Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt
Quyển 5 - Chương 14: Diễn giả làm thật [thượng]
Giữa lúc hai người đang im lặng thì đối thoại của bàn bên cạnh từ trong không khí mơ hồ truyền đến.
“Anh Thôi, xin hỏi trước kia hôn nhân của anh tồn tại được bao lâu?" Tiếng nói của người phụ nữ kia không dịu dàng, hỏi chuyện cũng không chút khách sáo.
“Khoảng hai năm."
“Chuyện gì làm cho hôn nhân của anh thất bại? Là lỗi của bên nữ hay lỗi của bên nam?" Câu hỏi rất sắc bén.
“Chỉ vì tính cách của hai người không hợp thôi." Tiếng nói thật bình tĩnh. “Có thể chuyển đề tài khác không?"
“Là anh không muốn nói hay là không thể nói?"
Người phụ nữ sắc sảo này làm cho người ta cảm thấy không thoải mái. Tôi mơ hồ nghe được vài câu nhưng đã bái phục Hải Kỳ không bỏ của chạy lấy người rồi.
Giống như tôi dự đoán thì với tính cách ôn hoà của Hải Kỳ, anh làm như không có nghe gì cả, chỉ chăm chú cắt miếng thịt bò
“Anh Thôi, nếu chúng ta muốn kết giao với nhau thì tôi phải biết một số chuyện tất yếu về anh." Cách nói chuyện của người phụ nữ hống hách, ánh mắt lại sắc như tia X-quang.
Tôi đoán rằng, Hải Kỳ đã trải qua cửa phỏng vấn thứ nhất….
Nghe người phụ nữ đó nói xong, Hải Kỳ bị nghẹn miếng thịt bò, ho khan một tiếng, nhưng anh là người đàn ông có phong độ nên chỉ có thể làm động tác “Xin mời".
“Anh Thôi, sự thật là trước khi chúng ta gặp mặt, tôi đã đi đến nơi anh ở nhìn một vòng. Trong tương lai anh thật sự muốn tiếp tục sống ở nơi nhỏ như vậy sao? Tôi nghe nói anh có bằng cấp rất cao, chẳng lẽ anh không muốn phát triển thêm à? Hay là anh viết một bản kế hoạch chi tiết đưa cho tôi….Tôi giúp anh tư vấn thêm." (Phỏng vấn xin việc sao ^0^)
Mẹ ơi, đây là người phụ nữ khủng bố nha…chỉ xem mặt thôi mà đã hỏi như đang phỏng vấn nhân viên! Ngay cả người đang hoảng hốt như Giang Mạnh Kì cũng đã hứng thú lắng nghe. Tôi và anh ta đều lấy khăn ăn lau mồ hôi, Gianh Mạnh Kì dùng khẩu hình hỏi. “Bạn của cậu à?" Anh ta để ý thấy tôi chú ý đến bàn đó từ lâu.
Tôi gật đầu, anh ta lập tức làm một biểu hiện đồng tình vạn phần.
Hải Kỳ chỉ cười mà không nói gì….Dĩ nhiên đề tài này chỉ có một mình người phụ nữ đó độc diễn…..
“Còn nữa, anh Thôi…..anh có nghĩ đến đem quyền nuôi nấng đứa con trả lại cho người vợ trước không? Dù sao cô ấy cũng phải có nghĩa vụ chăm sóc đứa con…" Người phụ nữ sắc sảo đưa ra nhiều vấn đề, mỗi một vấn đề đưa ra càng lúc càng khó chống đỡ hơn. Ví dụ như, phải trả bao nhiêu tiền trợ cấp nuôi dưỡng cho vợ trước, bỏ bao nhiêu tiền vào quỹ tiết kiệm giáo dục* cho đứa con, đem đứa con gởi vào trường nội trú…..Tôi nghe cứ như hát dành cho hôn lễ “tèng, teng, teng, teng" vang lên…dĩ nhiên nụ cười của Hải Kỳ càng ngày càng mất tự nhiên, cứng ngắc đến sắp đông cứng. (*quỹ tiết kiệm này giống như bỏ ống heo cho đến khi đứa con 18 tuổi lấy tiền đó đi học ĐH mà không cần đóng thuế, bên VN ta hình như chưa thấy phát triển rộng rãi hình thức này)
“Ầm" một tiếng, tôi buông ly nước trái cây thật mạnh xuống bàn.
