Nhược nói khẽ, hơi hơi nhắm hai mắt lại.
Sau một lát, Mạc Nhược mở mắt, đi xuống dưới, ngồi xổm trước mặt Kỳ An, “Tiểu Thất, sẽ không hối hận chứ?"
Kỳ An mỉm cười, “Vĩnh viễn không hối hận!"
Mạc Nhược cũng cười, khóe mắt ươn ướt, đưa tay vuốt đầu nàng, “Vậy, sẽ như ngươi mong muốn."
Hắn đứng dậy, lớn giọng hô lên, “Công công, vào đi!"
Lạc Hoài Lễ cả kinh ngẩng đầu lên, đúng là Cao công công, cận thị bên người hoàng thượng. Mọi người nhất tề quỳ xuống, cung nghênh thánh chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Tiêu gia tiểu Thất, nhân đố sinh hận, phạm đại sai lầm, niệm tình Tiêu gia cả nhà trung liệt, tội chết có thể tha, nhưng phải chịu phạt. Từ nay Tiêu Thất và Lạc Hoài Lễ ly tán, về sau không còn quan hệ. Tước bỏ phong hào công chúa, trục xuất khỏi gia phả Tiêu gia, phế làm thứ dân. Khâm thử!"
Kỳ An cúi thấp người, hai tay tiếp thánh chỉ.
Lạc Hoài Lễ ngây ngẩn cả người, ngay cả Long Liên cũng không biết ngừng thút thít từ lúc nào, hai mắt mở to nhìn về phía tiểu Thất.
“Tiểu Thất!" Phục hồi lại tinh thần, Lạc Hoài Lễ kêu lên, “Không, tiểu Thất, ta không muốn."
Kỳ An ngước mắt lên, nhẹ nhàng bâng quơ cười, “Lạc tướng quân, hoàng mệnh không thể không tuân theo, không phải sao?"
“Tiểu Thất?" Lạc Hoài Lễ còn muốn nói gì nữa, đã bị Hiên Viên Kỹ duỗi tay ra chặn, “Lạc Hoài Lễ, phạm sai lầm thì phải trả giá, đó không phải thứ mà ngươi và người nhà ngươi mong muốn sao? Giờ thánh chỉ đã hạ, có thể giải tỏa tức giận trong lòng các ngươi rồi."
Quay đầu, nhìn về phía Kim Vân, “Lão phu nhân, Tiêu Thất đã làm nhục gia phong, nhưng vì giao tình giữa Tiêu gia và Lạc phủ trong quá khứ, nếu tiểu Thất mang theo một bảo bối, Lạc gia có thể hứa sẽ vĩnh viễn không truy cứu hay đòi lại không?"
Kim Vân nhìn tiểu Thất, lại nhìn sang Lạc Hoài Lễ, chỉ cảm thấy trong lòng bấn loạn không thôi, nghe thấy câu hỏi của thái tử, chỉ biết mờ mịt gật đầu.
Hiên Viên Ký vừa lòng gật đầu, lại nhìn người đứng trước mặt, “Hoài Lễ, ngươi cũng đồng ý chứ?"
Lạc Hoài Lễ sầu thảm cười, nhìn tiểu Thất sau lưng thái tử, “Tiểu Thất, ngươi biết rõ, vô luận ngươi muốn cái gì, ta đều đáp ứng."
“Được rồi, hôm nay có các vị làm chứng, dù Tiêu Thất đem bảo bối của Lạc phủ đi đâu, Lạc gia cũng vĩnh viễn không truy cứu hay đòi lại."
Cao giọng nói xong, Hiên Viên Ký xoay người, nâng Kỳ An dậy, “Tiểu Thất, từ nay về sau, ngươi không còn là người Lạc gia, cũng không phải người của Tiêu gia. Đánh đập mắng chửi, giết người cướp của đều dựa theo mong muốn của ngươi, không còn gì cố kỵ nữa. Tiểu Thất, ngươi nhất định phải hạnh phúc."