Tôi muốn cứu anh từ trong tay “nữ ma đầu" này ra!
Tôi đi tới đứng bên cạnh bọn họ, cho đến khi Hải Kỳ nhìn tôi ngạc nhiên. “Y Y…"
Anh vừa mới mở miệng, tôi đã cúi mặt xuống ngắt lời anh. “Chuyện này là sao đây? Muốn trả thù em hả?"
Hải Kỳ ngơ ngẩn cả người, dĩ nhiên là không hiểu rõ ý của tôi đang nói gì, trong lúc anh đang sững sờ, tôi đã ngồi xuống bên chiếc ghế gần anh, ôm lấy cánh tay anh, trề đôi môi khêu gợi trên cái miệng nhỏ nhắn hỏi. “Tại vì em đi ăn cơm với một người khác dễ nhìn hơn một tí, thì anh đã tìm bà già này báo thù em sao? Muốn chọc giận em ư?"
Sắc mặt già nua của người phụ nữ đối diện sa sầm xuống. “Anh Thôi, anh có thể giải thích chuyện này không?"
Tôi cười híp mắt, ôm cánh tay anh chặt thêm. “Để tôi giải thích đi…. Chị gái à, đừng quá ngạc nhiên như vậy, cửa hàng không quá lớn lại có một người đàn ông đáng ghét đứng gác ngoài cửa, tôi là cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp không gì sánh được, lại coi trọng thể diện…sẽ không lao vào “bác gái" mà cắn loạn xạ đâu."
“Cô….." Bác gái này bị chọc tức rồi…
“Cô cái gì mà cô!" Muốn so sức mạnh với Đồng Tư Y tôi sao? “Ai dám giật bạn trai của tôi, bà cô này giết hết!" Giọng điệu của tôi thật ác.
Tôi dựa vào trước ngực đang rầu rĩ phập phồng của Hải Kỳ, dĩ nhiên là anh đang cố gắng kiềm chế tiếng cười to.
Hải Kỳ không cười nhưng Giang Mạnh Kì đã cười lớn tiếng đến giống như đang “lên ting ủng hộ" tôi…
Phát điên đi, phát điên đi! Vẻ mặt tôi đắc ý nhưng nụ cười lạnh như đá.
Tôi nhất định phải phế bỏ bà già này mới được, bộ dạng cô ta giống như nữ vương đang phát cho Hải Kỳ một cơ hội và anh phải cảm ơn đến rơi nước mắt vậy.
“Y Y, đừng đùa." Cuối cùng Hải Kỳ vẫn lên tiếng ngăn lại rồi cười nhẹ nhàng giải thích với ‘bác gái’. “Ngại quá, cô Vương…. Bạn tôi…có chút tuỳ hứng….."
“Không phải tuỳ hứng, là em ghen! Được không?" Tôi khó chịu ngạo nghễ nói tiếp. “Tại sao anh lại tìm một bà già xấu xí như vậy đến chọc tức em? Thật đáng kinh thường, muốn tìm cũng phải tìm một người cho xứng đáng một chút." Bàn bên kia truyền đến tiếng cười của Giang Mạnh Kì, còn khoé môi cứng ngắc của Hải Kỳ cũng rung lên một chút.
Vị “bác gái" đã tức giận đến đỉnh đầu muốn bốc khói.
“Bác gái" đứng lên, khuôn mặt đã không đẹp giờ càng thêm dữ tợn, hung hãn chỉ tay vào Hải Kỳ nói “Đồ xấu xa.".
Hải Kỳ cứng ngắc tiếp nhận lời lên án của cô ta, không có giải thích gì, gián tiếp thừa nhận tôi là bạn gái của anh.
Tôi nén cười, xấu xa không phải là Hải Kỳ mà là tôi, vì đã làm cho vị “bác gái" này sống đến 30 tuổi còn phải bị thất tình.
“Bác gái phải đi sao?" Ở xung quang đã có nhiều ánh mắt chú ý, nếu anh giải thích thì tôi sẽ ngừng trò đùa này lại. Bây giờ người khó kìm cương ngựa lại là tôi. Tôi giang tay như chào đón người mua hàng. “Trả tiền đã! Trả tiền đã! AA Dừng lại trả tiền rồi mới được đi."