Tiêu Vinh cùng mấy gia tướng quỳ xuống, “Duy nguyện từ nay về sau, không còn ràng buộc."
Kỳ An nhìn thật kỹ những người trước mặt, biết Hiên Viên Ký vì nàng mà bỏ qua cơ hội sử dụng Tiêu gia quân đội, cũng biết Tiêu gia quân vì nàng mà không chấp nhất việc đòi lại thanh danh Tiêu gia, vì thế nàng cúi thấp người: “Các vị, đừng như vậy."
Nàng không biết đường nàng chọn đi có thể hạnh phúc hay không, nhưng nàng tin tưởng, nó chắc chắn sẽ vui vẻ khoái hoạt hơn hiện tại.
Nhẹ tay nhấc làn váy, cười tươi rạng rỡ, thanh khiết như tuyết, mềm mại động lòng người. Tiêu sái xoay người, Kỳ An bước về phía cửa.
“Tiểu Thất!" Hai người bọn Lạc Anh thở hồng hộc chạy tới, chỉ kịp ngăn Kỳ An trước khi nàng bước lên xe ngựa.
Kỳ An nhìn thấy Lạc Anh, lại nhìn sang Hồ thái y, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, “Lão nhân, ngươi đã tới chậm nha!" Hồ thái y sửng sốt, trong lòng Lạc Anh cũng thấy bất an, “Tiểu Thất?"
Kỳ An thi lễ với Lạc Anh, “Lạc thúc thúc, tiểu Thất cáo biệt người tại đây."
“Tiểu Thất?" Lạc Anh kinh nghi bất định.
Kỳ An cười khẽ, “Lạc thúc thúc, ta biết ngươi muốn nói gì. Nhưng thật sự là không cần, đây là lựa chọn của ta, Lạc thúc thúc, có thể thành toàn cho ta sao?"
Lạc Anh nhìn thấy Lạc Hoài Lễ đuổi ra tới cửa, lại thấy đi cùng hắn chỉ có Long Liên, có chút minh bạch, nhịn không được, giọng điệu có chút nghẹn ngào, “Tiểu Thất, đây là lựa chọn của ngươi sao?"
“Dạ!" Kỳ An kiên định gật đầu.
Lạc Anh vuốt đầu Kỳ An, nhìn gương mặt tiều tụy tái nhợt của nàng, thở dài, “Chung quy là Lạc gia phụ ngươi. Tiểu Thất, Lạc thúc thúc thật đau lòng."
Sống mũi cay cay, Kỳ An lao vào lòng Lạc Anh, “Cám ơn Lạc thúc thúc."
Lạc Anh vỗ vỗ vai nàng, buông nàng ra.
Kỳ An hấp hấp cánh mũi, đi đến trước mặt Hồ thái y, “Lão nhân, ta rốt cục đã có cơ hội đi ra ngoài xem xét rồi. Ngươi xem, ta đã nói là sẽ có cơ hội mà."
Khẽ nghiêng đầu, Kỳ An cười nhìn hắn.
“Nha đầu ngốc!" Hồ thái y cười mắng, ôm cổ nàng.
“Sư phụ!" Nàng thấp giọng nói với Hồ thái y, “Không cần cho Lạc Hoài Lễ biết quan hệ giữa chúng ta. Nếu nàng ta đã trả giá lớn như vậy, ta liền thành toàn cho nàng."
Hồ thái y không nói gì, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên. Tên đồ đệ thiện lương này!
“Tiểu Thất!" Lạc Hoài Lễ lại gọi một tiếng, đau thương nhìn nàng.
Kỳ An quay đầu lại, môi giật giật. Long Liên lập tức khẩn trương chạy đến bên người Lạc Hoài Lễ.