Mặt vị “bác gái" kia xịu xuống tức giận khủng khiếp, trông càng đáng ghét. Ở bên kia Gianh Mạnh Kì đã cười chảy nước mắt, đến nổi cả người gập trên bàn.
Hải Kỳ nói nhanh. “Cô Vương, xin cô đi trước nhé, để tôi trả tiền… để tôi trả tiền !!!….."
Vị “bác gái" cầm lấy túi xách, làm ra vẻ mặt là người biết thức thời.
“Tại sao anh muốn trả tiền chứ? Bữa cơm này nhìn đắt tiền quá…anh quý mến cô ta đến độ……" Tôi khó chịu làm ầm lên, đúng lúc một bàn tay ấm áp bịt kín miệng tôi lại, tôi hoa chân múa tay vui sướng ra sức giãy dụa, nhìn kẻ thù sắp bị nhân viên nhà hàng đá “bay" ra khỏi cửa, tôi dùng hết sức hạ tay của Hải Kỳ ra, lấy giọng hét to. “Bác gái, xin ‘bác’ lần sau đứng hẹn hò với bạn trai của tôi đi ra ngoài nữa."
Cho chừa! “Bác gái" chật vật đứng trên đôi giày cao gót, trên mặt như có người đuổi theo, cô ta oán hận rời bước đi.
“Y Y, cô…." Anh nuốt lời muốn nói xuống, giật mình sửng sốt nhìn chằm chằm vào đôi môi mọng đỏ của tôi.
Tôi trừng mắt liếc anh một cái. “Như vậy là quá đáng sao?" Tôi cảm thấy rất hoàn hảo! Anh mới là ngu ngốc! Loại phụ nữ không lịch sự này, không tát nước sôi vào đã là lễ phép lắm rồi.
“Cô cũng thực không có lịch sự…." Anh thở dài.
“Tôi giúp anh nha! Anh còn không cảm kích tôi nữa!" Tôi không phục nói.
“Được rồi….." Anh nhận mệnh, đưa ra lời mời. “Tôi mời cô ăn cơm…."
“Tôi không cần mời ăn một bữa cơm để cho qua." Vô lại luôn là cá tính của tôi. “Bây giờ anh lấy thân báo đáp, lấy mình gán nợ đi!" Tôi kéo anh, đi đến bàn của mình. “Tôi còn có một người bạn chưa tới vì một số nguyên nhân tế nhị. Tôi muốn tìm một người đóng giả bạn trai, không cho anh bỏ chạy nha…Tôi giúp anh, anh cũng nên giúp lại tôi!" Hắc hắc, tôi không cho anh cơ hội nói chữ ‘không’.
“Được, tôi giúp cô…nhưng trước hết cô…." Anh nhìn vào đôi môi mọng đỏ của tôi, muốn nói lại thôi.
Tôi kéo anh ngồi xuống chỗ của mình. “Vị này là Thôi Hải Kỳ, bắt đầu giây phút này là bạn trai của mình! Còn vị này là Gianh Mạnh Kì, là bạn của tôi, ngày mai chuẩn bị làm chú rể!" Tôi giúp hai người giới thiệu ngắn gọn.
Hai người đàn ông sau khi chào hỏi xong thì ngay cả Gianh Mạnh Kì cũng chết trân nhìn chằm chằm vào môi của tôi, nụ cười tươi rói nghẹn lại trong họng.
Không để ý bọn họ, tôi lập tức lấy điện thoại ra bấm số của bạn tốt. Sau khi giọng nói người bên đầu dây như có hơi mà hết sức trả lời “Alo", tôi liền ồn ào nói. “Con bạn chết tiệt kia, khi nào thì cậu đến đây?"
“Mình không tới được, các cậu……..chơi vui vẻ đi….." Quả nhiên, đây là một kế hoạch gặp mặt có dự tính, bạn của tôi đã bị ám ảnh chứng sợ hãi tiền hôn nhân lên đến đỉnh
“Bớt nói nhảm đi! Không mau lại đây! Mình cùng Gianh Mạnh Kì đang chờ cậu, bạn trai của mình cũng đang đói bụng chờ cậu đây này! Cậu không hổ thẹn à?" Tôi ác độc nói, chột dạ nhìn sang bàn cơm đã tàn bên cạnh.
“Cậu có bạn trai rồi?" Đầu dây điện thoại bên kia hét lớn. “Cậu mới trở về mới vài ngày thì đã….."
“Lần này khác lần trước, mình rất thích, là đối tượng muốn kết hôn trong tương lai! Cậu rốt cuộc có tới đây hay không?" Tôi không dám nhìn mặt Hải Kỳ. Cho dù biết rằng đây chỉ là nhưng lới nói trấn an Đại Đồng, nhưng cũng thật xấu hổ….
“Đến đến đến! Mình đương nhiên đến! Lập tức đến! Lập tức đến!" Đầu dây bên kia sức sống đã tràn ra bốn phía, không còn hết hơi không sức như ban nãy nữa.
Tôi nhẹ nhõm thở phào một hơi, điện thoại đã bị Giang Mạnh Kì cướp đi, dặn dò cẩn thận. “Đi từ từ thôi….Bọn anh sẽ chờ em…Đừng có đi nhanh quá." Nhớ chăm sóc đứa con trong bụng… những lời này Gianh Mạnh Kì không nói được ra miệng.
Sau khi tắt điện thoại, Giang Mạnh Kì cười tươi bất đắc dĩ, nhưng lại mang theo ánh sáng như ngọc. “Cô ấy lại kêu tôi là ông xã kìa….."
Ôi! Rốt cuộc đã tốt đẹp rồi!
Tôi đang hưng phấn muốn hét lớn thì Hải Kỳ bên cạnh không nhịn được nói. “Y Y, môi của cô…….".
Tôi sửng sốt, nhanh tay lấy miếng gương nhỏ ra xem, vừa liếc mắt một cái tôi liền “Á" một tiếng.
Má ơi, có quái vật…
“Xin lỗi…." Dấu vết này là từ trong bàn tay lưu trữ chứng cớ phạm tội của hung thủ….. Anh nhanh tay rút một tờ khăn giấy đưa cho tôi.
Ở trước mặt anh, tại sao trước mặt anh, tôi lại mất mặt như vậy?…….
“Anh Thôi, xin hỏi trước kia hôn nhân của anh tồn tại được bao lâu?" Tiếng nói của người phụ nữ kia không dịu dàng, hỏi chuyện cũng không chút khách sáo.
“Khoảng hai năm."
“Chuyện gì làm cho hôn nhân của anh thất bại? Là lỗi của bên nữ hay lỗi của bên nam?" Câu hỏi rất sắc bén.
“Chỉ vì tính cách của hai người không hợp thôi." Tiếng nói thật bình tĩnh. “Có thể chuyển đề tài khác không?"
“Là anh không muốn nói hay là không thể nói?"
Người phụ nữ sắc sảo này làm cho người ta cảm thấy không thoải mái. Tôi mơ hồ nghe được vài câu nhưng đã bái phục Hải Kỳ không bỏ của chạy lấy người rồi.
Giống như tôi dự đoán thì với tính cách ôn hoà của Hải Kỳ, anh làm như không có nghe gì cả, chỉ chăm chú cắt miếng thịt bò
“Anh Thôi, nếu chúng ta muốn kết giao với nhau thì tôi phải biết một số chuyện tất yếu về anh." Cách nói chuyện của người phụ nữ hống hách, ánh mắt lại sắc như tia X-quang.
Tôi đoán rằng, Hải Kỳ đã trải qua cửa phỏng vấn thứ nhất….
Nghe người phụ nữ đó nói xong, Hải Kỳ bị nghẹn miếng thịt bò, ho khan một tiếng, nhưng anh là người đàn ông có phong độ nên chỉ có thể làm động tác “Xin mời".