Kỳ An than nhẹ, đi tới trước mặt hắn, “Lạc Hoài Lễ, thực xin lỗi về tất cả mọi chuyện." Một câu này là chân tâm thành ý, không thể nói là ai phụ ai, chỉ có thể đổ tại thiên ý trêu ngươi.
Ánh mắt chuyển đến Long Liên, “Tướng quân phu nhân, điều ngươi muốn, ta đã thành toàn, điều ngươi không muốn, thượng thiên cũng đã thành toàn."
Nàng quét mắt một vòng bốn phía, “Các vị, sau này còn gặp lại."
Sau đó lên xe ngựa đi, không hề quay đầu lại.
Để lại sau lưng là ai hối, ai đau, ai không cam, đều đã không còn can hệ tới nàng.
Sóng trước chưa lui, song sau đã xô tới. Mọi người Lạc gia về tới phủ, phát hiện thấy người tới người lui một mảnh hỗn loạn.
“Đây là chuyện gì?" Lạc Anh hỏi.
Quản gia sắc mặt lo sợ không yên, nhìn về phía Trường Lan.
Trường Lan cúi người hành lễ, biểu tình bình tĩnh, đưa ra một cuốn sổ, “Bẩm thượng thư đại nhân, Trường Lan đã hạch toán hết đồ cưới ngày đó của tiểu thư, lại cả những tiêu dùng nửa năm qua ở Lạc phủ, đây là kết quả, Trường Lan đã so sánh với kết quả của quản gia, chuẩn xác không sai, thỉnh lão tướng quân xem qua."
Một bên lại đưa ra một cái hộp, đi đến trước mặt Kim Vân và Lý Thị, “Những châu bảo trang sức mà hai vị phu nhân đưa cho tiểu thư đều ở trong này, thỉnh phu nhân xem qua."
Đặt chiếc hộp trước mặt hai người xong, lại cầm một tấm ngân phiếu đi tới trước mặt Lạc Hoài Lễ, “Lạc tướng quân, ngài từng mua rất nhiều quần áo trang sức cho tiểu thư. Những thứ đó vì đã dùng qua nên không thể trả lại hiện vật, bởi vậy Trường Lan tính ra tiền cho ngài, thỉnh kiểm kê lại một chút." Cũng không chờ Lạc Hoài Lễ trả lời đã đem ngân phiếu đặt lên bàn trà bên cạnh hắn.
Bỗng nhiên một tiếng nổ lớn vang lên bên ngoài, Lạc Anh cả kinh, “Lại chuyện gì nữa đây?"
Chỉ thấy Trường Khanh mặt mày lấm lem đi vào, theo sau cũng là mấy người mặt đầy tro xám.
Trường Khanh đi tới, đứng song song với Trường Lan, chắp tay hướng Lạc Anh, “Tiểu thư nhà ta phạm sai sự, làm ô nhục gia phong của Lạc gia, khiến tất cả mọi người đều tức giận. Trường Khanh đã nghĩ, một chỗ bẩn như vậy nên bị phá hủy thật sạch sẽ, bởi vậy Đông viện nơi tiểu thư từng sống ta đã cho nổ tung rồi, xin cam đoan là không còn một chút dấu vết. Bản vẽ lại của Đông viện ta đã giao cho đốc công, tiền công cũng đã trả, sau ba tháng nữa sẽ hoàn công."
Lạc Hoài Lễ ngơ ngác nhìn mặt đất, một dấu vết không còn là ý gì? Có phải ngay cả những thứ hắn treo trước cửa sổ cho nàng ngắm cũng không còn?
Trường Khanh và Trường Lan nhìn nhau một cái, gật gật đầu, cùng nhau quỳ xuống, cung kính hành lễ với Lạc Anh, “Trường Lan/Trường Khanh bái biệt Thượng thư đại nhân."
Lạc Anh thở dài một tiếng, “Tiểu Thất giao cho các ngươi."
Hai người nhìn nhau cười, đi ra cửa, cước bộ nhẹ nhàng như bay.