“Anh Thôi, sự thật là trước khi chúng ta gặp mặt, tôi đã đi đến nơi anh ở nhìn một vòng. Trong tương lai anh thật sự muốn tiếp tục sống ở nơi nhỏ như vậy sao? Tôi nghe nói anh có bằng cấp rất cao, chẳng lẽ anh không muốn phát triển thêm à? Hay là anh viết một bản kế hoạch chi tiết đưa cho tôi….Tôi giúp anh tư vấn thêm." (Phỏng vấn xin việc sao ^0^)
Mẹ ơi, đây là người phụ nữ khủng bố nha…chỉ xem mặt thôi mà đã hỏi như đang phỏng vấn nhân viên! Ngay cả người đang hoảng hốt như Giang Mạnh Kì cũng đã hứng thú lắng nghe. Tôi và anh ta đều lấy khăn ăn lau mồ hôi, Gianh Mạnh Kì dùng khẩu hình hỏi. “Bạn của cậu à?" Anh ta để ý thấy tôi chú ý đến bàn đó từ lâu.
Tôi gật đầu, anh ta lập tức làm một biểu hiện đồng tình vạn phần.
Hải Kỳ chỉ cười mà không nói gì….Dĩ nhiên đề tài này chỉ có một mình người phụ nữ đó độc diễn…..
“Còn nữa, anh Thôi…..anh có nghĩ đến đem quyền nuôi nấng đứa con trả lại cho người vợ trước không? Dù sao cô ấy cũng phải có nghĩa vụ chăm sóc đứa con…" Người phụ nữ sắc sảo đưa ra nhiều vấn đề, mỗi một vấn đề đưa ra càng lúc càng khó chống đỡ hơn. Ví dụ như, phải trả bao nhiêu tiền trợ cấp nuôi dưỡng cho vợ trước, bỏ bao nhiêu tiền vào quỹ tiết kiệm giáo dục* cho đứa con, đem đứa con gởi vào trường nội trú…..Tôi nghe cứ như hát dành cho hôn lễ “tèng, teng, teng, teng" vang lên…dĩ nhiên nụ cười của Hải Kỳ càng ngày càng mất tự nhiên, cứng ngắc đến sắp đông cứng. (*quỹ tiết kiệm này giống như bỏ ống heo cho đến khi đứa con 18 tuổi lấy tiền đó đi học ĐH mà không cần đóng thuế, bên VN ta hình như chưa thấy phát triển rộng rãi hình thức này)
“Ầm" một tiếng, tôi buông ly nước trái cây thật mạnh xuống bàn.
Tôi muốn cứu anh từ trong tay “nữ ma đầu" này ra!
Tôi đi tới đứng bên cạnh bọn họ, cho đến khi Hải Kỳ nhìn tôi ngạc nhiên. “Y Y…"
Anh vừa mới mở miệng, tôi đã cúi mặt xuống ngắt lời anh. “Chuyện này là sao đây? Muốn trả thù em hả?"
Hải Kỳ ngơ ngẩn cả người, dĩ nhiên là không hiểu rõ ý của tôi đang nói gì, trong lúc anh đang sững sờ, tôi đã ngồi xuống bên chiếc ghế gần anh, ôm lấy cánh tay anh, trề đôi môi khêu gợi trên cái miệng nhỏ nhắn hỏi. “Tại vì em đi ăn cơm với một người khác dễ nhìn hơn một tí, thì anh đã tìm bà già này báo thù em sao? Muốn chọc giận em ư?"
Sắc mặt già nua của người phụ nữ đối diện sa sầm xuống. “Anh Thôi, anh có thể giải thích chuyện này không?"
Tôi cười híp mắt, ôm cánh tay anh chặt thêm. “Để tôi giải thích đi…. Chị gái à, đừng quá ngạc nhiên như vậy, cửa hàng không quá lớn lại có một người đàn ông đáng ghét đứng gác ngoài cửa, tôi là cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp không gì sánh được, lại coi trọng thể diện…sẽ không lao vào “bác gái" mà cắn loạn xạ đâu."
“Cô….." Bác gái này bị chọc tức rồi…
“Cô cái gì mà cô!" Muốn so sức mạnh với Đồng Tư Y tôi sao? “Ai dám giật bạn trai của tôi, bà cô này giết hết!" Giọng điệu của tôi thật ác.
Tôi dựa vào trước ngực đang rầu rĩ phập phồng của Hải Kỳ, dĩ nhiên là anh đang cố gắng kiềm chế tiếng cười to.
Hải Kỳ không cười nhưng Giang Mạnh Kì đã cười lớn tiếng đến giống như đang “lên ting ủng hộ" tôi…
Phát điên đi, phát điên đi! Vẻ mặt tôi đắc ý nhưng nụ cười lạnh như đá.
Tôi nhất định phải phế bỏ bà già này mới được, bộ dạng cô ta giống như nữ vương đang phát cho Hải Kỳ một cơ hội và anh phải cảm ơn đến rơi nước mắt vậy.
“Y Y, đừng đùa." Cuối cùng Hải Kỳ vẫn lên tiếng ngăn lại rồi cười nhẹ nhàng giải thích với ‘bác gái’. “Ngại quá, cô Vương…. Bạn tôi…có chút tuỳ hứng….."
“Không phải tuỳ hứng, là em ghen! Được không?" Tôi khó chịu ngạo nghễ nói tiếp. “Tại sao anh lại tìm một bà già xấu xí như vậy đến chọc tức em? Thật đáng kinh thường, muốn tìm cũng phải tìm một người cho xứng đáng một chút." Bàn bên kia truyền đến tiếng cười của Giang Mạnh Kì, còn khoé môi cứng ngắc của Hải Kỳ cũng rung lên một chút.
Vị “bác gái" đã tức giận đến đỉnh đầu muốn bốc khói.
“Bác gái" đứng lên, khuôn mặt đã không đẹp giờ càng thêm dữ tợn, hung hãn chỉ tay vào Hải Kỳ nói “Đồ xấu xa.".
Hải Kỳ cứng ngắc tiếp nhận lời lên án của cô ta, không có giải thích gì, gián tiếp thừa nhận tôi là bạn gái của anh.
Tôi nén cười, xấu xa không phải là Hải Kỳ mà là tôi, vì đã làm cho vị “bác gái" này sống đến 30 tuổi còn phải bị thất tình.
“Bác gái phải đi sao?" Ở xung quang đã có nhiều ánh mắt chú ý, nếu anh giải thích thì tôi sẽ ngừng trò đùa này lại. Bây giờ người khó kìm cương ngựa lại là tôi. Tôi giang tay như chào đón người mua hàng. “Trả tiền đã! Trả tiền đã! AA Dừng lại trả tiền rồi mới được đi."
Mặt vị “bác gái" kia xịu xuống tức giận khủng khiếp, trông càng đáng ghét. Ở bên kia Gianh Mạnh Kì đã cười chảy nước mắt, đến nổi cả người gập trên bàn.
Hải Kỳ nói nhanh. “Cô Vương, xin cô đi trước nhé, để tôi trả tiền… để tôi trả tiền !!!….."
Vị “bác gái" cầm lấy túi xách, làm ra vẻ mặt là người biết thức thời.
“Tại sao anh muốn trả tiền chứ? Bữa cơm này nhìn đắt tiền quá…anh quý mến cô ta đến độ……" Tôi khó chịu làm ầm lên, đúng lúc một bàn tay ấm áp bịt kín miệng tôi lại, tôi hoa chân múa tay vui sướng ra sức giãy dụa, nhìn kẻ thù sắp bị nhân viên nhà hàng đá “bay" ra khỏi cửa, tôi dùng hết sức hạ tay của Hải Kỳ ra, lấy giọng hét to. “Bác gái, xin ‘bác’ lần sau đứng hẹn hò với bạn trai của tôi đi ra ngoài nữa."
Cho chừa! “Bác gái" chật vật đứng trên đôi giày cao gót, trên mặt như có người đuổi theo, cô ta oán hận rời bước đi.
“Y Y, cô…." Anh nuốt lời muốn nói xuống, giật mình sửng sốt nhìn chằm chằm vào đôi môi mọng đỏ của tôi.
Tôi trừng mắt liếc anh một cái. “Như vậy là quá đáng sao?" Tôi cảm thấy rất hoàn hảo! Anh mới là ngu ngốc! Loại phụ nữ không lịch sự này, không tát nước sôi vào đã là lễ phép lắm rồi.
“Cô cũng thực không có lịch sự…." Anh thở dài.
“Tôi giúp anh nha! Anh còn không cảm kích tôi nữa!" Tôi không phục nói.
“Được rồi….." Anh nhận mệnh, đưa ra lời mời. “Tôi mời cô ăn cơm…."