“Trường Khanh, nhanh lên, nếu không sẽ không đuổi kịp tiểu thư." Đây là tiếng Trường Lan.
“Được!" Trường Khanh hưng phấn đáp.
Lạc Hoài Lễ chỉ cảm thấy lòng trống trơn, vô cùng khó chịu, một ngày này giống như một năm, thật là gian nan.
“Tiểu Thất!" Hắn nằm lấy ngực ngồi xổm xuống, muốn làm giảm đau đớn nơi lồng ngực. Rõ ràng là nàng làm sai, vì sao những gì xảy ra hôm nay lại làm cho người ta hỗn loạn. Hay là hắn sai lầm rồi.
Lạc Anh suy sụp ngồi trên ghế, như đột nhiên già thêm vài tuổi.
Kim Vân mờ mịt nhìn ra ngoài cửa, cảm thấy ánh mặt trời trở nên cực kỳ chói mắt.
Trong xe ngựa, Trường Lan giúp đỡ Kỳ An, một bên không ngừng kêu lên, “Trường Khanh, chậm một chút, không được làm tiểu thư mệt."
Kỳ An cười tủm tỉm nhìn Trường Lan, “Trường Lan, xe ngựa không thể chậm hơn, nếu chậm hơn sẽ bị muộn mất."
Trường Lan cẩn thận nhìn nàng, “Tiểu thư, có phải không thoải mái không? Hay là chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút."
“Không, ta rất tốt", Kỳ An vỗ vỗ tay lên bụng, vẻ mặt hạnh phúc, “Cục cưng cũng rất tốt."
Hài tử này đã được tạo nên trong tình yêu, nàng cũng muốn nó được sinh ra và lớn lên trong tình yêu.
Nàng nghĩ, tình yêu của Long Liên thực sự sâu đậm hơn của nàng rất nhiều rất nhiều. Kiếp trước, nàng và Trương Sở Du đã yêu nhau nhiều năm như vậy, nàng vẫn thiên vị Sở Sở. Thân là một mẫu thân, nàng vĩnh viễn không thể tưởng tượng được có thể hạ thủ làm thương tổn hài tử của chính mình. Cho nên trong cuộc đua tranh với Long Liên, nàng đã thua, thua tâm phục khẩu phục.
Long Liên đã ăn bột hoa hồng, lại nhận một chưởng của Phương Phỉ, ngâm người trong nước lạnh nên sinh non, có lẽ sẽ vĩnh viễn mất khả năng làm mẫu thân. Nàng nếu đã nguyện ý trả giá như vậy để giành lấy tình cảm, tức là đã yêu đến điên cuồng. Cho nên, nàng thành toàn.
“Tiểu thư, họ mẹ của Tiêu gia chủ là họ Tống, hay là chúng ta sau này sửa thành họ Tống đi?"
“Họ Tống?" Kỳ An ngạc nhiên, im lặng trong chốc lát rồi nở nụ cười, “Hóa ra đúng là thiên ý. Được, vậy thị họ Tống. Cục cưng, nghe thấy không? Ngươi về sau họ Tống nha!"
“Tống Trường Khanh? Ân, cũng rất dễ nghe." Nghe thanh âm hai nữ nhân trong xe ngựa, Trường Khanh cũng thì thào tự nói hai câu.
Lão tướng quân có nói, dùng binh phải linh hoạt, bất kể là chiêu thức gì, hữu ích là tốt rồi. Làm người cũng giống như vậy, cái gì hư danh giả tự, người Tiêu gia chưa bao giờ để ý, chỉ cần người vẫn là người đó, họ gì thì có gì phải suy nghĩ. Trường Khanh lại thêm một lần bội phục tướng quân nhà mình. Hay là tướng quân đã sớm dự đoán được có ngày này, cho nên mới sớm dạy mọi người như vậy? Bằng không tiểu thư sao có thể dễ dàng bị thuyết phục như vậy.
_________________
Tác giả :
Tinh Không Thuyết