“Tôi không cần mời ăn một bữa cơm để cho qua." Vô lại luôn là cá tính của tôi. “Bây giờ anh lấy thân báo đáp, lấy mình gán nợ đi!" Tôi kéo anh, đi đến bàn của mình. “Tôi còn có một người bạn chưa tới vì một số nguyên nhân tế nhị. Tôi muốn tìm một người đóng giả bạn trai, không cho anh bỏ chạy nha…Tôi giúp anh, anh cũng nên giúp lại tôi!" Hắc hắc, tôi không cho anh cơ hội nói chữ ‘không’.
“Được, tôi giúp cô…nhưng trước hết cô…." Anh nhìn vào đôi môi mọng đỏ của tôi, muốn nói lại thôi.
Tôi kéo anh ngồi xuống chỗ của mình. “Vị này là Thôi Hải Kỳ, bắt đầu giây phút này là bạn trai của mình! Còn vị này là Gianh Mạnh Kì, là bạn của tôi, ngày mai chuẩn bị làm chú rể!" Tôi giúp hai người giới thiệu ngắn gọn.
Hai người đàn ông sau khi chào hỏi xong thì ngay cả Gianh Mạnh Kì cũng chết trân nhìn chằm chằm vào môi của tôi, nụ cười tươi rói nghẹn lại trong họng.
Không để ý bọn họ, tôi lập tức lấy điện thoại ra bấm số của bạn tốt. Sau khi giọng nói người bên đầu dây như có hơi mà hết sức trả lời “Alo", tôi liền ồn ào nói. “Con bạn chết tiệt kia, khi nào thì cậu đến đây?"
“Mình không tới được, các cậu……..chơi vui vẻ đi….." Quả nhiên, đây là một kế hoạch gặp mặt có dự tính, bạn của tôi đã bị ám ảnh chứng sợ hãi tiền hôn nhân lên đến đỉnh
“Bớt nói nhảm đi! Không mau lại đây! Mình cùng Gianh Mạnh Kì đang chờ cậu, bạn trai của mình cũng đang đói bụng chờ cậu đây này! Cậu không hổ thẹn à?" Tôi ác độc nói, chột dạ nhìn sang bàn cơm đã tàn bên cạnh.
“Cậu có bạn trai rồi?" Đầu dây điện thoại bên kia hét lớn. “Cậu mới trở về mới vài ngày thì đã….."
“Lần này khác lần trước, mình rất thích, là đối tượng muốn kết hôn trong tương lai! Cậu rốt cuộc có tới đây hay không?" Tôi không dám nhìn mặt Hải Kỳ. Cho dù biết rằng đây chỉ là nhưng lới nói trấn an Đại Đồng, nhưng cũng thật xấu hổ….
“Đến đến đến! Mình đương nhiên đến! Lập tức đến! Lập tức đến!" Đầu dây bên kia sức sống đã tràn ra bốn phía, không còn hết hơi không sức như ban nãy nữa.
Tôi nhẹ nhõm thở phào một hơi, điện thoại đã bị Giang Mạnh Kì cướp đi, dặn dò cẩn thận. “Đi từ từ thôi….Bọn anh sẽ chờ em…Đừng có đi nhanh quá." Nhớ chăm sóc đứa con trong bụng… những lời này Gianh Mạnh Kì không nói được ra miệng.
Sau khi tắt điện thoại, Giang Mạnh Kì cười tươi bất đắc dĩ, nhưng lại mang theo ánh sáng như ngọc. “Cô ấy lại kêu tôi là ông xã kìa….."
Ôi! Rốt cuộc đã tốt đẹp rồi!
Tôi đang hưng phấn muốn hét lớn thì Hải Kỳ bên cạnh không nhịn được nói. “Y Y, môi của cô…….".
Tôi sửng sốt, nhanh tay lấy miếng gương nhỏ ra xem, vừa liếc mắt một cái tôi liền “Á" một tiếng.
Má ơi, có quái vật…
“Xin lỗi…." Dấu vết này là từ trong bàn tay lưu trữ chứng cớ phạm tội của hung thủ….. Anh nhanh tay rút một tờ khăn giấy đưa cho tôi.
Ở trước mặt anh, tại sao trước mặt anh, tôi lại mất mặt như vậy?…….
Tác giả :
Đản đản 1113